Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 1 – Chương 7: Mẫu thân còn chưa có bạn trai

Tác giả: Bắc Đằng
Chọn tập

Chương 07: Mẫu Thân Còn Chưa Có Bạn Trai Editor: Hân Nghiên Trong lòng Vân Khê khẽ nhúc nhích, nổi lên tầng tầng rung động, nàng vẫn nghĩ rằng chỉ cần cho bé toàn bộ tình thương của mẫu thân, là bé có thể trưởng thành khỏe mạnh và vui vẻ, nhưng nàng lại không biết hài tử cũng cần tình thương của phụ thân……

“Tiểu Mặc đáng thương!” Vân Khê vuốt vuốt đầu của bé, thở dài nói, “Tình cảm con người là yếu ớt nhất, thúc ấy mang bệnh nan y trên người, rất khó chữa khỏi. Con bây giờ đặt quá nhiều cảm tình vào thúc ấy, một lúc nào đó khi hắn rời đi, con sẽ cảm thấy bi thương, mẹ chẳng qua không hy vọng con phải nếm trải cảm giác đau khổ của sinh ly tử biệt.”

Con thật sự còn quá nhỏ, nàng rất sợ một khi nó đặt nhiều tình cảm vào một người, vào thời điểm người ấy mất đi, sẽ bị nhiều thống khổ. Nàng thà rằng nótrở nên lạnh lùng, vô tình, cũng không nguyện ý để cho nó nếm thử cảm giác đau như cắt từng miếng thịt, ray rứt nhức nhối tận tâm can.

“Vậy mẫu thân cứu thúc ấy đi, làm cho thúc ấy không chết, không phải tốt lắm sao? Mẫu thân, người không phải đã luyện được rất nhiều đan dược sao? Ở trong đó có loại đan dược có thể trị lành bệnh của Tường thúc thúc hay không?” Con ngươi bé lóe sáng tràn ngập chấp nhất cùng kiên trì.

Sự chấp nhất cùng kiên trì này, đã dao động đến tâm tư của Vân Khê.

Đứa nhỏ này rất giống nàng, một khi nhận thức một chuyện nào đó, sẽ nhận thức đến chết, kiên trì đến cùng.

Vân Khê thở dài một lần nữa, đáy lòng không khỏi sôi trào nổi lên ghen tuông. Lúc trước trong lòng nhi tử chỉ chứa một người là nàng, nhưng bây giờ lại có một người khác không hiểu sao xông vào nội tâm nho nhỏ đó, làm cho mẫu thân như nàng có chút ghen tỵ với Đông Phương Vân Tường, nàng cũng không biết hắn đến tột cùng đã làm ma pháp gì, tại sao mới quen biết ngắn ngủi không tới thời gian một ngày, đã chinh phục được trái tim nhỏ của nhi tử?

“Con thật sự thích thúc ấy như vậy?”

“Vâng.”

“Được rồi, mẹ cố hết sức vậy.”

Đích thực là nàng không đủ chắc chắn, nhưng vẫn không đành lòng làm cho nhi tử thất vọng. Tàn Hoa bí lục kia quả thực là có một ít đan dược khởi tử hồi sinh chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nhưng mà muốn gom đủ các dược liệu trên còn khó hơn lên trời, thậm chí nàng hoài nghi có một số dược liệu ở bên trong đến tột cùng là có tồn tại trong cái thế giới này hay không?

Vân Tiểu Mặc chiếm được đáp ứng của nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nở rộ ra tia sáng kỳ dị hiếm thấy được, còn vỗ bàn tay nhỏ bé nói: “Cám ơn mẫu thân, con biết mẫu thân đối với Tiểu Mặc là tốt nhất!”

Liếc bé một ánh mắt xem thường xong, Vân Khê một lần nữa vô lực ngã về trên giường.

“Ít giả bộ đi! Lòng của con cũng bị cái quỷ đoản mệnh kia kéo đi rồi, mẫu thân thương tâm muốn chết, ô ô……” Người nào đó bắt đầu già rồi mà không nên nết, ôm gối làm nũng, thuận tay đem Tiểu Bạch bắt vào trong tay hung hăng chà đạp.

Tiểu Mặc Mặc, cứu mạng a!

Tiểu Bạch kêu một cách đáng thương, dưới đáy lòng than thở tại sao mỗi lần bị chà đạp luôn là nó.

Vân Tiểu Mặc nhún vai, thở dài, lộ ra một vẻ mặt không thể làm gì, mỗi lần mẫu thân làm nũng trong lòng bé, bé liền hoàn toàn không có biện pháp nào. Ai, mẫu thân, người chừng mới có thể lớn lên a?

“Tiểu Mặc yêu nhất là mẫu thân! Tiểu Mặc cho mẫu thân dựa vai, kể chuyện xưa dỗ mẫu thân ngủ có được hay không? Ngày xửa ngày xưa, trong núi có một tòa miếu, trong miếu có một lão hòa thượng……”

“Không muốn nghe cái này! Trẻ con quá!”

“Vậy con kể chuyện Võ Tòng giết hổ, kể rằng……”

“Không nghe, không nghe! Ta muốn nghe cổ tích cô bé lọ lem.”

“Ách, được rồi! Ngày xửa ngày xưa có một cô bé lọ lem……”(NB: o_0 OMG~!)

Tiểu Bạch giãy giụa cái đùi, thật vất vả mới thoát khỏi ma trảo, nó ngồi chồm hổm ở vị trí cách khá xa nữ ma đầu. Nhìn mỗ nữ híp mắt vừa hưởng thụ phục vụ đặt biệt, vừa vui thích nghe chuyện xưa, Tiểu Bạch khinh bỉ trợn mắt nhìn thẳng.

Làm ơn đi cổ tích cô bé lọ lem đã nghe mấy trăm lần rồi, còn không có nghe chán? Thật ấu trĩ!

Tiểu Mặc Mặc, người ta muốn nghe chuyện Võ Tòng giết hổ nữa!

Trên đường núi thông qua biên cảnh Nam Hi quốc.

Một hàng dài đội ngũ chia làm hai nhóm trước sau, phía trước là một nhóm người quần áo tương đối hỗn độn, mặc gì cũng có, chẳng hạn khoác áo bằng tấm da gấu lớn, còn có loại mặc như áo ba lỗ, mốt hơn một chút là trực tiếp choàng miếng da hổ che đi bộ phận quan trọng là xong, so với một nhóm phía sau mặc quần áo kỵ binh,đội ngũ thống nhất, những người này quả là một đoàn xiếc thú.

Đi đầu đội ngũ, là một con tuấn mã thuần trắng, trên lưng nó có một đôi nam nữ. Nam bạch y trắng hơn tuyết, phong tư yểu điệu, tiêu sái lỗi lạc, nữ có dung mạo xuất trần, vóc dáng xinh xắn, tuyệt sắc vô song. Xa xa nhìn lại, giống như là một bức tranh tuyệt mỹ, anh hùng mỹ nhân, một đôi tiên đồng ngọc nữ!

Ấy vậy mà sự thật lại không phải như thế, khổ sở trong đó cũng chỉ có chính bản thân Long Thiên Thần mới biết được.

“Ngừng! Ngươi còn không chịu yên? Có thể đừng động nữa hay không?” thanh âm của Long Thiên Thần trầm thấp một cách đè nén, hắn tốt xấu gì cũng là một nam nhân, huyết khí phương cương, làm sao chịu được một nữ nhân ở trong ngực của mình không ngừng cọ xát đây?

Mùi thơm mê người trên cơ thể nàng, thỉnh thoảng truyền vào trong mũi của hắn, đối với hắn mà nói đã là loại khảo nghiệm lớn rồi. Vậy mà nàng còn thường thường vặn vẹo thân thể, thay đổi tư thế ngồi, thỉnh thoảng còn không cẩn thận cọ đến chỗ mẫn cảm của hắn, làm hại hắn gần như muốn thú huyết sôi trào.

“Ngươi cho là, ta muốn thế sao? Nếu như ta cưỡi ngựa được, còn dùng đến ngươi à?” Cỡi ngựa đích thực nàng không biết, bằng không cũng sẽ không mướn xe ngựa, thuê phu xe đưa hai mẹ con trở về Vân gia, đáng tiếc lúc trước ở Hắc Phong trại bị đám sơn tặc náo loạn một phen, phu xe vội vàng giục xe ngựa chạy mất.

Bộ ngực Long Thiên Thần kịch liệt phập phồng, hắn thật hoài nghi kiếp trước có phải mắc nợ nàng hay không, mà kiếp này nàng chuyên đem tới bực bội cho hắn.

“Không ngờ ta cũng chỉ có một chút tác dụng như vậy? Vậy sao ngươi không cùng ngồi xe ngựa với quỷ đoản mệnh kia?”

“Nam nữ thụ thụ bất thân!”Lại ném cho hắn một vẻ mặt”Ngươi ngu ngốc a?”, Vân Khê tiếp tục nói với bộ dạng đương nhiên “Hơn nữa, ta cùng hắn không quen không biết, sao lại không biết xấu hổ ngồi xe ngựa của hắn đây? Đạo lý này ngươi cũng không hiểu à?”

“Nam nữ thụ thụ bất thân?” Thật chê cười, đây là câu buồn cười nhất mà hắn đã từng nghe qua, hai mắt hắn lưu chuyển, liếc qua lại ở giữa hai người, lúc này cơ hồ đã không còn tý khoảng cách nào, hắn nhíu mày nói, “Vậy hiện ngươi và ta lại là chuyện gì xảy ra?”

Vân Khê mê mang ngẩng đầu lên, một hồi lâu, mới lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “A, ta quên mất, ngươi cũng là nam nhân.”

Long Thiên Thần đã hoàn toàn bị đả kích rồi, giống như bị sấm sét đánh vào người.

Hiện tại nàng mới cảm giác được sao?

Chẳng lẽ ở trong mắt của nàng, hắn cùng hai chữ nam nhân không liên quan với nhau tý nào sao?

Càng tức giận hơn, là ở phía sau, nàng còn quăngthêm một câu: “Bất quá không sao cả, ta sẽ tận lực quên đi sự thật này.”

Chẳng lẽ ngươi xem nhẹ ta còn chưa đủ sao? Long Thiên Thần mở ra đôi môi hơi run run, nhưng một chữ cũng nói không ra, đều do bị nàng chọc tức đến nghẹn.

Đội ngũ ở đằng sau, màn xe ngựa được nhấc lên một góc, tầm mắt của Đông Phương Vân Tường cứ giằng co ở hai bóng lưng trên một tuấn mã màu trắng đi đầu hàng ngũ kia, hắn nhìn đến xuất thần thật lâu. Hai người bọn họ thật sự rất xứng đôi, tựa như một đôi thần tiên quyến lữ. Long Thiên Thần tính tình sảng lảng, tiêu sái không kềm chế được, giống như chim ưng tự do bay lượn phía chân trời. Mà mình thì sao? giống như một chú chim bị nhốt ở lồng son, thoi thóp, giãy giụa như người sắp chết……

Lông mi nồng đậm từ từ rũ xuống, che dấu mất mát cùng tuyệt vọng nơi đáy mắt, quả nhiên, hết thảy những thứ tốt đẹp trên đời này đều không thuộc về hắn!

“Tường thúc thúc, thúc đang nhìn mẫu thân của con sao?”

Câu hỏi non nớt của Vân Tiểu Mặc khiến trên mặt của Đông Phương Vân Tường nổi lên một tia quẫn bách, hắn nhợt nhạt cười một tiếng, nói: “Không có, thúc thúc chẳng qua là nhìn phong cảnh bên ngoài một chút thôi.”

Gạt người!

Ngay cả Tiểu Bạch cũng nhìn ra, thúc rõ ràng là đang nhìn lén mẫu thân.

Vân Tiểu Mặc vuốt vuốt bộ lông mềm mại của Tiểu Bạch, còn Tiểu Bạch thì híp mắt, thoải mái vùi trong ngực của bé, một màn như vậy làm cho người ta thương yêu tới tận tim.

“Mẫu thân bây giờ còn chưa có bạn trai, Thần thúc thúc chẳng qua là tò mò mà tới, cùng mẫu thân một chút quan hệ cũng không có.”

Đông Phương Vân Tường có chút dở khóc dở cười, hài tử này, tâm trí quả nhiên cùng hài tử đồng lứa không giống nhau.

Chọn tập
Bình luận