Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 4 – Chương 172: Mọi người cùng nhau thu tài bảo*

Tác giả: Bắc Đằng
Chọn tập

( *: tiền bạc châu báu)

Long Thiên Tuyệt lạnh lùng câu câu khóe môi, thị phi đúng sai, hắn lười xen vào.

“ Trần trại chủ, nếu là song phương đã hợp tác, thì ta coi trọng hai chữ thành ý, ta hy vọng sau này sẽ không phát sinh những chuyện tương tự như thế nữa.”

“ Dĩ nhiên, sẽ không như thế nữa.” Trần trại chủ ngoài miệng thì đáp ứng, đáy mắt thì xẹt qua một đạo hàn quang, đáy lòng rất là tức giận. Ai cũng không thể ngờ tới trên bản đồ lại có một huyền cơ khác? Vả lại ai có thể ngờ tới đối phương vừa có tốc độ nhanh lại quỷ dị khó lường, dễ dàng tránh thoát khỏi chiêu sát thủ của mình?

Đáng tiếc, thật là đáng tiếc!

Bỏ lỡ cơ hội giết người tuyệt hảo, kế tiếp còn bị đối phương tùy ý uy hiếp hắn, còn theo chân bọn họ tiếp tục cùng nhau đi thám hiểm Phiêu Miểu địa phủ này.

“ Thiên Tuyệt, ta sợ quá! Chúng ta hay là đi phía sau bọn họ đi!” Vân Khê ra vẻ kinh sợ nói.

Long Thiên Tuyệt tự nhiên lĩnh hội dụng ý của nàng, nói tiếp: “Trần trại chủ, vậy thì làm phiền các ngươi đi ở phía trước, ta ở phía sau chỉ đường cho các ngươi.”

Trần trại chủ trong lòng tức giận, nhưng cũng không có biện pháp khác, bản đồ nằm trong tay bọn họ, hắn chỉ có thể bị động thỏa mãn yêu cầu của bọn họ.

“Vậy hiện tại chúng ta làm như thế nào đây?”

Long Thiên Tuyệt cúi đầu, nhìn bản đồ một chút, từ từ nói: “ Từ bản đồ ta nhìn thấy, trong Phiêu Miểu địa phủ, tổng cộng có chín nơi được đánh dấu, có thể là địa phương dấu tàng bảo đồ, chín chỗ tiếp nối với nhau tạo thành một mạng lưới rắc rối, phức tạp,……” Hắn không nói tiếp tục, bởi vì hắn thấy trong bản đồ có những vị trí đánh dấu màu đỏ, không cần nghĩ cũng biết nơi đó nhất định là ngõ cụt hoặc là khu vực nguy hiểm.

Khóe miệng của hắn giấu diếm mấy phần tà ác, tiếp tục nói: “Bất quá, may mắn là, trong tay của chúng ta có bản đồ, chắc chắn sẽ không đi nhầm đường. Hiện tại, chúng ta vẫn dọc theo con đường này đi về phía trước, sau đó đến ngã ba thì quẹo trái, rồi lại quẹo phải, sau đó vẫn quẹo phải, có thể tới được nơi giấu báu vật đầu tiên.”

“ Tốt, chúng ta đi tiếp đi!” Trần trại chủ âm thầm nhớ kỹ đường đi, phất tay một cái, dẫn một đám cao thủ đi vào cửa đá.

Bốn gã cao thủ khác, vẫn tiếp tục theo ở phía sau vợ chồng Long Thiên Tuyệt, mang tiếng là đi sau để bảo vệ bọn họ, kì thức chính là giám sát hai người đó, tránh để bọn họ nửa đường chạy trốn.

Tầm mắt Vân Khê từ trên bản đố thu hồi lại, âm thầm cùng trao đổi ánh mắt với Long Thiên Tuyệt, đáy mắt nổi lên vẻ tà ác.

Quẹo trái, nữa quẹo phải, sau đó vẫn quẹo phải……

Trên đường đi tới, vẫn là sóng êm biển lặng, bất cứ chuyện gì cũng không có phát sinh, thuận lợi khiến người khác khó có thể tin được.

Đây có phải là Phiêu Miểu địa phủ trong truyền thuyết không vậy?

Tại sao có cảm giác không thật như thế?

Nhóm người của Trần trại chủ dẫn đầu đi tuốt đằng trước quẹo vào một cái không gian, đột ngột một tràn tiếng hoan hô vang lên, phá vỡ yên tĩnh của địa phủ.

“Tài bảo! Rất nhiều tài bảo! Chúng ta phát tài rồi!”

Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt hai người nghe được tiếng la, bước nhanh về phía trước, hướng qua bên phải đi, liền nhìn thấy được cảnh tượng ở phía trước.

Vàng bạc châu báu rơi đầy trên mặt đất, bất quá những thứ đó đều rất bình thường, trong không gian này căn bản không đáng giá để nhắc tới.

Chân chính hấp dẫn ánh mắt của của bọn họ không phải là vàng bạc châu báu chất đầy đống mà là từng cục linh thạch, mặc dù chỉ là một chút ít linh thạch Hoàng Phẩm, nhưng nếu mà mang đến Thịnh Bảo trai đấu giá, tuyệt đối có thể bán được giá rất cao.

Ở trong một góc tối, có một hộp gỗ thượng hạng bị che lại, Vân Khê vừa mới phát hiên được nó, thì có một đạo thân ảnh chắn ngang trước mặt nàng. Trần trại chủ trước một bước phát hiện nó, khom lưng xuống nhặt lên.

“ Trại chủ, rốt cuộc là bảo bối gì vậy? Mau mở ra cho chúng ta xem một chút!”

“ Đúng vậy, đến tột cùng là vật tốt gì vậy?”

Các cao thủ kích động vây quanh hộp gỗ trên tay Trần trại chủ, Phiêu Miêu địa phủ này rõ ràng chính là một bảo khố*( kho báu) lớn, khắp nơi đều cất giấu những bảo vật quý hiếm. Riêng ở chỗ đầu tiên này thôi, đã có nhiều bảo vật như vậy, nếu như bọn họ đi hết tám nơi còn lại, vậy bọn họ thật sự phát tài rồi.

Trần trại chủ đem hộp gỗ cầm trong tay, cảm giác nặng trịch, cảm thấy bên trong nhất định là có thứ tốt rồi, thần sắc của hắn vô cùng kích động.

Chuyện này không thể được! Nếu như càng đi vào sâu, bảo vật càng nhiều, mà người bọn họ cũng nhiều như thế, chẳng phải những thứ tốt sẽ bị bọn họ lấy hết hay sao?

Trong lòng Vân Khê bất mãn, bắt đầu nghĩ ra các loại quỷ kế, muốn đem hết tất cả mọi người bọn họ dẫn đến ba chỗ có khu vực nguy hiểm có cảnh hiệu màu đỏ.

Ngay vào lúc này, biến cố lại xảy ra.

Trần trại chủ vừa mới mở hộp gỗ trong tay của mình, cả không gian bắt đầu sáng ngời, một cỗ gió lốc từ dưới đất dâng lên, như một con rồng nổi giận tùy ý điên cuồng gào thét.

Vàng bạc châu báu, linh thạch, mọi thứ hết thảy đều bị gió lốc cuộn sạch, giống như ám khí, phi tiêu đánh vào trên người.

Mọi người chung quanh tránh né, mới phát hiện được nửa bước cũng khó đi.

Không thấy rõ vật gì trong hộp gỗ, Trần trại chủ giận mình tỏ vẻ không ổn, vội vàng khép lại nắp hộp gỗ.

Đáng tiếc, trận gió lốc này lại không có ngừng lại.

Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt hai người đứng ở cạnh cửa, đã nhận ra trong không gian đột nhiên biến hóa, hai người bọn họ vội vàng lùi đi ra ngoài. Kỳ lạ chính là, gió lốc trong không gian, căn bản không ảnh hưởng đến bên ngoài, nói cách khác, chỉ cần bọn họ không đi vào bên trong, hoàn toàn sẽ không bị gió lốc ảnh hưởng.

Theo chân bọn họ lùi ra không gian bên ngoài, còn có bốn gã cao thủ đi theo chân của bọn họ.

Hai người Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau, nói thì chậm nhưng lại xảy ra rất nhanh, nhất tề hai người cùng xuất thủ, lúc này chính là cơ hội tốt nhất để trừ đi bốn người này!

Bốn gã cao thủ không có phòng bị, chờ đến khi bọn hắn nhận thấy được nguy hiểm, thì hai đạo bóng trắng đã tập kích đến trước mặt bọn họ.

“ A!”

“ A!”

Trong đó có hai người lên tiếng trả lời, trong nháy mắt chết ngay lập tức!

Khác với hai người kia chết ngây, hai người này thì còn có cơ hội thở dốc, muốn rút kiếm phản kích: “ Chịu chết đi!”

Đáng tiếc, hai gã đó lại không đủ nhanh, kiếm vừa mới rút ra được một nửa, thì hai đạo chưởng phong đánh đến trước mặt gã đó, chết ngay tại chỗ!

“ Làm sao bây giờ?” Vân Khê nhìn bốn gã cao thủ đã chết nằm trên mặt đất, suy nghĩ phải làm sao để xử lý bốn cái xác này, để không làm cho người ở bên trong hoài nghi.

Long Thiên Tuyệt im lặng không lên tiếng lấy ra Kim Hòa tháp, một ánh sáng màu xanh quét qua thi thể trên bốn người, bốn cỗ thi thể lập tức bị thu vào bên trong Kim hòa tháp.

Cơ hồ là cùng một thời gian, Trần trại chủ mang theo người của bọn họ từ không gian bên trong vọt ra ngoài, thân hình mọi người rất là chật vật, có mấy người trên trán, trên mặt bị những nén bạc đập trúng, rất là rõ ràng.

Tóc của Trần trại chủ bị gió gió qua rất xốc xếch, nhưng vẫn không giảm đi uy nghiêm của hắn, trong tay của hắn vẫn còn nắm chặt hộp gỗ kia.

Mọi người kinh hồn vẫn chưa ổn định được, giống như là trải qua một cuộc đại chiến.

Kỳ quái chính là, khi đoàn người của bọn hắn rời đi không gian ở bên trong, tựa hồ gió lốc cũng tự động ngừng lại.

Trần trại chủ nhìn xung quanh một vòng, bỗng dưng chân mày nhăn lại: “ Làm sao lại thiếu đi bốn người? Bốn người bọn họ đâu rồi?”

Bỗng nhiên nghĩ tới đều gì, con ngươi oan lệ của hắn quét về phía của hai người Long Thiên Tuyệt cùng với Vân Khê, bốn người bọn họ chính là phụng mệnh của hắn giám sát, hai mắt hắn chăm chú nhìn vế phía hai người đó, hiên tại bọn họ lại vô cứ mất tích, khẳng định cùng hai người đó không thoát khỏi liên quan.

Chân mày hắn vừa mới nhíu lại, Vân Khê liền nhân cơ hội này lao vào trong lòng Long Thiên Tuyệt, kinh sợ kêu lên: “Thật là đáng sợ! Thật là đáng sợ! Đó rốt cuộc là quái vật gì? Có thể bắt cả bốn người đi!”

“Đừng sợ! Đừng sợ! Nó đã đi rồi, sẽ không xuất hiện nữa!” Long Thiên Tuyệt vỗ vỗ lưng của nàng, an ủi.

Trần trại chủ nghe được không hiểu gì cả, tức giận nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bốn người bọn họ sống sờ sờ, làm sao bây giờ lại không thấy đâu? Có phải các ngươi đã giết bọn họ hay không?”

“ Trần trại chủ, ngươi đừng có ngậm máu phun người? Trong một thời gian ngắn như vậy, cho dù ta có muốn giết người, cũng không thể đồng thời giết chết bốn người được, nếu như là Trần trại chủ ngươi, cũng chưa chắc có thể làm được?” Long Thiên Tuyệt lý lẽ hùng hồ, hỏi ngược lại.

Trần trại chủ đứng suy nghĩ một chút, nghe những lời của hắn nói cũng có đạo lý, từ lúc gió lốc nổi lên cho tới khi hắn rời đi, trong thời gian ngắn như vậy, cho dù đổi lại là hắn, cũng không thể đống thời giết chết bốn người được. Hơn nữa, bốn người bọn họ cũng không phải là cao thủ bình thường, cũng là cao thủ trên dưới Huyền tôn ngũ phẩm, trừ phi có hai gã cao thủ Huyền tôn đỉnh trở lên cùng đồng thời xuất thủ, mới có thể trong thời gian ngắn như thế, liên tiếp giết bốn người. Họ Thiên kia có lẽ có thực lực này, nhưng mà thê tử của hắn, nhìn bộ dạng kinh sợ của nàng, thấy như thế nào cũng không giống là trong một thời gian ngắn có thể giết hai gã cao thủ Huyền tôn ngũ phẩm được.

Chẳng lẽ, đúng như lời của bọn họ nói, một màn vừa mới xảy ra, thật là có một con quái vật xuất hiện, đem bốn gã cao thủ bắt đi?

Trong một khoảng thời gian ngắn làm Trần trại chủ khó mà phân biệt thật giả, chỉ có thể nói Phiêu Miểu địa phủ này không đơn giản như trong suy nghĩ của bọn họ, mới vừa rồi đột nhiên xuất hiện một trận gó lốc, chính là một ví dụ tốt nhất.

“ Thật là đáng sợ! Mới vừa rồi xuất hiện một con quái thú rất lớn, nhìn nó giống như một con đại điêu, chẳng lẽ chính là thần thú trong truyền thuyết?” Vân Khê bắt đầu bịa chuyện.

“ Đại điêu? Các ngươi xác định đã nhìn thấy một con điêu lớn? Một con đại điêu có thể đồng thời mang theo bốn người?” Trần trại chủ chất vấn.

Vân Khê rất khẳng định, gật đầu nói: “ Đúng vậy, nó có một đôi mắt màu rám nắng, có lông vụ màu đen, cái đầu của nó gần bằng nửa thân người. Nó dang hai cánh ra, chiều dài cũng có bằng một thân người, sau đó vung cánh, liền kéo theo cuồng phong bốn phía, làm mắt chúng ta đều không mở được. Chờ đến lúc chúng ta mở mắt ra được, nó đã không thấy tăm hơi gì rồi, kế cả bốn vị cao thủ cũng không thấy. Ta đoán rằng, bọn họ chính là bị đại điêu bắt đi.”

Nàng miêu tả rất sinh động cứ như thật, phảng phất thật là có chuyện lạ đời. Trần trại chủ trong lòng thủy chung vẫn tồn tại nghi vấn, không quá tin tưởng, nhưng là không tin thì phải làm thế nào đây? Căn bản hắn không có chứng cớ trong người để chứng nhận bọn họ giết người, bởi vì bốn người đang sống sờ sờ tự nhiên lại biến mất không rõ tung tích, chuyện này không thể tưởng tượng nổi.

“ Trại chủ, chúng ta nên nhanh chóng đi tìm bọn họ! Có thể bọn họ sẽ gặp nguy hiểm đấy!” Trần trại chủ không tin tưởng hoàn toàn, nhưng thủ hạ của hắn thì một mực chắc chắn, mọi người đều lộ ra vẻ lo lắng.

Trần trại chủ vẫn hoài nghi, ánh mắt nhìn hai vợ chồng Vân Khê đánh giá mấy lần, không nhìn ra được bất kỳ sơ hở nào, thật là, hắn làm sao có thể nghĩ đến trên người vợ chồng bọn họ có bảo vật Kim hòa tháp, có thể đem người cùng vật thu vào trong đó?

“ Trần trại chủ, trong tay của ngươi cầm bảo bối gì vậy? Không biết có thể cho ta giám định và thưởng thức một chút hay không?”

“ Đúng vậy, trại chủ, cái hộp kia rốt cuộc là thứ gì? Làm sao khi ngài mới vừa mở hộp gỗ ra, bên trong lại nổi lên một trận lốc xoáy?” Có một tên cao thủ tò mò hỏi.

“ Có thể thay đổi được hiện tượng thiên văn, nhất định nó không phải là một vật bình thường.” Long Thiên Tuyệt tăng thêm một câu khen ngợi.

Trần trại chủ vui sướng cười híp mắt, hắn cũng nghĩ như vậy, cho nên mới giữ chặt nó vào trong người, đem nó từ bên trong đi ra ngoài.

“ Tốt! Chúng ta cùng nhau xem một chút đến tột cùng nó là bảo vật gì.”

Mười mấy ánh mắt đều tập trung vào chiếc hộp, Trần trại chủ từ từ mở nắp hộp gỗ ra.

“ Không tốt!”

Nắp hộp gỗ chỉ mới mỡ được một khe nhỏ, thì dười chân mặt đất chấn động một lần nữa.

Có người nhìn không được kinh hô ra tiếng, dấu hiệu này cùng mới vừa rồi thật là không sai biệt lắm.

Trần trại chủ chưa từ bỏ ý định của mình, đem nắp hộp gỗ mở rộng ra hết, phát hiện bên trong là một mãnh màu đen như mực, không có vật gì cả. Hy vọng của hắn nhất thời bay vào hư không, hung hăng đem hộp gỗ quăng xuống đất.

“A!” Lại có một thanh âm kinh hô lên, chỉ thấy một đường hành lang khác, gió lốc gào thét cùng với thủy triều hướng về phía hành lang lao nhanh đến, tiếng thét, so với vừa rồi càng thêm đáng sợ. Nó giống như một đầu sư tử mạnh mẽ, vồ con mồi của mình, phàm là nơi nào gió lốc đi qua, từng cọng cây ngọn cỏ, vô tình cũng bị cắn nuốt hết.

Thật là quá kinh hãi!

“ Chạy mau lên!” Có người gào to lên, mọi người bắt đầu rối rít chạy trốn.

Không một ai còn có thể để ý đến cái hộp gỗ bảo bối đó nữa, thầm nghĩ nó chỉ có tác dụng gây nên tai họa mà thôi?

“ Chạy trốn ở đâu bây giờ?” Phía trước có một con đường, có người cao giọng hỏi thăm.

Trong đầu của Long Thiên Tuyệt nhanh chóng hiện lên mưu đồ dụ những người đó đi vào lộ tuyến có khu vực nguy hiểm được đánh màu đỏ, hắn không chút do dự lớn tiếng hô lên: “ Phía bên trái a!”

Người phía trước nghe như vậy, không chút nghỉ ngợi, lập tức theo bản năng hướng về phía bên trái đi vào.

Nhìn một đoàn người phía trước hết thảy đều chạy về phía bên trái, Long Thiên Tuyệt lôi kéo Vân Khê đến ngã ba cửa, không một chút do dự chạy về hướng ngược lại hướng của bọn người đó.

Khi gió lốc đến ngã ba cửa, không giống như tưởng tượng chia làm hai đường, mà là toàn bộ đều hướng về phía bên trái quét tới.

Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt hai người cùng dứng bước, quay đầu nhìn về phía gió lốc trong nháy mắt quét tới cuối đường thông đạo, từng đợt tiếng kinh hô không từ sâu bên trong truyền ra, bọn họ vì đám người của Trần trại chủ mặc niệm.

“ Nhanh! Nhanh đi về phía trước thu bảo vật đi, lãng phí thì thật là xấu hổ a!” Vân Khê đề nghị.

Long Thiên Tuyệt cúi đầu cười, lôi kéo tay của nàng đi về phía trước.

Gió lốc lướt qua, toàn trường một mảnh hỗn độn, bất quá vàng bạc châu báu cùng với linh thạch thì vẫn ở nguyên tại chỗ.

Vân Khê đem Ngọa Long Cư trên người mình lấy ra ngoài, ngón tay ở trước cửa sỗ nhỏ gõ một cái, hướng về phía bên trong hô to: “ Đi ra đi! Đi ra ngoài làm việc!”

Đàm người Long Thiên Thần người ở bên trong đã sớm chịu không nổi rồi, nghe được thanh âm của nàng gọi, một tên tiếp theo một tên từ bên trong Ngọa Long Cư đi ra ngoài.

Trong đó có năm thầy trò Côn Luân lão giả, tám người của Bách Lý gia tộc, tứ đại hộ pháp, tám đại cao thủ của Long gia, hai vị tỷ muội Triệu gia, Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục anh không ra anh, em không ra em, lại còn có Chiến Thiên Dực, Độc Cô Mưu và Hoa Sở Sở, cộng thêm hai vợ chồng Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt, đoàn người của bọn họ có tổng cộng ba mươi bốn người, có thể nói là rất đông đảo.

Nhưng nếu để cho Trần trại chủ thấy được, chỉ trong một thoáng mà đoàn người này đã xuất hiện thêm nhiều người như vậy, nhân số vượt xa bọn họ, không biết vẻ mặt của bọn họ sẽ như thế nào.

Bất quá, giờ phút này, nhiệm vụ của đám người Vân Khê chỉ có một, là trong một thời gian ngắn, đem toàn bộ bảo bối trong không gian thu thập sạch sẽ!

“ Mọi người lấy tốc độ nhanh nhất! Đừng dây dưa, lằng nhằng! Chúng ta còn đến những địa phương khác nữa!”

Vân Khê đứng ở cửa, chỉ huy mọi người làm việc, dưới gầm trời này sợ rằng không có chuyện nào tốt đẹp hơn chuyện này.

“Thiên Thần, Sở Mục, hai người các đệ đừng nghĩ lén lén lút lút giấu riêng a, sau khi trở về, toàn bộ nộp lên trên. Ai dám giấu riêng, nhất định phải chết!”

Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người còn đang hí hửng mừng thầm trong lòng, bỗng nhiên bị điểm tên, hai người nhất thời lộ ra vẻ mặt thối đen.

“ Đại tẩu, tẩu đừng có keo kiệt như vậy a? không ngờ chúng ta đến đây lại bị sỉ nhục như thế, đi làm sai vặt của tẩu a!” Long Thiên Thần bất mãn hít hít cái mũi.

“ Bằng không, ta kêu cái đệ đến đây làm gì a?” Vân Khê buông tay nói.

Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục nội tâm thật là bị đả kích a, vừa rồi còn cao hứng, giờ đã ỉu xìu.

Mọi người thấy thế, không khỏi ầm ầm cười to.

Long Thiên Tuyệt đứng ở bên cạnh Vân Khê, vừa nghiên cứu địa đồ, vừa nhợt nhạt cười, đối với người bên trong nói: “ Mọi người tăng nhanh tốc độ, ở bên trong địa phủ có chút tà môn, còn có vật cản chúng ta không biết được, ta đề nghị mọi người nên trở lại Ngọa Long Cư đi, lấy bất biến ứng vạn biến. Chờ thời điểm chúng ta cần người hỗ trợ, lúc các ngươi hãy ra ngoài.”

“ Có đạo lý! Lúc ở bên trong chúng ta cảm giác được những trận gió lốc thật đáng sợ, nếu có một trận gió lốc tương tự như vậy xuất hiện, sợ rằng chúng ta ngăn cản không nổi a.” Chiến Thiên Dực nói.

“ Đúng a! Hay là núp ở bên trong Ngọa Long Cư tương đối an toàn hơn.” Hoa Sở Sở ngọt ngào nói, trong tay của nàng là một đống châu báu lớn, quay đầu lại hướng Độc Cô Mưu nói: “ Mưu ca ca, mau lấy chiếc nhẫn trữ vật của ta, ta đem những vật châu báu này toàn bộ cất vào bên trong!”

Độc Cô Mưu từ trong Ngọa Long Cư đi ra ngoài, vẫn lạnh lùng đứng đó ôm kiếm, là số ít người không tham gia thu bảo vật trong đám người bon họ. Vân Khê không dám chọc giận hắn, cũng không dám đến gần hắn, nếu đổi lại là Long Thiên Thần, Bạch Sở Mục cùng mấy người tứ đại hộ pháp, nàng đã sớm chỉnh chết bọn họ. Cho nên nói, là một ca ca lãnh khốc, cũng là có chỗ tốt a.

Nghe được câu nói của Hoa Sở Sở, rốt cuộc hắn mới chịu cử động, đem hai chiếc nhẫn trữ vật trong ngực lấy ra ngoài, đưa tay đưa tới trước mặt Hoa Sở Sở.

Hoa Sở Sở ngẩng đầu liếc mắt một cái, liếc thấy trong tay hắn có hai cái nhẫn trữ vật, nàng lấy một cái trong đó, quay đầu về phía Bách Lý Băng Tuyền nói: “ Bách Lý cô cô, tại sao chiếc nhẫn trữ vật của cô vẫn nằm trong tay của Mưu ca ca vậy?”

Nàng nói một câu, làm có mấy người đồng thời lúng túng.

Độc Cô Mưu không biết đó là chiếc nhẫn trữ vật của Bách Lý Băng Tuyền, còn tưởng rằng hai chiếc nhẫn trữ vật đều là của Hoa Sở Sở.

Bách Lý Băng Tuyền liếc trộm Chiến Thiên Dực một cái, có chút lúng túng, nàng còn tưởng rằng hắn đem chiếc nhẫn trẫn vật của nàng cất giữ, lưu làm kỉ niệm, cho nên không có trả lại cho nàng, nguyên lai chỉ là nàng hiểu lầm.

Chiến Thiên Dực đọc được ý tứ trong mắt của Bách Lý Băng Tuyền, hiện tại mới hiểu được, nguyên lai là vì có thể làm cho hắn mua được bản đồ, nàng không để ý đến Hoa tam gia uy hiếp, dứt khoát đem tất cả tiền tài trên người của mình, hết thảy đều đem cho hắn.

Được tri kỷ như vậy, còn gì bằng?

Chọn tập
Bình luận