Edit: Giọt Sương Đêm
Beta: Sakura
“Vân Khê cô nương, Thiếu chủ đang ở bên trong.” Dẫn mẹ con Vân Khê tiến vào một sơn động bí ẩn, Nhị chưởng quỹ vừa đi vừa nói chuyện.
Vân Khê khẽ gật đầu, tầm mắt xẹt qua sơn động do thiên nhiên tạo thành, cửa động chỉ rộng 3-4m, xung quanh là tường đá loang lổ màu nâu xanh, màu đá thiên nhiên, không có dấu vết con người từng xây dựng.
Bên trong động không khí mới mẻ, không có bụi bẩn, bọn họ càng vào sâu nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp. Trong sơn động vọng lại tiếng bước chân của bọn họ, Vân Khê đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhìn Nhị chưởng quỹ, trầm tư một lát, hỏi: “Nhị chưởng quỹ, ở trên giang hồ người ta gọi ngươi là Nhện độc, hẳn là rõ ràng các loại kịch độc như lòng bàn tay mới đúng chứ, sao lần này lại trúng chiêu?”
Trên giang hồ người ta gọi Nhị chưởng quỹ là Nhện độc, đối với các loại độc tính vô cùng am hiểu, nếu là hắn hạ độc, căn bản là không ai có thể giải, ngay cả Vân Khê cũng có chút kiêng kỵ, không dám tùy ý trêu chọc.
Song, hắn lại trúng chiêu của tên tiểu nhân Chương trưởng lão, thiếu chút nữa mất mạng, không thể không nói là đây là chuyện ngoài ý muốn.
Nhị chưởng quỹ bước chậm lại, thanh âm của hắn mang theo một ít khổ sở sáp: “Vân Khê cô nương, lão phu cũng không muốn nói dối ngươi, vừa rồi ngươi cũng thấy, ở trong Bắc Thần gia tộc, vẫn phát sinh chuyện mưu quyền đoạt vị các loại âm mưu quỷ kế, làm cho người ta khó lòng phòng bị.”
“Từ khi Bắc Thần gia tộc bị đánh bại tới nay, vì dàn xếp tộc nhân cùng và Thiếu chủ, ta thẩm tra rất nhiều địa phương, cuối cùng lựa chọn ở chỗ này ẩn cư, thứ nhất là vì bảo đảm mọi người an toàn, thứ hai là vì không muốn Thiếu chủ bị quấy rầy, hi vọng Thiếu chủ có một ngày sẽ tỉnh lại.”
“Lúc mới tới đây, mỗi người đều an phận, chờ hết thảy gió êm sóng lặng sau, những đám người kia người trong lòng có quỷ, lại bắt đầu nhảy ra gây chuyện, bọn họ hoài nghi thân phận của lão phu, khích bác, bịa đặt. Lão phu bất đắc dĩ mới chọn ra một số người mình có thể tin giữ ở bên người trợ giúp mình xử lý một vài chuyện vụn vặt, Chương trưởng lão chính là một người trong đó.”
“Khi nói tới năng lực xử lý chuyện thì Chương trưởng lão quả thực là một nhân tài, hắn trung thành với tộc nhân, lão phu đã thử dò xét hắn mấy lần, hắn đều thông qua khảo nghiệm. Không biết lúc ấy lão phu quá qua loa hay không, lúc ấy cũng không phát hiện hắn có gì không bình thường, dần dần, lão phu tin hắn, cho hắn làm phụ tá đắc lực, đem các loại chuyện trọng yếu trong gia giao cho hắn xử lý.”
“Chính vì như thế, lão phu mới không đề phòng hắn, hơn nữa những ngày gần đây lão phu loay hoay đến kiệt sức, căn bản không phát giác ra hắn hạ độc với ta, mới khiến hắn được như ý. Ai, ngàn năm đạo hạnh một khi tang *(Cái gọi là ngàn năm đạo hạnh một khi tang, là chỉ Thiên Tân vạn khổ quanh năm tháng dài thành lập lên thành quả, bởi vì một lần sai sót mà hóa làm ô có. Tựu như trước Hồng Kông quảng truyền bá mọi lúc trường Chu Bồi Khánh bởi vì CoCo sự kiện mà từ chức chính là một ví dụ rất tốt), để cho Vân Khê cô nương chê cười.”
Nhị chưởng quỹ bên cười khổ, cuộc sống của hắn cũng không tốt hơn, trừ vì công việc hàng ngày bôn ba ở ngoài, đồng thời còn phải đối mặt với sự khiêu khích và gây khó dễ của tộc nhân.
Khẽ thở dài một hơi, Vân Khê sao lại không biết nỗi khổ của Nhị chưởng quỹ, nàng cũng xuất thân từ đại gia tộc, cũng là vật hy sinh trong cuộc tranh quyền đoạt lợi của gia tộc, nàng tràn đầy cảm xúc.
“Không nên có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng bị người.”
“Lão phu hiểu, hiện tại chỉ cầu Thiếu chủ sớm tỉnh lại, tiếp nhận sự vụ gia tộc, lão phu chỉ có thể nhờ cậy Vân Khê cô nương rồi!” Dứt lời, Nhị chưởng quỹ cung kính chắp tay vái Vân Khê.
“Nhị chưởng quỹ khách khí, chuyện của Hách Liên đại ca, ta chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó.” Vân Khê nói.
Nhị chưởng quỹ yên lòng cười cười, tiếp tục cất bước đi sâu vào trong sơn động: “Vân Khê cô nương, mời vào cùng lão phu.”
Con đường phía trước từ từ trở nên rộng rãi, tầm mắt nhìn thẳng phía trước, ước chừng có hai phòng, xung quanh hai gian phòng dùng trăm năm hàn băng xây thành,trên đó gắn lên mấy viên Dạ Minh Châu, băng cứng chiết xạ ánh sang Dạ Minh Châu, màu sắc sặc sỡ. Cảnh đẹp như thế nhưng không làm cho người ta cảm giác tâm tình vui vẻ, ngược lại, tâm tình Vân Khê rất nặng nề, nàng nhìn đến giữa Băng thất để một chiếc giường băng, phía trên là một nam tử bị đóng băng phong ấn, nam tử tóc trắng mặc quần áo màu tím, lâm vào ngủ say.
Hắn, chính là Hách Liên Tử Phong, từng danh chấn Ngạo Thiên đại lục, là người thừa kế huyết mạch Bắc Thần gia tộc thuần khiết. Mà hiện nay hắn lại chỉ có thể ngủ say ở chỗ này, giống như pho tượng ngủ say, mặc dù không giống tượng gỗ nhiều nhưng lại mất đi linh hồn.
Trong lòng Vân Khê chấn động, ánh mắt khẽ ướt át, nàng bỗng nhiên đứng ngay tại chỗ, dưới chân như có hòn đá nặng ngàn cân, không cách nào di chuyển một bước.
” Thúc thúc tóc trắng.”
Tiểu Nguyệt Nha tò mò lên tiếng, buông tay mẫu thân, mở đôi chân, chạy tới.
“Mẫu thân, sao trên người tóc trắng thúc thúc lại có nhiều băng như vậy? Thúc ấy có lạnh hay không?” Vươn bàn tay nhỏ bé ra chạm tới khối băng kia, lạnh thấu xương khiến cho bé rất nhanh thu tay lại, miệng bé hít phải khí lạnh, “Lạnh quá. Con lạnh quá.”
Thật là một đứa nhỏ ngốc ngếch.
Vân Khê cất bước đi tới, tầm mắt vẫn dừng trên người nằm trên giường băng, trong đầu hiện lên vô số đoạn ngắn, lần đầu gặp dưới vách núi , sống chung trong rừng trúc, còn có thị phi sau này… Nhưng nếu nói đời này nàng nợ ai, thì người đó nhất định là Hách Liên Tử Phong.
Hách Liên đại ca, huynh làm cho muội nhiều chuyện như vậy, thậm chí không tiếc tính mạng của mình đi bảo vệ, phần ân tình này, muội nên báo đáp thế nào đây?
” Thúc thúc tóc trắng, Huyên Huyên tới thăm thúc này, thúc mau dậy đi. Thúc thúc tóc trắng, có phải thúc bị bệnh hay không, sao trên người của thúc lại nhiều băng như vậy?”
Giọng nói ngọt ngào của Tiểu Nguyệt Nha vang vọng trong hang động, bé ngẩng đầu nhìn mẫu thân, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy nghi ngờ, bé lôi kéo tay mẫu thân hỏi: “Mẫu thân, thúc thúc tóc trắng rốt cuộc bị sao vậy? Huyên Huyên thật là đau lòng.”
Vân Khê liếc mắt nhìn nữ nhi bảo bối, nhẹ giọng đáp lại: ” Thúc thúc tóc trắng không có chuyện gì, chẳng qua là hắn bị bệnh rồi, mẫu thân tới giúp thúc thúc tóc trắng chữa bệnh.”
“Mẫu thân, vậy người nhanh chữa bệnh cho thúc thúc tóc trắng đi.”
“Được, Tiểu Nguyệt Nha ngoan, con đứng sang một bên trước, để cho mẫu thân xem bệnh cho tóc trắng thúc thúc .”
“Vâng.” Tiểu Nguyệt Nha thật tình gật đầu, biết điều lui sang bên cạnh, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào người trên giường băng, khuôn mặt nhỏ nhắn toát ra lo lắng.
Đi lên trước mấy bước, Vân Khê nhìn chằm chằm vào Hách Liên Tử Phong quan sát một hồi lâu, con ngươi của nàng co rút lại, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận: “Nhị chưởng quỹ, ngươi nói một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta đem Hách Liên đại ca phó thác cho ngươi, ngươi chiếu cố hắn như vậy ư?”
Nhị chưởng quỹ không khỏi cười khổ một tiếng, nói: “Vân Khê cô nương, thật ra thì lão phu cũng không biết xảy ra chuyện gì, bọn Tiếu trưởng lão mặc dù phái người lẻn vào muốn đối phó Thiếu chủ, nhưng mà cũng không thành công. Về phần trên người Thiếu chủ tại sao lại biến hóa như vậy, lão phu thật sự không rõ ràng lắm, không thể giải thích được nguyên nhân, lão phu mới cố ý mời Vân Khê cô nương tới đây, giúp ta tìm ra nguyên nhân. Ta…… Ta thật sự không muốn Thiếu chủ gặp chuyện không may.”
“Ngươi xác định bọn họ không được như ý?” Nhìn ra hắn không nói láo, Vân Khê vẫn không nhịn được hỏi thăm.
“Không, lúc ấy bọn họ chẳng qua là đánh vỡ một miếng băng mà thôi, cũng không tạo thành thương tổn, sau đó khối băng trên người Thiếu chủ bắt đầu tan chảy, bất kể lão phu dùng biện pháp gì, cũng không ngừng được băng tan. Sắc mặt Thiếu chủ dần dần chuyển thành màu đen, nhìn như là trúng độc, nhưng ta lại không phát hiện bất kỳ loại độc nào. Vân Khê cô nương ngươi cũng thông hiểu độc tính, cũng biết ta không nói sai.”
“Sao có thể như vậy?” Tình huống rất quái dị, Vân Khê cảm thấy có chút bó tay, trầm tư một lát, “Ta giải trừ đóng băng thuật trước, thay Hách Liên đại ca cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, nhìn xem có thể tìm ra nguyên nhân hay không.”
“Vân Khê cô nương, cần lão phu hỗ trợ không?”
“Tạm thời không cần.”
Một khắc sau, Nhị chưởng quỹ dẫn hai mẹ con Vân Khê mẹ ra khỏi cửa động, Vân Khê sắc mặt hơi âm trầm khó coi, có thể thấy nàng cũng không tìm ra nguyên nhân.
Chờ đi tới cửa sơn động, Nhị chưởng quỹ dừng bước, xoay người áy náy nhìn về phía những người bên cạnh: “Vân Khê cô nương, hi vọng ngươi có thể đủ tìm được phương pháp cứu Thiếu chủ, hiện tại chỉ có thể ủy khuất ngươi tạm thời ở trong trang viên.”
“Ta sẽ hết sức.” Vân Khê đương nhiên hiểu tâm tình của đối phương, huống chi, nàng không thể bỏ mặc chuyện của Hách Liên Tử Phong, nếu không, nàng cũng không bỏ lại trượng phu và nhi tử, xuất hiện ở nơi này.
Nhị chưởng quỹ nhìn hai mẹ con nàng một chút, do dự một lát mới mở miệng: “Vân Khê cô nương, có cần phái người đi báo cho Long tôn chủ không?”
“Nhị chưởng quỹ yên tâm, ta sẽ xử lý tốt chuyện này.” Vân Khê nhoẻn miệng cười, nghĩ đến trượng phu ở Huyễn Dạ Tinh Hải, trong lòng lại mềm mại, không biết Tiểu Phượng Hoàng có truyền lời cho Thiên Tuyệt được không?
Bên cạnh Tiểu Nguyệt Nha không nhịn được chen vào nói: “Mẫu thân, Huyên Huyên cũng nhớ phụ thân, gọi phụ thân và ca ca tới chỗ này có được hay không?”
“Ách?” Vân Khê chống lại cặp mắt đen bóng của nữ nhi bảo bối, con ngươi như bảo thạch, trong lúc nhất thời, không biết trả lời như thế nào.
Nghĩ đến Long Thiên Tuyệt thích ăn dấm chua, Nhị chưởng quỹ không nhịn được kéo kéo khóe miệng, nếu như vị Long tôn chủ này tới, trong trang viên thật sự có thể náo nhiệt.
“Hắt xì.”
Long Thiên Tuyệt đang đứng gác đột nhiên hắt xì mấy cái, lông mày khẽ nhíu lại, tự nhủ nói: “Rốt cuộc người nào đang nhắc tới ta? Bắc Thần Tĩnh Vũ chết tiệt, Bổn tôn chủ giúp ngươi đại ân, ngươi lại để cho Bổn tôn chủ phải làm việc. Ngươi chờ đó cho ta…..” Hắn cười lạnh, thanh âm càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng thấp không thể nghe nổi.
Tử y giáp vệ đứng cách đó không xa tò mò hỏi thăm: “Số mười, ngươi đang mò mẫm nói thầm cái gì đó?”
“Không có gì!” Long Thiên Tuyệt mắt lạnh liếc nhìn hắn một cái, liền đi ra ngoài.
Tử y giáp vệ nhìn bóng lưng hắn đi xa, cảm thấy không thể hiểu nổi: “Số mười đã xảy ra chuyện gì vậy, giống như thay đổi thành người khác, chẳng lẽ là gặp quỷ?”
Long Thiên tuyệt không để ý tới hắn, trực tiếp đi tới chỗ khác.
“Chương trưởng lão, bây giờ nên làm gì? Chúng ta có cần nhân cơ hội này rời đi không?”
Thanh âm Khâu trưởng lão từ sân bên phải truyền đến, Long Thiên Tuyệt vừa mới chuẩn bị quẹo vào, nghe được thanh âm, không khỏi dừng bước.
“Rời đi? Chúng ta có thể đi chỗ nào? Ngươi nghĩ rằng chúng ta còn có đường khác sao?” Chương trưởng lão trầm giọng hỏi ngược lại, sắc mặt âm trầm đáng sợ, “Hậu quả mà chúng ta chạy đi, không phải là bị người của Nhị chưởng quỹ đuổi giết,mà là bị địch nhân của chúng ta trả thù, vô luận như thế nào đều là đường chết.”
“Chẳng lẽ ý của Chương trưởng lão là chúng ta ở chỗ này chờ chết ư? Bó tay chờ chết? Mặc cho Nhị chưởng quỹ kiếm cớ giết chết chúng ta?”
Sắc mặt Khâu trưởng lã khó coi cực kỳ, sao hắn biết tình thế sẽ chuyển biến lớn đến thế, hắn còn không có tâm tư chuẩn bị.
Sau khi Tiếu trưởng lão chết dưới tay Nhị chưởng quỹ, hắn đã biết mình khó thoát, cho nên mới len lén chạy tới cùng Chương trưởng lão thương lượng đối sách.
Chương trưởng lão nhíu mày, ngửng đầu lên nhìn hắn một cái: “Bất kể như thế nào, ta không tán thành chạy đi, ta muốn tiếp tục ở lại nơi này, ta không tin Bắc Thần gia tộc không có chỗ cho ta dung thân.”
“Ở?” sắc mặt Khâu trưởng lão muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu, “Chương trưởng lão, chẳng lẽ ngươi cho rằng Nhị chưởng quỹ còn có thể bỏ qua cho chúng ta ư? Lúc chúng ta cùng chờ chết không bằng chạy đi, có lẽ chúng ta còn có một đường sống, cùng lắm thì, sau khi chúng ta rời đi, mai danh ẩn tích, Nhị chưởng quỹ coi như là muốn đuổi theo giết chúng ta, cũng không được.”
“Ngươi nói sai rồi.”
Chương trưởng lão đứng lên, đi đi lại lại trước mặt của hắn: “Chạy đi chúng ta mới chết chắc, lưu lại, chúng ta mới có một đường sống, có lẽ……”
“Có lẽ cái gì?”
“Có lẽ chúng ta chẳng những có thể giữ lại tánh mạng, thậm chí…… Chúng ta còn có cơ hội trở mình.”
“Cơ hội trở mình?”
Con ngươi Khâu trưởng lão đột nhiên trừng lớn, khó có thể tin nói: “Chương trưởng lão, ngươi đừng mộng tưởng hão huyền, mau tỉnh lại đi.”
“Ta là nói thật.” Chương trưởng lão trịnh trọng nói, “Đừng quên, chúng ta là trưởng lão của Bắc Thần gia tộc, bất kể như thế nào, Nhị chưởng quỹ cũng không dám minh phế bỏ tước vị trưởng lão của chúng ta, hắn tự xưng là trung thành với Bắc Thần gia tộc, hắn không gánh nổi tội danh bán chủ cầu vinh đâu.”
“Ngươi nói đúng, Hòa trưởng lão muốn giết Bắc Thần Tĩnh Vũ, nhưng bị Bắc Thần Tĩnh Vũ giết đi. Tiếu trưởng lão cũng chết dưới tay Nhị chưởng quỹ, nếu như hắn thật sự muốn giết chúng ta, chúng ta cũng không sống tới bây giờ. Nếu trong lòng hắn có điều cố kỵ, vậy thì tốt nhất. Một khi hắn muốn giết chúng ta, chúng ta sẽ làm cho những người khác náo loạn lên, đến lúc đó hắn tự nhiên có điều cố kỵ, không dám dễ dàng động thủ.”
“Giữ được núi xanh, sợ gì không có củi đốt, chúng ta tạm thời tránh đi gió lớn, trước không nên cùng hắn đối nghịch, chờ đến thời cơ thích hợp…… Ha hả, lão phu cũng không tin, đấu không lại hắn.”
“Không sai. Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Chương trưởng lão, ta nghe lời ngươi, dứt khoát ngày mai tìm Nhị chưởng quỹ xa từ chức trưởng lão, sau này hắn muốn đối phó chúng ta, cũng không tìm được lỗi của chúng ta.”
Vừa nói chuyện, hai người bèn nhìn nhau cười, cả phòng đều tràn đầy mùi vị âm mưu .
Long Thiên Tuyệt đem lời của hai người thu hết trong tai, hắn cúi đầu cười lạnh, đang muốn xuất thủ dạy dỗ hai người, ai ngờ lại nghe đến bọn họ đàm luận về ái thê.
“Chương trưởng lão, mẹ con Vân Khê làm sao bây giờ? Chúng ta cứ để hai mẹ con nàng ở lại trong trang viên sao? Mẹ con họ lần này ở lại chắc là vì Nhị chưởng quỹ mời đến giúp Thiếu chủ, vạn nhất Thiếu chủ thật sự tỉnh……” Khâu trưởng lão nhíu mày.
“Vân Khê?” Chương trưởng lão nhăn mày, thiếu chút nữa quên mất người này, hắn suy nghĩ một chút nói, ” Nàng thật sự là một nhân vật khiến người khác đau đầu.”
“Một khi nàng chữa khỏi bệnh cho Thiếu chủ, giúp Thiếu chủ tỉnh lại, đến lúc đó Nhị chưởng quỹ còn không phải càng lớn lối hơn sao?” Khâu trưởng lão cười lạnh, “Cho nên, chúng ta không thể để cho nàng giúp Thiếu chủ tỉnh lại.”
“Ý của ngươi là động thủ với Vân Khê?”
“Đó là đương nhiên. Nếu như Thiếu chủ thức tỉnh, biết chúng ta từng mạo phạm với hắn, chúng ta vĩnh viễn không thể trở mình” Khâu trưởng lão nghiến răng nghiến lợi tàn bạo nói, tiếng nói vừa dứt, đầu lưỡi của hắn đột nhiên bị lực lượng gì đó đánh trúng, đầu lưỡi lập tức trở thành một mảnh huyết nhục mơ hồ.
“A ——”
“A —— đau quá a ——”
Khâu trưởng lão che miệng kêu thảm thiết, đau đến mức lớn tiếng tru lên.
Người nào, rốt cuộc là người nào ở sau lưng ám toán hắn?
Bị Khâu trưởng lão làm kinh động, Chương trưởng lão vội vàng rút kiếm, cảnh giới nhìn xung quanh, tự hù dọa mình.
Núp phía ngoài, trong mắt Long Thiên Tuyệt hiện lên nồng đậm sát ý, khuôn mặt lạnh lẽo, động vào người nhà của hắn, vợ con của hắn chính là đối nghịch với hắn.
Người nào đối nghịch với hắn.
Người đó phải chết.
Giơ lên tay phải, đầu ngón tay bắn ra hai luồng huyền khí xông thẳng vào hai người trong nhà, bên trong nhà hai người chết tại chỗ.
Long Thiên Tuyệt cũng không quay đầu lại, đi đến ngôi nhà vợ con ở tạm. Về phần cao thủ Bắc Thần gia tộc làm sao phát hiện thi thể, nhấc lên một màn phong ba nho nhỏ thế nào, đó là chuyện sau này.
Lầu các tao nhã, hoàn cảnh ưu mỹ, trong không khí bay ra mùi hoa nhàn nhạt.
Long Thiên Tuyệt cũng không đem chuyện vừa giết người để ở trong lòng, hắn làm như vậy, chỉ là vì bảo vệ vợ con của mình, cũng vì Nhị chưởng quỹ giải trừ rắc rối trong nhà.
Hắn không thẹn với lương tâm.
Bước vào sân, hắn nhìn một cái đã thấy nữ nhi bảo bối ngồi trên thềm đá chơi đùa, khẽ mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo nhu hòa xuống, mềm mại nhu hòa, hắn hận không thể chạy tới bế bé lên. Có thể là ánh mắt của hắn quá mức chuyên chú, rốt cục đưa bị nữ nhi chú ý.
“Di, ngươi là ai,sao lại ở chỗ này?”
Ngồi ở trên thềm đá Tiểu Nguyệt Nha nghiêng đầu, ánh mắt trong veo như nước đánh giá tử y giáp vệ đang đứng trong sân, không biết tại sao, lần đầu tiên nhìn thấy người này, cảm thấy rất quen thuộc, nhưng không nhớ nổi là ai.
“Ta…… Ta là thị vệ chỗ này” Long Thiên Tuyệt cố ý hạ giọng, không để cho nữ nhi nhận ra mình. Mặc dù hắn rất muốn nói cho nữ nhi bảo bối, mình là cha của bé, nhưng lời nói đến khóe miệng lại nói không ra.
Bởi vì hắn không muốn thê tử biết mình tới, càng không muốn nàng hiểu lầm mình đang theo dõi nàng, rất có khuynh hướng mất mặt và bác bỏ lòng tự ái của một đời Tà tôn như hắn.
“Ngươi là người Nhị chưởng quỹ gia gia phái tới bảo vệ ta và mẫu thân sao?”
Long Thiên Tuyệt chần chờ, cuối cùng gật đầu. Mặc dù không liên quan tới Nhị chưởng quỹ, nhưng hắn quả thực là tới bảo vệ hai mẹ con bé.
Tiểu Nguyệt nha mừng rỡ mặt giãn ra: “Thật tốt quá, vậy ngươi có thể chơi với ta không?”
“Dĩ nhiên.” Trong mắt Long Thiên Tuyệt hiện lên vẻ thương yêu, chỉ có mấy câu nói, hắn đã biết nữ nhi bảo bối cảm thấy cô độc rồi, từ nhỏ đi theo ca ca, đến nơi này, không có bạn chơi, hắn nhìn cũng thấy đau lòng.
“Mẫu thân cháu thì sao?” Đi tới bên cạnh nữ nhi rồi ngồi xuống, Long Thiên Tuyệt mặc dù biết nàng ở bên trong, nhưng cố ý không nói.
Tiểu Nguyệt Nha nhếch lên cái miệng nhỏ nhắn, lo lắng nói: “Mẫu thân đang nhìn sách thuốc, nàng phải tìm được cách cứu thúc thúc tóc trắng.”
“Thúc thúc tóc trắng hiện tại thế nào?” Long Thiên Tuyệt nhíu mày, hắn biết, Khê Nhi lưu lại, khẳng định có liên quan tới Hách Liên Tử Phong. Hắn biết, vào lúc này, hắn muốn đem vợ con mang về quả thực là một nhiệm vụ khó khăn.
U oán thở dài, Long Thiên Tuyệt vươn ra hai tay, hướng về phía nữ nhi nói: “Ta ôm cháu đi chơi?”
“Không được, phụ thân nói, không thể tùy tiện để cho bé trai xa lạ ôm. Ai biết ngươi có phải người xấu hay không?”
Người xấu?
Long Thiên Tuyệt khóc không ra nước mắt, hắn không nghĩ đến có một ngày mình lại thua trong tay nữ nhi bảo bối.