Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 5 – Chương 166: Phụ Thân, Huyên Huyên yêu người!

Tác giả: Bắc Đằng
Chọn tập

Edit: Tiểu Miêu Nữ

Beta: Tiểu Mộng

TM: Ta đã post chương này lâu rồi cơ mà, hức, dạo này mạng bị làm sao vậy cơ chứ????

Bạch Tuyết Mai bưng chút thức ăn trên kỉ trà, phiêu dật mà vào, từ xa xa nhìn thấy hai đứa bé lanh lợi khả ái ngồi ngay ngắn ở tại chỗ.

Ca ca muội muội khóe miệng đều treo vẻ tươi cười mê chết người không đền mạng, vô luận người nào thấy, cũng nhịn không được muốn nhẹ nhàng đưa bọn họ vào túi áo.

Cũng không phải là rất khó!

Bạch Tuyết Mai nhẹ nhàng nở nụ cười, hướng bọn họ đi đến: “Tiểu thiếu chủ, tiểu tiểu thư, ta làm một chút thức ăn, các ngươi nếm thử một chút xem có thích hay không.”

Ba cái khay tinh sảo chứa thức ăn, có cá có thịt, trông có vẻ rất ngon.

Bạch Tuyết Mai đối với mấy món điểm tâm sở trường của mình rất có lòng tin.

Tiểu Mặc thăm dò, mắt to lóe sáng lướt qua ba cái khay chứa thức ăn một cái, khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn nhíu lại, bĩu môi: “Tỷ tỷ, ngươi thật sự là nha hoàn của cha ta sao? Tại sao món ăn ngươi làm không phải là món ăn cha ta thích? Cha ta không thích ăn, ta và muội muội cũng không thích ăn, ngươi xác định ngươi có thể đảm nhiệm công việc nha hoàn sao?”

Ánh mắt mang theo chất vấn, thấy vậy Bạch Tuyết Mai lòng không khỏi nhảy lên mãnh liệt, chẳng lẽ thật như vậy? Nàng làm ba thứ đúng là ba thứ phụ tử bọn họ ghét?

Nàng chợt làm khó nhíu mày: “Tiểu thiếu chủ, vậy các ngươi thích ăn cái gì? Ta sẽ đi làm cho các ngươi.”

Tiểu Mặc quay đầu, đem quyền quyết định giao cho muội muội: “Tiểu Huyên Huyên, muội nói đi, muội nghĩ ăn cái gì.”

Cái miệng anh đào xinh đẹp nhỏ nhắn của Tiểu Nguyệt Nha vểnh lên, mắt to long lanh nước đảo một vòng, tay nhỏ bé khoa tay múa chân nói: “Ta muốn đồ ăn! Ăn đồ ăn ngon! Ca ca thích, Huyên Huyên thích…… Đồ ăn!”

Bạch Tuyết Mai bị chọc giận, thật muốn bổ nhào đi tới nhéo khuôn mặt phấn nộn trắng noãn kia.

Tiểu Mặc liếc mắt, hướng về phía nàng xé ra nụ cười ngọt chết người: “Tỷ tỷ, liền theo như yêu cầu của Tiểu Huyên Huyên đi làm đi.”

Cái gì? Bạch Tuyết Mai trên mặt hiện lên vẻ nghi vấn, ai có thể nói cho nàng biết, tiểu tiểu thư mới vừa nói rốt cuộc là món gì?

“Tiểu thiếu chủ, ta không biết tiểu tiểu thư rốt cuộc thích ăn món gì?” Bạch Tuyết Mai lại hỏi.

“Tỷ tỷ, Tiểu Huyên Huyên đã vừa mới nói xong rất rõ ràng, cứ dựa theo yêu cầu của Tiểu Huyên Huyên đi làm đi!” Tiểu Mặc vẻ mặt ghét bỏ, chân mày nhỏ nhíu nhíu, ý tứ kia thật giống như đang nói…, chỉ có chuyên cỏn con này mà cũng làm không được, làm sao đảm nhiệm công việc nha hoàn đây?

Bạch Tuyết Mai trong lòng buồn bực, không hiểu hai đứa bé đến tột cùng là thật hồn nhiên ngây thơ, hay là đang cố ý đùa bỡn nàng. Vuốt nhẹ tóc mai, nàng cố gắng cho mình là người lớn không chấp nhặt kiên nhẫn đi đón ý nói hùa hai đứa bé, bờ môi lần nữa mang theo vẻ tươi cười xinh đẹp: “Tiểu tiểu thư, nói cho tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc thích ăn món gì?”

Tiểu Nguyệt Nha ngẩng đầu, nhìn ca ca một cái, nhận thấy ca ca nháy mắt phóng điện, cái miệng nhỏ nhắn mím môi, lại dùng bàn tay nhỏ bé khoa tay múa chân một phen nữa: “Ta muốn đồ ăn! Rất nhiều rất nhiều đồ ăn!”

Tay nhỏ bé lại vẽ vòng tròn, lại là tựa như mũi nhọn, thấy vậy Bạch Tuyết Mai như lọt vào trong sương mù, đây rốt cuộc là cái gì cùng cái gì a?

Tiểu Bạch cùng Tiểu phượng hoàng gục xuống bàn cuồng tiếu lăn lộn, đồ ăn, đồ ăn…… Ha ha! Tiểu Nguyệt Nha thật là quá đáng yêu!

“Tỷ tỷ, ngươi mau đi đi! Chúng ta đều sắp chết đói!”

Đối mặt hai đứa trẻ gào khóc đòi ăn, Bạch Tuyết Mai như bị lọt vào trong sương mù, đầu cháng váng não căng ra. Thôi, vậy thì làm tiếp vài món thức ăn đi!

Bạch Tuyết Mai đi phòng bếp bận rộn một lần nữa, đến khi bưng khay thức ăn trở về, vừa vào đại sảnh, nhìn thấy Tiểu thiếu chủ không thấy, chỉ còn lại có tiểu tiểu thư cùng hai con thú sủng ngồi ở chủ vị. Nàng bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm, Tiểu thiếu chủ không có ở đây, hầu hạ tiểu tiểu thư hẳn là tốt hơn nhiều.

“Tiểu tiểu thư, tới nếm thử món ăn tỷ tỷ mới làm, món ăn nóng hổi, rất thơm có phải hay không?” Nàng nửa quỳ nửa ngồi ở trước người Tiểu Nguyệt Nha, đích thân cho bé ăn.

Tiểu Phượng Phượng gục ở mặt bàn, ánh mắt không hề chớp mắt vẫn ngó chừng tiểu chủ nhân, mang vẻ mặt xem kịch vui.

Tiểu Nguyệt Nha rướn cổ lên, liếc nhìn khay thức ăn, thấy trong đó một tô thịt kho tàu thơm ngào ngạt, bé kìm nén nuốt một hớp nước miếng, thật thơm quá a!

Đối với món ăn trước mắt, nhớ tới lời nói của ca ca…, khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn nhíu lại, bé dùng sức lắc đầu: “Không ăn! Huyên Huyên không ăn món ăn nữ nhân hư làm!”

Tiểu Phượng Phượng nhìn khuôn mặt nhỏ bé khả ái của tiểu chủ nhân hấp dẫn, không nhịn được muốn vươn ra ma trảo nắm lấy nàng, tài nghệ nói chuyện của tiểu chủ nhân càng ngày càng cao rồi, cũng có thể nói cả câu rồi, thật là không đỡ nổi!

Tiểu Phượng Phượng nhìn tâm tình tiểu chủ nhân, rất có dáng vẻ mẹ nhìn con gái sắp trưởng thành mà có cảm giác thành tựu cùng tự hào.

Bạch Tuyết Mai lúng túng, bị một cô bé khả ái vô địch gọi là nữ nhân hư, tình huống này thật là khó nói nên lời.

“Tỷ tỷ không phải là người xấu……”

“Ngươi là người xấu! Ca ca nói ngươi người xấu, ngươi chính là người xấu!” Trên khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng của Tiểu Nguyệt Nha hiện lên vẻ kiên trì cùng chấp nhất, bất kể người khác nói như thế nào, bé cũng chỉ nghe ca ca, ca ca nói là cái gì, bé sẽ tin cái đó.

“……” Khuôn mặt Bạch Tuyết Mai đã đỏ bừng, nghĩ lại ước nguyện ban đầu của mình, thật sự nàng có ý tốt không phải nghi ngờ, tựa hồ tội danh này cũng không có minh bạch.

Trong lúc suy tư, ở ngoài ánh sáng, đột nhiên có ám khí gì bay tới, Bạch Tuyết Mai đưa tay đi ngăn chặn. Ba  một tiếng, nơi lòng bàn tay đụng vào vật nào đó mềm mại xúc cảm, không đau không ngứa, nàng nhìn kỹ, lại thấy nơi lòng bàn tay một khối tối sầm.

Là một khối thịt kho tàu!

Sắc mặt thoáng cái hồng lên, Bạch Tuyết Mai lộ ra tức giận, cúi đầu trừng hướng Tiểu Phượng Hoàng đang nằm ở trên mặt bàn ra vẻ vô tội, nàng xác định nó chính là đầu sỏ.

Trước mặt tiểu tiểu thư, nàng không thể phát tác, nàng phải tiếp tục duy trì hình tượng đại tỷ tỷ thật là tốt, cho nên nàng nhịn.

Vừa mới thu hồi tầm mắt, bên kia liền đánh tới một ám khí, Bạch Tuyết Mai đưa tay ngăn chặn lần nữa. Lúc này, Tiểu Bạch không biết từ nơi nào xông ra, cùng Tiểu Phượng phượng cấu kết với nhau làm việc xấu, từ các phương hướng, nhất tề hướng Bạch Tuyết Mai công kích.

Chỉ một thoáng, món ăn bay múa đầy trời, Bạch Tuyết Mai ngăn cản không kịp, má trái bị một miếng thịt đánh trúng, má phải dính một mảnh rau quả, quần áo xinh đẹp trên người dính dầu mỡ loang lổ, chật vật cực điểm.

Trong đại sảnh, chén dĩa bùm bùm rơi xuống trên đất.

Tiểu Nguyệt Nha thấy tình cảnh này, sung sướng cười khanh khách không ngừng, không quên cổ vũ Tiểu Bạch cùng Tiểu Phượng Phượng cố gắng lên.

Bạch Tuyết Mai hoàn toàn nổi giận, nàng soàn soạt rút ra bội kiếm bên hông, vung vẩy xung quanh: “Hai người tiểu súc sinh các ngươi, hết thảy dừng tay cho ta, nếu không đừng trách ta đối với các ngươi không khách khí!”

Ngoài cửa đại sảnh, tất tất tác tác tiếng bước chân gần tới, có người nghe tiếng mà đến.

Tiểu Bạch cùng Tiểu Phượng Phượng liền cơ trí liếc mắt nhìn nhau, nhất tề thối lui ra khỏi vòng chiến, lui đến bên cạnh Tiểu Nguyệt Nha, ngửa đầu hô lớn: “Cứu mạng a! Có người khi dễ tiểu tiểu thư!”

Tiểu Nguyệt Nha giống như là tiếp thu được tín hiệu đặc biệt, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, oa liền một tiếng khóc lên.

Bạch Tuyết Mai mắt choáng váng, nhìn một người hai thú sủng cấu kết, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội, nàng cả người đều bối rối.

Lúc này, có người dùng sức đẩy cửa phòng ra, vọt vào đại sảnh.

“Ngươi đang ở đây làm gì?” Âm thanh nam tử quen thuộc, vọng ở bên tai nàng. Bạch Tuyết Mai đột nhiên quay đầu lại, liếc mắt liền thấy được người xông vào đầu tiên là nam tử mặc áo bào màu bạc, cả người nàng như bị điện giựt.

“Vân…… Vân sư huynh?”

Chống lại ánh mắt Vân Trung Thiên ngạc nhiên mà tức giận, theo bản năng, nàng cúi đầu nhìn về phía trên người của mình, trên quần áo trái một khối phải một khối, quần áo khắp nơi đều thấm ướt dầu mỡ, nhìn lại trên tay của mình, giờ phút này còn nắm một thanh trường kiếm, phương hướng trường kiếm chỉ, chính là nhằm vào vị trí chủ vị một người hai thú sủng đang trốn. Nàng kinh hô một tiếng, trường kiếm nắm trong tay đột nhiên rớt xuống trên mặt đất, tạo tiếng âm vang.

“Vân sư huynh, huynh đừng hiểu lầm, chuyện không phải như huynh thấy, muội không có làm gì đối với bọn nhỏ.”

Lời của nàng hạ xuống, tiếng khóc của Tiểu Nguyệt Nha càng lúc càng lớn, khiến cho lời của nàng vô cùng không có sức thuyết phục.

“Tiểu Huyên Huyên, không khóc không khóc, ca ca ở chỗ này.” Tiểu Mặc từ phía sau Vân Trung Thiên chạy ra, đem muội muội từ chỗ ngồi ôm lấy, vừa trấn an, vừa âm thầm cùng muội muội nháy mắt, “Nói cho ca ca, có người hù đến muội phải không? Nàng là người nào? Muội nói cho ca ca, ca ca cùng cữu cữu sẽ thay muội ra mặt!”

Bạch Tuyết Mai nghe vậy, phía sau lưng sinh ra vài phần lạnh lẽo, mơ hồ có dự cảm bất hảo.

Quả nhiên,trong lúc nàng đang bối rối, nàng thấy được Tiểu Nguyệt Nha dừng lại tiếng khóc, tay nhỏ bé trắng noãn từ từ chỉ phương hướng nàng, đáp án rõ ràng.

“Không phải! Chuyện không phải như thế! Vân sư huynh, huynh nhất định phải tin tưởng muội, muội không có hù dọa cô bé, cũng không có muốn thương tổn bé, muội bị oan!” Bạch Tuyết Mai hai mắt sáng quắc liền đưa mắt nhìn Vân Trung thiên, lông mi khẩn trương rung động.

Thân hình cao lớn của Vân Trung Thiên toát ra hơi thở trong trẻo lạnh lùng, quanh thân hàn khí quanh quẩn vô tận, hắn nhàn nhạt nhìn lướt qua Bạch Tuyết Mai, ánh mắt kia mang theo nhiệt độ lạnh như băng, để cho lòng Bạch Tuyết Mai thoáng trầm xuống. Hắn xưa nay thanh âm dễ nghe, thanh nhã nhấn rõ từng chữ nói: “Ngươi muốn nói rằng, một đứa bé chưa tới một tuổi rưỡi đang vu oan ngươi?”

Bạch Tuyết Mai cứng họng, chuyện này đích xác là hoang đường rồi, nhưng là trong đại sảnh này, trừ một đứa bé không tới một tuổi rưỡi, còn có hai con thú sủng ở đây.

Nàng vừa định biện giải cho mình, Vân Trung Thiên phảng phất nhìn thấu tâm tư nàng, lạnh lùng nói: “…… Hay ngươi muốn nói, là hai con thú sủng đã đặt bẫy oan uổng ngươi?”

Bạch Tuyết Mai rất muốn gật đầu nói, đúng vậy! Sự thật đúng là như thế!

Song, lí do này quá buồn cười! Ngay cả chính nàng đều cảm thấy không cách nào làm người ta tin tưởng!

Chẳng lẽ, nàng thật cứ đeo trên lưng cái oan khuất như vậy, để cho Vân sư huynh chán ghét nàng sao?

“Vân sư huynh, muội không cách nào cho giải thích rõ chuyện đã xảy ra, nhưng xin huynh nhất định phải tin tưởng muội, muội tuyệt không có nửa điểm tâm tư muốn hại tiểu tiểu thư. Muội muốn làm cho bé ăn, ai ngờ chuyện liền biến thành như vậy, thật sự là ngoài ý muốn!”

“Mới không phải ngoài ý muốn đâu! Nàng là nữ nhân hư, nàng còn muốn làm mẹ kế của Tiểu Mặc Mặc cùng Tiểu Nguyệt Nha……” Tiểu Bạch nhảy ra nói.

“Không phải, muội không có……” Bạch Tuyết Mai kinh hãi toát ra một thân mồ hôi lạnh, nghĩ thầm lời gia gia nói với nàng…, một con thú sủng làm sao sẽ biết? Nàng bối rối nhìn Vân Trung Thiên, hiểu lầm này càng lớn, hắn có thể cho rằng mình là một nữ nhân nay Tần mai Sở (hay thay đổi, đứng núi này trông núi nọ) không? (TMN: đích xác là như vậy, dám đánh chủ ý lên Tuyệt ca, ta khinh =”=)

“Nàng mới vừa rồi còn chửi chúng ta là súc sinh, rút kiếm muốn giết chúng ta!” Tiểu Phượng Phượng chen vào, bỏ đá xuống giếng.

“Đúng, nàng còn hù dọa Tiểu Nguyệt Nha phát khóc!” Tiểu Bạch lại nói.

Bạch Tuyết Mai giận đến phát run, hận không thể bóp chết hai con vật nhỏ, hình tượng của nàng ở trong suy nghĩ của Vân sư huynh coi như là hoàn toàn hủy diệt. Nàng không biết là, Vân Trung Thiên tới nay chưa từng đem nàng để ở trong lòng, cho nên vô luận hình tượng của nàng hủy hay không hủy, đối với Vân Trung Thiên mà nói cũng không có đủ trọng lượng, Vân Trung Thiên quan tâm chỉ có cháu gái của hắn mà thôi.

“Mai sư muội, mời lập tức rời đi, không có sự chấp thuận của ta, không cho ngươi lại gần Tiểu Nguyệt Nha một bước!” Vân Trung Thiên lạnh lùng lướt qua bên cạnh nàng, cất bước đi về phía Tiểu Nguyệt Nha, bóng lưng cao to vĩ ngạn, bùng lên sự nghiêm nghị tôn quý cùng cao ngạo.

Bạch Tuyết Mai trong lòng đau đớn, không thể tin những gì tai mình vừa mới nghe thấy.

Vân sư huynh mà nàng quen thuộc chính là người siêu nhiên thoát tục, ưu nhã quý khí, làm cho người ta bất tri bất giác bị lạc giữa mộng ảo, nam tử khí chất xuất sắc thoát ra cõi trần thế, là nam tử nàng nhớ thương, lưu luyến si mê đã nhiều năm, song, khoảng cách ở giữa bọn họ đã vượt ra khỏi phạm vi nàng có thể vươn tới. Cũng có thể nói, nàng cho tới bây giờ chưa từng đến quá gần hắn.

“Vân sư huynh……” Nàng cố nén nước mắt, toàn thân mất đi khí lực, không cách nào di chuyển một bước.

“Mời rời đi!” Vân Trung Thiên lời nói lạnh như băng, quyết tuyệt mà có lạnh nhạt.

Bạch Tuyết Mai ủy khuất, nước mắt chảy xuống, hai mắt mơ hồ, nàng xoay người, hướng cửa chạy đi.

Tiểu Mặc liếc trộm thân ảnh Bạch Tuyết Mai rời đi, âm thầm le lưỡi, bé có quá đáng không nhỉ? Nhưng ai bảo nàng muốn chiếm vị trí của mẫu thân chứ? Khi dễ mẫu thân cùng Tiểu Huyên Huyên đều là địch nhân của bé, bé bảo vệ mẫu thân cùng muội muội, một chút cũng không có sai!

Ừ, chính là như vậy!

Nghĩ như vậy, nội tâm áy náy nho nhỏ lập tức biến mất.

Tiểu Nguyệt Nha lúc này đã ngừng khóc, hai tay vờn quanh ở trên cổ ca ca, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ gương mặt ca ca, khả ái nịnh nọt lấy lòng, giống như là đang đợi chờ ca ca cho phần thưởng.

Vân Trung Thiên nhìn thấy hai huynh muội vẻ mặt vụng trộm như mèo con, trong lòng đã sớm hiểu rõ, sở dĩ vẫn kiên quyết đối đãi Bạch Tuyết Mai như thế, kì thực cũng là muốn hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ của nàng. Tình cảm Bạch Tuyết Mai đối với hắn, hắn vẫn hiểu rõ ràng, đáng tiếc hắn hoàn toàn không có tình cảm kia, không muốn làm trễ nãi nàng.

Hắn vươn tay, vuốt vuốt đầu nhỏ của hai huynh muội, bất đắc dĩ cười khổ: “Tiểu tử, các cháu cố ý làm chuyện xấu là bởi vì nàng muốn làm mẫu thân của các cháu sao?”

Tiểu Mặc hắc hắc cười khan vài tiếng, biết không thể gạt được con mắt tinh tường của cữu cữu, không thể làm gì khác hơn là thẳng thắn thừa nhận: “Cữu cữu, phụ thân nếu như cưới nữ nhân khác, mẫu thân nhất định sẽ rất thương tâm khổ sở, cho nên chúng ta không thể để cho những nữ nhân khác có ý đồ với phụ thân. Cữu cữu, người sẽ không bởi vì chúng ta nghịch ngợm mà không yêu thích chúng ta chứ?” ( TMN: ta tán thành TMM với TNN nga~ quá đáng yêu:*)

Tiểu Mặc trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn, một bộ vẻ mặt đáng thương bị vứt bỏ, thấy vậy Vân Trung Thiên một câu trách cứ đều không nói ra lời. Không tiếng động mà thở dài, hắn đời này là thua trong tay ba mẹ con bọn họ rồi, mỗi lần đối mặt bọn họ, hắn muốn hảo hảo sủng ái cũng không kịp, nơi nào sẽ nảy sinh với bọn họ nửa điểm tức giận?

“Cữu cữu không tức giận, sau này có chuyện gì, các ngươi nói cho cữu cữu, cữu cữu nhất định sẽ thay các ngươi ra mặt!”

“Cữu cữu, người thật tốt!” Hai huynh muội nhất tề hướng về phía hắn, lộ ra nụ cười ngọt ngào, nịnh nọt lấy lòng.

Rất xa, có âm thanh hung hồn trầm thấp từ đại sảnh truyền vào: “Tiểu Mặc, Tiểu Nguyệt Nha, còn không mau mau tới đón tiếp phụ thân?” Âm thanh vui sướng, truyền khắp cả phủ đệ, có một đạo thân ảnh màu đen, hấp tấp mà tới, đến mức, tiếng gió gào thét.

Hai huynh muội Tiểu Mặc nghe tiếng, nhất tề tinh thần rung lên, nhấc chân lên, hướng ngoài cửa lớn chạy đi.

“Tiểu Mặc, Tiểu Nguyệt Nha,phụ thân nhớ muốn chết rồi!” Hơi thở phái nam nồng đậm, phả vào mặt, thân ảnh màu đen, đem hai huynh muội cuốn đi lên, rơi vào một vòm ngực rộng lớn.

Long Thiên Tuyệt mới vừa vào cửa phủ, liền được hạ nhân hồi báo, biết được một đôi con cái tới phủ thành chủ, hắn mừng như điên không dứt, như gió xông ào vào cửa phủ, thanh âm vui thích, kinh động cả phủ đệ.

Hắn một tay ôm nhi tử, một tay ôm nữ nhi, tại chỗ đảo quanh, tiếng cười của ba người truyền đến mọi người.

“Nói cho phụ thân, có nhớ phụ thân không?”

Tiểu Mặc vểnh miệng mím môi, ra vẻ thâm trầm: “Thỉnh thoảng có nghĩ.”

“Mới chỉ là thỉnh thoảng?” Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng trừng hắn, vẻ mặt uy hiếp.

Tiểu Mặc cực soái vung mặt: “Kia đối với phụ thân nhiều hơn một chút nha!”

“Tiểu tử thúi!” Long Thiên Tuyệt tâm tình vui vẻ cười to, quay đầu nhìn về phía nữ nhi trên tay phải, đáy mắt chứa ánh sáng nhu hòa tự nhiên đổ xuống, “Tiểu Nguyệt Nha, còn con? Con có nhớ phụ thân không?”

“Phụ thân, Huyên Huyên yêu người!” Bẹp, ẩm ướt nước miếng, in ở trên mặt Long Thiên Tuyệt. Long Thiên Tuyệt sợ run một hồi lâu, thụ sủng nhược kinh, vui mừng nhìn nữ nhi, hẳn là kích động nên lời nói không có mạch lạc.

“Huyên Huyên…… Tiểu Nguyệt Nha…… Con đã nói…… Con đã nói…… Yêu con…… Phụ thân cũng yêu con!”

Bẹp bẹp bẹp!

Long Thiên Tuyệt cúi đầu, mãnh liệt hôn vài hớp trên khuôn mặt nhỏ bé của nữ nhi, tâm tình kích động thật lâu không cách nào bình phục.

Nữ nhi lại còn nói thương hắn?

Tiểu Nguyệt Nha lại còn nói yêu phụ thân?

Cả người hắn lâng lâng rồi, phảng phất như đang dạo bước trên mây.

Tiểu Mặc khinh bỉ liếc hắn, phụ thân có cần kích động như thế hay không? Tiểu Huyên Huyên bất quá chính là thuận miệng nói yêu ngươi thôi, còn là bé thường xuyên dạy Tiểu Huyên Huyên nói, chỉ bất quá Tiểu Huyên Huyên đem sáu chữ “Ca ca, Huyên Huyên yêu huynh”, sửa lại hai chữ trong đó mà thôi, có cần kích động như thế hay không?

Vân Trung Thiên buồn cười mà nhìn một nhà ba người, Long Thiên Tuyệt lời nói không có mạch lạc, phản ứng khoa trương, làm cho hắn buồn cười. Phụ thân còn có tật xấu khó dễ con rể, theo như hắn thấy, cõi đời này sợ rằng có tìm nữa cũng tìm không ra trượng phu yêu thương thê tử hơn Long Thiên Tuyệt. Cũng không biết phụ thân đến tột cùng phải khảo nghiệm con rể như thế nào, trước đó hắn có cần hay không cho muội phu biết tin tức, để cho hắn có điều chuẩn bị đây?

Chắc là không cần!

Vàng thật không sợ lửa,để cho phụ thân hảo hảo khảo nghiệm Long Thiên Tuyệt một phen đi, nếu như hắn có thể chịu đựng được khảo nghiệm của phụ thân, như vậy thì hắn càng thêm yên tâm đem muội muội cùng hai cháu ngoại nhỏ giao cho Long Thiên Tuyệt.

“Phụ thân, ta muốn đi tắm, chúng ta cùng đi chứ.” Tiểu Mặc đột nhiên đề nghị, đôi mắt ti hí linh động thỉnh thoảng liếc về phía Vân Trung Thiên, thần thần bí bí.

“Tắm rửa?” Long Thiên Tuyệt khiêu mi, quan sát thần sắc nhi tử khác thường, hắn gật đầu nói, “Được rồi, hai phụ tử chúng ta phải thẳng thắn với nhau, hảo hảo hàn huyên một chút.”

“Cậu, vậy thì phiền toái người chiếu cố Tiểu Huyên Huyên nhiều một chút.” Lại nụ cười ngọt chết người, phía sau nụ cười cất giấu mấy phần quỷ dị.

Vân Trung Thiên nhìn chằm chằm bé chốc lát, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, đem Tiểu Nguyệt Nha từ trong tay Long Thiên Tuyệt ôm lấy.

“Ca ca, Huyên Huyên cũng muốn!” Tiểu Nguyệt Nha quơ tay nhỏ bé, ánh mắt như nước long lanh, mong đợi mà nhìn về phía ca ca.

Tiểu Mặc Tiểu đại nhân tựa như lắc đầu, nghiêm túc nói: “Đây chuyện giữa nam nhân, muội không thể đi! Ngoan, trước cùng cậu đi chơi, đợi ca ca quay trở lại kể chuyện xưa cho muội nghe.”

Chọn tập
Bình luận