Edit: pthustBeta: Tiểu Mộng
Bóng đêm càng lúc càng đặc, trong phủ thành chủ mùi rượu thơm nồng, phần lớn mọi người đều say.
Trong đó uống đến say nhất định không ai bằng hai người Hiên Viên gia chủ và Vân Mộ Phàm, bất đồng chính là, Hiên Viên gia chủ là tự mình uống rượu say, mà Vân Mộ Phàm là bị Hiên Viên gia chủ làm cho quá chén, hai người liền mang chủ đề hôn sự con cái đàm luận cả đêm, lăn qua lộn lại chính là mấy câu nói, nữ nhi nhà ta làm sao như thế nào, nhi tử nhà ngươi làm sao như thế nào, ông trời tác hợp cho a!
Vân Mộ Phàm ở dưới các loại ý thức ám hiệu của Hiên Viên gia chủ, cũng từ từ cảm thấy cửa này hôn sự rất đáng tin cậy, cho nên hai người liền một chén tiếp theo một chén nhậu nhẹt, nghiễm nhiên đem đối phương coi là thân gia tương lai của mình, sớm liên hệ tình cảm.
Sau khi ngà ngà say, mọi người muốn tách hai người ra, đưa về phòng riêng của mình, kết quả hai người dường như tương hồ, gắt gao cùng ôm nhau, làm sao cũng không tách ra (pthust: thật ra ta thích: chia lìa hơn:”>, cảm giác nó đặc biệt *che mặt* thôi chết, phát cuồng vì shounen-ai một thời gian, giờ bỏ đọc lâu rồi cũng vẫn còn …). Ai dám tách bọn họ ra, bọn họ cùng đối với người đó nóng nảy, lại là gia tăng quyền cước, lại là mở miệng mắng to, cuối cùng mọi người không có biện pháp, chỉ đành phải đem hai người đưa vào cùng một gian phòng, để cho hai thân gia tương lai tiếp tục đối ẩm ở trong mộng.
Vân Trung Thiên thật thu xếp ổn thỏa cho hai vị lão nhân gia, hắn dạo bước đi tới Tiền viện, nghĩ rằng chẳng lẽ sửa sang lại một chút các loại khoản mục (sổ sách) phủ thành chủ, để có thể nhanh chóng nắm giữ tình huống trong ngoài phủ thành chủ.
Đi qua tiền viện, hắn thấp thoáng thấy thân ảnh từ giữa hòn giả sơn xẹt qua, nảy sinh tò mò, hắn cất bước đi theo dõi.
Sau hòn giả sơn, là một tiểu lương đình ( chòi nghỉ mát nhỏ) hoang phế, chòi nghỉ mát là nơi cỏ cây sinh trưởng,trông như đã lâu không được để ý, bên ngoài lương đình vắng vẻ, có một hồ ao sen lớn.
Trong lương đình, một bóng người đứng thẳng, từ hình dáng bóng lưng mà phán đoán, người này hẳn là nam tử.
Cách lương đình không xa, có một thân thể mặc áo choàng, hướng về phía lương đình đi tới, áo choàng rộng thùng thình che đậy hình dáng thân thể người này, nhưng mà từ tiếng bước chân của nàng cùng bàn chân cỡ nhỏ, Vân Trung Thiên đoán người này là nữ tử.
Bây giờ hai người vụng trộm gặp nhau, hành động lén lút, rốt cục là muốn làm cái gì?
Con ngươi Vân Trung Thiên trầm xuống, ngừng chân ở bên cạnh hòn giả sơn, quyết định quan sát một hồi.
Nhiều lần, trong lương đình truyền tới thanh âm nam nữ đối thoại.
“ Mấy ngày này, xem ra ngươi rất tiêu diêu khoái hoạt ( ung dung tự tại + sung sướng), không có chủ nhân quản thúc, ngươi bây giờ đã quên mất mình là ai sao?”Thanh âm nam tử giống như đã quen biết nhau, mang theo vài phần nghiêm nghị cùng trách móc nặng nề.
Bóng lưng nữ tử khoác áo choàng khẽ nhún, giống như cố tình kiềm chế, lên tiếng hồi đáp:” Các ngươi vì sao còn không chịu bỏ qua cho ta? Ta cái gì cũng không đúng, cái gì cũng không muốn làm, ta van xin ngươi, bỏ qua cho ta đi! Ta không muốn làm tiếp chuyện hại người rồi!”
“Không muốn làm? Ngươi cho rằng lúc này ngươi có thể lựa chọn sao? Gia nhập vào chúng ta, liền không có khả năng trốn chạy nữa, trừ phi…… Chết!”. Thanh âm nam tử, lãnh khốc cực độ.
Bóng lưng nữ tử rung động càng thêm lợi hại, giống như là khẽ nức nở, cũng không biết trải qua bao lâu,sống lưng nữ tử từ từ thẳng tắp, nức nở nói:” Tốt, thay vì tiếp tục làm chuyện hại người, ta đi tìm chết!”
Nữ tử mở hai cánh tay, chạy nhanh hướng ao sen, tung người nhảy vào trong đó.
Ùm ùm!
Bọt nước văng khắp nơi, thân ảnh nữ tử rất nhanh chìm vào ao sen.
Vân Trung Thiên thấy vậy kinh hãi, nữ tử này rốt cuộc là người phương nào? Tại sao cương liệt ( cương quyết + quyết liệt) như thế, nói nhảy liền nhảy, phải quyết tuyệt như thế sao?
Cho dù lúc trước nàng đúng là làm sai cái gì, hôm nay vô luận đối phương bức bách nàng như thế nào, nàng đều không muốn tiếp tục làm chuyện ác, đủ thấy đáy lòng nữ tử này đúng là rất thiện lương. Nữ tử thiện lương như vậy, cứ như vậy rơi xuống nước, chết ở trong ao sen, không khỏi đáng tiếc.
Trong lương đình nam tử ngây ra nhìn cô gái nhảy xuống nước, hắn không có ngăn trở, cũng không có đi cứu, nhìn nữ tử giãy dụa trong nước, thanh âm hắn lạnh lùng chê cười, hướng về phía ao sen nói câu:” Ngươi nhớ kỹ! Trừ phi ngươi chết, nếu không ngươi vĩnh viễn đều không thể thoát đi khỏi tầm mắt chủ nhân của ngươi!”Nói xong, nam tử xoay người, rời khỏi lương đình.
Vân Trung Thiên vốn định đi đuổi theo, nhìn đến tột cùng, nam tử kia rốt cuộc là người phương nào lại dám ở trong phủ thành chủ càn rỡ như thế, nhưng mà từ trong ao sen truyền đến thanh âm đập nước, khiến hắn tạm thời vứt bỏ ý định tìm hiểu kỹ càng mọi chuyện. Hắn nhanh chóng phi thân lướt qua, đi tới bên ao sen, tung người vừa nhảy, nhảy vào trong nước
Trên người nữ tử áo choàng trong nước mở ra, giống như là một cái lưới lớn, quấn quanh lấy hai người.
Vân Trung Thiên đưa tay, ôm trên cái eo nhỏ nhắn của nữ tử, đem nàng hướng về trên người mình kéo đi, nhưng nữ tử dùng sức khước từ, đầu ngón tay nhỏ nhắn, sức mạnh không nhỏ, hắn lại không thể lập tức thành công.
“Cô nương, ta là tới cứu ngươi, ta sẽ không làm hại ngươi!”Hắn bí mật truyền âm cho nữ tử, muốn nàng bỏ đi ý niệm kháng cự trong đầu.
Hai tay nữ tử đang vùng vẫy ngừng lại động tác, tóc đen rối tung tán loạn trong nước, nàng nghiêng đầu quay đi, không muốn cho hắn nhìn thấy hình dáng của mình, nàng tay khua tay, ý bảo hắn không nên cứu mình, nàng đã không muốn tiếp tục sống.
Vân Trung Thiên nhận thấy nàng mất hết ý chí ý nghĩ muốn liều chết, không nhịn được cau chặt chân mày, ngọn nguồn câu chuyện hắn đại khái đã rõ ràng, nàng bất quá là muốn cách xa khỏi tầm tay của người giật dây, cho nên mới muốn tìm cái chết. Hắn thấy, này hoàn toàn không phải là đại sự gì, cũng bởi vì như vậy mà bị mất tánh mạng của mình, đó mới là hành động ngu xuẩn nhất.
“Cô nương, nếu như ngươi ngay cả chết cũng không sợ, cõi đời này còn có chuyện gì làm khó được ngươi? Ngươi chết, thống khổ chỉ có thân nhân của ngươi cùng người yêu ngươi, những thứ kia muốn thao túng ngươi căn bản sẽ không bởi vì ngươi chết đi mà có nửa điểm tổn thương. Thử nghĩ xem thân nhân của ngươi, thử nghĩ xem những người yêu ngươi, ngươi thay vì uất ức chịu chết như thế không bằng hảo hảo mà sống, dùng sức lực của chính ngươi đi giải quyết tất cả vấn đề! Vận mệnh của mình, cho tới bây giờ đều dựa vào mình đi nắm giữ!”
Nữ tử nghe lời của hắn, dấu hiệu giãy dụa từ từ giảm bớt, nàng từ từ bình tĩnh lại,, song trong thời gian dài nín thở, làm cho nàng bắt đầu hít thở không thông. Thân thể của nàng chợt chìm xuống, nàng vùng vẫy hai tay, rốt cuộc dùng bí âm phun ra hai chữ:” Cứu ta!”
Nội tâm Vân Trung Thiên vui mừng, bắt được hai cái tay nàng, vạch nước, dùng sức hướng thượng du đi.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ……”Đến trên bờ, cô gái đưa lưng về phía hắn, dùng áo choàng màu đen bao bọc bản thân chặt chẽ, co rụt thân thể lại, không nhịn được ho khan.
Vân Trung Thiên từ phía sau nhích tới gần nàng, nữ tử vội vàng đứng dậy, lẩn tránh mấy bước, dùng sức lắc đầu. Không có gì ngoài một câu nói” cứu mạng”, nàng còn không có nhiều lời quá một câu.
Vân Trung Thiên dừng bước, không tiếp tục bức bách nàng, nàng không chịu để cho mình nhìn thấy diện mạo thật của nàng, cũng không cùng mình nói chuyện, hắn không nhịn được suy đoán, cô nương này chẳng lẽ là người hắn quen biết?
Hôm nay khách nhân đi tới phủ thành chủ chúc mừng đúng là rất nhiều, nhưng mà gần giống vị nữ tử này về số tuổi cùng thân hình thì nữ tân khách lại không nhiều, nàng rốt cuộc là ai đây?
“Cô nương, ngươi đừng sợ! Ngươi không muốn làm cho ta thấy diện mạo thật của mình, ta không miễn cưỡng ngươi. Hiện tại ta liền rời đi, ngươi có thể ở chỗ này nghỉ ngơi một chút rồi rời đi, ta bảo đảm sẽ không để cho người nào đến quấy rầy ngươi.”Thanh âm Vân Trung Thiên ấm áp, như gió xuân tháng ba, ấm áp đi vào lòng người, hắn nói là làm, xoay người rời khỏi ao sen, rời khỏi hòn giả sơn, càng ngày càng xa.
Nữ tử vẫn đưa lưng về phía hắn, hai tay nắm chặt áo choàng màu đen, cho đến khi tiếng bước chân của hắn càng ngày càng xa, nàng mới từ từ xoay người lại. Đầu đầy tóc đen dán chặt vào gương mặt của nàng, làm cho người ta phân biệt không rõ dung mạo chân thật của nàng. Ánh mắt đen láy lại sáng ngời, giống như chưa cả một trời đầy sao.
Nàng xa xa đưa mắt nhìn bóng lưng Vân Trung Thiên rời đi, trong ánh mắt sáng ngời chợt lóe ánh sáng chói lọi, lộ ra nụ cười mê người.
“Đây cũng là ngươi nói, vận mệnh của mình, mình tới nắm giữ!”
Khóe môi giơ lên, vẽ ra nụ cười vẻ phấn khởi tự tin, nơi nào còn có sự chán nản muốn từ bỏ mạng sống như vừa rồi?
Chuyện tối nay, quá mức kỳ quái, Vân Trung Thiên một đi, một đường suy nghĩ, mặc dù hắn đã đáp ứng cô nương kia, không truy xét thân phận thật sự của nàng, nhưng không có nghĩa là hắn không đi truy xét thân phận thực của nam tử kia, nếu không thể đem thân phận nam tử kia điều tra ra, sớm muộn sẽ trở thành tai hoạ ngầm của phủ thành chủ.
Hắn không thể để cho thân nhân cùng các bằng hữu của mình có bất kỳ nguy hiểm nào uy hiếp.
Đi đến giữa đường, vừa gặp Vân Khê đi dạo qua, thấy bộ mặt huynh trưởng suy tư biểu tình nghiêm túc, nàng tiến lên hỏi thăm.
“Ca ca, đang suy nghĩ gì vậy? Chuyên tâm như vậy?” Tầm mắt của nàng rất nhanh rơi hắn thì cảm thấy ẩm ướt mà đầu tóc rối bời cùng trên người trả lời ngượng ngùng, dính đầy nước bùn cùng nước đọng trên xiêm y, nhăn mặt nhăn mày, âm thầm ngạc nhiên,” “Ca, không phải là hơn nửa đêm huynh không ngủ được, nên ra hồ lặn đấy chứ?”
Vân Trung Thiên cúi đầu, nhìn thấy chính mình một thân nhếch nhác, tự giễu cười nói:” “Đúng vậy a, hơn nửa đêm ngủ không được, đến trong hồ bơi lội đi.”
Vân Khê vốn là chỉ cùng hắn đùa một chút, ai ngờ hắn thừa nhận, hai mắt nàng tròn xoe, tò mò hết sức.
“Ca, huynh không sao chứ? Huynh thật đi trong hồ bơi lặn?”Vân Khê mắt lé đánh giá hắn, một đường đi xuống nhìn chằm chằm, sờ lên cằm, nói không sợ người chết không ngừng,” Nga ~ ta làm sao quên mất, ca ca nhất định là một nam nhân, nam nhân đều có nhu cầu, ta hiểu!”
Nàng vô cùng hiểu gật đầu, nghĩ thầm huynh trưởng nhất định là nhu cầu sinh lý không cách nào nhận được thỏa mãn, cho nên phải…… ( =)))))
Vân Trung Thiên nhìn muội muội vẻ mặt vô cùng hiểu cùng động tác gật đầu như giã tỏi, khuôn mặt hắn đầy hắc tuyến, hận không được một đầu đụng trên tàng cây.
Nàng rốt cuộc biết cái gì?
Nữ hài tử mọi nhà, làm sao tư tưởng không thuần khiết như vậy? Nhất định là bị Long Thiên Tuyệt kia làm cho tổn hại!
Ở trong lòng hắn, muội muội vĩnh viễn là thuần khiết nhất, nếu không thuần khiết cũng là chỉ có muội phu đem muội muội làm hư.
Tội nghiệp Long Thiên Tuyệt vừa mới gánh chịu sự oan uổng” đoạn tụ”, hiện giờ vô duyên cớ lại gánh thêm tội danh dạy hư vợ, hắn rõ ràng bị oan uổng rồi, so với Đậu Nga còn oan uổng hơn.
“Khê Nhi, chớ suy nghĩ lung tung! Ca ca là loại người như vậy sao?”Vân Trung Thiên bất đắc dĩ than thở.
Vân Khê vỗ vỗ đầu vai hắn, một bộ” Ta hiểu” nghiêm túc vẻ mặt, khích lệ huynh trưởng nói:” Ca ca, chúng ta không phải là ngoại nhân, chuyện như vậy huynh có thể đối với ta nói, không cần xấu hổ!”
Ngươi nơi nào thấy ta thẹn thùng? Vân Trung Thiên thở hổn hển, không ngừng mà xoa trán,thật không biết nên làm như thế nào để đem muội muội tư tưởng bất lương đi sửa chữa đây.
“ Thật không phải giống như muội nghĩ như thế kia!” Hắn cố gắng nhấn mạnh nói, không biết có một số việc ở trong mắt những người khác, chỉ có càng bôi càng đen.
Vân Khê lại là gật đầu, lại là lắc đầu, vẻ mặt đồng tình nhìn huynh trưởng, rất là vì hắn mà lo lắng.
“Ca ca, ta là thân muội muội của huynh, huynh có thể tín nhiệm ta, ta tuyệt đối sẽ không đem bí mật của ngươi nói cho người khác biết, bao gồm cả Thiên Tuyệt, ta tuyệt đối sẽ không nói! Huynh có bất kì tâm sự khó nói nào cũng có thể nói với ta, ta nhất định sẽ giúp huynh!”
Vân Trung Thiên từ trước đến nay vẻ mặt đều bình tĩnh, nhưng giờ cũng không còn cách nào bình tĩnh nữa rồi, da thịt trên mặt từng cái nhảy lên. Hắm kìm chặt hai bả vai Vân Khê, làm cho nàng đối diện mình, hít vào một hơi thật sâu, muốn trịnh trọng tuyên cáo về phía nàng chuyện lạ ( gốc: kỳ sự), hắn không có chuyện gì, chính là vì cứu người mới rơi xuống nước, căn bản không phải như nàng tưởng tượng không thuần khiết như vậy.
Lời nói đi ra đến khóe miệng, đối diện nàng vẻ mặt không ngừng gật đầu khích lệ, hắn hay là nhịn được, đem tất cả lời nói nuốt xuống vào trong bụng.
Hắn có loại cảm giác rất mãnh liệt, nếu như mình thật sự nói sự thật với nàng, nàng nhất định cho là mình cố ý kiếm cớ thêu dệt chuyện xưa để che dấu tư tưởng không thuần khiết của mình, chỉ biết đem chuyện càng bôi càng đen.
Hắn hướng về phía muội muội thở dài thật sâu, sát vai, bất đắc dĩ rời đi.
Vân Khê nháy mắt mấy cái, còn tưởng rằng huynh trưởng sẽ đối với nàng thổ lộ sự thật, hai huynh muội trong lúc nói một vài chuyện riêng tư, đây mới gọi là huynh muội chân chính mà! Chuyện càng riêng tư, liền chứng minh tình cảm huynh muội càng thắm thiết, nàng vẫn mong mỏi có thể có một người như vậy cùng nàng trao đổi chuyện cực kì riêng tư như huynh đệ tỷ muội. Hiện tại thật vất vả mới có một người, nàng sao có thể dễ dàng bỏ qua cho?
“Ca ca, nói cho ta một chút sao! Ta thật sẽ thay huynh giữ bí mật!”
“Ca, không nên xấu hổ mà!”
“Ca, chờ ta một chút!”
Vân Trung Thiên ở phía trước bước chân tăng nhanh, càng chạy càng nhanh, đến cuối cùng dường như chính là liều mạng chạy trốn. Lần đầu tiên cảm thấy, có một muội muội quấn quít, là loại ngọt ngào thống khổ!
Rồi lại nói Long Thiên Tuyệt cùng Hách Liên Tử Phong hai người thừa dịp ban đêm rời khỏi phủ thành chủ, chạy tới Vân Huyễn Điện, dọc đường đi, hai người so đấu khinh công, ngươi đuổi ta đuổi, thể hiện bản lĩnh cao cường, ai cũng không chịu rơi ở phía sau nửa phân.
Trên đường chợt có người đi đường đi lại, bỗng nhiên bên cạnh xẹt qua hai trận gió to, đem người đi đường suýt nữa ném đi.
“Gặp quỷ! Hơn nửa đêm làm sao thổi lên gió tà?” Dụi dụi mắt, định thần nhìn lại,ở phía cuối phố, ánh trăng khuynh sái sử, bỗng nhiên xuất hiện hai thân ảnh cao lớn, một tóc trắng, một tóc vàng kim, chẳng qua là ngắn ngủn một cái chớp mắt, bóng người liền biến mất.
“A, thật sự có quỷ a!”Người đi đường sợ hãi kêu một tiếng, chạy trối chết tựa như chạy như bay ở trên đường cái, ở đường khác có người nghe thấy tiếng, cũng rối rít hoảng sợ la lên, một truyền mười, mười truyền một trăm, cả đường cái cũng là truyền thuyết quỷ ảnh.
Cuối đường cái, Long Thiên Tuyệt ngừng lại, nhíu lông mày thanh tú, trợn mắt bắn về phía Hách Liên Tử Phong:” ta cũng biết, không thể cùng ngươi đi, bây giờ liên lụy ta bị người xem như là ma quỷ”.
“Tại sao không phải là ngươi liên lụy ta bị người xem như là ma quỷ vậy? Còn có, là ngươi tự mình chủ động yêu cầu ta và ngươi cùng đi”. Hách Liên Tử Phong lạnh lùng liếc trả lại, không quên nhắc nhở hắn ta, là hắn ta muốn hắn cùng đi, không phải là hắn tự nguyện. Hai đại nam nhân, hơn nửa đêm ở chung một chỗ, không khỏi buồn tẻ?
Long Thiên Tuyệt lạnh lùng nhíu mi: “Ngươi có thể không đến!”
“ Ta nếu không tới, ngươi có thể yên tâm?” Hách Liên Tử Phong lạnh lùng hỏi ngược lại, bởi vì hắn hiểu rõ Long Thiên Tuyệt, hắn ta là dạng người nhỏ mọn, nếu hắn không tới, hắn ta sẽ một lần nữa lôi kéo Khê Nhi, tuyệt sẽ không để cho hắn cùng một mình Khê Nhi có cơ hội chung đụng.
Nam nhân rất thích ăn dấm này,thật sự là một cực phẩm!
Hắn nghĩ tới, bỗng nhiên phụt cười ra tiếng, nụ cười như một đóa hoa quỳnh nở rộ trong màn đêm.
Long Thiên Tuyệt ra sức trừng hắn một cái, không khỏi cũng cong môi nở nụ cười, tiếng cười phấn chấn, giống như tiếng trời, du du dương dương bay vào tận trời, bay thẳng trời cao.