Tại dãy núi Thương Thủy.
Gần đến thời gian ước hẹn, Long Thiên Tuyệt ngồi trên Thiên Long, xuyên qua đám mây, bay vút tới điểm hẹn, xa xa nhìn thấy con đường núi lúc ẩn lúc hiện, có một thân ảnh mặc áo bào màu nâu đang đứng đợi ở điểm hẹn.
Long Thiên Tuyệt thoáng cái liền nhìn thẳng vào thân ảnh màu nâu đó.
Hắn làm sao có thể quên được con người này, gương mặt này.
Hắn tung người nhảy xuống, dưới sát khí của hắn cả con đường núi bị bao phủ bởi cuồng phong gào thét, cỏ cây gào thét.
“Ngươi đã đến rồi? Đồ nhi tốt của ta.” Cung chủ lẳng lặng đánh giá Long Thiên Tuyệt, trong ánh mắt kỳ chợt lóe lên, “Mấy ngày không gặp, ngươi tiến bộ không ít, thậtsự ngoài dự liệu của ta. Ngươi không hổ là người ta nhìn trúng! Lúc ban đầu thu ngươi làm đồ đệ, ta đã đoán trước được, ngươi ngày sau nhất định sẽ vô cùng xuất sắc. Chỉ tiếc, ngươi cuối cùng lại phụ tấm lòng của ta……”
“Những chuyện này đều đã qua lâu lắm rồi, còn nhắc lại làm cái gì? Tình cảm sư đồ giữa ta và ngươi đã cắt đứt từ lâu rồi. Hiện tại ta chỉ muốn biết, con gái của ta ở đâu?” Long Thiên Tuyệt ánh mắt nheo lại, trong nháy mắt sự lạnh lẽo bắn ra bốn phía.
Cung chủ lắc đầu: “Nó không có ở nơi này, bổn tọa tìm ngươi tới đây, chỉ là có chút chuyện muốn nói cho ngươi biết.”
“Hiện tại ta chỉ quan tâm đến sự an nguy của nữ nhi của ta, những chuyện khác không liên quan, ta không có hứng thú muốn biết! Nếu trong tay ngươi đã không có nữ nhi của ta, như vậy ta cũng không cần khách khí đối với ngươi nữa. Người nào dám đụng đến nữ nhi của ta, ta tuyệt đối sẽ không để cho hắn còn mạng mà tiếp tục sống!” Long Thiên Tuyệt nhợt nhạt câu môi, trường kiếm nắm trong tay khẽ chuyển động, sát khí ngay lập tức toát ra!
Gió nổi lên, không khí ngưng trệ.
Long Thiên Tuyệt đã nổi lên sát tâm, xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt, trong không khí có sát khí vô hình như kiếm.
Cung chủ đôi con ngươi co rụt lại, nhưng cũng không vội: ” Chuyện Bổn tọa muốn nói, có liên quan đến thê tử của ngươi, chẳng lẽ chuyện như vậy ngươi cũng không cảm thấy hứng thú?”
Long Thiên Tuyệt lạnh lùng cười một tiếng: “Ta hiểu rất rõ ngươi, ngươi làm bất cứ chuyện gì đều có mục đích nào đó. Ta tuyệt đối không tin tưởng ngươi có ý tốt chạy tới nơi này nói cho ta biết chuyện có lợi đối với vợ chồng chúng ta. Cho nên, ta không muốn nghe ngươi nói bất kỳ chuyện ma quỷ nào, hiện tại ta chỉ muốn lấy mạng chó của ngươi!”
Cung chủ đôi con ngươi co rụt lại, đưa tay ngăn trở: “Khoan đã! Hôm nay Bổn tọa, cũng không muốn cùng ngươi động võ. Bổn tọa chỉ là muốn tới làm một cuộc giao dịch với ngươi.”
“Giao dịch? Ta với ngươi có cái gì để giao dịch, ta với ngươi đều biết ngươi không giết ta thì ta sẽ giết ngươi, ngươi cho rằng ta ngu xuẩn như vậy?” Long Thiên Tuyệt cười khẽ, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua: “Hôm nay cho dù ngươi nói có trời giúp ngươi, cũng không có cách nào thay đổi được chuyện ta muốn giết ngươi! Thê tử của ta, nữ nhi của ta, đều quan trọng hơn tính mạng của Long Thiên Tuyệt ta, người nào động đến bọn họ, chính là đụng đến tính mạng của Long Thiên Tuyệt ta!”
Trường kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, cuồng phong gào thét tạo thành những cột gió xoáy lớn.
Xung quanh đột nhiên xảy ra hiện tượng kỳ dị, biến hóa không ngừng có hàng vạn hàng nghìn con ngựa đang phi nhanh như bay, thao sau có cát vàng bay theo, còn có những cột nước xoáy khổng lồ từ dưới đất phun trào……
Đây là thượng cổ đại trận!
Cung chủ ngay lập tức thay đổi sắc mặt, khiếp sợ nhìn về phía Long Thiên Tuyệt, trước mắt hắn là đồ nhi hắn một tay bồi dưỡng, nhìn đồ nhi lớn lên, bây giờ mới chân chính tiềm long nổi trên mặt nước, Long Tường vạn dặm(ý nói là bây giờ tài năng thật sự mới bộc lộ ra, tiền đồ sau này rất rộng mở).
Trải qua thời gian không bao lâu, mà trên người của hắn xảy ra biến hóa long trời lở đất như thế……
Trước đây khi hắn còn trung thành với mình, nhất cử nhất động của hắn đều hoàn toàn nắm trong tay mình, cho dù sau đó hắn thoát đi khỏi tầm mắt của mình, mình cũng vững vàng khống chế hắn, mà hôm nay, sát khí uy hiếp của hắn, hơi thở của hắn, cũng đã vượt xa suy đoán của mình, hắn đã không phải là kẻ mình có thể nắm trong tay.
Nhìn trường kiếm vung trước mắt, đôi mắt lạnh lung nhìn chằm chằm, thâm trầm khó lường đây đúng là đồ nhi của hắn, trong tim của hắn đột nhiên dâng lên lạnh lẽo.
“Ngươi lại dám bày ra thượng cổ đại trận với ta? Xem ra hôm nay ngươi thật sự muốn đẩy ta vào chỗ chết……” Sau khi kinh ngạc qua đi Cung chủ bình tĩnh lại, cúi đầu nở nụ cười, “Chỉ tiếc a, ngươi hôm nay không giết được ta.”
Nụ cười của hắn có chút quỷ dị.
Long Thiên Tuyệt hí mắt, trong đầu xẹt qua một tia ảo giác, giống như nơi đó có cái gì không đúng. Phản ứng của đối phương, không nên như thế mới đúng, đến tột cùng là chỗ nào có vấn đề?
“Được rồi, ngươi đã muốn cùng ta đánh một trận, ta liền thành toàn ngươi. Nhưng trước đó, ta muốn nói cho ngươi biết một chuyện, người thật sự bắt đi nữ nhi của ngươi người đó không phải là ta, mà là do người khác. Mà người này, ngươi cũng biết……”
“Ai?” Long Thiên Tuyệt hỏi.
“Ta nghĩ không cần ta nhiều lời, ngươi cũng có thể đoán được mà?” Cung chủ cười đến thần bí.
“Ngươi nói…… Hách Liên Tử Phong?” Long Thiên Tuyệt ánh mắt khẽ biến, tin tức này đến quá đột ngột, hắn không thể nào phân rõ thật giả, “Không đúng, ngươi vì sao phải nói cho ta biết những chuyện này? Ta nhớ ngươi cùng Hách Liên Tử Phong là đồng tông (người cùng gia tộc), có quan hệ máu mủ, ngươi bán đứng hắn như thế, đối với ngươi có ích lợi gì?”
“Đương nhiên là có lợi! Hách Liên Tử Phong đối với gia tộc ta mà nói, vô cùng quan trọng, bổn tọa muốn nhìn thấy một Hách Liên Tử Phong một lòng ôm chí lớn, sinh sát quả quyết, vô tâm vô tình, mà không phải là một kẻ vì tư tình nhi nữ, mà trở thành người không quyết đoán, hắn khiến cho bổn tọa rất thất vọng, cho nên bổn tọa phải cho hắn một chút dạy dỗ, khiến cho hắn tỉnh táo lại.”
Long Thiên Tuyệt ánh mắt mờ mịt, đối với lời của hắn nói bán tín bán nghi, nhưng giờ khắc này, bất kể đối phương nói gì, đều không thể thay đổi quyết tâm muốn giết hắn. Sát ý của hắn kiên định vô cùng, không người nào có thể ngăn cản, người ngăn giết người, Phật ngăn giết Phật.
“Ngươi nói xong chưa? Nếu nói xong rồi, ta đưa ngươi đi chết!”
Kiếm trong tay Long Thiên Tuyệt khẽ động, không muốn tiếp tục cùng hắn dài dòng, trực tiếp động thủ.
Kiếm khí vừa động, đại trận lần nữa biến hóa.
Rồng ngâm Hổ gầm, thiên quân vạn mã…… Đem cung chủ vây khốn trong đó.
Mà Long Thiên Tuyệt, thì từ trên cao nhìn nhìn xuống, cao cao tại thượng, đem hết thảy nắm trong tay.
Thân ảnh Cung chủ mơ hồ, trái tránh phải tránh, ở trong một hoàn cảnh ác liệt như vậy, lại còn có thể thành thạo, không hổ là một đại nhân vật.
Chỉ tiếc, hắn một khi rơi vào trong đại trận, tánh mạng của hắn cũng chỉ do chủ nhân đại trận thao túng.
Lúc sau Long Thiên Tuyệt cầm kiếm phi thân, cũng gia nhập công kích, từng đạo kiếm khí, nhanh như tia chớp, không gì sánh kịp, khiến cho người ta có cảm giác mình đang đối đầu với người thống trị thế giới.
Ầm!
Long Thiên Tuyệt đánh ra một kiếm, như muốn nuốt chửng sông núi, ở phía sau cung chủ nhấc lên một dòng nước xoáy khổng lồ, dòng nước xoáy đó không ngừng dâng trào, cao lên như cây cột, dường như muốn cùng trời so dánh độ cao.
Làm chủ nhân đại trận, một kiếm đầy uy lực này của Long Thiên Tuyệt, so sánh với ở ngoài trận tăng lên mười mấy lần.
Trong đại trận, hắn chân chính là vua là người thống trị.
“Đi chết đi!”
Nước xoáy một khi chạm đến thân thể của cung chủ, nó giống như là một động không đáy, nuốt chửng cả người vào trong đó, xé vào trong nước xoáy, vạn kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được)!
“A! ——”
Thanh âm gào thét thảm thiết rất lâu của Cung chủ, vang vọng ở xung quanh bên trong đại trận, thê lương, bi thương.
Không lâu sau, thân ảnh của cung chủ từ từ mờ nhạt dần, cuối cùng chỉ còn lại chấm nhỏ, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Hử?” Long Thiên Tuyệt kinh ngạc, cung chủ, lại không phải là người thật, mà chỉ là phân thân của hắn! Thủ đoạn như vậy, khiến cho người ta rất giật mình. Hắn không tin tiến độ tu luyện của cung chủ có thể tăng tiến mạn như thế, đạt tới trình độ cảnh giới có thể phân thân hơn nữa không để cho hắn có điều phát hiện, hắn nhất định là học theo một pháp bảo không tầm thường, mới có thể thi triển ra, hơn nữa giấu diếm được tai mắt của hắn.
Khó trách hôm nay hắn dám nói chắc chắn: “Đáng tiếc hôm nay ngươi không giết được ta” như vậy……
Thì ra là do nguyên nhân này.
Chết tiệt!
Hắn cố ý trước đó ở chỗ này bày ra thượng cổ đại trận, thật vất vả mới dẫn đối phương rơi vào bên trọng cổ trận, vốn tưởng rằng lần này nhất định có thể giết chết đối phương, trừ lấy hậu hoạn, ai ngờ lại trúng quỷ kế của đối phương, không có đạt được mục đích.
Thật là đáng tiếc!
Không tốt! Nếu chân thân của hắn không có ở đây, Khê Nhi chẳng phải rất nguy hiểm?
“Ông ngoại, cháu đi trước một bước!” Hắn thu đại trận, một lần nữa triệu hồi ra Thiên Long, vội vàng rời đi.
Đám người Hiên Viên gia chủ rời khỏi chỗ mai phục đi ra, vốn tưởng rằng sẽ có một cuộc đại chiến, ai ngờ một mình Long Thiên Tuyệt đã giết chết đối phương, khiến cho bọn họ không có việc để làm a. Đưa mắt nhìn thân ảnh vội vã rời đi của Long Thiên Tuyệt, đám người gia chủ Hiên Viên cũng không có dừng lại, theo hướng của hắn chạy tới.
Ngoại ô Đan Minh.
Vân Khê một mình một người tới địa điểm đã hẹn trước, đây là một nơi hoang dã không có bóng người chỉ thấy có một cái đình mang phong cách cổ xưa, đối phương hẹn nàng đến nơi này, nhưng lại không xuất hiện.
Nàng vừa quan sát địa hình chung quanh, vừa kiên nhẫn chờ đợi.
Cách đình cổ đó khoảng trăm bước, có một nam một nữ núp sau những bụi Cỏ Lau sum suê ngẩng đầu nhìn về phía đình cổ này.
Nữ tử màu đen lụa mỏng quấn thân, xinh đẹp quyến rũ, lụa mỏng che mặt, lộ ra một đôi mắt có thể thiêu đốt người khác: “Nàng chính là Vân Khê? Quả nhiên nhan sắc phi phàm, khí chất phóng khoáng, khó trách Phong nhi dùng ánh mắt khác để đối đãi với nàng……”
“Trên người nàng còn có thần khí, có thể mở ra lực lượng thần khí, có thể thấy được thân phận của nàng không giống người bình thường, ta hoài nghi nàng rất có thể là hậu nhân của cấm kỵ bộ tộc của Vân tộc.” Nữ tử phía sau, một thân trường bào nam tử màu nâu, rõ ràng chính là chân thân của cung chủ.
“Vân tộc hậu nhân? A, xem ra chúng ta đang câu một con cá lớn……” Bắc Thần Mẫn Nhi nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt không ngừng biến đổi, hiện lên vô số tính toán, “Nếu Phong nhi thật có thể có được nàng, cũng là chuyện tốt, có hậu nhân của Vân tộc trợ giúp, gia tộc Bắc Thần ta lo gì không hưng thịnh lại được? Hơn nữa huyết mạch Vân tộc từ trước đến nay rất tôn quý, nếu hai người bọn họ có thể kết hợp, như vậy đời sau của bọn họ, huyết thống của bọn chúng tôn quý biết chừng nào a.”
“Thế nào? Muội muội muốn thay đổi chủ ý?” Cung chủ hơi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn về phía muội muội.
Bắc Thần Mẫn Nhi hơi kéo khóe môi, cười nhẹ nói: “Muội chỉ nói là nếu như, huynh cũng đã nói, nữ nhân kia đối với Phong nhi căn bản vô ý, cho dù miễn cưỡng đưa bọn họ ở cùng một nơi, tương lai cũng chưa chắc có thể làm việc cho chúng ta, đến lúc đó không thành thân gia( thông gia, sui gia), ngược lại thành oan gia. Hơn nữa, Phong nhi kết hôn nữ tử nào, phải do muội đích thân lựa chọn, hơn nữa người này phải đối với muội nói gì nghe nấy.”
” Trong lòng muội muội chắc hẳn đã chọn được người ưng ý?” Cung chủ hỏi.
Bắc Thần Mẫn Nhi cười bí hiểm không nói.
Cung chủ thấy nàng không nói lời nào, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
“Kế tiếp huynh định tính toán như thế nào?” Bắc Thần Mẫn Nhi hỏi.
“Trò hay lập tức sẽ bắt đầu, ngươi hãy chờ xem đi.” Cung chủ thần bí cười một tiếng, giống như trước bí hiểm. Trong lúc bất chợt, ngực nhói lên một cái, đột nhiên trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Ca ca, ngươi làm sao vậy?” Bắc Thần Mẫn Nhi ân cần hỏi.
“Khụ khụ, phân thân của ta bị hủy rồi!” Cung chủ vỗ vỗ ngực, sắc mặt một thoáng trở nên trắng bệch, ánh mắt của hắn nghiêm túc, lộ ra vẻ hung ác, “Chết tiệt! Hắn lại trở nên lợi hại như thế, dễ dàng phá hủy phân thân của ta, xem ra ta đã khinh thường hắn.”
“Huynh có muốn đi về trước nghỉ ngơi hay không?”
“Không cần! Long Thiên Tuyệt rất nhanh sẽ chạy đến bên này, chờ xem xong kịch vui này rồi sẽ quay về.” Cung chủ giơ tay lên, ở giữa không trung làm thủ thế, những bụi cỏ lau trong phạm vi hai bước chân toàn bộ bị lay động.
Vân Khê yên lặng chờ đợi, đợi mãi không thấy có người xuất hiện, trong lòng bắt đầu có chút không kiên nhẫn.
Lúc này, khắp mọi nơi truyền đến tiếng bước chân nhỏ, sát khí di động.
Nàng trong lòng cảnh giác, cầm chặt trường kiếm bên hông, tùy thời có thể hành động.
Sưu sưu sưu sưu ——
Những đợt mưa tên từ những hướng khác nhau, mạnh mẽ bắn đến, đầu mũi tên sắc bén cọ sát với không khí thỉnh thoảng tạo ra những tia lửa nhỏ bắn ra.
“Năng lực chỉ có thế thôi sao? Cũng quá coi thường ta!”
Vân Khê thân ảnh nhanh nhẹn tránh thoát được làn mưa tên đó một cách thoái mái, trường kiếm vung lên đem những mũi tên đó quay quanh đầu trường kiếm, cánh tay nàng vung lên, những mũi tên đó liền thay đổi phương hướng, bay về nơi vừa bắn ra.
Mười mấy cái bóng người lúc này đều đồng loạt nhảy ra khỏi chỗ mai phục, chuẩn bị phát động một vòng công kích mới.
Toàn bộ bọn họ đều là cao thủ gần đạt đến Huyền tôn đỉnh, trong đó thậm chí còn có hai gã Huyền Hoàng cao thủ, đội hình như vậy, khiến cho Vân Khê kinh ngạc. Đối phương cũng quá coi trọng Vân Khê nàng rồi, lại huy động đội hình với số lượng lớn như vậy đến để đối phó nàng!
Bây giờ có nên gọi đám người Côn Luân lão giả đi ra ngoài hỗ trợ không?
Vân Khê trong lòng cân nhắc, có thể định đoạt được chuyện trước mắt hay không, Tiểu Nguyệt Nha còn đang ở trong tay đối phương, nhưng nếu giờ phút này đã để lộ thực lực của mình, như vậy tỷ lệ có thể cứu được Tiểu Nguyệt Nha liền thấp đi.
Đúng, trước phải tìm ra người thực sự đứng sau chuyện này rồi tính tiếp.
Nàng vừa ứng chiến, vừa cố ý giấu diếm thực lực của mình, trong mắt người ở bên ngoài nhìn thấy, nàng giờ phút này chính là rơi vào trạng thái yếu thế, cố thủ trong tình trạng khó khăn.
“Không phải nói võ công của nữ nhân này rất cao sao? Ta xem cũng không có gì đặc biệt.” Bắc Thần Mẫn Nhi xa xa nhìn, khinh thường nói.
Cung chủ khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: “Nghe Nam Cung Dực nói, bây giờ thực lực của cô ta là Huyền Hoàng chi cảnh, ả ta hẳn là không có thi triển ra tất cả thực lực của mình, sợ là có mục đích khác.”
“Nếu theo như cách làm trước kia của muội đó là, giết nàng, xong hết mọi chuyện. Nhưng nếu Phong nhi biết muội giết nàng, sợ rằng hắn sẽ càng thêm không nghe theo lời của muội…… Ai, thật là phiền toái!” Bắc Thần Mẫn Nhi trong lòng thở dài, có chút bất đắc dĩ.
“Nhìn! Phong nhi tới.” Cung chủ nhìn về nơi xa, Hách Liên Tử Phong đang ôm hài tử đi tới, tựa hồ là phát hiện có người bị vây giết, hắn tăng nhanh cước bộ, rất nhanh tiến tới gần đình cổ
“Khê Nhi?!”
Hách Liên Tử Phong rất là kinh ngạc, hắn đang muốn mang hài tử đi tìm nàng, ai ngờ nửa đường lại gặp được. Hắn phi thân nhảy lên, bước nhanh gần tới vòng vây.
“Hách Liên đại ca?” Trong lúc đánh nhau, Vân Khê nghe được tiếng gọi, kinh ngạc quay đầu.
“Oa oa oa…… Oa oa……” Tiểu Nguyệt Nha không biết là bởi vì thấy được ánh sáng sắc lạnh của đao kiếm, hay là bởi vì thấy được thân ảnh của mẫu thân, gào khóc.
Vân Khê rất nhanh nhìn thấy hài tử được Hách Liên Tử Phong ôm ở trong ngực, nàng vui vẻ kêu to lên: “Tiểu Nguyệt Nha, đừng khóc, mẫu thân ở chỗ này!”
Thấy nữ nhi của mình, Vân Khê cũng không tiếp tục cố kỵ nữa, hướng trên bầu trời gào to: “Cửu cô cô, giao cho ngươi!”
Trên bầu trời chỉ một thoáng sát khí lắng đọng xuống dưới, một con Cửu Vĩ Hồ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt đám giết người, đôi con ngươi của mọi người đều mở lớn, lộ ra vẻ mặt bất khả tư nghị.
Vẫn núp ở một đám bụi Cỏ Lau gần đó, hai người Bắc Thần Mẫn Nhi và cung chủ cũng đồng thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Cửu Vĩ Hồ? Ta không có nhìn lầm đi? Nàng lại thu phục được Cửu Vĩ Hồ?” Bắc Thần Mẫn Nhi đôi con ngươi hơi co lại, lâm vào trầm tư.
“Đúng là Cửu Vĩ Hồ, thượng cổ thần thú trong truyền thuyết! Chả trách nàng dám một mình một người đến nơi hẹn, nguyên lai là có hữu thần thú hộ thân, xem ra muốn đối phó vợ chồng bọn họ, cũng không phải là dễ dàng như vậy.” Cung chủ vỗ vỗ lồng ngực của mình, nhíu mày.
Cửu cô cô thân thể cao lớn chiếm hết bầu trời của bọn sát thủ, trên cao mắt nhìn xuống bọn họ, uy hiếp cường đại cứ như vậy không che dấu chút nào áp đảo xuống, ép tới bọn họ không thở nổi.
Không cần nàng tự mình động thủ, chỉ riêng hơi thở kia đã đủ áp bức người, khiến cho một đám sát thủ kinh sợ rồi.
Vân Khê rất nhanh thoát khỏi vòng vây, đi tới trước mặt Hách Liên Tử Phong, đem Tiểu Nguyệt Nha từ trong tay của hắn ôm lấy. Thấy nữ nhi ngưng tiếng khóc, trợn to mắt nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh, nàng nhất thời nhịn không được, trong nháy mắt nước mắt rơi như mưa.
“Tiểu Nguyệt nha, hù chết mẫu thân.”
“Ngô ngô……” Tiểu Nguyệt nha nháy mắt mấy cái, sau đó cười khanh khách lên.
Vân Khê cúi đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi mãnh liệt hôn mấy cái, ngẩng đầu, thấy được Hách Liên Tử Phong, nàng cảm kích nói: “Hách Liên đại ca, cám ơn huynh! Là huynh cứu Tiểu Nguyệt nha sao? Nó làm sao ở chung một chỗ với huynh?”
Nàng vừa hỏi, Hách Liên Tử Phong không khỏi cúi đầu, hắn không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Lúc này, trong đám sát thủ có người hô to lên: “Tử Phong thiếu gia, làm sao bây giờ? Chúng ta không phải là đối thủ của Cửu Vĩ Hồ?”
Hách Liên Tử Phong ngẩn người, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Vân Khê.
Vân Khê cũng đang nhìn hắn, vừa mới vẻ mặt kích động, chỉ trong nháy mắt liền lạnh lùng.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Núp sau bụi cỏ lau, Bắc Thần Mẫn Nhi cúi đầu địa nở nụ cười: “Đây chính là vở kịch mà huynh an bài? Đúng là vòng một vòng lại đổ tội cho nhau, rất là đặc sắc.”
“Trò hay còn đang ở phía sau.” Cung chủ nhàn nhạt cười nói.
Vân Khê trong tay ôm nữ nhi, ánh mắt lại là không nháy mắt nhìn chằm chằm Hách Liên Tử Phong, nàng chân mày từ từ nhíu lại, đau xót nhìn Hách Liên Tử Phong, chất vấn: “Hách Liên đại ca, bọn họ thật sự là người của huynh? Huynh giải thích như thế nào?”
Hách Liên Tử phong ánh mắt mơ hồ không hiểu chuyện gì, nhìn quanh một vòng đám người sát thủ, rốt cục hắn tựa hồ đã đoán được đại khái chân tướng sự việc. Trên khuôn mặt của lãnh khốc hắn ngưng tụ một chút xíu sương tuyết, lạnh lẽo lan tràn.
Tại sao?
Bọn họ tại sao muốn làm như vậy?
“Hách Liên đại ca, ta muốn nghe lời giải thích của huynh! Những sát thủ này, còn có…… Tiểu Nguyệt Nha, rốt cuộc cùng huynh có quan hệ hay không?” Vân Khê rất không muốn tin tưởng sự thật này, nhưng nếu tất cả chuyện này đều là sự thật vậy…, chẳng lẽ là huynh ấy trước đó đem Tiểu Nguyệt Nha bắt đi, sau đó an bài tiết mục ám sát này, lại xuất hiện cứu người, trả lại nữ nhi của nàng…… Chẳng lẽ huynh ấy làm như vậy, chỉ là muốn làm cho nàng ghi nhớ ân tình của huynh ấy sao? Hoặc là huynh ấy có mưu đồ khác?
Hách Liên Tử Phong nắm chặt tay áo, một câu nói cũng không có nói, chẳng qua là quanh thân hơi thở càng thêm lạnh lùng.
Lúc này, rất xa, có một nữ tử áo đen khác từ nơi xa chạy tới, phía sau của nàng, còn đuổi theo một con Phượng Hoàng màu vàng.
“Tử Phong thiếu gia, Kim Phượng Hoàng trốn ra được rồi, nô tỳ không có biện pháp coi chừng nó, xin Tử Phong thiếu gia xử phạt nô tỳ!”
“Tiểu Nguyệt Nha! Tiểu Nguyệt Nha!” Phượng Hoàng màu vàng vỗ hai cánh, bay đến trước mặt Tiểu Nguyệt Nha, trên bộ lông màu vàng của nó hơi có vết thương, giống như là từng trải qua một cuộc đại chiến.
“Tiểu Phượng Phượng, mau nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vân Khê hỏi.
Tiểu phượng hoàng vòng quanh Tiểu Nguyệt Nha hướng trên đỉnh đầu quay một vòng, nhận thấy tiểu chủ nhân của mình không có chuyện gì, nó phẩy phẩy cánh, dừng ở trên đầu vai của Vân Kh, lộ ra chút mỏi mệt.
“Ta nhìn thấy Tiểu Nguyệt Nha bị người xấu ôm đi, liền đuổi theo hắn, đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy( thất bại thảm hại).” Tiểu Phượng Phượng vô cùngđắc ý, sau đó sa sút tinh thần cúi đầu xuống, “Ai biết sau đó trong đám người bọn họ có người lấy ra một bảo vật rất lợi hại, liền thu ta vào trong đó, bên trong bảo vật kia có rất nhiều cơ quan lợi hại, trên người của ta rất nhiều chỗ đều bị thương, thật vất vả mới từ bên trong cơ quan trốn thoát, thiếu chút nữa sẽ chết ở trong đó……”
Vân Khê nhìn thấy nó một thân chật vật, biết nó lời nói không ngoa, nàng nhẹ giọng an ủi: “Vất vả cho ngươi rồi, chờ sau khi trở về, ta sẽ hảo hảo khen thưởng ngươi.”
“Khen thưởng sao? Thật tốt quá! Tiểu Phượng Phượng thích nhất khen thưởng.” Tiểu Phượng Phượng đang nói chuyện, đột nhiên thấy Hách Liên Tử Phong đứng ở trước mặt Vân Khê không tới ba bước, nó cả người run lên, trong nháy mắt toàn thân lông của nó đều dựng đứng hết cả lên, còn lộ ra một chút sát khí.
“Là hắn! Chính là hắn dùng bảo vật bắt ta!”
Tiểu Phượng Phượng chỉ ra và xác nhận, khiến cho Vân Khê một lần nữa đem ánh mắt hoài nghi quăng về phía Hách Liên Tử Phong, thật sự là huynh ấy sao?
“Tiểu Phượng Phượng, ngươi xác định ngươi không có nhìn lầm?” Vân Khê thanh âm rõ ràng lạnh mấy phần.
Tiểu Phượng Phượng rất xác định nói: “Không có nhìn lầm! Chính là khuôn mặt này! Ta nhớ rất rõ ràng!”
Sát thủ có lẽ sẽ nói láo, nữ nhân áo đen cũng có thể sẽ nói láo, nhưng là Tiểu Phượng Phượng chắc là không biết nói láo…… Vân Khê nhìn Hách Liên Tử Phong, đáy mắt tức giận từ từ dâng lên, nàng nặng nề cắn chữ: “Hách Liên đại ca, ta nghĩ muốn nghe ngươi giải thích!”
Mọi chuyện tới quá đột ngột, mọi chuyện giống như đã sớm sắp xếp xong xuôi, chỉ chờ hắn nhập cuộc, hắn muốn giải thích cũng không giải thích nổi.
Hách Liên Tử Phong nhắm mắt, gân xanh ở hai bên Thái Dương nổi lên dữ dội đột ngột, hắn muốn giải thích thế nào? Giải thích như thế nào?
Là thân cữu cữu( cậu ruột) của hắn bắt đi hài tử của nàng, là mẫu thân của hắn thiết lập ván cục hại hắn, hắn từng bước bị ép hướng vực sâu, hắn còn có thể giải thích như thế nào?
“Khê Nhi!” Chân trời, kèm theo một tiếng rồng ngâm, Long Thiên Tuyệt phong trần mệt mỏi mà đến, chạy tới nơi này.
“Khê Nhi, đã tìm được Tiểu Nguyệt Nha rồi?” Long Thiên Tuyệt từ trên thần long nhảy xuống, bước nhanh đến gần trước mặt Vân Khê, nhìn thấy nữ nhi nằm trong ngực nàng, lo lắng trong lòng hắn cũng không hoàn toàn buông xuống.
Khi hắn ngẩng đầu, thấy được hai mắt nhắm nghiền của Hách Liên Tử Phong, ánh mắt của hắn bỗng dưng xảy ra biến hóa: “Hách Liên Tử Phong? Quả thật là ngươi? Mới vừa cung chủ nói là ngươi thiết kế làm cho người ta mang đi nữ nhi của ta, ta còn không tin, không nghĩ tới ở chỗ này nhìn thấy ngươi. Ngươi nói, ngươi rốt cuộc có mục đích gì?”
“Cái gì?” Vân Khê nội tâm lại là cả kinh, tất cả chứng cớ đều bày ra trước mắt, nhân chứng cùng những điểm đáng nghờ, tất cả đều hướng về Hách Liên Tử Phong, mà bản thân hắn lại ngậm miệng không nói, lòng của nàng nhất thời nguội lạnh mấy phần.
Thật sự là hắn sao?
Nhưng là, rõ ràng chính là hắn đem Tiểu Nguyệt Nha trả lại đến trong tay của nàng, huynh ấy rốt cuộc tại sao muốn làm như vậy? Chẳng lẽ chỉ là vì muốn nhận được lòng của nàng sao?
“Ha ha, cũng phải như thế chứ. Không nghĩ tới dễ dàng như vậy đã khiến cho bọn họ tin tưởng Phong nhi là người đứng sau chuyện này…… Phong nhi, ngươi bây giờ chắc là thấy rõ ràng đi? Trong lòng người đàn bà kia ngươi cái gì cũng không phải, nàng căn bản không đáng giá với tình cảm của ngươi.” Bắc Thần Mẫn Nhi nhìn thấy một màn này, hài lòng khẽ nở nụ cười.
Xem ra, Phong nhi của nàng rất nhanh sẽ hiểu ra, rốt cuộc người nào đối với hắn mới là quan trọng nhất.
Cung chủ cũng rất hài lòng với sự bố trí của mình, nhàn nhạt cười nói: “Phong nhi là người có lòng tự trọng cực cao, cho dù là bị hiểu lầm, cũng không giải thích. Vừa lúc để cho hắn thấy rõ ràng nhân tình thế thái ở trên đời này, cõi đời này trừ những người thân nhất của hắn ra, ai cũng sẽ không toàn tâm toàn ý đối với hắn, ha ha ha……”
“Tử Phong thiếu gia, xin ngài hạ lệnh nhanh lên một chút! Chúng ta là lập tức rút lui, hay là tiếp tục cùng bọn họ đánh tiếp?” Cầm đầu sát thủ lên tiếng lần nữa, vô hình trung gây cho Hách Liên Tử Phong thêm áp lực.
Sau lại có nữ tử áo đen đang quỳ rạp trên đất nói: “Tử Phong thiếu gia, ngài cũng đừng có tiếp tục khăng khăng cố chấp nữa, vị cô nương này đã thành hôn, không có khả năng cùng ngài ở cùng một chỗ. Ngài vẫn là mau đi trở về đi, phu nhân còn đang trong nhà chờ ngài.”
Hách Liên Tử Phong nhắm hai mắt đột nhiên mở ra, ánh mắt lạnh như băng như lưỡi dao quét ngang mặt của hai người đó, tròng mắt đen sóng lớn ngập trời, phong vân biến sắc.
Cổ tay của hắn chuyển động, xoáy nổi lên một luồng không khí khổng lồ, sau một khắc đã bắt được cổ của nữ tử áo đen.
Hắn lạnh lùng nhìn nữ nhân áo đen đó, hổ khẩu(khoảng cách giữa ngón cái và ngón trỏ) bóp dần vào cổ của đối phương, một tấc tấc lại thít chặt.
“Tử Phong thiếu gia, tha mạng ——” nữ tử áo đen giãy dụa kịch liệt, trong đôi mắt đều là vẻ hoảng sợ, sinh tử đang ở khoảng cách rất gần.
Lúc này, một thanh âm hài tử khóc nỉ non bỗng nhiên vang lên, cắt đứt không khí lạnh lẽo kinh khủng đó, cũng đem nữ tử áo đen từ kề cận cái chết kéo trở lại.
“Oa oa…… Oa oa……”
Nghe được tiếng khóc của Tiểu Nguyệt Nha, Hách Liên Tử Phong theo bản năng phân tâm, bỏ qua nữ tử áo đen, quay đầu nhìn lại hài tử đang nằm trong tã lót.
Hắn biết, Tiểu Nguyệt Nha không thích nhìn thấy hắn tràn đầy sát khí, hắn cũng không muốn làm cho nó thấy một màn máu tanh như thế. Quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của hài tử, một đôi mắt sáng giờ đang ngập nước mắt, khiến cho sát khí tràn ngập trong lòng hắn từ từ tuôn ra lui xuống.
Vân Khê nhìn khuôn mặt biến hóa của hắn, tâm của nàng vốn là đã chìm đến đáy cốc, trong nháy mắt liền dâng lên, nàng tiến lên một bước, đến gần trước mặt hắn, chặt chẽ theo đôi mắt sâu u như hắc động của hắn, lần nữa hỏi: “Hách Liên đại ca, nói cho ta biết, chuyện này với huynh có liên quan hay không? Chỉ cần huynh nói huynh không có làm, ta liền tin tưởng huynh!”
Hách Liên Tử Phong từ từ ngửng đầu lên, ngưng mắt nhìn nàng, đáy mắt hắn, có sóng ngầm mãnh liệt chạy như bay tới, lại trong nháy mắt nhanh chóng tuôn ra lui xuống.
Tại chỗ tất cả mọi người ở nhìn chăm chú vào hắn, mà nội tâm của hắn giãy dụa.
Hắn ẩn nhẫn ( cố gắng chịu đựng, cam chịu), hắn khắc chế (kiềm chế).
Hắn biết, có lẽ hắn giải thích, nàng thật sự sẽ tin tưởng hắn.
Nhưng là……
Mẫu thân của hắn và cậu của hắn, hao tổn tâm cơ như thế để an bài tất cả những chuyện này, không phải là muốn để cho hắn rời xa nàng sao?
Nếu mưu kế của bọn họ không được như ý, như vậy chuyện này sẽ có lần tiếp theo, chuyện như thế này lại một lần nữa một lần xảy ra hay không?
Lần này, bọn họ chẳng qua là bắt đi hài tử của nàng, như vậy tiếp theo,nếu xảy ra chuyện một lần nữa, bọn họ sẽ làm gì?
Khê Nhi, ta thật không có làm……
“Đúng vậy, tất cả mọi chuyện đều là ta giật dây chủ mưu.” Trong miệng nói ra, cũng là khác một phen.
“Xoẹt!” Trường kiếm đã đặt trên cổ của hắn, Long Thiên Tuyệt cầm kiếm tức giận đối với Hách Liên Tử Phong nói, “Ngươi đem lời nói vừa rồi nói lại một lần!”
Vân Khê ánh mắt căng thẳng, nhìn lưỡi kiếm kia, đáy lòng đột nhiên run lên.
Không nhận ra sự rung động của mi tâm, Hách Liên Tử Phong như cũ bình tĩnh nói: “Ta nói, tất cả mọi chuyện đều là ta giật dây chủ mưu.”
“Tốt! Rất tốt! Ngươi đã tự mình thừa nhận, vậy thì vì thế hãy trả giá đắt đi!” Trường kiếm trong tay Long Thiên Tuyệt hướng về phía trước vung lên, sau đó vẽ ra một cái cung lửa, hung hăng hướng gáy của Hách Liên Tử Phong chém xuống.
Vân Khê kinh hãi, không ngờ đến chàng hạ thủ nhanh như vậy, ngoan lệ(tàn nhẫn độc ác) như thế, trường kiếm trong tay vừa chuyển, đi trước ngăn cản.
Cùng lúc đó, một đạo ánh sang lạnh khác từ nơi xa bay vụt tới.
Keng keng hai tiếng giòn vang, một thanh phi đao, hai thanh trường kiếm đồng thời đụng vào một chỗ.
Mọi người không ngờ phi đao lại hung hãn mãnh liệt như thế, cuối cùng lại đem hai thanh trường kiếm đều đánh bay đi ra ngoài.
“Ai dám làm tổn thương nhi tử của ta, thử một chút?” Thanh âm lạnh lùng từ nơi xa truyền đến, có hai đạo nhân ảnh lập loè, trong nháy mắt đã gần đến trước mắt, rõ ràng chính là hai người Bắc Thần Mẫn Nhi và cung chủ.
“Các ngươi xem kịch lâu như vậy, rốt cục cũng chịu hiện thân rồi?” Long Thiên Tuyệt hơi kéo khóe môi, đem trường kiếm thu trở lại, hai đầu lông mày hiện lên thần sắc tự tin.
“Thế thì sao? Chẳng lẽ vừa rồi ngươi cũng không phải là thật sự muốn giết hắn, mà là muốn chúng ta hiện thân?” Cung chủ con ngươi co rụt lại, càng ngày càng cảm thấy cái đồ nhi này khó có thể nắm trong tay.
Long Thiên Tuyệt lẳng lặng yên nhìn chằn chằm cung chủ, bỗng nhiên cười một tiếng, cười đến hàn quang lạnh thấu xương.
Cung chủ trong lòng run lên, mới vừa rồi khi phân thân hủy diệt, những chuyện đó rót vào trong đầu của hắn, nhớ tới cổ trận đáng sợ kia, khiến cho hắn sinh ra sợ hãi.
Cho dù là chân thân của hắn ở đó, cũng chưa chắc có thể phá giải trận pháp đáng sợ kia?
“Ta mặc dù không thể nào thích Hách Liên Tử Phong, thậm chí có thể nói là chán ghét, nhưng nếu nói hắn hao hết tâm tư tới bố trí một màn như vậy, ta cũng sẽ không tin tưởng. Bởi vì……” Long Thiên Tuyệt liếc Hách Liên Tử Phong một cái, cười đến phong tao (lẳng lơ), “Hắn không phải là một người nhàm chán như vậy!”
“Hắn nhiều nhất……” Long Thiên Tuyệt sờ sờ cằm, suy tư nói, “Cũng chính là người không thú vị, cứng nhắc, thích trưng ra khuôn mặt lãnh khốc, giả bộ thâm trầm, hơn nữa tự đánh giá mình rất cao, vì tư lợi, tính tình âm u…… ( trở xuống tỉnh lược mấy trăm chữ), tóm lại là một người không thế nào là người trong lòng của người khác.”
Hách Liên Tử Phong khóe mắt run lên mấy cái, sắc mặt lãnh khốc trầm xuống, hắn là nên cảm tạ hắn rửa bỏ hiềm nghi cho mình, sau đó còn muốn cảm tạ sự “Ca ngợi” hắn như thế a?
Hắn nhất định là cố ý, bắt được cơ hội liền hung hăng chế ngạo hắn, hèn hạ!
Vân Khê âm thầm ho nhẹ mấy tiếng, buồn cười, nhưng trong lòng thì thật dài thở phào nhẹ nhõm, mặc dù nàng cũng không nguyện ý tin tưởng Hách Liên đại ca sẽ làm như thế, nhưng không thể phủ nhận, khi thấy nhân chứng cùng nhứng điểm hiềm nghi đều hướng về phía huynh ấy, nàng khẽ dao động.
Không nghĩ tới, đến cuối cùng người tín nhiệm Hách Liên đại ca nhất, lại là đối thủ của hắn —— Thiên Tuyệt.
Nàng không khỏi âm thầm cảm thán, phương thức chung sống với nhau của con người ở thế gian này vô cùng kỳ quặc.
Long Thiên Tuyệt ngữ điệu vừa chuyển, tiếp tục nói: “Thật ra thì, chân chính để cho ta cảm thấy khả nghi, ngược lại là ngươi.”
Hắn nhìn cung chủ, thấy vẻ mặt trên mặt hắn từ từ biến hóa, thanh âm của hắn tăng lên: “Ngươi cố ý nói cho ta biết, là Hách Liên Tử Phong ở sau lưng điều khiển chuyện này, chính là muốn dẫn ta nhìn thấy một màn như bây giờ, đem mũi nhọn chĩa về phía Hách Liên Tử Phong, khiến cho chúng ta hoàn toàn tin tưởng hắn chính là người giật dây chuyện này. Song, ngươi đã quên mất, thầy trò chúng ta sống chung nhiều năm với nhau, tâm tư của ngươi cùng thái độ xử sự của ngươi, ta là người hiểu rõ nhất. Ngươi càng chỉ điểm cho ta như thế, lại càng khiến cho ta cảm thấy có vấn đề, quả bất không ngoài dự đoán của ta…… Không nghĩ tới ngươi vì muốn đạt được mục đích của mình, ngay cả cháu của mình cũng muốn hại, ngươi quả thực đã đánh mất nhân tính, heo chó không bằng!”
“Ngươi……” Cung chủ sắc mặt trầm xuống, biến thành màu gan heo.
“Xem ra, là chúng ta đã xem thường các ngươi.” Bắc Thần Mẫn Nhi ánh mắt híp lại, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt của nàng ở trên người Vân Khê đảo mấy vòng, thanh âm quyến rũ nói, “Mặc dù mục đích của ta không có đạt được, nhưng hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy ngươi, cũng coi như không uổng công đi một chuyến. Ta có câu khuyên ngươi, có trượng phu và con gái rồi, vậy thì nên biết giữ bổn phận một chút, không nên khắp nơi lưu tình, khiến cho người ta ôm hi vọng. Ngươi cũng biết, có khi hữu tình cũng là vô tình nhất!”
“Mẫu thân ——” Hách Liên Tử Phong vẻ mặt khẽ biến, nhớ tới thủ đoạn đối địch tàn nhẫn của mẫu thân, trong lòng bỗng dưng sinh ra lạnh lẽo.
Vân Khê nghe thấy Hách Liên Tử Phong kêu nữ nhân này mẫu thân, nàng lập tức hiểu được thân phận của người này, thì ra bà ta chính là người từng vứt bỏ Hách Liên Tử Phong, sau đó cùng người nam nhân khác đến Long Tường đại lục.
A, cư nhiên lại có người đến dạy dỗ nàng?
“Phu nhân khuyên bảo ta đều nhớ kỹ, ta sẽ hảo hảo hướng phu nhân ngài học tập, học tập ngài làm thế nào là một hiền thê lương mẫu độc nhất vô nhị.” Nàng cố ý tăng thêm phát âm bốn chữ “Hiền thê lương mẫu”, mấy phần đắc ý giễu cợt, nếu cõi đời này chỉ còn lại có một”Hiền thê lương mẫu”, vậy cũng tuyệt đối không thể có là bà ta!
Thử hỏi, trên đời có người hiền thê lương mẫu nào lại lạnh lùng vô tình vứt bỏ con của mình, mặc hắn ở trong băng tuyết tự sinh tự diệt? Lại có người hiền thê lương mẫu có thiết kế hãm hại con của mình, buộc nhi tử thừa nhận mình không có làm qua chuyện, thiếu chút nữa đem con của mình đưa vào chỗ chết?
Bắc Thần Mẫn Nhi đôi con ngươi co rụt lại, từng sợi ánh sáng lạnh nguy hiểm trong thời gian ngắn bắn đi ra ngoài, ánh mắt của nàng như một đôi móc, hung hăng đâm trên người Vân Khê, âm hiểm lạnh lùng cười nói: “Ngươi tốt lắm! Hôm nay chúng ta coi như là gặp mặt, ngày sau ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi, ai bảo ngươi là bạn tốt của Phong nhi đây?”
Ánh mắt của hai nữ nhân ở giữa không trung hung hăng chạm vào nhau, đồng dạng sắc bén, đồng dạng hung hãn.
Chi chi chi chi ——
Tia lửa bắn ra bốn phía!
Tất cả những người khác đang có mặt tại đây đều cảm thấy chiến ý giữa hai nữ nhân, mồ hôi lạnh không được toát ra bên ngoài, thì ra là, nữ nhân phát ra độc ác tàn nhẫn, mới là đáng sợ nhất.