Edit: Xuân NhưBeta: Sakura
Đối mặt hai tiểu nam hài chất vấn, Nam Cung Anh nghĩa chánh ngôn từ nói: “Hắn chính là Tam thúc của ta, không có tại sao, các ngươi hết thảy tránh ra cho ta, không cho các ngươi khi dễ Tam thúc ta.”
Nàng đi lên trước, đem Nam Cung Dực từ trên mặt đất cố hết sức đở lên: “Tam thúc, ngươi mau bình thường đứng lên đi, bộ dạng bây giờ của ngươi thật là dọa người, ngươi mau biến trở về Tam thúc trước kia có được hay không? Trước kia Tam thúc đối với Anh Tử rất tốt, Anh Tử muốn cái gì, ngươi cũng sẽ giúp Anh Tử đi làm, thời điểm Anh Tử bị người khi dễ, Tam thúc là người thứ nhất đứng ra giúp ta. Tam thúc, ngươi mau tốt đứng lên đi, Anh Tử không trách ngươi bắt cóc gia gia và ta. Tam thúc……”
Nói đến chỗ thương tâm, Nam Cung Anh khóc nức nở lên, phát ra thanh âm ư đầy tình cảm.
Sợi tóc xốc xếch ở trong không gian, ánh mắt của Nam Cung Dực khẽ xảy ra biến hóa, trong lòng sâu kín thở dài. Không nghĩ tới Nam Cung Dực ta luân lạc tới giờ này ngày này, người bên cạnh phần lớn đều gạt bỏ ta, coi thường sự tồn tại của ta, nhưng còn có một tiểu nha đầu như vậy đem ta để ở trong lòng. Liền vì điểm chân tâm thật ýnày của nàng, ta cũng vậy muốn hồi báo cho nàng, làm cho nàng nhận được thứ nàng muốn.
Ngoài mặt, hắn không có phản ứng chút nào, như cũ giả ngây giả dại.
Nam Cung Anh nhìn hắn hoàn toàn không có phản ứng, không khỏi tuyệt vọng, hô mấy hạ nhân, mang hắn đi tắm rửa thay quần áo, mình thì lau nước mắt, cùng những đồng bạn đi chơi đùa.
Nam Cung Dực không có cự tuyệt hạ nhân tắm rửacho hắn, một thân quần áo thối như vậy, hắn đã chịu đủ rồi. Đoạn cuộc sống trước, Long Thiên Tuyệt và Vân Khê còn không có rời đi, hắn sợ bị bọn họ hoài nghi, bất đắc dĩ mới bức bách mình mặc một thân xiêm y thối vô cùng bẩn này, bây giờ bọn họ cuối cùng cũng đã đi rồi, hắn cũng có thể buông lỏng chút ít.
Song, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, chính là mấy hạ nhân, gặp một kẻ điên, hoàn toàn không đem hắn để vào trong mắt, đối đãi hắn giống như đối đãi một con chó. Vừa mới đi tới bên hồ tắm, mấy hạ nhân liền trực tiếp đẩy vào ao nước, bọt nước bắn tung tóe, Nam Cung Dực đâm vào trong hồ nước, ực mạnh uống mấy ngụm nước.
Ánh mắt chợt lạnh, Nam Cung Dực song quyền nắm chặc, lộ ra hung quang.
Ghê tởm!
Trong nháy mắt nổi trên mặt nước, hắn cơ hồ sẽ phải bộc phát, triệu hồi ra thần thú chụp chết mấy ngườikhông biết sống chết này
Song, lúc chỉ mành treo chuông, hắn thu tay lại. Lòng nghi ngờ rất nặng của hắn, không khỏi hoài nghi, những người này có phải hay không là người của Long Thiên Tuyệt hoặc là Lục vương gia phái tới thử dò xét hắn đây?
Đúng, có khả năng này!
Khi hắn còn không có xác nhận mình được an toàn, hắn không thể nhanh như vậy liền bại lộ thực lực của mình.
Hắn nhẫn!
Hắn cũng đã nhẫn nại cho tới bây giờ, chỉ cần nhẫn nại một lúc nữa, có lẽ hắn có thể thành công. Một khi hắn đoạt được ngôi vị hoàng đế, có thiên quân vạn mã, hắn còn sợ đấu không lại vợ chồng Long Thiên Tuyệt sao?
Được mấy hạ nhân “Hầu hạ”, đem thân thể của mình rửa sạch một phen, đổi lại xiêm y khô mát, “Điên điên khùng khùng” trở lại chỗ ở Lục vương gia an bài cho hắn.
Cửa phòng cùng ngoại giới ngăn cách một vách, ánh mắt ngu đần của hắn trong nháy mắt trở nên thông minh, quang mang sắc bén, không ngừng xẹt qua đáy mắt của hắn: “Tất cả các người khi dễ Bổn vương, Bổn vương một người cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi, các ngươi chờ xem Bổn vương!”
Bóng đêm từ từ đi xuống, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót, ngay sau đó có câu bóng đen nhảy cửa sổ mà vào.
“Chủ nhân, thuộc hạ đã điều tra rõ ràng, đoàn người của Long Thiên Tuyệt và Vân Khê đúng là đã rời đi. Thuộc hạ chính là nhìn tận mắt thấy bọn họ rời đi, tuyệt sẽ không có sai sót.” Bóng đen trả lời.
Bóng người nằm ở trên giường, bật ngồi dậy, đột nhiên phát ra liên tiếp cười dài: “Ha ha ha ha, thật tốt quá! Cuộc sống ngoài ánh sáng của Bổn vương cuối cùng đã tới! Phân phó đi xuống, theo kế hoạch tiến hành! Ngươi trước đi đem Ân Thượng Thư đem đến nơi đây cho Bổn vương, gã tiểu nhân này rất sợ chết, Bổn vương liền từ trên người hắn bắt đầu hạ thủ!”
“Dạ, chủ nhân!”
Một đêm này, Thượng Thư phủ xảy ra đại sự, không chỉ có Ân Thượng Thư không thấy, tính gia quyến của nhà hắn cũng đi theo mất đi tung tích.
Sau đó, Lục Vương Phủ bắt đầu đóng cửa từ chối tiếp khách, không có ai nhìn thấy có người từ Lục Vương Phủ ra vào, chỉ có đến thời điểm ban đêm, mới có thể thỉnh thoảng thấy có bóng đen từ đầu tường nhảy vào Vương Phủ.
Mấy ngày sau, trong triều đình, có hơn phân nửa số đại thần vắng mặt, trong đó liền bao gồm cả Ân Thượng Thư cùng những đại thần khác có các chức vị quan trọng.
Trong lúc nhất thời, các đại thần tại chỗ nghị luận rối rít, lòng người bàng hoàng.
Có nhiều hơn phân nửa đại thần vắng mặt lâm triều, đây không phải là dấu hiệu không bình thường, tuyệt đối là có điềm báo muốn phát sinh.
Đông Phương Vân Tường nhíu đầu lông mày, mắt nhìn xuống các triều thần phía dưới, mặt lộ vẻ ngưng trọng.
“Nhanh đi điều tra xuống, những đại thần này đều đi nơi nào? Trẫm phải biết rằng tung tích của mỗi người bọn họ vànguyên nhân không đến lâm triều.”
“Dạ, nô tài lập tức đi điều tra.”
Một lúc sau, cung nhân đi điều tra quay lại, vội vã hồi bẩm nói: “Hoàng thượng, không xong! Bên ngoài cửa cung tụ tập một lượng lớn dân chúng, bọn họ bị người kích động, nói Hoàng thượng ngài……”
Cung nhân mặt lộ vẻ khó xử, không dám nói thẳng.
“Bọn họ nói gì?” Đông Phương Vân Tường sắc mặt nghiêm túc, lộ ra uy nghiêm.
“Bọn họ nói…… Bọn họ nói Hoàng thượng ngài đã băng hà rồi, hiện tại người ngồi ở hoàng cung trên đại điện, không phải là bản thân hoàng thượng ngài, mà là có người gây rối hóa trang thành bộ dáng của hoàng thượng, muốn đánh lừa dư luận, lừa gạt thiên hạ.” Cung nhân cẩn thận đánh giá thần sắc biến hóa của Hoàng thượng, khi thấy sắc mặt Hoàng thượng thay đổi, hắn lập tức cúi đầu đi xuống, không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt Đông Phương Vân Tường cuồn cuộn nổi lên một tầng mặc sắc( màu đen), giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Còn gì nữa không?”
“Còn có, Ân Thượng Thư cùng những Đại nhân khác bọn họ ở vị trí trung gian, chính là Ân Thượng Thư bọn họ kích động dân chúng, để cho dân chúng tin tưởng hoàng thượng ngài ngồi ở trên đại điện không phải là hoàng thượngchân chánh, mà là có người giả mạo.”
“Thì ra là như vậy.” Đông Phương Vân Tường vươn người dựng lên, ánh mắt nhìn xa hướng ngoài điện, từ từ thâm thúy mà thần bí.
Các đại thần trong đại điện rối rít lo lắng, tiến lên tranh luận cùng hiến kế.
“Hoàng thượng, Ân Thượng Thư hắn dẫn đầu tà thuyết mê hoặc dân chúng, quyết không thể tha cho hắn, không bằng trước hết triệu tập cao thủ, để cho bọn họ đem đám người Ân Thượng Thư bắt lại!” Có đại thần đề nghị.
“Không thể! Làm như thế, sẽ chỉ làm dân chúng hiểu lầm càng sâu sắc, cho là hoàng thượng thật sự là giả mạo. Dựa theo hạ thần biết, Hoàng thượng ngài hay là tự mình đi trước ra ngoài cung xem một chút, để cho thiên hạ dân chúng đều có thể tinh tường thấy bản thân ngài, một khi bách tính thấy bản thân ngài, lời đồn cũng là tự nhiên sụp đổ.”
“Đúng vậy a, Hoàng thượng! Dân tâm không thể mất, dân tâm không thể gây thương tích a!”
Càng ngày càng nhiều người tán thành ý kiến của hắn.
Vẫn không có lên tiếng Vân Thanh, không chớp mắt nhìn chăm chú vào Đông Phương Vân Tường, chẳng có việc gì, hắn chính là tin tưởng Hoàng thượng nhất định sẽ có biện pháp xử lý tốt chuyện này, hắn chỉ cần nghe lệnh làm việc là đủ.
Rốt cục, Đông Phương Vân Tường mở miệng nói chuyện: “Chư vị ái khanh đi theo Trẫm hướng ngoài cung xem một chút, thanh giả tự thanh, trẫm không tin bọn họ còn có thể đemTrẫm thật nói thành giả dối.”
“Hoàng thượng anh minh!” Chúng các đại thần cùng kêu lên hô to.
Bên ngoài cửa cung Hoàng cung, vô số bóng người vòng vây ở chỗ này, người người tấp nập.
Những người đứng ở hàng đều tiên, rõ ràng chính là Ân Thượng Thư cùng một đám các đại thần, bọn họ giơ đầu nhìn lên phía trên thành cung, nơi đó, xuất hiện một đạo thân ảnh màu vàng sáng.
“Hoàng thượng giá lâm!” Kèm theo một tiếng cung nhân hô to, chỉ một thoáng, cả cửa cung trong ngoài cùng trên dưới đều an tĩnh.
“Hoàng thượng ở chỗ này, còn không mau mau quỳ xuống?” Vân Thanh rút kiếm, đứng ở bên trên thành cung, kiếm chỉ ông trời, lớn tiếng hô to.
Bên ngoài hành cung nhóm bách tính rối rít lâm vào mê mang, người này thật sự là Hoàng thượng của bọn họ sao? Nếu đây là thật sự, như vậy những thứ tin đồn kia là làm sao tới? Nếu nói là là giả, như vậy người này là ai, vì sao trên người có khí chất cao quý vương giả như thế?
Lúc này, có người ở trong đám người hô to một tiếng: “Hắn không phải là Hoàng thượngthật, hắn là giả! Là hắn hại chết Hoàng thượng, chúng ta phải giết chết nghịch tặc, nợ máu trả bằng máu!”
Trong đám người, có người hưởng ứng thanh âm của hắn: “Giết chết nghịch tặc, nợ máu trả bằng máu!”
“Giết chết nghịch tặc, nợ máu trả bằng máu!”
Càng ngày càng nhiều thanh âm phụ họa hắn, bên ngoài cửa cung sôi trào, lâm vào hỗn loạntrước nay chưa từng có.
Ánh mắt Đông Phương Vân Tường khẽ u ám đi xuống, nhìn Ân Thượng Thư cùng mấy vị các đại thần, hắn cảm thấy đau lòng. Hắn thành tâm thành ý đối đãi bọn họ như thế, cho bọn hắn danh dự và địa vị, cho bọn hắn quan hàm cùng tôn sùng, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là phản bội hắn.
Vân Thanh tức giận hướng đám người Ân Thượng Thư quát lạnh: “Ân đại nhân, hoàng thượng đối đãi ngươi không tệ, ngươi vì sao phải hãm hại hoàng thượng, ngươi còn có lương tri không?”
Đáy mắt Ân Thượng Thư xẹt qua xin lỗi, song nghĩ đến con gái cùng người nhà của mình, hắn cũng đành phải như vậy: “Vân Thanh, chính là ngươi! Chính là ngươi tìm đến người giả mạo hoàng thượng này, cố gắng mượn lần này tới khống chế triều chính, để cho người Vân gia thực sự trở thành chủ nhân Đông Lăng quốc, muốn làm gì thì làm, ngươi mới thật sự là kẻ đầu sỏ! Bách tính, các ngươi thấy rõ ràng chân diện mục của người này, hắn và người bên cạnh hắn chính là cái mọi người nghĩ bụng dạ khó lường, là hung thủ chân chính hại chết hoàng thượng! Chúng ta cùng nhau xông vào, chém giết bọn họ!”
“Giết!”
“Giết!”
Bị hắn kích động, nhóm bách tính tâm tình cao vút, sóng người bắt đầu hướng phương hướng cửa cung chạy đi.
Trên thành cung, chúng triều thần bắt đầu gấp gáp.
“Hoàng thượng, tình hình không ổn, ngài hay là trốn đitrước.”
“Đúng vậy a, hoàng thượng, núi xanh còn đó, hiện tại không thích hợp cùng dân chúng mặt đối mặt đối kháng, chúng ta hay là trước trốn đi, tránh ra danh tiếng, đợi ngày sau sẽ cùng bọn họ so đo.”
Các đại thần rối rít khuyên bảo, thế nhưng Đông Phương Vân Tường ngoảnh mặt làm ngơ, hướng về phía thành cung kêu gọi đầu hàng nói: “Nếu như Trẫm là thật hay giả, các ngươi muốn như thế nào?”
Phía dưới truyền đến tiếng người ồn ào: “Giết hắn rồi, một lần nữa đề cử người có đức, đi lên ngôi vị hoàng đế!”
Đây mới là trọng điểm.
Đông Phương Vân Tường cúi đầu cười một tiếng, tiếp tục mở miệng nói: “Trẫm cũng muốn hỏi một chút, các ngươi tính toán đề cử người phương nào?”
Ân Thượng Thư tiến lên, cất giọng nói: “Ta muốn đề cử, chính là người xuất thân từ hoàng thất, huyết thống cao quý, chính là người thích hợp nhất cho ngôi vị hoàng đế. Hắn chính là Tĩnh vương gia Nam Hi quốc ngày xưa!”
Trong đám người bắt đầu náo loạn, đám người tụ tập từ từ tách ra hai bên, có một nam tử áo bào màu bạc, đang lúc mọi người giải tán vòng vây, chậm rãi đi tới.
Ngân quan, ngọc diện, khí chất cao quý, hiển thị rõ không thể nghi ngờ.
Khi hắn từ từ ngẩng đầu, dưới lông mày anh tuấn là một đôi ánh mắt hữu thần phát sáng, duệ quang bắn ra bốn phía, môi của hắn bên từ từ hiện lên vẻ cười, là nụ cười của người thắng cuộc!
“Nam Cung Dực!” Đông Phương Vân Tường gằn từng tiếng, hai mắt thật chặc nhìn chằm chằm Nam Cung Dực, “Ngươi không có điên?”
Nam Cung Dực cười lạnh một tiếng: “Bổn vương đương nhiên không có điên, ngươi rất thất vọng sao? Nếu không phải Bổn vương giả ngây giả dại, làm sao có thể lừa gạt Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê, sao có thể có cơ hội hôm nay Đông Sơn tái khởi?”
Đông Phương Vân Tường cúi đầu cười một tiếng, không thấy chút nào vẻ bối rối.
“Tặc tử, ngươi giả mạo đương kim hoàng thượng, muốn lừa gạt thế nhân. Bây giờ là thời điểm ta đến vạch trần chân diện mục của ngươi, người đâu, giết cho ta bọn loạn thần tặc tử này, thay Hoàng thượng báo thù!” Nam Cung Dực ra lệnh một tiếng, ở bên người, có hai gã cao thủ đứng đầu phi thân lên, thẳng ép hướng trên thành cung Đông Phương Vân Tường.
Lúc này, không có cao thủ Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê tồn tại, hai gã cao thủ đến từ Long Tường đại lục có thể coi là đứng đầu, có thể nói là cao thủ chí tôn đại lục này, thử hỏi ai có thể ngăn cản được công kích của bọn hắn?
Nam Cung Dực đắc ý mà cười, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng Đông Phương Vân Tường sắp chết thảm như thế nào ở trên tay hắn, một khi Đông Phương Vân Tường chết, như vậy ngôi vị hoàng đế chính là của hắn. Hắn mới là vương giả thật sự!
Nụ cười ở mép môi hắn càng lúc càng lớn……
Đông Phương Vân Tường không có biểu hiện kinh hoảng, hắn giống như hoàng giả cao quý, đứng dặm chân ở đó, mắt nhìn xuống thiên hạ chúng sanh.
Dần dần, Nam Cung Dực đã nhận ra khác thường, lẽ ra Đông Phương Vân Tường không nên trấn định như thế mới đúng, chẳng lẽ còn có cái gì hắn không có tính toán đến sao?
Rất nhanh, hắn thấy được nụ cười ở mép môi Đông Phương Vân Tường từ từ nở rộ, thần thái tuyệt trần.
Ở bên người của hắn, vốn là hai gã thị vệ tầm thường, đột nhiên phi thân lên, đón đánh hướng hai gã cao thủ của hắn.
Khi bọn họ ngẩng cao đầu lên, lộ ra hình dáng, hắn lấy làm kinh hãi, hai gã thị vệ kia không phải là người nào, mà chính là hai phụ tử Vân Mộ Phàm cùng Vân Trung Thiên!
“Làm sao có thể?” Nam Cung Dực dưới chân rút lui một bước, lộ ra kinh ngạc, “Vân Trung Thiên…… Các ngươi không phải đã đi rồi sao?”
Vân Trung Thiên cũng là một bộ trường bào màu bạc, tư thế thiên thần, thong dong phi thân trên không trung, mấy chiêu xuống dưới, liền đánh lui cường địch.
“Chúng ta sớm đoán được ngươi không phải là điên thật, do đó ở đây chờ ngươi đã lâu.” Vân Trung Thiên xoay chuyển ánh mắt, rơi vào trên người Nam Cung Dực, cười nhạt nói, “Khê Nhi nói không sai, trường bào màu bạc này mặc ở trên người của ngươi, quả thực là vũ nhục đối với nó! Băng tuyết phong hoàng, phá hủy áo bào màu bạc của hắn!”
Ong ong ong ong ——
Vô số Hoàng phong, phô thiên cái địa(ù ù kéo đến), bay về phía Nam Cung Dực.
Lấy Nam Cung Dực làm trung tâm, mọi người la hét tản ra, đem cả người Nam Cung Dực bại lộ ở trong phạm vi công kích của bầy ông hoàng.
“Bổn vương mới thật sự là vương giả! Ngươi tính làm gì đó?” Nam Cung Dực mắt lộ ra hung quang, hướng về phía trên bầu trời gọi, “Hạc thần tiên thú! Kim sư thần thú! Ngăn cản bọn nó cho Bổn vương!”
Vừa mới nói ra, Hạc thần tiên thú trên bầu trời bay ra, trên đất bằng, Kim sư tử màu vàng chạy vội ra.
Nam Cung Dực thấy thế, không khỏi lộ ra sắc mặt vui mừng, cho dù phụ tử Vân Trung Thiên lưu tại nơi đây, vậy thì như thế nào? Bọn họ có thể ngăn cản được hai con thần thúcủa hắn sao? Hai con thần thú, mới là đòn sát thủ cuối cùngcủa hắn!
“Giết phụ tử bọn họ! Giết Đông Phương Vân Tường! Thiên hạ này là Bổn vương, ngôi vị hoàng đế cũng là của Bổn vương! Ha ha ha ha, ha ha ha ha……”
“Nam Cung Dực, ngươi không khỏi cao hứng được quá sớm đi? Ai nói thiên hạ là của ngươi, ai nói ngôi vị hoàng đế là của ngươi?” Trên bầu trời truyền đến giọng nói của một cô gái, giọng nói này, Nam Cung Dực đến chết cũng sẽ không quên, tiếng cười của hắn hoàn toàn dừng lại, từ từ quay đầu, nhìn về phía trên bầu trời bao la. Nơi đó, ánh mặt trời sáng như ngọc, đi ra hai người, một nam một nữ, cô gái đang mặc bạch y, bồng bềnh như tiên, nam tử một thân hắc y, một đầu tóc dài màu vàng so sánh với nắng gắt còn nồng đậm hơn, nhưng đem ánh nắng giữa trờiđều so sánh với nó kém hơn.
“Vân Khê! Long Thiên Tuyệt! Tại sao là các ngươi?!”
Nam Cung Dực khó có thể tin.
Hắn cho là mình giấu diếm rất khá, võ công của hắn đã bị phế, con người của hắn cũng điên rồi, đối với Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê mà nói, hắn đối với bọn họ đã không có bất kỳ uy hiếp nào, bọn họ không nên chú ý tới hắn mới phải?
Tại sao? Đây là tại sao?
“Chúng ta chờ chính là hai con thần thú của ngươi, cho ta thu!” Long Thiên Tuyệt trong tay lộ ra Kim hòa tháp, quang mang màu xanh đại phóng, bao phủ ở trong đó một con Hạc thần tiên thú, cường thế đem nó thu nhập vào trong Kim Hòa tháp.
Kim sư thần thú thấy tình thế không ổn, xoay người muốn trốn, màu xan từ trên bầu trời quét ngang xuống, một khi quét qua ở các vị trí thân thể của nó, cả người nó đều bị khống chế bị đẩy vào bên trong màu xanh bao phủ, kèm theo từng tiếng sư tử rống khàn giọng, nó cuối cùng là rất khó mà chạy trốn được vận rủi thu vào Kim Hòa tháp.
“Không! Thần thú của ta!”
“Long Thiên Tuyệt, ngươi trả thần thú cho Bổn Vương!”
“Không! Đây không phải là thật! Đây không phải là thật!”
Nam Cung Dực điên cuồng mà gào thét, cả người lâm vào cảnh giới điên cuồng.
Lúc này, vô số Hoàng Phong thừa cơ mà vào, bò đầy cả người hắn, áo bào màu bạc trên người của hắn trong nháy mắt bị hủy vô tình.
Cõi đời này chỉ có chủ nhân của bọn nó mới có tư cách mặc trường bào màu bạc, những người khác hết thảy không có tư cách!
Hai gã thủ hạ của Nam Cung Dực, nhìn thấy một màn như vậy, rối rít xoay người lại tới cứu, chỉ tiếc, Vân Mộ Phàm và Vân Trung Thiên không có cho bọn hắn cơ hội.
Chỉ nghe phốc xuy, phốc xuy hai tiếng, hai thanh trường kiếm từ sau lưng của bọn họ xuyên tim mà qua!
Vân Khê giơ tay lên, vuốt vuốt mi tâm, những người này nếu như an phận một chút, lựa chọn cơ hội sống cho tốt, nàng tuyệt đối sẽ không làm khó bọn hắn, chỉ tiếc a, bọn họ hết lần này tới lần khác không muốn an phận, như vậy thật xin lỗi, nàng cũng không thể khiến bọn họ an phận sống rồi!
Ân Thượng Thư cùng các đại thần nhìn thấy sự thái phát triển đến nơi này, mọi người bị làm cho sợ đến rớt hồn, bọn họ biết, bọn họ đã không có đường sống.
“Hoàng thượng, hoàng thượng oan uổng a! Bọn thần cũng là bị buộc bất đắc dĩ, vợ con của bọn thần bị Nam Cung Dực giam rồi, nếu bọn thần không nghe theo hiệu lệnh của hắn, bọn thần nhất định phải chết. Vi thần thật sự là vạn bất đắc dĩ, xin hoàng thượng minh tra(tra xét rõ ràng)!”
“Hoàng thượng, xin tha bọn thần!”
“Hoàng thượng, tha mạng a!”
Chúng các đại thần rối rít bò lổm ngổm trên mặt đất, liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ.
Đông Phương Vân Tường nhàn nhạt quét qua bọn họ, không để ý đến, quay đầu nhìn về phía vợ chồng Vân Khê: “Đa tạ nhị vị tương trợ, giúp Trẫm trừ đi đại hoạn lần này!”
“Chuyện này không có gì! Chúng ta đã sớm xem được hắn không phải là điên thật, huống chi, chúng ta còn cần hai con thần thú của hắn tới luyện đan. Nếu như không làm cho hắn triệu hồi ra hai con thần thú, chúng ta thật đúng là không thể hạ thủ đối với thần thú của hắn. Hiện tại tốt lắm, chúng ta lại thêm hai con thần thú, là lúc chạy tới Long Tường đại lục, đi tìm đầy đủ các con thần thú.” Vân Khê mỉm cười nói.
Long Thiên Tuyệt híp mắt, nhìn Nam Cung Dực lâm vào trong điên cuồng, hỏi Vân Khê nói: “Hắn làm sao bây giờ? Có muốn hay không giết hắn đi?”
Vân Khê đi về phía bên người Nam Cung Dực liếc mắt một cái, hắn song đồng nổi lên màu trắng, trên đầu búi tóc đã sớm rơi lả tả, trên người xiêm y bị hủy nhìn không ra hình dạng, cả người tức thì bị Hoàng phong tranh giành nhìn không ra hình người. Nam Cung Dực sợ là so sánh với chết còn muốn khó chịu đi?
“Giữ lại tánh mạng của hắn đi, có đôi khi sống so sánh với đã chết càng thêm thống khổ hơn.”
Long Thiên Tuyệt cúi đầu hừ lạnh một tiếng, ăn mùi vị: “Không có phẩm người bực này, lúc trước lại là vị hôn phu của nàng, ta thật muốn một cái bóp chết hắn!”
Vân Khê bật cười, tức giận hướng hắn trợn mắt: “Cũng là chuyện mấy trăm năm trước rồi, chàng còn nhớ? Bất quá nói đến, nếu như không phải là hắn, có lẽ còn không chuyện của ta và chàng a.”
Long Thiên Tuyệt kinh ngạc bĩu môi, bàn tay to bao quát, đem kiều thê ôm vào trong ngực: “Được rồi, nhìn hắn lớn lên coi như có một chút phân thượng, ta liền bỏ qua cho tính mạng của hắn.” Nói xong, lạch cạch một tiếng giòn vang, căn cứ chính xác chính là trộm hương.
“Đừng làm rộn!” Vân Khê cười đến ngọt ngào, lại đẩy hắn ra mấy phần, “Đông Phương, lần này, chúng ta thật muốn rời đi. Còn lại những chuyện này, một mình ngươi xử lý, sau này còn gặp lại.”
Đông Phương Vân Tường khẽ thở dài một tiếng, khó tránh khỏi mấy phần cô đơn, hướng hai vợ chồng chắp tay: “Sau này còn gặp lại!”
Đưa mắt nhìn đoàn người đi xa, Đông Phương Vân Tường một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, nhìn tàn cuộc trước mắt, hắn liên tục ban xuống mấy đạo thánh chỉ, mạnh mẽ vang dội, đâu vào đấy.
Đầu tiên, Nam Cung Dực phát điên bị giam vào địa lao hoàng cung, giam cầm chung thân.
Tiếp theo, Ân Thượng Thư cùng các đại thần toàn thể bị cách chức điều tra, cả đời không được tái nhập vào triều làm quan.
Về phần Lục vương gia, kiểm chứng hắn và cháu gái của hắn là bị nhốt lại, không có tham dự vào trong đó, Đông Phương Vân Tường miễn đi tội tru di cửu tộc của Nam Cung nhất tộc, có lẽ đây chính là Nam Cung Dực vì Nam Cung Anh lưu lại một con đường sống đi.
Từ sauđó, ở trong địa lao hoàng cung, mỗi ngày đều có thể nghe được có tiếng người điên la lên: “Bổn vương là người đứng đầu thiên hạ! Các ngươi hết thảy quỳ xuốngcho Bổn vương, Bổn vương là người tôn quý nhất trên đời này!”
Mỗi khi vào lúc này, tất cả ngục tốt cũng sẽ đem hai dị vật nhét vào trong lỗ tai, chỉ chờ đến hắn la mệt mỏi, lúc này mới đem hai cái dị vậtlấy ra.
Một ngày mới, lại bắt đầu……
Bắc Thần gia tộc, bên trong hồ tắm.
Hơi nước tràn ngập hồ tắm, hai gã nam tử tóc trắng, chiếm cứ một Bắc một Nam ở trong hồ tắm.
Nam tử ngồi ở phía bắc, dung nhan diêm dúa lẳng lơ lười biếng, tùy ý tựa vào bên cạnh hồ tắm, một đầu tóc trắng xinh đẹp, tùy ý xõa tung, tùy ý phất lên giống như trăm hoa nở rộ ở trong hồ nước. Nam tử có một đôi mắt hoa đào hẹp dài nhấm lại làm mị hoặc lòng người, đầu ngón tay nhẹ nhàng phủ ở trên mặt nước, không biết suy tư cái gì, vẻ mặt mê ly.
Nam tử phía nam, anh tuấn lãnh khốc, sống lưng hắn cao ngất bất cứ lúc nào nơi nào, cũng đều đứng thẳng như kiếm, một đầu tóc trắng phiếm sáng bóng, thẳng đứng rơi vào đầu vai của hắn, cho dù là ngâm mình ở trong nước, cũng là thuận theo ngay thẳng mà đứng. Hắn vừa ngâm mình ở nước trong hồ, vừa âm thầm vận công tu luyện, đối với hắn mà nói, mỗi thời mỗi khắc cũng là vô cùng trân quý, hắn một khắc cũng không thể lãng phí.
Hai nam tử xuất chúng giống như nhau, đồng thời xuất hiện ở một trong bồn tắm, đây tuyệt đối là thị giác được hưởng thụ a. Mà giờ khắc này, hai người thế nhưng đều có tâm tư.
Một lúc lâu, nam tử phía nam cả người run rẩy lên, trên khuôn mặt lãnh khốc chợt xẹt qua u quang màu tím, toàn thân của hắn không quy luật co quắp lại, mơ hồ có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.