Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 4 – Chương 173: Cự Long gia gia trở về

Tác giả: Bắc Đằng
Chọn tập

“Tại sao các ngươi mỗi người đều có chiếc nhẫn trữ vật, ta lại không có? Ta thật là quá đáng thương đi?” Bạch Sở Mục nhìn về hai bên mình, Long Thiên Thần, Bách Lý Song, còn có hai tỷ muội Triệu Hiểu Du, trong tay mỗi người đều có một chiếc nhẫn trữ vật, còn trên tay của hắn thì trống không, cái gì cũng không có, không khỏi cảm thấy buồn bã, hối tiếc.

“Bạch Sa đảo cũng được coi là một đại gia tộc, ngươi thân là một phần tử ở trong đó, làm sao ngay cả chiếc nhẫn trữ vật cùng không có vậy? Ta thật là hoài nghi, ngươi có phải là Thiếu chủ của Bạch gia hay không?” Long Thiên Thần hiếu kỳ nói.

Bách Lý Song cũng tiếp lời nói: “Đúng vậy! Ngươi cũng đã mất tích chín tháng rồi, tại sao người của Bạch Sa đảo lại không cho người đi tìm tung tích của ngươi vậy?”

Bạch Sở Mục cuối đầu xoay xoay mấy viên linh thạch, nghe được lời của hai người đó nói…, rõ ràng thần sắc ảm đạm rất nhiều.

Hoa Sở Sở đột nhiên ngẩng đầu, vì bọn họ giải thích nghi hoặc, nói: “Muội biết! Sở Mục ca ca chính xác là người của Bạch Sa đảo, nhưng mà mẹ của huynh ấy qua đời rất sớm, cho nên Bạch bá bá cưới thê tử khác, sinh được một đứa con gái. Sở Mục ca ca không được cưng chiều, người chân chính quan tâm huynh ấy cũng rất ít. Thật ra thì, Sở Mục ca ca rất đáng thương, nếu như mẹ của huynh ấy vẫn còn sống, chỉ cần dựa vào uy danh và thế lực của gia tộc Hiên Viên ở Long Tường đại lục, người của Bạch Sa đảo chắc chắn sẽ không quên huynh ấy!”

“Gia tộc Hiên Viên?” Vân Khê nghe bốn chữ này, không khỏi nổi lên hứng thú, nhìn Bạch Sở Mục nói: “Hiên Viên Túc Gia không phải là người của gia tộc Hiên Viên sao? Lần trước ở Thiên Long thành, hẳn là các đệ đã từng thấy qua, làm sao ta thấy đệ cùng với hắn như không có quen biết vậy?”

Bạch Sở Mục ngẩng đầu, nơi đất mắt mất mát cũng ảm đạm biến mất, nở nụ cười nói: “Nhận thức hắn làm gì? Thời điểm mẹ ta gả vào Bạch Sa đảo, gia tộc Hiên Viên căn bản không biết chuyện này, cũng không biết sự tồn tại của ta trên cõi đời này.”

“Ta như bây giờ không phải rất tốt sao, một người tự do tự tại, không bị gia tộc trói buộc, đây mới là cuộc sống mà ta mong ước!” Hắn ra vẻ vô sự duỗi thẳng lưng, nụ cười anh tuấn vẫn giữ bên môi hắn, nhưng lại làm cho người nhìn vô cùng đau lòng. Ai có thể nghĩ đến một người người thường lạc quan vô ưu vô lo Bạch Sở Mục, cũng có một đoạn quá khứ chua xót như vậy?

Đây là lần đầu tiên Vân Khê đối với Bạch Sở Mục cảm thấy tôn trọng như thế, nếu đổi lại là người khác, biết gia tộc mẫu thân của mình ở Long Tường đại lục có thanh danh hiển hách, nhất định hắn sẽ dùng trăm phương ngàn kế để trở lại gia tộc của mẫu thân, bởi ở đó hắn sẽ có bao nhiêu tôn vinh, tài phú và địa vị. Mà hắn, đối với những quyền lợi này lại chẳng thèm ngó tới, chỉ bằng vào điểm này, đã làm cho nàng bắt đầu tôn trọng hắn.

Long Thiên Thần nhìn Bạch Sở Mục thật lâu, hắng giọng cười một tiếng, vỗ vỗ đầu vai hắn nói: “ Không phải chuyện gì to tát! Người sống, vui vẻ mới là trọng yếu nhất, sau này ngươi hãy theo ta xông pha giang hồ! Thời điểm vô sự, chúng ta ngao du sơn thủy đi từng ngõ ngách một ở Long Tường đại lục, tiêu diêu tự tại, sống vui vẻ.”

Bạch Sở Mục quay lại đánh vào đầu vai của hắn, tâm tình nhất thời tốt lên: “Quyết định như vậy đi! Ngươi không được nửa đường lại nuốt lời, muốn sống chết đòi thành thân, bỏ lại ta một mình.”

Long Thiên Thần bĩu môi, không chút để ý nói: “Thành thân cái gì chứ? Dù gì ở Long gia của chúng ta cũng có Tiểu Mặc cùng với Tiểu Nguyệt Nha thừa kế hương khói rồi, không cần phải có ta nữa.”

Bách Lý Song nghe vậy, ánh mắt lóe sáng, tâm tình khó diễn tả. Nàng hít sâu một hơi, tiến lên phía trước, vọt tới đứng giữa hai người, tay khoác lên vai hai người nói: “Cho ta đi với! Ta cũng muốn đi theo các ngươi để du sơn ngoạn thủy.”

Mấy huynh đệ Bách Lý không vui trong lòng, Bách Lý nhị ca dẫn đầu nói: “Song nhi, muội là một nữ nhân, không nên coi mình giống như nam nhân. Tuổi của muội cũng không nhỏ, hay là sớm một chút tìm một nam nhân nào đó gả đi, như vậy chúng ta cùng cha mẹ mới yên tâm được.”

“Ai nói muội muốn lập gia đình? Các huynh đừng quan tâm thay muội! Muốn muội gả cũng được, chờ khi các huynh cưới tẩu tẩu về nhà đi rồi nói sau!” Bách Lý Song đối với mấy vị ca ca của nàng làm mặt quỷ, nàng biết các ca ca của nàng cũng là không muốn lấy vợ, muốn chờ cho bon họ an gia*( gia đình vững chắc), chỉ sợ là chuyện của mười mấy năm sau.

Bách Lý nhị ca nhất thời không nó được gì, sờ sờ cằm, âm thầm đánh giá Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục, nếu như muội muội của hắn theo chân hai người bọn họ mà ăn ý, biết đâu một trong hai người có thể làm em rể của hắn, cũng là chuyện tốt. Ừ, chuyện này hắn nên hảo hảo cùng mấy huynh đệ bàn kỹ lại, không thể để cho muội muội giống như cô cô, vẫn chờ người, sau đó chờ cho tới bây giờ, đã thành gái lỡ thì.

Lời này của hắn cũng không dám nói thẳng ở trước mặt Bách Lý Băng Tuyền, nếu như hắn dám nói ra, khẳng định là chán sống rồi.

Vân Khê lấy từ trong tay mình một chiếc nhẫn trữ vật, vật này là nàng cùng với Cừu Mộ Dã đánh cược, Cừu Mộ Dã bị bại dưới tay nàng. Nàng đưa tới trước mặt Bạch Sở Mục, đem chiếc nhẫn trữ vật đưa cho hắn: “Chỗ của ta có dư một cái, cho đệ!”

Trong nháy mắt, mắt của Bạch Sở Mục mờ đi, bất khả tư nghị nhìn về phía nàng: “Vân nương tử, tỷ không có bị bệnh chứ? Hay là ta nghe lầm đi? Tỷ đưa cho ta chiếc nhẫn trữ vật sao?”

“ Ánh mắt của đệ có ý gì? Chẳng lẽ ta keo kiệt như vật sao, ngay cả chiếc nhẫn trữ vật cùng không nỡ cho đệ sao?” Vân Khê bất mãn nói.

Bạch Sở Mục không chút nghĩ ngợi, gật gật đầu. Nếu như nàng không coi là keo kiệt, vậy thì trên đời này chẳng có người được gọi là keo kiệt cả. Đừng quên, mới vừa rồi là người nào cảnh cáo bọn hắn không cho phép giấu tài bảo riêng?

Vân Khê không nhịn được mắt trợn trắng: “Vậy đệ rốt cuộc muốn lấy hay không? Chỉ có lần này thôi đấy!.”

“ Muốn, muốn, muốn! Dĩ nhiên muốn! Đến lúc tỷ tỉnh táo lại, biết đâu lại đổi ý, lấy lại thì sao?” Bạch Sở Mục từ trong tay nàng đoạt lấy chiếc nhẫn trữ vật, nâng niu như bảo bối, chiếc này vốn chính là một chiếc nhẫn nam, lại lấy từ trong tay của Cừu Mộ Dã, chất lượng cũng không kém a.

Bạch Sở Mục rất hài lòng, nhưng vẫn thắc mắc, tại sao Vân nương tử keo kiệt lại cho hắn đồ tốt như vậy chứ, thật sự rất ngạc nhiên, hắn nhất định phải cất giữ thật tốt.

“ Đại tẩu, đệ cũng muốn một cái như vậy.” Long Thiên Thần hiếm khi thấy đại tẩu khẳng khái hào phóng, vội vàng tươi cười lấy lòng.

“ Muốn hả? Tới đây!” Vân Khê hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay, cười đến vô cùng ôn nhu.

Long Thiên Thần thấy thế, thình lình sợ run cả người, liên tục khoát tay: “Không cần! Không cần! Đệ đã có nhẫn đại ca tặng rồi!”

“ Thật là nhát gan!” Bách Lý Song cho hắn một ánh mắt khinh thường.

Những người khác đang tranh thủ thu giữ bảo vật, nghe thấy bọn họ nói nói cười cười, tâm tình cũng buông lỏng hơn, giống như quên mất giờ phút này bọn họ đang đứng trong Phiêu Miểu địa phủ thần bí đáng sợ này.

Lúc này, hai tỷ muội Triệu Hiểu Du không biết từ lúc nào đi đến, lại từ cửa đi vào, đi tới bên cạnh Long Thiên Thần.

“ Long đại ca, huynh nhìn đi! Bọn muội vừa mới tìm được một thứ tốt, bên trong nhất định là một bảo bối.” Triệu Hiểu Du ra vẻ thần bí, đem đồ vật dấu ở phía sau, cười ngọt ngào nói.

“ Vật gì tốt? Để cho huynh xem, nhất định là một hạt châu xinh đẹp, nếu không chắc là một sợi dây chuyền đẹp mắt?” Thái độ của Long Thiên Thần đối với hai tỷ muội, từ trước đến giờ hết sức ôn hòa, nhìn các nàng cười đến thần thần bí bí, cũng phối hợp theo họ.

“ Cũng không có gì! Là cái này a!” Một hộp gỗ màu đen xuất hiện trong tay Triệu Hiểu Du, nàng đắc ý đem nó đưa đến trước mặt Long Thiên Thần, đưa tay mở nắp hộp ra.

Vân Khê cách mấy người bọn họ tương đối gần, chợt nhìn đến cái hộp gỗ này, nàng đã cảm thấy rất quen thuộc, trong đầu đột nhiên nhớ lại lúc trước, hai lần liên tục xuất hiện gió lốc, không phải là từ cái hộp gỗ này sao?

“ Đừng nhúc nhích!” Nàng lên tiếng kinh hô, hướng Triệu Hiểu Du vọt tới, muốn ngăn cản nàng. Đáng tiếc lại là chậm một bước, hộp gỗ ở trong tay Triệu Hiểu Du đã mở ra.

Chỉ một thoáng, một đoàn khói màu đen dầy đặc từ trong hộp gỗ cuồn cuộn ra, giống như là một con ác ma, từ trong hộp gỗ bay ra.

Khói đen tỏa ra với tốc độ kinh người, bên trong cách hộp gỗ năm bước tất cả mọi người đều bị bao phủ ở trong đó, có Long Thiên Thần, Bạch Sở Mục, Bách Lý Song, hai tỷ muội Triệu Hiểu Du, còn có Vân Khê đang hướng về phía bọn họ.

Sáu người, đều bị khói đen bao vây ở trong đó.

Long Thiên Tuyệt hoảng hốt, lập tức phi thân về phía trước, đưa tay muốn kéo Vân Khê trở lại.

Khi hắn vừa mới chạm tay đến lớp khói dày đặc màu đen đó, đột nhiên hộp gỗ nổ tung, khí nóng ập đến, Long Thiên Tuyệt bị đánh bật trở lại. Sương khói màu đen tỏa khắp không gian, một mảnh đen xì, không thể nhận ra được vật gì.

Mọi người còn lại cũng bị đánh văng ra, phân chia khắp nơi.

“Khê Nhi! Thiên Thần! Khê Nhi! Thiên Thần!” Long Thiên Tuyệt phất tay, màn sương màu đen trước mắt vừa mới xua tan, hắn liền hướng về phía trước lục lọi tìm kiếm, đột nhiên tim hắn níu chặt, sinh ra một dự cảm xấu.

Khi hộp gỗ kia nổ tung, luồng khí nóng hung mãnh vô cùng, ngay cả hắn cũng bị bắn ngược trở lại, đừng nói là sáu người bọn họ đang đứng gần hộp gỗ như thế.

Tâm thần của hắn một trận bối rối.

Tại phía xa ở học viện Vạn Hoàng, Tiểu Mặc bỗng nhiên thức giấc, thân thể nho nhỏ từ trên giường đột nhiên ngồi dậy, tất cả trán đều là mồ hôi lạnh.

Tiểu Bạch toàn bộ lông xù co rút lại, ngủ ở bên gối kế hắn, nghe được tiếng kêu sợ hãi của hắn, nó cũng thức tỉnh theo.

“Tiểu Mặc Mặc, làm sao vậy? Ngươi nằm ngủ gặp ác mộng sao?” Mặc dù, không biết Tiểu Mặc Mặc đến tột cùng đã gặp cái gì trong mộng, nhưng nó có thể cảm nhận được Tiểu Mặc Mặc rất kinh hoàng và sợ hãi, Tiểu Bạch rất lo lắng cho Tiểu Mặc.

Tiểu Mặc ngơ ngác, thở hổn hển, hồi tượng lại cảnh tượng mới vừa nhìn thấy trong mộng, tâm thần hắn một trận không yên. Chẳng lẽ mẫu thân đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao? Nếu không tại sao hắn lại nằm mộng kỳ quái như vậy?

“ Tiểu Bạch, ta mới vừa mơ thấy mẫu thân bị yêu quái ăn thịt, thật là đáng sợ! Có phải mẫu thân đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“ Tiểu Mặc Mặc, ngươi đừng có tự hù dọa mình. Nữ ma đầu rất là lợi hại, nàng không có việc gì đâu.” Tiểu Bạch nhảy tới đầu vai của hắn, thân thể toàn lông của nó hướng tới cổ của Tiểu Mặc chà chà, an ủi.

“Nhưng lần trước ta nằm mơ ác mộng, mẫu thân cũng thực sự xảy ra chuyện, ta thật lo lắng cho người.” Tiểu Mặc ngồi xếp bằng, hai tay chống cằm, trầm tư.

Tiểu Bạch thấy hắn như vậy, bản thân cũng xúc động, nhảy tới ngồi đối diện với hắn, học bộ dáng của hắn, ngồi chồm hổm nói: “Thật ra thì, Tiểu Bạch cũng nằm mơ thấy ác mộng, thấy mẫu thân cùng phụ thân xảy ra chuyện. Tiểu Bạch cũng rất lo lắng!”

“ Long phụ thân cùng Long mẫu thân lợi hại như vậy, sao có thể xảy ra chuyện được? Tiểu Bạch, ngươi đừng tự hù dọa mình, ngay cả phụ thân cùng mẫu thân đều nói Long cha và Long nương là cường giả mạnh nhất Long Tường đại lục này, cho dù có người tổn thương bọn họ, bọn họ cùng sẽ không dễ bị thương đâu.”

Một người một thú an ủi lẫn nhau.

“Đúng vậy, phụ thân cùng mẫu thân cực kỳ lợi hại, là cường giả của Long tộc a!” Tiểu Bạch đắc ý ngẩng đầu, rất là tự hào.

“ Đó là đương nhiên rồi!” Tiểu Mặc mỉm cười sờ sờ đầu Tiểu Bạch, xúc cảm từ bộ lông của Tiểu Bạch truyền đến tay, rất là thoải mái. Tiểu Bạch hưởng thụ nheo mắt lại, rất thích bàn tay nhỏ bé của Tiểu Mặc Mặc vuốt ve nó.

“Chúng ta đi nhìn Tiểu Huyên Huyên một chút đi, nếu như mẫu thân gặp nguy hiểm, nhất định muội ấy cũng sẽ gặp ác mộng. Nều như muội ấy gặp ác mộng, nói không chừng sẽ bị hù dọa phát khóc mất.”

“ Ừ, chúng ta đi nhìn Tiểu Nguyệt Nha đi!”

Tiểu Mặc vội vàng bò xuống giường, lúc này đã gần đến canh hai nửa đêm, cả học viện Vạn Hoàng đều đắm chìm trong không gian yên tĩnh. Tiểu Mặc mặc áo ngủ, mang Tiểu Bạch từ lầu hai đi xuống.

Hiện tại, Tiểu Nguyệt Nha được Thượng Quan Như Nhi chiếu cố, đang nằm ngủ ở lầu một của Vọng Khê lâu, Tiểu phượng hoàng thì nằm ở trong phòng của mình thoải mái ngủ, căn phòng nằm bên cạnh phòng của Tiểu Nguyệt Nha. Nghe được âm thanh từ trên lầu truyền xuống, chỉ một thoáng Tiểu phượng hoàng đã tỉnh, trong bóng tối, thấy được Tiểu Mặc Mặc cùng Tiểu Bạch đi xuống, nó mở to đôi mắt buồn ngủ, rất nhanh nhắm lại, tiếp tục thở nhẹ ngủ.

Thượng Quan Như Nhi cũng nghe được tiếng động, lập tức tỉnh lại, liền thấy Tiểu Mặc, nàng bò xuống giường, đốt ánh nến trong phòng lên.

“ Tiểu Mặc, làm sao con còn chưa ngủ nữa?”

“ Như di, con ngủ không được, con muốn nhìn muội muội một chút.” Tiểu Mặc vội vã chạy tới bên giường, thấy muội muội ngủ rất ngon, không có dấu hiệu đã gặp ác mộng, bé mới thở phào nhẹ nhỏm.

“ Nhìn đi, Tiểu Nguyệt Nha ngủ rất ngon a.” Thượng Quan Như Nhi nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Nguyệt Nha, đưa đến trong ngực của Tiểu Mặc, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bé, nàng nhịn không được vuốt vuốt cái đầu nhỏ của bé. Nhìn hai huynh muội như Kim Đồng Ngọc Nữ này, nàng không ngừng hâm mộ, chẳng biết đến lúc nào mình mới có em bé khả ái xinh đẹp như thế này.

Tiểu Mặc cẩn thận ôm muội muội, học động tác thường ngày của Như di lắc lư nhẹ nhàng, ru muội muội ngủ.

Tiểu Nguyệt Nha ngủ rất say, khóe miệng cong lên, giống như là nhìn thấy mộng đẹp.

Tiểu Mặc thấy vậy đắc ý, không nhịn được cúi đầu, hôn chụt một cái trên khuôn mặt đáng yêu của muội muội.

Tiểu Huyên Huyên thật là đáng yêu, so sánh với Tiểu Tĩnh còn khả ái hơn.

“Tiểu Bạch cũng muốn hôn!” Tiểu Bạch từ trên đầu vai của hắn cúi đầu, do Tiểu Bạch đứng trên đầu vai quá cao, khi hôn suýt nữa thì từ trên đầu vai của Tiểu Mặc rớt xuống, rơi xuống trên mặt của Tiểu Nguyệt Nha.

“ Chi……..” Trộm hôn thành công, Tiểu Bạch rất là đắc ý.

Tiểu Phượng hoàng tham ngủ giống như là nhận ra cái gì, một con mắt giơ lên, lúc này thấy Tiểu Bạch trộm hôn thành công, Tiểu Phượng hoàng không thấy được có cái gì không ổn, mí mắt híp lại, tiếp tục ngủ.

Thượng Quan Như Nhi hé đôi môi đỏ mộng, cười cười nhìn một người một thú trước mắt, đứng lên nói: ” Như di đi làm cho con một ít điểm tâm, ăn xong thì nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai còn phải theo Âu Li tiên sinh học tập đấy.”

“ Dạ. Cám ơn Như di!” Tiểu Mặc lễ phép tặng nàng một khuôn mặt tươi cười.

Thượng Quan Như Nhi sau khi rời đi, Tiểu Mặc đem muội muội thả lại trên giường, tay nhỏ bé vỗ vỗ nhẹ mặt của muội muội, tự nhủ: “ Tiểu Huyên Huyên, ca ca mới nhìn thấy ác mộng, mơ thấy mẫu thân bị một con quái thú bắt đi, thật là đáng sợ. Muội nói thử xem có phải mẫu thân gặp nguy hiểm hay không?”

“Nhưng muội đừng sợ, bất kể xảy ra chuyện gì, ca ca cũng sẽ vĩnh viễn bảo vệ muội, chiếu cố muội, không để cho muội gặp bất cứ nguy hiểm nào.”

“ Mỗi ngày ca ca đều cố gắng luyện công, không bao lâu, ca ca có thể trở nên mạnh mẽ giống như phụ thân, chẳng những có thể bảo vệ tốt Tiểu Huyên Huyên, còn có thể bảo vệ mẫu thân.”

“……….”

Cái đầu nho nhỏ gục trên trên mép giường, hướng về phía muội muội lẩm bẩm nói.

Ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, ánh sáng mông lung chiếu lên hai thân ảnh huynh muội xinh đẹp, vô số hào quang thánh khiết nhẹ nhàng tỏa sáng, thật giống như một bức tranh đẹp nhất trần gian.

Vừa nói xong, liền thấy buồn ngủ, Tiểu Mặc từ từ nhắm mắt lại. Đúng lúc bé sắp ngủ, đột nhiên ngoài cửa sổ phóng vào một đạo hào quang màu vàng, huy hoàng chói mắt.

Thoáng cái Tiểu Bạch nhảy dựng lên, bay vút ra ngoài cửa sổ.

“Tiểu Bạch, làm sao vậy?” Tiểu Bạch nhận ra cử chỉ của Tiểu Bạch không thích hợp, vội vàng chạy theo nó ra ngoài cửa sổ.

Ngửa đầu lên, bé thấy được một Cự Long màu vàng kim đang bay múa giữa bầu trời đêm, cao ngất oai hùng, uy phong lẫm liệt.

Một người một thú vui mừng, lập tức hô lên: “Cự Long gia gia! Cự Long gia gia!”

Con Cự Long đó chính là Hoàng Kim cự long, nó ở Long Vương cốc tu luyện một thời gian ngắn, công lực đã hoàn toàn khôi phục. Nhìn thấy một người một thú trên mặt đất, nó cười vui vẻ, nói: “Bọn nhỏ, có nhớ Cự Long gia gia không?”

“ Nhớ! Rất nhớ a!”

Tiểu Bạch cả người rung lên, biến ra long thân màu trắng thuần khiết, chở Tiểu Mặc bay đến bên cạnh Hoàng Kim Cự Long.

“ Cự Long gia gia, làm sao người đến đây vậy?” Tiểu Mặc tò mò hỏi.

Hoàng Kim cự long đang nhớ tới chánh sự, liền vội vàng hỏi: “ Đúng rồi, mẫu thân của con đâu? Ta mới vừa cảm giác được nàng giống như là đang gặp chuyện nguy hiểm, nhưng ta lại không cảm nhận được vị trí của nàng, cho nên không thể làm gì khác hơn là men theo hơi thở của Tiểu Long Long đến tới nơi này.”

“Thật sự là mẫu thân đang gặp nguy hiểm hay sao?” Nhất thời chân mày của Tiểu Mặc chau lại, lộ ra vẻ lo lắng, chẳng lẽ giấc mộng của hắn là thật, mẫu thân thật bị yêu quái bắt đi sao?

“Cự Long gia gia, mẫu thân không đây, người cùng phụ thân đi ra ngoài làm việc rồi. Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Hiện tại mẫu thân nhất định là đang gặp nguy hiểm, người có thể hay không đã……..”

“Không đâu! Mẫu thân của con hiện tại đích thực là lâm vào khốn cảnh, nhưng mà nàng vẫn còn sống, con không nên lo sợ. Cự Long gia gia đã cùng nàng ký khế ước, cho nên có thể cảm giác được sinh tử của nàng, Cự Long gia gia sẽ nghĩ biện pháp tìm ra nàng.”

“Vậy đi đâu tìm mẫu thân đây?” Tiểu Mặc nhíu chân mày nói.

“Con đừng có nóng vội, Cự Long gia gia sẽ nghĩ biện pháp. Các con trước hết đi về ngủ một chút đi, chuyện tìm kiếm mẫu thân, hãy giao cho gia gia.” Hoàng Kim Cự Long nói xong, thân ảnh màu vàng kim run lên, hướng nơi xa trong bầu trời đen bay đi.

“Cự Long gia gia……….” Tiểu Mặc nóng nảy, trong bóng tối nhìn quanh, bé cũng rất muốn cùng Cự Long gia gia đi tìm mẫu thân. Đúng lúc này, hắn ngẩng đầu lên, bắt gặp thân ảnh của Thượng Quan Như Nhi bưng bữa ăn khuya trở lại, trong lòng hắn rất vui mừng, vội vàng hướng đôi tay về phía Thượng Quan Như Nhi vẫy vẫy: “ Như di, con cùng Tiểu Bạch đi tìm mẫu thân, xin người nói một tiếng với sư phụ của con, chờ khi tim được mẫu thân, con sẽ trở về.”

Thượng Quan Như nhi ngẩng đầu, ngẩn ngơ, bữa ăn khuya trong tay loảng xoảng rơi xuống đất: “Tiểu Mặc, con không thể một mình đi ra ngoài!”

Đáng tiếc, Tiểu Mặc không có nghe lời của nàng, chỉ huy Tiểu Bạch, đuổi theo thân ảnh của Hoàng Kim cự long.

Việc này làm cho Thượng Quan Như Nhi vô cùng lo lắng, vội vàng hô to, đem mọi người ở gần đó đánh thức hết. Vợ chồng Vân Khê trước khi đi, đem hai đứa nhỏ phó thác cho bọn họ chăm sóc, hiện tại đột nhiên Tiểu Mặc một mình đi ra ngoài, thật sự không hay!

Một lát sau, nửa học viện cũng tỉnh giấc, mọi người nghe nói chuyện này, thì rất hoảng loạn.

Mấy người Dung Thiếu Hoa, Lam Mộ Hiên cùng Mộ Cảnh Huy vội vàng triệu hồi Thần Long, trước tiên đuổi theo Vân Tiểu Mặc, nhưng mà Thần Long của bọn họ làm sau có thể so sánh với Tiểu Bạch cùng Hoàng Kim cự long cấp bậc cao cấp như vậy? Chờ khi bọn hắn đuổi theo ở phía sau, thì đã không thấy Tiểu Bạch cùng Hoàng Kim cự long đã bay đi đâu.

Chuyện này xảy ra làm cho Hàn viện trưởng rất kinh động, hai mắt của hắn tập trung nhìn vào Ngọc bích, nhìn về hướng một Kim một Bạch lần lượt từ học viện Vạn Hoàng bay đi, hắn triệu hồi một con Bạch Hoàng (Phượng hoàng màu trắng), ngồi trên lưng nó, bay ra khỏi Tiểu Minh Cung, tự mình đuổi theo.

Long Thiên Tuyệt đâu biết rằng tình thế lại ngoài ý muốn như vậy, không những vợ yêu gặp chuyện chẳng lành, ngay cả con cưng cũng một mình rời đi học viện Vạn Hoàng, không biết sẽ ra sao. Khi khói đen nồng đậm tản ra, hắn phát hiện trên mặt đất chỉ còn lại dấu vết vụn gỗ khi lúc này hộp gỗ bị nổ, mà sáu người Vân Khê, Long Thiên Thần biết mất trong luồng khói đen đó, không rõ tung tích.

Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cả người hắn đều ngơ ngẩn, theo lòng bàn chân đi lên, máu đều đông lại, cả người rét run.

“Muội tử!”

“Vân cô nương!”

“Vân tỷ tỷ!”

“Phu nhân!”

Trừ sáu người đó ra, còn lại tất cả mọi người vẫn khỏe mạnh, không bị tổn thương gì, mọi người vây chung quanh một đống gỗ vụn, lộ ra thần sắc kinh sợ. Sáu người đang tốt lành đột nhiên lại biến mất, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Ngay cả đầu sỏ gây ra mọi chuyện cũng bị nổ tung thành vụn gỗ, tất cả manh mối đều biến mất, bọn họ biết làm gì đây?

“Khê Nhi…….” Long Thiên Tuyệt thân thể lay động, lùi về phía sau một bước, trong đầu một mãnh trống rỗng.

“Tôn chủ!” Tứ đại hộ pháp cùng những cao thủ của Long gia rối rít vây quanh Long Thiên Tuyệt.

“Tôn chủ, ngài đừng hoảng hốt, phu nhân cùng Nhị công tử nhất định là bị đám khói đen kia đưa tới một nơi khác. Nếu như bọn họ thật sự xảy ra chuyện, nơi này nhất định sẽ lưu lại quần áo cùng hài cốt, bọn họ……….” Vân hộ pháp phân tích, nói đến một nửa, bị Băng hộ pháp nháy mắt cắt đứt.

“Tôn chủ, thuộc hạ thấy Phiêu Miểu địa phủ là một nơi rất quỷ dị, trong này có rất nhiều không gian được thông liền với nhau, lộ tuyến giăng khắp nơi. Thuộc hạ đoán là phu nhân cùng với Nhị công tử bọn họ chắc chắn là bị dẫn đến một không gian khác, giống như lúc chúng ta ở Địa cung, cùng tiến vào một nơi nhưng đích đến chưa chắc đã là cung một chỗ.” Băng hộ pháp nói.

“ Đúng vậy! Đúng vậy! Tôn chủ, hiện tại người chính là thủ lĩnh của chúng ta, ngài không thể rối loạn như vậy được.” Viêm hộ pháp theo sát nói.

Côn Luân lão giả ngồi xuống, cẩn thận nghiên cứu những mảnh gỗ màu đen còn sót lại, ngón tay quệt qua, để sát vào mũi ngửi ngửi, nói: “Đây là một loại trận pháp cổ xưa, trận pháp Truyền Tống. Đúng như Băng hộ pháp nói, vô cùng có khả năng là bọn họ bị trận pháp Truyền Tống trong hộp gỗ này đưa đến một không gian khác ở trong đây.”

“Thật không?” Long Thiên Tuyệt tinh thần phấn chấn, hai mắt nhìn chằm chằm Côn Luân lão giả, quan sát kĩ biểu tình trên khuôn mặt ông, nói: “ Nhưng tại sao hai lần trước, khi ta mở hộp ra cũng không có phát sinh tình huống như vậy, chẳng qua chỉ có một trận gió lốc?”

“Có thể bởi vì hộp gỗ được lưu giữ trong nơi này đã quá lâu rồi, công hiệu của trận pháp Truyền Tống bị phá hư, cho nên hai lần trước chỉ tạo ra hai trận gió lốc, nhưng lần thứ ba mở ra, trận pháp bị kích động…….”

“Đúng! Nhất định là như vậy rồi!” Long Thiên Tuyệt cố gắng thuyết phục chúng mình, hắn bắt tay vào làm, đem quyển bản đồ da cừu mở ra, vừa cẩn thận xem xét, tầm mắt của hắn kiên định khóa ở ba vị trí nguy hiểm có dấu hiệu màu đỏ.

Nếu Vân Khê đến những không gian khác thì tốt, còn nếu như mọi người đi đến ba chỗ nguy hiểm này……….Hắn không thể tưởng tượng được hậu quả.

“Hiện tại, ta đem bản đồ vẽ thêm một bức nữa, Côn Luân tiền bối, người dẫn theo mọi người đi đến những nơi khác. Một mình ta đi vào tìm kiếm ở ba chỗ màu đỏ này, vô luận kết quả như thế nào, cuối cùng chúng ta phải đi ra cửa Địa phủ để thảo luận lại, nhưng nếu……….Nhưng nếu ta vẫn không có đi ra ngoài được, các ngươi không nên chờ ta nữa, mau mau rời khỏi nơi này.”

Nghe được những lời nói của Long Thiên Tuyệt, toàn bộ hiện trường một mảnh yên lặng, nếu đi vào ba chỗ nguy hiểm màu đỏ, đại biểu con đường tử vong không xa. Hắn lại để cho tất cả mọi người còn lại đi theo Côn Luân lão giả đi trước vào không gian bảo tàng, duy nhất chỉ có một mình hắn đi vào khu vực nguy hiểm, đây là tâm tình thế nào?

“ Không được! Như vậy quá nguy hiểm! Không bằng mọi người cùng nhau đi, trước tiên đi những không gian bảo tàng khác tìm một lần, nếu là không có tìm được như lời mình nói, chúng ta sẽ cùng nhau đi vào ba chỗ nguy hiểm màu đỏ kia tìm kiếm.” Chiến Thiên Dực không đồng ý cách làm mạo hiểm của hắn, nếu như muội tử căn bản không có ở ba chỗ hiểm địa đó, mà hắn đơn độc mạo hiểm, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn biết giao phó với muội tử như thế nào đây?

“Đúng vậy, tôn chủ! Làm như vậy quá nguy hiểm, tốt nhất là chúng ta cùng nhau hành động đi.” Vân hộ pháp khuyên nhủ.

“ Thời gian không đợi người! Nếu Khê Nhi thật sự bị đưa đến ba chỗ hiểm địa này, ta tới trễ một bước, bọn họ nhất định là gặp nguy hiểm, ta tuyệt đối không thể lấy tính mạng của bọn họ mạo hiểm được.” Long Thiên Tuyệt kiên quyết nói, hắn phất tay, giật xuống một đoạn vạt áo của mình, cúi người, nhặt lên một khối linh thạch làm bút, ở trên áo bào vẽ lại bức bản đồ.

Chọn tập
Bình luận