Ta ngươi chung mối tơ lòng,
Bên gà bên vịt cũng cùng tương tư.
Hồ đồ nọ xọ ra kia,
Tình dài kế vắn biết chia đường nào?
* * *
Hư Trúc nhìn xuống thâm cốc, cũng đành bó tay, nhìn lại bộ dạng bồn chồn của những phụ nữ nghĩ thầm: “Ai ai cũng gọi ta là chủ nhân, lúc gặp chuyện khó, người kêu bằng chủ này lại không có được một kế thì còn ra ngô ra khoai gì nữa? Trong kinh có viết là: Nếu có ai đến cầu, dù chân tay tai mũi, đầu mắt thịt xương, máu huyết thân thể, Bồ Tát Ma Ha Tát thấy đã cầu thì đều hoan hỉ mà cho ngay. Lục độ của Bồ Tát thì thứ nhất là bố thí, ta còn sợ gì nữa?” Nghĩ thế rồi y liền cởi chiếc áo Phù Mẫn Nghi vừa may cho vừa nói:
– Thạch tẩu, xin chị cho ta mượn binh khí một chút.
Thạch tẩu đáp:
– Vâng.
Bà ta liền quay ngược liễu diệp đao khom lưng đưa cán đao lên cho Hư Trúc. Hư Trúc cầm lấy, vận Bắc Minh chân khí lên mũi đao, cổ tay hơi rung một cái nghe soẹt một tiếng đã chặt đứt nửa sợi dây xích còn dính vào vách núi. Thanh đao vừa mỏng vừa nhỏ, chỉ sắc bén thôi chứ không phải là bảo đao nhưng chân khí của y truyền vào, chặt xích sắt cũng chẳng khác gì tre gỗ. Sợi dây xích đó còn dính trên vách núi chừng hai trượng ba thước, Hư Trúc nắm dây xích, đưa trả đao lại cho Thạch tẩu, đề khí nhảy vọt qua bờ bên kia.
Quần nữ ai nấy kinh hoảng la lên. Dư bà bà, Thạch tẩu, Phù Mẫn Nghi tất cả đều gọi:
– Chủ nhân không nên mạo hiểm.
Trong tiếng kêu la của mọi người, Hư Trúc đã lao người ra ngoài vực, chân khí trong người lưu chuyển, nhẹ nhàng bay vọt về trước, đột nhiên chân khí toát ra, người lập tức tụt hẫng xuống, y liền vung sợi dây xích trong tay cuốn lấy sợi xích còn đang lủng lẳng ở bờ bên kia, mượn sức, thân hình đang rơi xuống lại vọt lên, hạ chân xuống bờ đối diện. Y quay lại nói:
– Tất cả nghỉ ngơi một chút, ta đi thám thính xem thế nào.
Cả bọn Dư bà bà ai nấy vừa kinh hoàng vừa bội phục, lại thêm cảm kích cùng đáp:
– Xin chủ nhân cẩn thận.
Hư Trúc chạy về phía có tiếng kêu thảm thiết vọng lại, đi đến một con đường hẹp, đá ngổn ngang, thấy có mấy xác đàn bà nằm dưới đất, đầu một nơi, người một nẻo, máu tươi vẫn còn từ cổ rỉ ra. Hư Trúc chắp tay nói:
– A Di Đà Phật! Tội thay! Tội thay!
Y vội vàng niệm một đoạn kinh Vãng Sinh Chú, rồi rảo bước chạy theo con đường nhỏ lên trên núi, càng chạy càng cao, mây trắng chung quanh càng lúc càng dầy đặc, chưa đầy một giờ đã lên đến chỗ cao nhất của Phiêu Miểu Phong, đứng giữa đám sương mù đưa mắt nhìn chung quanh chỉ thấy toàn là cây tùng, nhưng tuyệt nhiên không nghe tiếng người nào cả, trong bụng thầm hỏi: “Không lẽ chư nữ trong Quân Thiên Bộ bị giết sạch cả rồi sao? Gây ra nghiệp thật là lớn quá!” Y hái hai quả tùng, bỏ vào trong túi nghĩ thầm: “Ném tùng cầu có thể chết người, ta ra tay phải thật nhẹ, cốt sao dọa cho địch sợ chạy mất chứ đừng giết người.”
Nhìn xuống thấy một con đường lát bằng đá xanh, mỗi phiến đá phải rộng đến ba thước, dài đến tám thước, thật đều đặn, làm được con đường như thế này tốn không biết bao nhiêu công lao, xem chừng không phải thủ hạ của Đồng Mỗ làm được. Con đường đá xanh đó phải dài đến hai dặm, cuối cùng là một vọng gác bằng đá đồ sộ cao vòi vọi, hai bên trước cửa có hai con đại bàng bằng đá đứng chầu, cao phải đến ba trượng, mỏ khoằm, vuốt sắc coi thật phi phàm. Cửa vọng gác khép hờ nhưng không thấy bóng dáng một ai.
Hư Trúc lẻn vào trong cửa, xuyên qua hai đình viện, bỗng nghe tiếng người hầm hè quát:
– Nơi chứa chất các thứ quí giá của mụ giặc già ở chỗ nào? Các ngươi có nói không thì bảo?
Tiếng một người đàn bà mắng trả lại:
– Cẩu nô tài, đã đến nước này không lẽ bọn ta còn mong sống hay sao? Các ngươi chớ có si tâm vọng tưởng.
Lại có tiếng đàn ông nói:
– Vân đảo chủ, có gì mình cứ nhẹ nhàng mà nói, việc gì phải làm dữ? Đối xử với đàn bà con gái như thế không khỏi khiếm lễ hay sao?
Hư Trúc nghe giọng khuyên giải đúng là Đại Lý Đoàn công tử, khi trước bọn Ô Lão Đại định giết Đồng Mỗ, cũng chỉ có mình Đoàn Dự là không đồng ý, nghĩ thầm: “Vị công tử này xem ra không biết võ công nhưng anh hùng can đảm, bụng dạ hiệp nghĩa, hơn xa những kẻ cao thủ võ học, khiến ai cũng phải kính phục.” Lại nghe tiếng gã đảo chủ họ Vân kia nói:
– Hừ hừ, bọn quỉ a đầu chúng bay tưởng chết là xong nhưng trên đời này muốn chết cũng đâu phải dễ? Đảo Bích Thạch chúng ta có mười bảy hình phạt quái lạ, để ta cho chúng bay nếm mùi từng món một cho biết tay. Nghe nói Hắc Thạch Động, Phục Sa Đảo có những kỳ hình quái phạt còn hơn đảo Bích Thạch chúng ta nhiều, sao không cho anh em được xem cho biết.
Rất nhiều người lên tiếng phụ họa, lại có người nói:
– Các anh em mình thi tài, để xem đảo nào, động nào có hình phạt ghê gớm nhất.
Cứ theo tiếng ồn mà luận, trong sảnh đường không dưới vài trăm người, nói qua nói lại nhao nhao như chợ vỡ, điếc cả tai. Hư Trúc định tìm một khe hở nhìn vào nhưng tòa đại sảnh này xây toàn bằng đá không có kẽ nứt. Y nghĩ ra một cách bốc đất xoa lên mặt cho nhem nhuốc rồi thản nhiên tiến vào.
Chỉ thấy trong phòng bàn ghế chỗ nào cũng đầy người, đến hơn nửa không có chỗ nên ngồi phệt dưới đất, cũng có người đi qua đi lại, nói nói cười cười. Dưới đất có chừng hai chục người đàn bà mặc áo vàng, là chư nữ thuộc Quân Thiên Bộ không cử động được, hiển nhiên đã bị điểm huyệt, có đến hơn nửa máu me đầm đìa, bị thương không phải nhẹ. Trong sảnh vốn dĩ đang bát nháo, khi Hư Trúc bước vào cũng có dăm người đưa mắt nhìn, thấy không phải đàn bà cho là không phải người của cung Linh Thứu, chắc mẩm môn nhân đệ tử của đảo động nào đây nên cũng không để ý.
Hư Trúc ngồi xuống ngạch cửa, đưa mắt nhìn bốn bề, thấy Ô Lão Đại ngồi trên một chiếc ghế bành nơi phía tây, vẻ mặt tiều tụy nhưng trong ánh mắt vẫn có phần hung tợn. Một gã đen đủi cao to tay cầm roi da, đứng bên cạnh những người thuộc Quân Thiên Bộ, miệng quát tháo chửi rủa, uy hiếp bắt họ chỉ chỗ Đồng Mỗ dấu bảo vật thế nhưng ai nấy thà chết chứ không chịu hé răng. Ô Lão Đại nói:
– Bọn a đầu các ngươi đừng hi vọng gì nữa, ta nói cho mà biết, Đồng Mỗ đã bị sư muội Lý Thu Thủy giết chết rồi, chính mắt ta thấy, không lẽ còn giả hay sao? Các ngươi khôn hồn thì mau hàng phục, bọn ta sẽ không làm khó gì đâu.
Một người đàn bà áo vàng trung niên rít lên:
– Đừng có nói tầm bậy! Tôn chủ võ công cái thế, đã luyện thành thân thể Kim Cương Bất Hoại, làm gì có ai đả thương được lão nhân gia? Các ngươi vọng tưởng đoạt được bảo quyết phá giải Sinh Tử Phù thì đúng là nằm mơ. Không nói gì tôn chủ ắt là an nhiên vô sự, trong chớp mắt sẽ lên núi bây giờ, trừng trị bọn phản tặc vạn ác bất xá các ngươi, dẫu tôn chủ có tiên du thực chăng nữa thì trong vòng một năm Sinh Tử Phù của các ngươi không có thuốc giải rồi cũng lớn tiếng rên la, chịu bao nhiêu khổ sở rồi mới chết.
Ô Lão Đại lạnh lùng nói:
– Được, các ngươi không tin thì ta cho các ngươi xem cái này.
Y lấy cái gói đeo trên vai xuống, mở ra để lộ một cái chân người. Hư Trúc nhận ra trên cái chân đó còn cả ống quần, giày và vớ, chính là hạ chi của Đồng Mỗ, không nhịn nổi kêu lên một tiếng. Ô Lão Đại nói:
– Lý Thu Thủy chặt Đồng Mỗ ra thành tám mảnh, vứt khắp các sơn cốc, ta thuận tay nhặt được một mảnh, các ngươi thử xem cho kỹ, có đúng không nào?
Quân Thiên Bộ nhận rõ đây đúng là chân trái Đồng Mỗ thực, nghĩ thầm lời Ô Lão Đại nói không sai, không nhịn nổi khóc òa lên. Các động chủ, đảo chủ hoan hô ầm ỹ, đều nói:
– Tặc bà chết rồi, thật hay biết mấy.
Có kẻ nói:
– Cả gầm trời ai ai cũng mừng, khắp bốn biển đâu đâu cũng sướng.(38.1)
Kẻ thì nói:
– Ô Lão Đại, lòng nhẫn nại của ngươi quả là đáng phục, tin tức hay như thế mà mãi đến bây giờ mới chịu lòi ra, phải đáng phạt ba chén rượu.
Lại có người nói:
– Tặc bà chết rồi, Sinh Tử Phù trên người chúng ta, trên đời này không ai có thể giải được nữa…
Đột nhiên trong đám người vang lên mấy tiếng ú ú, tựa như chó sói tru, lại giống như chó sủa, thanh âm cực kỳ đáng sợ. Mọi người nghe thấy, ai nấy biến sắc, trong giây lát trong đại sảnh ngoài những người bị thương kêu la tựa như mãnh thú ra, không một ai lên tiếng gì nữa. Chỉ thấy một người mập mạp lăn lộn trên mặt đất, hai tay cào vào mặt, lại xé rách toang áo, rồi hết sức cố móc ngực mình ra, tưởng như muốn lôi tim phổi ra ngoài. Chỉ trong chốc lát tay y đã đỏ lòm, trên mặt, trên ngực cũng toàn máu là máu, tiếng kêu rú mỗi lúc một thêm thảm khốc. Mọi người tưởng chừng như trông thấy ma quỉ, không ngừng lùi về sau. Có mấy người nói khẽ:
– Bùa Sinh Tử đòi mạng y rồi!
Hư Trúc tuy cũng đã trúng Sinh Tử Phù nhưng lại được uống thuốc giải ngay, sau đó Đồng Mỗ lại truyền cho pháp môn hóa giải, chưa phải trải qua cái khốn khổ này nhưng chứng kiến cái cảnh kinh tâm động phách gã mập phải chịu mới hiểu tại sao người ta sợ Đồng Mỗ đến thế. Mọi người dường như sợ độc tính của Sinh Tử Phù có thể truyền qua mình nên chẳng một ai dám tiến lên tìm cách giúp y. Chỉ trong giây lát, gã mập kia đã xé rách hết quần áo, trên người chỗ nào cũng đầy vết máu.
Trong đám người, một gã chạy ra lính quýnh kêu lên:
– Ca ca, tỉnh lại đi, đừng hoảng hốt.
Y lại kêu:
– Để tiểu đệ điểm huyệt rồi mình tìm thuốc chữa sau.
Người đó và gã mập mặt mũi hao hao giống nhau, tuổi nhỏ hơn, người cũng không mập như thế hiển nhiên là anh em một nhà. Gã mập kia hai mắt đờ đẫn dường như không nghe. Người kia từng bước đi đến nhưng thần thái ra vẻ e dè sợ hãi, đến cách chừng ba thước, vung tay ra lẹ làng điểm huyệt Kiên Tỉnh trên người y. Gã mập nghiêng qua một bên tránh được, vung tay ra ôm chặt lấy em, há mồm đớp ngay vào mặt gã. Người kia hốt hoảng kêu lên:
– Ca ca bỏ ra, em đây mà.
Thế nhưng gã mập vẫn cắn lung tung, chẳng khác gì chó điên. Người em hết sức vùng vẫy nhưng không thoát được, chỉ nháy mắt mặt đã bị anh cắn mất một miếng lớn, máu chảy đầm đìa, đau quá kêu rầm cả lên.
Đoàn Dự nói với Vương Ngữ Yên:
– Vương cô nương, cô tìm cách gì cứu y được chăng?
Vương Ngữ Yên nhíu mày nói:
– Gã này phát khùng rồi, sức mạnh kinh khủng, lại chẳng dùng võ công chi hết, làm sao có cách gì được.
Đoàn Dự lại quay sang Mộ Dung Phục:
– Mộ Dung huynh, thần kỹ dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân của nhà Mộ Dung, có thể dùng được chăng?
Mộ Dung Phục không trả lời, vẻ mặt xem chừng không vui. Bao Bất Đồng hầm hầm nói:
– Ngươi bảo công tử nhà ta học thói điên khùng, cắn lại y một cái hay sao?
Đoàn Dự sượng sùng nói:
– Quả là tôi thất thố, Bao huynh đừng trách, Mộ Dung huynh đừng trách.
Chàng đi đến bên gã mập nói:
– Tôn huynh, người này là đệ đệ của tôn huynh, mau thả y ra đi.
Hai tay gã mập càng xiết chặt, miệng hà hà như mãnh thú. Vân đảo chủ nắm lấy một người đàn bà áo vàng, quát lên:
– Tất cả những người trong đại sảnh hôm nay, quá nửa đã trúng phải Sinh Tử Phù của mụ giặc già, bây giờ tụ lại một chỗ, người nọ cảm ứng người kia, chẳng mấy chốc ai ai cũng sẽ phát tác, mấy trăm người sẽ xúm lại cắn chúng bay nát ngướu, mi có sợ hay không?
Nữ tử đó đưa mắt nhìn gã mập, vẻ mặt sợ hãi. Vân đảo chủ nói:
– Bây giờ Đồng Mỗ chết rồi, ngươi chỉ nơi kho tàng bí mật của mụ ra, trị khỏi cho mọi người, ai nấy cảm kích thì lúc đó không còn làm khó các ngươi nữa đâu.
Người đàn bà kia đáp:
– Không phải là ta không nói, mà thực… mà thực ra chẳng ai biết được cả. Tôn chủ hành sự, đâu có cho bọn nô tì… nô tì chúng ta… thấy đâu.
Mộ Dung Phục theo bọn người lên núi mong sẽ có thể giúp họ một tay, trồng cây ân đức, mong sau này có thể dùng được bọn thảo mãng dị nhân. Lúc này thấy rõ Đồng Mỗ tuy chết rồi nhưng những lá bùa bà ta cấy lên người họ vẫn không sao phá giải được, xem ra Sinh Tử Phù hẳn là một loại thuốc độc cực mạnh, không thể chỉ dùng võ công, nếu như tất cả phát tác rồi chết thì cái mưu tính của mình tan thành mây khói. Y cùng Đặng Bách Xuyên, Công Dã Can nhìn nhau lắc đầu, biết rằng không còn làm gì được nữa.
Vân đảo chủ biết rằng người đàn bà áo vàng kia hẳn là nói thực, nhưng thấy những huyệt đạo trúng Sinh Tử Phù trong người mình ngâm ngẩm nhoi nhói, dường như có triệu chứng phát tác, lại càng chột dạ, quát lớn:
– Được, ngươi không chịu nói! Ta đánh chết con a đầu này rồi tính sau.
Y cầm trường tiên lên, mắm môi mắm lợi nhắm người đàn bà đánh xuống. Cú đánh đó lực đạo mãnh liệt, xem chừng thể nào cô gái đó cũng vỡ đầu mà chết. Đột nhiên nghe sùy một tiếng, một món ám khí từ ngoài cửa bắn vào, trúng ngay hông cô gái. Cô gái lập tức bị hất đi văng ra cả trượng, nghe bịch một tiếng, trường tiên đập xuống thạch bản, đá vụn bay tứ tung. Chỉ thấy dưới đất một vật gì tròn tròn màu vàng lăn long lóc, hóa ra là một trái tùng. Mọi người ai nấy kinh hãi nghĩ thầm: “Dùng một trái tùng nho nhỏ mà đánh bật người ra cả trượng, nội lực quả thật ghê gớm, không biết ai đây?”
Ô Lão Đại lập tức nghĩ ra ngay một việc, thất thanh kêu lên:
– Đồng Mỗ! Đó là Đồng Mỗ!
Hôm đó y nấp ở đằng sau tảng đá, thấy Lý Thu Thủy chặt đứt chân trái của Đồng Mỗ, liền lấy chiếc chân đó gói trong giấy dầu, đeo ở bên người. Y nghĩ Đồng Mỗ chắc hẳn đã bị Lý Thu Thủy đuổi theo giết được rồi, nhưng không chính mắt trông thấy bà ta chết ra sao, trong bụng vẫn nơm nớp. Hôm đó Hư Trúc ném trái tùng thủng bụng y, thủ pháp đó chính là do Đồng Mỗ truyền thụ. Ô Lão Đại đã chịu khổ một phen, vừa thấy trái tùng là cho ngay là Đồng Mỗ đã đến, không sợ đến mất hồn mất vía sao được?
Mọi người nghe Ô Lão Đại kêu toáng lên là Đồng Mỗ đến vội vàng nhìn ra ngoài, trong đại sảnh tiếng lách cách, leng keng, soẹt soẹt, loảng xoảng liên tiếp, tiếng rút binh khi náo động cả lên, người nào người nấy binh khí trong tay, đồng thời nhảy ngược về sau.
Mộ Dung Phục trái lại tiến về phía cửa chính hai bước, muốn nhìn xem Đồng Mỗ quả là người như thế nào. Thực ra hôm trước khi y dùng Đẩu Chuyển Tinh Di hóa giải sức rơi của Hư Trúc từ trên cao rơi xuống, y đã từng gặp Đồng Mỗ rồi, có điều không thể nào ngờ được cô gái tuổi chừng mười tám mười chín, mặt đẹp như hoa kia lại chính là Thiên Sơn Đồng Mỗ, người mà các ma đầu chỉ cần nghĩ đến đã khiếp vía.
Đoàn Dự nhảy ra chắn trước mặt Vương Ngữ Yên, sợ nàng bị người ta gia hại. Vương Ngữ Yên kêu lên:
– Biểu ca, cẩn thận.
Mọi người ai nấy chăm chăm nhìn vào cửa chính thế nhưng một hồi lâu sau vẫn không thấy động tĩnh gì cả. Bao Bất Đồng lớn tiếng nói:
– Đồng mỗ mỗ, nếu bà có giận bọn ta là khách không mời mà đến thì hãy vào đây đánh một trận cho biết.
Một hồi sau, ngoài cửa vẫn không nghe tăm hơi gì, Phong Ba Ác liền nói:
– Giỏi nhỉ, để cho Phong mỗ là người đầu tiên lãnh giáo cao chiêu của Đồng Mỗ. Biết là đánh không lại nhưng cứ đánh là cái nết đến chết không chừa của Phong mỗ.
Vừa nói vừa múa đơn đao xông ra cửa. Đặng Bách Xuyên, Công Dã Can, Bao Bất Đồng ba người với y tình như ruột thịt, biết y không phải là đối thủ của Đồng Mỗ nên cũng hấp tấp theo ra.
Trong đám động chủ, đảo chủ cũng lắm người bội phục bốn anh em dũng cảm, cũng có kẻ cười thầm: “Các ngươi nghé non không sợ cọp, chưa từng nếm mùi lợi hại của Đồng Mỗ nên còn ra vẻ ta đây, để rồi biết tay lúc đó mới hối không kịp.” Chỉ nghe Phong Ba Ác và Bao Bất Đồng hai người thanh âm một khàn khàn, một the thé, ở ngoài cửa lớn tiếng khiêu chiến với Đồng Mỗ nhưng thủy chung không nghe đáp ứng gì cả.
Người vừa ném trái tùng cầu cứu người đàn bà áo vàng chính là Hư Trúc. Y thấy mình khiến cho tất cả mọi người nhốn nháo, kinh nghi bất định nên cảm thấy ăn năn không an, bèn nói:
– Xin lỗi! Xin lỗi! Ta quả là không phải. Đồng Mỗ quả đã tạ thế, các vị chớ nên kinh hoàng.
Y thấy gã mập vẫn đang cắn người em, nghĩ thầm: “Nếu tiếp tục cắn thì cả hai người không ai sống được.” Y bước tới giơ tay đánh vào lưng gã mập một cái, sử dụng Thiên Sơn Lục Dương Chưởng, một luồng nội lực dương hòa lập tức chặn đứng hàn độc Sinh Tử Phù trong người y không cho phát tác nữa, có điều không biết bùa Sinh Tử y bị cấy vào đâu nên không thể nào giải trừ được.
Gã mập liền lỏng hai tay, ngồi phệt xuống đất, thở hồng hộc, thần tình cực kỳ uể oải nói:
– Huynh đệ, ngươi sao thế? Ai làm ngươi ra nông nỗi này? Nói mau, nói mau! Để ca ca vì ngươi báo thù rửa hận.
Đứa em thấy ông anh thần trí đã tỉnh táo, trong lòng mừng quá hỏi rối rít:
– Ca ca khỏe rồi chứ? Ca ca khỏe rồi chứ?
Hư Trúc giơ tay vỗ lên vai mỗi người đàn bà áo vàng một cái nói:
– Các vị là người trong Quân Thiên Bộ phải không? Các vị tỉ tỉ trong Dương Thiên, Chu Thiên, Hạo Thiên cũng đã đến Tiếp Thiên Kiều, có điều sợi dây xích bị đứt nên chưa qua được. Ở đây có dây xích hay dây thừng to không? Mình đi ra đón họ qua.
Bắc Minh chân khí trong người y truyền ra lòng bàn tay, đánh đến đâu, những người trong Quân Thiên Bộ dù huyệt nào bị đóng, lập tức các kinh mạch đều thông ngay, không còn trục trặc gì nữa.
Chúng nữ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, lục tục đứng lên nói:
– Đa tạ tôn giá đã cứu, chẳng hay tôn tính đại danh là gì?
Có vài người còn trẻ nóng tính, vội vàng chạy ra ngoài cửa, vừa chạy vừa kêu:
– Mau mau đi đón các tỉ tỉ tám bộ về đây, quyết tử chiến với phản tặc một phen.
Họ vừa nói vừa quay đầu giơ tay chào cám ơn Hư Trúc. Hư Trúc cũng vòng tay đáp lễ nói:
– Không dám! Không dám! Tại hạ có tài năng đức độ gì đâu mà dám nhận lễ tạ của các vị? Cứu các vị là do người khác, chỉ mượn tay tại hạ đấy thôi.
Ý y định nói là, võ công nội lực toàn do ba vị sư trưởng ban cho, người thực sự cứu chư nữ chính là Đồng Mỗ. Quần hào thấy y thuận tay vỗ một cái, lập tức giải huyệt cho tất cả những người đàn bà áo vàng, không cần phải hỏi huyệt nào bị phong, cũng chẳng cần xoa bóp các huyệt đạo, thủ pháp đó chưa ai từng thấy, mà đến nghe cũng chưa từng nghe, thấy y mặt mũi cũng bình thường, tuổi còn trẻ, không thể nào có công lực như thế được, lại nghe y nói người khác mượn tay mình, đều tin ngay rằng Đồng Mỗ đã trở về cung Linh Thứu.
Ô Lão Đại đã từng ở trên đỉnh núi tuyết với Hư Trúc mấy ngày liền, tuy lúc này đầu tóc Hư Trúc đã mọc dài, mặt mày lại nhem nhuốc đầy bùn đất nhưng vừa mới mở miệng, Ô Lão Đại liền nhận ra ngay lập tức nhảy vọt đến chộp luôn mạch môn nơi tay phải Hư Trúc, quát lớn:
– Chú tiểu kia, Đồng… Đồng Mỗ đi đâu rồi?
Hư Trúc đáp:
– Ô tiên sinh, thương thế nơi bụng ông đã khỏi hẳn chưa? Tại hạ… tại hạ nay không còn xứng đáng là đệ tử cửa Phật được nữa. Ôi! Nói ra thật hổ thẹn… quả thật hổ thẹn hết sức.
Nói đến đây mặt mày đỏ bừng, có điều vì đầy bùn đất nhem nhuốc nên người ngoài không thấy được. Ô Lão Đại vừa ra tay đã nắm được cổ tay, chắc mẩm y không thể nào phản kháng được, lập tức gia tăng nội lực để cho y phải kêu oai oái van xin, nghĩ bụng Đồng Mỗ rất tử tế với gã tiểu hòa thượng này, nếu bắt được y đem ra làm con tin thì dù Đồng Mỗ có muốn giết mình cũa sợ ném chuột vỡ đồ. Ngờ đâu y càng thúc đẩy nội lực, Hư Trúc vẫn tỉnh bơ như không, nội lực tống ra thật chẳng khác nào ném bùn xuống biển, không thấy tăm hơi gì nữa. Ô Lão Đại trong bụng chột dạ, không dám đẩy thêm nội lực nhưng cũng không dám buông y ra.
Quần hào ai nấy thấy Ô Lão Đại nắm được như thế rồi biết ngay Hư Trúc đã bị khống chế, dẫu cho võ công y có cao hơn Ô Lão Đại thì cũng không cách gì kháng cự, chỉ còn nước để cho Ô Lão Đại làm gì thì làm. Mọi người đều nghĩ: “Tiểu tử này dẫu có là cao thủ thực chăng nữa thì cũng không ai dám để cho đối phương khống chế một cách dễ dàng như thế được.” Mọi người liền mồm năm miệng mười quát tháo:
– Tiểu tử kia, ngươi là ai? Sao dám đến đây?
– Ngươi tên là gì? Sư trưởng ngươi là ai?
– Ai sai ngươi đến đây? Đồng Mỗ chăng? Mụ ta đã chết hay còn sống?
Hư Trúc trả lời một lượt, thần thái hết sức khiêm cung:
– Tại hạ đạo hiệu… đạo hiệu Hư Trúc Tử. Đồng Mỗ quả đã qui tiên rồi, di thể của lão nhân gia đã chuyển đến Tiếp Thiên Kiều. Sư môn uyên nguyên của tại hạ, ôi, nói ra thật hổ thẹn, thực ra… thực ra… tại hạ lầm lỡ sa chân nên không tiện phụng cáo. Nếu như các vị không tin, đợi một lát sẽ tất cả cùng chiêm bái di dung của lão nhân gia. Tại hạ đến đây cũng chính vì để thay thế Đồng Mỗ lo liệu hậu sự cho người. Các vị đều là cựu bộ thuộc của lão nhân gia, ta khuyên các vị chẳng nên nhớ thù oán cũ, tất cả làm lễ trước linh sàng lão nhân gia, bao nhiêu thù hận đều xóa sạch, như thế có phải hay không?
Y nói ra câu thì sượng sùng, câu thì thương cảm, đầu Ngô mình Sở không câu nào vào câu nào, lời ăn tiếng nói lại ấp úng, câu sau cùng lại như năn nỉ cầu xin. Quần hào thấy tiểu tử này nói chẳng đâu với đâu, dường như thần trí không được tỉnh táo, nỗi kinh hãi lắng xuống dần, tính cuồng ngạo lại nổi lên, đã có người ngoạc mồm ra chửi:
– Thằng nhãi kia ngươi là cái thá gì mà dám bảo bọn ta rập đầu trước linh vị con mụ giặc già?
– Con mẹ nó chứ, lão tặc bà vì sao mà lại chết?
– Có phải chết về tay sư muội Lý Thu Thủy chăng? Cái chân kia có phải chân mụ ta chăng?
Hư Trúc đáp:
– Dẫu các vị quả có thâm cừu đại hận với Đồng Mỗ thì dẫu sao bà ta cũng chết rồi, việc gì còn mang hận thù trong bụng nữa mà cứ mở miệng ra là lão tặc bà, có phải khó nghe không? Ô tiên sinh nói không sai, Đồng Mỗ quả thực chết về tay sư muội Lý Thu Thủy, cái chân này đúng là di thể của lão nhân gia. Ôi, nhân sinh như mộng huyễn bào ảnh, như lộ diệc như điện,(38.2) Đồng Mỗ lão nhân gia tuy võ công cao thâm thật nhưng rồi cũng đến lúc công tán khí tuyệt, trở về với cát bụi mà thôi. Nam Mô A Di Đà Phật! Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát! Nam Mô Đại Thế Chí Bồ Tát tiếp dẫn Đồng Mỗ vãng sinh Tây Phương cực lạc thế giới, liên trì tịnh độ.
Quần hào thấy y nói thao thao bất tuyệt, chuyện Đồng Mỗ đã chết không còn nghi ngờ gì nữa, ai nấy thở phào một cái. Có kẻ liền hỏi:
– Khi Đồng Mỗ sắp chết, ngươi có ở bên cạnh mụ ta không?
Hư Trúc đáp:
– Có chứ! Suốt mấy tháng cuối cùng, chỉ toàn do tại hạ phục thị lão nhân gia.
Quần hào đưa mắt nhìn nhau, ai ai cũng chợt nghĩ ngay: “Bảo quyết phá giải Sinh Tử Phù, không chừng ở ngay trên người gã tiểu tử này.” Một bóng xanh thấp thoáng, ai đó đã lạng đến cạnh Hư Trúc, chộp ngay mạch môn bên tay trái. Ô Lão Đại thấy sau cổ lạnh ngắt, một vũ khí sắc bén kề vào rồi có giọng the thé cất lên:
– Ô Lão Đại, mau bỏ y ra!
Ô Lão Đại thấy có người nắm tay trái Hư Trúc biết ngay người sau lưng mình hẳn là đồng đảng của y cùng ra tay, vừa toan xuất chưởng hộ thân thì đã muộn. Lại nghe người sau lưng nói:
– Ngươi không buông tay thì kiếm của ta chém xuống bây giờ!
Ô Lão Đại đành buông tay Hư Trúc ra, nhảy vọt về trước mấy bước, quay đầu nhìn lại nói:
– Châu Nhai song quái, họ Ô này không quên chuyện hôm nay đâu.
Kẻ dùng kiếm uy hiếp y là một hán tử cao gầy, cười gian ác:
– Ô Lão Đại, dù ngươi ra đề mục gì, Châu Nhai song quái đều thù tiếp.
Đại quái đã nắm được tay Hư Trúc, nhị quái liền lục lọi các túi áo trong người y. Hư Trúc nghĩ thầm: “Các ngươi muốn tra xét gì thì cứ việc, trong người ta có gì đâu mà kiếm.” Nhị quái lấy hết những món đồ trong túi y, món đầu tiên là bức tranh Tiêu Dao Tử giao cho Hư Trúc, lập tức mở ra ngay.
Mấy trăm đôi mắt trong đại sảnh liền đổ dồn vào đồ họa. Bức tranh đã bị Đồng Mỗ dẵm lên mấy lần, về sau lại bị nước trong hầm băng làm ướt nhẹp thế nhưng hình người trong tranh vẫn linh động như còn sống tưởng như muốn bước ra ngoài, đan thanh diệu bút, quả là xuất thần nhập hóa. Mọi người vừa nhìn xong, không hẹn mà cùng quay sang nhìn Vương Ngữ Yên. Kẻ thì ồ, kẻ thì à, kẻ thì hứ, có kẻ lại hừ. Kẻ kêu ồ thì thấy sự việc ra ngoài chiều dự liệu, kẻ kêu à thì làm như đã hiểu ra, kẻ kêu hừ thì ra vẻ phẫn nộ, còn kẻ kêu hứ thì tỏ vẻ khinh khi.
Quần hào vẫn mong trên bức tranh phải là một bản địa đồ hay phong cảnh núi sông chi đó để mong lần theo tìm cho ra linh dược hay bí quyết phá giải Sinh Tử Phù, ngờ đâu lại chỉ là một bức chân dung Vương Ngữ Yên. Sau mấy tiếng ồ à hừ hứ, ai nấy đều tỏ vẻ thất vọng. Chỉ có Đoàn Dự, Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên thì đều “a” lên một tiếng nhưng ba người mỗi người lại hàm ý khác nhau.
Vương Ngữ Yên thấy Hư Trúc mang theo bên người tiếu tượng của mình, sau cơn kinh ngạc, hai má đỏ lên nghĩ thầm: “Không lẽ… không lẽ gã này sau cuộc cờ Trân Lung hôm trước thấy mặt ta một lần, lại cũng giống như Đoàn công tử, để… để hình bóng ta vào trong lòng hay sao? Nếu không sao lại vẽ hình ta, dấu ở trong người?”
Đoàn Dự thì nghĩ: “Vương cô nương là tiên trên trời xuống phàm, tư dung tuyệt thế, vị tiểu sư phụ này vì nàng mà điên đảo mê say thì cũng không lấy gì làm lạ. Ôi, tiếc thay tài vẽ vời của ta không bằng một phần nhỏ của chú tiểu, nếu không thể nào ta cũng vẽ chân dung Vương cô nương, sau này đã cùng nàng chia tay rồi, sáng chiều ngắm bức tranh, cũng đỡ phần nào mối khổ tương tư.”
Mộ Dung Phục lại nghĩ: “Chú tiểu này đúng là con cóc mong được ăn thịt thiên nga.”
Nhị quái liền vứt bức tranh xuống đất, lại tiếp tục lục túi Hư Trúc, lôi ra một trương độ điệp(38.3) của chùa Thiếu Lâm khi Hư Trúc thế phát qui y, vài lượng bạc lẻ, vài miếng lương khô, một đôi vớ, xem qua xem lại không món nào có vẻ liên quan gì đến Sinh Tử Phù. Trong khi Châu Nhai nhị quái tra xét Hư Trúc, quần hào ai nấy gườm gườm đứng hờm sẵn, chỉ cần thấy có món gì đặc biệt, lập tức xông lên chiếm đoạt ngay, ngờ đâu không thấy gì có vẻ khác lạ.
Châu Nhai đại quái liền chửi:
– Đồ giặc thối, khi lão tặc bà sắp chết thì nói gì với ngươi?
Hư Trúc hỏi lại:
– Tiền bối hỏi Đồng Mỗ lúc sắp chết nói gì ư? Ồ, lão nhân gia chỉ nói: “Không phải nó! Không phải nó! Không phải nó! Ha ha! Ha ha! Ha ha! cười to ba tiếng rồi tắt thở.”
Quần hào chẳng hiểu ra sao, ai nấy cố gắng suy nghĩ xem cái câu Không phải nó và ba tiếng cười hàm ý gì, những kẻ nóng tính đã mở mồm chửi rủa. Châu Nhai đại quái lại quát:
– Con mẹ nó, cái gì mà không phải nó với lại chẳng ha ha. Lão tặc bà còn nói gì nữa không?
Hư Trúc nói:
– Tiền bối tiên sinh, mỗi khi tiên sinh đề cập tới Đồng Mỗ lão nhân gia nên kính trọng một chút là hơn, chẳng nên buông lời chửi rủa.
Châu Nhai đại quái nổi cọc, vung chưởng trái lên đánh xuống đầu Hư Trúc, vừa đánh vừa chửi:
– Đồ giặc thối kia, ta cứ chửi con mụ giặc già thì đã sao nào?
Đột nhiên hàn quang lấp lánh, một thanh trường kiếm bay vụt ra để ngang trên đầu Hư Trúc, lưỡi kiếm ngửa lên, chưởng của Châu nhai đại quái nếu còn tiếp tục đánh xuống thì chưa chạm được vào đầu Hư Trúc, tay y ắt đã bị lưỡi kiếm chặt đứt rồi. Y kinh hoảng vội vàng rụt tay về, nhưng vì giựt lại mạnh quá nên thân hình cũng bật ngửa về sau, lùi đến ba bước, cũng không thể kéo Hư Trúc theo nên đành buông tay y ra nhưng cũng thấy bàn tay đau buốt, giơ lên xem đã thấy một đường cắt cực nhỏ chạy ngang chưởng tâm, rướm máu, không khỏi vừa sợ vừa tức, nghĩ thầm nếu như mình chỉ chậm tay một chút thì bàn tay có phải bị tàn phế rồi không?
Y hầm hầm nhìn kẻ vừa ra kiếm thấy y mặc áo dài xanh, tuổi chừng năm mươi, râu dài phất phới, diện mục thanh tú, chính là Kiếm Thần Trác Bất Phàm. Cứ xem y ra tay nhanh như thế, lại cực kỳ chuẩn xác, đường kiếm của y luyện đã đến mức đăng phong tạo cực. Nhớ lại hôm trước Âu đảo chủ đảo Kiếm Ngư bỏ chạy, chỉ nháy mắt đã bị Kiếm Thần chặt đầu, dẫu y tính tình nóng nảy thực, cũng chẳng dại gì gây sự với cao thủ lợi hại như thế này, bèn hỏi:
– Các hạ ra tay đả thương ta là có dụng ý gì?
Trác Bất Phàm mỉm cười nói:
– Tất cả chúng ta ai cũng muốn gã này chính miệng nói ra cách thức phá giải Sinh Tử Phù, lão huynh đột nhiên nổi nóng giết quách gã đi, đến lúc bùa Sinh Tử trong người các anh em phát tác thì lão huynh tính sao đây?
Châu Nhai đại quái lắp bắp:
– Cái đó… cái đó…
Trác Bất Phàm tra kiếm vào vỏ, hơi nghiêng người, cùi chỏ thúc nhẹ vào vai nhị quái khiến y đứng không vững, lịch bịch lùi lại đến bốn bước, khí huyết nhộn nhạo, tưởng chừng muốn ngã, may lắm mới gượng đứng lại được nhưng không dám mở mồm chửi bới.
Trác Bất Phàm nói với Hư Trúc:
– Tiểu huynh đệ, khi Đồng Mỗ sắp từ trần, ngoài câu không phải nó và cười ba tiếng ra, có còn nói gì khác nữa không?
Hư Trúc đột nhiên mặt đỏ bừng, thần sắc bẽn lẽn, cúi gầm mặt xuống, chính vì y nghĩ đến Đồng Mỗ lúc đó có nói “Ngươi đem bức tranh lại đây cho ta, để chính tay ta xé nát. Ta không còn gì vướng mắc, sẽ chỉ đường cho ngươi đi tìm người trong mộng.” Ngờ đâu Đồng Mỗ khi thấy bức tranh lại nhận ra người trong tranh không phải là Lý Thu Thủy, vừa đau lòng vừa sung sướng, khi đó mới nhắm mắt xuôi tay. Y nghĩ bụng: “Đồng Mỗ đã tạ thế rồi, cô nương trong mộng giờ đây không ai còn biết đâu được nữa, e rằng đời này kiếp này, ta không còn bao giờ được gặp nàng,” trong lòng không khỏi bẽ bàng chua xót.
Trác Bất Phàm thấy y mặt mày khác lạ, lại tưởng y hẳn biết một chuyện cơ mật trọng đại nên đổi mặt hiền từ, dịu giọng nói:
– Tiểu huynh đệ, Đồng Mỗ quả nói những gì, chú em cứ việc nói với ta, họ Trác này quyết không làm khó gì chú em đâu, lại còn có việc thật hay cho chú em nữa.
Hư Trúc lại càng mặt đỏ tía tai, lắc đầu nói:
– Chuyện này, tại hạ… tại hạ quả thật… không thể nào nói ra được.
Trác Bất Phàm hỏi:
– Vì sao mà lại không thể nói ra được?
Hư Trúc đáp:
– Việc này nói ra… nói ra… ôi, nói tóm lại, tôi không thể nói được, dẫu ông có giết tôi, tôi cũng không nói đâu.
Trác Bất Phàm hỏi lại:
– Có thực ngươi không nói chăng?
Hư Trúc đáp:
– Không nói!
Trác Bất Phàm chăm chăm nhìn y giây lát, thấy vẻ mặt y hết sức kiên quyết, nghe soẹt một tiếng rút kiếm ra, hàn quang lấp lánh, vụt vụt vụt vụt, trường kiếm vạch vào một mặt bàn bát tiên, dọc hai nhát, ngang hai nhát bốn kiếm liền theo hình chữ tỉnh. Lạ lùng sao, chín miếng gỗ vừa cắt ra dài rộng chật hẹp đều bằng nhau không khác tí nào, tưởng như dùng thước đo rồi chậm rãi cắt ra. Trong đại sảnh tiếng reo hò vang dậy.
Vương Ngữ Yên nói nhỏ:
– Đường Chu Công Kiếm này, là tuyệt kỹ của Nhất Tự Tuệ Kiếm Môn ở Kiến Dương, Phúc Kiến. Vị Trác lão tiên sinh này, hẳn phải là cao thủ kỳ túc của Nhất Tự Tuệ Kiếm Môn.
Quần hào sau khi hoan hô xong ai nấy chăm chăm nhìn Trác Bất Phàm, không ai nói gì nữa, thành thử tuy nàng nói nhỏ nhưng mấy câu đó cũng vào tai mọi người thật rõ ràng. Trác Bất Phàm cười ha hả nói:
– Nhãn lực của vị cô nương này quả là giỏi, nói được danh xưng môn phái và kiếm chiêu của lão hủ. Thật hiếm có thay! Thật hiếm có thay!
Mọi người đều nghĩ: “Sao trước nay chưa từng nghe nói Phúc Kiến có Nhất Tự Tuệ Kiếm Môn, lão già này kiếm thuật lợi hại đến thế thì môn phái của y phải danh chấn giang hồ mới phải, sao lại chưa từng nghe đến là sao?” Chỉ nghe Trác Bất Phàm thở dài một tiếng nói:
– Cả môn phái ta chỉ lão phu đơn chiếc một mình, chẳng còn ai khác. Sáu mươi hai người đời thứ ba, ba mươi ba năm trước đã bị Thiên Sơn Đồng Mỗ giết sạch cả rồi.
Mọi người ai nấy rùng mình, nghĩ thầm: “Người này đến cung Linh Thứu hóa ra là để báo thù cho sư môn.” Chỉ thấy Trác Bất Phàm rung kiếm một cái, nói với Hư Trúc:
– Tiểu huynh đệ, mấy chiêu kiếm pháp đó ta truyền cho ngươi thì sao?
Lời vừa nói ra, trong đám người có lắm kẻ tỏ ra ngưỡng mộ, nhưng cũng không ít người tỏ ra hầm hừ. Người học võ nếu được cao nhân để mắt đến, dạy cho một chiêu vài thức thì cả đời dùng không hết, dương danh thiên hạ, lập thân bảo mệnh, cũng nhờ đó mà ra. Thế nhưng kẻ tàn ác học xong rồi quay lại phản sư, không phải là không có, cho nên võ học cao thủ chọn học trò rất nghiêm nhặt. Trác Bất Phàm bằng lòng đem kiếm thuật thượng thừa truyền cho Hư Trúc, cũng chỉ vì muốn biết di ngôn của Đồng Mỗ thế nào để lấy được lá bùa Sinh Tử.
Hư Trúc chưa kịp hồi đáp, một giọng đàn bà từ trong đám người lạnh lùng hỏi:
– Trác tiên sinh cũng bị trúng Sinh Tử Phù ư?
Trác Bất Phàm nhìn về người đó, thấy là một đạo cô trung niên liền hỏi:
– Sao tiên cô lại hỏi thế?
Đoàn Dự nhận ra đạo cô đó chính là động chủ Vô Lượng Động nước Đại Lý Tân Song Thanh. Bà ta vốn là chưởng môn Tây Tông của Vô Lượng Kiếm, được bộ thuộc của Đồng Mỗ thu phục, đổi thành động chủ Vô Lượng Động. Trong những ngày vừa qua, chàng không dám để cho Tân Song Thanh chạm mắt với mình, cũng chẳng dám đến gần bộ hạ của bà ta là Tả Tử Mục, sợ bọn họ đòi nợ cũ, bây giờ nghe mụ ta lên tiếng, vội vàng lẻn ra sau Bao Bất Đồng.
Tân Song Thanh nói:
– Nếu như Trác tiên sinh không bị cái họa Sinh Tử Phù, việc gì phải thiên phương bách kế cầu cách phá giải cho bằng được? Nếu như Trác tiên sinh có ý hiếp chế bọn ta, thì anh em ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo chưa chắc đã cam tâm chịu cảnh vừa thoát miệng hùm, lại rơi vào hàm sư tử. Trác tiên sinh tuy kiếm pháp thông thần, thế nhưng nếu dồn bọn ta đến nước cùng, thì sống chết gì cũng nhất quyết một phen trống mái.
Mấy câu đó không phách lối mà cũng không hạ mình, ngôn từ sắc bén vạch trần dụng tâm của Trác Bất Phàm lởi lẽ cứng cỏi như dồn ép người ta. Quần hào lập tức có đến mươi người hưởng ứng:
– Lời của Tân động chủ đúng lắm.
Lại cũng có người nói:
– Tiểu tử, Đồng Mỗ quả có di ngôn gì, ngươi mau nói cho mọi người nghe, nếu không bọn ta sẽ băm vằm ngươi ngàn vạn nhát, chẳng sung sướng gì đâu.
Trường kiếm của Trác Bất Phàm rung một cái, kêu lên u u nói:
– Tiểu huynh đệ không việc gì phải sợ, cứ ở bên cạnh ta xem đứa nào dám đụng đến một sợi lông của chú không nào? Di ngôn của Đồng Mỗ chỉ nên nói cho một mình ta nghe, nếu có người thứ ba nghe được thì kiếm pháp ta không truyền thụ cho ngươi nữa.
Hư Trúc vẫn lắc đầu quầy quậy:
– Di ngôn của Đồng Mỗ chỉ có quan hệ đến một mình tôi, và một người khác nữa, còn hoàn toàn không dính dáng gì đến các vị. Nói đi nói lại, dù gì chăng nữa, tại hạ nhất quyết không nói. Kiếm pháp của tiền bối tuy cao siêu thật nhưng tôi cũng chẳng muốn học làm gì.
Quần hào liền reo hò phụ họa:
– Đúng! Đúng lắm! Hảo tiểu tử, quả là cứng cỏi, kiếm pháp của y học làm đếch gì?
– Cả đến một cô gái ẻo lả như thế kia, cũng chỉ một câu đã nói ngay được lai lịch kiếm chiêu, đủ biết có gì là hi kỳ đâu.
Lại có người nói:
– Vị cô nương này đã nói ra được lai lịch kiếm pháp, ắt cũng có tài phá được kiếm pháp của y. Tiểu huynh đệ, nếu có bái sư thì bái tiểu cô nương kia làm thầy có phải hơn không? Huống chi trong người ngươi lại giữ hình vẽ của cô gái đó, ha ha, hẳn là mong được nhận cô ta làm thầy rồi còn gì?
Trác Bất Phàm nghe hết người nọ đến người kia dè bỉu, hết sức tức tối, đưa mắt nhìn Vương Ngữ Yên, một hồi lâu thấy nàng không nói năng gì cả nổi giận, nghĩ thầm: “Có người nói là ngươi phá được kiếm pháp của ta, ngươi lại không lên tiếng phủ nhận, thế có khác gì đồng ý hay sao?” Thực ra trong lòng Vương Ngữ Yên chỉ nghĩ: “Tại sao thần sắc biểu ca không lấy gì làm vui vẻ? Hay là giận dỗi gì ta chăng? Ta có chỗ nào đắc tội với chàng? Không lẽ… không lẽ chỉ vì tiểu sư phụ kia vẽ hình ta mang kè kè bên người, cho nên biểu ca mới khó chịu?” Chính vì thế người ngoài ai nói gì nàng hoàn toàn không hề để lọt vào tai.
Trác Bất Phàm lại đưa mắt nhìn đến bức quyển trục vứt lăn lóc dưới đất, trong bụng tính toán thầm: “Tên tiểu tử này vẽ hình cô ta dấu ở trong người, đủ biết đối với cô ta hết sức tình ý. Nếu ta muốn y thổ lộ di ngôn của Đồng Mỗ, không thể không mượn tay con bé này! Được rồi!” Y nhặt đồ họa lên nhét vào túi Hư Trúc nói:
– Tiểu huynh đệ, bụng dạ chú ra sao ta biết cả rồi. Ha ha! Trai tài gái sắc, quả đúng là duyên trời khéo se. Có điều lắm kẻ thọc gậy bánh xe, ngươi muốn xứng tâm như ý, xem ra không phải dễ. Nếu đã vậy, để ta lo liệu giùm cho, đem vị cô nương đó cưới cho chú về làm vợ, lập tức làm lễ cưới, tối nay động phòng ngay tại cung Linh Thứu này, liệu có được không?
Nói rồi cười hì hì chỉ vào Vương Ngữ Yên.
Khi toàn thể thầy trò môn phái Nhất Tự Tuệ Kiếm Môn bị Đồng Mỗ tàn sát thì may sao Trác Bất Phàm không có mặt tại Phúc Kiến, cho nên thoát nạn, về sau không dám bén mảng trở về, chạy đến nơi hoang vắng tịch mịch trong dãy Trường Bạch nghiên tập kiếm pháp, vô tình được một bộ kiếm kinh của một cao thủ tiền bối để lại, cần luyện ba mươi năm, sau cùng kiếm thuật đại thành, tự cho mình là thiên hạ vô địch. Kỳ này y xuất sơn, vừa đến Hà Bắc đã giết ngay một hảo thủ danh tiếng lừng lẫy, lại càng cuồng vọng, cho rằng thanh kiếm trong tay mình trên đời không ai địch lại, nói gì làm nấy, còn ai dám chống lại nữa?
Hư Trúc mặt đỏ bừng, vội kêu lên:
– Không! Không! Trác tiên sinh chớ có hiểu lầm.
Trác Bất Phàm đáp:
– Trái lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, chuyện say mê phải lòng, âu cũng là thường tình, có gì mà xấu mặt?
Hư Trúc lại càng bối rối vạn phần, luôn mồm kêu:
– Cái đó… cái đó… không phải thế…
Trường kiếm Trác Bất Phàm rung động, tung ra một chiêu Thiên Như Khung Lô, kế đó là chiêu Bạch Vụ Mang Mang, hai chiêu quyện lại với nhau tấn công Vương Ngữ Yên, định dùng kiếm quang bao chặt nàng làm món hàng trao đổi với Hư Trúc, ép y phải thổ lộ bí mật.
Vương Ngữ Yên vừa thấy hai chiêu kiếm, trong lòng nghĩ ngay: “Hai chiêu Thiên Như Khung Lô và Bạch vụ Mang Mang đều chỉ mười hư một thực, chỉ cần tấn công thẳng vào trung cung ngay giữa người y là đủ ép y phải thu chiêu về.”
Thế nhưng tuy trong lòng đã nghĩ được phép phá giải, công phu trên tay lại không thể tung ra, trước mắt kiếm quang lấp lánh, vù vù quay trên đầu mình, kinh hoàng kêu lên một tiếng.
Mộ Dung Phục thấy hai chiêu của Trác Bất Phàm không có ý đả thương Vương Ngữ Yên, nghĩ thầm: “Ta không việc gì phải vội, để xem lão họ Trác này định làm trò quỉ gì? Tiểu hòa thượng kia liệu có vì biểu muội ta mà thổ lộ bí mật hay không?”
Thế nhưng Đoàn Dự thấy kiếm chiêu của Trác Bất Phàm tấn công Vương Ngữ Yên nào có hiểu hư hay thực, kinh hoảng thất sắc, trong cơn nguy cấp chân liền thi triển Lăng Ba Vi Bộ xông ngay ra chặn trước mặt Vương Ngữ Yên. Kiếm chiêu của Trác Bất Phàm tuy nhanh thật nhưng Đoàn Dự vẫn đi trước một bước. Trường kiếm hàn quang lấp loáng, soẹt một tiếng nhỏ, mũi kiếm đã vạch trước ngực Đoàn Dự một đường từ cổ chạy xuống bụng, áo liền rách toạc, chạm cả vào da. Cũng may Trác Bất Phàm chỉ muốn ép cho Hư Trúc phải nói ra điều bí mật, không cố ý sát thương gây chuyện, nên kiếm chiêu đó đã có chuẩn tắc, vết thương tuy dài nhưng rất nhẹ. Đoàn Dự sợ đến chết sững, nhìn xuống thấy vết thương nơi ngực và bụng mình dài như thế, máu chảy chan hòa, lại tưởng mình đã vỡ ngực, lòi ruột ra rồi chẳng bao lâu sẽ chết, kêu lên:
– Vương cô nương, cô… cô mau trốn đi, để tôi xông ra ngăn y lại.
Trác Bất Phàm cười khẩy nói:
– Ốc đã chẳng mang nổi mình ốc, lại còn đòi mang gộc cho rêu, mình lo mình chưa xong còn đòi bao đồng chuyện người khác.
Y quay sang nói với Hư Trúc:
– Tiểu huynh đệ, xem ra kẻ để ý đến cô nương này không phải là ít, để ta giúp ngươi trừ bớt một tình địch, nên chăng?
Trường kiếm của y chỉ ngay vào ngực Đoàn Dự, chỉ cách chừng một tấc, mũi kiếm rung rung, chỉ cần đẩy nhẹ một cái thì sẽ đâm ngay vào tâm tạng. Hư Trúc hoảng hốt kêu lên:
– Không được! Nhất định là không được!
Y sợ Trác Bất Phàm gia hại Đoàn Dự nên vươn tay trái ra, ngón tay út phất nhẹ vào huyệt Thái Uyên nơi cổ tay phải, Trác Bất Phàm tay liền tê đi, năm ngón tay cầm kiếm bủn rủn lơi ra, Hư Trúc thuận tay chộp lấy thanh kiếm. Phép đoạt kiếm đó chính là một cao chiêu trong Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, trông thì thật bình thường nhưng thực ra ngón tay út khi phất ra đã hàm chứa môn Tiểu Vô Tướng Công tối thượng thừa, dẫu Trác Bất Phàm công lực có thêm ba bốn chục năm nữa thì trường kiếm trong tay cũng vẫn bị đoạt mất. Hư Trúc nói:
– Trác tiên sinh, vị Đoàn công tử đây là người tốt, không nên hại đến tính mệnh của y.
Y thuận tay giao kiếm trả lại cho Trác Bất Phàm rồi cúi xuống xem xét vết thương của Đoàn Dự. Đoàn Dự thở hắt ra:
– Vương cô nương, ta… ta sắp chết rồi, chúc cô nương cùng Mộ Dung huynh được trăm năm ngang mày,(38.4) bạch đầu giai lão. Cha ơi, mẹ ơi… con… con…
Thương thế của chàng vốn dĩ không có gì là nặng nhưng tưởng bụng dạ mình đã bị mổ banh ra rồi, thể nào cũng chết, vừa tiết khí người đã ngã ngửa về sau. Vương Ngữ Yên vội xông lên đỡ lấy, sụt sùi nói:
– Đoàn công tử, chàng chỉ vì thiếp mà…
Hư Trúc ra tay nhanh như gió, điểm các huyệt đạo chung quanh vết thương, coi lại thương khẩu, lúc đó mới yên tâm, cười nói:
– Đoàn công tử, kiếm thương không có gì đáng ngại, chỉ ba bốn ngày là lành.
Đoàn Dự được Vương Ngữ Yên đỡ, lại thấy nàng vì mình khóc lóc đã sớm mê mẩn cả người, trong lòng cực kỳ vui sướng, hỏi lại:
– Vương cô nương, nàng… nàng vì ta mà rơi nước mắt đấy ư?