Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 6 – Chương 87: Tiểu Mặc ca ca, cứu muội

Tác giả: Bắc Đằng
Chọn tập

Nhìn không thấy đường ven biển, trước mắt mọi người chỉ thấy điểm trắng nổi lơ lửng, nhìn kỹ, mới biết những con cá chết kia màu ngân bạch (trắng bạc).

Trên bờ cát, ba con Thần long nằm hỗn độn, không nhúc nhích.

Trong đống cát, một đoàn kiến đen thui chui ra, đoàn kiến gan lớn đó đang bò lên long thân, gặm thân thể của một con rồng trong số ba con đó.

Hơi thở chết chóc, khiến cho vùng biển này trở thành một mảnh “Biển Chết”, trên bầu trời toàn bộ từng đàn chim đều bay vòng qua, cách xa cái hải vực này, ngay cả trong không khí cũng là tĩnh mịch nặng nề.

Ngao ngao ngao ——

Bầu trời xa xăm, một đám Thần long bay tới, kèm theo thanh âm ngâm nga của bọn họ, trên bờ cát, cuồng Phong gào thét. Đội quân kiến đen bị kinh sợ, thoáng cái biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng.

“Đại vương, nhìn, ở nơi này!”

Long Vương không đợi nhắc nhở, con mắt sắc bén đã sớm phát hiện vị trí của ba con Thần long, Long Vương cúi người bay xuống, lúc rơi xuống đất, hóa thành hình người, khom người đi kiểm tra thương thế trên người của ba con Thần long.

Long Hậu cũng hóa thành hình người, đứng ở bên cạnh Long Vương: “Đại vương, người nhìn ánh mắt của bọn họ, ánh mắt của bọn nó hiện ra màu đen, điều này nói rõ bọn họ bị trúng độc. Chết tiệt, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cái hải vực này chúng ta từ trước cũng thường xuyên đến, chưa bao giờ phát sinh chuyện kỳ lạ như thế……”

Long Vương ánh mắt nhìn chăm chú vào Hải Vực, thật lâu không nói.

Long Vương không nói, những con Thần long khác lại càng không dám tùy ý lên tiếng, hiện trường lâm vào một bầu không khí yên lặng.

“Phụ thân, mẫu thân!” Một tiếng gọi thanh thúy phá vỡ bầu không khí yên lặng này, nhóm Thần long gào khóc vui mừng, là Tiểu thái tử của bọn họ đến.

“Tiểu Long Long, cho mẫu thân ôm một cái!” Long Hậu cười híp mắt, ôm nó vào trong ngực.

“Mẫu thân! Tiểu Long Long rất nhớ người ——” một đoàn màu trắng lao vào trong ngực của Long Hậu, ra sức cọ.

Long Hậu vừa cao hứng, vừa tức giận: “Đồ không có lương tâm, hiện tại mới đến gặp mẫu thân.”

“Mẫu thân, đừng nóng giận, hôn nhẹ một cái a……” Một đoàn màu trắng bò tới gương mặt của Long Hậu, bẹp bẹp, hôn suốt một vòng, chọc cho Long Hậu cười khanh khách không ngừng.

Một nhà ba người Vân Khê đứng cách hai mẹ con cách đó không xa, lẳng lặng nhìn một màn này, không có tiến lên quấy rầy.

Long Vương ôn nhu nhìn hai mẹ con, rất nhanh đem tầm mắt chuyển dời đến trên người vợ chồng Vân Khê: “Các ngươi tới vừa lúc, cái hải vực này gặp chuyện rất kỳ lạ, Bổn vương trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra được điều gì, không biết các ngươi có biết tin tức gì không?”

“Ta xem bọn họ một chút đến tột cùng là trúng loại độc gì.” Vân Khê tiến lên, kiểm tra ba con Thần long và mấy xác cá chết trên bờ cát một chút, vẻ mặt của nàng có vẻ hơi khác thường.

“Khê Nhi, như thế nào?” Long Thiên Tuyệt hỏi.

Vân Khê suy tư chốc lát, nói: “Rất khó nói! Loại chất độc này rất là xảo quyệt, phản ứng trên thân của những con cá chết này với phản ứng trên thân của ba con Thần long hoàn toàn không giống nhau, ta chỉ quen thuộc với độc tính áp dụng ở trên thân người, nếu có người cũng trúng loại độc này, có lẽ ta có thể đoán chính xác được.”

“Vậy thì đi bắt người, để cho hắn uống nước biển, xem hắn rốt cuộc có phản ứng như thế nào.” Trong nhóm Thần long, có trưởng lão của nhóm Thần long mở miệng nói.

Long Hậu hai mắt khẽ căng ra, tức giận trợn mắt nhìn qua: “Chúng ta mặc dù là Long Tộc, nhưng có nguyên tắc của Long Tộc, tại sao có thể tùy tiện nói bắt người liền bắt người? Nếu có người muốn bắt Long tới kiểm nghiệm độc tính, bắt ngươi đi, ngươi có thể đáp ứng?”

“Mẫu thân, đừng nóng giận, đừng nóng giận!” Tiểu Bạch cọ cổ mẫu thân, trấn an.

Long Hậu cúi đầu, sắc mặt nhất thời thay đổi, ấm giọng nói: “Tiểu Long Long nói không tức giận, mẫu thân sẽ không tức giận.”

Thần long trưởng lão rụt cổ, không dám mở miệng, nó cũng là gấp gáp, cho nên mới không kịp lựa lời mà nói, ai bảo ba con Thần long này là hậu duệ nhất mạch của lão chứ?

“Đại vương, mau nghĩ biện pháp cứu cứu bọn nhỏ đi.”

Long Vương thâm trầm gật gật đầu: ” Hài tử của Long Tộc, cũng là hài tử của Bổn vương, Bổn vương không có lý do nào để không cứu bọn nó. Long phu nhân, ngươi là cao thủ luyện đan, có thể vì hài tử của Long Tộc luyện chế ra đan dược giải độc hay không? Nếu ngươi có thể luyện chế ra đan dược, cứu sống ba người bọn họ, ta nguyện ý phá lệ, cho Long gia các ngươi đến ở Long Vương cốc của ta……”

Hai người Vân Khê và Long Thiên Tuyệt liếc mắt nhìn nhau, đều nghe ra điều khó xử trong lời nói của Long Vương, để cho người Long gia tiến vào Long Vương cốc, là vì cứu ba con Thần long mà không thể không nhượng bộ. Vợ chồng hai người là những người thông minh, sao lại không hiểu sự lợi hại trong đó?

“Long gia chúng ta và Long Vương cốc từ trước đến giờ vẫn luôn có quan hệ tốt đẹp, hiện tại Long Vương cốc cần chúng ta giúp đỡ, chúng ta tự nhiên tận tâm tận lực (dốc lòng dốc sức). Về phần chuyển vào bên trong cốc, chúng ta tâm lĩnh. Long Vương cốc là một chỗ sạch sẽ, chúng ta cũng không hi vọng thấy nó bị chiến tranh vấy bẩn, Long gia chúng ta đã có chỗ để đi, nên Đại vương không cần lo lắng.” Long Thiên Tuyệt nói.

Long Vương ánh mắt chợt lóe, gật đầu, không có nói cái gì nữa.

Lời nói dư thừa, cũng là khách sáo, ông là vương giả, không am hiểu nhất là lời khách sáo. Mà đối với bằng hữu, ông càng thêm khinh thường nói những lời nói khách sáo, kết bạn chân thành mới là đáng quý nhất.

“Trước đem cái hải vực này trông coi, không nên để cho bất kỳ Long Tộc và người nào tiếp xúc đến Hải Vực, ta và Thiên Tuyệt đi xung quanh quan sát một chút, xem có người nào bởi vì ăn phải cá ở đây mà bị trúng độc hay không.” Vân Khê nói đâu vào đấy, nàng hoàn toàn tán thành ý kiến của Long Thiên Tuyệt, giúp đỡ Long Tộc, phải không cần báo đáp, Long gia cũng không nên mang đến những tai họa không cần thiết cho Long Vương cốc.

Long Hậu nhìn về phía vợ chồng hai người, tự đáy lòng nói: “Các ngươi đi đi, ta sẽ thay các ngươi chăm sóc tiểu Mặc thật tốt.”

“Long nương, con muốn cùng đi với phụ thân và mẫu thân.” Tiểu Mặc kiên quyết cự tuyệt, nó quay đầu nhìn mẫu thân, trong ánh mắt toát ra vẻ khác thường.

Vân Khê trong lòng hơi động một chút, tâm tình không khỏi xúc động, tâm tư nhi tử cư nhiên tinh tế như thế, cũng không phải bởi vì lúc trước nàng một phen dụ dỗ lừa gạt mà tin, nhi tử vẫn như cũ ở lo lắng cho tình trạng kỳ lạ của nàng.

“Tiểu Mặc vẫn nên đi theo chúng ta thì hơn.”

Một nhà ba người dọc theo đường ven biển, một đường thăm dò, phát hiện dọc theo bờ cá chết rất nhiều, hơn nữa lúc đi ngang qua một làng chai nhỏ, cát chết trên bờ chất thành núi, nhiều đến nỗi khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng.

Cả thôn im ắng, an tĩnh làm cho người khác hít thở không thông.

“Mẫu thân, mau nhìn! Bên kia ở cổng làng chài đó có một hài tử ngã xuống.”

Theo hướng Tiểu Mặc chỉ, Vân Khê thấy được ở cổng làng chai đó có một bóng đen nho nhỏ ngã xuống dưới gốc cây cổ thụ, vị trí bóng đen ngã xuống đất có chênh lệch chút ít, nếu không phải cẩn thận quan sát, chỉ cho là bóng dáng của cây cổ thụ, sẽ không nhận thấy được là nơi đó có một người ngã xuống.

“Đứa nhỏ này trúng độc, nhìn bệnh trạng, có chút tương tự với những con cá chết kia. Thiên Tuyệt, ngươi nhanh đi vào trong làng xem một chút, có còn người sống hay không?” Vân Khê nói.

Long Thiên Tuyệt sau khi rời đi, mẫu tử hai người ngồi dưới đất, kiểm tra thân thể hài tử.

“Mẫu thân, người nhìn này, hắn chỉ mang có một con chiếc giầy, chắc là không phải từ trong thôn trốn ra?” Tiểu Mặc chỉ vào một chiếc giầy trên chân của hài tử nói.

Vân Khê chân mày nhăn lại, trầm tư nói: “Chuyện này sau lưng sợ là không có đơn giản như vậy, chờ phụ thân con sau khi xem xét trở về sẽ biết.”

“Con đi tìm một chiếc giầy khác của hắn, có lẽ là có thể biết hắn trốn ra từ nơi nào.” Không đợi Vân Khê đáp lại, Tiểu Mặc đã đứng dậy, một mình đi tìm giầy.

Vân Khê không có ngăn cản con, ở phía sau không quên nhắc nhở dặn dò: “Tiểu Mặc, nhớ không nên tùy tiện đụng chạm bất kỳ đồ gì, tìm được giầy, thì lập tức phát tín hiệu cho mẫu thân.”

“Dạ. Con biết rồi!”

Nhìn nhi tử bộ dạng giống như nhà trinh thám nhỏ, nhiệt tình mà tích cực, ở trên đường nhỏ chạy đi, Vân Khê vui mừng mà cười, có lẽ nàng không nên lại xem con là hài tử không hiểu chuyện mà đối đãi nữa, con trai của nàng đã từ từ lớn lên, bắt đầu có bóng dáng phụ thân của nó, xử sự cùng suy nghĩ đều từ từ thành thục.

Có lẽ, nàng là nên hảo hảo mà rèn luyện cho con, để cho con có thể có nhiều cơ hội tự mình lựa chọn hơn, chỉ sợ có một ngày nàng rời đi, phụ thân của con không có ở bên cạnh con, con cũng có thể mình chiếu cố tốt chính mình.

Thở dài một tiếng, Vân Khê cúi đầu, tiếp tục xem xét độc trên người đứa bé trước mắt này. Đây không phải là loại độc bình thường, hoặc là loại độc dược đơn giản nào đó, Vân Khê nói không ra lời nguyên nhân là gì, nhưng nàng đã ý thức được chuyện sau lưng không tầm thường.

Độc tính quỷ dị như thế, nếu không phải thiên tai, chính là có người gây tai họa.

Vô luận là bên nào, cũng không phải là dấu hiệu tốt.

“Khê Nhi, chuyện này đúng là không ổn, trong thôn một bóng người cũng không trông thấy.” Long Thiên Tuyệt rất nhanh trở về, vẻ mặt ngưng trọng, hết sức nghiêm túc.

“Xem ra độc trong nước biển không phải là thiên tai, mà là vì người……” Vân Khê từ trong lòng ngực móc ra một đan dược, đưa vào trong miệng hài tử, quan sát chốc lát, còn không có nhìn thấy hài tử tỉnh lại, nàng nhìn không tốt lắc đầu, ” Đan dược của ta độc bình thường cũng có thể giải được, nhưng bây giờ lại không có tác dụng, xem ra ta phải nhanh chóng nghiên cứu chế tạo ra một loại đan dược mới mới được.”

“Mấy ngày qua nàng đã rất vất vả rồi, không nên nóng vội, biện pháp chắc chắn sẽ có.” Long Thiên Tuyệt ngưng mắt nhìn thật sâu vào đôi mắt ngày càng hõm sâu của nàng, đau lòng nói.

Vân Khê cười một tiếng, không biết nên nói cái gì.

Nơi xa, thanh âm xa xa của Tiểu Mặc truyền tới: “Mẫu thân, con tìm được rồi, mau tới!”

Hai vợ chồng tạm thời đưa đứa bé vào Ngọa Long cư, rất nhanh chạy tới vị trí nhi tử.

“Mẫu thân, con ở chỗ này tìm được một chiếc giầy giống hệt với chiếc kia, lại ở dưới giường tìm được cái này……” Tiểu Mặc đem một khối lệnh bài làm bằng đồng giơ lên cao, vẻ mặt nghiêm túc phân tích nói, “Tấm lệnh bài thuộc về Gia tộc Đoan Mộc, con đoán vị tiểu đệ đệ kia nhất định là vì tránh né cao thủ của gia tộc Đoan Mộc, mới liều mạng chạy đi. Sau khi con vào trong làng, dọc theo đường đi cũng không có phát hiện bất luận kẻ nào, con nghĩ cả người trong làng có thể đã bị cao thủ của gia tộc Đoan Mộc bắt đi, có phải hay không?”

Nghe nhi tử phân tích có trật tự, hai vợ chồng liếc nhau một cái, đồng loạt mỉm cười.

“Vậy theo phán đoán của con, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào đây?” Long Thiên Tuyệt cười nhìn nhi tử, rất mong đợi câu trả lời của bé.

Tiểu Mặc cắn cắn môi, suy tư chốc lát, nói: “Chúng ta nhất định là phải đi gia tộc Đoan Mộc điều tra nghe ngóng một chút, nhưng, nếu như người của gia tộc Đoan Mộc thật sự làm chuyện xấu, chắc chắn sẽ không nói toạc ra, cũng sẽ không dễ dàng thừa nhận. Muốn bắt được nhược điểm của bọn họ, trước tiên vẫn phải âm thầm điều tra……Ân, không bằng để cho con trà trộn vào gia tộc Đoan Mộc điều tra đi, con nhất định sẽ tra rõ ràng chân tướng sự tình!”

Một đôi mắt long lanh ánh mắt đột nhiên phát sáng chói lọi, Tiểu Mặc nắm chặt quả đấm nhỏ, nóng lòng muốn thử.

Vân Khê buồn cười liếc về phía con: “Con rốt cuộc là vì muốn đi điều tra chân tướng, hay là muốn đi gặpTiểu Tĩnh?”

“Đương nhiên là vì muốn đi điều tra chân tướng!” Tiểu Mặc đúng lý hợp tình, chống lại ánh mắt không tin của mẫu thân, hắn đáng yêu gãi đầu, Tiểu Mặc ngượng ngùng nở nụ cười ngây ngô, “Ách…… Thuận tiện……Thuận tiện gặp một lần Tiểu Tĩnh và Đoan Mộc gia gia, bọn họ nhất định đều rất nhớ con.”

Là con nhớ Tiểu Tĩnh đi?

Vân Khê không có vạch trần tiểu tâm tư của nhi tử, cùng Long Thiên Tuyệt bàn bạc một phen, quyết định sẽ để cho Tiểu Mặc một mình đi đến gia tộc Đoan Mộc, còn vợ chồng hai người, tất nhiên là ở trong bóng tối bảo vệ.

Nhưng nếu sự thật giống như tưởng tượng của bọn họ, thì vợ chồng hai người bọn họ đi đến, nhất định sẽ khiến cho cao thủ của gia tộc Đoan Mộc phòng bị, mà ngược lại Tiểu Mặ đi một mình, cao thủ của gia tộc Đoan Mộc còn không đến mức đối với một hài tử sinh ra lòng phòng bị.

Vợ chồng hai người bọn họ ở sau lưng làm việc cũng dễ dàng hơn nhiều.

Sau khi bàn bạc, một nhà ba người liền hướng gia tộc Đoan Mộc xuất phát.

Gia tộc Đoan Mộc.

Bên hồ nước, có một cô bé đang ngồi, thân ảnh của cô bé yếu ớt, ôm hai đầu gối ngồi ở bên hồ nước, ánh mắt ngơ ngác nhìn chăm chú hồ nước, giống như một loại tọa hóa (đạo Phật chỉ Hòa thượng ngồi chết), không nhúc nhích.

Người không biết, còn tưởng rằng cô bé đang xem phong cảnh gì đó tuyệt đẹp, thế cho nên mới khiến cho cô bé nhìn đến nỗi si mê như vậy.

Nhìn kỹ, lại phát hiện bên trong hồ nước bèo rong và một số thứ linh tinh, bị bỏ hoang đã lâu.

Nơi này là nơi vắng vẻ nhất của gia tộc Đoan Mộc, có rất ít người qua lại, cô bé thường xuyên một mình một người ngồi ở chỗ nầy ngẩn người, ngồi xuống chính là ban ngày, bóng lưng cô độc, thấy vậy làm người ta thương tiếc.

Cách đó không xa ở phía sau cô bé, có một đám hài tử đang tới gần, ngó dáo dác nhìn quanh, ghé đầu vào nhau rì rầm.

“Ta nói rồi, nó khẳng định ở chỗ này.” Trong đó một đứa bé gái lớn tuổi nhất ánh mắt lóe ra tia kinh thường, hừ lạnh, “Ngày mai sẽ tiến hành cuộc lựa chọn Tân Tú một năm một lần của gia tộc, Đoan Mộc Tĩnh là trở ngại lớn nhất chúng ta, chúng ta phải nghĩ biện pháp ngăn cản nó tham gia trận đấu!”

“Nịnh Nhi, lấy thực lực của ngươi, đối phó một Đoan Mộc Tĩnh, còn không phải là dễ như trở bàn tay sao? Cần gì cùng nó so đo? Huống chi, ngươi còn có vũ khí bí mật mà.” Nữ hài bên cạnh nói.

Đoan Mộc Nịnh Nhi cúi đầu, nhìn về phía chiếc vòng trên cổ tay mình, một chút Thúy Hồng vô cùng mê hoặc lòng người, nàng hài lòng câu môi cười một tiếng: “Đây là gia gia sai người, nhờ luyện khí minh Triệu đại sư tạo ra cho ta. Gia gia nói, hắn nhờ Triệu đại sư đồng thời chế tạo hai chiếc vòng tay, một cái cho ta, một cái khác cho Đoan Mộc Tĩnh……”

“Cái gì? Đoan Mộc Tĩnh cũng có một cái?” Nữ hài bên cạnh căm giận bất bình, đáy mắt khó mà che dấu sự ghen tỵ.

Đoan Mộc Nịnh Nhi ha hả cười một tiếng, mấy phần đắc ý: “Thật sự nó có một chiếc, nhưng chiếc vòng kia của nó căn bản không có biện pháp so với của ta. Gia gia nói, chiếc vòng tay kia của Đoan Mộc Tĩnh chẳng qua là một chiếc vòng bình thường, căn bản không có tác dụng gì, chiếc vòng tay của ta mới thật sự là bảo bối, có công hiệu đặc biệt nga!”

Thấy nó nói thần thần bí bí, mấy đứa trẻ bên cạnh càng thêm tò mò.

“Mau cho chúng ta xem một chút, rốt cuộc có cái gì công hiệu đặc biệt gì?”

“Đúng vậy a, Nịnh Nhi, cho chúng ta xem một chút đi.”

Đoan Mộc Nịnh Nhi vừa định biểu diễn, đột nhiên con ngươi đảo một vòng, sinh ra vài phần tâm tư, đám bạn bên người nó, ngày mai cũng muốn cùng nàng cùng nhau tham gia cuộc lựa chọn Tân Tú của gia tộc, bọn họ cũng là đối thủ cạnh tranh của nó. Nếu bí mật về công hiệu của vũ khí của nó để cho bọn họ biết, nó còn lấy cái gì để thắng?

“Ngày mai tại thời điểm tỷ võ, các ngươi sẽ biết thôi, bây giờ là nhanh nghĩ xem, làm sao để đối phó Đoan Mộc Tĩnh? Đừng quên, nó còn có một mắt có thể biết trước tương lai, chúng ta vẫn không có thấy được sự lợi hại của con mắt thứ ba của nó, vạn nhất tại thời điểm tỷ võ ngày mai, nó đột nhiên sử dụng con mắt thứ ba của nó……”

“Nịnh Nhi nói rất đúng, bất kể như thế nào, không thể để cho một ngoại nhân thắng cuộc tranh tài, đoạt mất tư cách của chúng ta.”

“Đúng, tuyệt đối không thể để cho nó thắng cuộc tranh tài!”

“Có……” Đoan Mộc Nịnh Nhi đáy mắt tinh quang chớp động, hướng về phía đám bạn bảo ngừng nói chuyện, sau đó dẫn theo đám bạn rón ra rón rén, từ từ nhích tới gần phía sau Đoan Mộc Tĩnh.

Đoan Mộc Tĩnh còn đang ngẩn người, đột nhiên nhận thấy được phía sau có động tĩnh, bé hoàn hồn, quay đầu nhìn lại, sau lưng đột nhiên tới một cổ lực đẩy, đem bé đẩy mạnh về phía trước. Thân thể của bé nghiêng về phía trước, cả người nhỏ bé lao xuống, bùm một tiếng, lọt vào trong hồ nước.

“Ọc ọc ọc ——”

Bé không hề phòng bị, há mồm muốn hô lớn, trong miệng đột nhiên tràn vào một ngụm nước bẩn lớn.

“Cứu mạng a ——”

Bé giãy dụa nổi lên mặt nước, mấy chuôi kiếm gỗ từ trên đầu bé thọc xuống, khiến cho đỉnh đầu của bé vừa mới nổi lên khỏi mặt nước lại bị đè xuống.

“Đè nó xuống, đừng để cho nó nổi lên mặt nước!”

“Đoan Mộc Tĩnh, đi chết đi! Ngươi căn bản không có tư cách tham gia cuộc tranh tài Tân Tú của gia tộc!”

Đoan Mộc Nịnh Nhi đáy mắt sát khí càng ngày càng nặng, ý niệm giết người trong đầu, khiến cho nó hưng phấn.

Thì ngược lại các bạn bên người nó bắt đầu sợ rối rít khuyên bảo.

“Nịnh Nhi, đủ rồi!Tiếp tục như vậy, nó sẽ chết.”

“Đúng vậy, chỉ cần làm cho nó không có cách nào tham gia trận đấu là tốt, ngàn vạn không thể gây ra nhân mạng.”

“Nịnh Nhi, mau dừng tay, ta sợ ——”

“Không có tiền đồ! Các ngươi đều mau tránh ra, để cho ta tới!” Đoan Mộc Nịnh Nhi đẩy đám bạn chung quanh ra, đoạt lấy mấy chuôi kiếm gỗ, hung hăng hướng bóng dáng trong nước đâm tới.

Bởi vì tuổi của bọn họ còn nhỏ, để tránh lúc luyện công bị thương, hài tử mười ba tuổi trở xuống của gia tộc, chỉ có thể dùng kiếm gỗ. Cũng may chẳng qua là kiếm gỗ, nếu đổi lại là kiếm bằng kim loại, thọc xuống như vậy, Đoan Mộc Tĩnh đã sớm vỡ đầu chảy máu.

“Ọc ọc ọc ——”

Lại là vài hớp nước bẩn bị rót mãnh liệt vào trong miệng, tay chân của Đoan Mộc Tĩnh ở trong nước giãy dụa, những đám cây cỏ mọc thành bui trong nước đem hai tay hai chân của bé quấn chặt lấy, cả người bé bị vùi lấp ở trong nước, không cách nào nổi lên, cũng không cách nào trìm xuống.

“Cứu mạng a ——” bé ở trong lòng kêu cứu, mà giờ khắc này, không có ai cứu bé, bé kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Đột nhiên sợ hãi xâm nhập đầu óc của bé, cả người nó không được run rẩy, hô hấp càng ngày càng khó khăn.

“Gia gia, Tiểu Mặc ca ca…… Cứu ta ——”

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ngâm trong nước, tràn đầy tuyệt vọng, mí mắt của bé càng ngày càng nặng, bé mơ hồ nghe được tiếng tử thần ở kêu gọi nó……

Đoan Mộc Hùng trên đường đi đến gian phòng của cháu gái, trên khuôn mặt già nua hiện lên nụ cười, tâm tình có chút vui vẻ. Trong tay của lão đang cầm một cái lồng chim, trong chiếc lồng chim đó có nhốt một con vẹt có lông bảy màu, đây là món quà lão tốn không ít tâm tư, từ buổi đấu giá sủng vật mua được con vẹt bảy màu này.

“Đi theo ta nói, Tiểu Tĩnh, ngươi thật xinh đẹp!”

“Tiểu Tĩnh, ngươi thật xinh đẹp! Ngươi thật xinh đẹp!”

Nghe thấy con vẹt lặp lại lời nói của mình, Đoan Mộc Hùng vui vẻ nở nụ cười, có con chim anh vũ làm bạn, Tiểu Tĩnh sẽ không còn cô đơn nữa?

“Nhớ lấy, khi nhìn thấy Tiểu Tĩnh, cứ như vậy nói với nó, biết không?”

“Tiểu Tĩnh, ngươi thật xinh đẹp! Ngươi thật xinh đẹp!” Âm thanh của vẹt bảy màu thanh thúy dễ nghe, cắn chữ rõ ràng, xác thực loại đứng đầu loài vẹt.

Chọn tập
Bình luận