Yên vân ngựa chạy như tên,
Lung linh sương khói đến bên chân đồi.
Trên lưng tráng sĩ ai ngồi,
Hùm beo xuống núi vẫn đầy uy nghi.
* * *
Du Thản Chi lo cho an nguy của A Tử, chỉ chăm chăm sao sớm giết được Huyền Từ để làm tròn lời Đinh Xuân Thu sai bảo bèn dõng dạc nói:
-Tỉ võ giao đấu, mạnh sống yếu chết, nói quái gì đến đuối lý hay không đuối lý, mau mau ra tay đi thôi.
Y lúc bé lười học, bản chất tuy chẳng phải là đứa thuần lương nhưng cũng chỉ là một thanh niên ngờ nghệch. Đến khi cha chết rồi, lang bạt giang hồ, bị người ta khinh khi hiếp đáp, chẳng có một ai thông minh chính trực dạy cho điều hay lẽ phải, mấy năm gần đây lại kề cận A Tử sớm hôm, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, huống chi y nhất tâm nhất y sùng kính A Tử, rau nào sâu nấy, đâu có phân biệt thị phi thiện ác thành thử học rặt một đường của phái Tinh Tú.
Môn phái Tinh Tú võ công nào cũng toàn do độc ác đểu cáng mà thủ thắng, lại được Toàn Quan Thanh hết sức giúp đỡ để giựt cho bằng được cái chức vị bang chủ Cái Bang, dạy y toàn những thủ đoạn giết người không nể nang, năm chầy tháng cũ tích góp lại, từ một cậu ấm con nhà danh môn đệ tử Trung Nguyên biến thành một gã cậy mạnh hiếp người, không phân thiện ác.
Huyền Từ lớn tiếng nói:
-Lời của Trang bang chủ, so với cái tiếng nhân hiệp mấy trăm năm của Cái Bang thật không xứng chút nào.
Du Thản Chi nhún người một cái đã nhảy vọt ra hơn một trượng nói:
-Muốn đánh thì ra đây, nếu không thì dang ra một bên cho rồi.
Y vừa nói vừa liếc qua nhìn Đinh Xuân Thu và A Tử, áng chừng vô cùng sốt ruột. Huyền Từ đáp:
-Được, hôm nay lão nạp xin lãnh giáo Hàng Long Thập Bát Chưởng và Đả Cẩu Bổng Pháp hai tuyệt kỹ của Trang bang chủ để anh hùng thiên hạ được chiêm ngưỡng công phu đích truyền của Cái Bang mấy trăm năm qua.
Du Thản Chi sững sờ, không tự chủ nổi phải thụt lùi hai bước. Y tuy tiếp nhiệm chức vụ bang chủ Cái Bang nhưng hai tuyệt kỹ Hàng Long Thập Bát Chưởng và Đả Cẩu Bổng Pháp chẳng biết một chiêu nào, có điều cũng đã nghe các trưởng lão Cái Bang xầm xì rằng hai môn này là Trấn Bang Thần Công. Hàng Long Thập Bát Chưởng thì đôi khi cũng truyền cho người không phải là bang chủ, còn Đả Cẩu Bổng Pháp thì nhất định chỉ truyền cho bang chủ mà thôi, trong mấy trăm năm qua không một bang chủ nào của Cái Bang không biết môn này.
Huyền Từ lại tiếp:
-Lão nạp xin sử dụng Đại Kim Cương Chưởng của bản phái ra tiếp Hàng Long Thập Bát Chưởng và dùng Hàng Ma thiền trượng để tiếp Đả Cẩu Bổng của bang chủ. Ôi, phái Thiếu Lâm và quí bang đời đời giao hảo, hai môn võ công này trước nay rèn luyện thì có nhưng chưa bao giờ dùng để đối địch quá chiêu, lão nạp vô đức, thật hổ thẹn với các đời bang chủ Cái Bang cùng các đời chưởng môn phái Thiếu Lâm từ trước tới nay.
Ông chắp hai tay lại, chính là chiêu Lễ Kính Như Lai, khởi thủ thức của Đại Kim Cương Chưởng, vẻ mặt hiền hòa nhưng tăng y phồng ra hai bên, đủ biết trong chiêu này uẩn tàng đầy nội lực thật cao thâm.
Du Thản Chi không nói năng gì, tay trái lăng không chém ra, chưởng phải cũng nhanh nhẹn vô cùng đẩy tới, chưởng lực bên trái ra trước mà đền sau, chưởng lực bên phải ra sau tới trước, hai luồng lực đâo đan chéo nhau, cực kỳ lạ lùng, chưởng lực hai bên giữa đường đụng nhau, nghe ầm một tiếng cùng tiêu tan nhưng nghe bựt bựt hai tiếng, đai lưng của Huyền Từ hai đầu đều đứt, bay vụt qua hai bên cả trượng. Hai luồng chưởng lực của Du Thản Chi phạm vi rất rộng, lực đạo tấn công tới bị chiêu Lễ Kính Như Lai tiêu giải nhưng ở hai bên lực đạo của y cũng ép tới làm đứt sợi dây đai.
Tăng lữ phái Thiếu Lâm và quần hùng thấy thế cùng nhao nhao kêu lên:
-Đây là công phu tà môn của phái Tinh Tú.
-Không phải là Hàng Long Thập Bát Chưởng.
-Không phải công phu của Cái Bang.
Trong Cái Bang cũng có đệ tử kêu lên:
-Chúng ta tỉ võ với phái Thiếu Lâm, không được dùng công phu tà môn.
-Bang chủ phải sử dụng Hàng Long Thập Bát Chưởng mới phải.
-Sử dụng công phu tà môn thì thật mất mặt cho Cái Bang.
Du Thản Chi nghe chung quanh la ó, trong bụng không khỏi chần chừ, chiêu thứ hai không sử ra được nữa. Thế nhưng người trong phái Tinh Tú cũng nhao nhao lên:
-Thần công phái Tinh Tú so với Hàng Long Thập Bát Chưởng của Cái Bang mạnh hơn nhiều, sao lại không được sử dụng mà lại dùng thứ kém hơn?
-Trang sư huynh, lên nữa đi. Đương nhiên là dùng công phu thần công của ân sư Tinh Tú lão tiên truyền cho, tiến lên làm thịt lão sư già.
-Tinh Tú thần công, trên đời số một, đánh đâu thắng đó, vào đâu cũng lọt. Hàng Long xú chưởng, thối như rắm chó.
Trong khi tiếng người còn nhao nhao rức lác, bỗng nghe từ dưới chân núi có tiếng hùng tráng vọng lên:
-Ai dám bảo là võ công phái Tinh Tú lại hơn được Hàng Long Thập Bát Chưởng của Cái Bang?
Thanh âm đó không có gì là vang dội nhưng rõ ràng từng tiếng truyền vào tai mọi người, ai nấy ngạc nhiên, lập tức im bặt. Chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa rồn rã, hơn chục người giục ngựa chạy lên, trên lưng người nào cũng khoác áo choàng đen mỏng bằng lông cừu, bên trong là áo vải cũng màu đen, nhưng người thì như hổ, ngựa thì tựa rồng, kẻ cưỡi đã dắn dỏi mà tọa kỵ cũng là tuấn mã, con nào con nấy đầu ngẩng cao, chân dài, toàn thân đen tuyền, khi chạy đến gần quần hùng thấy sáng lóe lên, ánh vàng lấp lánh, thì ra móng những con ngựa đều đóng bằng hoàng kim. Chạy đến tất cả là mười chín con ngựa, tuy người không đông nhưng khí thế hùng tráng chẳng khác gì thiên quân vạn mã, mười tám con ngựa đi trước chạy tới nơi lập tức tẽ ra thành hai hàng đứng hai bên chỉ còn người sau cùng giục ngựa chạy tới.
Một số lớn người trong Cái Bang reo ầm lên:
-Kiều bang chủ! Kiều bang chủ!
Lập tức có mấy trăm bang chúng chạy vụt ra, dừng chân trước con ngựa của người kia khom lưng tham kiến.
Người đó chính là Tiêu Phong. Từ khi ông ta bị trục xuất ra khỏi Cái Bang vẫn tưởng anh em trong bang ai nấy coi mình như khấu thù, không ngờ tuy bạn thù phân biệt rồi vẫn còn rất nhiều huynh đệ cũ nhiệt tình chạy đến ra mắ khiến cho máu nóng bất giác trào lên, hổ mục hàm lệ, xoay mình nhảy xuống ôm quyền hoàn lễ nói:
-Tiêu Phong người Khất Đan đã bị trục xuất, cùng Cái Bang không còn liên can gì nữa, chúng vị sao còn xưng họ như thuở nào là sao? Các anh em từ khi từ biệt tới nay vẫn mạnh khỏe chứ?
Mấy câu sau cùng, tình cũ nghĩa xưa chan chứa, không khỏi bồi hồi. Những người chạy ra tham kiến chỉ toàn là đệ tử ba, bốn túi. Những người một hai túi là những đệ tử mới gia nhập, ít có cơ hội gặp được Tiêu Phong, còn năm sáu túi trở lên thì dè chừng kẻ Di người Hạ, tuổi tác cũng lớn, chức vụ cũng cao, không như những người trẻ nghĩ gì làm nấy, không biết ý tứ gì.
Mấy trăm đệ tử nghe ông nói thế mới tỉnh ngộ biết mình quá ư xung động, kẻ gọi là Kiều bang chủ kia chính là người Khất Đan đại đối đầu, trong bang trên dưới đều biết rõ,chẳng qua vì vừa thấy ông đột nhiên xuất hiện, cái tình quyến luyến xưa kia vẫn còn nên chạy ra quên cả chuyện lớn. Một số kẻ cúi đầu lùi về nhưng cũng không ít người vẫn còn ấp úng:
-Kiều … Kiều lão nhân gia khỏe chứ, từ khi từ biệt tới nay, không ngày nào … không ngày nào không nhớ tới lão nhân gia.
Hôm đó đột nhiên A Tử đi ra không thấy quay về, mấy ngày liền không nghe tin tức gì cả, Tiêu Phong nóng ruột vô cùng, phái rất nhiều thám tử đi dò xét. Qua mấy tháng, sau cùng mới có hồi báo, nói nàng thân bị hãm tại Cái Bang, gã đầu sắt kia cũng ở chung với nàng một chỗ.
Tiêu Phong nghe nói thế trong lòng kinh hoảng, nghĩ Cái Bang hận mình tới xương tủy, lần này bắt được A Tử rồi, ắt hẳn dùng nàng làm con tin để uy hiếp mình, nên phải làm sao cứu nàng ra ngay mới được. Ông bèn tâu lên Liêu đế, xin nghỉ hai tháng đem quân chính sự vụ của Nam Viện giao cho Nam Viện Khu Mật Sứ Gia Luật Mạc Ca thay mặt điều hành, tự mình xuôi nam.
Lần này Tiêu Phong trở lại Trung Nguyên là có chuẩn bị trước, Yên Vân Thập Bát Kỵ tùy tòng đều là những cao thủ hạng nhất tuyển trong các bộ tộc Khất Đan. Lần trước ông độc chiến quần hùng ở Tụ Hiền Trang, may nhờ có một vị đại anh hùng ra tay cứu nếu không thì đã bị loạn đao phân thây rồi, đủ biết dù võ công cao cường thế nào chăng nữa mà một địch trăm thì cũng không chịu nổi nên lần này dẫn Yên Vân Thập Bát Kỵ theo, người nào cũng có thể một chống mười, lại thêm ngựa cưỡi đều là thiên lý lương câu, nếu như gặp nguy, nếu chỉ mong thoát thân thì không phải là chuyện khó.
Đoàn người đi đến Hà Nam, Tiêu Phong bắt một đệ tử Cái Bang hạng thấp tra hỏi, biết được là A Tử đã lòa hai mắt, ngàng ngày cùng tân bang chủ như hình với bóng, lúc này đã đi theo y tới chùa Thiếu Lâm rồi. Tiêu Phong vừa lo vừa tức, nghĩ bụng mắt A Tử bị người ta làm mù rồi, chẳng nói cũng biết là sẽ bị người trong Cái Bang tra khảo đánh đập vô cùng thảm thiết, lập tức vội vã chạy theo, hi vọng trên đường gặp được thì ra tay cướp lấy để khỏi phải hội diện với các cao tăng phái Thiếu Lâm.
Đến núi Thiếu Thất, nghe văng vẳng môn nhân phái Tinh Tú la hét om sòm, nào là phái Tinh Tú võ công hơn xa Hàng Long Thập Bát Chưởng, không khỏi nổi cơn lôi đình. Ông tuy không còn là bang chủ Cái Bang nhưng Hàng Long Thập Bát Chưởng là do ân sư Uông Kiếm Thông đích thân truyền thụ, sao có thể để cho người ngoài khinh rẻ coi thường được?
Ông giục ngựa chạy lên, chào hỏi bọn đệ tử Cái Bang ba bốn túi xong, liếc mắt nhìn qua, thấy Đinh Xuân Thu tay nắm một cô gái áo tím, thân hình mảnh dẻ, khuôn mặt trái soan trắng ngần, chính là A Tử. Thế nhưng mắt nàng vô quang, đồng tử bị hủy rồi hiển nhiên đã mù.
Tiêu Phong trong lòng hết sức xót xa, lại thêm phẫn nộ, lập tức hùng dũng tiến tới, tay trái vạch một vòng, tay phải nhắm thẳng vào Đinh Xuân Thu đánh vù ra một chưởng, chính là chiêu Kháng Long Hữu Hối trong Hàng Long Thập Bát Chưởng. Khi ông ra chiêu còn cách Đinh Xuân Thu đến mười lăm, mười sáu trượng nhưng nói đến là đến ngay, khi chưởng đánh ra thì hai người chỉ còn cách nhau bảy tám trượng.
Võ thuật trong thiên hạ dù chưởng lực có hùng mạnh đến bực nào thì cũng không đánh ra ngoài năm trượng. Đinh Xuân Thu đã từng nghe danh Bắc Kiều Phong Nam Mộ Dung nên không dám coi thường chút nào, thấy ông từ ngoài xa mười lăm, mười sáu trượng đánh tới, đâu có ngờ rằng chưởng đó đánh vào mình, lại càng không ngờ rằng chưởng Tiêu Phong vừa đánh ra thì thân hình đã tiến đến chỉ còn ba bốn trượng, lại tiếp theo một chiêu Kháng Long Hữu Hối nữa, chưởng sau đè lên chưởng trước, hai luồng chưởng lực cùng ập tới một lượt chẳng khác gì bài sơn đảo hải.
Chỉ trong một nháy mắt, Đinh Xuân Thu thấy hơi thở như nghẹn lại, chưởng lực đối phương chẳng khác gì sóng triều ụp tới, thế không sao đương cự nổi, lại chẳng như một bức tường vô hình giạt vào người. Y còn đang kinh hãi, đâu có thì giờ suy nghĩ cách chống đỡ, nhưng biết nếu giơ đơn chưởng ra nghinh địch thể nào cũng gãy tay, trật xương, không chừng gân cốt toàn thân nát nhừ, vội vàng cầm A Tử ném tới trước, song chưởng vạch liên tiếp ba hình bán nguyệt trước mặt để hộ vệ thân mình, đồng thời gót chân nhún một cái nhảy lùi về sau.
Tiêu Phong lại đánh thêm một chiêu Kháng Long Hữu Hối, chưởng lực chiêu trước chưa hết thì chiêu sau lại đến rồi. Đinh Xuân Thu không dám chống đỡ mũi nhọn từ chính diện, chưởng phải xeo xéo tung ra đánh vào chưởng lực của Tiêu Phong nhưng thấy cánh tay phải tê đi, khí tức trong ngực nặng như chì, vội vàng mượn thế nhảy ra ngoài xa ba trượng, lại sợ địch nhân tiếp tục truy kích, giơ chưởng lên che ngực, ám vận độc khí lên lòng bàn tay.
Tiêu Phong nhẹ nhàng vươn tay ra bắt lấy A Tử đang từ trên không rơi xuống, tiện tay giải huyệt cho nàng. A Tử tuy mắt không nhìn thấy, bị Đinh Xuân Thu bắt giữ không nói được nhưng những gì xảy ra ở chung quanh đều nghe rõ ràng, huyệt đạo trên người vừa giải khai lập tức mừng rỡ nói:
-Hảo tỉ phu, may quá có anh đến cứu em.
Tiêu Phong trong lòng hết sức xót xa, dịu dàng an ủi:
-A Tử, những ngày qua chắc ngươi khốn khổ lắm nhỉ, cũng tại tỉ phu làm lụy đến cô.
Ông vẫn tưởng các thủ lãnh Cái Bang hận thù ghê gớm nhưng không làm gì được, biết rằng A Tử là thân nhân duy nhất của ông nên đến Nam Kinh bắt cóc đem về, hành hạ một phen, có đâu ngờ mọi chuyện của A Tử đều do mình làm mình chịu.
Khi Tiêu Phong lên đến trên núi, quần hùng lập tức rúng động. Hôm đó đại chiến Tụ Hiền Trang, ông một thân một mình một lúc đánh chết mấy chục hảo thủ, quả là uy chấn thiên hạ. Quần hùng Trung Nguyên giận ông tận xương tủy nhưng ai nấy nghe tới cũng bạt vía kinh hồn, bây giờ đột nhiên thấy ông lên núi Thiếu Thất, chắc mẩm không thể tránh khỏi một trường ác chiến. Những người khi trước có tham dự đại hội Tụ Hiền Trang, nhớ lại cái cảnh máu chảy thịt rơi vung vãi nơi đại sảnh, bụng vẫn còn phập phồng, không khỏi ớn lạnh. Lại vừa thấy ông chỉ ra một chiêu Kháng Long Hữu Hối đã đánh cho kẻ số một đời nay là Tinh Tú Lão Quái phải cụp đuôi bỏ chạy, càng thêm sợ hãi, trên núi người nào người nấy mặt mày bần thần, không ai nói được lời nào.
Chỉ có độ vài chục môn nhân phái Tinh Tú vẫn nhơn nhơn nói không biết ngượng:
-Họ Kiều kia, trên người mi đã trúng phải tiên thuật của Tinh Tú Lão Tiên, chưa đầy mười ngày sẽ biến thành đống mủ mà chết.
-Tinh Tú Lão Tiên thấy ngươi là đồ hậu sinh tiểu bối nên mới nhường cho ngươi ba chiêu đấy thôi.
-Tinh Tú Lão Tiên thân phận nhường nào mà thèm động thủ với ngươi? Nếu mi không biết hối cải, lập tức quì xuống van xin tha mạng, sau này ắt chết không có đất mà chôn.
Có điều thanh âm tiếng được tiếng mất, không còn lớn lối như trước nữa. Du Thản Chi trông thấy Tiêu Phong trong bụng khiếp hãi, tới khi thấy ông vươn tay ôm A Tử vào lòng mà mặt nàng đầy vui sướng, cực kỳ thân thiết, không còn nhẫn nại được nữa liền nhảy tới kêu lên:
-Ông mau … mau bỏ A Tử cô nương xuống!
Tiêu Phong đặt A Tử xuống đất hỏi lại:
-Các hạ là ai?
Du Thản Chi gặp phải đôi mắt lẫm lẫm sinh uy của ông chiếu vào, lập tức chột dạ, ấp úng:
-Tại hạ … tại hạ là bang chủ Cái Bang … Trang Tụ Hiền … tức là Trang bang chủ.
Trong Cái Bang có người kêu lên:
-Ngươi đã bái nhập làm môn hạ phái Tinh Tú, sao còn làm bang chủ Cái Bang được?
Tiêu Phong giận dữ quát lớn:
-Sao ngươi dám làm hỏng đôi mắt của A Tử cô nương?
Du Thản Chi bị uy thế của ông trấn nhiếp, giật mình lùi lại hai bước nói:
-Không … không phải tôi … quả thực không phải …
A Tử nói:
-Tỉ phu, mắt em là do lão tặc Đinh Xuân Thu làm mù đó, anh mau mau móc mắt lão ra báo thù cho tiểu muội.
Tiêu Phong nhất thời không hiểu chân tướng mọi việc ra sao, đảo mắt một vòng, thấy trong đám đông có Đoàn Chính Thuần và Nguyễn Tinh Trúc, trong lòng chua xót, nhưng cũng mừng thầm lớn tiếng nói:
-Đại Lý Đoàn vương gia, lệnh ái thiêm kim ở đây, mong ông chăm sóc cho tử tế.
Ông dắt tay A Tử đi đến trước mặt Đoàn Chính Thuần, nhẹ nhàng đẩy nàng một cái. Nguyễn Tinh Trúc khóc đã đẫm cả cánh tay áo, lúc này nước mắt như mưa, vội vàng chạy ra ôm lấy A Tử nói:
-Cục cưng ơi, mắt … mắt con sao thế này?
Đoàn Dự thấy Tiêu Phong đột nhiên xuất hiện, trong lòng mừng rỡ đã toan chạy ra tương kiến nhưng ông vừa tiến lên đã vung chưởng đánh Đinh Xuân Thu, cứu A Tử rồi lại hội kiến Du Thản Chi, không có lúc nào lơi ra được. Đến khi Nguyễn Tinh Trúc ôm A Tử khóc òa lên, chàng không khỏi toát mồ hôi: “Sao Kiều đại ca lại bảo cô nương mù kia là lệnh ái thiên kim?”. Thế nhưng chàng đã hằng nghe cha mình đi đến đâu tình rơi đến đó, nên cũng đoán ngay được nội vụ, vội vàng rảo bước đi ra kêu lên:
-Đại ca, lâu nay vẫn khỏe chứ? Tiểu đệ nhớ đại ca biết chừng nào!
Tiêu Phong từ khi cùng chàng thi rượu kết nghĩa nơi thành Vô Tích đến nay, tuy mới gặp chốc lát mà tưởng chừng quen biết đã lâu, đem hết ruột gan đối đãi, ý hợp tâm đầu, lập tức tiến lên nắm chặt hai tay nói:
-Huynh đệ, từ khi xa nhau biết bao nhiêu chuyện, một lời không thể hết, may sao anh em ta đều bình yên cả.
Bỗng nghe trong đám người có tiếng ai đó quát lớn:
-Họ Kiều kia, ngươi giết huynh trưởng ta, mối huyết cừu đó chưa trả được, hôm nay ta phải cùng ngươi thí mạng.
Lại có người khác cũng kêu:
-Gã Kiều Phong kia là Hồ Lỗ Khất Đan, ai ai cũng phải tru diệt, hôm nay quyết không để cho y chạy thoát xuống núi Thiếu Thất.
Rồi tiếng người la ó rầm rĩ cả lên, kẻ thì chửi Tiêu Phong giết con, người thì bảo ông giết bố. Tiêu Phong hôm trước đại chiến Tụ Hiền Trang, giết người quả không phải ít. Bây giờ các lộ anh hùng tụ tập tại chùa Thiếu Lâm, lắm người có cha anh thân thuộc, tri giao cố hữu, tuy sợ Tiêu Phong nhưng nghĩ đến mối huyết cừu cũng phải chửi toáng lên. Tiếng rủa sả càng lúc càng to, mọi người thấy Tiêu Phong tùy hành chỉ có mười tám người, vốn cùng Cái Bang và Thiếu Lâm có thâm thù đại oán, mới rồi lại đánh chưởng đẩy lui Đinh Xuân Thu nên cũng đã thành kẻ địch của phái Tinh Tú, mấy nghìn người vây đánh mười chín kẻ Khất Đan thì dẫu ông có bản lảnh thông thiên cũng khó mà thoát khỏi trùng vi. Thanh thế càng lúc càng thịnh, đảm khí mọi người cũng tăng dần.
Quần hùng đông người nhiều miệng lưỡi, có kẻ thô lỗ, bụng oán thù không khỏi ăn nói tục tằn, chủi rủa càng lúc càng thêm độc địa. Mấy chục người rút binh khí, múa đao vung kiếm, toan xông cả lên băm vằm Tiêu Phong ra.
Mười chín người của bọn Tiêu Phong đến Trung Nguyên vốn định đột nhiên tập kích, cứu lấy A Tử trở về Nam Kinh, đâu có ngờ rằng lại có nhiều đối đầu tụ tập một chỗ đến thế. Ông từ bé đã hành tẩu giang hồ ở Trung Nguyên, cùng các lộ anh hùng không quen thuộc thì cũng đã nghe danh, biết những người đó đều là hiệp nghĩa, sở dĩ kết oán với mình, một là mình là người Khất Đan, hai nữa có kẻ đứng trong xúc xiểm nên hiểu lầm nhau.
Cuộc chiến nơi Tụ Hiền Trang không phải do tâm nguyện của ông, nếu như hôm nay thêm một lần đại chiến nữa, sát thương thêm một số người thì chỉ càng thêm đau lòng, dẫu mình có toàn mạng chạy thoát nhưng những anh em trong Yên Vân Thập Bát Kỵ đi theo không khỏi thương vong nặng nề, trong bụng tính toán thầm: “Cũng may mình đã cứu được A Tử giao cho cha mẹ cô ta rồi, tâm nguyện của A Châu coi như đã xong, ta chỉ mau mau tính chuyện thoát thân, việc gì phải dây dưa với họ làm chi?”. Nghĩ thế ông bèn quay lại nói với Đoàn Dự:
-Huynh đệ, hiện nay tình hình gay cấn, anh em ta không thể thăm hỏi nhau nhiều, hiền đệ tạm thời lui ra, núi cao sông rộng, có ngày sẽ gặp lại nhau.
Ông muốn Đoàn Dự đứng qua một bên để khi phá vòng vây chạy xuống, người ngoài khỏi ra tay đánh nhầm chàng. Đoàn Dự thấy anh hùng các lộ phải đến mấy nghìn người, ai nấy muốn giết nghĩa huynh bông dưng nổi lòng nghĩa hiệp, dõng dạc nói:
-Đại ca, đứa em này kết nghĩa đệ huynh với anh đã từng nói những gì? Có phải là có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, không mong sinh ra cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày. Hôm nay đại ca lâm nạn, huynh đệ lẽ nào mong được sống lấy một mình?
Trước đây mỗi lần chàng gặp nguy nan đều thi triển bộ pháp xảo diệu Lăng Ba Vi Bộ, từ trong đám đông chạy ra. Lúc này tình thế hung hiểm, máu nóng trong ngực sôi lên, quyết tâm cùng chết với Tiêu Phong để toàn tình anh em kết nghĩa, dù có chuyện gì cũng nhất định không bỏ chạy.
Phần lớn các hào kiệt đều không biết Đoàn Dự là hạng người nào, thấy chàng tự xưng là anh em kết nghĩa của Tiêu Phong, nhất quyết cùng ông ta liên thủ đối địch với mọi người, vẻ người văn nhược nho nhã, tuổi lại trẻ nên chẳng ai thèm coi chàng vào đâu, tiếng la ó lại càng rầm rĩ. Tiêu Phong nói:
-Huynh đệ, hảo ý của chú, người anh này hết sức cảm tạ. Bọn họ muốn giết ta cũng không phải dễ. Ngươi mau tránh sang một bên, kẻo ta lại phải chia tay bảo hộ cho chú đâm ra vướng víu khó nghinh địch.
Đoàn Dự nói:
-Đại ca không phải bảo hộ tiểu đệ làm chi. Bọn họ cùng đệ không thù không oán, lẽ nào lại giết em?
Tiêu Phong vẻ mặt chua chát, trong lòng thấy thật thê lương nghĩ thầm: “Nếu như không thù không oán thì chẳng hại nhau, thù oán trên thế gian này từ đâu mà có?”.
Đoàn Chính Thuần hạ giọng nói với Phạm Hoa, Hoa Hách Cấn, Ba Thiên Thạch các người:
-Vị Tiêu đại hiệp này đối với ta có ơn cứu mạng, đến lúc nguy cấp, bọn mình xông vào giúp y thoát hiểm.
Phạm Hoa đáp:
-Tuân lệnh!
Y liếc sang mấy nghìn hào kiệt đang lăm lăm binh khí mấy lần, nói:
-Đối phương đông quá, không biết chúa công có diệu sách gì không?
Đoàn Chính Thuần lắc đầu nói:
-Đại trượng phu ân oán phân minh, cứ hết sức mà làm, đành lấy cái chết để báo đền thôi.
Chúng sĩ Đại Lý cùng đáp:
-Cũng mong được như thế!
Phía bên kia bọn người nhà Mộ Dung Yến Tử Ổ cũng thì thầm thương nghị. Công Dã Can từ khi đối chưởng thi rượu với Tiêu Phong ở thành Vô Tích, trong lòng hết sức ngưỡng mộ, chủ trương ra tay tương trợ. Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác cũng hết sức bội phục Tiêu Phong, cũng loi choi toan nhảy ra giúp ông một tay. Mộ Dung Phục bèn nói:
-Chúng vị huynh trưởng, với chúng ta việc hưng phục là chuyện quan trọng nhất, chẳng lẽ chỉ vì một gã Tiêu Phong mà đắc tội với anh hùng thiên hạ hay sao?
Đặng Bách Xuyên nói:
-Lời của công tử chí phải, vậy thì mình phải làm thế nào đây?
Mộ Dung Phục đáp:
-Thu phục lòng người để trợ giúp cho ta.
Đột nhiên y hú lên một tiếng dài bước ra lớn tiếng nói:
-Tiêu huynh là anh hùng Khất Đan nên coi hào kiệt Trung Nguyên chẳng ra gì, hôm nay Cô Tô Mộ Dung Phục này mong được lãnh giáo cao chiêu của các hạ. Tại hạ gục ngã dưới chưởng của Tiêu huynh thì âu cũng vì hào kiệt Trung Nguyên bỏ chút công mọn, dẫu chết cũng vinh.
Mấy câu y nói cốt để cho quần hào Trung Nguyên nghe thấy, có thế thì dù thua dù được từ nay anh hùng hào kiệt cũng sẽ coi Cô Tô Mộ Dung là chỗ sinh tử chi giao.
Quần hùng tuy đã quyết ý rồi nhưng chưa một ai dám xông lên khiêu chiến. Ai cũng biết rằng, đánh nhau sau cùng rồi cũng giết được Kiều Phong nhưng mấy chục người đầu tiên thể nào cũng bỏ mạng, lúc này đột nhiên thấy Mộ Dung Phục thượng trường, ai nấy thở phào nhẹ nhõm, lên tinh thần. Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung hai người vốn dĩ tề danh, Mộ Dung Phục xông ra đánh trước, dẫu không địch nổi thì cũng khiến cho đối phương phải hết sức chống đỡ, hao phí nội lực. Liền theo đó tiếng hò reo vang dậy bốn bề.
Tiêu Phong bỗng thấy Mộ Dung Phục bước ra khiêu chiến, không khỏi kinh ngạc, vòng hai tay ôm quyền tương kiến nói:
-Đã từng nghe anh danh của công tử, hôm nay gặp được cao hiền, quả là thỏa nguyện bình sinh.
Đoàn Dự vội nói:
-Mộ Dung huynh, việc này xem ra ngươi không phải. Đại ca ta mới gặp ngươi lần đầu, vốn không hiềm khích, sao ngươi lại thừa lúc nước đục thả câu? Huống chi lúc người khác nghi oan cho ngươi lại chính đại ca ta vì ngươi mà phân biện?
Mộ Dung Phục cười khẩy một tiếng nói:
-Đoàn huynh nếu muốn tỏ ra anh hùng hảo hán can thiệp vào chuyện bất bình thì cứ việc tiến lên tứ giáo luôn thể.
Y thấy Đoàn Dự cứ luẩn quẩn bên cạnh Vương Ngữ Yên nên đã bực từ lâu, lúc này được dịp nói cho hả tức. Đoàn Dự đáp:
-Ta có bản lãnh gì mà tứ giáo Mộ Dung huynh được? Chỉ có mấy câu công đạo nói ra thôi.
Đinh Xuân Thu bị Tiêu Phong mấy chưởng đánh bật ra thật là bẽ mặt, bao nhiêu tuyệt kỹ của mình chưa có dịp thi thố, lập tức nhảy ra cười ha hả nói:
-Họ Tiêu kia, lão phu thấy ngươi còn trẻ nên lúc nãy mới nhường ngươi ba chiêu, chiêu thứ tư này không nhường nữa đâu nhé!
Du Thản Chi tiến lên nói:
-Họ Trang này đa tạ ngươi cứu được A Tử cô nương, thế nhưng mối thù giết bố, không đội trời chung. Họ Tiêu kia, hôm nay chúng mình giải quyết cho xong.
Huyền Sinh đại sư của phái Thiếu Lâm cũng ngầm truyền hiệu lệnh: “La Hán Đại Trận chặn hết các ngả đường hạ sơn. Tên ác đồ này giết chết Huyền Khổ sư huynh, nhất quyết không để cho y xuống núi Thiếu Thất lần nữa”.
Tiêu Phong thấy ba đại cao thủ đứng thành thế chân vạc vây quanh mình rồi mà quần tăng Thiếu Lâm thì đông một đoàn, tây một tụm xem ra tưởng chừng tạp loạn không thành đường lối nhưng bên trong ám tàng trận pháp cực kỳ lợi hại, tình hình so với ở Tụ Hiền Trang còn nguy hiểm bội phần. Bỗng nghe mấy tiếng ngựa hí lên bi thảm, mười chín con tuấn mã từng con từng con ngã xuống, miệng sùi bọt mép, chết lăn ra.
Mười tám võ sĩ Khất Đan luôn mồm xí xố, vung đao xuất chưởng, chỉ chốc lát chém chết bảy tám tên môn đệ phái Tinh Tú nhưng cũng có mấy tên chạy được. Thì ra Đinh Xuân Thu tiến lên khiêu chiến, các môn nhân của lão liền chia nhau hạ độc, ám toán tọa kỵ của người Khất Đan để cho Tiêu Phong không thể dựa vào tuấn mã mà xông ra khỏi trùng vi.
Tiêu Phong trong một thoáng thấy con ngựa yêu trước khi chết còn đưa mắt nhìn mình, lộ vẻ thê lương luyến chủ, nghĩ mình cưỡi con ngựa đã lâu, nghìn dặm xuôi nam, sớm tối không rời, ngờ đâu giờ phút này bỏ mạng về tay kẻ gian, ngực sôi lên, nổi máu anh hùng hú một tiếng dài nói:
-Mộ Dung công tử, Trang bang chủ, Đinh lão quái, cả ba vị cùng tiến lên, Tiêu mỗ này há sợ gì đâu?
Ông hận phái Tinh Tú ra tay tàn độc, vù một tiếng phóng chưởng đánh vào Đinh Xuân Thu. Đinh Xuân Thu đã lãnh giáo chưởng lực lợi hại của ông rồi nên hai bàn tay cùng đưa ra đem toàn lực chống đỡ. Tiêu Phong thuận thế kéo một cái, đem chưởng lực của cả mình lẫn người dẫn lệch ra, xiên xiên đánh vào Mộ Dung Phục.
Bản lãnh tối cao siêu của Mộ Dung Phục là môn Đẩu Chuyển Tinh Di để chuyển hoán phương vị đối phương đánh tới quay ngược về bên địch, thế nhưng chiêu của Tiêu Phong lại bao gồm lực đạo của cả hai người quá là hùng hồn, vừa xoay chuyển, không biết ông muốn đánh vào đâu, thành thử không cách nào dẫn được đành phải ngưng vận nội lực, song chưởng đẩy ra, đồng thời nhẹ nhàng vọt về sau ba trượng.
Tiêu Phong hơi nghiêng mình tránh khỏi chưởng lực của Mộ Dung Phục, quát lên một tiếng, chẳng khác gì sét đánh giữa trời, tay phải nhằm Du Thản Chi đấm ra một quyền. Ông thân thể cao to, so với Du Thản Chi hơn hẳn một cái đầu nên quyền đó đánh thẳng vào mặt y. Du Thản Chi vốn sẵn úy kỵ, nghe tiếng quát như sấm rền khiến cho chân tay bủn rủn, quyền của Tiêu Phong lại đến quá nhanh, chưởng đánh Đinh Xuân Thu, tránh đòn Mộ Dung Phục, quyền đả Du Thản Chi tuy có trước có sau thật nhưng ba chiêu đó liền lạc với nhau, nhanh như ánh chớp, Du Thản Chi muốn chống đỡ thì quyền lực đã đến trước mặt. Cũng may y chuyên cần luyện Dịch Cân Kinh nên thể lực tự nhiên sinh ra phản ứng, đầu lập tức ngửa về sau, lộn mèo hai vòng, tránh được cú đấm nghìn cân của Tiêu Phong chỉ trong đường tơ kẽ tóc.
Du Thản Chi thấy mặt mát rượi, nghe quần hùng “Ồ” lên một tiếng, rồi thấy từng mảng như đàn bướm tung vãi khắp nơi, thì ra chiếc mặt nạ Du Thản Chi che trên mặt đã bị quyền của Tiêu Phong đánh tan nát. Người đứng xem thấy mặt bang chủ Cái Bang lồi lồi lõm lõm, chỗ đỏ chỗ đen, mặt mày vằn vện đầy sẹo, ngũ quan méo mó, xấu xí đáng sợ ai nấy đều bở vía.
Tiêu Phong trong ba chiêu đã ép cho ba đại cao thủ phải dạt ra, hào khí dâng lên, thét lớn:
-Mang rượu ra đây!
Một tên võ sĩ Khất Đan liền cởi trên lưng một con tuấn mã đã chết ra một túi da, rảo bước đi tới, hai tay dâng lên. Tiêu Phong mở nút bình, cầm túi giơ cao lên, hơi nghiêng xuống, một dòng rượu trắng chảy ồng ộc xuống. Ông ngửa cổ uống ừng ực không ngừng.
Chiếc bình đựng đầy rượu, ít ra cũng phải hai chục cân, nhưng Tiêu Phong uống một hơi cạn sạch không còn một giọt. Chỉ thấy bụng ông hơi phồng lên một tí nhưng mặt vẫn đen đủi như bình thời không có vẻ gì say cả. Quần hùng còn đang ngơ ngác, Tiêu Phong phất tay phải một cái, mười bảy tên võ sĩ còn lại người nào cũng cầm một bầu rượu mang đến trước mặt.
Tiêu Phong nói với mười tám tên võ sĩ:
-Này các huynh đệ, vị Đại Lý Đoàn công tử đây, là anh em kết nghĩa của ta. Hôm nay chúng mình bị hãm trong trùng vi, quả bất địch chúng, thế quả khó mà thoát thân.
Ông mới rồi cùng bọn Mộ Dung Phục trao đổi một chiêu, tuy đã chiếm được thượng phong, nhưng cũng biết ba đại cao thủ đều là những người thân mang tuyệt kỹ, ba người đánh một, mình ắt không thể địch nổi, huống chi ngoài những kẻ đang hầm hè kia bên cạnh còn hàng nghìn hàng trăm hào kiệt đứng chờ sẵn đó.
Ông nắm tay Đoàn Dự nòi:
-Huynh đệ, ta với ngươi sống chết có nhau, quả không uổng một trường kết nghĩa, chết cũng được mà sống cũng được, chúng mình uống với nhau một trận cho thống khoái đã nào!
Đoàn Dự bị hào khí của ông khích động, cũng cầm ngay lấy bao da nói:
-Phải lắm, đang muốn cùng đại ca uống một phen đây.
Từ đám tăng nhân Thiếu Lâm một người mặc áo màu tro chạy ra, dõng dạc nói:
-Đại ca, tam đệ, hai người uống rượu, sao không rủ ta?
Người đó chính là Hư Trúc. Y ở trong đám đông thấy Tiêu Phong cưỡi ngựa chạy lên, quả nhiên anh khí hơn người, coi quần hùng chẳng đáng vào đâu, không khỏi sờn lòng, lại thấy Đoàn Dự nghĩ tình kết nghĩa, nguyện cùng nhau chết chung một chỗ, nhớ tới hôm trước trên ngọn Phiêu Miểu cùng Đoàn Dự kết bái, cũng đã từng đem cả Tiêu Phong vào. Đại trượng phu một lời nói ra, sinh tử chẳng nề, nghĩ đến hào khí khẳng khái cùng Đoàn Dự một trận say mèm nơi cung Linh Thứu, bao nhiêu an nguy sinh tử, thanh qui giới luật, bèn bỏ hết qua một bên.
Tiêu Phong chưa từng gặp Hư Trúc bao giờ, bỗng nghe y gọi mình “đại ca” không khỏi sững sờ. Đoàn Dự bèn bước qua cầm tay Hư Trúc, nói với Tiêu Phong:
-Đại ca, đây là kết nghĩa ca ca của tiểu đệ. Khi y xuất gia pháp danh là Hư Trúc, hoàn tục gọi là Hư Trúc Tử. Khi hai người chúng em kết bái cũng có để luôn cả đại ca vào. Nhị ca, mau mau bái kiến đại ca.
Hư Trúc lập tức tiến lên, quì xuống rập đầu nói:
-Đại ca ở trên, tiểu đệ khấu đầu ra mắt.
Tiêu Phong mỉm cười, nghĩ thầm: “Nghĩa đệ ta có phần gàn dở nên khi cùng người kết bái đem luôn cả ta vào. Ta sống chết trong khoảnh khắc, tình thế cực kỳ hung hiểm, vậy mà người này không sợ nguy nan, dám xông ra, đủ biết là bậc đại trượng phu, hảo hán tử trọng nghĩa khinh sinh. Tiêu Phong được kết nghĩa với những người như thế này, quả không uổng một đời”.
Ông lập tức quì xuống nói:
-Huynh đệ, Tiêu mỗ được kết nghĩa với một bậc anh hùng hảo hán như ngươi, quả thật vui mừng.
Hai người lạy nhau tám cái, ngang nhiên trước mặt anh hùng thiên hạ kết nghĩa kim lan. Tiêu Phong không biết Hư Trúc thân mang võ công tuyệt thế, thấy y chỉ là một tăng nhân thấp kém trong phái Thiếu Lâm, đoán chừng võ công hữu hạn nhưng dám khẳng khái phó nghĩa, nếu như bảo y đứng tránh sang một bên e rằng coi thường y quá, bèn cầm túi da nói:
-Hai vị huynh đệ, mười tám võ sĩ Khất Đan đây đối với ca ca trung thành son sắt, lúc bình thời đối xử với nhau chẳng khác gì chân tay, tất cả cùng uống một trận cho đã đời rồi ra tay đại sát.
Ông mở nắp túi da, uống một ngụm lớn, giao bình rượu cho Hư Trúc. Hư Trúc trong lòng máu nóng dâng lên, còn coi ngũ giới lục giới, thất giới bát giới cửa Phật ra gì nữa, cũng cầm túi da lên uống một ngụm, giao cho Đoàn Dự. Đoàn Dự uống một ngụm rồi, giao lại cho một võ sĩ Khất Đan. Các võ sĩ liền cùng cầm túi da lên uống một mạch cho thỏa chí.
Hư Trúc nói với Tiêu Phong:
-Đại ca, gã Tinh Tú Lão Quái kia làm hại sư phụ, sư huynh môn phái sau của đệ, lại làm hại thái sư thúc Huyền Nạn, Huyền Thống đại sư thuộc môn phái trước của đệ là phái Thiếu Lâm. Huynh đệ muốn báo thù.
Tiêu Phong trong bụng lạ lùng hỏi:
-Ngươi …
Chưa nói được tiếng thứ hai, Hư Trúc song chưởng vù vù, đã đánh về phía Đinh Xuân Thu. Tiêu Phong thấy y chưởng pháp tinh kỳ, nội lực hồn hậu, không khỏi vừa mừng rỡ, vừa ngạc nhiên nghĩ thầm: “Thì ra nhị đệ võ công ghê gớm như thế, quả thật không thể ngờ được”. Ông cũng quát lên:
-Coi quyền đây!
Vù vù hai tiếng, chia ra đấm vào Mộ Dung Phục và Du Thản Chi. Du Thản Chi và Mộ Dung Phục chia ra xuất chiêu chống đỡ. Mười tám tên võ sĩ Khất Đan biết được tâm ý chúa công, liền chia ra vây quanh Đoàn Dự hộ vệ.
Hư Trúc sử dụng Thiên Sơn Lục Dương Chưởng múa tít lên, liên tiếp tấn công. Đinh Xuân Thu hôm đó lẻn vào căn nhà gỗ dùng Tam Tiếu Tiêu Dao Tán ám hạ độc thủ Tô Tinh Hà và Hư Trúc, Tô Tinh Hà trúng độc bỏ mạng nhưng Hư Trúc vẫn không sao, Đinh Xuân Thu đối với y e dè sợ sệt thầm, nên lúc này không dám sử dụng độc công, sợ Hư Trúc đẩy chất độc ngược trở về mình, hại người không xong lại vạ cho mình, bèn đem chưởng pháp bản môn ra đối phó, nghĩ thầm: “Thằng trọc này giải được thế cờ Trân Lung, ắt đã được lão tặc truyền thụ, trở thành chưởng môn phái Tiêu Dao. Lão tặ quỉ kế đa đoan, thể nào chẳng ngầm an bài kế sách hại ta trong đó, mình phải hết sức đề phòng mới được”.
Võ công phái Tiêu Dao cốt ở chỗ nhẹ nhàng phiêu dật, nhàn nhã thanh thoát, Đinh Xuân Thu cùng Hư Trúc một khi giao thủ rồi người ta chỉ thấy một bên đồng nhan bạch phát, như thể thần tiên, một bên tay áo phất phơ, đi mây về gió. Hai bên cứ vừa chạm vào nhau thì lại dang ra, chẳng khác gì một đôi bướm giữa muôn hoa, chập chờn bất định, hai chữ “tiêu dao” phát huy đến cùng cực.
Quần hùng đứng xem phần nhiều chưa từng thấy võ công phái Tiêu Dao bao giờ, khiến cho ai nấy tâm hồn bay bổng, nghĩ thầm: “Hai người này chiêu nào cũng đầy hung hiểm, tấn công vào nơi yếu hại của địch nhân, vậy mà tư thức sao lại thanh nhã dễ coi, chẳng khác gì đang múa. Cái lối chưởng pháp nặng mà tợ nhẹ, tiêu sái như ý quả mình chưa thấy bao giờ, không hiểu đó là công phu chi vậy? Tên gọi ra sao?”.
Ở bên kia Tiêu Phong một mình đánh với Mộ Dung Phục và Du Thản Chi, mười chiêu đầu tiên hơi thắng thế một chút, thế nhưng đến mười chiêu sau, thấy Du Thản Chi mỗi quyền đấm ra, mỗi chưởng đánh ra đều chứa đầy khí âm hàn. Tiêu Phong còn phải dùng toàn lực chống đỡ Mộ Dung Phục, Du Thản Chi tiếp tục tấn công, không khỏi khí lạnh phả vào người, khó mà chịu nổi. Khi đó Băng Tàm hàn độc trong người Du Thản Chi đã được nội công Dịch Cân Kinh bồi dưỡng, chính tà hỗ trợ, thủy hỏa đắp đổi đã trở thành một môn nội công lợi hại vào bậc nhất thiên hạ, lại thêm Mộ Dung Phục sử dụng Đẩu Chuyển Tinh Di áo diệu khôn lường, khiến cho Tiêu Phong đấu với hai đại cao thủ, so với hôm trước ở Tụ Hiền Trang cùng hàng trăm hảo hán võ lâm giao chiến cũng hung hiểm chẳng khác gì.
Thế nhưng ông vốn người thần võ, vào cảnh ngộ càng bất lợi, dũng lực tiềm ẩn trong người càng có dịp phát dương, dùng chưởng lực dương cương số một thiên hạ là Hàng Long Thập Bát Chưởng đánh ra, khiến cho Mộ Dung Phục và Du Thản Chi không có cách gì đến gần mà hàn độc Băng Tàm cũng không thể vào người ông được. Thế nhưng Tiêu Phong phát chưởng như thế, nội lực tiêu hao rất nhiều về sau thể nào chưởng lực cũng phải suy giảm.
Du Thản Chi không nhìn ra yếu quyết bên trong nhưng Mộ Dung Phục thì rõ như ban ngày, biết rằng cứ đấu tiếp thì mình và gã Trang bang chủ kia chỉ cần giữ cho được nửa giờ, về sau thể nào cũng chiếm thượng phong. Thế nhưng Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung vốn dĩ tề danh, hôm nay lần đầu trước mặt quần hùng giao đấu, bên mình phải nhờ bang chủ Cái Bang tương trợ, dù có giết được Tiêu Phong thì Nam Mộ Dung hiểu nhiên không bằng được Bắc Kiều Phong rồi.
Mộ Dung Phục trong bụng tính toán mấy lượt, nghĩ thầm: “Hưng phục mới là chuyện lớn, tiếng tăm chỉ là chuyện nhỏ. Nếu ta giúp cho anh hùng võ lâm Trung Nguyên trừ được một tên đại hại thì bao nhiêu hào kiệt Đại Tống dù quen biết hay không, ai nấy cũng sẽ hoài ân cảm đức, xem ra cái chức võ lâm minh chủ, chẳng vào tay mình thì còn tay ai? Khi đó chỉ cần giơ tay hô một tiếng, việc khôi phục Đại Yên có cơ thành tựu. Huống chi khi đó Kiều Phong chết rồi, dẫu Nam Mộ Dung có không bằng Bắc Kiều Phong thì cũng đã là chuyện đã qua”.
Y lại nghĩ sang: “Sau khi giết được Kiều Phong rồi, Trang Tụ Hiền sẽ thành đại địch, nếu như chức võ lâm minh chủ bị y đoạt mất, mình ngược lại phải nghe lệnh của hắn thì thật là đại đại bất ổn”. Thành thử khi ra chiêu phát chưởng, Mộ Dung Phục ngầm giữ lại vài phần nội lực, để phần lớn bắt Du Thản Chi phải chịu. Mộ Dung Phục thân pháp tinh kỳ, người đứng xem không một ai nhìn ra được.
Chỉ trong giây lát, ba người qua qua lại lại trao đổi đến hơn trăm chiêu. Tiêu Phong luôn luôn sử dụng xảo kình dụ cho Du Thản Chi mắc hỡm. Du Thản Chi rất ít kinh nghiệm, mấy lần suýt nữa vào tròng, may được Mộ Dung Phục ở bên lo liệu, hóa giải kịp thời nhưng những chưởng lực cương mãnh vô tỉ của Tiêu Phong thì Du Thản Chi vẫn phải đem toàn lực nội công thâm hậu ra mới chống đỡ nổi.
Đoàn Dự đứng trong vòng vây của mười tám võ sĩ Khất Đan, thấy nhị ca từng bước từng bước lấn lướt, không bị hạ phong chút nào, còn phía đại ca một đánh hai, tuy nhiên thần uy lẫm lẫm nhưng chưởng nào chưởng nấy tựa như cuồng phong gầm hú, cát chạy đá bay, xem ra khó mà được lâu, nghĩ bụng: “Ta mồm loa mép giải lúc nào cũng bảo cùng hai vị ca ca chịu chung hoạn nạn, đến khi có việc lại trốn giữa đám đông, để cho người ta bảo hộ thì còn nói gì là nghĩa khí? Nói gì đồng sinh cộng tử? Đằng nào thì cũng chết, lão tam này thật chẳng ra trò trống gì. Ta tuy không có chút võ công gì thật, nhưng dùng Lăng Ba Vi Bộ quấy phá Mộ Dung Phục một phen, để cho đại ca rảnh tay đánh bại gã Trang bang chủ xấu xí kia trước, thế cũng hay lắm”.
Chàng suy nghĩ đã quyết, lách người lòn ra khỏi vòng vây của mười tám gã võ sĩ Khất Đan, lớn tiếng nói:
-Mộ Dung công tử, ngươi và đại ca ta tề danh, đáng ra phải đánh tay đôi với đại ca ta mới phải, sao lại để người tương trợ mới ráng mà chống đỡ nổi? Nếu quả miễn cưỡng bình thủ, chẳng thấy ê mặt với thiên hạ hay sao? Mau mau ra đây, nếu ngươi có giỏi thì đánh ta một quyền xem nào.
Nói xong thân hình lạng một cái, lẻn ra sau lưng, giơ tay chộp vào cổ Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục thấy y đến nhanh như chớp, xoay tay đánh ngược lại một chưởng, vả trúng ngay mặt chàng, má bên phải Đoàn Dự lập tức sứt da chảy máu, đau đến ứa nước mắt. Lăng Ba Vi Bộ của chàng vốn dĩ thần diệu, khi thi triển ra, người nào muốn đánh trúng người chàng thật khó bằng trời, thế nhưng đây là lần đầu chàng ra tay đánh người khác. Chàng đưa tay quờ quạng chụp một cái, làm sao trúng được một người võ công tuyệt đính là Cô Tô Mộ Dung? Bị y đánh ngược lại một chưởng, Đoàn Dự lại không biết tránh né, thành thử vỡ mày vỡ mặt đau không sao kể xiết.
Thế nhưng bàn tay Mộ Dung Phục chỉ lướt qua mặt chàng, bỗng thấy nội lực tuôn ra ngoài, rồi không còn tung tích gì cả, bàn tay cánh tay lập tức tê đi, giật mình kinh hãi: “Môn yêu thuật của phái Tinh Tú nổi tiếng thiên hạ tiểu tử này cũng học được rồi, mình phải cẩn thận”. Y bèn chửi:
-Tiểu tử họ Đoàn kia, ngươi đầu nhập phái Tinh Tú bao giờ thế?
Đoàn Dự ngơ ngác:
-Ngươi nói …
Chưa dứt lời, ngờ đâu Mộ Dung Phục đá ra một cái khiến chàng lộn mèo. Mộ Dung Phục cũng không nghĩ mình đánh lén một cái lại dễ dàng đến thế, trong bụng mừng thầm, lập tức nhảy tới, chân phải đạp lên ngực Đoàn Dự, quát lớn:
-Ngươi muốn sống hay muốn chết?
Đoàn Dự nghiêng đầu qua thấy Tiêu Phong còn đang ác đấu với Trang Tụ Hiền, nghĩ bụng nếu mình nói bướng, y sẽ giết mình ngay, rồi lại rảnh tay tương trợ cho Trang Tụ Hiền, đại ca sẽ lại khó khăn nên phải cùng y diên trì được chút nào hay chút nấy, liền đáp:
-Chết thì có gì thú? Đương nhiên là sống trên cõi đời so ra vẫn hơn chứ.
Mộ Dung Phục thấy Đoàn Dự đến nước này vẫn còn nói bông lơn, sầm mặt xuống, quát:
-Nếu muốn sống thì …
Y định bảo Đoàn Dự lạy mình một trăm cái cho y nhục nhã một phen trước đông người, nhưng chợt nghĩ ra y có bộ pháp xảo diệu, nếu thả ra thật chẳng dễ gì bắt lại, liền đổi giọng nói:
-… gọi ta một trăm tiếng “ông ơi!”.
Đoàn Dự cười nói:
-Ngươi chỉ hơn ta vài tuổi, làm sao là ông nội ta được? Nghe thối bỏ mẹ.
Mộ Dung Phục đánh vù ra một chưởng, trúng ngay bên cạnh đầu Đoàn Dự, lập tức bụi đất bay mù mịt, đất hằn thành một cái vũng, nếu chỉ nhích sang vài phân thì đầu Đoàn Dự sẽ nát nhừ. Mộ Dung Phục lại quát:
-Có gọi không thì bảo?
Đoàn Dự nghiêng đầu qua, tránh đất đá văng vào mặt, trong chớp mắt thấy đằng xa Vương Ngữ Yên đứng cạnh Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác, đôi mắt đăm đăm nhìn mình nhưng vẻ mặt không một chút gì quan thiết, hiển nhiên trong lòng nàng đang nghĩ chẳng qua là: “Biểu ca có giết Đoàn công tử không nhỉ?”. Nếu biểu ca nàng có giết Đoàn Dự chăng nữa, nàng cũng chẳng có gì phải thương tâm.
Chàng vừa thấy vẻ mặt Vương Ngữ Yên, đột nhiên trong lòng chán nản, chỉ mong sao lập tức chết dưới tay Mộ Dung Phục, để khỏi phải chịu mối tương tư dày vò, bèn ảo não đáp:
-Sao ngươi không gọi ta một trăm tiếng “ông ơi” đi?
Mộ Dung Phục giận quá, giơ chưởng phải lên, nhắm thẳng ngay mặt Đoàn Dự đánh xuống, bỗng thấy hai bóng người bay vụt đến như tên. Một người kêu lên:
-Đừng hại con ta!
Một người kêu lên:
-Đừng hại sư phụ ta!
Hai người tuy nhanh thật nhưng thế đến không thể nào cản kịp chưởng lực đánh xuống Đoàn Dự. Có điều Đoàn Chính Thuần và Nam Hải Ngạc Thần đều là những nhân vật võ công cực cao, hai luồng chưởng lực trước sau đánh vào chỗ yếu hại của Mộ Dung Phục.
Mộ Dung Phục nếu không thu về chống đỡ, chưởng của y tuy đánh chết Đoàn Dự thật nhưng chính mình cũng bị trọng thương. Y lập tức rút tay phải về, gạt song chưởng của Đoàn Chính Thuần ra, tay trái khua lên một vòng sau lưng, hóa giải thế đánh của Nam Hải Ngạc Thần. Ba người chưởng lực chạm nhau, đều kinh hãi thấy đối phương võ công quả là ghê gớm. Đoàn Chính Thuần nóng lòng giải cứu con yêu, ngón tay trỏ bên phải dùng Nhất Dương Chỉ điểm ra, chiêu số đã quang minh chính đại mà nội lực lại hùng hồn.
Vương Ngữ Yên kêu lên:
-Biểu ca cẩn thận, đây là Nhất Dương Chỉ của nhà họ Đoàn Đại Lý, không nên khinh địch.
Nam Hải Ngạc Thần rống lên ồ ồ:
-Con bà ngươi chứ, cái gã sư phụ bỏ mẹ của ta tuy chẳng ra đếch gì, nhưng cũng là thầy của Nhạc lão nhị. Ngươi đánh sư phụ ta thì có khác gì đánh Nhạc lão nhị? Nếu như sư phụ ta tham sống sợ chết, gọi ngươi một tiếng ông ơi, thì Nhạc lão nhị này từ nay còn ra cái giống gì nữa? Gặp ngươi biết gọi là gì cho phải? Chẳng phải là ngươi cao hơn ta đến ba bậc hay sao? Hóa ra ta thành thằng chắt rồi còn gì? Thế quả khinh người quá đỗi, hôm nay ta phải sống mái với ngươi.
Y mồm thì chửi rủa, tay lấy ngạc chủy tiễn ra, cắt bên trái, cắt bên phải, không ngừng xông vào Mộ Dung Phục. Y bình sinh sợ nhất là chuyện vai vế phải đứng dưới người, ngay trong Tứ Đại Ác Nhân mà cái tiếng lão nhị, lão tam cũng đã tranh giành với Diệp Nhị Nương. Hôm nay nếu như Đoàn Dự gọi Mộ Dung Phục một tiếng ông ơi, Nam Hải Ngạc Thần sẽ biến thành “thằng chắt” thì còn làm sao mà ngóc đầu lên nổi, thà đầu rơi xuống đất còn hơn chứ cái tiếng “chắt” không thể nào chịu nổi.
Mộ Dung Phục không biết y xí xố cái gì, chân phải vẫn đạp trên Đoàn Dự, hai tay chia ra đánh hai người. Sách giải đến hơn chục chiêu, thấy Nam Hải Ngạc Thần tuy có một món binh khí lợi hại nhưng lại dễ đối phó, còn Nhất Dương Chỉ của Đoàn Chính Thuần không thể coi thường, thành thử y chính diện chăm chú đấu với Đoàn Chính Thuần, còn dư lực mới hóa giải ngạc chủy tiễn, thỉnh thoảng mới dùng một hai chiêu đánh ép cho Nam Hải Ngạc Thần phải nhảy ra ngoài vài trượng tránh né.
Đoàn Dự bị y đạp xuống, cố gắng dãy dụa định nhỏm lên nhưng làm sao nổi? Đoàn Chính Thuần thấy con bị chế ngự, nghĩ thầm chân y chỉ cần nhấn xuống một cái, nhi tử ắt sẽ hộc máu chết ngay, trước mắt phải làm cách nào tốc chiến, cốt sao cứu được con ra đã rồi tính sau, nên thi triển Nhất Dương Chỉ vù vù đánh ập vào. Bỗng nghe có tiếng người eo éo nói:
-Nhất Dương Chỉ của họ Đoàn Đại Lý vốn dĩ khí tượng sâm nghiêm, ung dung tiêu mục, trong cái uy mãnh vẫn không mất phong độ đế vương. Xem cái bộ ngươi đánh thí mạng như đứa ăn mày chưa có túi nào, sao gọi là Nhất Dương Chỉ được? Ha ha, ha ha, thế chẳng phải là để cho người ta coi rẻ họ Đoàn Đại Lý hay sao?
Đoàn Chính Thuần nghe tiếng chính là kẻ đại đối đầu Đoàn Diên Khánh, câu nói của y vốn chẳng sai, nhưng ái tử bị nạn, trong bụng rối bời, còn hơi sức đâu mà lo chuyện khí tượng ung dung, với chẳng phong độ vương giả? Nhất Dương Chỉ tung ra mỗi lúc một nặng, lúc này biến thành độc địa có thừa mà trầm ổn không đủ, vừa lúc một chỉ điểm ra, Mộ Dung Phục lại nhích tới, nghe soẹt một tiếng, điểm trúng ngay xương đòn gánh Nam Hải Ngạc Thần.
Nam Hải Ngạc Thần kêu oai oái, chửi:
-Con bà …
Nghe tiếng loảng xoảng, ngạc chủy tiễn tuột tay, rơi xuống trúng ngay ống quyển. Y vừa đau vừa tức, đang định ngoạc mồm rủa xả nhưng lại nghĩ ra: “Y là ông già của sư phụ, nếu ta chửi y, có phải làm loạn bối phận hay sao? Người này giết thì được nhưng không thể chửi, sau này nếu có cơ duyên, ta cắt soẹt cái đầu lâu y đi là xong …”.
Ngay khi đó, Mộ Dung Phục nhân lúc Đoàn Chính Thuần đánh nhầm đối thủ, tâm thần hơi nhãng, ngón tay giữa bên trái đâm ra, nhanh như điện điểm trúng ngay huyệt Trung Đình trên ngực Đoàn Chính Thuần.
Huyệt Trung Đình nằm bên dưới huyện Đãn Trung một tấc sáu phân. Huyệt Đãn Trung là khí hải của toàn thân, hội tụ của bách tức, hết sức trọng yếu, bị địch điểm trúng rồi, lập tức khí tức đóng chặt. Mộ Dung Phục biết đối phương tài giỏi, nếu như điểm được vào huyệt Đản Trung thì mới xong nhưng dẫu lệch ra như thế, Đoàn Chính Thuần cũng thấy ngực đau nhói, nội tức khó mà vận lên được.
Vương Ngữ Yên thấy biểu ca xuất chỉ trúng địch thủ rồi, vỗ tay reo lên:
-Biểu ca, chiêu Dạ Xoa Thám Hải đó hay quá!
Đúng ra phải điểm trúng biển khí ở huyệt Đãn Trung mới gọi là Dạ Xoa Thám Hải, nhưng nàng đối với ý trung nhân không khỏi vài phần rộng lượng, tuy chiêu dó còn sai một tấc sáu phân nhưng cũng nhập nhằng gọi là Dạ Xoa Thám Hải.
Mộ Dung Phục cũng biết chiêu này không điểm trúng yếu huyệt của địch, lập tức giáng thêm một đòn, hữu chưởng đánh ra, trúng ngay ngực Đoàn Chính Thuần. Đoàn Chính Thuần chưa kịp đổi hơi, không cách gì chống đỡ bị Mộ Dung Phục đánh mạnh một cái, một ngụm máu tươi hộc ra. Ông lo cho con nên vẫn không chịu lùi lại, vội vàng vận khí thì chiêu thứ hai của Mộ Dung Phục đã đánh tới.
Đoàn Dự đang bị đè dưới chân Mộ Dung Phục bỗng thấy phụ thân hộc máu mồm, chưởng thứ hai của Mộ Dung Phục lại đánh tiếp, trong lòng hoảng hốt, ngón tay trỏ bên phải chỉ vào y kêu lên:
-Sao dám đánh cha ta?
Trong cơn nguy cấp, nội lực tự nhiên theo ngón tay trỏ bật ra chính là Thương Dương Kiếm trong Lục Mạch Thần Kiếm, chỉ soẹt một tiếng, cánh tay áo của Mộ Dung Phục đã bị vô hình kiếm khí cắt đứt, kế đó kiếm khí đụng vào chưởng lực của Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục chỉ thấy cánh tay tê rần, giật mình kinh hãi, vội vàng nhảy lùi lại.
Đoàn Dự được tự do rồi, lập tức nhỏm ngay lên, ngón tay út bên trái điểm ra, dùng chiêu Thiếu Trạch Kiếm bắn thẳng vào y. Mộ Dung Phục vội vung tay trái lên nghinh địch, soẹt soẹt hai tiếng, tay áo bên trái cũng bị kiếm khí cắt đứt. Đặng Bách Xuyên kêu lên:
-Công tử cẩn thận, đây là vô hình kiếm khí, dùng binh khí nhé?
Y rút kiếm khỏi bao, xoay cán kiếm lại ném cho Mộ Dung Phục. Đoàn Dự nghe thấy Vương Ngữ Yên reo hò khi Mộ Dung Phục đánh ngã cha mình, trong bụng đau xót, nội lực cuồn cuộn tuôn ra, cùng một lúc Thiếu Thương, Thương Dương, Trung Xung, Quan Xung, Thiếu Xung, Thiếu Trạch lục mạch kiếm pháp tung hoành múa may, tùy tâm ứng thủ tưởng như có thần nhập vào.