Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 5 – Chương 38: Đôi bạn dở hơi đồng cam cộng khổ!

Tác giả: Bắc Đằng
Chọn tập

“Đại tẩu, chính là hắn!” Long Thiên Thần chỉ vào Bạch Sở Mục, tố cáo với Vân Khê, lỗ mũi thở hổn hển, “Đại tẩu nhìn đi! Hai người bọn họ cổ cổ quái quái, một quần áo xốc xếch, một đầu tóc lôi thôi, nhất định là Bạch Sở Mục đã làm chuyện xấu đối với tiểu Thiên Tầm nhà chúng ta.”

Vân Khê cũng phát hiện điểm quái dị của hai người, kéo Long Thiên Tầm qua dò hỏi: “Thiên Tầm, nói cho đại tẩu, đã xảy ra chuyện gì? Hắn không phải đã làm gì muội chứ?”

Long Thiên Tầm xấu hổ cúi đầu, nàng sao có thể nói với đại tẩu rằng Sở Mục ca ca vừa mới hôn nàng chứ?

“Đại tẩu, tẩu nghĩ đệ là loại người nào?” Bạch Sở Mục tức giận, câu “Đại tẩu” bật thốt lên.

“Chờ một chút! Đại tẩu là để ngươi gọi sao?” Long Thiên Thần trừng hắn, bắt lỗi của hắn, thật giống như đối phương phạm vào tội ác tày trời.

Vân Khê nhíu nhíu mày, nàng đột nhiên cảm giác được người tối nay cổ quái đâu chỉ có Bạch Sở Mục cùng Long Thiên Tầm, Long Thiên Thần phản ứng cũng cổ quái.

“Tại sao? Tại sao? Đã xảy ra chuyện gì?” Bách Lí Song cũng tới hiện trường, chạy đến tham gia náo nhiệt.

Long Thiên Thần tiếp tục chỉ vào Bạch Sở Mục, căm giận nói: “Người này, mới vừa lại nắm tay Thiên Tầm đi vào, các ngươi nói xem có đúng hay không rất ghê tởm?”

“Không phải chỉ là dắt tay thôi sao? Có cái gì phải hoảng hốt như vậy?” Bách Lí Song không nhịn được hướng hắn trợn trắng mắt, hắn còn không cẩn thận hôn nàng nha, mà nàng cũng không còn gặp có phản ứng gì a, hiện tại lại đối với những chuyện của người khác để ý như vậy, không biết là hắn suy nghĩ cái gì.

“Này còn không nghiêm trọng?” Long Thiên Thần thở dốc một hơi, hắn bỗng nhiên cảm thấy tất cả mọi người đều không nghĩ giống nhau, nếu không sao lại không hiểu chứ?

“Đại ca, huynh nói gì đi? Thiên Tầm là muội muội của chúng ta, tại sao có thể để cho người khác tùy tiện bắt nạt đây?” Hắn đem hi vọng cuối cùng ký thác vào trên người đại ca.

Long Thiên Tuyệt hí mắt, con ngươi dẹp dài nhìn chằm chằm trên người Bạch Sở Mục hồi lâu, áp lực vô hình âm thầm truyền lại, hắn bỗng nhiên mở miệng nói: “Muội muội của ta phải gả cho nam nhân có thể không có thân thế bối cảnh, cũng có thể không có tiền tài thế lực, nhưng phải là phẩm hạnh đoan chánh, hơn nữa phải có thực lực Huyền tôn ngũ phẩm trở lên, nếu không hết thảy đều không cần suy nghĩ!”

Không sai!

Những thứ khác cũng không trọng yếu, nhưng người phải có phẩm hạnh, có thực lực tuyệt đối, nếu không hắn làm sao có thể bảo vệ tốt Thiên Tầm? Như vậy làm sao có thể đặt chân tới Long gia? Hắn đây là muốn cho Bạch Sở Mục áp lực, cũng là khảo nghiệm. Nếu hắn thật lòng thích Thiên Tầm, như vậy hắn nhất định sẽ không ngừng cố gắng nâng cao thực lực, nhưng nếu hắn không phải là thật lòng, như vậy hắn nhất định sẽ chùn bước. Nếu như hắn không muốn vì bảo vệ nữ nhân của mình mà cố gắng làm cho mình trở nên mạnh mẽ, như vậy căn bản là không xứng cưới muội muội của Long Thiên Tuyệt.

Bạch Sở Mục hơi ngẩn ra, có chút phản ứng không kịp, cẩn thận suy nghĩ một phen lời của Long Thiên Tuyệt, hắn nhìn về phía Long Thiên Tầm, cảm xúc không khỏi mênh mông.

Hắn cả đời này cũng không vì cái mục tiêu gì mà cố gắng quá, cho tới bây giờ cũng là tùy tâm sở dục (1), song giờ này khắc này nội tâm của hắn đang nảy mầm một ý niệm cường đại trong đầu. Hắn muốn vì nàng, chân chính cố gắng một lần!

Long Thiên Tầm nhìn hắn, nàng không biết nói sao về tình trạng hiện nay của hai người, Sở Mục ca ca không phải là thật thích nàng, nàng chỉ biết là mình thích hắn. Bởi vì trừ phụ thân cùng hai ca ca ở ngoài, hắn là người đối tốt nhất với nàng rồi, ở thời điểm nàng không vui, hắn luôn trêu chọc cho nàng cười, lúc nàng nhớ nhà, hắn luôn an ủi nàng, hơn nữa tấm lòng của hắn rất tốt, có thể hi sinh bản thân để thành toàn cho sư huynh.

Nhưng nàng không xác định, Sở Mục ca ca có thể vì nàng tiếp nhận khiêu chiến của Thiên Tuyệt ca ca hay không.

Nội tâm của nàng rất thấp thỏm.

“Thiên Tầm, đừng lo lắng! Hết thảy có ta đây!” Bạch Sở Mục bỗng nhiên hướng về phía nàng tươi cười, chói mắt hơn hẳn ánh nắng.

“Đại ca, huynh yên tâm, đệ nhất định sẽ cố gắng! Nhưng nên cho đệ chút thời gian, không nên trong thời gian này vội vàng đem Thiên Tầm gả cho người khác.” Bạch Sở Mục thần sắc thành khẩn, thật tình, cũng bao hàm mấy phần kiên trì.

Mọi người âm thầm hút không khí, không nghĩ tới Bạch Sở Mục thật đúng là nghiêm túc.

Nhất là Long Thiên Thần, như thấy quái vật, bất khả tư nghị nói: “Ngươi nói nghiêm túc? Ngươi không phải nói ngươi đời này cũng không kết hôn sao? Không phải nói muốn cùng ta đi lưu lạc giang hồ sao? Tiểu tử ngươi làm sao đột nhiên thay đổi chủ ý? Ta đây làm sao bây giờ?”

Bạch Sở Mục ho nhẹ: “…… Ta chỉ là đột nhiên ngộ đạo mà thôi.”

Long Thiên Thần tức giận: “Ngộ đạo cái đầu ngươi! Ngươi bây giờ mới là thực lực Huyền tôn sơ giai, còn là theo vượn vượn khế ước sau mới tấn chức, muốn tấn thăng đến Huyền tôn ngũ phẩm trở lên, phải đợi đến ngày tháng năm nào? Ngươi đây không phải là làm trễ nải Thiên Tầm nhà chúng ta sao? Chờ ngươi tấn thăng đến Huyền tôn ngũ phẩm, Thiên Tầm nhà chúng ta sợ rằng đã biến thành gái lỡ thì.”

“Ta nguyện ý chờ.” Thanh âm yếu ớt mà tinh tế của Long Thiên Tầm truyền đến.

Cái này, Long Thiên Thần coi như là hoàn toàn không còn gì để nói rồi, chỉ là im lặng ngó chừng hai người, tâm tình của hắn rất phức tạp, vừa hi vọng có một hảo huynh đệ có thể cùng hắn tiêu dao giang hồ, cũng vừa hi vọng muội muội của mình có một mối nhân duyên tốt…… Trời ạ, vì sao thế sự không thể lưỡng toàn đây?

Bách Lí Song không nhịn được xen vào nói: “Long Thiên Thần, ngươi làm gì phản đối bọn họ ở chung một chỗ như thế? Hai người bọn họ nếu là ở cùng nhau rồi, ngươi cùng Bạch Sở Mục chính là người một nhà chân chính rồi, còn không phải là có thể cùng nhau lưu lạc giang hồ? Hơn nữa theo như bối phận…… Hắn còn phải gọi ngươi một tiếng ca ca đấy.”

Long Thiên Thần vốn đang buồn bực vô cùng, thoáng cái tâm tình liền trở nên vui vẻ rồi, hắn không nhịn được khua tay múa chân: “Đúng vậy! Ta là ca ca của Thiên Tầm, hắn cũng phải gọi ta là ca ca, ha ha, ha ha ha ha…… Ta làm sao không nghĩ tới đây? Cái này hay, cái này hay, ta giơ hai tay hai chân tán thành!”

Một đám quạ hướng trên đỉnh đầu mỗi người bay qua……

Thuận tiện bay xuống vài miếng lá cây.

Tốc độ biến sắc mặt của hắn không khỏi cũng quá nhanh đi?

Bạch Sở Mục giơ tay lên lau mồ hôi, thua lỗ, đại thua lỗ, hắn làm sao lại không nghĩ tới việc này đây? Chết tiệt, sau này chẳng phải sẽ bị tiểu tử này chiếm tiện nghi?

“Nếu không, ta …. suy nghĩ một chút xem sao.”

Tiếng nói vừa dứt, một mắt lạnh hướng hắn bay tới, ở trong lòng Long Thiên Tuyệt lập tức đánh cho hắn một gạch đỏ!

Nam nhân dễ dàng lùi bước như vậy, không cần tứ đại hộ pháp động thủ, hắn sẽ tự mình đạp cho tên tiểu tử này một cước!

“Ta nói nhảm! Ta tiếp nhận điều kiện của đại ca.” Bạch Sở Mục thấy tình huống không đúng, vội vàng chân chó chạy đến chỗ Long Thiên Tuyệt khoe mẽ.

“Rất tốt! Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ tự mình đốc thúc đệ luyện công, sớm muộn gì cũng phải hai canh giờ, nếu đệ dám đến trễ……” Long Thiên Tuyệt hài lòng gật đầu, khóe miệng cong lên, trên khuôn mặt tuấn mĩ không khỏi hé ra một nụ cười điên đảo chúng sinh.

Nụ cười kia mặt ngoài nhìn như vô hại kì thực nguy cơ tứ phía, làm cho Bạch Sở Mục nhất thời sởn tóc gáy, gật đầu lia lịa nói: “Đại ca yên tâm, đệ tuyệt đối sẽ không đến trễ!”

Hắn âm thầm kêu khổ, vợ chồng bọn họ đều là âm dương quái khí, muốn dung nhập vào cả nhà bọn họ, cuộc sống về sau hắn không biết phải làm sao, đau đầu quá đi mất

Long Thiên Tầm liếc trộm hắn, trong lòng vui vẻ.

Long Thiên Thần còn đắm chìm trong vui sướng được làm ca ca, đột nhiên nghe được đại ca truyền đến một câu âm dương quái khí, hoàn toàn đánh nát mộng đẹp của hắn: “Thiên Thần, cả đệ nữa! Bắt đầu từ ngày mai, cùng hắn luyện công.”

“A? Đại ca, đừng mà!” Dùng sức hướng đại ca nháy mắt, giả trang thành bộ dáng vô tội, muốn tranh thủ đồng tình, đáng tiếc chiêu này đối với đại ca hắn mà nói, hoàn toàn sẽ không dùng được. Đối với đại ca, dùng chiêu này trừ phi là đại tẩu hắn, nếu không ai cũng sẽ không có hiệu quả, ai bảo từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân đây?

Long Thiên Thần vẻ mặt bi thương, xem ra cuộc sống sau này cũng sẽ không khá giả rồi, khổ quá!

Cũng là Bạch Sở Mục làm hại!

“Ha ha ha ha……” Bạch Sở Mục cười đến đắc ý, vẻ mặt nhìn có chút hả hê, nghiễm nhiên quên mất, mình cũng là một thành viên trong đó.

Vân Khê ngáp, thật sự không có hứng thú tiếp tục xem hai tên tiểu bạch nhàm chán rồi, nàng đi nghiên cứu thuật luyện đan còn tốt hơn, chuẩn bị cho đại hội tỉ thí luyện đan đây.

“Song nhi, mang Thiên Tầm đi rửa mặt. Tất cả mọi người giải tán, đi ngủ.” Nàng kéo tay Long Thiên Tuyệt, hai vợ chồng cùng nhau trở về phòng.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Bạch Sở Mục cùng Long Thiên Thần đã bị người từ trong chăn nhéo lên.

Hai người mắt nhắm mắt mở mò tới vườn, thấy Long Thiên Tuyệt rất sớm đã chắp tay đứng ở trong vườn, thân ảnh cao ngất tràn đầy sinh lực, làm cho người ta không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.

Trước người hắn, còn đựng mấy cây cái cọc gỗ, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.

“Đại ca!”

“Đại ca!”

Hai người vừa ngáp, vừa hô.

“Ngày thứ nhất, các ngươi tới trễ thời gian nửa nén hương, các ngươi nói, phải làm như thế nào trừng phạt các ngươi?” Long Thiên Tuyệt nói nghe rất bình thản, nhưng lại giấu giếm sát cơ.

Bạch Sở Mục cùng Long Thiên Thần thoáng cái liền tỉnh ngủ.

“Đã trễ nửa nén hương sao?”

“Vậy làm sao không có sớm chút đánh thức chúng ta?”

Hai người thanh âm từ từ nhỏ dần, bởi vì bọn họ thấy thân thể cao lớn của Long Thiên Tuyệt từ từ vòng vo tới đây, ánh mắt mang theo lực sát thương khi bọn hắn hai người trên mặt như đao lưỡi dao một loại xẹt qua, bọn họ cả người chấn động, nơi nào còn dám phát ra nửa điểm thanh âm?

“Tiểu Mặc, đem đạo cụ mang lên!” Long Thiên Tuyệt bỗng nhiên mở miệng.

Bạch Sở Mục cùng Long Thiên Thần nhất tề quay đầu, sau đó liền thấy Tiểu Mặc cầm hai giỏ bằng trúc từ bên trong gian phòng đi ra, trong một giỏ trúc bày đặt vô số cây nến màu đỏ, trong giỏ trúc kia để vô số bát sứ.

“Phụ thân, nến tới.” Tiểu Mặc đem giỏ bằng trúc theo thứ tự đặt xuống trước mặt Bạch Sở Mục cùng Long Thiên Thần, cười híp mắt nhìn bọn họ, ánh mắt kia thấy thế nào cũng là quá tà dị.

Bạch Sở Mục, Long Thiên Thần hô to không ổn, sẽ không phải là……

Bọn họ quả nhiên không có đoán sai, thật sự là như vậy!

Cho nên trong vườn rất nhanh xuất hiện một màn: hai gã thanh niên đứng ở trên mặt cọc gỗ, đứng trung bình tấn, trên đầu mỗi người đặt một cái bát sứ, trong bát sứ chứa một cây nến đỏ đang cháy, còn có một nam hài, cầm roi mây, đảo quanh bên người bọn họ. Người nào chân có hơi cong, hắn liền đánh xuống, roi mây nhuộm màu sắc đặc thù, mỗi lần đánh thì ở trên thân người đó lưu lại một dấu vết.

Qua một ít thời gian, trên bắp chân hai gã nam tử liền để lại ít nhất mười vết roi trở lên, hai người kêu khổ liên tục.

“Tiểu Mặc, cháu làm thật như vậy sao, cho các thúc thúc nghỉ ngơi đi, cháu mở một con mắt nhắm một con mắt là được rồi.”

“Đúng vậy, cháu tạm thời đánh mấy cái, cha cháu cũng sẽ không biết đến.”

Tiểu Mặc kiên quyết lắc đầu: “Không được! Cha cháu nói, nếu như trên người hai thúc vết roi ít hơn so với một trăm, sáng mai cháu còn phải tiếp tục dậy sớm tới đốc thúc hai người luyện công. Người ta cũng muốn ngủ a, thật không dễ dàng mà.”

Tiểu Mặc vểnh cái miệng nhỏ lên, vẻ mặt mệt mỏi.

Ai bảo phụ thân hạ lệnh hoàn thành nhiệm vụ sau mới được trở về tiếp tục ngủ? Lại đem trọng trách đốc thúc giao cho bé, bé cũng rất không thoải mái a!

Bạch Sở Mục cùng Long Thiên Thần vô cùng đồng tình nhìn về phía bé, thì ra là cùng là lưu lạc thiên nhai a, thế tội gì phải làm khó nhau chứ?

“Không đúng! Cha cháu không phải nói cho chúng ta trong thời gian nến đỏ thiêu đốt vết roi không được nhiều hơn một trăm mới coi là vượt qua kiểm tra sao? Làm sao lại nói với cháu là không thể ít hơn so với một trăm thì cháu mới không cần tới tiếp tục đốc thúc chúng ta? Vậy ý tứ huynh ấy là……”

Bạch Sở Mục cùng Long Thiên Thần liếc nhau một cái, lại cùng Tiểu Mặc ba người nhìn nhau chốc lát, ba người bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

“Thật là âm hiểm a!”

Nếu hai người bọn họ không thể hoàn thành nhiệm vụ, như vậy ngày mai sẽ phải tiếp tục chịu phạt rồi, mà Tiểu Mặc có thể trở về nghỉ ngơi, nhưng nếu hai người bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, như vậy Tiểu Mặc ngày mai sẽ phải tiếp tục dậy sớm, tới đốc thúc bọn họ. Cứ như vậy, bọn họ song phương là tình cảnh đối lập, ai cũng không dám lười biếng dùng mánh lới rồi, mà Long Thiên Tuyệt có thể an tâm đi ngủ, đây thật là âm hiểm a!

“Phụ thân thật xấu! Cháu muốn đi tố cáo mẫu thân!” Tiểu Mặc hừ hừ nói.

“Vô dụng! Cha cháu dám khi dễ cháu như vậy, nhất định là được mẹ cháu đồng ý.” Bạch Sở Mục quạt gió thổi lửa nói.

Long Thiên Thần nói: “Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”

Tiểu Mặc vuốt vuốt lỗ mũi nói: “Dù sao hai thúc hôm nay nhất định là không thể hoàn thành nhiệm vụ rồi, không bằng làm cho cháu sớm một chút đánh đủ một trăm cái, để cháu có thể sớm chút trở về ngủ.”

Bạch Sở Mục cùng Long Thiên Thần hai mặt nhìn nhau, tại sao hy sinh nhất định phải là bọn hắn?

“Bất quá, ngày mai các thúc đứng tấn cũng không phải là một cây cây nến rồi, mà là hai cây.” Tiểu Mặc khả về phía bọn họ giơ hai ngón tay, Bạch Sở Mục cùng Long Thiên Thần cả kinh thiếu chút nữa liền trực tiếp từ trên mặt cọc gỗ rớt xuống, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Long Thiên Thần đột nhiên tinh thần chấn động, dùng lời nói mang đầy chính nghĩa nói: “Tiểu Mặc, cha cháu đem nhiệm vụ trọng yếu như vậy giao cho cháu, làm sao cháu có thể làm việc qua loa đây? Cháu xứng đáng với sự tín nhiệm của cha cháu sao? Cháu xứng đáng với Tiểu Nguyệt Nha gọi cháu một tiếng ca ca sao?”

“Tiểu Huyên Huyên vẫn còn không có nói chuyện đâu.” Tiểu Mặc chột dạ nói.

Bạch Sở Mục cũng thay đổi vẻ uể oải tinh thần, nghiêm mặt nói: “Tiểu Mặc, làm người là phải thành thực, đánh mấy cái chính là mấy cái, tuyệt không thể nhiều hơn, cũng không thể thiếu đi, không thể lừa gạt …, biết không? Các thúc thúc là chuyên tâm luyện công, không phải tới đây đùa, thái độ của chúng ta thật tình như thế, làm sao cháu có thể qua loa cho xong?”

Tiểu Mặc yếu ớt nhìn hai người, bọn họ biến sắc mặt cũng quá nhanh đi?

“Được rồi! Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta đều thật tình một chút, ai cũng không cho lừa gạt …!”

Bạch Sở Mục cùng Long Thiên Thần trong bụng buồn buồn, mặc dù hi vọng vượt qua kiểm tra tương đối xa vời, nhưng cũng coi như là có chút hy vọng đi, nếu muốn về nghỉ sớm mà để nó quật loạn xạ, bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Bạch Sở Mục cùng Long Thiên Thần hai người một khi nghiêm túc, tư thế trung bình tấn, tinh thần thoáng cái liền đi lên, rất nhanh nửa canh giờ trôi qua, cũng không có nửa điểm không tuân theo quy định. Tiểu Mặc vững vàng đốc thúc bọn hắn, đáng tiếc vẫn không có cơ hội hạ thủ, đến cuối cùng hắn chỉ có ngồi xổm ngủ gà ngủ gật đi.

Số khổ, trẻ con xem ra là không có biện pháp thoát đi điều xấu đâu.

Bạch Sở Mục cùng Long Thiên Thần rốt cục qua cửa, mệt mỏi mồ hôi đầm đìa, gục ở trên bàn đá, từng ngụm từng ngụm thở dốc. Xem ra phương pháp huấn luyện của đại ca rất đúng, hai người bọn họ kiến thức cơ bản cùng thể năng không đủ vững chắc, còn phải cải thiện thật nhiều.

Long Thiên Tầm an ủi mang đến cho hai người bát canh.

“Sở Mục ca ca, Thiên Thần ca ca, các huynh mệt muốn chết rồi sao? Muội mang cháo gà bồi bổ thân thể cho hai huynh.”

“Chỉ có Thiên Tầm đối với ca ca tốt nhất.” Long Thiên Thần không khách khí nhận lấy cháo gà.

“Thiên Tầm là đặc biệt làm cho ta ăn, có phải hay không?” Bạch Sở Mục hướng về phía Long Thiên Tầm nháy mắt, cố ý cùng hắn tranh cãi.

Long Thiên Tầm hé miệng cười trộm, đích thân múc thêm một chén cháo gà nữa, đưa đến trước mặt Bạch Sở Mục, liếc mắt, không phải ngọt bình thường.

Long Thiên Thần nghiêm sắc mặt: “Thiên Tầm, nhớ lấy, sau này nhất định phải đối với ca ca so với hắn tốt hơn! Nếu không ca ca sẽ tức giận.”

“Nàng đối với người nào tốt, đó là phát ra từ nội tâm. Ngươi đối với nàng dọa nạt, đó là không có ích lợi gì!” Bạch Sở Mục cười nói, hai tay khoanh trước ngực, còn mang bộ dáng đắc ý.

Long Thiên Thần có chút buồn bực, làm sao muội muội khả ái của mình, tâm nhanh như vậy liền nghiêng về người ngoài đây?

Lúc này, Vân Khê dẫn Bách Lí Song cùng Lam Mộ Hiên hướng vườn ngoài đi tới.

Long Thiên Thần ở đằng xa gọi ở bọn họ, mấy bước chạy tới gần trước hỏi: “Đại tẩu, các tẩu định đi đâu?”

“Đi Đan minh, làm quen một chút hoàn cảnh đại hội luyện đan.” Vân Khê nói.

“Đệ có thể cùng đi không?” Long Thiên Thần có chút tò mò, cũng muốn đi theo tham gia náo nhiệt.

Vân Khê rất sảng khoái đáp ứng: “Được a, có nhiều cu li để sai khiến, không tồi!”

Bách Lí Song mím môi, ha ha bật cười.

Lam Mộ Hiên thì cười ôn hòa, thật ra thì hắn cũng là bị sư phụ kéo đi làm cu li, cho nên giống nhau.

Long Thiên Thần ủy khuất mắt trợn trắng, chẳng lẽ trừ cu li, hắn cũng không thể làm gì khác sao? Không đúng, ở trong mắt đại tẩu, hắn dường như cũng là chỉ để dùng như vậy, bắt đầu từ lần đầu tiên gặp mặt vẫn là như vậy.

“Bạch Sở Mục, ngươi đi hay không đi?” Hắn quay đầu lại hỏi.

Bạch Sở Mục đang cùng Long Thiên Tầm nói chuyện, nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, Long Thiên Thần bị đả kích nghiêm trọng, đồ vô nhân tính! Không theo chân bọn họ chơi!

Vân Khê bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi Long Thiên Tầm: “Đúng rồi, Thiên Tầm! Ta nghe nói muội có thiên phú luyện đan không tồi, chúng ta bây giờ đi tới Đan minh, muội có muốn đi cùng hay không?”

Vân Khê trong lòng có tính toán khác.

“Được a!” Long Thiên Tầm hớn hở đáp ứng.

Bạch Sở Mục thấy nàng cũng đi theo, như vậy tại sao có thể thiếu hắn đây?

Vân Khê dẫn Lam Mộ Hiên, Bách Lí Song, Long Thiên Thần, Long Thiên Tầm cùng Bạch Sở Mục năm người cùng nhau đi trước Đan minh.

Đi tới trước cửa tổng bộ Đan minh, đoàn người dưng lại, giương mắt ngắm nhìn bốn phía, cảm thấy mới lạ. Khác với Luyện khí minh, đại môn Đan minh luôn mở rộng, không có bất kỳ thủ vệ, trước đại môn người đi như nước chảy, người đi đường lui tới trên khuôn mặt cũng là một mảnh ôn hoà, không thấy bất kỳ chút lệ khí nào.

“Quái, làm sao Đan minh ai cũng có thể tùy ý xuất nhập sao?” Long Thiên Thần kinh ngạc nói.

Bách Lí Song đón lời của hắn nói: “Cái này ta biết! Người sáng lập Đan minh là một vị tiền bối cực kỳ được mọi người tôn trọng, người rất ôn hòa, đối đãi với mọi người thân mật, hơn nữa chưa từng kì thị môn đệ, luôn tôn trọng, người người ngang hàng. Vô luận là người nào, chỉ cần đi tới Đan minh, đều không phân biệt. Cho nên vô luận là người buôn bán nhỏ, hay là quyền cao chức trọng, Đan minh đều đối xử bình đẳng, mở rộng đại môn hoan nghênh.”

“Làm sao ngươi biết nhiều như vậy?” Long Thiên Thần hỏi.

“Ta đi theo cha cùng các ca ca tới đây mấy lần, dĩ nhiên là biết rồi.” Cũng bởi vì nàng đã tới mấy lần, cho nên sư phụ mới mang nàng tới nha, bằng không nàng cũng không hiểu luyện đan, tại sao theo tới? Chẳng lẽ cũng tới làm cu li sao?

“Người người ngang hàng? Vị tiền bối này tư tưởng tiến bộ, đúng là đáng được người người tôn trọng.” Vân Khê tự đáy lòng tản thưởng nói, không có lưu lại ngoài cửa, một nhóm sáu người theo sóng người, cất bước tiến vào đại môn.

“Sư phụ người nhìn, nội bộ Đan minh phân ra nhiều khu vực, có khu vực đặc biệt cung ứng cùng bán ra các loại đan dược, có khu vực đặc biệt mua bán lò luyện đan cùng dược liệu, cũng có khu vực để tham gia khảo hạch Luyện đan sư cùng khu vực phát huy chương cấp bậc Luyện đan sư, còn có khu vực chiêu thu Luyện đan sư cùng truyền thụ thuật luyện đan…… Bất quá nơi này chiêu thu Luyện đan sư tiêu chuẩn tương đối nghiêm khắc, nếu như không phải thiên tài hoặc có thiên phú, bọn họ cũng không thu nhận.” Bách Lí Song cặn kẽ giới thiệu.

“Đúng rồi, Luyện đan sư cấp sáu mới có tư cách tham gia đại hội luyện đan lần này sao?” Vân Khê chợt nhớ tới, mình đến nay cũng chưa tham gia qua bất kỳ khảo hạch Luyện đan sư nào, không chỉ nàng, Lam Mộ Hiên cùng Mộ lão cũng không có tham gia chính thức khảo hạch Luyện đan sư, như thế chẳng phải là cũng không có tư cách tham gia đại hội luyện đan?

Mặc dù có thư mời của Đan minh, bất quá cũng nên làm theo trình tự đi, tránh cho sau này thêm nhiều là phiền toái.

“Song nhi, dẫn chúng ta đi khu vực khảo hạch Luyện đan sư đi.”

“Sư phụ, người muốn đi tham gia khảo hạch Luyện đan sư sao?” Bách Lí Song hiếu kỳ nói.

Vân Khê gật đầu, cho nên đoàn người hướng khu vực khảo hạch Luyện đan sư đi tới.

Người đến đây ghi danh tham gia khảo hạch thật không ít, xếp thành hàng dài, xếp hàng từ bên trong cửa đến ngoài cửa. Nhìn tình hình này, không mất nhiều canh giờ là không thể nào đến lượt, Vân Khê nhướng mí mắt, có chút nhức đầu.

“Thiên Thần, Sở Mục, hai người các đệ ở chỗ này xếp hàng. Mấy người chúng ta đi nơi khác đi dạo một chút.”

“Tại sao là bọn đệ?”

“Tại sao là bọn đệ?”

Long Thiên Thần, Bạch Sở Mục cùng kêu lên, đối với cái an bài này, bọn họ rất là bất mãn, tại sao phải là bọn họ nha?

“Các đệ hiểu dược liệu sao?” Vân Khê hỏi.

Hai người lắc đầu.

“Vậy các đệ hiểu luyện đan sao?”

Hai người tiếp tục lắc đầu.

“Vậy các đệ biết đường tới Đan minh sao?”

Hai người lại là vô lực lắc đầu.

“Cái gì cũng không biết. Hai người các đệ trừ xếp hàng, còn có thể làm gì?”

Hai người hoàn toàn nhận mệnh rồi, thì ra là bọn họ chỉ có tác dụng để xếp hàng mà thôi, nhưng là đại tẩu sao tẩu có thể đả kích người rõ ràng như thế?

Đem hai người chế nhạo và giáo dục một phen, Vân Khê dẫn Lam Mộ Hiên, Bách Lí Song cùng Long Thiên Tầm ba người nghênh ngang rời đi, chỉ còn lại hai kẻ huynh không ra huynh, đệ không ra đệ, tiếp tục ở đây ngoan ngoãn xếp hàng ghi danh.

♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫

(1):không theo ai hết, cứ ý mình mà làm

Chọn tập
Bình luận