Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 4 – Chương 152: Vân Khê sắp sinh

Tác giả: Bắc Đằng
Chọn tập

“Còn thời gian nửa nén hương nữa mới đến thời điểm buổi đấu giá chính thức bắt đầu, chúng ta vẫn còn cơ hội.” Vân Khê rất nhanh trấn định lại, liếc Không trưởng lão một cái, xoay người đi ra ngoài, ngoắc ngoắc mấy người Vân hộ pháp, ghé vào bên tai bọn họ phân phó mấy câu.

Không trưởng lão cố gắng nghe lén, lại phát hiện đều là mấy lời mắng lão già sắp chết, giận đến run cả người, nhưng lại không thể phát tác, dù sao cũng là nghe lén người khác cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Vân Khê phân phó Vân hộ pháp xong, liếc lão một cái, âm thầm cười trộm.

Không uổng công nàng tốn sức mắng người, sớm đã đoán trước ông ta sẽ nghe lén mà.

Hiện tại chính là thời điểm quan trọng nhất, sao nàng có thể để lão biết được kế hoạch của mình, muốn lão ta phá hoại lần nữa chắc? Nàng dùng ám ngữ của Lăng Thiên Cung để an bài nhiệm vụ cho Vân hộ pháp, Vân hộ pháp là người thông minh, thoáng cái đã hiểu được, lập tức đi chuẩn bị.

Nửa nén hương sau, cả bầu trời Mạc thành, cuồng long loạn vũ huyên náo một mảnh, hấp dẫn lực chú ý của tất cả trong thành tới đây. Chỉ thấy trên bầu trời, hơn mười con Thần long bay múa, xếp thành một hàng, xuyên khắp thành trì. Trên lưng mỗi con Thần long đều có hai người đứng vững, phát tán vô số trang giấy, còn có người cao giọng hô: “Đi mau a, mau đi xem một chút! Hôm nay Thịnh Bảo trai sẽ có đan dược cấp bảy xuất hiện, đấu giá đấu giá, cấp bảy đan dược a, không nên bỏ lỡ!”

“Đan học viện của Vạn Hoàng luyện chế ra đan dược cấp bảy, mọi người mau tới, không nên bỏ lỡ nga!”

Đây là tình huống gì? Nhìn kỹ mới biết là đám người Vạn Hoàng học viện tuyên truyền cho buổi đấu giá hôm nay, hai người la lớn nhất không phải Long Thiên Thần và Bạch Sở Mục thì có thể là ai?

Lấy hơn mười Thần long ra để quảng cáo, thanh thế lớn như thế, sợ rằng chỉ có nhà bọn họ mới có thể làm được. Tứ đại hộ pháp đồng loạt gọi Thần long ra, cộng thêm tám con của hai vợ chồng Vân Khê, trong đó sáu con được Long Thiên Tuyệt mang ra từ Thánh cung mà chưa xuất động bao giờ, tính cả của Lam Mộ Hiên và Long Thiên Thần nữa, mười bốn con Thần long xếp thành một hàng kéo dài từ Đông thành đến tận Tây thành.

Tuyên truyền đấu giá oanh động đến thế, toàn thành mà không biết thì đúng là chuyện lạ.

Long Thiên Thần và Bạch Sở Mục đứng trên Dực Long lớn tiếng thét. Bách Lí Song thì dẫn hai tỷ muội Triệu Hiểu Du ngồi đợi trên Huyền Dực, đối diện với hai người kia.

Nghe được giọng to vô địch của bọn họ, Bách Lí Song dần không chịu nổi nữa.

“Các ngươi làm trò gì đấy hả? Nói như vậy thì được trò trống gì? Chỉ làm mất giá đan dược của chúng ta mà thôi! Mau tránh qua một bên, để ta tới!”

Long Thiên Thần và Bạch Sở Mục khinh thường liếc nàng một cái, ánh mắt tựa hồ đang nói, vậy ngươi cứ thử đi, để xem ngươi có thể cao minh được đến đâu nào.

Bách Lí Song thanh thanh cổ họng, hết sức bình tĩnh mở miệng hô: “Cấp bảy đan dược, vạn kim khó cầu! Thời gian chỉ còn nửa nén hương, muốn mua thì lập tức tới!”

Mua thì lập tức tới!

Giọng nói kia, giá thế kia, hẳn là kinh động cả trời cao.

“Bách Lí tiểu thư, cô quá trâu!” Long Thiên Thần và Bạch Sở Mục đồng loạt quăng cho nàng ánh mắt sùng bái.

“Bách Lí tỷ tỷ, nếu lỡ không ai đến mua thì làm sao bây giờ?” Triệu Hiểu Du khả ái hỏi.

Bách Lí Song vẫy vẫy tay, không để ý nói: “Nếu không có ai, chúng ta tùy tiện bắt mấy người trên đường, cho ít bạc, để bọn họ đi mua là được. Dù sao bọn người Không trưởng lão ăn gian trước, tại sao chúng ta lại không thể chứ?”

“Bách Lí tiểu thư, ngươi thật sự quá trâu!” Long Thiên Thần, Bạch Sở Mục lần nữa quăng ánh mắt sùng bái cho nàng, lần này nhiều thêm mấy phần chân thành.

Chủ ý quá tuyệt vời!

Nếu thật sự không có người đến tham gia đấu giá, chẳng lẽ bọn họ không thể thuê người đi sao?

Phố lớn ngõ nhỏ khắp Mạc thành đã lan truyền rất nhanh.

Hôm nay Thịnh Bảo trai đấu giá đan dược cấp bảy xuất xứ từ Đan học viện trong Vạn Hoàng, đan dược cấp bảy a, đâu phải loại người bình thường có thể thấy được chứ. Đúng như Bách Lí Song nói, bình thường ở bán đấu giá cũng không có một cái giá nhất định. Lúc trước nghe đồn, buổi đấu giá hôm nay sẽ có đan dược cấp sáu thôi đã làm mọi người cảm thấy hứng thú rồi. Cũng do đám người Không trưởng lão chắn cửa, bọn họ cũng không có biện pháp, lại chẳng dám đối kháng chính diện. Bây giờ vừa nghe đấu giá đan dược cấp bảy, những người yêu thích đan dược lại rục rịch, cấp bảy a, bao nhiêu năm mới có thể thấy một lần?

Chưa nói đến, số người có thể luyện chế ra đan dược cấp bảy đã có hạn, coi như luyện chế ra, lại chưa cần đem đi đấu giá công khai, có người đã tự động tìm tới cửa mua với giá cao mất rồi.

Hôm nay có cơ hội khó cầu như thế, tận mắt nhìn thấy đan dược cấp bảy, mọi người không chen chúc chạy tới Thịnh Bảo trai được sao?

Chỉ một thoáng, cả Mạc thành lập tức oanh động.

Đám người khổng lồ dũng mãnh lao về Thịnh Bảo trai, có người thật lòng đam mê cất trữ đan dược, có người chỉ thích tham gia náo nhiệt, cũng có không ít kẻ chạy theo góp vui. Cả mặt đất Mạc thành cũng phải chấn động.

Không trưởng lão dẫn đầu mấy người trung thành ủng hộ đứng chờ ở cửa Thịnh Bảo trai, dáng thẳng như môn thần. Ông ta cũng muốn xem thử, chỉ còn nửa nén hương, bọn họ có thể làm ra trò trống gì.

Chờ lại chờ, nửa nén hương gần qua, bầu trời Mạc thành bỗng nhiên vang lên mấy tiếng rồng ngâm. Mười mấy con Thần long xếp thành một hàng, càng nổi bật càng phụ trợ cho ý đồ của bọn họ, khí thế kinh người. Sau đó lại nghe tiếng đám người Long Thiên Thần hô to, đơn tuyên truyền cũng theo gió phiêu đãng rơi xuống dưới chân, cả người ông ta chấn động, tâm tình bắt đầu xốc xếch.

Song, đó chỉ là bắt đầu.

Không lâu sau, từ hai đầu đường lớn, đám đông điên cuồng lao tới Thịnh Bảo trai, khí thế cứ như hôm nay Thịnh Bảo trai muốn mở cửa bố thí, tới trước nhận trước, đoạt được mới thôi. Không trưởng lão chỉ thấy trước mắt thổi qua một trận gió mát khiến tóc gáy đều dựng đứng cả lên.

Mấy kẻ này điên rồi sao?

Cái gì mà đan dược cấp bảy chứ? Ông không tin, tên đồ đệ của một Viện trưởng kế nhiệm thì sao có thể luyện chế ra đan dược cấp bảy chứ.

“Tất cả đứng lại cho ta! Hôm nay không cho bất kỳ người nào tiến vào Thịnh Bảo trai!” Không trưởng lão phất tay, quăng đoàn khách đầu tiên xông vào ra ngoài, trước đại môn Thịnh Bảo trai, tạo ra một khoảng trống không người.

Mọi người rối rít dừng bước, sợ sự uy hiếp của Không trưởng lão, không dám tùy ý tiến lên.

“Vạn Hoàng học viện nhà các ngươi bị làm sao vậy? Vừa bảo tới Thịnh Bảo trai đấu giá, vừa ngăn cản chúng ta đi vào, rốt cuộc có đấu giá đan dược hay không?”

“Đúng vậy! Thịnh Bảo trai từ lúc nào trở thành nơi để Vạn Hoàng học viện giương oai? Quản sự Thịnh Bảo trai ở đâu, rốt cuộc ra mặt làm chủ sao?”

“……”

Mọi người vô cùng bất mãn.

Lúc này, Tứ chưởng quỹ và Cừu quản sự mới từ bên trong Thịnh Bảo trai đi ra, tới trước mặt Không trưởng lão, Tứ chưởng quỹ mở miệng: “Không trưởng lão, Thịnh Bảo trai chúng ta mở cửa làm ăn, mọi người làm như thế, danh dự Thịnh Bảo trai hỏng hết mất thôi, sợ là không ổn rồi.”

Không trưởng lão hừ lạnh một tiếng, thần sắc ngang ngược nói: “Tổn thất hôm nay của Thịnh Bảo trai, một mình lão phu đảm đương, các ngươi không cần quản. Tóm lại, hôm nay ngoại trừ Vạn Hoàng học viện, ai cũng không được tiến vào, nếu không đừng trách lão phu không khách khí!”

“Không trưởng lão, ngài làm như thế khiến mọi người đều khó xử.” Sắc mặt Tứ chưởng quỹ vốn tươi cười đã trầm xuống một phần, lộ ra vẻ không vui.

“Chả có cái gì khó hết! Các ngươi chỉ cần để ý chuyện của chính mình là được, phần còn lại, bớt lo đi!” Không trưởng lão càng ngang ngược cường thế, không chút lưu tình.

Thuộc hạ phía sau nổi giận. Tứ chưởng quỹ giơ tay lên ngăn cản bọn họ vọng động, con ngươi thâm trầm híp lại, khẽ đảo, thấy vợ chồng Long Thiên Tuyệt đã tới gần, hắn lùi lại một bước, quay sang nói với hai người họ: “Nhị vị, nếu là mâu thuẫn nội bộ trong Vạn Hoàng trong học viện, tại hạ không nhúng tay vào. Chỉ là, tại hạ hi vọng các vị có thể giải quyết hòa bình chuyện này, chớ để ảnh hưởng tới danh dự nhiều năm qua Thịnh Bảo trai chúng ta đã gây dựng.”

Vân Khê gật đầu, ưỡn ngực, từ từ dạo bước đến trước mặt Không trưởng lão, nhàn nhạt nhếch môi cười một tiếng: “Rốt cuộc, Không trưởng lão không có lòng tin với chính mình thế sao. Còn cái ông gọi là đánh cuộc, căn bản là lấy cớ để đá ta khỏi Vạn Hoàng học viện thôi, đúng không? Ông đã không dám thua, vậy tốt nhất đừng đáp ứng đánh cuộc chứ. Đường đường một đời trưởng lão, lại nói lời không giữ lời, làm ra hành vi tiểu nhân, nếu chuyện này truyền ra, sợ rằng người trong thiên hạ phải cười đến rụng răng!”

“Hừ, ngươi không cần khích tướng! Ngươi cho rằng ngươi sở hữu thần thú là có thể vững vàng ngồi trên vị trí viện trưởng sao? Đừng tưởng lão phu không biết, Vạn Hoàng chi Hoàng còn chưa có khế ước, nói cách khác, Vạn Hoàng chi Hoàng đến nay vẫn chưa từng nhận chủ. Vị trí viện trưởng rơi vào tay ai cũng chưa biết được đâu. Căn bản ngươi không có đủ tư cách để đắc ý.” Không trưởng lão cười cười, đưa tay vuốt râu ngắn dưới cằm, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị.

Vân Khê hơi sững sờ, hắn đã nói trúng nhược điểm rồi. Sở dĩ nàng có thể trở thành viện trưởng người kế nhiệm được chỉ định, nguyên nhân chủ yếu chính là Vạn Hoàng chi Hoàng. Ban đầu viện trưởng công khai bố cáo, ai có thể thu phục Vạn Hoàng chi Hoàng, người đó chính là viện trưởng đương nhiệm. Nàng dựa vào thủ đoạn, tạm thời thuyết phục Tiểu Phượng Phượng đi theo mình, nhưng không thể làm nó nhận chủ, đây chính là nhược điểm trí mạng nhất. Thời điểm nhược điểm trí mạng ấy bị nói toạc ra, nàng không biết nên nói gì.

Khó trách mấy vị trưởng lão này không ủng hộ, thì ra bọn họ cũng biết chuyện này. Ngày nào Vạn Hoàng chi Hoàng chưa nhận chủ, cũng đại biểu ngày đó chưa có người kế nhiệm chức viện trưởng. Đây chính là át chủ bài của bọn họ.

“Sao thế? Không còn lời nào để nói à? Vạn Hoàng chi Hoàng không nhận ngươi làm chủ nhân, cũng chứng minh ngươi không phải là người thừa kế mệnh định của Vạn Hoàng học viện. Ngươi muốn ra lệnh cho chúng ta, muốn chúng ta nghe lệnh ngươi làm việc sao, chưa đủ tư cách!”

Mấy người bên Không trưởng lão cũng vuốt cằm đồng ý, theo bọn hắn thấy, so với một con nhóc, Không trưởng lão còn có tư cách trở thành kế nhiệm vị trí viện trưởng hơn nhiều. Mà ông ta đã ở Vạn Hoàng học viện mấy chục năm rồi, vì tiền đồ của Vạn Hoàng học viện mà làm việc cẩn trọng, tận tâm, trở thành viện trưởng kế nhiệm chính là thuận lý thành chương (ý chỉ việc đương nhiên sẽ xảy ra, rất hợp tình hợp lý). Một con nhóc như nàng ta thì biết cái gì chứ? Chỉ có dẫn dắt Vạn Hoàng học viện đoạt chức vô địch trong Đại hội tỷ võ, nàng ta đã có thể vểnh đuôi rồi sao? Quả thực không biết trời cao đất rộng là thế nào!

Nàng còn sắp xếp rất nhiều người của mình vào học viện, còn tùy tiện tìm người mở Đan học viện, còn dám nói có thể làm Vạn Hoàng học viện phát triển đến tầm cỡ siêu cấp như Thiên Long học viện, chẳng những có Võ học viện, còn có Đan học viện và Khí học viện thịnh vượng, có thể khiến thanh niên trẻ tuổi trên khắp Long Tường đại lục đổ xô đến Vạn Hoàng học viện. Rõ ràng là vọng tưởng!

Nếu đơn giản như vậy đã có thể mở một Đan học viện thì từ vài thập niên trước bọn họ đã làm rồi. Vấn đề mấu chốt đó là, chuyện này rất khó tiến hành, không khác gì người ngốc nói mộng cả, còn làm lãng phí cả một đống tư chất tài nguyên của học viện. Đây cũng là một trong những nguyên nhân làm họ cố gắng phản đối nàng trở thành viện trưởng kế nhiệm.

Dĩ nhiên, nguyên nhân trọng yếu nhất trong đó vẫn là lợi ích cá nhân. Theo phe một trưởng lão quen biết đã mấy chục năm, hay theo một vãn bối mới gia nhập học viện không lâu, ích lợi bọn họ nhận được nhất định khác xa. Đổi lại người nào, cũng không nguyện ý tùy tiện đặt tiền đồ của mình vào một vãn bối mới gia nhập học viện không lâu như vậy.

“Nói đủ chưa?”

Từ trên người Vân Khê truyền ra thanh âm lãnh khốc.

“Đầu tiên, những gì các người biết, viện trưởng tất nhiên cũng biết. Dù biết Vạn Hoàng chi Hoàng không khế ước với ta, ông ấy vẫn kiên trì để ta tới chủ trì sự vụ trong học viện, đảm nhiệm chức Viện trưởng kế nhiệm, đủ để thấy ông ấy đã tín nhiệm ta như thế nào. Chẳng nhẽ các người cho rằng viện trưởng đã hồ đồ tới mức đạo lý đơn giản đến mức các người còn hiểu mà ông ấy lại không hiểu ư?”

“Thứ hai, nếu chúng ta đã đánh cuộc từ trước, thân là những vị trưởng lão quan trọng, là đại diện của cả học viện, có phải nên hết lòng tuân thủ ước định hay không? Không trưởng lão, nếu ngay cả lời mình đã nói cũng có thể thay đổi xoành xoạch như thế, thử hỏi còn ai có thể tin phục được?”

“Ông muốn trục xuất ta khỏi học viện thì phải có đầy đủ lý do, nếu không cho dù hôm nay thua, ta cũng kiên quyết không rút khỏi học viện! Ta Vân Khê cho tới bây giờ chưa từng để ý ngôn luận người đời, nói ta nuốt lời cũng được, dám đánh cuộc mà không dám chịu thua cũng được, dù sao cũng là kẻ cắp gặp bà già thôi. Các người có thể làm trái ước định, từ đó suy ra, đương nhiên ta cũng có thể không giữ chữ tín. Dù sao cũng nhìn nhau không vừa mắt, không bằng ta lấy vò sứt mẻ đến so với chum mất đáy của các người, xem ai có thể nhẫn nại hơn? Xem ai sống lâu hơn?”

Khí thế nàng bức người, dù đối mặt với các trưởng lão cảnh giới cao hơn rất nhiều cũng không hề dao động.

Nàng mới hai mươi, cuộc sống còn dài lắm, cứ chờ xem mèo nào cắn mỉu nào đi!

“Ngươi……” Không trưởng lão nheo mắt lạnh, ông ta không thể không thừa nhận, bàn về công phu xảo biện, nàng thật sự rất lợi hại, vô luận công kích thế nào thì nàng luôn có cách phản bác lại.

Được, nếu nàng đã tự phụ như thế, dám khoác lác với người ngoài rằng đồ đệ luyện chế ra đan dược cấp bảy, ông đành mỏi mắt mong chờ, chờ xem đến lúc đó Thịnh Bảo trai giám định ra cấp bậc, nếu như chỉ có cấp sáu, hoặc cấp sáu cũng chưa đạt, nàng còn thể diện tiếp tục ở lại học viện nữa hay không?

“Chúng ta chờ xem!” Hắn cười âm lãnh một tiếng, ống tay áo vung lên, dẫn người của mình quay lại đại sảnh.

Vân Khê híp mắt, xẹt qua một tia sáng lạnh, xoay người, nói với đám đông ngoài cửa: “Mọi người vào đi thôi! Buổi đấu giá hôm nay tuyệt đối sẽ không để mọi người thất vọng!”

Lời của nàng vừa dứt, mọi người ào vào Thịnh Bảo trai tựa như thủy triều, cả đám đều muốn chiếm vị trí tốt để có thể quan sát đan dược cấp bảy trong truyền thuyết một cách dễ dàng.

Long Thiên Tuyệt đỡ Vân Khê đi vào từ cửa hông, tránh cho nàng bị đám người điên cuồng kia đụng phải.

Cách đó không xa, có mấy người lẫn vào đám đông, thấp giọng thì thầm, bọn họ đưa mắt nhìn về hướng Thịnh Bảo trai một hồi lâu, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Nhìn kỹ, những người này rõ ràng chính là trưởng lão bên Thanh Lân học viện, trong đó dẫn đầu chính là Đại trưởng lão. Bọn họ đứng giữa đám người, ăn mặc bình thường, căn bản không ai nhận ra được.

“Đại trưởng lão, lời của Hoa Oánh Oánh có thể tin hay không? Thần thú Kỳ Lân sao lại rơi vào tay người Vạn Hoàng học viện được? Không hợp tình lý gì cả. Lúc chúng ta tới Côn Luân tiên cảnh hôm đó cũng chưa từng gặp Vạn Hoàng học viện, chỉ thấy nữ nhi của thành chủ Thiên Long Thành mà thôi……”

“Hoa Oánh Oánh nói như thế hẳn phải có căn cứ. Nửa năm qua cô ta đã thăm dò không ít chuyện về Vạn Hoàng học viện, chứng thật bọn người Vân Khê và Chiến Thiên Dực nửa năm trước từng đã đến Côn Luân tiên cảnh, theo thời gian suy tính, đúng lúc thần thú Kỳ Lân xuất thế. Hơn nữa, theo như lời cô ta đã nói, thực lực đám Vân Khê trước Đại hội tỷ võ mới đạt Huyền tôn cấp hai, cấp ba, vậy mà trong Đại hội tỷ võ lại tấn thăng đến tận Huyền tôn cấp sáu, cấp bảy, tốc độ như vậy quá bất thường. Các người nghĩ xem, vì sao bọn họ có thể tăng thực lực lên trong thời gian ngắn như vậy? Giải thích duy nhất, bọn họ nhất định đã chiếm được linh thạch tốt nên mới tăng nhanh như vậy, mà Côn Luân tiên cảnh chính là địa phương thừa thãi linh thạch, là vùng đất vô số người hướng tới.”

“Đại trưởng lão nói rất có lý, nhưng chỉ dựa vào điểm này cũng chưa thể khẳng định chuyện thần thú Kỳ Lân bị người ta đoạt mất liên quan đến bọn họ.”

Đại trưởng lão híp mắt lại: “Chỉ dựa vào điểm này tất nhiên không đủ, nhưng đừng quên, Chiến Thiên Dực có bảo bối Chiến gia trong tay – Càn Khôn Kính! Lần tỷ võ trước, lão phu đã phát hiện hắn sử dụng Càn Khôn Kính, chỉ do lúc ấy lão phu không quan tâm, cũng không quá lưu ý. Sau khi trở về cẩn thận ngẫm lại, càng ngày lão phu càng cảm thấy có chuyện khác thường. Còn nhớ lúc chúng ta ở Côn Luân tiên cảnh không? Huyễn ảnh mê hoặc chúng ta khi đó nhất định là có người cố ý thiết lập, tạo ra hình ảnh thần thú Kỳ Lân xuất thế ở nơi khác để dụ chúng ta đi nhầm đường, kết quả mới để thần thú bị cướp đoạt. Có thể tạo ra cảnh tượng giả đủ để lừa gạt chúng ta, lão phu đoán, chính là Càn Khôn Kính trong tay Chiến Thiên Dực, cuối cùng khiến bọn họ được như ý……”

“Vô sỉ! Chiến Thiên Dực dám lớn mật như thế, công khai đối nghịch với Thanh Lân học viện?”

“Hừ! Bọn họ đâu chỉ lớn mật? Tại Đại hội tỷ võ, chính bọn họ đã hại Thanh Lân học viện hao tổn rất nhiều nhân tài ưu tú, hại lão phu lúc trở lại học viện bị viện trưởng giáo huấn cho một trận.” Đại trưởng lão lạnh lùng âm trầm, sắc mặt bất thiện, “Lần này, lão phu mang tính mạng mà đến, nói gì cũng phải lấy công chuộc tội, tìm lại Thần thú Kỳ Lân mang về học viện. Nếu không, viện trưởng tuyệt đối sẽ chẳng dễ dàng tha thứ lão phu nữa đâu. Đến lúc đó, không chỉ lão phu chịu phạt, toàn bộ các người cũng không chạy được!”

Mấy người nghe vậy, sắc mặt đều ngưng trọng.

“Đại trưởng lão, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Nếu thần thú Kỳ Lân đã rơi vào tay Vạn Hoàng học viện thật, chúng ta làm sao tìm ra được?”

“Cái này thì đơn giản! Đừng quên, chúng ta mang theo Kim Hòa tháp tới, chẳng những có thể trấn áp thần thú, còn có thể trấn áp cao thủ Huyền tôn cảnh giới. Trọng yếu hơn chính là, lão phu còn mang đến bảo bối phong ấn trí nhớ của Thần thú Kỳ Lân cổ xưa—— Phong Thần châu. Thả một chút sức mạnh của Phong Thần châu ra, chỉ cần Thần thú Kỳ Lân xuất hiện ở xung quanh là có thể dẫn về đây.”

Mấy người mừng rỡ, rối rít khen tặng Đại trưởng lão: “Đại trưởng lão anh minh!”

Đại trưởng lão đắc ý cười, mắt híp nhìn về phía Thịnh Bảo trai, phất tay nói: “Chuyện này tạm thời để đó đã, chúng ta cũng vào Thịnh Bảo trai xem đi, không biết Vạn Hoàng học viện có thể luyện chế ra đan dược cấp bảy thật không.”

“Ta thấy chỉ là phóng đại để phô trương thanh thế thôi. Một Vạn Hoàng học viện, may mắn đoạt được chức vô địch Đại hội tỷ võ một lần, bọn họ cho là mình có thể bắt chước Thiên Long học viện tự mở Đan học viện rồi sao? Quả là điên rồ!”

“Đúng vậy! Nếu như lập Đan học viện mà dễ dàng như vậy, Thanh Lân học viện chúng ta đã tự lập từ lâu rồi.”

“Nhiều lời vô ích, nếu bọn họ có tin như vậy, chúng ta cũng phải đi xem náo nhiệt một chút. Nhưng nếu chẳng qua là khuyếch trương, vậy càng tốt, chúng ta vừa lúc có thể xem cảnh bọn họ nhục nhã trước mặt người trong thiên hạ như thế nào.”

Mấy vị trưởng lão nghị luận vài câu, rồi đi theo Đại trưởng lão, cùng dòng người tiến vào Thịnh Bảo trai.

Trong một sương phòng ở tửu lâu đối diện, cửa sổ buông rèm, một nam tử trung niên từ cửa sổ dõi mắt nhìn ra bên ngoài.

Hắn đưa lưng về người phía sau, giọng nói pha chút hài hước: “Quái sự hàng năm đều có, năm nay lại đặc biệt nhiều! Vạn Hoàng học viện thoáng cái triệu hồi ra nhiều Thần long như vậy, thật khiến người khác đại khai nhãn giới.” (đại khai nhãn giới: mở rộng tầm mắt)

Phía sau hắn, một giọng nói có vẻ thành thục vang lên: “Ta thấy hứng thú không chỉ Thần long, mà còn là đan dược cấp bảy trong miệng họ. Vạn Hoàng học viện lại có thể luyện ra đan dược cấp bảy sao? Vân công tử thấy thế nào?”

Trung niên nam tử bên cửa sổ nghe vậy, quay đầu nhìn lại, tầm mắt dừng trên người tuyệt thế công tử khoác một bộ áo bào màu bạc lấp lánh. Hai chữ ‘tuyệt thế’, vô cùng xứng với vị Vân công tử kinh tài tuyệt diễm này, vô luận ngoại hình hay là khí chất, đều là xuất trần thoát tục, độc nhất vô nhị.

Trong sương phòng tổng cộng cũng chỉ có ba người, ngoài vị công tử kinh tài tuyệt diễm kia, chỉ còn trung niên nam tử và lão giả râu bạc trắng ngồi ở bên cạnh Vân công tử.

Lão giả ngưng thần ngắm thần sắc Vân công tử, lẳng lặng chờ câu trả lời.

Vân công tử trong miệng bọn họ cười nhạt một tiếng, vân đạm phong khinh: “Thế gian này thiên biến vạn hóa, chẳng có việc gì là không thể xảy ra. Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, muốn biết sự thật thế nào, chúng ta cùng xuống xem náo nhiệt thôi.” (TND: Sao ta có cảm giác lời này na ná mấy lời PR quảng cáo sản phẩm quá = =)

Lão giả đồng ý: “Vân công tử nói không sai, lần này lão phu đến Mạc thành, chủ yếu là muốn thăm dò Đan học viện mới thành lập kia, rồi còn trở về hồi báo cho Hội trưởng lão của Đan minh. Hôm nay vừa hay bắt gặp chuyện này, chúng ta cùng đi xem xét thử coi, Đan học viện mới được Vạn Hoàng học viện thiết lập rốt cuộc có bao nhiêu thực lực.”(Đan minh: Tổ chức của những luyện đan sư (người chuyên về luyện đan, bậc thầy về luyện đan), giống như Luyện khí minh là hội của những luyện khí sư còn Thích khách minh là tổ chức sát thủ, hành thích, ám sát người khác)

“Tô tiền bối là một nhân vật quan trọng trong Đan minh, ánh mắt ngài độc đáo, tất nhiên có thể phân biệt thật giả.” Vân công tử ưu nhã đứng dậy, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, đưa tay mời lão giả râu bạc đi trước.

Lão giả cũng khách khí, nâng tay thủ thế một cái, ba người trước sau rời khỏi sương phòng, đi tới Thịnh Bảo trai.

Buổi đấu giá, người người tấp nập, không khí nông nhiệt khác thường.

Tất cả chỗ ngồi và vị trí khách quý đã ngồi đầy, những khách nhân còn lại chỉ có thể đứng ở bốn phía hội trường, kiễng chân chờ đợi.

Vân Khê và Long Thiên Tuyệt đợi trong một gian khách quý trên lầu hai, từ trên cao đưa mắt nhìn xuống hội trường. Trong đám người, một thân ảnh màu bạc có vẻ quen mắt. Vân Khê ngưng mắt nhìn bóng lưng người nọ thật lâu, sinh lòng tò mò: “Thiên Tuyệt, chàng nhìn người kia đi, có giống Vân Trung Thiên không?”

Long Thiên Tuyệt cũng nhận ra: “Kỳ lạ thật, sao Vân Trung Thiên lại xuất hiện ở Mạc thành?”

Vân Khê quan sát nói: “Đi bên cạnh hắn là ai vậy? Nhìn thái độ đối đãi như vậy, lai lịch đối phương nhất định không thấp.”

Mộ lão đã quan sát người nọ từ trước, ánh mắt sáng ngời, mở miệng: “Thấy dấu hiệu trên người ông ta không? Một ngọn lửa xanh sắc hồng, đại biểu cho Đan minh. Ta từng nghe sư phụ ta nhắc đến, Đan minh là tổ chức dành cho các luyện đan sư lớn nhất ở Long Tường đại lục. Một Luyện đan sư thông qua Đan minh chứng thực mới có thể tư cách trở thành Luyện đan sư chân chính, nếu không, Long Tường đại lục sẽ không thừa nhận ngươi là Luyện đan sư.”

“Đan minh? Vậy là cũng giống Luyện khí minh? Quái, người Đan minh sao lại biết tin mà tới tham gia đấu giá chứ? Là trùng hợp hay là……?” Vân Khê trong lòng khó chịu, có cảm giác, đây chưa chắc đã là chuyện tốt.

“Chỉ sợ là đến vì Đan học viện của chúng ta……” Mộ lão sâu kín thở dài, lộ ra vẻ lo lắng.

Lúc này, Cừu quản sự tuyên bố chính thức bắt đầu buổi đấu giá, người chế tạo đan dược chuẩn bị ra mắt.

Nhiệt độ hiện trường lập tức thăng lên.

“Mộ Hiên, cùng xuống thôi.” Mộ lão dẫn Lam Mộ Hiên đang cầm hộp đan dược, bước khỏi gian phòng.

“Tới, tới rồi! Nghe nói người luyện chế đan dược đúng là nam tử trẻ tuổi đang cầm đan dược kia, không ngờ còn trẻ như vậy. Hắn ta có thể luyện ra đan dược cấp bảy thật chứ?”

“Trong tay hắn đang nâng niu đúng là đan dược cấp bảy sao? Màu sắc cùng bề ngoài thoạt nhìn rất bình thường, không có gì đặc biệt, không phải là họ đang muốn lừa chúng ta chứ?”

“A? Mùi vị đan dược này đúng là rất thanh tân, mới chỉ thoảng qua từ xa đã thấy cả người thần thanh khí sảng rồi. Xem ra thật là thứ tốt a!”

“Ta đã từng thấy đan dược cấp bảy rồi, sắc đỏ rất sậm, đâu có bình thường như vậy? Nếu không phải bọn họ nói đây là đan dược cấp bảy, cho dù bày ra trước mặt, ta cũng không thèm nhìn nó một cái.”

“Cái đồ tục nhân! Đan dược cấp bảy đỏ sậm là Hỏa Hành đan, đan dược khác nhau thì màu sắc cũng khác nhau. Ta thấy viên này có chút giống…… Đúng rồi, giống Phong Hành đan!”

“Phong Hành đan? Đây chính là loại đan dược cấp bảy còn khó luyện chế hơn cả Hỏa Hành đan? Sao có thể?”

“……”

Giữa các loại nghị luận, Tô Ấp hít một hơi thật sâu, ngửi thấy đan dược mùi vị, từng tia sáng hưng phấn bật ra từ đáy mắt ông.

“Không sai! Đích xác là Phong Hành đan cấp bảy, phẩm chất thượng thừa.”

“Sư phụ, ngài có thể nhầm hay không? Người kia mới bao nhiêu tuổi, có thể luyện ra cấp bảy Phong Hành đan được sao?” Người trung niên bên cạnh có vẻ không phục. Muốn luyện chế đan dược cấp bảy, hắn cũng có thể, chỉ là, lấy tuổi của hắn so với đối phương, quá mức cách biệt! Từ trước đến giờ đều tự nhận bản thân có thiên phú luyện đan kinh người, nhưng dù là hắn hay là Lam Mộ Hiên ở cái tuổi này, căn bản không thể luyện chế được đan dược cấp bảy. Giờ thiên phú bị người ta vượt qua, hắn vô cùng khó chịu.

“Không lầm được, chỉ cần ngửi mùi vị thanh tân tinh khiết kia một cái, ta có thể khẳng định. Đã lâu lắm rồi không được thưởng thức một dược vị thanh tân tinh khiết như thế.” Tô Ấp dần lộ ra thần sắc say mê.

Vân Trung Thiên cười nhạt, bỗng quay đầu lại, nhìn về hướng sương phòng trên lầu cách đó không xa.

Lúc này, Vân Khê cũng đang nhìn hắn, hai ánh mắt đột nhiên chạm nhau. Vân Khê hơi ngẩn ra, nơi đáy lòng chảy qua một dòng nước khác thường, giống như thân nhân xa hương được gặp lại, ấm áp như tắm trong gió xuân.

Ánh mắt Vân Trung Thiên rất bình tĩnh, không biến hóa chút nào, chỉ có độ cong khóe môi càng hiển lộ, nụ cười càng sáng rỡ.

Vân Khê vốn định cười đáp lại, nhưng nhớ lại những lời hắn từng nói, đáng tiếc nàng không phải em ruột của hắn, như vậy nói cách khác, bọn họ không có bất kỳ liên hệ máu mủ nào. Đối với một nam nhân không liên quan, đừng nên tùy ý cười vẫn tốt hơn, tránh cho kẻ bên cạnh lại dấm chua đầy trời. (TND: Ta định dùng ‘ghen tuông lồng lộn’, nhưng hình như bỉ quá, hơi mất hình tượng, nên đành thôi:”>)

Song lần này, nàng nghĩ lầm rồi.

Nàng còn chưa định đáp lại Vân Trung Thiên thì Long Thiên Tuyệt đã cười với người ta một tiếng.

“Khê Nhi, nàng có cảm thấy Vân Trung Thiên có nét giống nàng không? Phản ứng đầu tiên của ta chính là nghĩ tới hai người là hai huynh muội thuở nhỏ bị chia rẽ?”

Vân Khê kinh ngạc nhìn, khẽ nhếch môi: “Chàng cũng thế? Cho nên mới thân thiết như vậy?”

“Đương nhiên! Yêu ai yêu cả đường đi nha, ai bảo hắn lớn giống nàng chứ? Hắn được thơm lây từ nàng thôi. Nếu thật sự là ca ca ruột của nàng, vậy cũng là ca ca ruột của ta. Anh vợ, hơn nữa còn là một vị anh vợ rất có phong độ, tất nhiên phải lấy lòng chứ.” Long Thiên Tuyệt bình tĩnh nói.

Vân Khê không nhịn được liếc hắn một cái, gì mà anh vợ chứ, vậy mà cũng nghĩ ra được. Chẳng lẽ hai người bọn họ không đánh thì không quen, đánh xong một trận lại thấy thân thiết?

Trên hội trường, Luyện đan sư chuyên nghiệp của Thịnh Bảo trai bắt đầu giám định cấp bậc đan dược, toàn cục lập tức yên tĩnh lại, lẳng lặng chờ kết quả.

Không trưởng lão đang ngồi trong phòng lân cận với mấy người Vân Khê, cũng khẩn trương kiễng chân chờ chực.

Rốt cục, giám định xong.

“Các vị, trải qua giám định của ta, đây là đan dược cấp bảy chân chính, Phong Hành đan!”

Xôn xao.

Thật sự là đan dược cấp bảy!

Tay Không trưởng lão đặt trên cửa sổ đột nhiên rung lên, suýt nữa thì thuận tay dỡ xuống luôn: “Chờ chút! Lão phu không tin, các ngươi nhất định đã nhận gì đó của Vân Khê nên mới đưa ra kết quả giám định giả. Lão phu không tin các ngươi!”

Lại xôn xao hơn nữa.

Nếu kẻ dám chất vấn kết quả giám định của chuyên nghiệp Luyện đan sư bên Thịnh Bảo trai là người bình thường, khẳng định bị ném đi ngay lập tức, thậm chí còn liệt này sổ đen, không bao giờ tiếp đón vào Thịnh Bảo trai nữa. Đáng tiếc, đối phương là trưởng lão trọng yếu của Vạn Hoàng học viện, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ*, không thể tùy tiện. (*: nguyên văn “không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật”)

Tứ chưởng quỹ híp mắt lại, chắp tay nói vọng lên: “Không trưởng lão, ngài đừng quá đáng như vậy, Thịnh Bảo trai từ trước đến giờ luôn kinh doanh theo tôn chỉ công chính, công bằng, hợp lý, ngài nói vậy, chẳng phải muốn bôi nhọ danh dự chúng ta hay sao?”

“Thì sao chứ? Dù gì thì lão phu cũng không tin các ngươi!” Không trưởng lão ngang ngược nhìn Tứ chưởng quỹ, bộ dáng như Lão Tử chính là đệ nhất thiên hạ, làm cho nhóm cao thủ Thịnh Bảo trai nổi giận không nhỏ.

Tứ chưởng quỹ giơ tay ngăn trở những cao thủ chuẩn bị ra tay: “Không trưởng lão, vậy ông nói xem, phải giám định như thế nào mới chứng minh kết quả chúng ta đưa ra là không có vấn đề?”

“Rất đơn giản, khách nhân trình diện hôm nay đều là người yêu thích sưu tầm đan dược, trong đó nhất định có một hai vị Luyện đan sư chuyên nghiệp. Chỉ cần từ mời ra vài người tới kiểm tra kết qua giám định đan dược là thật hay giả, kết quả không phải đã sáng tỏ sao?” Không trưởng lão nói.

Vân Khê nghe đến đó thì lập tức lĩnh ngộ. Xem ra Không trưởng lão còn giữ hậu chiêu. Luyện đan sư chuyên nghiệp trong hiện trường đến giám định đan dược, không nghĩ cũng biết, hẳn là có chuẩn bị mà đến. Luyện đan sư hắn chọn ra khẳng định đã bị mua chuộc.

Lão già gian trá, giỏi lắm!

Lúc này, trong đám đông đứng ra một người, chủ động yêu cầu: “Ta đến từ Đan minh Luyện đan sư, có giấy chứng nhận khảo hạch cấp sáu, ta có thể tới giám định cấp bậc đan dược.”

Không trưởng lão cười híp mắt nhìn về phía người nọ, vuốt râu ngắn nói: “Tốt, tốt! Vậy làm phiền vị luyện đan đại sư này!”

Mọi người quay đầu nhìn về phía người chủ động đứng ra kia, có ít người nhận ra: “Ta biết hắn, thật sự là cao cấp Luyện đan sư của Đan minh!”

Vân Khê lừ mắt nhìn, dáng vẻ nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt thâm trầm mà âm u, vừa nhìn là biết loại người tâm thuật bất chính, chỉ sợ đã thu không ít thứ từ Không trưởng lão rồi!

Vân Khê thầm cười lạnh. Đang suy tư nên ứng đối như thế nào, cùng lúc đó, một người khác cũng đứng lên, cất giọng nói: “Sư phụ ta nói, lão nhân gia cũng nguyện ý giám định đan dược cho các ngươi.”

Không trưởng lão đảo mắt, lệ quang lóe lên, được lắm, cái tên không biết thức thời kia từ đâu nhô ra? Lại dám cắn loạn vào chuyện tốt của mình?

Ông ta hừ lạnh một tiếng, đang chuẩn bị quát đối phương, lại thấy sắc mặt Luyện đan sư vừa chủ động bước ra biến hóa, hoảng sợ chạy qua, cung kính bái kiến lão giả râu bạc trắng trước mặt: “Tô đại sư, sao ngài lại tới Mạc thành?”

“Sao? Ngươi tới được, lại không cho sư phụ ta tới? Một Luyện đan sư cấp sáu như ngươi cũng dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt sư phụ ta sao, bản lĩnh thật lớn a!”

Người nọ tự ti mặc cảm cúi đầu xuống, liên tục giải thích, cuối cùng chắp tay tạ lỗi với Không trưởng lão: “Không trưởng lão, vị này là nhân vật trọng yếu của Đan minh – Tô đại sư. Có Tô đại sư ở đây, tại hạ không dám tùy tiện càn rỡ, chuyện giám định đan dược cứ giao cho Tô đại sư đi.”

“Cái gì? Ông ta là Tô đại sư bên Đan minh sao?”

Cả đám người lần nữa oanh động, có thể thấy được, Tô đại sư trong giới luyện đan rất có uy danh.

Không trưởng lão trầm mặt, cũng không nói gì nữa. Nếu đắc tội với Đan minh, ông cũng không chịu nổi hậu quả, nhất định sẽ bị mọi người hợp nhau công kích.

“Đã như vậy, làm phiền Tô đại sư.”

Vân Khê kinh ngạc nhìn vị Tô đại sư này, không biết vì sao ông ta phải ra mặt, có ý định giúp nàng, hay chỉ trùng hợp?

Nàng lẳng lặng quan sát, không có bất kỳ hành động hay thi thố gì.

Vân Trung Thiên vươn tay mời, Tô đại sư rời khỏi chỗ ngồi, tự mình đi lên đài. Người ở dưới rối rít quăng ánh mắt kính ngưỡng qua. Ở Long Tường đại lục, Luyện đan sư và Luyện khí sư đều là chức nghiệp được tôn kính, càng có thành tựu cao thì càng có thể nhận được nhiều tôn kính từ mọi người.

Giữa những cái nhìn chăm chú, Tô đại sư thuần thụch tiến hành giám định, mỗi người ở hiện trường đều khẩn trương chờ kết quả lần hai.

Trong một góc nhỏ, Bách Lí Song khẩn trương kéo tay áo Long Thiên Thần, tim đập nhanh đến sắp rụng cả ra, kết quả giám định trực tiếp ảnh hưởng đến tương lai Viện trưởng kế nhiệm của sư phụ ở Vạn Hoàng học viện, cho nên nàng cũng vô cùng khẩn trương bất an.

Long Thiên Thần cũng khẩn trương không kém, nhưng ít nhất, hắn biết rõ bản lãnh luyện đan của Lam Mộ Hiên, cũng càng biết rõ đại tẩu tuyệt đối sẽ không làm những chuyện không thể nắm chắc. Dù vậy, chút khẩn trương vẫn khó tránh khỏi.

Quay qua vỗ vỗ lên tay Bách Lí Song, hắn mở miệng an ủi: “Yên tâm đi, nhất định sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Bách Lí Song gật đầu, hoàn toàn không nhận ra cử động giờ phút này của hai người bọn họ, trong mắt người khác, có bao nhiêu ái muội.

Triệu Hiểu Du và Triệu Hiểu Mẫn liếc nhau một cái, tâm tình trầm xuống.

Tầm mắt Bạch Sở Mục rơi vào hai bàn tay chồng lên nhau của bọn họ, thần sắc dại ra, tất cả mấy lời hài hước định nói cũng thu lại trong bụng, thất thần hồi lâu.

Hiện trường có quá nhiều người, chân chính chú ý tới bọn họ không có mấy kẻ, song trùng hợp là, một đôi con ngươi nào đó cũng nóng cháy như lửa nhìn thấy một màn này, đố kị từ từ lan tràn trong đáy mắt như lửa cháy trên đồng cỏ, không thể thu hồi!

“Theo lão phu giám định, đây đích xác là đan dược cấp bảy, Phong Hành đan! Khó cầu hơn nữa, viên Phong Hành đan này có độ tinh khiết rất cao, chính là thượng phẩm, rất đáng khen. Công hiệu của Phong Hành đan là cải tạo gân cốt, đả thông kinh mạch, đối với người tập võ có ích lợi rất lớn. Những điều còn lại thì không cần lão phu nhiều lời nữa.”

Tô đại sư vừa nói, vừa nhìn Lam Mộ Hiên với một ánh mắt thưởng thức. Ông tìm được một Luyện đan sư trẻ tuổi mà đầy hứa hẹn, lại thấy kỳ vọng vào thành tựu trong tương lai của hắn, ông vô cùng yêu thích, rất muốn nhét người này vào môn hạ của chính mình.

Tô đại sư tuyên bố như vậy, hiện trường lập tức điên cuồng.

Đan dược cấp bảy, lại là thượng phẩm cấp bảy!

Thật sự chính là cao cấp đan dược có tiền mà không mua được a!

“Ta trả một ngàn lượng bạc!”

“Năm ngàn lượng!”

“Một vạn lượng!”

“……”

Không chờ đấu giá sư tuyên bố giá khởi điểm, những người ở đây đã khẩn cấp tranh nhau, chỉ trong chốc lát, giá thành đã lên tới 50 vạn lượng.

Mấy người này điên rồi, đấu tới 50 vạn lượng, vượt xa khỏi giá trị vốn có của một viên đan dược cấp bảy rồi.

Cuối cùng giải quyết dứt khoát, Phong Hành đan cấp bảy ấn định giá 50 vạn lượng, được một gã thích sưu tầm đan dược mua đi.

Không trưởng lão lảo đảo một cái ngã ngồi xuống đất, ông thua, hoàn toàn thua……

“Không trưởng lão!” Mấy người theo sau vội vàng tiến lên đỡ ông ta.

“Thành công! Chúng ta thành công rồi!” Bách Lí Song vui mừng nhảy lên ôm cổ Long Thiên Thần.

Long Thiên Thần hơi sững sờ, cúi đầu nhìn lúm đồng tiền như hoa trước mặt, thấy tâm tình nàng vui vẻ, tự dưng hắn cũng vui theo, tươi cười sáng rỡ như thái dương tràn ra khóe môi một cách tự nhiên.

Hai người vô tình ôm một cái, lại không biết nghiền nát bao nhiêu cõi lòng.

Hách Liên Tử Ngữ ẩn trong góc lầu, bàn tay vịn cầu thang run rẩy, thiếu chút nữa là đứng không vững mà tê liệt ngã ra đất. Thì ra, nhìn hắn hành động thân mật với cô gái khác vẫn có thể đả kích đến mình nhiều như thế. Là do bản thân quá mềm yếu, hay tại đáy lòng vẫn quá quan tâm?

Nàng bắt đầu mê man.

Trong đám người, mấy vị trưởng lão Thanh Lân học viện bắt đầu ngồi không yên. Một Vạn Hoàng học viện lại luyện chế ra được đan dược cấp bảy, chuyện này có ý nghĩa là?

Khi Đan học viện bên đó trưởng thành, ấy sẽ là chuyện đáng sợ cỡ nào, không chỉ với Thanh Lân học viện mà cả những học viện khác nữa, tuyệt đối là một áp lực rất lớn.

Xem ra, bọn họ phải mau chóng hồi báo cho viện trưởng, để sớm chuẩn bị đối sách, tuyệt đối không thể để thực lực Vạn Hoàng học viện lại đuổi kịp và vượt qua bọn họ.

“Đại trưởng lão, chúng ta làm sao bây giờ? Cứ rời đi như vậy sao?”

“Dĩ nhiên không thể!” Sắc mặt Đại trưởng lão đột nhiên âm trầm, bỗng nghĩ tới điều gì, móc ra một khối khá giống tháp trên người, lạnh lùng nhếch môi nói, “Thừa dịp này, lão phu thử dò xét hơi thở Thần thú Kỳ Lân luôn, xem nó đến có ở trong tay người Vạn Hoàng học viện hay không đã.”

“Kim Hòa tháp?!” Các vị trưởng lão thấy vậy, trong mắt lộ vẻ hưng phấn.

“Các ngươi lui về phía sau, lão phu muốn bắt đầu giải phóng sức mạnh của Phong Thần châu.” Đại trưởng lão hít một hơi thật sâu, đặt Kim Hòa tháp lên lòng bàn tay, bắt đầu khởi động.

Đan dược đã có chủ, những khách nhân trong hội trường cũng nhanh chóng tản đi, dù không mua được nhưng có thể tận mắt chứng kiến một lần, coi như đủ hài lòng.

Vân Khê lưu ý đến động tĩnh của sương phòng bên cạnh, nhẹ nhàng cười một tiếng. Biết nàng đã thắng, bọn họ không thể lấy chuyện Đan học viện ra đả kích nàng nữa, ý đồ đuổi nàng khỏi Vạn Hoàng học viện đã tan vỡ.

Kế tiếp, nàng có thể an tâm tiếp tục bồi dưỡng Đan học viện của nàng rồi.

Trong lúc đang suy tư, Ngọa Long Cư trên người nàng đột nhiên kịch liệt chấn động, mơ hồ nghe thấy tiếng quát tháo của tiểu phượng hoàng.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ầm!

Không đợi nàng kịp phản ứng, một cỗ lực đạo cường đại phóng ra ngoài Ngọa long Cư, đập tới người nàng.

Ngay sau đó, một bóng dáng màu xanh tựa như tia chóp thoát ra, lướt qua cửa sổ, bay vút vào trong đám người.

“A!” Vân Khê thấp giọng hô, lực đạo cường đại vừa nãy tình cờ đập vào bụng làm nàng đau đớn không thôi. Phía dưới bỗng nhiên truyền đến khó chịu, nàng thầm kêu không ổn, hình như là…… Vỡ nước ối rồi!

“Khê Nhi, nàng sao vậy?” Long Thiên Tuyệt tiến lên đỡ nàng, không thèm quản bóng xanh lúc nãy là cái gì. Hắn chỉ lo lắng nhìn Vân Khê, lộ ra thần sắc khẩn trương.

Chọn tập
Bình luận
× sticky