Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 5 – Chương 76: Thân thế Hách Liên Tử Phong

Tác giả: Bắc Đằng
Chọn tập

Chung quanh một mảnh hút không khí.

Lại còn có thể hấp thu cả Tử Linh, quái vật này cũng quá kinh khủng đi?

“Phải như thế nào mới có thể chiến thắng nó? Phe ta mới sử dụng lực lượng thần khí tựa hồ cũng không có đối với nó tạo thành thương tổn quá lớn, chẳng lẽ nó thật là không thể chiến thắng?” Vân Khê càng lúc càng lo lắng, mới vừa một kích đánh nó cũng bất quá là gãi đúng chỗ ngứa, ngay cả Tiểu Cửu công kích ánh mắt nó cũng không có tạo thành thương tổn trí mạng, tình huống như vậy làm cho nàng không khỏi hoài nghi thực lực của mình.

“Chúng ta trước mắt cũng tạm thời chưa nghĩ tới biện pháp đối phó nó……” Long Vương cau lông mày nói.

Những cao thủ rối rít nghị luận, tâm tình không mấy lạc quan.

Vân Khê nghĩ tới khe rãnh vực sâu kia, hỏi: “Long Vương bệ hạ, ngài có biết vực sâu kia là cái gì? Bằng hữu của ta từ phía trên rơi xuống dưới đó, có thể bị nguy hiểm hay không?”

“Ngươi là nói nam nhân toàn thân tử khí mới vừa rồi?” Thấy Vân Khê gật đầu, Long Vương thâm trầm nói, ” Trên người bằng hữu kia có khí tức rất tương tự cùng quái vật kia, nó hướng dẫn hắn nhảy vào vực sâu, chắc là có ý đồ khác. Quái vật kia vạn năm trước chính là bị phong ấn ở đáy vực sâu kia, phía dưới là nơi ở của nó, ta cùng với Vương Hậu không có nắm chắc, cũng không dám tự ý vào.”

Vân Khê ngưng mắt nhìn phương hướng vực sâu, như có điều suy nghĩ.

Một lúc sau nàng bỗng nhiên truyền bí âm cho Long Vương: “Ta nghĩ, ta muốn đi xuống xem một chút. Long Vương bệ hạ, có thể hay không xin ngài mang ta đi xuống dưới một chuyến? Vô luận như thế nào, ta cũng muốn xác nhận an nguy sinh tử bằng hữu ta.” Sở dĩ là dùng bí âm, là bởi vì nàng không muốn quấy nhiễu đến Thiên Tuyệt, sợ hắn sẽ ngăn cản nàng, hoặc là cùng nàng đi mạo hiểm. Nàng cũng biết mình đi chuyến này rất nguy hiểm, nhưng là trong lòng nhớ đến an nguy Hách Liên Tử Phong, nàng phải mạo hiểm đi một lần.

Long Vương chớp mắt, đưa mắt nhìn nàng hồi lâu, thấy nàng kiên trì, hắn khẽ gật đầu.

“Thiên Thiên, ngươi muốn đi đâu?” Vân Trung Thiên nhận thấy được nàng quái dị.

Vân Khê hướng hắn lắc đầu, ý bảo hắn không nên kinh động Thiên Tuyệt, truyền bí âm nói: “Ca ca, ta cùng Long Vương đi xuống vực sâu xem một chút, an nguy của Thiên Tuyệt cùng Tiểu Mặc liền phó thác cho ca ca.” Nàng đem Ngọa Long cư cẩn thận đưa vào tay của hắn, con gái của nàng, cùng các bằng hữu của nàng, nàng không thể mang theo bọn họ cùng đi mạo hiểm, nhưng là nàng phải đi, nàng thấy quá tim của mình thật đau.

“Thiên Thiên, nếu như ngươi thật muốn đi, ca ca cùng với ngươi đi.” Vân Trung Thiên kiên trì nói.

Vân Khê kiên quyết lắc đầu, hướng hắn mỉm cười nói: “Yên tâm, mạng của ta quá lớn, không có việc gì.”

Bên kia Long Vương đã biến thân, chờ chực ở vách đá, Vân Khê nhẹ nhàng phi thân nhảy lên lưng Long Vương. Sợ là từ trước tới nay, người có thể ngồi lên phía sau lưng Long Vương chỉ có một mình nàng.

Ngài là Long Vương của Long Vương cốc, là đại nhân vật đứng đầu Long Tường đại lục, những đại gia tộc kia cùng các gia chủ cũng đều phải cúi đầu cúng bái ngài.

Mà Vân Khê là lần đầu tiên ngồi lên phía sau lưng Long Vương, thấy vậy các cao thủ lại vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ.

Vân Khê giờ phút này không nghĩ quá nhiều, cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, nàng hiện tại một lòng chỉ muốn xác nhận sự sống chết của Hách Liên Tử Phong.

Đợi Vân Khê ngồi vững vàng, Long Vương thân hình nhảy lên một cái, không chút do dự nhảy vào khoảng không dưới đáy vực sâu.

Vân Trung Thiên căng thẳng bước nhanh rồi chạy như bay đến vách đá, cúi đầu ngắm nhìn nhưng đã sớm không thấy bóng dáng muội muội, trán không khỏi nhăn lại.

Trong Ngọa Long cư, Long Thiên Tuyệt mở ra hai mắt, khẽ thở dài.

Vân Khê còn tưởng rằng có thể giấu diếm được hắn, ai ngờ hắn cùng với Kỳ Lân thần thú tâm linh tương thông, Kỳ Lân thần thú ở bên ngoài có thể nhìn thấy rõ nên hắn cũng thấy rõ.

Hắn biết mình là không cách nào ngăn trở nàng, cho nên hắn cũng không có ý định ngăn trở, hắn hiện tại chỉ có nắm chặt thời gian đem đả thương trên người chữa khỏi, mau sớm đi ra ngoài giúp nàng.

Hắn tâm tư vừa động ở phía ngoài Ngọa Long cư, Kỳ Lân thần thú lập tức có cảm ứng, bay lên trời đuổi sát Long Vương cùng hướng biến mất mà nhảy xuống.

Gió bên tai thanh âm gào thét, Vân Khê dán chặt lấy lưng Long Vương nghe thấy được trong không khí truyền đến từng đợt khí tức bàng bạc.

Càng xuống đáy vực, không khí càng lạnh như băng, gió lớn mãnh liệt, bão táp gào thét, gào khóc thảm thiết.

Vân Khê cả người run run, cảm giác nguy hiểm ở gần tới.

Lúc này, từ trong cơ thể của nàng, truyền đến âm thanh Cửu cô cô: “Hơi thở rất quen thuộc ta thật giống là ngửi được ở đâu đó. Long Vương Tiểu Tử, ta trước kia có phải là đã gặp qua ngươi?”

Vân Khê cảm giác được rõ ràng phía dưới Long Vương cả người run lên hạ xuống, đoán chừng là bị Cửu cô cô kia làm cho kinh động. Nó đường đường là Long Vương, lại có người gọi nó là “Long Vương tiểu tử”, tình cảnh này thật giống như Vân Khê ở cùng Tiểu Bạch nói rất đúng, thấy thế làm sao không tức cười.

“Ngươi là……” Long Vương chỉ hỏi thanh âm kia, không thấy hình dáng, cũng khó trách không thể phân biệt được.

“Ta là Cửu cô cô của ngươi!”

Lần này, đổi lại Vân Khê run lên.

Má ơi, Cửu cô cô, ngươi nghĩ thế nào có thể hại chết ta là hay không?

Vạn nhất Long Vương nổi đóa, đem ta từ trên người đánh xuống, ngươi có chịu trách nhiệm không?

Long Vương lần này bình tĩnh rất nhiều phe phẩy lắc lắc đầu rồng nói: “Chưa nghe nói qua.”

Cửu cô cô thở dài: ” Bọn tiểu bối các ngươi kiến thức nông cạn quá, nhớ năm đó Cửu cô cô ta tung hoành giang hồ khi đó còn không biết các ngươi đang đầu thai ở đâu.”

“Cửu cô cô, ngươi nghĩ được chuyện trước kia rồi?” Vân Khê vui mừng.

“Còn không có! Bất quá hẳn là không kém là bao nhiêu.” Cũng không biết Cửu cô cô chỗ nào bùng lên lòng tự tin, lại dám ở trước mặt Long Vương như thế lớn lối, Vân Khê đổ mồ hôi từng giọt, không dám nói thêm cái gì nữa.

Kèm theo chung quanh không khí thẳng tắp đến một tiếng gầm gừ vô cùng tính chất uy hiếp đột nhiên bộc phát, từ đuôi đến đầu, một làn sóng tinh thần lực truyền đến, như muốn đẩy lùi bọn họ.

Long Vương há mồm, giống như trước gầm thét một tiếng, đem sinh lực kia đè ép trở về.

Vân Khê thừa dịp thời cơ tuyệt hảo, đồng thời thi triển ra ẩn thân thuật cùng Na Di thuật, biến mất ở sống lưng Long Vương. Theo hướng công kích của luồng tinh thần lực, nàng dựa vào cảm giác tùy ý rơi xuống.

Trong không khí, tử khí càng lúc càng dày đặc, trong bóng tối, Vân Khê mơ hồ thấy được một đạo ánh sáng yếu ớt trong vực sâu đến từ một bên vách đá. Nàng xoay người thay đổi vừa chuyển hướng ánh sáng sâu kín nhẹ nhàng đi vào.

Nàng chân trước cứng rắn bám vào vách đá, chân sau liền có một cổ khí mạnh mẽ từ dưới đi lên phản kích trở về. Nàng nếu là chậm một bước, liền sẽ theo cổ lực lượng này cùng nhau cuộn tất cả trên.

Cửa vào quá hẹp, song từ từ đi lại mấy bước, trước mắt rộng mở trong sáng.

Một huyệt động kỳ dị xuất hiện ở trước mắt của nàng, sở dĩ nói nó kỳ dị, là bởi vì huyệt động này rất mất trật tự từ các loại thạch nhũ, măng đá, hố cao thấp, hoàn toàn không có trật tự. Từ góc độ của nàng nhìn sang, trong huyệt động, rất nhiều cảnh tượng cũng bị nham thạch san sát mọc lên che khuất, chỉ có thể nương nhờ chút ánh sáng phản chiếu từ măng đá, để quan sát xung quanh.

“Ngươi rốt cuộc là người nào? Tại sao kêu gọi ta?”

Trong huyệt động, truyền đến âm thanh.

Vân Khê nhận ra được, chính là thuộc về Hách Liên Tử Phong.

Trong bụng nàng vui mừng, vội vàng men theo âm thanh đi tìm.

“Ngươi không cảm thấy trên người chúng ta có khí tức rất giống nhau sao?” Là âm thanh của một người đàn ông khác.

Huyệt động bên trong, tại sao lại xuất hiện người nam nhân thứ hai?

Vân Khê tăng nhanh bước chân đồng thời tận lực không để cho không khí có tiếng động như thế mới không để cho cao thủ phát hiện.

“Không! Ta với ngươi tuyệt đối không giống nhau! Ngươi đừng vội nói nhảm!”

Chuyển quá mấy cái khúc quanh, Vân Khê rốt cục thấy được Hách Liên Tử Phong, bóng lưng của hắn đối diện nàng, ở phía trước hắn là thân ảnh một người nam nhân.

Thật tốt quá! Hách Liên đại ca quả nhiên không có chết!

“Thật không giống sao?” Một đạo tử quang bỗng nhiên cường thế bao phủ ở trên người Hách Liên Tử Phong, tuổi thơ của hắn, hắn trưởng thành như thế nào, hết thảy quá trình như phim điện ảnh, lần lượt hiện lên từng hình ảnh ở phía trước trên thạch bích.

Ngày hắn mới ra đời cuồng phong gào thét tử khí từ trên trời giáng xuống vào bên trong phòng sinh. Ngoài trừ mẫu thân hắn ra cùng với Hách Liên gia chủ không một ai may mắn thoát khỏi hết thảy đều chết oan chết uổng.

Hách Liên gia chủ trên mặt hoảng sợ cùng Bắc Thần Mẫn Nhi trên mặt vui mừng…… Mà hắn, Hách Liên Tử Phong, cũng giống một hài nhi vừa mới vừa sinh ra. Hắn híp mắt ngủ một cách thản nhiên vẻ mặt xinh đẹp hoàn toàn không biết phía ngoài đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Chính là bởi vì ngày mới ra đời cuồng phong gào thét tử khí phủ xuống, cho nên hắn được đặt tên là Tử Phong.

Mẹ của hắn rất thương yêu hắn, coi hắn là của quý, phụ thân của hắn đối với hắn trốn tránh, còn gia tộc Hách Liên người cũng bởi vì thái độ gia chủ đối với hắn nên cũng trốn tránh hắn…… Đây chính là lúc tuổi thơ mười tuổi của hắn.

Mười tuổi một năm kia tình yêu thương của mẫu thân hắn đột nhiên thay đổi.

Trên thạch bích xuất hiện hình ảnh hắn bị mẫu thân chôn ở nơi băng tuyết ngập trời, hắn tận mắt nhìn mẫu thân đi theo một nam nhân, tay trong tay. Hắn mất đi âm thanh, mất đi tất cả khí lực trên người, hắn vội vàng mở miệng nói cho chính mình là có chết cũng không yêu cầu nàng giúp hắn!

Cuộc sống ngày từng ngày đi qua, hắn bỏ đi hy vọng sống sót, đã nghĩ muốn như vậy mà đi, cứ như vậy rời đi nhân thế. Cõi đời này đã không có bất kỳ điều đáng giá làm hắn lưu luyến……

Vân Khê thấy sự non nớt đơn thuần trên khuôn mặt hắn xuất hiện tuyệt vọng cùng cực kỳ bi ai không nhịn được bưng kín miệng mình đỏ mắt muốn khóc.

Từ trước nghe hắn nói lên chuyện này, nàng không có cảm xúc lớn như thế, hôm nay thông qua thạch bích, thấy được một màn chân thật kia nàng không cách nào dửng dưng được.

Chỉ một lần yêu thích, chỉ một lần dựa vào, đột nhiên hắn lại cách xa như vậy vô tình, quyết tuyệt, nàng có thể cảm nhận được tâm của hắn rỉ máu.

Nếu đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ tuyệt vọng sao?

Hình ảnh vừa thay đổi đi tới nơi rừng trúc quen thuộc. Tất cả hình ảnh chỉ thấy hắn liều mạng tập võ ngày đêm.

Đây là hắn từ trước đến nay sống như vậy sao?

Cho đến……

Thạch bích trong tấm hình, đột nhiên xuất hiện thân ảnh của nàng, Vân Khê trong lòng ngẩn ra. Trong tấm hình nàng thấy được mình lần đầu tiên xuất hiện ở Ngạo Thiên đại lục.

Bọn họ lần đầu tiên nhìn nhau, lần đầu tiên nói chuyện với nhau, sự lạnh lùng của hắn, trong lòng của hắn giãy dụa, hắn đi đến rồi quay lại, đều nhất nhất rõ ràng xuất hiện.

Nàng thấy hắn đem cửu chuyển linh châu đưa vào trong cơ thể nàng, đem nàng từ địa ngục kéo trở lại, nàng nhận thấy ánh mắt khác thường của hắn ở trên mặt của nàng

Nhìn xung quanh, thật lâu, xuất thần. Nàng thậm chí thấy hắn cắt lấy thịt trên cổ tay mình đút cho nàng ăn……

“Nôn!”

Vân Khê nhịn không được, âm thanh muốn nôn kinh động đến người phía trước.

Nàng trăm triệu lần không nghĩ tới việc đó đã tạo thành bóng ma trong lòng nàng khi bọn hắn lần đầu tiên gặp mặt đã xảy ra. Nàng còn ăn thịt trên người của hắn…… Trời ạ, tại sao có thể như vậy?

Xuất thần, một trận gió màu tím quét tới, tìm được vị trí chính xác của nàng, đem nàng cả người quăng qua.

Ẩn thân thuật tạm thời mất tác dụng lộ ra tung tích của nàng.

“Khê Nhi?!” Hách Liên Tử Phong lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Vân Khê ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, vừa đảo mắt nhìn về phía một bên kia.

“A!” Cho dù nàng trấn định thế nào, cũng bị cảnh trước mắt làm cho kinh khiếp. Hắn…… Hắn đến tột cùng là cái quái gì?

Chỉ thấy người trước mắt nửa người nửa thú, trên người là người, hạ thân nhưng lại như là cùng với quái vật màu tím kia là một thân thể chợt nhìn rõ ràng chính là nửa người nửa yêu!

Một đạo ánh sáng từ trong mắt yêu nhân đánh tới, Vân Khê cảm thấy áp lực nặng nề.

Hách Liên Tử Phong khom người, đem nàng từ trên mặt đất đỡ dậy, hướng về phía yêu nhân trợn mắt nhìn: “Ta không cho phép ngươi làm tổn thương nàng, nếu không nghe lời ngươi chỉ có thể có được thi thể của ta thôi!”

Yêu nhân không để ý đến hắn, chẳng qua là hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Vân Khê, ánh mắt nhìn như anh tuấn, kì thực âm tà trên mặt, từ từ triển lộ ra vui sướng, hắn hắng giọng phá lên cười: “Ha ha ha, trời cũng giúp ta! Không nghĩ tới lại có chánh thống huyết mạch hậu duệ Vân tộc tự mình đưa tới cửa thật tốt quá! Thật tốt quá! Chỉ cần ta hút khô máu trên người của ngươi nói không chừng ta liền có thể lại thấy ánh mặt trời rồi, ha ha ha……”

Hách Liên Tử Phong nhận thấy được có cái gì không đúng, vội vàng lôi kéo Vân Khê chạy đi ra ngoài hang động: “Khê Nhi, đi mau!”

Vân Khê cũng nhận thấy được mình đến nhầm địa phương: tự dưng đem mình đưa đến cửa tặng thuốc bổ cho hắn, hai người cùng nhau chạy như điên ra bên ngoài.

Phía sau bọn hắn yêu nhân cười lớn tiếng cuồng phóng không ngừng: “Muốn chạy? Các ngươi nghĩ nơi này là nơi nào? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Hết thảy trở lại cho ta!”

Vân Khê cùng Hách Liên Tử Phong bên hông hai người bị hai lực vô hình quấn quanh, ngăn trở bọn họ đi về phía trước. Đồng thời hai người cũng lôi lôi kéo kéo trở về, nặng nề té xuống.

“Muốn chạy? Hai người các ngươi nếu tới, vậy thì ai cũng đừng nghĩ chạy được!” Yêu nhân yêu lè lưỡi, liếm môi của mình, từng bước tiến tới gần hai người.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky