Dập dìu chân uyển chuyển,
Lung linh bóng chập chờn.
* * *
Trời vừa sáng cũng là lúc nạn đề của nàng đã giải quyết, có chạy cũng không kịp nữa rồi: “Kẻ bạc tình kia có đến cũng thế, không đến cũng thế, ta cứ đợi ở đây cho tới cùng”. Nàng đang nghĩ đến nước đường tuyệt vọng, bỗng nghe bịch một cái, vật gì đó rơi cách nàng độ vài chục trượng, lẫn vào đám cỏ.
Mộc Uyển Thanh tự hỏi: “Cái gì thế nhỉ”. Nàng bèn nằm xuống, thấy trong đám cỏ không có tiếng động gì khác, len lén bò lần tới để xem là cái gì.
Nàng đến bên bụi rậm rồi, vạch đám cỏ cao ra xem, bỗng thấy người nổi gai ốc. Thì ra trong đám cỏ đó có sáu cái cái xác trẻ con, đứa thì nằm ngửa, đứa thì nằm nghiêng, trong đó có cả thằng bé bụ bẫm nàng thấy Diệp Nhị Nương bế hôm trước, trong lòng vừa kinh hoàng, vừa phẫn nộ: “Con mụ Vô Ác Bất Tác Diệp Nhị Nương, quả thực mỗi ngày giết một đứa trẻ. Không hiểu để làm gì? Mụ ta ở trên đỉnh núi sáu ngày, đã giết sáu hài nhi”.
Nàng xem xét cả sáu đứa không đứa nào bị thương tích hay có vết máu, thật không biết con mụ ác ôn kia “dỡn” cách nào mà chết đứa bé, trong sáu đứa chỉ có một đứa áo quần tươm tất, còn năm đứa kia mặt quần áo vải thô con nhà nông, xem ra đã bắt trộm trong số gia đình nhà quê chung quanh núi Vô Lượng. Mộc Uyển Thanh lần này theo sư phụ xuất sơn cũng đã giết khá nhiều người, nhưng những người bị giết đều là hào khách giang hồ có bụng bất lương, còn như việc tàn sát hài nhi không một lý do như thế này không khỏi khiến nàng run rẩy.
Đột nhiên trước mặt bóng xanh thấp thoáng, một người nhô lên hụp xuống như bóng ma, nhanh như cắt chạy như bay từ trên núi xuống, chính là Vô Ác Bất Tác Diệp Nhị Nương. Mộc Uyển Thanh thấy mụ ta phi hành thần tốc như thế, đến sư phụ mình cũng còn kém xa, trong bụng không khỏi bàng hoàng, ngổn ngang trăm mối, hai chân mềm nhũn ngồi phệt xuống đất.
Nàng ngẩn ngơ một hồi, xếp sáu cái xác hài nhi thành một hàng, gom đất đá đắp lên những đứa bé bất hạnh. Đột nhiên nàng thấy đằng sau có hơi gió của ai đó tập kích, vội điểm chân trái một cái, lao luôn về phía trước. Chỉ nghe một giọng cười vừa sắc nhọn vừa ồm ồm ở đằng sau, một người nói:
-Tiểu cô nương, ông chồng cô bỏ cô rồi, chi bằng lấy ta đi thôi.
Chính là Cùng Hung Cực Ác Vân Trung Hạc. Tiếng nói của y vừa đến thì người cũng đi theo, bàn tay vươn ra chộp vào đầu vai Mộc Uyển Thanh. Bỗng có một chưởng ở đâu đánh xéo qua đẩy tay y chệch ra ngoài, chính là Nam Hải Ngạc Thần. Y gầm lên một tiếng vang trời, quát lớn:
-Lão tứ, môn hạ phái Nam Hải quyết không để cho ngươi coi thường được đâu.
Vân Trung Hạc nhẩy vọt ra, nhún vài cái đã ở bên ngoài hơn chục trượng, cười nói:
-Ngươi đã thu được đồ đệ đâu, cô nương này chưa phải là người của phái Nam Hải.
Mộc Uyển Thanh thấy người đó thân hình cao nghệu nhưng lại gầy nhom, chẳng khác gì một cây tre, còn khuôn mặt lại dài quá khổ trông đến sợ. Nam Hải Ngạc Thần quát lớn:
-Sao ngươi biết học trò ta không đến? Ngươi giết nó rồi, phải không nào? Đúng rồi, ngươi thấy học trò ta tư chất quá tốt nên định bắt y thu làm đồ đệ. Ngươi làm hỏng việc lớn của ta, ta phải giết ngươi mới được.
Y quả là ngang ngược hết chỗ nói, cũng chẳng thèm hỏi xem Vân Trung Hạc có thực là thò tay mặt, đặt tay trái gì không, lập tức xông lên tấn công. Vân Trung Hạc kêu lên:
-Học trò người tròn hay méo, mặt ngang mũi dọc ra sao ta đã gặp bao giờ đâu mà nói chuyện thu hay không thu làm đồ đệ?
Y vừa nói vừa nhanh nhẹn tuyệt luân tránh né hai lần Nam Hải Ngạc Thần xông lên tấn công liên tiếp. Nam Hải Ngạc Thần chửi:
-Bá xàm! Ai thèm tin lời ngươi nói? Ngươi đánh nhau thua rồi, bao nhiêu bực bội đem trút lên đầu học trò ta chứ gì!
Vân Trung Hạc nói:
-Thế học trò ngươi là con trai hay là con gái?
Nam Hải Ngạc Thần đáp:
-Dĩ nhiên là con trai, ta thu nữ đồ đệ làm cái đếch gì?
Vân Trung Hạc nói:
-Thấy chưa! Vân Trung Hạc này xưa nay có bắt là bắt con gái, có bắt con trai bao giờ, bộ ngươi không biết hay sao?
Nam Hải Ngạc Thần đang nhảy lên trên không, nghe y nói có lý vội vàng sử dụng Thiên Cân Trụy, rơi phịch xuống, chân phải đạp lên một tảng đá, quát lớn:
-Thế thì học trò ta đi đâu? Sao đến giờ này chưa lên đây bái sư?
Vân Trung Hạc cười nói:
-Ha ha! Chuyện của phái Nam Hải nhà ngươi, ta đâu cần biết.
Nam Hải Ngạc Thần ngóng đợi Đoàn Dự đã sốt ruột lắm rồi, bao nhiêu bực rọc không có chỗ phát tiết, quát lên:
-Ngươi dám nói móc ta phải không?
Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: “Nếu như mình khích bác hai tên ác nhân này đánh nhau cho lưỡng bại câu thương thì thật tốt quá”. Nàng bèn lớn tiếng nói:
-Đúng đó, học trò của tiền bối ắt là gã Vân Trung Hạc này hại rồi, nếu không chàng ở trên đỉnh núi cao như thế, làm sao xuống được? Gã Vân Trung Hạc này khinh công ghê gớm, chắc là lẻn lên trên đó, đem học trò của tiền bối đến chỗ nào khuất nẻo giết mất rồi để phái Nam Hải mất đi một nhân tài lợi hại, nếu không thì sao thi thể cũng không kiếm thấy?
Nam Hải Ngạc Thần giơ tay vỗ lên đầu, nói với Vân Trung Hạc:
-Ngươi thấy chưa, đến vợ của học trò ta cũng còn nói thế, không lẽ nói oan cho ngươi hay sao?
Mộc Uyển Thanh nói tiếp:
-Trượng phu của tiện thiếp có nói là chàng được may mắn có được một sư phụ lợi hại đến thế, quả là tam sinh hữu hạnh, nhất quyết ra sức học nghệ để cho phái Nam Hải được mở mày mở mặt, khiến cho cái tên Nam Hải Ngạc Thần uy chấn thiên hạ, những người như Ác Quán Mãn Doanh, Vô Ác Bất Tác phải cảm phục không để đâu cho hết. Ngờ đâu gã Vân Trung Hạc này lại nổi độc tâm, giết chết hảo đồ nhi của tiền bối, từ nay về sau, làm sao còn tìm đâu ra được một đứa học trò giống mình đến như thế nữa?
Nàng nói một câu, Nam Hải Ngạc Thần lại vỗ đầu một cái. Mộc Uyển Thanh lại tiếp:
-Xương sau đầu của trượng phu tiện thiếp nổi u lên thật không khác gì Nhạc tiền bối, thiên tư cũng thông minh chẳng khác gì tiền bối, quả đúng là một truyền nhân mười phân vẹn mười của phái Nam Hải, trên đời chẳng có người thứ hai. Gã Vân Trung Hạc này chăm chăm làm hại tiền bối, lẽ nào lại không báo thù cho học trò mình?
Nam Hải Ngạc Thần nghe đến đây, mắt nảy lửa, nghe vù một cái đã xông ngay đến Vân Trung Hạc. Vân Trung Hạc biết là y bị trúng kế khích bác của Mộc Uyển Thanh nhưng chưa thể nào minh oan, biết mình võ công kém Nam Hải Ngạc Thần một chút, thấy y xông tới liền co giò chạy. Nam Hải Ngạc Thần hai chân nhún một cái cũng đuổi theo ngay.
Mộc Uyển Thanh kêu lên:
-Y chột dạ nên bỏ chạy rồi. Nếu không phải y giết học trò của ông việc gì phải chạy trốn?
Nam Hải Ngạc Thần gầm lên:
-Đúng lắm! Đúng lắm! Lời đó nghe có lý lắm. Mau đền mạng học trò ta!
Hai người một đuổi theo, một chạy trốn, chỉ nháy mắt đã lẩn khuất bên kia núi. Mộc Uyển Thanh mừng thầm, trong giây lát lại nghe tiếng gầm của Nam Hải Ngạc Thần từ xa gần lại, hai người từ sau núi đã đuổi tới nơi.
Khinh công của Vân Trung Hạc cao hơn Nam Hải Ngạc Thần nhiều, thân hình cao nghệu như cây tre của gã lắc la lắc lư, lượn bên đông, lướt qua tây, Nam Hải Ngạc Thần còn cách hắn một quãng xa. Hai người chạy ngang qua mặt Mộc Uyển Thanh, chỉ thoáng một cái đã vòng lại đằng sau núi, đến vòng thứ hai, Vân Trung Hạc nhảy vọt tới trước mặt Mộc Uyển Thanh, giơ tay chộp vào vai nàng. Mộc Uyển Thanh kinh hãi, tay phải vung lên, nghe phụp một cái, một mũi độc tiễn bắn ngay vào người y. Vân Trung Hạc nhích qua bên trái nửa thước, tránh thoát mũi tên nhưng không biết y chuyển động cách nào, tay lại vươn ra chộp vào mặt Mộc Uyển Thanh. Mộc Uyển Thanh vội né tránh nhưng vẫn chậm một chút, mặt thấy mát rượi, tấm khăn che đã bị y cướp mất.
Vân Trung Hạc thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng, không khỏi ngơ ngẩn, cười giả lả:
-Đẹp quá! Cô em thật là xinh, giá như lẳng lơ thêm một tí thì thật thập toàn thập mỹ …
Y còn đang tán tỉnh, Nam Hải Ngạc Thần đã đuổi tới, vù một chưởng, đánh luôn vào hậu tâm y. Vân Trung Hạc vận khí vào tay phải phản kích, hai luồng chưởng phong đụng nhau nghe bùng một tiếng, trong vòng một trượng chung quanh đất đá bay lên tung tóe còn Mộc Uyển Thanh thấy tức ngực dường như không thở nổi. Vân Trung Hạc mượn sức của Nam Hải Ngạc Thần, tung mình nhảy tới phía trước hai trượng. Nam Hải Ngạc Thần lại rống lên nói:
-Chịu thêm ta ba chưởng nữa xem nào!
Vân Trung Hạc cười nói:
-Ngươi đuổi ta không kịp mà ta đánh cũng không lại ngươi. Có đấu thêm một ngày một đêm nữa thì cũng đến thế thôi.
Hai người đuổi đánh nhau đã xa mà cát bụi vẫn còn mù mịt, Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: “Ta phải tìm cách chặn Vân Trung Hạc lại nếu không hai người không thể nào động thủ được”. Đợi hai người chạy tới vòng thứ ba, Mộc Uyển Thanh tung mình nhảy ra, soẹt soẹt soẹt liên tiếp, sáu bảy mũi tên độc nhắm vào Vân Trung Hạc bắn tới, kêu lên:
-Đền mạng cho chồng ta!
Vân Trung Hạc nghe tiếng đoản tiễn rít lên, biết là lợi hại, chồm lên hụp xuống liên tiếp tránh né. Mộc Uyển Thanh vung kiếm lên, vụt vụt đâm luôn vào y. Vân Trung Hạc biết rõ bụng dạ nàng, không dám chống đỡ chỉ tránh qua một bên. Thế nhưng vì bị nàng ngăn trở, Nam Hải Ngạc Thần đã giơ song chưởng đánh tới, chưởng phong vây chặt y vào trong.
Vân Trung Hạc cười gằn:
-Lão tam, ta nhường ngươi mấy lần, chỉ vì không muốn tổn thương hòa khí của Tứ Đại Ác Nhân, chứ ngươi tưởng ta sợ thật hay sao?
Y đưa tay vào hông rút ra hai tay đã cầm hai cương trảo, mỗi chiếc cán dài ba thước, trên đầu là hình một bàn tay, ngón tay vươn ra, đầu ngón tay sáng lấp lánh, hai món binh khí đan chéo vào nhau, trái qua phải phải qua trái chặn hết trước mặt, nhưng là thế chỉ thủ mà không công.
Nam Hải Ngạc Thần mừng nói:
-Hay lắm, bảy năm không gặp, hóa ra ngươi đã luyện thành một món binh khí cổ quái, thế thì xem lão tử đây!
Y lấy cái bao trên lưng xuống mở ra hai món binh khí. Mộc Uyển Thanh biết mình gia nhập cuộc chiến cũng bằng vô ích lập tức lùi ra hai bước. Chỉ thấy Nam Hải Ngạc Thần tay phải cầm một thanh tiễn đao lạ lùng, cán ngắn lưỡi dài, đầy răng như răng cưa, rõ ràng là một cái hàm cá sấu. Tay trái y cầm một nhuyễn tiên cũng có răng cưa hình đuôi cá sấu.
Vân Trung Hạc liếc qua hai món binh khí kỳ lạ kia, cương trảo bên tay phải vung ra, cào vào mặt Nam Hải Ngạc Thần. Nam Hải Ngạc Thần vung ngạc vĩ tiên lên, nghe bịch một tiếng đã gạt được cương trảo ra ngoài. Vân Trung Hạc ra tay thật nhanh, tay phải chưa rút về, tay trái đã tống ra. Chỉ nghe một tiếng lách cách, ngạc chủy tiễn đã tung ra, kẹp chặt lấy cương trảo. Cương trảo đó làm bằng thép nhưng không biết hai hàm răng của ngạc chủy tiễn đúc bằng gì cắt đứt luôn hai ngón tay. Phải nói Vân Trung Hạc giựt tay về thật nhanh nên ba ngón còn lại không bị đứt, tuy nhiên trảo pháp y luyện mười ngón tay mỗi ngón có một công dụng khác nhau, mất đi hai ngón, uy lực liền giảm hẳn, trong bụng cũng thấy mất tinh thần. Nam Hải Ngạc Thần cười ha hả vung ngạc vĩ tiên ra.
Đột nhiên một bóng xanh ở đâu nhẹ nhàng xông vào giữa hai người, chính là Diệp Nhị Nương. Mụ ta tay trái đè lên cây roi đuôi cá đẩy xéo qua một bên, Vân Trung Hạc liền thừa cơ nhảy trở ra. Diệp Nhị Nương hỏi:
-Lão tam, lão tứ, cớ sao lại ra tay đánh nhau?
Mụ liếc qua nhìn Mộc Uyển Thanh, thấy nhan sắc nàng lập tức sắc mặt đổi hẳn. Mộc Uyển Thanh thấy bà ta tay bồng một đứa bé trai chừng ba bốn tuổi, áo mũ đều may bằng gấm, má trắng môi hồng thật là dễ thương mới hay bà ta vừa xuống núi để đi bắt trẻ con. Mộc Uyển Thanh thấy ánh mắt mụ có vẻ khác thường, vội vàng quay đầu sang nơi khác không dám nhìn. Bỗng nghe thấy thằng bé kêu lên:
-Ba ơi! Ba ơi! Sơn Sơn muốn về với ba.
Diệp Nhị Nương dỗ dành:
-Sơn Sơn ngoan nào, một lát nữa ba con sẽ đến!
Mộc Uyển Thanh nghĩ đến sáu cái xác trẻ con ghê rợn trong đám cỏ, bây giờ nghe giọng điệu thân ái dịu ngọt của mụ ta tự nhiên thấy rùng mình. Vân Trung Hạc cười nói:
-Nhị tỉ, lão tam luyện thành ngạc chủy tiễn và ngạc vĩ tiên ghê gớm thật, thành thử hai người mới tập chơi với nhau. Thế bảy năm nay tỉ tỉ luyện công phu gì? Liệu có địch được với hai món binh khí lợi hại này chăng? E rằng bà chị cũng đánh không lại đâu.
Y không đề cập đến chuyện Nam Hải Ngạc Thần đổ oan cho y giết hại môn đồ mình, chỉ nói sơ qua vài câu nhưng lại đẩy cho Nam Hải Ngạc Thần và Diệp Nhị Nương động thủ. Diệp Nhị Nương khi lên núi đã thấy ngay hai người đánh nhau chí mạng, quyết không phải chỉ luyện võ sách chiêu mà thôi, cười nhạt nói:
-Bảy năm qua ta chỉ tu luyện nội công, bao nhiêu binh khí quyền cước quên hết sạch, chắc chắn không phải là địch thủ của lão tam.
Đột nhiên từ lưng chừng núi có tiếng người quát lớn:
-Con mụ kia, ngươi bắt con ta để làm gì? Mau trả lại cho ta.
Thanh âm chưa dứt, người đã đến đỉnh núi, thân pháp thật là nhanh nhẹn. Người đó chừng độ trên dưới bốn mươi, mặc áo gấm đoạn màu xanh lục, tay cầm trường kiếm. Nam Hải Ngạc Thần quát lớn:
-Ngươi là đứa nào? Sao dám lên đây la lối om xòm? Đồ đệ ta có phải ngươi bắt không?
Diệp Nhị Nương cười đáp:
-Vị lão sư này là chưởng môn Đông Tông Vô Lượng Kiếm Tả Tử Mục tiên sinh, kiếm pháp tinh diệu đã đành mà đẻ được đứa con cũng mập mạp dễ thương quá.
Mộc Uyển Thanh lúc này mới hiểu ra: “Thì ra Diệp Nhị Nương không kiếm được đứa trẻ con nào trong núi Vô Lượng nên bắt luôn con nhỏ của người chưởng môn Vô Lượng Kiếm”. Diệp Nhị Nương nói:
-Tả tiên sinh, lệnh lang trông thật kháu khỉnh, để ta bồng chơi một chút, sáng mai đem trả lại cho không phải nóng ruột.
Nói xong ghé môi hôn trên má Sơn Sơn, giơ tay vuốt tóc thằng bé xem ra yêu thích lắm. Tả Sơn Sơn thấy cha liền gào lên:
-Ba ơi! Ba ơi!
Tả Tử Mục giơ tay trái ra tiến lên mấy bước nói:
-Tiểu nhi ngỗ nghịch lắm, chẳng có gì dễ thương đâu, xin mau đưa trả lại, tại hạ thật là cảm kích.
Y trông thấy con rồi giọng điệu đổi ra khách khí, chỉ sợ người đàn bà kia sử kình giết chết con y. Nam Hải Ngạc Thần cười nói:
-Đã vào tay Vô Ác Bất Tác Diệp Tam Nương này thì dẫu có là Thái Tử, công chúa của hoàng đế cũng không trả.
Tả Tử Mục nghe thế run run hỏi:
-Bà là … là Diệp Tam Nương? Thế Diệp Nhị Nương … Diệp Nhị Nương là gì của tôn giá?
Y nghe nói trong Tứ Đại Ác Nhân có người đàn bà đứng hàng thứ hai tên là Diệp Nhị Nương, sáng nào cũng bắt một đứa trẻ về chơi đùa, cho đến tối thì nghịch cho chết, chỉ e Diệp Tam Nương và Diệp Nhị Nương là chị em gì đó, tính tình cũng giống nhau thì thật hỡi ôi.
Diệp Nhị Nương cười lên khanh khách nói:
-Ngươi đừng nghe y nói năng láo lếu, ta là Diệp Nhị Nương, trên đời này làm gì có ai là Diệp Tam Nương?
Mặt Tả Tử Mục chợt xanh như tàu lá, y phát giác đứa con thơ bị bắt nhái đã giở toàn lực đuổi theo tới đây, trên đường đã nhận ra đối phương võ công cao hơn mình nhiều, lúc đầu còn cho rằng người đàn bà này không quen biết gì, cũng chẳng thù oán nên hẳn không làm hại con mình. Bây giờ nghe nói mụ ta là Vô Ác Bất Tác Diệp Nhị Nương thật không biết phải quát tháo hay mở mồm van xin nên vừa lên đến cổ liền nghẹn lại không nói nên lời.
Diệp Nhị Nương nói:
-Các ngươi xem thằng bé này da dẻ nhẵn nhụi, huyết sắc hồng hào, trắng trẻo kháu khỉnh đúng là con nhà võ học danh gia, so với con cái nhà quê nhà mùa thật khác hẳn.
Mụ vừa nói vừa cầm bàn tay thằng bé giơ lên soi trước ánh mặt trời, tặc lưỡi khen ngợi, chẳng khác gì người ta ra chợ mua gà mua dê, khen con vật mập mạp béo tốt. Tả Tử Mục trông thấy mụ thèm nhỏ rãi, tưởng chừng đem con mình làm thịt ăn tới nới, không khỏi vừa sợ vừa tức. Dẫu biết không thể nào địch lại nhưng y cũng thí mạng, lập tức sử chiêu Bạch Hồng Quán Nhật, mũi kiếm nhắm ngay yết hầu mụ ta đâm tới.
Diệp Nhị Nương cười khan một tiếng, nhẹ nhàng đưa Sơn Sơn ra, nhát kiếm kia của Tả Tử Mục nếu như tiếp tục đâm vào thì đâm trúng ngay con mình trước. Cũng may y kiếm thuật tinh thông, chiêu số chưa hoàn tất đã lập tức thu về, mũi kiếm ở trên không hơi rung một cái thành một bông hoa kiếm, biến chiêu đâm xéo xuống đầu vai Diệp Nhị Nương. Diệp Nhị Nương cũng không thèm né tránh lại đưa Sơn Sơn ra chặn ngay trước mặt. Chỉ trong nháy mắt, Tả Tử Mục đã đâm luôn trên dưới trái phải bốn thế liền, Diệp Nhị Nương chỉ dĩ dật đãi lao chỉ di chuyển Sơn Sơn khiến cho bốn kiếm chiêu thật là lợi hại của Tả Tử Mục đều chỉ sử dụng được nửa chừng rồi phải ngừng lại. Sơn Sơn sợ quá khóc òa lên.
Vân Trung Hạc bị Nam Hải Ngạc Thần đuổi chạy ba vòng núi, cương trảo lại bị gẫy mất hai ngón tay, uất ức không biết phát tiết vào đâu, đột nhiên tung mình nhảy lên cương trảo trong tay trái chộp luôn vào đầu Tả Tử Mục. Tả Tử Mục giơ kiếm lên gạt sử chiêu Vạn Hủy Tranh Diễm kiếm quang rung động khắp nơi bao phủ toàn bộ thượng bàn của địch. Chỉ nghe keng một tiếng nhỏ, hai món binh khí chạm nhau, Tả Tử Mục sử chiêu Thuận Thủy Thôi Chu, mũi kiếm thừa thế đâm vào yết hầu Vân Trung Hạc, lập tức hai bên cương trảo chập lại kẹp ngay mũi kiếm vào giữa.
Tả Tử Mục kinh hãi vô cùng không dám bỏ kiếm vội vàng vận nội lực giựt về, nghe soẹt một tiếng, cương trảo phía phải đã đâm phập ngay vào đầu vai y. Cũng may cương trảo năm ngón đã bị Nam Hải Ngạc Thần chặt đứt mất hai, Tả Tử Mục chỉ bị thương nhẹ nhưng máu cũng tóe ra, ba ngón tay vẫn cắm chặt vào đầu vai không nhả. Vân Trung Hạc tiến lên bồi thêm một cước, đá y ngã lăn ra, chỉ qua mấy chiêu một chưởng môn nhân của danh môn đại phái không sao trả đòn được.
Nam Hải Ngạc Thần khen ngợi:
-Lão tứ, hai món đồ đó hay lắm, không đến nỗi xấu mặt.
Diệp Nhị Nương cười hì hì nói:
-Tả đại chưởng môn, ông có thấy lão đại của chúng tôi đâu không?
Vai phải của Tả Tử Mục bị cương trảo đè xuống không cách gì động đậy, cố nhịn đau nói:
-Lão đại của các vị là ai? Tôi chưa từng gặp qua.
Nam Hải Ngạc Thần cũng hỏi:
-Ngươi có thấy đồ đệ của ta đâu không?
Tả Tử Mục lại đáp:
-Đồ đệ ngươi là ai? Tôi chưa từng gặp.
Nam Hải Ngạc Thần giận dữ nói:
-Nếu ngươi không biết đồ đệ ta là ai, sao biết rằng chưa từng gặp? Con mẹ ngươi chứ chỉ bá láp! Tam muội, đem con y ra làm thịt ăn đi.
Diệp Nhị Nương đáp:
-Nhị tỉ của ngươi đâu có ăn thịt trẻ con. Tả đại chưởng môn, ngươi đi đi, bọn ta không muốn giết ngươi đâu.
Tả Tử Mục nói:
-Nếu quả như thế, Diệp … Diệp Nhị Nương, xin bà trả lại con cho tôi, tôi sẽ đi ra bắt cho bà ba bốn đứa trẻ con, Tạ mỗ vĩnh viễn cảm tạ đại đức.
Diệp Nhị Nương cười tít mắt nói:
-Thế thì tốt lắm. Ngươi đi kiếm cho ta tám đứa trẻ lại đây. Bọn ta ở đây có bốn người, mỗi người bồng hai đứa đủ dùng cho ta tám ngày. Lão tứ, thả y ra.
Vân Trung Hạc mỉm cười, nhả cơ quan, cương trảo mở ra, Tả Tử Mục nghiến răng cố đứng dậy, quay sang Diệp Nhị Nương vái một cái thật sâu, giơ tay bồng con. Diệp Nhị Nương cười nói:
-Ngươi là người trong giới giang hồ, sao không biết rõ qui củ? Chưa có tám đứa trẻ đem lại đây để đổi, ta đời nào lại giao trả đứa bé này cho ngươi?
Tả Tử Mục thấy con mình bị mụ ta ôm chặt trong lòng, tuy không muốn chút nào nhưng ở vào tình thế này đành phải gật đầu nói:
-Tôi đi chọn lấy tám đứa trẻ mập mạp mang đến đây, mong bà săn sóc cháu bé cho tử tế.
Diệp Nhị Nương không thèm để ý gì đến y nữa, miệng ậm ừ ru:
-Cháu ngoan ơi, bà nội cưng cháu lắm.
Tả Tử Mục đứng ngay trước mặt, mụ ta không thể nào gọi đứa bé là “con” được. Họ Tả nghe mụ gọi con mình như thế có khác nào mụ tự coi là mẹ mình, dở khóc dở cười, quay sang nói với con:
-Sơn Sơn, con ngoan nhé, chỉ một lát là ba quay lại đón con ngay.
Sơn Sơn khóc dãy nảy lên, cố gắng vùng vẫy sà vào lòng y. Tả Tử Mục quyến luyến không muốn rời con cố nhìn thêm mấy bận, tay trái ôm vết thương, quay mình từ từ đi xuống núi.
Đột nhiên từ phía đỉnh núi ở đằng sau truyền đến một hồi còi sắt lanh lảnh liên miên bất tuyệt. Nam Hải Ngạc Thần và Vân Trung Hạc cùng vui mừng nói:
-Lão đại đến rồi!
Hai người cùng nhảy vọt lên như một làn khói chạy về phía có tiếng còi vọng đến, chỉ giây lát đã khuất sau những tảng đá. Diệp Nhị Nương không coi vào đâu, vẫn tiếp tục giỡn hớt với thằng bé, quay sang liếc Mộc Uyển Thanh cười nói:
-Mộc cô nương, đôi mắt cô đã đẹp như thế ở trên khuôn mặt xinh xắn của cô lại càng tuyệt vời. Tả đại chưởng môn, ngươi giúp ta một việc, đến móc con ngươi của cô bé đó ra cho ta!
Con Tả Tử Mục ở trong tay người ta không thể không nghe người ta sai bảo bèn nói:
-Mộc cô nương, cô nên nghe lời Diệp Nhị Nương đi cho đỡ phải thêm khổ sở.
Nói xong giơ kiếm lên nhắm Mộc Uyển Thanh đâm tới. Mộc Uyển Thanh rít lên:
-Đồ tiểu nhân vô liêm sỉ.
Nàng vung kiếm lên phản kích, mũi kiếm nhắm thẳng vào vai Tả Tử Mục, chỉ mới ba chiêu thân hình nghiêng qua, đột nhiên hơi vung trái tay về sau, soẹt soẹt soẹt ba mũi tên độc bắn thẳng vào Diệp Nhị Nương cốt để tấn công bà ta một cách bất ngờ. Tả Tử Mục kêu lên:
-Đừng làm con ta bị thương.
Ngờ đâu ba mũi tên bắn ra tuy nhanh thật, Diệp Nhị Nương tay áo trái phất một cái, đã cuốn được ba mũi độc tiễn, vứt qua một bên, tiện tay lột luôn chiếc giày của Sơn Sơn ném vào lưng nàng. Mộc Uyển Thanh nghe thấy tiếng gió, vung kiếm về sau gạt ra nhưng vì mới bị thương nặng ra chiêu không được chính xác, chiếc giày trượt qua mũi kiếm nghe bịch một tiếng đã trúng ngay bên hông. Diệp Nhị Nương sử dụng âm kình vào trong chiếc giày, Mộc Uyển Thanh vội vận nội lực chống lại nhưng không nén được hơi, lập tức nửa thân trên tê đi, trường kiếm liền rơi ngay xuống đất.
Ngay khi đó, chiếc giày thứ hai của Sơn Sơn đã ném tới, lần này trúng ngay giữa ngực. Nàng thấy mắt tối sầm, không còn gượng thêm được nữa liền quỵ ngay xuống. Tả Tử Mục giơ kiếm phóng tới chặn ngay lên ngực nàng, tay trái thò ra toan móc mắt bên phải của cô gái.
Mộc Uyển Thanh kêu lên một tiếng: “Đoàn lang” thân hình ưỡn lên nhào thẳng vào mũi kiếm, thà chịu chết còn hơn phải chịu móc mắt. Tả Tử Mục vội rụt kiếm về nhưng bỗng thấy cổ tay bị giựt mạnh, trường kiếm nắm không chắc bay vụt lên không, thế mạnh khiến y phải lùi về sau hai bước. Ba người giật mình, không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn thanh kiếm. Chỉ thấy thân kiếm bị một sợi dây dài cuốn chặt, đầu kia sợi dây là một chiếc cần sắt do một viên quan mặc áo vàng cầm trong tay. Người đó tuổi chừng trên dưới ba mươi, mặt đầy anh khí, cười nhạt không ngớt. Diệp Nhị Nương nhận ra ngay y là kẻ đã đấu với Vân Trung Hạc bảy hôm trước, võ công xem ra chẳng dở nhưng so với mình còn kém một chút nên không sợ hãi, có điều đồng bạn của y có tới hay không. Mụ ta liền liếc mắt ngó qua, quả nhiên đã thấy một viên quan quân áo vàng khác đứng ở bên trái, bên hông đeo một đôi bản phủ.
Diệp Nhị Nương đang định mở lời bỗng thấy sau lưng có tiếng động nhẹ, vội vàng quay lại thấy ở hai góc đông nam và tây nam đều có một người đứng đó, quần áo mặc giống hệt hai người kia, áo vàng đầu quấn khăn bông theo lối võ quan. Người ở phía đông nam cầm một đôi phán quan bút, còn người ở phía tây nam thì tay cầm một cây thục đồng tề mi côn, bốn người chia ra bốn góc, nghiễm nhiên thành thế bao vây.
Tả Tử Mục lớn tiếng nói:
-Thì ra bốn vị Chử, Cổ, Phó, Chu Tứ Đại Vệ Hộ trong cung cùng đến đây, tại hạ Vô Lượng Tả Tử Mục xin kính chào.
Nói xong hướng về bốn người vái một cái thật sâu. Người Vệ Hộ tay cầm phán quan bút Chu Đan Thần ôm quyền hành lễ, còn ba người kia không lý gì đến. Người đến đầu tiên Chử Vạn Lý vẫy chiếc cần sắt, thanh trường kiếm treo lủng lẳng trên không rung động, dưới ánh nắng chiếu vào lấp loáng phát quang. Y cười khẩy một tiếng nói:
-Vô Lượng Kiếm cũng kể là một danh môn đại phái ở Đại Lý không ngờ người chưởng môn lại hèn hạ đáng khinh đến thế. Đoàn công tử đâu? Đang ở nơi nào?
Mộc Uyển Thanh vốn dĩ quyết tâm nhận cái chết bỗng có người đến cứu, vui sướng không đâu cho hết, nghe y hỏi đến Đoàn công tử dường như quan tâm lo lắng. Tả Tử Mục ấp úng:
-Đoàn … Đoàn công tử? À, mấy hôm trước tôi có gặp Đoàn công tử vài lần … bây giờ thì không biết … không biết ở đâu.
Mộc Uyển Thanh nói:
-Đoàn công tử đã bị tên anh em của con mụ này giết chết rồi.
Nói xong giơ tay chỉ vào Diệp Nhị Nương, nói tiếp:
-Gã đó tên cái gì Cùng Hung Cực Ác Vân Trung Hạc, người vừa gầy vừa cao, trông như cây tre …
Chử Vạn Lý kinh hoảng, quát hỏi:
-Có thật không? Là đứa nào?
Vệ Hộ tay cầm thục đồng côn Phó Tư Qui nghe nói Đoàn Dự đã bị chết rồi, vừa đau lòng vừa tức tối, quát lớn:
-Để ta báo thù cho Đoàn công tử.
Y vung thục đồng côn nhắm ngay Diệp Nhị Nương đập xuống. Diệp Nhị Nương nghiêng người tránh ra, gào lên:
-Ối trời ôi, Chử Cổ Phó Chu Tứ Đại Vệ Hộ của nước Đại Lý các con ơi, các con chết non làm cho mẹ xót xa trong dạ! Bốn đứa con yêu quí chết non kia, các con xuống suối vàng đợi mẹ Diệp Nhị Nương với các con ơi!
Tuy Chử, Cổ, Phó, Chu bốn người tuổi tác có kém mụ vài năm nhưng mụ tự coi mình là mẹ, cứ rền rĩ “Các con ơi!”, “Bốn đứa yêu quí chết non ơi!”. Phó Tư Qui giận quá, thanh đồng côn múa lên tiếng gió nghe vù vù, chỉ giây lát đã biến thành một vầng sương phủ màu vàng, vây chặt mụ vào trong. Diệp Nhị Nương tay bồng đứa con nhỏ của Tả Tử Mục, tránh qua né lại giữa những đường côn, cây gậy thủy chung vẫn không trúng mụ được cái nào. Đứa trẻ kinh hoàng khóc ré lên, Tả Tử Mục vội kêu:
-Hai vị ngừng tay! Hai vị ngừng tay!
Một người Vệ Hộ rút ngay búa đeo ở lưng ra, quát lên:
-Vô Ác Bất Tác Diệp Nhị Nương quả nhiên danh bất hư truyền, để Cổ Đốc Thành này lãnh giáo cao chiêu.
Tiếng nói chưa dứt người đã đi theo, xông vào vòng chiến, ra tay liền sử dụng tuyệt chiêu Bàn Căn Thác Tiết Thập Bát Phủ, chém bên phải một nhát, bên trái một nhát toàn vào hạ bàn. Diệp Nhị Nương cười nói:
-Thằng bé này vướng chân vướng tay, ngươi chém chết nó đi.
Mụ hạ đứa bé trên tay xuống, nhằm ngay đầu búa mà đỡ. Cổ Đốc Thành giật mình, vội vàng thu búa về, ngờ đâu Diệp Nhị Nương liền tung chân đá theo, trúng ngay đầu vai y. Cũng may thân thể y tráng kiện, bị trúng cước chỉ hơi lảo đảo nhưng không bị thương, lại tiếp tục xông lên đánh nữa. Diệp Nhị Nương lấy đứa bé làm bùa hộ mạng, khiến cho binh khí của Cổ Đốc Thành và Phó Tư Qui bị kiềm chế rất nhiều.
Tả Tử Mục hốt hoảng kêu lên:
-Coi chừng thằng bé! Con tôi đó, coi chừng, coi chừng! Phó huynh, côn đó đánh hơi cao, Cổ huynh, đừng để đầu búa … đừng để đầu búa chạm vào con tôi.
Ngay trong lúc hỗn loạn, đằng sau núi đột nhiên truyền tới tiếng địch vi vu, âm thanh réo rắt, chỉ giây lát đã vang đến thật gần, từ sau triền núi bước ra một người đàn ông trung niên mặc áo thụng, râu ba chòm, hình mạo cao nhã, hai tay cầm một cây sáo bằng sắt dường như đang ghé môi thổi. Chu Đan Thần vội vàng bước tới bên cạnh y, hạ giọng nói mấy câu. Người kia vẫn tiếp tục thổi sáo, khúc điệu nhàn nhã, chậm rãi đi thẳng vào chỗ ba người đang đấu đến hồi kịch liệt.
Bỗng thấy tiếng địch gấp rút khiến cho ai nấy nhức cả tai, người kia cả mười đầu ngón tay cùng bịt các lỗ sáo thổi mạnh, đầu ống sáo phụt ra một làn kình phong, bắn thẳng vào mặt Diệp Nhị Nương. Diệp Nhị Nương kinh hãi vội quay đầu qua né tránh, đầu sáo liền đâm ngay vào yết hầu.
Biếc cố đó nhanh đến kinh người, tuy Diệp Nhị Nương ứng biến thần tốc nhưng chân tay cũng không khỏi loạng quạng, trong cơn nguy cấp nửa người trên ngửa về đằng sau tránh ra hơn một thước đồng thời ném luôn Tả Sơn Sơn xuống đất, vung tay chộp luôn vào thiết địch. Người khách áo rộng không để cho thằng bé rơi xuống, tay áo phất một cái, cuốn lấy đứa trẻ. Diệp Nhị Nương tuy nắm được chiếc sáo nhưng thấy nóng bỏng như chạm phải cục than, kinh hãi nghĩ thầm: “Trên chiếc địch có bôi thuốc độc chăng?” vội vàng buông tay, nhảy ra ngoài mấy bước. Người nọ vung tay áo, nhẹ nhàng ném Sơn Sơn cho Tả Tử Mục.
Diệp Nhị Nương thoáng thấy bàn tay phải người khách áo thụng đỏ chót như son, kinh hãi: “Thì ra trên ống sáo không tẩm chất độc mà là y đem nội lực thượng thừa truyền vào, chẳng khác nào vừa lấy ở trong lò đúc ra”. Mụ ta không tự chủ nổi vội lui về sau mấy bước, cười nói:
-Các hạ võ công ghê gớm thật, không ngờ cái nước Đại Lý nhỏ xíu thế này mà cũng có được cao nhân dường ấy. Xin được hỏi tôn tính đại danh?
Người áo thụng mỉm cười nói:
-Diệp Nhị Nương giá lâm tệ cảnh, được gặp quả là may mắn thay. Người Đại Lý thể nào cũng cố hết sức để tròn cái vai chủ đất.
Tả Tử Mục ôm được con rồi, vừa mừng vừa sợ, xen vào:
-Tôn giá có phải Cao … Cao quân hầu chăng?
Người khách kia mỉm cười không trả lời hỏi Diệp Nhị Nương:
-Đoàn công tử nay ở đâu? Mong được cho biết.
Diệp Nhị Nương cười nhạt:
-Ta làm sao biết được, mà dẫu có biết ta cũng chẳng thèm nói.
Đột nhiên mụ tung mình nhảy vọt lên đỉnh núi. Người áo thụng kêu lên:
-Khoan đã!
Ông ta vội đuổi theo, bỗng thấy trước mắt lấp lánh, bảy tám món ám khí liên châu bắn tới nhắm vào toàn những chỗ yếu hại trên đầu trên mặt. Người áo thụng vung ống sáo gạt tất cả xuống, Diệp Nhị Nương lạng người phi thân đã chạy xa rồi không còn có thể đuổi kịp được nữa. Nhìn lại những ám khí dưới chân, mỗi thứ một khác toàn là các món vàng bạc đeo trên người trẻ con, hoặc bùa hộ mạng, hoặc vòng đeo tay, ông chạnh lòng: “Đây toàn là đồ của trẻ con bị mụ ta giết hại. Nếu không trừ được đứa ác tặc này không biết còn bao nhiêu tiểu nhi nước Đại Lý bị giết chết”.
Chử Vạn Lý hất chiếc cần, giựt cho trường kiếm đang nằm dưới đất bay vọt lên, xoay cán kiếm lại nhắm ngay Tả Tử Mục phóng tới. Tả Tử Mục giơ tay bắt lấy, hổ thẹn không nói được lời nào. Chử Vạn Lý quay sang hỏi Mộc Uyển Thanh:
-Quả thực Đoàn công tử nay ở đâu? Có thực là bị Vân Trung Hạc giết hại không?
Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: “Những người này xem ra đều là bạn của Đoàn lang cả, ta phải nói thực cho họ biết, cùng nhau lên trên sơn nhai bên kia xem xét kỹ càng”. Nàng vừa toan mở lời, bỗng nghe từ lưng chừng núi có tiếng người hổn hển gào to:
-Mộc cô nương … Mộc cô nương … cô đang ở đâu? Nam Hải Ngạc Thần, ta đến đây, ngươi không được làm hại Mộc cô nương! Có bái hay không bái sư phụ, thủng thẳng mình tính lại … Mộc cô nương! Mộc cô nương! Cô không sao chứ?
Bọn người áo thụng nghe thấy thế cùng reo lên:
-Công tử gia đây rồi!
Mộc Uyển Thanh chờ đợi mỏi mòn bảy ngày đêm, không còn chút hơi sức nào, bây giờ nghe thấy tiếng Đoàn Dự, vừa mừng vừa lo bỗng mắt tối sầm, lập tức ngất đi. Trong cơn hôn mê, bên tai dường như có tiếng gọi nhỏ:
-Mộc cô nương, Mộc cô nương, cô … cô mau tỉnh lại.
Nàng thần trí hơi hồi phục thấy đang nằm trong lòng ai đó, bị ôm chặt lấy lưng, đang định vùng ra nhưng nghĩ lại: “Đoàn lang đã đến rồi mà!” trong lòng vừa thấy ngọt ngào, vừa thấy cay đắng, từ từ hé mắt, chỉ thấy một đôi mắt trong như nước mùa thu đang đăm đăm nhìn mình chẳng phải Đoàn Dự thì ai vào đây?
Nàng nghe chàng vui mừng nói:
-A, sau cùng rồi cô cũng tỉnh lại.
Mộc Uyển Thanh nước mắt ứa ra rơi lã chã, giơ tay tát trái một cái thật mạnh vào mặt Đoàn Dự nhưng người vẫn nằm gọn trong lòng chàng không còn hơi sức đâu mà vùng ra được. Đoàn Dự xoa xoa má cười nói:
-Sao cô cứ động một tí là đánh người, thật là ngang ngược quá lắm!
Chàng lại hỏi:
-Nam Hải Ngạc Thần đâu? Y không ở đây đợi tôi hay sao?
Mộc Uyển Thanh nói:
-Người ta đã đợi chàng bảy ngày bảy đêm còn chưa đủ hay sao? Y đi rồi.
Đoàn Dự bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
-Hay lắm! Hay lắm! Ta đang lo nếu như y nhất định bắt phải bái y làm thầy thì thực không biết sao cho phải.
Mộc Uyển Thanh nói:
-Nếu chàng không muốn làm đồ đệ y, sao còn đến đây làm gì?
Đoàn Dự đáp:
-Ôi, nàng rơi vào tay y nếu ta không đến thể nào y cũng làm khó, biết làm sao hơn?
Mộc Uyển Thanh cảm thấy an ủi nói:
-Hừ, chàng thật là xấu xa, thiếp hận không giết được chàng mới thỏa lòng. Sao chàng sớm không đến, trễ không đến, đợi đến lúc y đi rồi chàng mới đến? Người đâu mà tử tế đến thế? Bảy ngày bảy đêm qua, ở đâu mà chàng không đi tìm thiếp?
Đoàn Dự thở dài nói:
-Ta hoàn toàn bị người ta chế ngự không sao cử động được, ngày đêm nhớ đến em, nóng ruột muốn chết đi được. Ta vừa thoát thân vội vàng chạy ngay tới đây.
*
**
Hôm đó Nam Hải Ngạc Thần xách Mộc Uyển Thanh đi rồi, Đoàn Dự một mình ngồi trên đỉnh núi, băn khoăn vô cùng: “Nếu như ta không qua bên đó cầu tên ác nhân này thu làm đồ đệ, tính mạng Mộc cô nương ắt khó mà bảo toàn. Thế nhưng nếu như chịu nhận gã đó làm thầy, học cái ngón lách cách một tiếng, bẻ cổ người ta thì còn ra cái trò gì nữa. Y dạy ta công phu đó thể nào chẳng đi bắt người về cho ta thử, cứ giết hết người này qua người khác quả là ô hô ai tai! Cũng may tên ác nhân này có hung dữ thật, cũng còn biết phải quấy, ta phải tìm cách biện giải thế nào để y chịu thả Mộc cô nương mà lại không thu ta làm đồ đệ”.
Chàng ngồi trên bờ vực bồi hồi bàng hoàng, bụng lại ngâm ngẩm đau, đột nhiên nghĩ ra: “Chao ôi! Không xong rồi, quả là hồ đồ quên khuấy đi mất! Khi ta ở trong sơn động đã từng bái thần tiên tỉ tỉ làm thầy, thế là môn đồ phái Tiêu Dao. Môn đồ phái Tiêu Dao làm sao có thể đổi qua làm môn đồ của Nam Hải Ngạc Thần được? Đúng đó, ta phải nói cho tên ác nhân đó nghe như thế, làm sao cho đanh thép để hắn phải luôn mồm: “Lời đó xem ra cũng có lý” mới được”.
Chàng lại nghĩ thêm: “Tên ác nhân đó thể nào cũng bắt ta phải lộ chút võ công phái Tiêu Dao cho y xem nhưng ta có biết gì đâu, làm sao y tin ta là đệ tử phái Tiêu Dao được? Thần tiên tỉ tỉ đã dặn là mỗi ngày sáng trưa chiều ba lần phải luyện thần công trong cuộn lụa, mấy hôm nay chuyện rối bòng bong, chưa luyện được chút nào, quả thật đáng chết”. Chàng trong bụng hổ thẹn, đang định cho tay vào bọc lấy cuộn sách ra, bỗng nghe đằng sau có tiếng chân người, quay đầu nhìn lại giật mình hoảng hốt, thấy từ ghềnh đá lục tục kéo ra đến mấy chục người.
Người đi đầu chính là bang chủ Thần Nông Bang Tư Không Huyền, phía sau là chưởng môn Đông Tông Vô Lượng Kiếm Tả Tử Mục, chưởng môn Tây Tông Tân Song Thanh, ngoài ra là bang chúng bang Thần Nông và các đệ tử của hai tông Vô Lượng Kiếm xen lẫn nhau. Đoàn Dự nghĩ thầm: “Sao hai bên lại không đánh nhau? Đổi thù thành bạn thật là tốt quá!”.
Chỉ thấy mọi người chia ra làm hai hàng hai bên, cung kính khom lưng, ra vẻ đang chờ đợi người nào đó đi tới. Chỉ giây lát có bóng xanh thấp thoáng, triền núi đi ra tám cô gái, người nào cũng mang áo khoác ngoài màu bích lục, trên thêu một con đại bàng đen. Đoàn Dự trong bụng kêu khổ thầm: “Thôi đời ta tàn rồi!”. Tám người con gái đo chia thành hai bên mỗi hàng bốn người, tiếp theo lại có một người cũng mang áo khoác màu lục khác đi tới. Người con gái đó độ chừng khoảng hai mươi, dung mạo thanh tú nhưng trong đầu mày cuối mắt có ẩn sát khí, đưa mắt nhìn Đoàn Dự:
-Ngươi là ai? Ở đây làm gì?
Đoàn Dự nghe hỏi thế trong bụng mừng rỡ: “Nàng ta chưa biết mình và Mộc cô nương giết bốn người chị em đồng bọn, lại mạo xưng thánh sứ của Linh Thứu Cung. Cũng may cái áo choàng của mình đã chùm lên người mụ mập Bình bà bà, còn của Mộc cô nương thì đã bị gió bay xuống sông Lan Thương rồi, tử vô đối chứng, ta cứ chối phắt đi là xong”. Chàng bèn nói:
-Tại hạ là Đoàn Dự người Đại Lý, theo người ta đến Vô Lượng Cung làm khách của vị Tả tiên sinh đây …
Tả Tử Mục xen vào:
-Đoàn bằng hữu, Vô Lượng Kiếm đã qui thuộc làm bộ hạ Thiên Sơn Linh Thứu Cung, Vô Lượng Cung nay đổi thành Vô Lượng Động, ba chữ Vô Lượng Cung từ nay trở đi xin đừng nhắc đến nữa.
Đoàn Dự nghĩ thầm: “Thì ra ngươi đánh không lại người ta nên nhận thua đầu hàng rồi, tính toán thế kể cũng khôn ngoan lắm”. Chàng bèn nói:
-Chúc mừng Tả tiên sinh bỏ chỗ tối tìm về chỗ sáng, thật là hay quá.
Tả Tử Mục nghĩ thầm: “Ta có làm gì đâu mà bảo là “tối”? Còn bây giờ có cái gì để gọi là “sáng”?”. Y tuy nghĩ thế nhưng không dám nói ra, chỉ đành gượng cười.
Đoàn Dự nói tiếp:
-Tại hạ thấy Tư Không bang chủ và Tả tiên sinh có điểm hiểu lầm nhau nên tỏ lòng tốt tiến ra khuyên giải, ngờ đâu lại gây thêm rắc rối. Tôi phụng mệnh Tư Không bang chủ đi kiếm giải dược ngờ đâu lại gặp một tên đại ác nhân, tên là Nam Hải Ngạc Thần Nhạc lão tam. Y bảo tôi tư chất khá nhất định thu làm đồ đệ, tôi nói tôi không thích học võ công nhưng gã Nam Hải Ngạc Thần không biết phải quấy, bắt tôi đem bỏ trên đây để ép tôi không bái y làm thầy không được. Tại hạ trói gà không chặt …
Nói tới đây chàng giang tay ra làm thế, nói tiếp:
-Trên đỉnh núi cao, vách đá hiểm trở thế này, làm sao mà xuống cho được. Cô nương hỏi tôi ở đây làm chi? Ở đây chờ chết chứ còn làm gì được nữa.
Những câu chàng nói không có chút nào giả dối, đoạn đầu cũng đúng, đoạn sau cũng không sai nhưng có điều khúc giữa chàng bỏ hết không nói tới, nghĩ thầm: “Khổng phu tử cắt bỏ bớt để viết Xuân Thu, chỉ thuật lại mà không thêm vào, cắt chỗ này một khúc, chỗ kia một khúc cũng đâu có vi phạm cái đạo của thánh nhân, nói láo cũng vẫn có thể là người quân tử”.
Cô gái kia “Ồ” một tiếng nói:
-Tứ Đại Ác Nhân quả đã đến Đại Lý thật rồi. Nhạc lão tam muốn thu ngươi làm đồ đệ, vậy tư chất ngươi có cái gì đáng kể?
Nàng ta không đợi Đoàn Dự trả lời, mắt đảo qua nhìn Tư Không Huyền và Tả Tử Mục hỏi:
-Lời y không có gì giả dối chứ?
Tả Tử Mục đáp:
-Dạ, không.
Tư Không Huyền trả lời:
-Khải bẩm thánh sứ, tiểu tử này không biết chút võ công nào nhưng làm bậy làm bạ hỏng hết mọi việc.
Cô gái nói:
-Các ngươi nói là trông thấy hai đứa tiện nhân mạo xưng bọn ta chạy về phía ngọn núi này, nay ở đâu? Đoàn tướng công, ông có thấy hai người đàn bà mặc áo khoác màu xanh giống như bọn ta đây không?
Đoàn Dự đáp:
-Không thấy, tôi không thấy hai người đàn bà ăn mặc giống như các tỉ tỉ.
Chàng nghĩ thầm: “Mặc áo khoác màu lục mạo xưng các ngươi là một nam một nữ đấy chứ. Ta có soi gương đâu làm sao thấy mình được; còn Mộc cô nương thì là một người đàn bà chứ nào phải là hai người đàn bà”.
Cô gái gật đầu, quay sang hỏi Tư Không Huyền:
-Ngươi vào làm thuộc hạ Linh Thứu Cung cũng đã lâu rồi đấy nhỉ?
Tư Không Huyền lập cập đáp:
-Đã … đã tám năm.
Cô gái kia nói:
-Đến chị em bọn ta ngươi cũng không nhận ra, hồ đồ đến thế còn làm được việc gì cho Đồng Mỗ lão nhân gia? Thuốc giải Sinh Tử Phù năm nay, ngươi đừng trông mong gì nữa.
Tư Không Huyền mặt xám ngoét, quì xuống đất, liên tiếp rập đầu van xin:
-Thánh sứ khai ân, thánh sứ khai ân!
Đoàn Dự nghĩ thầm: “Gã râu dê này chưa chết, không lẽ thuốc giải Mộc cô nương cho y lại công hiệu sao, hay là Linh Thứu Cung cho y linh đan diệu dược gì khác? Giải dược Sinh Tử Phù là cái món gì đây?”.
Cô gái đó không thèm ngó ngàng gì đến Tư Không Huyền nữa, nói với Tân Song Thanh:
-Đưa Đoàn tướng công xuống núi. Tứ Đại Ác Nhân nếu như đến bắng nhắng thì bảo chúng lên Linh Thứu Cung núi Phiêu Miểu kiếm ta. Việc đi bắt hai đứa mạo danh nay thuộc về trách nhiệm của Vô Lượng Động. Hừ hừ, quả là lớn mật! Còn nữa, Can Quang Hào, Cát Quang Bội hai đứa phản đồ phải bắt về đem giết đi. Khi nào gặp bốn chị em của bọn ta bảo là ta ra lệnh trở về Linh Thứu Cung ngay, ta không đợi họ được nữa.
Cô ta nói tới đâu, Tân Song Thanh vâng dạ tới đó nhưng không dám nhìn thẳng vào mặt. Cô gái nói xong, không thèm ngó ngàng gì thêm, lập tức xuống núi, tám người thuộc hạ lẽo đẽo đi theo.
Tư Không Huyền từ nãy giờ vẫn quì dưới đất thấy chín cô gái hạ phong rồi, vội vàng đứng lên chạy ra bờ vách kêu lên:
-Phù thánh sứ, xin người về bẩm lại với Đồng Mỗ, Tư Không Huyền thật không phải với lão nhân gia.
Y chạy tới bên vực sâu tung mình nhảy xuống giòng sông Lan Thương. Mọi người ai nấy kinh hãi kêu lên, bang chúng Thần Nông Bang hối hả chạy tới bờ vách chỉ thấy sóng nổi cuồn cuộn, ào ào chảy qua, không còn thấy bang chủ đâu, có người liền đấm ngực khóc òa lên.
Những người trong Vô Lượng Kiếm thấy số phận Tư Không Huyền bi thảm như thế, ai nấy mặt mày ngơ ngẩn, thần sắc bàng hoàng.
Đoàn Dự nghĩ thầm: “Cái chết của vị bang chủ Tư Không Huyền này, liên hệ với ta thật không phải ít”. Chàng thấy trong lòng tràn đầy ăn năn. Tân Song Thanh chỉ vào hai nam đệ tử bên Đông Tông nói:
-Các ngươi lo đưa Đoàn tướng công xuống núi.
Hai người đó một người tên Úc Quang Tiêu, một người tên Ngô Quang Thắng cùng khom lưng vâng dạ.
Đoàn Dự nhờ có hai gã Úc Ngô đỡ đón nên xuống được chân núi không mấy khó khăn, thở phào một cái, quay sang Tả Tử Mục và Tân Song Thanh chắp tay nói:
-Xin cảm ơn đưa xuống núi, vậy xin từ biệt.
Chàng nhìn vào ngọn núi Nam Hải Ngạc Thần đã chỉ nghĩ thầm: “Lên được ngọn núi này, so với xuống núi còn gian nan gấp mấy lần. Xem ra bọn người Vô Lượng Kiếm chắc chẳng tử tế đến mức giúp gì thêm, đành một mình trèo lên vậy. Vì phải cứu Mộc cô nương thôi ta đành liều mạng cho xong”.
Ngờ đâu Tân Song Thanh nói:
-Ngươi không đi được, phải theo ta về Vô Lượng Động.
Đoàn Dự vội chối từ:
-Không, không! Tại hạ có việc cần phải đi, không thể phụng mệnh được. Xin tha lỗi cho!
Tân Song Thanh hừ một tiếng, vẫy tay ra hiệu, Úc Ngô hai người mỗi đứa giơ tay nắm một bên, giữ chặt Đoàn Dự, xềnh xệch lôi đi. Đoàn Dự kêu lên:
-Này, này! Tân chưởng môn, Tả chưởng môn, Đoàn Dự này có đắc tội gì với quí vị đâu. Lúc nãy vị thánh sứ tỉ tỉ chỉ bảo đưa ta xuống chân núi, nay đến nơi ta cảm ơn các vị, còn muốn gì nữa?
Tân Song Thanh và Tả Tử Mục không thèm nói gì. Đoàn Dự bị hai gã Úc Ngô áp tải hai bên không thể nào kháng cự được, đành phải theo chúng về Vô Lượng Động.
Hai gã Úc Ngô dẫn Đoàn Dự đi qua năm gian phòng rồi lại qua một vườn hoa lớn đến trước một căn nhà ba gian. Ngô Quang Thắng mở cửa phòng, Úc Quang Tiêu liền đẩy mạnh vào lưng chàng khiến Đoàn Dự nhào vào trong nhà rồi lập tức đóng cửa lại, chỉ nghe lạch cạch bọn chúng đã khóa ở bên ngoài.
Đoàn Dự kêu lớn:
-Các ngươi Vô Lượng Kiếm có biết phải quấy gì không? Thế này thì ta có khác gì phạm nhân đâu? Vô Lượng Kiếm nào có phải quan phủ sao dám tự tiện bắt người?
Bên ngoài không nghe động tĩnh, dẫu chàng có gào thét cách mấy cũng chẳng ai thèm ngó ngàng gì đến. Đoàn Dự thở dài nghĩ thầm: “Thôi thì đến đâu hay đó, cũng chỉ đành phó thác cho số mệnh”. Quãng đường xuống được núi rồi đi về đến đây chàng đã mỏi mệt lắm rồi, thấy trong phòng có giường có bàn, chàng liền trèo lên giường nằm ngủ.
Ngủ chưa bao lâu thì có người đem cơm đến, ăn uống cũng không đến nỗi đạm bạc. Đoàn Dự nói với người bộc dịch:
-Nhờ ông lên bẩm với Tả Tân hai vị chưởng môn, nói tôi có chuyện …
Chàng chưa nói dứt câu đã nghe Úc Quang Tiêu ở bên ngoài quát tháo:
-Họ Đoàn kia, ngươi để yên cho ta, muốn ngồi thì ngồi, muốn nằm thì nằm, nếu còn léo nhéo xí xố, đừng nói chúng ta sao không nể nang. Ngươi mà còn mở mồm nói một câu, ta sẽ cho ngươi một bạt tai, nói hai câu, hai bạt tai, ba câu ba cái. Ngươi biết đếm đấy chứ?
Đoàn Dự vội vàng ngậm miệng, nghĩ thầm: “Thằng cha bặm trợn này nói sao làm vậy. Ta tuy bị Mộc cô nương tát mấy cái thật nhưng tuy đau trên má, trong bụng lại vui vui. Còn như bị anh chàng này cho ăn bạt tai, mùi vị chắc không phải như thế đâu!”. Chàng ăn ba bát đầy rồi lại nằm trên giường mà ngủ, nghĩ thầm: “Mộc cô nương lúc này không biết ra sao rồi? Tốt nhất là nàng phóng tên độc giết được Nam Hải Ngạc Thần, chạy thoát ra đến đây cứu mình. Ôi! Sao ta lại mong nàng giết người?”. Chàng nghĩ ngợi vẩn vơ một hồi rồi lại ngủ tiếp.
Lần này chàng ngủ mãi đến sáng hôm sau mới dậy. Trong phòng trần thiết giản dị, các cửa sổ đều có song sắt, xem ra là chỗ để Vô Lượng Kiếm giam người nhưng được cái thoáng mát rộng rãi nên cũng không đến nỗi thấy tù túng. Chuyện đầu tiên chàng tính đến là theo lời dặn dò của thần tiên tỉ tỉ tập luyện Bắc Minh thần công nên mò trong bọc ra quyển trục, mở trên bàn, vừa nghĩ đến hình người khỏa thân trong cuốn lụa, tim chàng không khỏi đập bình bình, mặt đỏ tía tai, vội vàng ngồi ngay ngắn, khấn thầm: “Thần tiên tỉ tỉ, đệ tử tuân hành lời tỉ tỉ dặn dò, tu tập thần công chứ không phải cốt nhìn trộm quí thể của tỉ tỉ, xin đừng trách cứ”.
Chàng từ từ mở cuộn lụa ra, đọc kỹ những chữ nhỏ viết bên cạnh đồ hình thứ nhất vài lần. Những công phu ghi trên đó chàng đọc dễ dàng chẳng khác gì ăn cơm hàng ngày, chỉ lướt qua là hiểu ngay, đọc đến lần thứ hai thì đã thuộc, đọc đến lần thứ ba thì đã thông hiểu kỹ càng. Chàng không dám nhìn lâu hình vẽ người đàn bà, chỉ ghi nhớ kinh mạch và vị trí huyệt đạo rồi theo những pháp môn ghi chú trong cuộn lụa mà tập luyện.
Trong văn có viết rằng:
Nội công bản môn so với các môn các phái khác thì đi ngược chiều, những ai từng tu tập nội công thì phải quên hết những gì đã học, chuyên tâm tu tập công phu mới, nếu như lẫn lộn với nhau thì hai công phu ắt sẽ chống chỏi, lập tức điên cuồng thổ huyết, các kinh mạch bị phế, cực kỳ hung hiểm.
Trong kinh văn nhắc đi nhắc lại điểm này, coi đây là một vấn đề hết sức trọng đại. Đoàn Dự trước nay chưa hề tập qua nội công nên điểm tối gian nan này không hề quan tâm lại thấy thật là dễ dàng.
Chỉ khoảng nửa giờ chàng đã làm được y như trong hình vẽ, nhớ hết các kinh mạch huyệt đạo trong Thủ Thái Âm Phế Kinh, có điều trong người không có chút nội tức nào nên không làm sao vận chuyển chân khí chạy tới kinh mạch. Tiếp theo chàng luyện sang Nhâm Mạch, mạch này khởi đầu từ huyệt Hội Âm nằm ở giữa hậu môn và sinh thực khí theo các huyện Khúc Cốt, Trung Cực, Quan Nguyên, Thạch Môn … đi thẳng lên qua bụng, ngực, yết hầu đến tận huyệt Ngân Cơ ở hàm dưới trong mồm. Nhâm Mạch huyệt đạo rất nhiều nhưng mạch chạy thẳng từ dưới lên trên rất là giản dị, chỉ giây lát Đoàn Dự đã nhớ hết những vị trí và tên huyệt đạo, giơ tay sờ thử tất cả những huyệt trên người mình. Mạch này cũng luyện chiều nghịch đi từ Ngân Cơ, Thừa Tương, Liêm Tuyền, Thiên Đột chạy xuống tới Hội Âm thì ngừng.
Trong hình vẽ có nói:
Thủ Thái Âm Phế Kinh và Nhâm Mạch là cơ sở của Bắc Minh thần công trong đó huyệt Thiếu Thương ở ngón tay cái, và huyệt Đãn Trung ở giữa hai vú, là hai nơi quan trọng nhất, một đằng thu vào một đằng chứa lấy. Con người có bốn biển: dạ dày là biển chứa nước và cốc loại, Xung Mạch là biển của mười hai kinh, Đãn Trung là biển của khí, còn não bộ là biển của tủy. Ăn uống chứa vào vị, trẻ sơ sinh vừa mới đẻ đã biết nhưng người ta ăn uống chỉ không quá một ngày đã phải thải ra ngoài. Ta thu nội lực của người một phân cũng giữ lại một phân, không hề tiết ra, càng tích trữ càng nhiều, chẳng khác gì ao trời Bắc Minh có thể cho cá côn dài nghìn dặm vùng vẫy.
Đoàn Dự cuộn trục lại nghĩ thầm: “Môn công phu này chuyên luyện theo đường lối hại cho người để lợi cho mình, đem nội lực người khác mất bao công phu luyện được thu vào tích trữ tại thân thể mình chẳng phải là ăn thịt uống máu người ta hay sao? Thế có khác gì kẻ tham lam vơ vét tiền tài người ta lấy làm của mình? Ta đã nhận lời thần tiên tỉ tỉ không luyện không xong nhưng trong đời ta nhất định không đi hút nội lực của người khác”.
Chàng lại nghĩ thêm: “Bá phụ thường dạy rằng con người sống trên đời, nếu không ăn không mặc thì không thể sống được. Thế nhưng một bát cháo, một bát com, một vuông vải, một mảnh khăn cũng đều là lấy của người khác. Lấy của người khác là chuyện không thể tránh được, có điều phải báo đáp như thế nào? Nếu thu vào ít mà báo đền nhiều thì được. Nếu lấy của kẻ giàu có bất nhân để đem cho kẻ nghèo hèn không cơm áo thì cũng không có điều gì đáng hổ thẹn, hành vi nhân nghĩa của nhà nho, hay tâm từ bi của nhà Phật cũng đều như thế. Lấy máu lấy mỡ của dân để tiêu xài xa xỉ cho thỏa cái lòng tham của mình thì là đường lối tàn dân; còn như đem ra làm điều thiện cho cả thiên hạ, bố thí cho khắp mọi người thì là Phật sống của muôn nhà. Thành thử không phải ở chuyện thu hay không thu, mà tại cách dùng thiện hay ác”.
Chàng nghĩ cho rõ ràng rồi thấy tu tập môn công phu này không có gì còn đáng chê trách nữa. Chàng thấy thoải mái trong lòng, nghĩ tiếp: “Nói đúng ra ta từ khi sinh ra chỉ muốn làm điều hay, không muốn làm điều dở. Con voi to lớn kia có thể mang được nghìn cân, con kiến nhỏ bé kia chỉ mang được một hạt cải, lực có lớn mới làm được chuyện lớn nhưng nếu làm đều xấu cũng càng xấu hơn. Với bản lãnh như Nam Hải Ngạc Thần nếu biết chuyên tâm làm điều tốt há chẳng tạo phúc nhiều lắm hay sao?”. Chàng nghĩ như thế rồi, tự nhủ nếu phải bái Nam Hải Ngạc Thần làm thầy thì sẽ chỉ bẻ cổ những kẻ xấu, xem ra “Lời đó nghe cũng có lý”.
Trong quyển trục này ngoài ra còn rất nhiều phương pháp tu tập kinh mạch, tất cả đều dạy phép làm sao thu được nội lực của người khác, Đoàn Dự tuy đã giải quyết được khúc mắc trong lòng nhưng vẫn cảm thấy dường như tu tập sẽ ngược lại với bản tính của mình, ngay cả việc tham lam muốn đủ mọi thứ cũng đã không có gì hay nên gác qua một bên chưa ngó đến vội.
Chàng giở đến cuối cuốn trục lại gặp bốn chữ Lăng Ba Vi Bộ liền nghĩ ngay đến bài Lạc Thần Phú có mấy câu:
Chú thích:
1 Hai bên cùng chết
2 Trong sách tướng gọi là Trẩm Cốt, là một trong chín xương đầu mà người Trung Hoa coi là có ý nghĩa rất quan trọng. Thần Tướng Toàn Biên viết: Chỗ kỳ lạ của xương sọ là ở chỗ xương sau đầu thành trẩm. Người có trẩm cốt chẳng khác gì trong đá núi có ngọc, trong sông có châu (ngọc trai) … Xương đằng sau ót sách gọi là Tinh Thai, nếu nổi lên thì gọi là Trẩm Cốt. Người có trẩm cốt rộng thì phú quí, lép hãm thì bần tiện. Trẩm cốt còn gọi là Ngọc Trẩm. (Xin đọc thêm Những Nguyên Lý của Tướng Học của dịch giả)
3 đao hình như cái kéo
4 lấy nhàn tản chống lại nhọc mệt, mình đứng yên mà địch chạy đông chạy tây, kế thứ 4 trong 36 kế.
5 Vạn loại hoa cỏ tranh nhau vẻ đẹp
6 rìu chặt cây
7 Phú ca tụng nữ thần sông Lạc. Lạc thần tức là Mật Phi, con gái họ Mật Hi, chết đuối nơi sông Lạc biến thành thần. Theo sách Hán Thư Âm Nghĩa, Tào Thực (Tử Kiến, con trai út của Tào Tháo nổi tiếng bảy bước thành thơ) làm bài Lạc Thần Phú để ca tụng Chân Phi. Sử chép rằng Chân thị vốn