Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 5 – Chương 142: Ta yêu cầu ưu đãi tù binh!

Tác giả: Bắc Đằng
Chọn tập

Đại sảnh yến hội, giương cung bạt kiếm

Cao thủ đi theo Vân Đại Gia cùng Vân Nhị Gia rối rít tuôn ra hàng ngũ phía trước, ngược lại thủ hạ Vân Tam Gia chính là được Vân Tam gia ám hiệu dưới, đứng ở phía ngoài cùng.

Vân Nhị gia ánh mắt phiêu hốt, nhíu mày, chỉ vào đoàn người Nhị chưởng quỹ nói: “Những người này không rõ lai lịch, hiện tại vừa ra tay đã chết đại gia, hôm nay tuyệt không có thể làm cho bọn họ sống sót rời đi khỏi Tam Gia Phủ! Tam đệ, nơi này là phủ đệ của ngươi, ngươi còn không mau mau hạ lệnh đưa bọn họ bắt lại?”

Hắn muốn mượn tay Vân Tam Gia giết người, người của mình có thể không xuất thủ sẽ không xuất thủ, tránh hao tổn thực lực.

Vân Tam Gia là bực nào khôn khéo? Biết rõ Hách Liên Tử Phong thực lực sâu không lường được, hắn làm sao sẽ tùy tiện sai khiến thủ hạ của mình tiến lên chịu chết?

“Nhị ca, hiện tại đại ca mất, ngươi chính là người tâm phúc của chúng ta, chức thành chủ ngoài ngươi ra thì ai còn có thể. Hôm nay xảy ra chuyện này, thật sự ngoài sự lường trước của mọi người, tiểu đệ một chốc không có chủ ý, hay là xin nhị ca chủ trì đại cục sao.” Vân Tam Gia nhún nhường nói.

Kháo, con cáo già này, quá giảo hoạt rồi!

Vân Khê bội phục hắn.

Vân Nhị Gia nghe vậy, mặt lộ vẻ vui mừng, không có Vân Đại Gia làm chướng ngại vật, chức thành chủ tự nhiên ngoài hắn thì không còn ai có thể đảm đương. Tốt, vậy hãy để cho hắn tiến lên trước, thể hiện chút chức trách thành chủ, phán đoán sáng suốt thị phi, để cho mọi người chứng kiến uy nghiêm của hắn.

“Đã như vậy, ta đây chỉ có thể cố mà làm, vì đại ca chủ trì công đạo”. Tầm mắt của lão vừa chuyển, rơi vào trên người Nhị chưởng quỹ, có chút do dự. Nhớ tới hắn mới vừa ra chiêu, không khỏi được có chút kiêng kỵ. Ánh mắt chần chừ tiếp tục hướng về phía trái đi vòng quanh, cuối cùng rơi vào trên người Vân Khê. Ánh mắt của hắn đột nhiên sáng lên, rút kiếm chỉ hướng Vân Khê, cất giọng nói, “Ngươi, chủ động đi ra ngoài đầu hàng! Lão phu nhân nhượng ngươi là nữ nhân, có thể tha cho ngươi một mạng!”

Hắn làm như vậy, chính là nghĩ trước chọn cái quả hồng mềm tới nắm, thị uy cho đối phương thấy. Cho nên hắn chọn, hắn nhìn ra thực lực Vân Khê hẳn là yếu nhất. Chính là một nữ nhân trẻ tuổi, có thể lợi hại đi nơi nào?

Vân Khê thiếu chút nữa bị ức chết. Kháo, tình huống nào, cũng trúng thương? Chẳng lẽ nàng thật lớn lên giống như quả hồng mềm?

Chừng liếc nhìn Nhị chưởng quỹ cùng Hách Liên Tử Phong, hai người bọn họ thoạt nhìn không có ý tứ muốn động thân. Vân Khê cũng không trông cậy vào bọn họ. Hơn nữa xem Vân Tam Gia cùng Hoa Oánh Oánh, hai người liên tiếp hướng về phía nàng. Ánh mắt kia được như ý rõ ràng là ở cười nhạo nàng, ngươi cũng có hôm nay?

Vân Khê than thở, nàng không muốn làm quả hồng mềm, cũng không muốn cùng những người khác động chân động tay. Không duyên cớ bị người lợi dụng chế giễu, cho nên nàng nhân ý lường trước quyết định.

Đang bị mọi người nhìn chăm chú, đợi chờ phản ứng của nàng. Thời điểm này, nàng đột nhiên hai tay giơ lên cao, bộ dáng đầu hàng. Hướng về phía Vân Nhị Gia đi qua, trong miệng nói: “Ta đầu hàng! Ta yêu cầu ưu đãi tù binh!”

Mọi người như bị sét đánh.

Cô nãi nãi, ngươi cũng quá không có chí khí đi? Đầu hàng ít nhất giãy dụa mấy cái, có tù binh đầu hàng dứt khoát như vậy sao?

Vân Nhị gia vốn còn muốn uy hiếp mấy câu, phát phát oai vũ, ai ngờ nàng đầu hàng dứt khoát như vậy. Trong chốc lát khiến hắn không kịp thích ứng, không biết nên làm sao nói tiếp.

Vân Tam gia cùng Hoa Oánh Oánh thần sắc xem kịch vui bỗng cứng đờ, khóe mắt đồng thời co rút, bất khả tư nghị nhìn Vân Khê. Không biết nàng rốt cuộc đang giở trò quỷ gì, đánh chết bọn họ cũng không tin Vân Khê là kẻ nhát gan như thế.

Nhị chưởng quỹ khóe miệng co rút. Nàng hiện tại coi như là đồng bọn của bọn họ, tùy tùy tiện tiện đầu hàng như vậy cũng khiến cho bọn họ thật mất mặt.

Phía sau hắn bốn gã cao thủ cũng cùng suy nghĩ, trên mặt ảm đạm vô quang.

Hách Liên Tử Phong đuôi lông mày giương kên, hướng Vân Khê nghiêng mắt nhìn một cái sâu không lường được. Ánh mắt, ý tứ hàm xúc không rõ.

Vân Khê mới lười mà quản xem bọn hắn có phản ứng khỉ gió gì, rất tự giác đứng ở phía sau Vân Nhị Gia, chủ động làm tù binh.

Một hồi lâu, thần trí Vân Nhị Gia rốt cục trở về, ho nhẹ mấy tiếng, chẳng thèm để ý tới tù binh. Tầm mắt tiếp tục tại trên người Hách Liên Tử Phong cùng Nhị chưởng quỹ đi lòng vòng, tìm kiếm quả hồng mềm tiếp theo.

“Ngươi!” Ngón tay của hắn hướng Hách Liên Tử Phong, “Tự giác đầu hàng, hay để cho lão phu động thủ bắt ngươi?”

Vân Khê nhìn thấy hắn chọn lựa Hách Liên Tử Phong làm quả hồng mềm thứ hai, không khỏi vui vẻ. Vân Nhị Gia, lão thật có “ánh mắt”!

Nàng vừa bóc vỏ chuối, vừa tiếp tục đang xem cuộc chiến, dù sao nàng bây giờ tù binh bị bắt hay là một tù binh không có chí khí mà đầu hàng, đối phương cũng lười phải xem đến nàng. Nàng rơi vào thanh tĩnh tự tại, vừa ăn chuối tiêu, vừa xem kịch vui, cõi đời này còn có tù binh tiêu dao tự tại như nàng tồn tại sao?

Vân Tam Gia cũng vui vẻ.

Nhị ca, đây là ngươi tự tìm, đừng trách tiểu đệ không có nói trước cho ngươi.

Hách Liên công tử, ngươi mặc dù xuất thủ dạy dỗ hắn sao, không cần phải khách khí!

Trong lòng nghĩ như thế, Vân Tam Gia ngoài miệng không quên khiêm tốn nói: “Nhị ca, Hách Liên công tử chính là thượng khách của tiểu đệ, nể tình tiểu đệ, không nên làm khó Hách Liên công tử. Hách Liên công tử, ta nghĩ chuyện vừa rồi, đích thị là vị công tử này xuất thủ lúc không có nắm chắc tốt độ mạnh yếu, cho nên mới phải ngộ thương đại ca của ta. Ai, phát sinh chuyện không may như thế, ta là chủ nhân yến hội hôm nay, tội này khó chối bỏ……”

Vô sỉ a!

Hai bên cũng không đắc tội, hai bên đều lời ngon tiếng ngọt, không hổ là cáo già Vân Tam Gia!

Vân Nhị Gia nghe vậy, tức giận tỏa ra, hướng hắn quát lớn: “Tam đệ, đại ca bị chết thê thảm, thân là huynh đệ nên vì đại ca lấy lại công đạo, làm sao ngươi có thể là chẳng phân biệt phải trái, cố ý xu nịnh lấy lòng người khác? Đại ca ở dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ đau lòng!”

“Họ Hách Liên, ngươi đến tột cùng là tự mình đầu hàng, hay để cho lão phu tới lấy tính mạng ngươi?” Trường kiếm trong tay nhắm thẳng vào Hách Liên Tử Phong, mũi kiếm hàn quang lạnh thấu xương.

Sau một khắc, trường kiếm trong tay của hắn bỗng nhiên chấn động mạnh một cái, thân kiếm xuất hiện tiếng vỡ, từng tấc xuất hiện vết nứt. Cuối cùng một thanh trường kiếm chỉ còn lại có chuôi kiếm.

“A!” Hắn sợ hãi kêu một tiếng, tay phải như bị giật điện, buông lỏng chuôi kiếm. Ngửng đầu lên, kinh hãi nhìn Hách Liên Tử Phong. Hắn xác định chuyện vừa rồi nhất định cùng tên kia có liên quan!

Lần này, hắn cũng không cách nào coi thường sự tồn tại của Hách Liên Tử Phong

Hắn rốt cuộc là người nào? Làm sao có thể có lực lượng cường đại như vậy?

Không chỉ hắn sợ ngây người, tất cả những người khác cũng bị rung động thật sâu. Mới vừa rồi, ai cũng không có thấy rõ hắn rốt cuộc là như thế nào xuất thủ, song trường kiếm xác thực thật là đứt gãy, vô thanh vô tức.

“Ngươi, ngươi rốt cuộc là người nào?” Vân Nhị Gia thanh âm có chút run run.

Hách Liên Tử Phong cười một tiếng, ánh mắt khoét vào đáy mắt đối phương: “Giết huynh đệ chính mình, còn dám vu oan giá hoạ, ngươi quả nhiên rất tốt! Nhìn ngươi tâm ngoan thủ lạt, đủ độc, rất hợp với khẩu vị của ta. Hôm nay tạm tha ngươi một mạng. Ngươi cút đi!”

Giọng điệu hắn kinh người.

“Người nào, người nào giết thân huynh đệ của chính mình? Ngươi đừng ngậm máu phun người!” Vân Nhị Gia khuôn mặt đỏ lên, lộ ra chột dạ.

Lúc này, những người ở chỗ này rối rít đem ánh mắt hoài nghi quăng hướng hắn, chẳng lẽ đại gia chết đi cùng hắn có quan hệ?

Vân Tam gia giống như là nghĩ tới điều gì, bước nhanh đi tới Vân đại gia bên cạnh thi thể, kiểm tra thi thể.

“Ngân châm!” Vân Tam Gia phát hiện phần gáy thi thể có một cây ngân châm cực nhỏ. Ngân châm vị trí rất không thu hút, cũng rất vi diệu, ngay giữa tử huyệt, giết người vô hình, khó trách mới vừa không có ai phát hiện trong đó đầu mối, đã cho là Nhị chưởng quỹ chưởng lực đánh chết Vân đại gia.

Vân Tam Gia ánh mắt lóe sáng, quét về phía Vân Nhị Gia, toàn thân nhiệt huyết sôi trào lên. Hắn còn buồn vì không tìm được phương pháp xử lý nhị ca. Ai ngờ chính lão tự lộ ra chân tướng, bị hắn bắt được nhược điểm. Cái này tốt lắm, hắn có lý do có thể danh chánh ngôn thuận đoạt đất, sau đó một bước lên trời, đoạt được chức thành chủ!

Thấy Vân Tam Gia đáy mắt lóe lên tia sáng, Hách Liên Tử cười lạnh một tiếng, đứng dậy dạo bước đến bên người Vân Khê:”Còn không đi?”. Hắn biết Vân Tam Gia nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội như thế, kế tiếp nên đến phiên huynh đệ bọn họ hai người đánh nhau rồi. Hắn không có gì hứng thú xem cuộc vui, cho nên quyết định rời đi.

Vân Khê ăn xong quả chuối tiêu thứ hai, tiện tay ném, cũng không còn hứng thú tiếp tục xem hát rồi. Đi theo phía sau hắn, công khai rời đi đại sảnh.

Trải qua trận vừa rồi, còn có người nào can đảm dám ngăn bọn họ?

Mọi người trầm mặc đưa mắt nhìn đoàn người bọn họ rời đi, Khi bóng người của đoàn người biến mất, cả trong đại sảnh các loại binh khí làm nổi bật tâm tư của chủ nhân, giương cung bạt kiếm.

Ra khỏi đại sảnh, Vân Khê theo sát phía sau Hách Liên Tử Phong, tò mò hỏi thăm: “Hách Liên đại ca, ngươi là làm sao phát hiện Vân Nhị Gia ở sau lưng giở trò quỷ? Từ gốc độ chỗ ngồi của chúng ta, căn bản không nhìn thấy Nhị Gia xuất thủ……”

Hách Liên Tử Phong dừng cước, lặng yên nhìn nàng, sau đó dùng ngón tay chỉ tim của mình.

“Ý của ngươi là nói, ngươi không phải là dùng ánh mắt nhìn, mà là dụng tâm xem?” Vân Khê trầm tư, chẳng lẽ cao thủ tu luyện tới cảnh giới cao hơn là có thể không cần giác quan, chỉ bằng vào tâm là có thể đoán được đối thủ sát khí?

Trong thoáng chốc, trong đầu của nàng manh động một loại cảm nhận kì dị, làm cho cảnh giới tu luyện của nàng có thể bay vọt về chất.

Thật tốt quá!

Không nghĩ tới cùng Tử Yêu chung đụng, còn có thể làm cho nàng tăng thêm ngộ tính đối với võ học, đây chẳng lẽ không phải nhân họa đắc phúc sao?

“Vậy phải rèn luyện như thế nào thì ý thức của mình thêm nhạy cảm và cường đại?”

Hách Liên Tử Phong hí mắt nhìn nàng, bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười: “Ngươi có thể nghĩ đến? Không tệ, ta đã quan sát ngươi, tư chất của ngươi vô cùng xuất chúng, không kém hơn Vân Huyên năm đó chút nào. Chỉ tiếc Vân Huyên thiên phú mặc dù cao nhưng là một người cố chấp, quyết giữ ý mình. Không giống ngươi khéo đưa đẩy hiểu được thay đổi. Nếu ngươi chịu bái ta làm thầy, ta khẳng định, thành tựu của ngươi sau này nhất định sẽ thắng được Vân Huyên.”

Bái sư?

Vân Khê cười lạnh, nàng cho dù thật muốn bái sư, cũng sẽ không bái ông ta làm thầy.

“Vậy cũng không được, ta là người không thích nhất người khác quản ta, cũng không hiểu được tôn sư trọng đạo. Ngươi thu ta làm đồ đệ, một chút chỗ tốt cũng không có. Ngày nào đó nếu ta không vui, nên cho là địch vẫn cho là địch.”

Hách Liên Tử Phong cười nhẹ, cũng không giận, tựa hồ đã sớm dự liệu được nàng sẽ như thế nói.

“Bất quá, trao đổi võ học, không nhất định phải là quan hệ thầy trò. Chưa từng nghe qua một câu nói sao? Dùng võ kết bạn, cao thủ trong lúc lẫn tỷ thí lẫn nhau lấy sở trường, đôi bên đều có chỗ lợi, không phải sao?” Vân Khê ánh mắt lóe sáng, thần thái sáng láng nói.

“Dùng võ kết bạn? Ngươi có cái này tư cách sao?” Hách Liên Tử Phong liếc thị nàng một cái, giọng nói kia muốn bao nhiêu miệt thị có bấy nhiêu miệt thị.

Vân Khê không buồn. Bàn về thực lực bọn họ đúng là sai biệt rất lớn. Nhưng không có nghĩa là trên người của nàng không có bất kỳ tư chất đáng giá cho hắn học tập.

Nàng loan thần cười một tiếng, tự tin nói: “Ngươi tin hay không, ta không đụng ngươi, cũng có thể thương tổn được ngươi?”

Hách Liên Tử Phong châm biếm: “A, chỉ bằng bản lãnh của ngươi, cũng muốn thương tổn được ta? Căn bản không thể nào!”

“Nếu là ta làm được thì sao?” Vân Khê kiên trì nói.

Hách Liên Tử Phong chế nhạo lắc đầu: “Nếu như ngươi có thể thương tổn được ta một sợi tóc, ta coi như ngươi thắng!”

“Thắng thì được gì?” Vân Khê mâu quang lóe sáng.

Hách Liên Tử Phong suy nghĩ một chút, hư nhãn nói: “Nếu như ngươi thắng, ta liền giúp ngươi đoạt được Thánh nữ vị.”

“Cắt, Thánh nữ vị người nào cần?” Vân Khê khinh thường mắt trợn trắng, nhếch môi nói, “Nếu như ta thắng, ta muốn ngươi giúp ta lấy một viên linh châu từ trên người Cung chủ Vân tộc!”

“Linh châu? Không thành vấn đề!” Chính là một viên linh châu còn không có đặt ở trong mắt của hắn, Hách Liên Tử Phong sảng khoái đáp ứng. Từ trên người cung chủ đoạt được linh châu dễ như lấy đồ trong túi.

“Nếu ngươi thua thì sao đây?”

Vân Khê không sao cả bĩu môi: “Thua thì thua, chả sao cả? Ngươi là tiền bối, ta là hậu bối, hậu bối bại bởi tiền bối, đó là theo lý thường phải làm, không có gì là mất thể diện!”

Một bên Nhị chưởng quỹ nghe vậy, không nhịn được tiếng cười. Nàng cũng quá lươn lẹo đi. Thắng có phần thưởng, thua lại chơi xấu, nàng cũng quá có thể chiếm tiện nghi đi?

Bất quá hắn càng thêm quan tâm chính là, chủ tử có đáp ứng không?

Ngoài dự liệu của hắn, Hách Liên Tử Phong lại thật đáp ứng: “Tốt, ta chỉ cho ngươi thời gian một chén trà. Nếu như ngươi làm không được, sau này cũng đừng có tại trước mặt của ta đại ngôn bất tàm!”

Thời gian một chén trà?

Quá ngắn, cũng không ngắn.

“Một lời đã định!” Có linh châu hấp dẫn, Vân Khê ý chí chiến đấu sục sôi.

Hách Liên Tử Phong nhàn nhã dạo bước, đi tới bên cạnh cái bàn đá ngồi vào chỗ của mình. Hắn một chút cũng không lo lắng Vân Khê đánh lén. Bất kỳ hành động đánh lén nào, khi hắn nhìn ra cũng là tự chịu diệt vong.

Có nha hoàn tinh mắt kịp thời đưa tới một bình trà, cẩn thận hầu hạ. Tam gia phân phó hầu hạ tốt vị khách này, tuyệt đối không thể đắc tội!

Nhị chưởng quỹ theo ngồi một bên, tự mình châm trà cho chủ tử. Dư quang âm thầm lưu ý lấy động tĩnh của Vân Khê. Hắn cũng tò mò, nàng rốt cuộc muốn làm thế nào trong tình huống không đụng đến chủ tử có thể thương tổn một sợi lông của chủ tử.

Vân Khê không nóng nảy, ngẩng đầu quan sát mặt trời, lúc này mặt trời ngã về tây. Mặt trời một lúc nữa mới lặn, ánh sáng coi như còn có thể.

Ánh mắt mấy người Hách Liên Tử Phong kinh ngạc. Nàng từ trên người móc ra hai khỏa hạt châu trong suốt, hoàn toàn trong suốt, không chứa bất kỳ tạp chất, có thể nói thượng phẩm.

Nàng giơ cao hai khỏa hạt châu, hướng về phía phương hướng mặt trời, qua lại loay hoay, chút nào nhìn không ra nàng có ý tứ muốn đánh lén.

Mọi người càng ngày càng mộng.

Hách Liên Tử Phong vừa lưu ý lấy cử động của nàng, vừa tiếp tục uống trà, Thời gian một chén trà đã trôi qua.

Mắt thấy thời gian cũng đã đến, Vân Khê vẫn là duy trì cử động kì quái. Giơ lên cao hai khỏa hạt châu, không biết đang nghiên cứu những thứ gì, trong mắt người ngoài xem ra, nàng đã hoàn toàn đem chuyện đánh cuộc để qua một bên.

Nhị chưởng quỹ cùng bốn gã cao thủ không ngừng mất đi hăng hái, Hách Liên Tử Phong cũng lộ ra vẻ có chút không nhịn được.

“Thời gian một tách trà rất nhanh đã đến……” Hách Liên Tử Phong nhắc nhở.

“Ta biết a.” Vân Khê trả lời.

Hách Liên Tử Phong không có lên tiếng, quyết định cho nàng thêm một chút thời gian.

“Tốt lắm, đã qua thời gian một chén trà, ta không có thời gian chơi cùng ngươi.” Hắn đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Bất chợt có một tia sáng kì lạ xẹt qua lọn tóc của hắn, hắn âm thầm cả kinh, phất tay muốn phá tia sáng này. Ai ngờ, tay của hắn vừa chạm vào tia sáng liền cảm thấy nóng rực. Chân mày hắn chân nhăn lại, không khỏi ngạc nhiên.

“Chủ tử, tóc của ngươi!” Nhị chưởng quỹ phát hiện điều gì lạ, vội la lên

Chóp mũi bay tới mùi khét, Hách Liên Tử Phong cúi đầu, thấy được điểm rơi của tia sáng. Lọn tóc của hắn bốc cháy.

Hắn quyết đoán lấy ngón tay kéo lọn tóc, lột bỏ một ít tóc, lần nữa ngẩng đầu nhìn hướng Vân Khê, ánh mắt của hắn thay đổi.

Lúc này, Vân Khê đã thu hồi hạt châu, cười nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy đắc ý.

“Ngươi làm như thế nào?” Hách Liên Tử Phong khó được lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Vân Khê đắc ý lắc đầu nói: “Ngươi đừng quản ta rốt cuộc là làm sao làm được, dù sao ta thắng, ngươi đừng quên hứa hẹn của mình. Nhớ được giúp ta từ trên người cung chủ đem linh châu cầm tới tay!”

Hách Liên Tử Phong vẻ mặt có chút phức tạp, lẳng lặng yên nhìn Vân Khê, không nói một lời.

Nhị chưởng quỹ khẽ nhếch miệng, vừa mới từ trong rung động phục hồi lại tinh thần. Nàng lại thật làm được. Nàng chẳng những thắng chủ tử, còn thương tổn được tóc chủ tử, thật bất khả tư nghị!

Hắn không dám coi thường bản lãnh Vân Khê. Theo bản năng, hắn sờ sờ tóc của mình, âm thầm may mắn, nàng không có đối với tóc của mình hạ thủ.

Phản ứng trên mặt bọn họ làm cho Vân Khê rất hài lòng.

Nàng cùng đối phương đánh cuộc lúc trước, liền nghĩ đến biện pháp đối phó hắn bằng cách dùng thấu kính tập trung lấy lửa. Sở dĩ mà lâu như vậy mới đắc thủ, cũng không phải là nàng thao tác ngốc, mà là bởi vì nàng hiểu rõ thực lực Tử Yêu. Nếu nàng vừa bắt đầu đã ra tay, lấy tính cảnh giác của Tử Yêu, hắn rất dễ dàng sẽ né qua.

Nàng chỉ có cơ hội nháy mắt như vậy, nếu bỏ lỡ muốn nữa thủ thắng tựu khó khăn. Cho nên, thời cơ rất trọng yếu.

Nàng vừa bắt đầu cố ý không có xuất thủ, đợi chờ đối phương thư giãn, đối với nàng buông lỏng cảnh giác. Nàng xem như một mực chơi đùa hạt châu, kì thực đã sớm điều chỉnh vị trí tiêu điểm tốt lắm. Đang ở đầu vai Hách Liên Tử Phong trở lên ba tấc. Tựu đợi đến Hách Liên Tử Phong đứng lên một khắc, thân thể của hắn tự động tiến vào nàng vị trí nàng nhắm trúng…… Xuy! Đốt đi đầu tóc!

Ha ha, không nghĩ tới dễ dàng như vậy kiếm được cơ hội để cho hắn giúp mình một lần làm việc, buôn bán lời to a!

Chiếm được nhận lời của Hách Liên Tử Phong. Dưới sự hướng dẫn của hạ nhân, Vân Khê đi phòng khách nghỉ ngơi.

Hách Liên Tử Phong cùng đoàn người Nhị chưởng quỹ ở tại gian phòng đối diện nàng. Nàng hơi có động tĩnh, sẽ kinh động đối phương, cho nên nàng an tâm lấy ra mấy chiếc nhẫn trữ Côn Luân lão giả mang cho nàng.

Không đợi nàng nhìn tới, Kinh Hồng Kiếm đã hưng phấn mà kêu to. Sau đó ghim đầu, một đầu đâm vào trong một chiếc nhẫn trữ vật, tham ăn nổi lên, lang thôn hổ yết.

Vân Khê bất đắc dĩ xoa xoa trán. Biết mình không cách nào ngăn cản nó, không thể làm gì khác hơn là đem này cái chiếc nhẫn trữ vật để qua một bên, khiến nó tận tình hưởng dụng.

Nàng vừa dò xét những khác mấy chiếc nhẫn trữ vật cất dấu, không khỏi sợ hết hồn. Năm chiếc nhẫn trữ vật toàn bộ tràn đầy binh khí. Binh khí trong một chiếc nhẫn cũng đủ trang bị cho một đội quân ngàn người.

Thiên Tuyệt nơi nào lấy được nhiều như vậy binh khí? Hắn xuất thủ cũng quá khoa trương đi?

Vân Khê dở khóc dở cười đồng thời trong lòng ấm áp. Thiên Tuyệt nhất định là nghe nói nàng muốn binh khí, cho nên mới tận hết sức lực vì nàng sưu tập nhiều binh khí như vậy sao? Cho nên Côn Luân tiền bối mới có thể nhiều ngày như vậy mới quay lại. Aizz, cũng không biết Thiên Tuyệt hiện tại thế nào, thật rất nhớ hắn……

Lúc này Long Thiên Tuyệt đứng vững tại Thanh Lân học viện. Hắn không ngừng nghỉ hoặc là thỏa mãn, lập tức sai nhân mã, lấy Thanh Lân học viện làm trung tâm, hướng xung quanh thành trì lân cận khuếch trương thế lực. Nguyên tắc của hắn là không nhiễu dân, không ảnh hưởng tới trị an của thành. Hắn chỉ cần binh khí cùng cao thủ Huyền tôn trở lên. Dĩ nhiên, còn có các thành chủ thành trì tuyệt đối phục tòng. Nhưng nếu không hề nguyện ý hàng phục, hắn không ngần ngại lập tức cho đổi lại thành chủ. Về phần thành chủ phải như thế nào thống trị thành trì, hắn không can thiệp, cũng không có dư lực đi làm.

Đội ngũ cao thủ Lăng Thiên Cung từng ngày lớn mạnh. Mà đối thủ bọn họ gặp phải cũng càng ngày càng lớn mạnh. Một núi không thể có hai hổ, sao có thể dung một đói thủ mạnh như vậy ở bên cạnh mình chứ?

Bạch gia, mặc dù so ra kém các siêu cấp gia tốc như Vân tộc, Long gia, thậm chí kém Hiên Viên gia, Hoa gia, Bách Lý gia tộc nhưng trong vòng mười dặm vẫn là gia tộc số một.

Đương gia của Bạch gia, gia chủ đương thời Bạch Dực Thăng triệu tập tinh anh của Bạch gia, thương nghị đại sự gia tộc.

“Chư vị, nghe nói Lăng Thiên Cung trước đó vài ngày liên tục thu phục được năm tòa thành trì. Một đường hướng nam, cách Bạch gia chúng ta đã không tới trăm dặm. Các ngươi thấy thế nào?” Bạch Dực Thăng quét qua mọi người, uy nghiêm trong mang theo một tia lạnh lẽo âm chí.

“Gia chủ, Lăng Thiên Cung người đến thế rào rạt, phàm là thành trì dọc theo đường đi trải qua, không khỏi thần phục dưới uy của bọn họ. Nói bọn họ là nhất bang thổ phỉ cường đạo cũng không quá đáng. Hiện nay bọn họ một đường đi về phía nam, chạy thẳng tới hướng Bạch gia chúng ta, rõ ràng chính là nhằm vào Bạch gia mà đến. Chúng ta không thể ngồi chờ chết, nhất định phải chủ động ra tay, cho bọn hắn nhìn một cái, để cho bọn họ biết Bạch gia ta lợi hại thế nào!” Có người đứng dậy nói.

Tên còn lại nói tiếp nói: “Không sai! Bọn họ bất quá là thu phục được vài toà thành trì mà đã dám lớn lối. Quả thực không biết trời cao đất rộng. Gia chủ, cho thuộc hạ dẫn dắt gia tộc cao thủ đi đánh lén, dạy dỗ bọn hắn một phen!”

“Không sai! Dạy dỗ đối phương, mượn cơ hội này thể hiện thực lực của Bạch gia chúng ta, để cho ngoại nhân không dám khinh thường Bạch gia ta.”

“Chờ chúng ta đánh bại cao thủ Lăng Thiên Cung, chúng ta có thể nhân cơ hội thu phục thành trì bọn họ đã chiếm lĩnh, khiến chúng nó toàn bộ trở thành thành trì của Bạch gia ta. Kể từ đó, Bạch gia chúng ta không cần tốn nhiều sức, có nhiều thành trì như vậy kiếm bội tiền rồi!”

Mọi người nghe vậy, ầm ầm cười lớn lên, thật giống như hết thảy cũng là đương nhiên.

Bạch Dực Thăng cúi đầu cười mấy tiếng, tầm mắt quét qua cuối cùng rơi vào mấy tên vẻ mặt khác hẳn với những cao thủ khác. Ánh mắt của hắn nheo lại, hắn biết mấy người này là từ Bạch Sa đảo của Ngạo Thiên đại lục tới đây, tới đây nương tựa Bạch gia. Mấy người này thực lực coi như không tệ, hắn có chút coi trọng, bất quá vì sao vẻ mặt như thế? Chẳng lẽ có chuyện?

Chọn tập
Bình luận
× sticky