Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 4 – Chương 149: Nàng quá tà ác

Tác giả: Bắc Đằng
Chọn tập

Một đoàn người ngựa, ngoại trừ vợ chồng Vân Khê ra, còn có Mộ lão, Lam Mộ Hiên, Bách Lí Song và tứ đại hộ pháp, vì hành trình mang tính du ngoạn nhiều hơn một chút, bọn họ cũng không mang theo quá nhiều nhân mã.

Đoàn trưởng lão Vạn Hoàng học viện thì tách riêng, đi thành một đường khác.

Sợ xóc nảy ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng Vân Khê, xe ngựa đi khá chậm, bị đoàn trưởng lão bỏ xa từ lâu rồi.

Bách Lí Song một thân trang phục màu đỏ, tự mình cưỡi ngựa lảo đảo đi trước, có chút không nhịn được.

Nàng quay đầu lại, gào to về phía xe ngựa: “Sư phụ, nếu không để con đi vào thành thăm dò trước một chút rồi tìm chỗ ở cho mọi người luôn?”

Rèm xe ngựa vén lên, lộ ra một đôi con ngươi tinh duệ của Vân Khê, nàng cười một tiếng, sao lại không biết tâm tư của cô bé chứ.

“Đi đi, cẩn thận một chút!”

“Dạ rõ!” Bách Lí Song tươi cười rạng rỡ như được đại xá, vung roi ngựa, nhanh chóng phóng vút đi. Thân ảnh hồng sắc giống như một đốm lửa rực rỡ, càng ngày càng xa.

“Nha đầu này!” Vân Khê đưa mắt nhìn người đang giục ngựa chạy như điên kia, không khỏi buồn cười, cũng theo đó sinh lòng ham muốn. Theo bản năng xoa bụng mình, thật hy vọng hài tử trong bụng sớm xuất thế, như thế nàng cũng có thể giống như con bé, không chút cố kỵ mà giục ngựa chạy như điên.

“Còn nói người khác là nha đầu, bản thân nàng cũng không lớn hơn được bao nhiêu so với nó đâu.” Long Thiên Tuyệt nhìn ánh sáng nhàn nhạt nơi đáy mắt nàng, không nhịn được bấu vào gương mặt tròn trịa của nàng, “Hâm mộ sao? Chờ sau khi cục cưng ra đời, ta sẽ cùng nàng phóng ngựa như điên, nàng muốn đi nơi nào, ta đều phụng bồi đến cùng.”

“Chàng bảo đấy nhé, không cho phép nuốt lời!” Vân Khê rạng rỡ cười một tiếng, cúi đầu dùng ngón tay chọc chọc bụng mình mà nói, “Cục cưng, con phải làm chứng cho mẫu thân, không cho cha con ăn quịt nhé.”

“Để ta nghe một chút xem cục cưng có đáp ứng không nào.” Long Thiên Tuyệt ngồi xổm xuống trước mặt nàng, dán vào bụng nàng, ra vẻ lắng nghe. Hắn cong khóe môi thành một đường vòng cung ưu mỹ, ra vẻ chân thành mà nói: “Nghe này! Cục cưng nói chuyện, nói cục cưng thích nhất phụ thân a, phụ thân sẽ không ăn quịt.”

Vân Khê không nhịn được cười giận, lại còn có người tự luyến như vậy: “Cái đồ xú mỹ nhà chàng! Cục cưng thích nhất tất nhiên là mẫu thân rồi, mẫu thân hoài thai mười tháng mới là cực kỳ khổ cực.”(xú mỹ =)) ahaha)

Long Thiên Tuyệt nhướn mày, cười đến tà mị mê hoặc: “Công lao phụ thân cũng rất lớn mà, nếu như không có phụ thân chăm chỉ cố gắng, hàng đêm cày cấy, sao có thể có cục cưng đây?”

Mặt có chút nóng lên, Vân Khê bấm tay, búng nhẹ vào trán hắn: “Tới địa ngục đi! Cấm dạy hư tiểu bảo bảo!”

“Này đâu phải dạy hư đâu? Tư tưởng tiểu bảo bảo sao tà ác như nàng được……” Long Thiên Tuyệt ngước mắt, cho nàng một cái ánh mắt ám chỉ “nàng quá tà ác”, kèm theo một ít mị hoặc, vẻ mặt cực kỳ giống với thiên sứ hạ phàm đang dụ dỗ tiểu nữ nhân. Thấy vậy, Vân Khê lại càng xấu hổ, tim đập thình thịch.

Vân Khê ngượng ngùng a.

Nhéo nhẹ gương mặt bầu bĩnh của nàng, Long Thiên Tuyệt tâm tình tốt, nghênh ngang cười to.

Ngoài xe ngựa, tứ đại hộ pháp càng thêm ngượng ngùng.

Tôn chủ, ngài mới là cực kỳ tà ác! Bằng không sao xứng với danh hiệu một đời Tà tôn chứ?

Lại nói đến Bách Lí Song rời khỏi đại đội nhân mã, một đường chạy gấp, kết quả quá hưng phấn đi nhầm đường luôn. Đến ngã ba, đường tới Mạc thành là hướng tây, nàng lại hướng về phía đông mà đi, lại còn giục ngựa phi nước đại.

“Đi! Đi!”

Tư thế hiên ngang oai hùng tạo thành một bức tranh phong cảnh đẹp đẽ, làm cho không ít người đi đường phải quay đầu ngắm nhìn.

“Nhìn kìa! Nàng kia quen mặt quá, giống như là vị hôn thê của Hồn thiếu gia.”

“Không sai! Đích xác là vị hôn thê của Hồn thiếu gia, thiên kim tiểu thư Bách Lý gia, Bách Lí Song!”

“Ha ha, xem ra vận khí chúng ta không tệ, ra khỏi thành một vòng lại đụng tới một con mồi béo bở. Đi, chúng ta đi bắt nàng ta, hiến tặng lên Hồn thiếu gia, nhất định sẽ được thưởng thật lớn.”

“Đi! Đuổi theo!”

Hai gã nam tử lập tức thay đổi hướng đi, lao về hướng Bách Lí Song.

Bách Lí Song càng chạy về phía trước, cảnh tượng càng hoang vu, nàng vội vàng kéo dây cương, nhìn quanh bốn phía.

“Có phải đi lầm đường rồi không?”

“Hỏng bét! Còn nói giúp sư phụ vào thành điều tra, tìm chỗ ở a, kết quả lại chạy lạc đường, ta thật sự đần muốn chết!”

Xa xa, nghe được tiếng vó ngựa tới gần, nàng vội vàng vẫy tay với hai người phía sau, cất giọng hỏi: “Hai vị đại ca, xin hỏi một chút, Hứa thành phải đi như thế nào?”

Hai người đuổi theo phía sau nghe được câu hỏi của nàng, liếc nhau một cái, âm thầm cười trộm. Xem ra không cần bọn họ hao phí quá nhiều khí lực, con cá đã tự móc câu rồi.

“Cô nương muốn đi Mạc thành? Vừa lúc huynh đệ hai người bọn ta định đến Mạc thành, dù sao cũng đồng hành, cô nương theo chúng ta mà đi.”

“Vậy thì tốt quá! Làm phiền hai vị đại ca rồi!” Bách Lí Song vô cùng may mắn, vận khí lại tốt như sao, gặp được hai người đi cùng đường.

Hai người khách khí cười cười, âm thầm trao đổi ánh mắt, quay đầu ngựa lại, đi tới hai bên Bách Lí Song, hình thành xu thế vây kín bọc Bách Lí Song ở giữa.

“Cô nương, vậy chúng ta đi thôi!”

“A.” Bách Lí Song vỗ vỗ ngựa, cũng quay đầu như bọn hắn, nhưng đáy lòng bắt đầu sinh ra nghi ngờ. Hai người này vừa mới đi từ hướng kia tới, hiện tại lại đi trở về, bọn họ thật sự định đi Mạc thành sao?

Hơn nữa, hai người bọn họ một trái một phải đi ở hai bên, tại sao nàng thấy có cảm giác bị vây bắt đây?

Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

“Hai vị đại ca từ đâu tới? Đi tới Mạc thành làm gì?” Nàng vừa đi theo bọn họ, vừa tùy ý hỏi chuyện.

“Chúng ta đến từ một địa phương nhỏ thôi, không đáng nhắc đến, nghe nói mấy ngày gần đây Mạc thành sẽ có một buổi đấu giá tương đối lớn, cho nên mới đến xem náo nhiệt, mở rộng kiến thức. Cô nương, còn cô?” Một người trong đó trả lời.

“Thật là trùng hợp! Ta cũng vậy!”

Bách Lí Song âm thầm quan sát hai người, cảm thấy hơi thở trên người bọn họ cũng không yếu, nàng âm thầm cảnh giác, không dám buông lỏng, tay nắm cương ngựa thật chặt.

Vì đề phòng bọn họ phát hiện nàng dị thường, dọc đường đi, nàng trò chuyện với bọn họ đủ các loại trời nam đất bắc, tỏ vẻ vô tâm vô phế.

Sắp đến cửa thành, nàng bỗng nhiên ghì cương ngựa, dừng lại nói: “Hai vị đại ca, đã đến rồi. Sư phụ ta rất nhanh sẽ đến, ta chờ bọn họ ở chỗ này. Hai vị đại ca vào thành trước đi.”

Hai người nghe vậy, nhanh chóng trao đổi ánh mắt, bắt đầu vây nàng lại.

“Cô nương, cũng đã đến cửa thành rồi, không bằng liền theo chúng ta vào thành đi. Cố ý không bằng tình cờ, chúng ta tìm tửu lâu uống một chén, coi như là kết giao bằng hữu.”

“Không cần, đa tạ hảo ý của hai vị đại ca, còn nhiều thời gian, sau này sẽ có cơ hội.” Bách Lí Song cười, từ chối nhã nhặn, đáy lòng lại chửi má nó, xem trận thế này của bọn hắn, nhất định không tính để nàng đi.

Lời còn chưa dứt, sắc mặt hai người lập tức thay đổi, không còn tiếp tục giả vờ nữa.

“Bách Lí Song, có đi hay không cũng không phải ngươi quyết định!” Một người trong đó làm bộ rút kiếm xuất thủ.

Bách Lí Song âm thầm thất kinh, bọn họ thậm chí còn biết cả tên của mình sao?

“Các ngươi rốt cuộc là người phương nào? Sao lại biết ta?”

“Nói cho ngươi biết cũng không sao, chúng ta tới từ Long gia, cũng là người của Hồn thiếu gia. Ngươi là vị hôn thê của Hồn thiếu gia, đương nhiên chúng ta phải đem ngươi về hiến tặng cho ngài ấy, để một đôi hôn phu hôn thê các người sớm ngày đoàn tụ!” Một người buồn cười nói.

“Các ngươi mơ tưởng! Ta còn đang tự hỏi, hai tên khốn kiếp các ngươi từ đâu chui ra, hóa ra là chó săn bên cạnh Long Thiên Hồn, hừ, tốt, các ngươi muốn bắt ta, vậy hãy hỏi kiếm của ta xem nó có đáp ứng hay không đã!” Trường kiếm trong tay Bách Lí Song lập tức rút ra khỏi vỏ, hàn quang tán loạn, thân hình nàng nhẹ nhàng nhảy về phía trước, dẫn đầu xuất thủ, đâm về phía một người trong số đó.

Người nọ tựa hồ không ngờ nàng xuất kiếm cực nhanh như thế, hiểm hiểm tránh thoát, không khỏi ngạc nhiên: “Ơ? Không phải mọi người bảo vị hôn thê của Hồn thiếu gia không biết võ công à? Sao lại lợi hại như thế?”

Thực lực hai người này không kém, đều là cao thủ Huyền tôn sơ giai, nếu không có Huyền tôn tư chất cũng không thể được Long Thiên Hồn phái tới hiệp trợ hắn đối phó Long Thiên Tuyệt.

Bách Lí Song vừa ra tay, hai người cũng đồng thời rút kiếm, lấy hai đánh một.

“Giết!” Bách Lí Song hét một tiếng, khí thế trường kiếm bạo phát.

Kiếm phách chém ra, thế không thể đỡ. Đánh cho hai vị Huyền tôn sơ giai chẳng phân biệt được trời đất là đâu.

“Làm sao có thể? Cũng là thực lực Huyền tôn sơ giai?”

Hai người Long gia kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, kiếm chiêu trong tay không dừng lại. Chẳng lẽ tin tức sai lầm? Bách Lí tiểu thư từ nhỏ đã đi học tập võ nghệ?

“Không có cái gì là không thể! Đi chết đi!” Hai mắt Bách Lí Song dấy lên màu đỏ, khí thế trường kiếm như bão tố càng thêm hung mãnh dữ dội.

“Màu đỏ…… Con ngươi màu đỏ!” Hai người qua lại phối hợp, kiếm khí liên tục, lại từ từ đi vào thế hạ phong.

Thấy có cơ hội, Bách Lí Song nhếch môi cười lạnh, sát khí nơi hai đầu lông mày phóng ra, giơ kiếm chém về phía một người trong đó. Chỉ nghe một tiếng hét thảm, trường kiếm xuyên qua đầu vai người nọ, chém sâu bảy tấc, đau đến nỗi kêu la thảm thiết.

Nơi này cách cửa thành không xa, kiếm khí va chạm cùng với tiếng kêu thảm thiết xa xa truyền tới, lập tức làm người đi đường chỗ cửa thành chú ý.

Đúng lúc ấy, đang có hai gã Long gia tra xét ngoài cửa thành, nghe thấy tiếng kêu thảm mà nhìn lại, thấy kẻ trúng kiếm chính là đồng bạn của mình, bọn họ vội vàng chạy tới tương trợ.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Các ngươi sao lại đánh nhau cùng một nữ nhân như thế?”

Hai người thấy có đồng bạn tới, không khỏi mừng rỡ, kẻ bị trọng thương nhịn đau vội nói: “Mau! Mau bắt lấy cô ta! Đó là Bách Lí Song, là hôn thê của Hồn thiếu gia!”

“Cái gì? Cô ta là Bách Lí Song?! Ha ha, đi mòn gót chân cũng không tìm được. Hồn thiếu gia nhất định sẽ vô cùng cao hứng!”

“Lên, cùng bắt cô ta lại!”

Chỉ một thoáng, Bách Lí Song bị bốn người vây kín, thực lực hai người vừa tới so với hai kẻ trước lại mạnh hơn, khí thế của Bách Lí Song thoáng cái đã bị bốn người đè ép xuống, bắt đầu bại lui.

Nàng cắn môi, thầm kêu không ổn, suy nghĩ tìm kế thoát thân. Đang dò xét, dư quang chợt bắt gặp một bóng dáng Thần long bỗng nhiên xuất hiện, nàng không chút nghĩ ngợi, lập tức kêu cứu: “Cứu mạng a! Là người mình!”

Trong ấn tượng của nàng, cả Long Tường đại lục, có thể công khai ngồi Thần long đều là một nhà sư phụ và bằng hữu của người, cho nên, khi nàng vừa thấy Thần long xuất hiện, không chút nghĩ ngợi sẽ quy nó về hàng ngũ người mình.

Tuy vậy, vận khí của nàng đúng là không tệ, thật sự gặp được người mình.

Chọn tập
Bình luận