“Ai nói ta sẽ không hạ thủ? Ngươi đối với ta hiểu rõ bao nhiêu?” Trên bầu trời một thanh âm nam tử truyền tới, như lá trúc, trầm thấp mà giàu từ tính.
Mọi người nhìn thấy, một người mặc tử y tóc trắng ngồi trên lưng Côn Bằng, từ chân trời mà đến.
Ánh dương chiếu lên tóc hắn,khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng, nhiều hơn một tầng mông lung cùng mê ly.
“Hách Liên đại ca!” Vân Khê có chút ngoài ý muốn, không ngờ Hách Liên Tử Phong một mình xuất hiện ở đây.
Tông Chính Bác Đào ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Phong nhi, mau nói cho ta biết, mẹ con chôn ở nơi nào? Ta muốn thấy nàng!”
Hách Liên Tử Phong cười lạnh một tiếng: “Ngươi là gì của ta? Ta tại sao phải nghe lời ngươi? Hơn nữa, ngươi muốn thấy mẹ ta, mẹ ta nàng chưa chắc muốn gặp ngươi!”
Tông Chính Bác Đào lời nói chậm lại, trong đôi mắt toát ra vài phần phức tạp, trong nháy mắt hắn giống như là già đi mười mấy tuổi, thở dài nói: “Phong nhi, ta biết ngươi bởi vì chuyện khi còn bé, vẫn có thành kiến đối với ta. Ngươi nhất định oán ta không cho nàng mang con theo, cho nên mới đem con bỏ ở Ngạo Thiên đại lục…… căn bản không phải như vậy……”
Hách Liên Tử Phong vươn người đứng trên lưng Côn Bằng, mặt không chút thay đổi, trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh băng
“Ta là thật lòng thích nương con, muốn cho nàng cuộc sống tốt nhất, đồng thời yêu ai yêu cả đường đi, cũng muốn cho hài tử của nàng trưởng thành trong điều kiện tốt nhất. Ta đã từng nói với nàng, muốn dẫn các người cùng nhau rời khỏi Ngạo Thiên đại lục, đi tới Long Tường đại lục, nhưng mẹ con không đồng ý. Nàng nói hài tử Bắc Thần gia tộc, nên ở nghịch cảnh trưởng thành, hơn nữa trên người của con chảy huyết thống cao quý nhất Bắc Thần gia tộc, con là người sẽ gánh vác trách nhiệm chấn hưng Bắc Thần gia tộc. Nàng muốn cho con ở trong tuyệt vọng cầu sinh, để con trưởng thành, nàng muốn con thành người vô tình, chỉ có tuyệt tình, con mới có cơ hội học thành chí cao võ công của tuyệt học Bắc Thần gia tộc! Cho nên, nàng không thể dẫn con theo!” Tông Chính Bác Đào thở dài nói, “Mẹ con nàng quả nhiên là quyết đoán, lại chịu đau lòng đem con một thân một mình lưu lại Ngạo Thiên đại lục, lúc con còn nhỏ như vậy……”
“Ngươi câm miệng! Mẹ ta đã chết, ta không muốn nghe những lời chửi bới nàng!” Hách Liên Tử Phong trên mặt nổi gân xanh, lớn tiếng quát, hắn kích động không ngừng. Hắn từng hận mẹ của hắn, thậm chí hiện tại, hắn cũng hận. Nhưng dù sao cũng là người tháng mười hoài thai hắn a, hắn tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào chửi bới mẫu thân của mình!
Tông Chính Bác Đào thanh âm ngừng hẳn, không hề nữa nói tiếp, quay đầu, nhìn Vân Khê: “Vân Khê, ngươi hại chết phu nhân của ta, hôm nay tới đây mục đích chỉ có một, đó chính là lấy thủ cấp ngươi!”
Song kiếm ở trong tay hắn lượn vòng, nhấc lên từng đợt phong ba!
Vận sức chờ phát động!
“Dừng tay!” Hách Liên Tử Phong khống chế Côn Bằng, đáp xuống, rơi trên mặt đất, hắn rơi xuống vị trí vừa vặn ở giữa Tông Chính Bác Đào cùng Vân Khê. Hắn trừng mắt nhìn Tông Chính Bác Đào, lạnh lùng nói: “Là kẻ nào nói cho ngươi biết, mẹ ta bị nàng giết chết?”
“Ta cho ngươi biết cũng không sao, là thủ hạ của nương con báo cho cho ta chuyện này. Bọn họ đối với nương con từ trước đến giờ thần phục, bọn họ không thể nào nói láo! Phong nhi, ngươi không được xử trí theo cảm tính, mất đi phán đoán của mình!” Tông Chính Bác Đào lại khuyên Hách Liên Tử Phong.
“Thủ hạ của nương ta? Ngươi nói không phải là Nam Cung Dực chứ?” Hách Liên Tử Phong nhăn mày, trong con ngươi thâm trầm xẹt qua sát ý, “Nam Cung Dực cái đồ vong ân phụ nghĩa, mẹ ta tín nhiệm hắn như thế, đem cầm quyền linh bài giao cho hắn, mẹ ta vừa chết, hắn khắp nơi thu mua lòng người, đem thủ hạ của mẹ ta hết thảy biến thành người của hắn. Hắn giả mù sa mưa đem tất cả tài phú của mình hiến tặng cho lão tổ tông, muốn tranh thủ tín nhiệm của hắn, lại vừa tới chỗ ngươi quạt gió thổi lửa, để ngươi cùng Khê Nhi đấu đá ngươi chết ta sống, đến cuối cùng hắn ngư ông đắc lợi!”
“Ngươi nói cái gì? Nam Cung Dực cố ý truyền tin tức giả? Kia giết ngươi mẹ đến tột cùng là kẻ nào?” Tông Chính Bác Đào giận tím mặt, trong tay song kiếm vừa thu lại, hai đấm nắm chặt.
“Giết ta mẹ, không phải là người khác, chính là Tông chủ Vân tộc!” Thấy song đồng Tông Chính Bác Đào co lại, Hách Liên Tử Phong châm chọc cười lạnh nói, “Miệng ngươi nói yêu nương ta, hiện tại biết cừu nhân giết nàng là Tông chủ Vân tộc, đối mặt với kẻ địch mạnh như thế, ngươi có can đảm báo thù cho nương sao? Nếu như không có, như vậy sau này cũng đừng có trước mặt bất cứ kẻ nào nhắc tới mẹ ta, bởi vì ngươi căn bản không xứng với!”
Tông Chính Bác Đào không lên tiếng, ánh mắt vật lộn một phen, hắn nói năng có khí phách nói: “Ta dám! Có thể thay mẹ ngươi báo thù, cho dù hắn là Thiên hoàng Lão Tử, ta cũng vậy dám giết!”
“Phong nhi, con mặc dù không phải con trai ruột của ta, nhưng ta chưa từng đối xử với con như ngoại nhân. Một ngày nào đó, ta sẽ chứng minh cho con, ta yêu mẹ con, ta sẽ làm cho con thừa nhận mối quan hệ của mẹ con và ta!” Nói xong, Tông Chính Bác Đào xoay người, dẫn theo hắn một đám thủ hạ, rời học viện Thiên Long.
Thanh âm hùng hồn còn quanh quẩn ở trước cửa học viện Thiên Long, Hách Liên Tử Phong vốn lạnh như băng, rốt cục có một chút buông lỏng, hắn đưa mắt nhìn bóng lưng Tông Chính Bác Đào thật lâu, trong nội tâm dâng lên một cỗ tình cảm trước nay chưa hề có, nhưng rất nhanh, lại bị hắn hung hăng áp chế xuống.
Lời hùng tráng ai không biết nói? Nhưng nếu có một ngày ông ta thật sự làm được, có lẽ hắn……
“Hách Liên đại ca, sao huynh lại tới đây? Tiểu Nguyệt Nha thế nào? Tử Yêu có làm khó dễ nó không?” Vân Khê nói…, cắt đứt suy tư của hắn.
Hách Liên Tử Phong quay đầu, nhìn Vân Khê, thanh âm không tự chủ toát ra nhu tình: “Nàng yên tâm, lão tổ tông đối xử rất tốt với bé, không để cho bé bị nửa điểm ủy khuất. Ta hôm nay đặc biệt thay lão tổ tông tới đưa thiệp, muốn mời các ngươi đi tới Bắc Thần gia tộc, tham gia thịnh hội Bắc Thần gia tộc trọng lập môn hộ.”
Hắn từ trên người lấy ra ba tờ thiếp mời: “Này ba tờ thiếp mời, có một là cho vợ chồng các ngươi, hai tờ khác, theo thứ tự là của Long gia cùng Bách Lý gia tộc, về phần thiếp mời Hiên Viên gia tộc, Chiến gia cùng Viên gia, đã đưa đến tận nơi. Thịnh hội định mười ngày sau, có tới hay không, các ngươi tự mình định đoạt, bất quá…… Ta khuyên các ngươi nên đi một chuyến, lão tổ tông tính tình thất thường, hắn hiện tại đang hứng thú với việc gây dựng lại Bắc Thần gia tộc, lúc này nếu có gia tộc đi theo đối nghịch, hắn tuyệt đối sẽ tận lực khai đao gia tộc đó, để hiển lộ thanh uy của hắn!”
Vân Khê từ trong tay của hắn nhận lấy thiếp mời, như có điều suy nghĩ, một lúc lâu, nàng dò hỏi: “Hách Liên đại ca, theo ý kiến của huynh, Tử Yêu kế tiếp sẽ có hành động gì đây? Lần thịnh hội này, hắn có mục đích khác không?”
“Ta biết băn khoăn của các ngươi, mặc dù hiện tại ta thường xuyên làm bạn bên người hắn, nhưng tâm tư quỷ trắc của hắn, ta cũng khó đoán được ý mưu đồ chân thật của hắn. Các ngươi trước khi đi, tốt nhất cho nhiều mình thêm con đường lui, nếu thật xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta sẽ kịp thời báo cho các ngươi, nhưng không thể không phòng có những chuyện ngoài ý muốn phát sinh……” Hách Liên Tử Phong muốn nói lại thôi, Vân Khê cũng đã từ trong lời nói của hắn biết thêm nhiều thông tin, vô luận thịnh hội lần này có phải Hồng Môn yến hay không, bọn họ không đi không thể, bởi vì nữ nhi của nàng còn trong tay Tử Yêu
“Hách Liên đại ca, cám ơn nhắc nhở của huynh.”
“Thiếp mời đã đưa đến, ta phải đi. Tiểu Nguyệt Nha, ta sẽ thay ngươi chiếu cố tốt nàng.” Hách Liên Tử Phong nhìn nàng một cái thật sâu, cho nàng một ánh mắt an tâm, sau đó khống chế Côn Bằng một lần nữa bay vút đi.
“Di? Hắn ngồi trên lưng Côn Bằng, sẽ không phải là thần thú giữ nhà của học viện Côn Bằng chứ?” Trong đám người, có người nhận ra thú sủng của Hách Liên Tử Phong, nói rồi lại không dám xác nhận.
“Ngạc nhiên! Các ngươi là chưa từng thấy thần thú sao? Thấy người ta thú sủng cao cấp một chút, đã coi đó là thần thú, ta xin người có chút kiến thức có được hay không? Có muốn chúng ta đem thần thú của mình đem ra, cho các ngươi hiểu một chút kiến thức về thần thú không?” Vân Khê cố ý nói, dời đi lực chú ý của mọi người, thật ra thì nàng đã sớm phát hiện, Côn Bằng của Hách Liên Tử Phong, chính là thần thú giữ nhà của học viện Côn Bằng. Bất quá vấn đề bây giờ là, Thiên Tuyệt mới vừa nhận trách nhiệm lãnh đạo thập đại học viện, nếu để cho mọi người biết được thần thú giữ nhà của học viện Côn Bằng ở trong tay Hách Liên đại ca, chẳng lẽ bọn họ không phải muốn tạo phản, để Thiên Tuyệt đem thần thú giữ nhà của học viện Côn Bằng đem về?
Vì tránh khỏi phân tranh, nàng chỉ có thể tận lực thay Hách Liên đại ca giấu diếm sự thật.
Mọi người nghe lời của nàng, sắc mặt tối sầm, bọn họ dầu gì cũng là trưởng lão kiến thức uyên bác, làm sao trong mắt của nàng, lại như kẻ không biết gì vậy? Đả thương quá rồi!
“Tất cả giải tán đi? Các ngươi thật là không có mắt gì cả, có cần ta bổ sung thêm kiến thức về thần thú không?” Vân Khê hướng mọi người trợn mắt, đối với bọn họ không có ấn tượng gì, không thể trách nàng ngang ngược càn rỡ như thế, đều do những người này qua đáng đi, thừa dịp nàng không có ở đây, khi dễ ca ca nàng, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Còn không dừng lại, bọn họ muốn đánh chủ ý lên thú sủng của Hách Liên đại ca, đôi lúc không thể không tàn nhẫn a!
Mọi người chứng kiến bộ dáng nổi giận của nàng, nơi nào còn dám trêu chọc nàng? Mọi người đổ mồ hôi hột nhanh chóng tản đi.
Trước đại môn, rất nhanh mọi người giải tán, chỉ còn lại Vân Khê cùng mấy vị bằng hữu lưu lại.
Đám người Chiến Thiên Dực không nhịn được cười trộm, vẫn là muội tử lợi hại, thoáng cái đã đem những lão già kia trấn trụ.
Long Thiên Tuyệt ôn nhu nhìn thê tử, trong ánh mắt thêm phần sủng nịch, càng nhiều hơn là một loại tự hào khó tả. Đúng vậy a, trừ hắn ra, còn có thể là ai có thể cưới được một vị thê tử vừa bưu hãn vừa đáng yêu như vậy đây?
Vân Trung Thiên cũng không nhịn được khẽ cười, nếu muội muội thật đem toàn bộ thần thủ thả ra, đoán chừng có thể đem những lão gia hỏa kia giẫm chết!
Không nói đến Cửu cô cô cao ngạo mắt cao hơn đầu, chỉ một Thủy Quy cự thú, đủ đem những lão gia hỏa kia hù chết!
Xem ra ở học viện Thiên Long thời gian quá lâu, tôn ti trật tự bị mấy lão già kia không coi ra gì rồi.Có lẽ đã đến lúc phải thay đổi rồi!
“Vân đại ca, thật xin lỗi, ta đã đem phiền phức tới cho các người.” Dạ Tử Hi tiến lên, bất an nói, đáy lòng khó nén áy náy. Khi hắn đối mặt với chất vấn của mọi người, nàng không thể nghĩ ra biện pháp xử lí, giúp hắn giải quyết phiền toái, ngược lại lại làm cho nó loạn lên. Nàng bỗng nhiên nghĩ, có lẽ A Lý thích hợp đứng bên cạnh hắn hơn, bởi vì nàng có thể tại thời điểm cần thiết trợ giúp hắn, nghĩ ra phương pháp xử lí hữu hiệu nhất. Mà nàng ở đâu, sức mạnh cùng trí thông minh trong ngày thường của nàng đi nơi nào, là đút chó ăn chưa?
Nàng dùng sức cắn môi, ảo não không thôi.
Vân Trung Thiên nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa: “Dạ cô nương, ngươi không cần tự trách, nói cho cùng cũng là ta làm liên luỵ tới cô nương, bọn họ là hướng về phía ta tới, cho nên mới phải liên lụy đến cô nương.”
“Nhưng…ta không giúp được huynh cái gì, ta thật vô dụng!” Dạ Tử Hi lưng tròng nói.
Vân Trung Thiên nhãn quang động, biết nàng nhất định là hiểu lầm hắn, cho nên mới cảm thấy áy náy, đem tất cả tội lỗi ôm đến trên người của mình. Đang muốn nói cái gì đó, Vân Khê đoạt một bước, cắt đứt lời của hắn: “Dạ cô nương, thích một người, không phải là để xuống tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của mình. Nếu người thật sự yêu ngươi, như vậy hắn yêu bản chất của ngươi, chứ không phải bỏ bọc đằng sau của ngươi. Ngươi là người thông minh, hẳn là hiểu được lời của ta!”
Dạ Tử Hi ngước mắt, rõ ràng ngẩn ra, nàng cắn xé cánh môi, lâng mày, chẳng biết tại sao, đột nhiên có cảm giác bị trọng chùy đánh.
Chẳng lẽ nàng vô ý thức dần dần đánh mất bản tính của mình sao? Nàng trở nên tự ti, trở nên hèn yếu rồi?
Mắt hạnh tán loạn ra khỏi vài chói mắt chói mắt quang mang, nàng thần sắc rung lên, lạnh lùng nói: “Ta tự nhiên hiểu được, không cần ngươi tới dạy ta!”
Vân Khê đạm quét nàng một cái, không tiếp tục nói gì, quay đầu nhìn về phía A Lý: “A Lý, hiện tại, có phải muội nên nói một chút chuyện xưa của mình hay không?”
A Lý thật giống như đã ý thức được nhất định sẽ có người chất vấn nàng, cho nên không có quá nhiều phản ứng, suy tư chốc lát, ngẩng đầu nói: “Ta có thể nói cho cho một mình tỷ biết không?” trong con ngươi lóe ra vô số ánh sao lấp lánh, đó là một loại ánh mắt tín nhiệm, không cho người cự tuyệt.
Nàng chỉ tín nhiệm Vân Khê tỷ tye, muốn đem quá khứ của mình nói cho một mình tỷ ấy biết.
Vân Khê gật đầu, cùng những người khác lên tiếng chào hỏi, dẫn A Lý vào học viện.
Chiến Thiên Dực tiến lên một bước, muốn đi theo muội muội, lại bị Bách Lý Băng Tuyền ngăn cản: “Cho A Lý một chút thời gian, nàng một ngày nào đó sẽ chính miệng nói cho huynh biết.”
“A Lý nàng rốt cuộc gặp chuyện gì, vì sao ngay cả ta nàng cũng không nguyện ý tín nhiệm?” Chiến Thiên Dực ôm đầu, đứng ở trên mặt đất, nội tâm đau đớn, hơn nữa là đau lòng muội muội của mình. Hắn trách cứ mình không chiếu cố tốt nàng, làm cho nàng gặp nhiều chuyện như vậy, nếu ngày đó hắn không đáp ứng cầu khẩn của muội muội, không mang theo nàng cùng nhau đi tới, hoặc trong quá trình một tấc cũng không rời muội muội, như vậy những chuyện sau này có phải hay không cũng sẽ không phát sinh?
“Dực, huynh đừng như vậy! Huynh đã làm rất tốt rồi, huynh là ca ca tốt, chẳng qua là số phận không do người quyết định……” Bách Lý Băng Tuyền đi theo hắn ngồi phía dưới, dùng ôn nhu của nàng an ủi hắn
Mọi người thấy thế, yên lặng thối lui.