Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 5 – Chương 16: Lập tức giết! Tạo uy nghiêm!

Tác giả: Bắc Đằng
Chọn tập

Thành Bạch Bích, chính là toà thành trì đầu tiên đi thông tới Long gia, cách bờ sông không đến nửa canh giờ lộ trình.

Đoàn người Vân Khê ở chợ phiên bên bờ sông thuê hai chiếc xe ngựa, cùng một vài con ngựa, rồi chậm rãi xuất phát tới Thành Bạch Bích.

Nhóm nữ tử chia ra ngồi trên xe ngựa, hơn mười cao thủ Long gia cùng tứ đại hộ pháp người thì điều khiển xe ngựa, người thì cưỡi ngựa, đi ở chung quanh xe, một nhóm ba mươi mấy người, thanh thế lớn, phách lối đi tới thành trì phía trước.

Tới cửa thành, xe ngựa bị ngăn lại, mười mấy tên cao thủ thủ thành cầm kiếm tiến lên, bao vây đoàn người.

Người cầm đầu vóc người cao gầy, lăn tăn cười lạnh, tiến lên nói: “Các ngươi thật to gan, cư nhiên không coi ai ra gì xông vào thành như thế? Hừ, không ngại nói cho các ngươi, Nhị gia sớm đã đoán được các ngươi sẽ đến, sáng sớm liền phái chúng ta thủ tại chỗ này, chờ đã lâu rồi. Ta khuyên các ngươi vẫn là nhanh sớm bỏ vũ khí đầu hàng đi, tránh làm khổ da thịt”

Một chiếc xe ngựa đi đằng trước nhấc lên một góc màn xe, lộ ra gương mặt tuấn mỹ như thiên thần, không giận mà uy.

Trong đám người, Long Khải Phong cất bước tới, đầu tiên là hướng Long Thiên Tuyệt cung kính cúi đầu, sau khi nhận được ánh mắt cho phép của hắn, mới tiến lên giao thiệp với đối phương: “Tống Cần, ngươi chẳng qua chỉ là một người thủ thành nho nhỏ, cũng dám cản đường Tuyệt thiếu gia? Ta cho ngươi một cơ hội buông vũ khí đầu hàng, chỉ cần các ngươi nguyện ý bỏ thành đầu hàng, quy hàng Tuyệt thiếu gia, ta liền tha cho ngươi một mạng!”

Xoát!

Trường kiếm trong tay hắn đột nhiên vút ra khỏi vỏ, hàn quang loé ra, thực lực Huyền Tôn thất phẩm lập tức toát ra không ngần ngại.

Hắn vốn là cao thủ Long gia, lại thường xuyên đi theo bên người Long Thiên Hồn, ra vào thường xuyên, nên cũng có chút tiếng tăm.

Tống Cần cùng những cao thủ thủ thành khác nhìn thấy hắn đột nhiên lộ diện xuất thủ, không khỏi sinh ra sợ hãi, nói cho cùng trong số những người bọn họ, Huyền giai cao nhất cũng chỉ là Huyền Tôn tam tứ phẩm, đối phó với một số tiểu nhân là dư giả, nhưng nếu chống lại cao thủ như Long Khải Phong, bọn họ liền khiếp đảm.

“Long Khải Phong….Long hộ vệ? Ngươi không phải là hộ vệ bên người Hồn thiếu gia sao? Khi nào thì lại ở cùng một chỗ với dã chủng bị Long gia trục xuất rồi?”

Bởi vì lúc ấy sau khi Long Thiên Tuyệt giết Long Thiên Hồn, cũng thu phục luôn thuộc hạ của y, những cao thủ còn lại không phục, đều chết dưới kiếm của hắn, cho nên Long gia đến nay vẫn chưa nhận được tin Long Thiên Hồn bị giết, cũng khó trách khi bọn họ nhìn thấy Long Khải Phong đột nhiên đầu phục Long Thiên Tuyệt, lại kinh ngạc như vậy.

“To gan!” Long Khải Phong lớn tiếng quát, kiếm phong vừa chuyển, mũi nhọn lạnh lẽo liền bắn ra tứ phía: “Tuyệt thiếu gia là người mà ngươi có thể tuỳ ý nói chửi sao? Xem ra ngươi là hồ đồ mất khôn, vậy thì để cho kiếm của ta tới thu thập ngươi đi!”

Những cao thủ còn lại của Long gia cũng đều tụ lại bên người hắn, rút kiếm công tới.

“Long Khải Phong, ngươi mới to gan! Ngươi dám phản bội Hồn thiếu gia, cũng chính là phản bội Nhị gia, ngươi có biết hiện tại Long gia ai mới chân chính là người cầm quyền không? Đó là Nhị gia! Ngươi phản bội Nhị gia, có biết kết cục như thế nào đi?” Tống Cần thấy phe mình nhiều người, mà trong xe ngựa đối phương lại có cả nữ nhân, thực lực tự nhiên là không thể so sánh với bọn họ, nghĩ vậy, dũng khí cũng liền lớn hơn.

“Ầm ĩ muốn chết! Nhị gia chó má gì chứ? Ngươi trước hết vẫn là nên nghĩ xem, kết cục đắc tội bản phu nhân, sẽ là như thế nào đi!” Trong xe ngựa, truyền ra một giọng nói lãnh liệt của nữ nhân.

Tiếng nói chưa dứt, rèm xe ngựa lay động, trước mắt Tống Cần nhoáng một cái, xuất hiện một đạo ánh sáng trắng, sau đó chỉ nghe một trận thanh âm bốp bốp bốp, hai gò má của hắn bị tát đến đau rát, đầu lắc lư kịch liệt, hai mắt toát ra vô số ngôi sao.

“Nghe cho kĩ! Để cho ta nghe được một câu nói vũ nhục phu quân ta lần nữa…đây chính là kết cục!” Vân Khê hung hăng giáng một cái tát cuối cùng vào thẳng mặt Tống Cần, đưa cả người hắn đánh bay vào không trung, máu tươi, răng rụng tung toé trên đất.

Tống Cần thống khổ kêu thảm, trên gương mặt đầy dấu tay, sưng đến người quen hắn cũng không nhận ra được. Đang muốn giãy dụa đứng dậy, Vân Khê vung một cước, ngoan độc đá vào trên người hắn.

Các cao thủ thủ thành thấy thế, vội vã muốn ra tay, nhưng động tác đám người Long Khải Phong so với bọn hắn nhanh hơn, bọn hắn vừa động, đám người Long Khải Phong đã động trước.

“Tuyệt thiếu gia, phu nhân, các người đi trước! Nơi này giao cho chúng thuộc hạ thu thập!” Long Khải Phong hướng chỗ Vân Khê liếc mắt một cái, trường kiếm theo sau vù vù, sắc bén đâm ra, vì đoàn người Vân Khê mở đường. Bảy tám gã cao thủ Long gia phối hợp với hắn, giết một đường máu, dọn sạch chướng ngại.

Vân Khê thong thả bước đi, từ trong đám người đang kịch chiến tao nhã đi qua, váy dài tuyết trắng, không nhiễm bụi trần.

Có mấy tên cao thủ muốn cầm kiếm tiến lên, song nhớ tới thân thủ của nàng vừa rồi, mọi người hai chân bắt đầu run run, do dự không dám bước tới.

Trong mắt Vân Khê thoáng hiện lên vẻ lãnh khốc tử thần, mắt lạnh quét ngang qua, vài tên cao thủ giật mình một cái, đều lui về phía sau hai bên, làm sao còn dám tiến lên công kích nàng?

Vân Khê khinh thường cười nhẹ một tiếng, một lần nữa vào trong xe ngựa. Nếu không phải tên Tống Cần kia miệng phun ác ngôn, nhục nhã Thiên Tuyệt, làm cho nàng không thể tha thứ, bằng không nàng còn không thiết cùng mấy tên cao thủ cấp thấp hơn đối chiến, đây rõ ràng là lãng phí thời gian cùng tinh lực của nàng.

Long Thiên Tuyệt đưa tay, đem nàng kéo vào trong xe.

“Không chịu quy hàng, hết thảy giết hết, không thành tâm quy hàng, cũng giết hết!” Long Thiên Tuyệt bỏ lại một câu lãnh khốc, một lần nữa buông màn xe, xe ngựa từ từ đi, vững bước đi trước đao quang kiếm ảnh, một chút cũng không hề trở ngại.

Bọn họ còn có con đường xa hơn phải đi, không nên lãnh phí quá nhiều thời gian lúc này.

Tống Cần bị Vân Khê đánh cho sống dở chết dở, mơ hồ nhìn phương hướng xe ngựa chạy tới, hắn nhất thời trong lòng nóng như lửa đốt: “Đuổi theo! Mau đuổi theo cho ta! Không được để cho bọn họ vào thành!” Hắn tuân lệnh Nhị gia, thề thủ hộ tốt cửa thành, tuyệt đối không để cho đám người Long Thiên Tuyệt vào thành, nhưng ai ngờ thực lực của đối phương cường đại như thế, bọn họ căn bản không chịu nổi một kích, không cách nào ngăn trở.

Cao thủ thấy thế, lập tức muốn đuổi theo, lúc này, trường kiếm của Long Khải Phong ép tới, khiến cho bọn hắn phải nhanh rút lui. Trơ mắt nhìn hai chiếc xe ngựa không coi ai ra gì đi vào cửa thành, bọn họ vừa vội vừa giận, thế nhưng lại bất lực.

Long Khải Phong dẫn theo hơn mười vị cao thủ Long gia ở lại giữ ở Thành Bạch Bích, cùng đám cao thủ Tống Cần kịch chiến, mà nhóm Long Thiên Tuyệt thì tiếp tục chạy tới toà thành trì tiếp theo.

Giờ khắc này, bọn họ cũng không có đường lui, chỉ có thể quyết chí tiến lên, tận lực tranh thủ lúc đối phương còn chưa chuẩn bị tốt, đánh thẳng đến hoàng long (đánh tận vào hanh ổ của địch, khiến cho chúng bất ngờ, trở tay không kịp)

Đại khái đi vào chừng hai canh giờ, lúc này đã giữa trưa, phía trước cách đó không xa có một toà thành trì nguy nga lộng lẫy, chỉ thấy trên cửa thành treo một bảng hiệu, đề ba chữ to cứng cáp hữu lực, Thành Xích Diễm!

“Mọi người cẩn thận một chút! Tình huống có chút đáng nghi!” Vân hộ pháp giục ngựa đi lên đằng trước, phất tay ý bảo đội ngũ dừng lại.

Cửa thành Thành Xích Diễm cao gần mấy trượng, so với cửa thành Bạch Bích, tựa hồ lớn hơn rất nhiều, ngửa đầu nhìn lên, là ánh nắng chói mắt, nhìn không rõ lắm quang cảnh trên tường thành.

Nhìn thẳng chỗ cửa thành đóng chặt, ngoài cửa thành không một bóng người.

Bầu không khí như vậy, thực sự có chút không thích hợp.

Vén rèm, Long Thiên Tuyệt từ trên xe ngựa đi xuống, đưa mắt quan sát bốn phía tường thành cùng cửa thành, lỗ tai không dễ nhận ra hơi giật giật.

Hừ, thì ra là có mai phục.

Trên tường thành, có ít nhất hơn trăm người, cho dù bọn hắn cố ý đè thấp hơi thở, người bình thường không có khả năng phát hiện ra, nhưng hắn lại có thể phát hiện rõ ràng.

“Lũ chuột nhắt vô danh, hết thảy ra đây cho ta!”

Long Thiên Tuyệt cả người chấn động, hai tay áo lay động, y bào phần phật. Hai tay hắn vận khí lên, chậm rãi đưa tới đỉnh đầu, trong lòng bàn tay có một luồng khí vô tận xoay tròn. Chỉ nghe hắn quát khẽ một tiếng, lực lượng mãnh liệt trong song chưởng rời đi, hắn thi triển ra sức mạnh cuồng bạo, hướng về phía thành lâu phía trước mãnh liệt oanh kích.

Trong nháy mắt.

Trời đất, một mảnh xám xịt.

Mặt trời chói chang bị tro xám che đậy, trận gió điên cuồng gào thét, nhấc lên một cơn lốc trên cổng thành.

“A” “A” “A” “A”….

Trên tường thành, liên tiếp từng tiếng kêu thảm thiết lần lượt phát ra, ngay sau đó là từng bóng đen một từ trên cổng thành rơi xuống, phần lớn những người sau khi rơi xuống đều co quắp mấy cái rồi trực tiếp tắc thở mà chết.

Cơn lốc qua đi, các cao thủ từ trên tường thành rơi xuống chết cư nhiên có tới hơn ba mươi người, còn những cao thủ may mắn còn lại ở trên tường thành một đám sợ tới mức tè ra quần, chặt chẽ bám lấy tất cả những thứ gì có thể vịn bám được trên đó, không người nào dám thăm dò nhìn xung quanh, giống như phía dưới tường thành có yêu quái quân lâm.

“Còn không mau mau mở cửa thành ra?” Long Thiên Tuyệt thanh âm xuyên thấu đến trên cổng thành, các cao thủ nhất tề chấn động, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bị làm cho sợ đến mức cả người run như cầy sấy.

Nơi khúc ngoặt, có hai người bước nhanh đi lên tường thành, một người trong đó mặt âm trầm, ầm ầm sát khí, chính là kẻ lúc trước cùng Long Thiên Tuyệt đối chiến rồi chật vật thoát đi, Long Tam trưởng lão. Lão cùng với người bên cạnh luôn thuỷ chung đứng cách nhau khoảng nửa bước, lộ ra rõ rệt chênh lệch thân phận hai người.

Trận cuồng phong mãnh liệt vừa rồi kinh động tới hai người, nên mới vội vã đi tới tường thành coi.

“Chết tiệt! bọn họ làm sao tới nhanh như vậy?” Long Tam trưởng lão trong miệng âm thầm rủa, có chút không dám tin, lão cho là ít nhất bọn họ cũng bị trì hoãn một hai ngày mới tới, như vậy lão có thể bố trí nhân thủ tốt hơn đối phó bọn họ. Bất quá may là, lão đã sớm dẫn đầu thông báo cho các cao thủ thủ thành của các thành trì, để có đề phòng, khiến cho bọn họ không cách nào thuận lợi thông qua thành trì, thẳng đi Long gia. Như thế, lão liền có nhiều thời gian và cơ hội hơn để an bài.

“Ngươi xác định hắn thực sự là Long Thiên Tuyệt? Nhi tử của đại ca ta?” Người đi phía trước Long Tam trưởng lão, chính là Lục gia của Long gia, con trai thứ sáu của gia chủ đương thời. Hắn đi đến cạnh trường thành, nhìn xuống phía xa dưới cổng thành, liếc mắt liền thấy được Long Thiên Tuyệt đứng sừng sững ở trước xe ngựa.

Dưới ánh mặt trời màu vàng, hắn áo bào phần phật, tóc đen bay múa, như thiên thần giáng thế uy vũ mà đứng.

Nam tử như vậy, làm cho trong lòng hắn khẽ run lên.

Đây không phải là phong thái đại ca năm đó sao?

Chẳng lẽ hắn thực sự là con trai ruột của đại ca, mà không phải là dã chủng như lời người ngoài đồn đại, nói hắn là nghiệt tử mà đại tẩu cùng ngoại nhân tư thông sinh ra?

Lục gia trong lòng khẽ dao động, chỉ trách Long Thiên Tuyệt giờ phút này cùng đại ca trong ấn tượng của hắn rất giống nhau, phong thái như vậy, oai hùng như vậy, như thế nào có thể là giả đây?

Long Thiên Tuyệt đã nhận ra có ánh mắt nhìn lén, hắn đưa mắt nhìn về phía phương hướng kia, bốn mắt nhìn nhau, liền cùng ngẩn ra.

Lục gia là bởi vì ánh mắt Long Thiên Tuyệt đột nhiên hướng lại mà ngẩn người, còn Long Thiên Tuyệt lại là bởi vì thấy được Lục gia, hơn nữa nhận ra thân phận đối phương mà ngẩn người.

Long Thiên Tuyệt không có nghĩ đến, lại ở chỗ này nhìn thấy được Lục thúc. Trong ấn tượng của hắn, Lục thúc là một người không có chủ kiến nhất, hắn và Đại gia, Nhị gia đều không phải là cùng một mẫu thân sinh ra, mẹ của hắn ở Long gia thân phận cực kì hèn mọn, cho nên sau khi Lục thúc ra đời, bởi vì liên quan tới mẫu thân hắn, mà hắn ở Long gia cũng không được trọng dụng.

Song, hắn cũng phải vì mình tìm kiếm con đường sống, vì thế hắn mượn sức huynh đệ của mình, hướng bọn họ giao hảo. Đáng tiếc bản thân Đại gia cực kì cao ngạo tự phụ, không dễ làm cho người ta thân cận, càng thêm khinh thường loại người không có chủ kiến như hắn, từng có lần giáp mặt mắng hắn, hắn ghen ghét trong lòng, vì thế đầu nhập vào Nhị gia, Nhị gia cũng là một người cực kì thủ đoạn tính toán, phàm là người có chút giá trị lợi dụng trong mắt hắn, hắn cũng sẽ cố gắng lôi kéo, vì thế hai người ăn nhịp với nhau, thân càng thêm thân.

Theo một ý nghĩ nào đó mà nói, Lục thúc cũng có thể xem như người bên phe Nhị thúc, bởi vì hắn cho tới bây giờ đều luôn nghe lệnh Nhị thúc.

Long Thiên Tuyệt hơi hơi híp mắt, chuyện cũ vốn bị chôn sâu lần thứ hai lại khơi dậy trong lòng.

“Ngươi dâm phụ này! Ngươi không thấy có lỗi với đại ca sao? Ngươi cư nhiên thừa dịp đại ca bế quan nỗ lực tu luyện, cùng người tư thông, ngươi thật sự không biết xấu hổ!”

“Đại ca, loại nữ nhân này ngươi còn che chở làm gì? Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn dốc lòng vào võ học, một lần bế quan là mấy tháng, thậm chí là một năm. Nàng sau lưng ngươi, còn không biết đã làm qua bao nhiêu việc dơ bẩn! Còn có nam nhân này, hắn thường xuyên ra vào phòng đại tẩu, thường xuyên cùng đại tẩu kết giao, đây là chuyện cả Long gia đều biết, ngươi nếu không tin, có thể cứ việc hỏi. Ẩn tính ngày, nhiều năm như thế, thời gian đại tẩu ở cùng hắn, so với thời gian ở cùng đại ca còn dài hơn”

“Đại ca, ngươi có từng nghĩ tới, Thiên Thần vì sao thiên phú bình thường như thế? Nói không chừng hắn căn bản không phải cốt nhục của ngươi, không phải huyết mạch của Long gia chúng ta, mà là nghiệt tử mà đại tẩu sau khi tư thông cùng nam nhân này rồi sinh ra!”

“Đại ca, ngươi không thể lại để bọn họ che mờ mắt! Tự tay giết nữ nhân này đi!”

“…..”

Từng câu từng chữ chửi rủa kia, đến nay vẫn luôn xoay quanh bên tai hắn, Long Thiên Tuyệt ngẩng đầu dừng ở Lục gia đang đứng trên tường thành, một cỗ lửa giận từ trong lồng ngực đột nhiên phun trào.

Đều nói trên đời này đáng sợ nhất chính là tin đồn, một người nói, có lẽ không tin, nhưng là mười người, trăm người nói như vậy, cho dù là đồn, đến cuối cùng cũng biết thành sự thật việc thật.

Hắn thống hận kẻ đuổi giết huynh đệ hắn, bởi vì bọn họ lòng dạ độc ác, muốn đuổi tận giết tuyệt, nhưng mà hắn cũng thống hận người truyền ra lời đồn, dùng ngôn ngữ công kích chửi bới mẫu thân hắn, cũng là bởi vì tin đồn này, cùng với mấy chục, mấy trăm người chứng minh một mực chắc chắn, nên mẫu thân hắn mới có oan không thể tố.

Cho nên, trong số kẻ thù của hắn, y cũng coi là một người.

Ánh mắt của hắn chợt trở nên sắt bén, giống như hai mặt trời chói mắt, phát ra ánh sáng nóng rực, thẳng tắp ép đến người trên tường thành.

Lục gia Long gia nhận được ánh mắt căm thù của hắn, trong lòng đột nhiên run lên, từ lòng bàn chân bắt đầu sinh ra lạnh lẽo.

Long tam trưởng lão từ đầu tới cuối không có lộ diện thăm dò, lão hạ giọng, ở bên tai Lục gia nói: “Lục gia, hắn chính là Long Thiên Tuyệt, dã chủng bị trục xuất khỏi Long gia năm đó! Hắn hôm nay thế nhưng không hề tầm thường, ngươi cũng nhìn thấy thực lực của hắn rồi đó, nếu để cho hắn phát hiện ngươi, hắn nhất định sẽ nhớ lại ngày đó Lục gia ngươi đối đãi mẹ hắn như thế nào, khiến cho mẹ hắn…”

Lục gia quay đầu, quăng cho lão một cái mắt lạnh, cái gì gọi là nếu như để hắn phát hiện? Hắn hiện tại đã phát hiện y rồi!

Long Tam trưởng lão trong lòng cười lạnh một tiếng, bất vi sở động, tiếp tục nói: “Long Thiên Tuyệt này cực kì mang thù, hắn nhất định sẽ tìm Lục gia ngươi báo thù. So với việc ngồi chờ chết, chờ bị giết tới cửa, Lục gia ngươi không bằng tiên hạ thủ vi cường, giết hắn rồi, mới có thể an hưởng thái bình”

“Này còn cần ngươi nói sao?” Lục gia cười lạnh với hắn một tiếng, nhíu mi suy tư xem phải đối phó với người phía dưới thế nào.

“Lục gia, ta biết ngươi nuôi hai con hùng sư, dũng mãnh vô cùng, vì sao không thả bọn chúng ra, đối phó với Long Thiên Tuyệt?” Long tam trưởng lão đề nghị.

Lục gia híp híp mắt, có chút đắc ý nói: “Không sai! Ta có hai hùng sư, đều là thú sủng cao cấp, nếu không phải ta tinh thông thuật thuần thú, thì cũng không có cách nào thu phục chúng, bọn chúng nếu ra tay, thì mấy cao thủ Huyền Tôn đỉnh cũng chưaa hẳn địch nổi”

“Đó là đương nhiên! Bàn về thuật thuần thú, trong Long gia không ai bằng Lục gia” Long tam trưởng lão khép hờ mắt, mâu quang khó bề nhìn ra, tính toán liên tục.

Lục gia ngẩng cao đầu, từ trong ngực móc ra một bảo vật, dạng hồ lô, hắn mở nắp hồ lô, hướng phía nó mặc niệm mấy câu. Chỉ thấy một đạo ngân quang từ miệng hồ lô bắn ra tán loạn, trên bầu trời bỗng dưng xuất hiện một con sư tử đầu bạc, ngẩng đầu thét dài, kinh thiên động địa. Nó nhào mạnh một cái, liền lao xuống tường thành, gương nanh múa vuốt, hung hăng.

Những cao thủ trên tường thành thấy Lục gia thả Ngân sư ra, tiếng thét rung trời, mọi người nhất thời khôi phục tinh thần, đồng loạt thò đầu tới chỗ tường thành, nhìn xuống xung quanh.

Long Thiên Tuyệt đón gió mà đứng, ngẩng đầu chống lại hai mắt như chiêng đồng của Ngân sư, hắn đứng sừng sững bất động, mắt lệ so với nó còn hung hãn hơn trừng lại nó.

Thời gian đột nhiên ngưng lại.

Ánh mắt một người một sư ngay giữa không trung lần lượt thay đổi, sát khí tứ phía.

Vân Khê ngồi trong xe ngựa, lò đầu nhìn quanh, thấy một màn như vậy, tâm cũng khẩn trương theo. Mặc dù nàng tin tưởng thực lực của Thiên Tuyệt, nhưng vẫn không nhịn được đổ mồ hôi thay hắn.

“Đại ca!” Long Thiên Thần ngồi trên lựng ngựa, tay phải nắm chặt gây cương, hai mắt khẩn trương nhìnn Ngân sư kia hướng đại ca lao tới, tim của hắn nhảy lên tận cổ họng.

Đám người tứ đại hộ pháp cũng nhất tề nắm chặt kiếm trong tay, một khi tôn chủ không địch lại, bọn họ sẽ lập tức động thủ hỗ trợ, cho dù không thể giúp gì lớn, ít nhất cũng có thể giúp tôn chủ ngăn cản thế công của Ngân sư một chút..

Trên tường thành, sĩ khí của Lục gia cùng đám cao thủ thoáng cái đã theo thế công hung mãnh của Ngân sư mà tăng lên rồi, hai mắt toả sáng.

Đang lúc Ngân sư sắp đụng ngã Long Thiên Tuyệt, thân ảnh Long Thiên Tuyệt liền động, ai cũng không nhìn rõ hắn động như thế nào, chỉ cảm thấy thân ảnh màu đen kia chợt loé, rồi biến mất ngay tại chỗ.

Ngân sư vồ hụt rơi xuống đất.

Ngay sau đó, thân ảnh màu đen lần nữa thoáng hiện, hắn giơ cao trường kiếm trong tay, toát lên kiếm quang lăng hàn, chợt xuất hiện ở phía trên Ngân sư.

Ba!

Trường kiếm vạch lên hàn quang màu hồng, chém nghiêng xuống, đem cái đầu lớn của Ngân sư trực tiếp chặt xuống.

Máu văng khắp nơi.

Giết ngay lập tức! Liền giết thống khoái ngay lập tức!

Ngân sư cuối cùng một tiếng cũng không kịp kêu rên, đã mất mạng dưới thanh trường kiếm.

“Hay! Giết thật hay!” Long Thiên Thần kích động hô lớn, một lòng khẩn trương cũng đi theo trôi dạt đi rồi. Đại ca chính là đại ca, ở trong lòng hắn, vĩnh viễn luôn là tự tin vô địch!

Ngược lại với tâm tình của hắn, những cao thủ trên tường thành thấy một màn như vậy, hai chân mọi người lần nữa nhũn hết xuống. Người này thực sự là người sao? Lại có thể một kiếm chém chết Ngân sư, bất quá chỉ trong nháy mắt, cái này cũng không khỏi quá cường hãn di?

“Ngân…ngân sư, ngân sư của ta….” Lục gia giận đến môi run lên, hai hùng sư này tương đương với hai cánh tay của hắn, hiện tại Long Thiên Tuyệt giết một hùng sư, cũng giống như chém đứt một cánh tay hắn, đau như cắt này, làm sao có thể chịu?

Long tam trưởng lão núp ở phía sau hắn, chỉ hơi lộ ra nửa đầu nhìn quanh, trong lòng khiếp sợ, lúc trước ở Luyện khí minh, lão chưa từng thấy Long Thiên Tuyệt chân chính xuất thủ, cho nên đối với thực lực của hắn cũng không biết rõ, chỉ biết hắn có thần thú thủ hộ bên người. Hiện nay, tận mắt chứng kiến thân thủ của hắn, trong lòng âm thầm kinh ngạc.

Quả nhiên là nuôi hổ gây hoạ a, năm đó không có đem con tiểu lão hổ này trừ đi, bây giờ tiểu lão hổ đã biến thành mãnh thú so với hổ vương còn hung mãnh hơn, hắn hiện tại đã trở về, trở về báo thù.

Tim lão bắt đầu khẽ run rẩy.

“Lục gia, ngươi không phải là còn không con hùng sư sao? Mời vừa rồi chẳng qua là hắn may mắn, lần này, hắn chưa chắc có thể tránh được” Lão xúi giục nói.

Lục gia cân nhắc, lắc đầu nói: “Không được! Ta đã mất đi một Ngân sư, không thể mất đi một con nữa. người này đã thành thế, ta không đối phó được hắn, vẫn là lưu lại hắn, để Nhị ca đến đối phó đi.” Lục gia cũng không ngu, biết tự lượng sức mình, xoay người rời thành.

Long tam trưởng lão mâu quang đột nhiên chìm xuống, đưa tay đoạt lấy hồ lô trong tay hắn, không để ý hắn ngăn cản, thẳng đem Ngân sư từ trong hồ lô phóng ra ngoài

“Đi đi! Đi báo thù cho đồng bạn của ngươi đi!”

“Ngao—“ Ánh bạc lần nữa thoáng hiện, một con Ngân sư khác xuất hiện trong không trung, lại là một con giống y đúc con vừa rồi. Động vật trong đó cũng có cảm ứng, Ngân sư cảm giác được đồng bạn mình là chết dưới tay mặc y nam tử này, hai mắt nó đốt lửa giận, mở ra cái miệng to như chậu máu, muốn đem đối phương một ngụm nuốt vào.

“Ngươi….Ngươi đang làm cái gì? Ngươi muốn hại chết thú sủng của ta sao?” Lục gia chính mắt thấy Ngân sư phẫn nộ lao xuống, trong lòng lo lắng, đồng thời cũng tức giận Long tam trưởng lão tự mình chủ trương.

Long tam trưởng lão cũng không cho là vậy, trong lòng lão còn có ý định khác.

Những cao thủ trên tường thành rụt đầu lại, âm thầm nhìn trộm bên dưới, chỉ thấy Ngân sư kia thân thể to lớn đáp xuống, đem thân ảnh mặc y nam tử toàn bộ che kín, từ góc độ của bọn hắn, thật giống như mặc y nam tử đã bị Ngân sư một ngụm nuốt vào, bọn họ không khỏi nín thở, đợi kết quả cuối cùng.

Lần này, Long Thiên Tuyệt vẫn nguy nga bất động như cũ.

Vào lúc Ngân sư sắp đưa một ngụm nuốt, ở phía sau hắn, đột nhiên phóng ra một con quái vật lớn, nhìn kỹ, là một con kỳ lân một sừng màu xanh, nó điên cuồng gào thét một tiếng, làm cả tường thành như bị sấm đánh chấn động.

Kỳ Lân thần thú từ phía sau Long Thiên Tuyệt nhảy lên, đến một độ cao, há mồm, cắn vào gáy Ngân sư, đem nó nhẹ nhàng ngậm lấy rời khỏi trước người chủ nhân.

“Ngao—-ngao—-“ Ngân sư đau đến ngửa đầu thét dài, thanh âm rên rỉ, nện vào lòng người.

“Kỳ…Kỳ lân?!” Những cao thủ trên tường thành chợt thấy một con Kỳ Lân xuất hiện, mọi người bị làm cho sợ tới hai chân run rẩy, muốn chạy cũng không có cách nào chạy.

“Cái gì? Kỳ Lân thần thú?” Lục gia nhận ra trên người Kỳ Lân thần thú phóng ra thần uy, toàn thân đều run rẩy, cơ hồ quên mất, “cánh tay phải” của mình còn đang bị ngậm trong miệng Kỳ Lân thần thú.

Lúc này, dưới tường thành Long Thiên Tuyệt mở miệng nói: “Lục thúc, đây chính là lễ vật ra mắt ngươi hoan nghênh tiểu chất (cháu) trở về sao?”

Lục gia chấn định lại, ổn định suy nghĩ của mình, hắn cất bước tiến lên, ở một chỗ vị trí tương đối cao, cúi người xuống, hướng về phía người ở dưới nói: “Ai là … lục thúc của ngươi? Ngươi đã sớm bị trục xuất khỏi Long gia, không còn là con cháu Long gia ta, ngươi bây giờ có mặt mũi gì trở lại Bàn Long Thành? Ta khuyên ngươi nên thức thời, vẫn là mau mau chịu trói đầu hàng, để ta đem ngươi giải tới trước mặt gia chủ, có lẽ còn có thể thay ngươi hướng gia chủ cầu tình, để được chết thống khoái một chút!”

“Thì ra là ta nhận lầm rồi, ta vốn tưởng ngươi là Lục thúc của ta, xem ở phân thượng cốt nhục tình thân, hạ thủ thế này, có lẽ sẽ lưu tình một chút với ngươi. Ngươi đã không phải Lục thúc của ta, như vậy ta cũng không cần phải hạ thủ lưu tình với ngươi nữa!” Long Thiên Tuyệt khoé môi hơi động, cười lạnh một tiếng, đột nhiên nhẹ nhàng tung người phi lên.

Một đạo ánh xanh nhẵn bóng phóng tới dưới thân hắn, Long Thiên Tuyệt vững vàng đứng trên lưng Kỳ Lân thần thú, giờ phút này cuồng phong gào thét, thổi bay áo bào và tóc của hắn, cả người uy phong lẫm lẫm, như thần chết xuất hiện.

Lại nhìn Ngân sư kia, sớm đã bị Kỳ Lân thần thú cắn đứt cổ, đi đời nhà ma.

Một người một thần thú, nhẹ nhàng đứng giữa không trung, làn gió vô danh điên cuồng thổi quét, uy hiếp tứ phương.

Lục gia trong lòng run lên, nghe được lời đối phương nói, hắn nhất thời ảo não không thôi. Nhìn ý tứ hắn, hẳn là không phải về tìm hắn báo thù, không được, hắn phải nhanh rời khỏi chỗ này, đi tìm cường viện (cứu binh cường hãn)

“Tam trưởng lão…” Lục gia quay đầu, muốn để Tam trưởng lão trước thay hắn ngăn cản một trận, hắn trở về tìm Nhị ca cầu cứu. Ai ngờ hắn vừa quay đầu lại, liền phát hiện không thấy Tam trưởng lão đâu, hắn nhất thời hiểu ra, lão già này thấy tình thế không ổn, cư nhiên tự mình chạy trốn rồi.

“Đáng chết!” Lục gia hận đến nghiến răng nghiến lợi, cái lão già kia, thời khắc nguy nan, lại bỏ chạy? Tốt lắm, ngươi chờ đó cho ta!

“Người đâu, cùng ta giết hắn!” Hắn rút ra bảo kiếm, vung kiếm hô to.

Những cao thủ trên tường thành làm gì còn người nào nguyện ý theo cùng hắn? Cũng không biết là ai tiên phong, chạy khỏi tường thành, những cao thủ còn lại cũng lập tức giải tán chạy theo. Không bao lâu sau, trên tường thành chỉ còn không tới mười người, nguyện ý đi theo Lục gia ngăn địch.

Bộ ngực Lục gia hung hăng phập phồng, hắn trăm triệu lần không ngờ a, nhưng người này cư nhiên không đáng tin như vậy.

“Thôi, các ngươi cũng đi đi” Lục gia mất lòng tin, cũng không còn tâm trí ngăn địch nữa, vì để cho những người này tránh khỏi vận xấu bị giết, hắn quyết định thả bọn họ đi.

“Lục gia, chúng ta nguyện theo ngài cùng nhau cản địch! Không màng sinh tử!” Mọi người cùng kêu lên nói.

Lục gia trợn mắt sáng ngời, rất là cảm động, đem tất cả mọi người ở đây nhất nhất nhìn kĩ một lượt, quay đầu nhìn phía Long Thiên Tuyệt nói: “Ngươi muốn giết ta, báo thù cho mẹ, ta không có gì để nói. Bất quá những người này đều là dũng sĩ trung thành, ta hy vọng ngươi bỏ qua cho bọn họ, ta nguyện ý khoanh tay chịu trói, không phản kháng nữa!”

“Lục gia, trăm triệu lần không thể a!” Mọi người cùng kêu lên khuyên nhủ.

Long Thiên Tuyệt khẽ híp mắt, nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, nói: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, chuyện năm đó, ngươi có hiểu rõ hay không? Ngươi có căn cứ xác thực gì có thể chứng minh mẹ ta trong sạch hay không?”

Lục gia trầm xuống, lắc đầu nói: “Thiên Tuyệt, Lục thúc biết ngươi vô tội bị liên luỵ, ngươi lúc ấy chỉ là một hài tử, người lớn phạm lỗi, không nên liên luỵ đến người vô tội. Bất quá việc mẹ ngươi tư thông với người ta, đích xác là thật, đây là chuyện thật không thể chối cãi được, cho dù ngươi không muốn tin, không muốn thừa nhận, cũng không có biện pháp. Rất nhiều người đều tận mắt chứng kiến, chẳng lẽ tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả sao? Lục thúc cũng rất đau lòng, mẹ ngươi lúc trước là nữ tử thiện lương vô cung đơn thuần, không biết sao lại có thể rơi vào tình cảnh dâm lãng như vậy?”

“Im miệng! Ta không cho phép ngươi vũ nhục mẹ ta!” Long Thiên Tuyệt lớn tiếng quát, trên trán nổi lên mấy đường gân xanh.

Lục gia tiếp tục nói: “Ta biết ngươi nhất định khó tiếp nhận sự thật như vậy, nhưng việc này là thiên chân vạn xác (Vô cùng chính xác), ngươi không thể tiếp nhận cũng không có biện pháp”

“Ngươi, chịu chết đi!” Tức giận ngợp trời trong cơ thể Long Thiên Tuyệt bùng nổ, hắn không thể dễ dàng tha thứ nhất chính là những kẻ vũ nhục mẹ hắn, cho dù tận mắt nhìn thấy thì sao? Hắn trước sau đều không tin mẫu thân lại làm chuyện bực này, trong cảm nhận của hắn, mẫu thân là nữ tử thuần khiết vô tư nhất trên đời này, người có được một trái tim như thuỷ tinh, làm sao có thể làm ra một việc dơ bẩn không sạch sẽ như thế này?

Trường kiếm dưới ánh nắng mặt trời, phản xạ ra một đạo kim quang cực kì mãnh liệt, mang theo sự phẫn nộ của hắn, chém về phía Lục gia trên tường thành.

Lục gia làm gì có thật sự khoanh tay chịu trói? Hắn vừa rồi cũng chỉ là muốn dùng kế sách bi thương để đối phương lơ là, mong chiếm được đồng tình của đối phương, sau đó nhân cơ hội chạy trốn. Ai ngờ Long Thiên Tuyệt lại không có mắc mưu, một kiếm này, làm cho hắn không thể không lẩn thân thoát đi.

“Bảo vệ Lục gia!” Nhóm cao thủ đều xông lên trước mặt hắn, thay hắn ngăn một kiếm.

Phốc phốc phốc…..

Trong miệng mấy người liên tục phun ra máu tươi, chết trước người hắn.

Lục gia trong lòng thất kinh, cầm kiếm nhảy ra, đối diện với Long Thiên Tuyệt.

“Tiểu tử, ngươi đã cứng mềm không ăn, vậy để ta tới cùng ngươi phân thắng bại đi! Nhìn xem thực lực của ngươi rút cuộc đã đạt tới trình độ nào?”

Choang choang choang choang….

Tiếng trường kiếm chạm nhau, vang lên không dứt bên tai.

Chỉ trong khoảng nửa khắc, hai người đã ở trong không trung giao chiến hơn mười hiệp.

Long Thiên Tuyệt không sử dụng sức mạnh của Kỳ Lân thần thú, cũng không dùng sứcc mạnh thiên long, mà dùng thực lực của chính mình liều mạng với hắn.

Thực lực của Lục gia cũng không yếu, sau hơn mười hiệp, song phương vẫn không phân cao thấp..

“Tiểu tử, ngươi rút cuộc gặp được vận may gì, cư nhiên thực lực đã đạt tới truyền kì chi cảnh?” Lục gia vô cùng kinh ngạc thực lực của Long Thiên Tuyệt, tính theo tuổi, hai bên hơn kém nhau gần 20 tuổi. Lấy huyết mạch truyền thừa của Long gia, Lục gia cách đây năm năm mới tiến tới truyền kỳ chi cảnh, kia cũng không tính là gì, nhưng Long Thiên Tuyệt mới bất quá hai mươi sáu tuổi, lại đã bước vào truyền kì chi cảnh, đây mới là cái người ta không thể tưởng tượng được.

“Ngươi muốn biết sao? Có thể, trước khi ngươi chết, ta thoả mãn nguyện vọng này của ngươi!” Bên môi Long Thiên Tuyệt nổi lên một ý cười tàn nhẫn, hai mắt hắn bỗng dưng sáng lên, ánh vàng thoáng hiện.

“A” Lục gia vốn vẫn đối mặt với hắn, bỗng dưng thấy ánh mắt hắn thay đổi, y chấn kinh: “Làm sao có thể? Ngươi lại…. Làm sao có thể? Làm sao có thể?”

Lục gia tinh thần đại loạn, đường kiếm cũng từ từ hỗn độn.

Lại là hai con ngươi màu vàng, không có chút tạp sắc nào, kia chẳng phải chứng minh…. Hắn là người truyền thừa huyết mạch thuần khiết nhất của Long gia sao? Hay là nói, hắn xác thực là con ruột của đại ca, thực sự là người của Long gia?

Không, đây không phải là sự thật!

Y là vì giữ gìn huyết thống thuần khiết cho Long gia, mới giúp đỡ Nhị ca đem hắn cùng đệ đệ trục xuất khỏi Long gia, y không có làm sai!

Song, hiện tại đôi mắt này rõ ràng bày ra trước mặt y, há lại là giả?

Chẳng lẽ y sai lầm rồi? Từ lúc bắt đầu đã sai lầm rồi?

“A”

Kiếm quang màu vàng trước mặt hắn nhoáng qua một cái, nghiêng nghiêng chém xuống, vừa lúc chém vào cổ hắn, lệch xuống, xâm nhập vào mấy tấc xương quai xanh.

Rắc rắc!

Hắn cơ hồ có thể nghe thấy tiếng xương cốt của mình vỡ vụn, cả người chấn động, trường kiếm trong tay rơii ra, cả người từ trong không trung rơi xuống.

Hai mắt hắn thuỷ chung không rời khỏi cặp con ngươi màu vàng kia, tầm mắt một đường kéo xuống.

Hắn nặng nề rơi xuống đất, chết không nhắm mắt.

“Lục gia!”

“Báo thù cho Lục gia!”

Cao thủ trên tường thành liên tiếp nhảy xuống, cầm kiếm xông tới Long Thiên Tuyệt.

Lúc này, đám người tứ đại hộ pháp, Long Thiên Thần, Bạch Sở Mục, Bách Lý Song, Độc Cô Mưu lần lượt ra tay, đối phó với những người này, bọn họ dư dả.

Long Thiên Tuyệt thu hồi Kỳ Lân thần thú, rơi xuống mặt đất, thong thả đi đến trước thi thể Lục gia. Hắn từ trên cao hạ tầm mắt nhìn xuống, hai mắt từ từ đen lại, chìm vào trầm tư.

Vân Khê đi tới phía sau hắn, cúi đầu nhìn thi thể Lục gia, nói: “Hắn là Lục thúc của chàng, bây giờ bị chàng giết chết, chỉ sợ người Long gia sẽ không để yên. Con đường kế tiếp của chúng ta, chỉ sợ càng thêm khó đi”

“Nàng sợ sao?” Long Thiên Tuyệt quay đầu nhìn nàng, ánh mắt trầm ngưng.

Vân Khê nghiêm nghị nói: “Đương nhiên không sợ! Thương tổn người của chúng ta, thì phải trả giá đại giới! Đây là lẽ trời, lẽ trời không thể trái!”

Long Thiên Tuyệt nhếch nhếch môi, khom người lấy từ trong ngực Lục gia một bảo vật hình hồ lô, đưa cho Vân Khê, nói: “Đây là bảo vât tuỳ thân của Lục thúc, tác dụng của nó không khác Ngoạ Long cư là mấy, chẳng những có thể cất chứa mãnh thú, mà còn có thể chứa người, chẳng qua cấp bậc phẩm chất thấp hơn rất nhiều”

“Vậy thì vô dụng rồi.” Nàng quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Độc Cô Mưu xử lý xong một cao thủ, ra tay không sai. Nghĩ đến Độc Cô Mưu tới nay ngay cả nhẫn trữ vật cũng không có, tựa hồ có chút khó coi, nàng đem hồ lô ném về phía Độc Cô Mưu, cao giọng hô: “Độc Cô, cái này cho ngươi!”

Độc Cô Mưu đưa tay, vừa vặn tiếp lấy hồ lô, trái phải lay động, nhìn Vân Khê một cái, sau đó cũng không khách khí đem hồ lô treo ở bên hông.

Lạnh lùng xoay người, tiếp tục chém giết.

Long Thiên Tuyệt cũng không can thiệp, cúi đầu nhìn Lục gia, trong lòng cuồn cuộn suy nghĩ: “Lục thúc, ngươi chớ trách ta lòng dạ độc ác, chỉ trách ngươi tin sai Nhị thúc, cùng hắn cấu kết làm chuyện xấu, kết quả chẳng những hại mẹ ta trầm oan khó rửa, chính mình cũng phải đầu thân chỗ khác. Bất quá ngươi yên tâm, ngươi ở dưới đất sẽ không tịch mịch đâu, rất nhanh sẽ có càng nhiều người đi xuống cùng ngươi. Không bao lâu nữa, Nhị gia ngươi kính yêu nhất cũng sẽ xuống gặp ngươi….”

Lát sau, tất cả cao thủ hết thảy bị thu thập sạch sẽ.

Đám người Vân hộ pháp dẫn đầu trèo lên tường thành, vào nội thành đem cửa thành mở ra, đón một hàng Long Thiên Tuyệt đi vào.

Dân chúng Thành Xích Diễm từ đầu đến cuối hoàn toàn không biết vừa rồi đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nên làm gì thì làm cái đó, chợ vẫn phồn thịnh như trước. Đoàn xe đi xuyên qua đám người, ngẫu nhiên ngênh đón không ít ánh mắt hiếu kì của mọi người, đoán già đoán non người tới là ai.

Trong đám người, có một đạo ánh mắt nhất mực đuổi theo, hắn ẩn trong đám đông, làm cho người ta không thể tìm ra, song ánh mắt phức tạp ghen ghét lại bán đứng hắn.

“Long Thiên Tuyệt, ngươi giết con của gia chủ, xem ngươi làm sao thu thập cục diện rối rắm này!”

Hắn cười lạnh, rất nhanh liền ẩn giấu trong đám người, cuối cùng không thể tìm ra nữa.

Chọn tập
Bình luận