Sư huynh đệ giằng co hồi lâu, trong mắt Bạch Sở Mục tràn đầy tức giận cùng bi thống (bi thương & thống hận). Bị sư huynh phản bội, lừa gạt, cùng với việc thương tổn tên này tạo thành cho vượn vượn, đủ làm cho hắn hận không được đích thân giết đối phương. Mà Nam Cung Dực đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng, chợt có ánh sáng quỷ dị thoáng hiện, sâu không lường được.
Một lúc lâu, Bạch Sở Mục đập bàn đứng lên, nghiêng thân gần sát trước người Nam Cung Dực, nổi giận nói: “Ta nói rồi, lần nữa để cho ta nhìn thấy ngươi, ta liền giết ngươi! Ta muốn thay vượn vượn báo thù!”
Khuôn mặt hắn gân xanh nổi lên. Từ trước đến giờ phóng đãng không kềm chế được, tùy tâm sở dục, hắn giờ phút này dữ tợn mà tức giận.
Nam Cung Dực lại bình tĩnh như trước, khí thế bất phàm.
Hắn không nhìn Bạch Sở Mục đang tức giận, khoan thai mở miệng: “Sư đệ, làm sao ngươi lại kích động như thế? Vì một con súc sinh lại nổi giận, tính tình như ngươi như thế làm sao thành đại sự? Sư huynh ta khuyên ngươi một câu, không nên xử trí theo cảm tính, mọi việc đều phải động đầu óc, lý trí để suy tư.”
“Không cho ngươi nói vượn vượn là súc sinh!” Bạch Sở Mục nổi giận, một tay níu lấy cổ áo Nam Cung Dực, hướng về phía trước mặt hắn phun nước miếng, “Vượn vượn là bằng hữu của ta, là bằng hữu thân nhất của ta! Nó không phải là súc sinh, ngươi so với nó liền súc sinh cũng không bằng!”
Nam Cung Dực không có trốn, cũng không có kéo tay hắn ra, nhàn nhạt mà cười: “Tốt, không phải là súc sinh! Ha hả, ngươi thật là trẻ con, ngây thơ. So với trước không có gì khác biệt……”
“Không cho phép! Ta không muốn đến xem ngươi cười. Ngươi cười khiến cho ta cảm thấy ác tâm! Ta thật là mắt mù, làm sao nhận thức ngươi là sư huynh, còn tin tưởng ngươi như vậy, ngươi căn bản là không xứng!”
Xoạt!
Một thanh trường kiếm từ tay Bạch Sở Mục rút ra, gác ở trên cổ Nam Cung Dực.
“Ta hôm nay sẽ giết ngươi, vì vượn vượn báo thù!”
Trường kiếm nắm trong tay hắn thật chặc, mũi kiếm cắt vào cổ Nam Cung Dực một phân. Bạch Sở Mục ồ lên một tiếng, từ trong sự kích động bình tĩnh trở lại, ngạc nhiên, nghi hoặc nhìn cổ đối phương, thật lâu không cách nào bình tĩnh.
“Tại sao có thể như vậy?” Trên tay của hắn lại dùng vài phần lực đạo, kiếm vào ba phần, thần sắc trên mặt Nam Cung Dực vẫn như thường, miệng vết thương không thấy có máu tươi phun ra, Bạch Sở Mục bị triệt để khiếp sợ.
Nam Cung Dực giơ tay lên, đem trường kiếm từ cổ của mình nơi đỡ lên, cúi đầu nở nụ cười: “Ngươi uổng phí tâm tư rồi, ngươi bây giờ nhìn thấy ta, bất quá chỉ là một phân thân của ta thôi, cho dù ngươi thật giết ta, cũng chỉ làm hao tổn một phần công lực của ta mà thôi, nhưng giết không được ta.”
“Phân thân?” Bạch Sở Mục kinh ngạc.
“Sư đệ, ngươi nhất định thật tò mò sao? Bắc Thần gia tộc có pháp thuật đặc thù hạng nhất, tên là phân thân thuật. Tu luyện thành công, một người có thể có thân ngoại hóa thân, mặc dù thực lực phân thân chỉ có một phần nhỏ so với người thực, nhưng đủ để lấy giả đánh tráo. Cái phân thân thuật này, bình thường chỉ truyền cho hậu nhân Bắc Thần gia tộc, sư huynh của ngươi đã mất rất nhiều sức lực, mới học trộm được thuật phân thân này a.”
Nam Cung Dực ha hả cười một tiếng, tiếp tục nói: “Ta biết, các ngươi đều thống hận ta, muốn giết ta, cho nên ta phải có năng lực tự vệ. Để có thể sống tiếp, để nhận được quyền lực cao nhất, cái dạng khuất nhục cùng đau khổ nào ta cũng có thể chịu đựng. Ngươi xem, một ngày nào đó, ta sẽ trở thành Chúa Tể Giả của cả Long Tường đại lục, để cho tất cả mọi người phải ngưỡng mộ ta, quỳ rạp xuống dưới chân của ta…… Bao gồm ngươi!”
Đáy mắt Nam Cung Dực bỗng dưng chiết xạ ra một tia dã tâm, đó là một luồng bóng tối đủ để cắn nuốt thiên địa, giống ma quỷ nắm trong tay quyền sanh sát!
Bạch Sở Mục đáy lòng âm thầm cả kinh, cảm giác sư huynh trước mắt có điểm không giống với lần từ biệt trước đó. Là thực lực, hay là hắn ngày càng bành trướng dã tâm đây?
Tóm lại, rất xa lạ.
“Sư huynh, ta khuyên ngươi hãy mau thu tay lại đi! Long Tường đại lục tàng long ngọa hổ, anh hùng xuất hiện lớp lớp, căn bản không phải ngươi có thể thao túng cùng khống chế, không dễ như nói đâu. Trước mắt, đại ca của ta —— Tôn chủ Lăng Thiên Cung, ngươi còn xa xa không bằng, càng đừng nói Cung chủ Thánh cung cùng Tử yêu. Chỉ cần có bọn họ tồn tại, ngươi vĩnh viễn cũng không cách nào trở thành Chúa Tể của Long Tường đại lục! Dã tâm của ngươi càng lớn, càng chỉ biết tuyệt vọng, càng thống khổ…… Ha hả, ta đột nhiên trong lúc này có chút không muốn giết ngươi. Bởi vì ngươi thật sự rất đáng thương, dã tâm cùng dục vọng của bản thân ngươi sớm muộn gì cũng làm ngươi chịu diệt vong, căn bản không cần ta động thủ. Sớm muộn gì dã tâm cùng dục vọng sẽ khiến bản thân ngươi đi về phía diệt vong!”
Ánh mắt bình tĩnh không có sóng gợn chợt biến đổi, nhấc lên sóng lớn ngập trời. Nam Cung Dực cúi người vồ đến hướng Bạch Sở Mục, hung ác nói: “Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi không phải là ta, ngươi làm thế nào biết ta làm không được? Ta nói cho ngươi biết, ta nhất định sẽ thành công, nhất định sẽ trở thành người đứng đầu Long Tường đại lục. Để cho tất cả mọi người thần phục dưới chân ta! Ngươi chờ xem, ta nhất định sẽ thành công…… Trước đó, ta sẽ để cho người sống tốt, sống để nhìn một ngày nào đó ta thành công!”
Dùng sức đẩy Bạch Sở Mục ra, hắn xoay người muốn đi.
Bạch Sở Mục vỗ vào vai hắn: “Chờ một chút, ngươi trước đem Thiên Thần cùng Song nhi thả!”
Tức giận vừa thật giống như chỉ là ảo ảnh. Nam Cung Dực rất nhanh khôi phục bình tĩnh, khoé môi nguội lạnh hơi hơi nhếch lên, quay đầu, hắn cũng không trả lời: “Người bắt bọn họ không phải là ta, là cung chủ Thánh cung. Ta chỉ là thay hắn giữ người thôi.”
“Vậy ngươi hãy thả bọn họ! Nếu không ta tiêu diệt cái phân thân này của ngươi! Cho dù giết không được ngươi, ta cũng muốn cho ngươi tổn thất thực lực!” Bạch Sở Mục nói.
Nam Cung Dực đảo tròng mắt, suy tư chốc lát, quay đầu nói: “Không bằng như vậy đi, ngươi đi đưa tin cho Long Thiên Tuyệt, chỉ cần hắn chịu theo ta hợp tác, ta sẽ bảo đảm cung chủ sẽ bị giết.”
Phút cuối cùng, hắn vừa thêm câu: “Là cung chủ đích thực, mà không phải là phân thân của hắn.”
Bạch Sở Mục không chút nghĩ ngợi, một ngụm bác bỏ: “Ngươi mơ tưởng! Đại ca của ta mới sẽ không hợp tác cùng người. Ngươi đừng cho là ta cái gì cũng không biết, ngươi chẳng qua là muốn mượn tay đại ca của ta giúp ngươi trừ đi cung chủ. Cứ như vậy, ngươi có thể thay thế địa vụ của hắn ở Bắc Thần gia tộc, mục đích là để ngươi được nắm quyền thế sao? Ta sẽ không để ngươi như ý!”
“Ha hả, sư đệ, lần này, ngươi đã trở nên thông minh hơn. Nhưng ta nghĩ Long Thiên Tuyệt chắc là không cự tuyệt đề nghị của ta, ngươi tốt nhất hãy đi về hỏi hắn. Nếu bỏ lỡ cơ hội tốt lần này, tiếp theo muốn diệt trừ cung chủ, sẽ khó khăn hơn.” Nam Cung Dực chậm rãi từ từ nói, “Thuận tiện nói cho ngươi biết một tiếng, gần đây cung chủ chiếm được bí kỹ truyền thừa hạng nhất của Tử yêu đại nhân. Nghe nói sau khi luyện thành xong, thực lực sẽ tăng trưởng gấp mười lần, không thể khinh thường. Chẳng qua muốn tu luyện bí kỹ này, cần nhận được bảo vật của Bạch gia phụ trợ. Ta cùng cung chủ lần này bí mật đi tới Bạch Tịch thành, chính là vì nhận được món bảo vật này của Bạch gia. Một khi cung chủ chiếm được bảo vật, mọi thứ cần thiết đã đủ, thì việc tu luyện sẽ là nước chảy thành sông. Chờ cung chủ tu luyện thành bí kỹ, Long Thiên Tuyệt muốn lần nữa diệt trừ hắn, thì khó càng thêm khó. Bây giờ là cơ hội tốt nhất để hắn diệt trừ cung chủ. Long Thiên Tuyệt là một người thông minh, hắn nhất định sẽ không buông tha cho cơ hội này.”
Bạch Sở Mục hơi do dự, quyết đoán lắc đầu: “Ngươi đừng vội hoa ngôn xảo ngữ, ta sẽ không tin tưởng ngươi nữa, đại ca của ta cũng sẽ không hợp tác với ngươi, ngươi nằm mơ đi!”
Lúc này, một thanh âm khác chen vào, dời đi lực chú ý của hai người: “Không, Bổn Tôn đáp ứng hợp tác với ngươi!”
Bạch Sở Mục nhìn lên, là đại ca tới. Hắn rất là kinh ngạc: “Đại ca, ngươi điên rồi sao? Ngươi thật muốn cùng hắn hợp tác? Ngươi không phải đã nói Nam Cung Dực người này không thể tin ư, vì sao còn muốn cùng hắn hợp tác?”
Long Thiên Tuyệt cất bước đi về phía hai người, ánh mắt sắc bén: “Trước khác nay khác, hiện tại chúng ta có cùng chung mục tiêu, bắt tay hợp tác một lần thì có làm sao?”
Nam Cung Dực nhìn hắn, nhợt nhạt mà cười, bí hiểm: “Long tôn chủ thật là nhìn xa trông rộng, biết ý nghĩa của việc trừ đi cung chủ là như thế nào. Vì biểu đạt thành ý hợp tác của ta, ta tiết lộ cho các ngươi chút ít tin tức về quan hệ của Bắc Thần gia tộc và Tử yêu, cùng kế hoạch tiếp theo của bọn họ, như thế nào?”
Long Thiên Tuyệt khẽ nhìn hắn một cái, cười đến xa cách mà khinh miệt, hắn là đáp ứng cùng Nam Cung Dực hợp tác, nhưng không có nghĩa là ở đáy lòng chấp nhận tên này, vậy mà đã coi mình như là một nhân vật. Sở dĩ đáp ứng yêu cầu của của tên này, cũng bởi vì hắn đối với sư phụ của mình quá mức hiểu biết, bằng tính tình xảo trá của sư phụ, muốn buộc ông ta lộ ra người thật, là cực kỳ khó khăn. Hơn nữa lần trước hắn đã hao phí một phần công lực trên tay mình, muốn lần nữa để cho ông ta hiện thân nhận lấy cái chết, thì càng thêm khó khăn.
Hắn cần một trợ thủ, tới trong ứng ngoài hợp.
Hắn từng nghĩ tới để cho Thiên Thần cùng hắn trong ứng ngoài hợp, song cẩn thận suy nghĩ, hắn vẫn cảm thấy không ổn. Thứ nhất Thiên Thần thực lực không đủ, thứ hai lấy tính tình đơn thuần của Thiên Thần, thì không cách nào lừa gạt được cung chủ.
Muốn lừa gạt cung chủ, dẫn hắn tiến vào sát cục, chỉ có người xảo trá giống như Nam Cung Dực mới thích hợp nhất.
Cho nên, hắn lựa chọn Nam Cung Dực.
“Ngươi mới vừa nói cung chủ đang tu luyện một môn bí kỹ, chính là Tử yêu truyền thụ?”
“Không sai! Tử yêu mới vừa trở về Bắc Thần gia tộc, người hắn tín nhiệm nhất, trừ mấy đệ tử của hắn ở ngoài, chính là huynh muội cung chủ. Huyết mạch trên người huynh muội Cung chủ là huyết mạch Bắc Thần gia tộc tương đối thuần khiết. Cho nên Tử yêu quyết định hảo hảo bồi dưỡng bọn họ, để cho bọn họ trở cánh tay trái và phải sau khi xưng bá Long Tường đại lục. Cung chủ chiếm được bí kỹ truyền thừa của Tử yêu, duy chỉ có thiếu hụt một bảo vật phụ trợ, mà vật bảo vật này vừa vặn ở tại Bạch gia, được Bạch gia cất dấu. Cung chủ mấy ngày nay đều ở Bạch gia bí mật tìm tòi món bảo vật này, trước mắt đã có chút ít tin tức. Hắn nghĩ trước giải quyết ngươi, sau đó sẽ đi đoạt bảo vật……” Nam Cung Dực nói.
“Bảo vật là cái gì?” Long Thiên Tuyệt hỏi.
Đáy mắt Nam Cung Dực xẹt qua một chút do dự: “Ta cũng không rõ, nghe nói đồ vốn là thuộc về Bắc Thần gia tộc, sau lại bị người của Bạch gia cướp đi. Hiện tại cung chủ muốn một lần nữa đem nó thu hồi, vật quy nguyên chủ.”
Long Thiên Tuyệt theo dõi ánh mắt hắn, suy đoán món bảo vật này nhất định không đơn giản. Nếu không hắn cũng sẽ không che che giấu giấu như thế. Không vội, chờ mình trước giết chết cung chủ, nữa công chiếm Bạch gia, bảo vật dĩ nhiên là về tay mình.
“Ngươi mới vừa rồi còn nói kế hoạch của Tử yêu cùng Bắc Thần gia tộc?”
“Không sai! Tử yêu kể từ khi ở Di tích chiến trường cổ trở về xong, thương thế của hắn vẫn chưa lành, chỉ có thể dựa vào cách nhập thân vào thân thể còn sống của Hách Liên Tử Phong. Hắn muốn mau sớm khôi phục thực lực của mình, cho nên giờ phút này đã mang theo mấy tên cao thủ đi trước đến Vân tộc……”
“Vân tộc?” Long Thiên Tuyệt mi tâm vừa nhảy, sinh ra dự cảm xấu, Khê Nhi giờ phút này đang ở Vân tộc, nhưng nếu nàng cùng Tử yêu không cẩn thận gặp nhau, chẳng phải là nàng bị nguy hiểm sao?
“Hắn đi Vân tộc làm cái gì?”
“Nghe nói hắn muốn tìm được hồn phách Vân Huyên. Nhận được bí mật của Vân huyên cùng Vân tộc. Như thế thương thế của hắn mới có thể mau sớm khôi phục. Khác……” Nam Cung Dực cố ý muốn nói lại thôi, thật sâu liếc một cái Long Thiên Tuyệt.
Long Thiên Tuyệt ánh mắt lạnh lùng, bật ra mấy phần sát khí.
Nam Cung Dực tiếp tục nói: “Mặt khác, hắn đã biết được Vân Khê đi Vân tộc, hắn muốn Vân Khê luyện chế càng nhiều Tru Tiên Đan, giúp hắn sớm ngày khôi phục thực lực.”
Sát ý lần nữa sôi trào, Long Thiên Tuyệt cúi đầu nở nụ cười, cười đến lạnh như băng.
Tử yêu! ——
Rất nhanh, Long Thiên Tuyệt thu hồi sát ý quanh thân. Nghĩ thầm nếu Tử yêu là hướng về việc Khê Nhi biết luyện chế tru tiên đan, như vậy chứng minh hắn tạm thời sẽ không gây bất lợi đối với Khê Nhi. Mình phải thừa dịp trong khoảng thời gian này, nhanh chóng tăng cường thực lực mới được. Không chỉ nắm trong tay quyền thế, thực lực bản thân cũng mau sớm tăng lên. Như thế mới có thể cùng Tử yêu ra sức đánh cược một lần!
“Rất tốt! Ta đã thấy được thành ý của ngươi, hi vọng lần này chúng ta có thể hợp tác thành công, theo như nhu cầu!”
Nam Cung Dực hơi sửng sờ, vốn tưởng rằng nghe được Vân Khê gặp nguy hiểm, hắn sẽ bị loạn. Không nghĩ tới hắn nhanh như vậy tựu khôi phục bình tĩnh. Người như vậy, đích xác là cái đối thủ đáng gườm. Ngày khác nhất định sẽ trở thành chướng ngại vật trên đường mưu lược đại nghiệp của hắn
Hắn hí mắt, ánh sáng lạnh lóe lên, trong chớp mắt.
Dưới cổng thành, đám người tụ tập càng ngày càng nhiều, phần lớn cũng là nghe được chuyện tốt, đến đây xem náo nhiệt, cũng có người lòng dạ khó lường, đến đây xem cuộc vui.
Ở một góc trong đám người, có mấy tên cao thủ tụ tập ở một chỗ, lén nghị luận, hai người cầm đầu rõ ràng chính là chủ Bạch Sa Đảo – Văn trưởng lão cùng Mẫn trưởng lão.
“Đi mòn giày cũng không phải vô ích. Không nghĩ tới chúng ta còn không có động thủ, Long Thiên Tuyệt đã cùng cung chủ Thánh cung đấu đá lẫn nhau. Thật sự là quá tốt! Chờ bọn hắn hai người lưỡng bại câu thương, chúng ta sẽ tới ngư ông đắc lợi. Đồng thời trừ đi hai người! Đến lúc đó người của Bạch gia nhất định sẽ đối với Bạch Sa Đảo chúng ta thay đổi cách nhìn triệt để, đối đãi……” Văn trưởng lão dương dương đắc ý nói.
Mẫn trưởng lão nghe vậy, nhổ cho hắn ngụm nước bọt, hừ lạnh nói: “Không có tiền đồ đồ! Bạch gia coi là cái gì? Chúng ta thành tâm thành ý tới gia nhập vào Bạch gia, ai ngờ đổi lấy bị đối xử lạnh nhạt như vậy. Còn không bằng học Dạ gia tự lập môn hộ.”
“Mẫn trưởng lão nói đúng, là hạ ánh mắt thiển cận rồi. Ý của Mẫn trưởng lão phải…..” Văn trưởng lão nơm nớp lo sợ nói.
Mẫn trưởng lão nói: “Chỉ cần chúng ta giết Long Thiên Tuyệt, Lăng Thiên Cung không sớm thì muộn gì cũng thành vật trong túi của chúng ta? Chúng ta một khi có thực lực của Lăng Thiên Cung như vậy, còn cần dựa vào Bạch gia sao? Lão phu đã bị người Bạch gia khi dễ đủ, không bao giờ … muốn khúm núm người khác nữa!”
Văn trưởng lão mừng rỡ, đáy mắt bậc ra tia hưng phấn: “Tại hạ cảm động lây, thời điểm chúng ta ở Ngạo Thiên đại lục chính là đại nhân vật cao cao tại thượng. Phàm là có người nói tới Tam đại Thánh Địa Bạch Sa đảo chúng ta, Ai dám bất kính, ai không sợ? Những người Bạch gia đó mắt chó nhìn người thấp, căn bản không đem chúng ta làm người nhìn, chờ chúng ta ngày sau tự lập môn hộ, xem người của Bạch gia bọn hắn còn như thế nào dám xem nhẹ chúng ta?”
Mẫn trưởng lão cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn hướng trên cổng thành. Nơi đó, xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, rõ ràng chính là cung chủ Thánh cung ngày xưa.
Hắn lão mắt nhíu lại, từng sợi tâm kế chạy lên não