Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhất Sinh Nhất Thế – Tiếu Hồng Trần

Chương 160: Yến khanh, khanh cướp mất đời trai tân của trẫm rồi!

Tác giả: Quân Tử Giang Sơn
Chọn tập

Đêm đó, cả hai người đều ngủ không ngon. Một người là muốn mà không thể đòi, một người là đến tháng, đau bụng kinh hồn. Dù mỹ nam bên cạnh dùng nội lực giúp nàng thoải mái hơn, nhưng vẫn đau đến mức toát cả mồ hôi lạnh.

Vẻ mặt đau đớn đến1cùng cực này đương nhiên cũng khiến người nằm bên cạnh nàng vô cùng lo lắng, nhưng cũng vì tính tình vốn lạnh nhạt nên mãi vẫn không thể hiện được sự quan tâm của mình bằng lời nói.

May mà cơn đau cũng không kéo dài, giày vò đến nửa đêm mới đỡ8một chút. Nam Cung Cẩm phẫn uất nhìn lên đỉnh màn: “Không được, nhất định phải dùng thuốc bắc điều dưỡng mới được, nếu không, mỗi tháng một lần thế này thì ông chết mất thôi!”

Bách Lý Kinh Hồng nghe cũng thấy hợp lý. Theo ý hắn, thì tốt nhất là dùng thuốc2điều chỉnh cho cái thứ đáng ghét như ‘đến tháng’ này biến mất luôn đi đừng xuất hiện nữa, như thế mới đúng là hoàn hảo! Nhưng mấy lời gợi đòn kiểu này, chắc chắn hắn sẽ không nói ra. Hơn nữa, hắn cũng vẫn muốn có con mà.

“Đỡ hơn chút nào chưa?”4Thấy sắc mặt nàng nhẹ nhàng hơn nhiều rồi, hắn mới gặng hỏi.

Nam Cung Cẩm rưng rưng nước mắt gật đầu, trong lòng lại thấy hơi buồn cười, dường như trước mặt hắn, mình luôn vô tư không cần kiêng dè gì như thế này. Trong người khó chịu, cũng có thể thoải mái khóc lóc vì đau, nếu đổi là một người khác ở trước mặt nàng, thì dù đau đến mấy nàng cũng sẽ cố mà chịu đựng.

Hắn ôm nàng vào lòng, lại không biết làm thế nào để giúp nàng, trong lòng chợt cảm thấy mình thật quá thất bại.

Nam Cung Cẩm chọn một tư thế thoải mái rúc vào trong lòng hắn, hạnh phúc ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau đương nhiên phải vào triều. Bụng thì rõ đau mà vẫn phải làm ra vẻ mặt không biến sắc thì thật đau khổ vô cùng! Bách Lý Kinh Hồng cũng khuyên nàng hôm nay đừng lên triều nữa, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên của tháng mười hai, bổng lộc tháng trước đã bị trừ rồi, tháng này tuyệt đối không thể để bị trừ nữa!

Đến cửa hoàng cung, xuống xe ngựa, nàng lại đụng phải đám người Lãnh Vũ Tàn, Mị Văn Dạ. “Thừa tướng đại nhân có nhớ cuộc hẹn của chúng ta tối nay không đấy?!”

Một vạch đen chảy dài sau gáy Nam Cung Cẩm, tuy là Tây Võ này không đặt nặng lắm chuyện đại thần ra vào tần lâu sở quán, nhưng chuyện đi kỹ viện cũng đâu phải chuyện hay ho gì mà tên này lại ngang nhiên nói trước cửa cung thế cơ chứ?! Nói ra mà không sợ mất hình tượng à? Nàng gật đầu cho qua chuyện: “Biết rồi, biết rồi!”

“Sao hôm nay Thừa tướng đại nhân đi lại có vẻ lảo đảo thế?” Mị Văn Dạ chợt cười thô bỉ, ghé đầu lại gần.

Mạnh Hạo Nhiên lại dùng vẻ mặt rất nghiêm chỉnh nói: “Đương nhiên là vì tối qua vận động kịch liệt quá nên mới thế này ấy mà, chứ không thì chẳng lẽ Thừa tướng đại nhân còn có thể đến tháng sao?”

Nghe vậy, Nam Cung Cẩm chỉ biết cạn lời!

Hai người còn lại đều nhìn Mạnh Hạo Nhiên với ánh mắt ngỡ ngàng. Cái tên mọt sách đầu gỗ này biết nói mấy câu trêu chọc kiểu như vậy từ bao giờ thế?

“Thừa tướng!” Một giọng nói ngạo nghễ tà mị vang lên. Nhìn Nam Cung Cẩm, hắn ta đã đoán ra được ít nhiều rồi vì cứ một khoảng thời gian nàng lại có vài ngày không thoải mái, đi lại cũng bất tiện, hẳn là đến tháng thôi. Nhưng nếu đúng là như vậy, thì đêm qua hẳn là ai đó kia phải nghẹn ngào ai oán rồi! Mà ai đó kia nghẹn ngào ai oán, thì đương nhiên tâm trạng của hắn ta cũng tốt hẳn lên!

“Liệt Vương gia!” Nam Cung Cẩm khách sáo chào hỏi, rõ ràng là không mấy nhiệt tình. Lý do thứ nhất là vì quyền thần và Thân vương quá thân thiết sẽ không tránh khỏi bị Hoàng đế nghi kỵ. Lý do thứ hai là vì hiện giờ scandal của Yến Kinh Hồng nàng đã đủ nhiều lắm rồi! Thực sự không cần thêm nữa!

Thấy nàng có vẻ xa cách như vậy, Lãnh Tử Hàn cũng hiểu được nàng đang nghĩ gì. Đôi môi mỏng khẽ cong lên cười tà mị, sau đó bước qua Tuyên Võ Môn, tâm trạng có vẻ rất thoải mái.

“Nhìn Liệt Vương gia có vẻ vui thế nhỉ!” Thế nên Mạnh Hạo Nhiên cảm thấy rất buồn bực.

Mị Văn Dạ lườm hắn ta một cái: “Huynh tưởng ai cũng vô vị nhàm chán như huynh à? Cả ngày cứ trưng cái mặt đơ như khúc gỗ ấy ra!”

“Nhưng cũng làm gì có ai như Văn Dạ huynh, cả ngày chỉ biết cười như thằng ngốc!” Lãnh Vũ Tàn ném lại một câu rồi phẩy tay áo đi trước.

Mị Văn Dạ tức phát điên người!

Nam Cung Cẩm đã quá quen với kiểu nói chuyện của ba tên ngốc này rồi, nên chỉ cười rồi bước vào trong.

“Hoàng Thượng giá đáo!” Tiếng hô the thé của nội thị giám vang lên.

“Chúng thần khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Văn võ bá quan đều quỳ xuống.

Nam Cung Cẩm ngẩng đầu lên, đối diện ngay với một đôi mắt màu xanh ngọc. Ánh mắt của hắn ta vẫn như trước kia, đầy vẻ trêu chọc và mờ ám, chỉ duy nhất không còn vẻ chân thành của ngày hôm qua nữa, cứ như thể chuyện xảy ra ngày hôm qua đều chỉ là ảo giác của Nam Cung Cẩm vậy. Nàng nhất thời không đoán ra được trong lòng tên đoạn tụ này đang nghĩ gì, thế nên đành lẳng lặng cúi thấp đầu xuống.

“Có chuyện khởi tấu, vô sự bãi triều!”

Lão Thái phó đứng ra bẩm: “Khởi bẩm Hoàng thượng, tối qua Thừa tướng đại nhân và Đại Tư Mã Mạnh đại nhân, Định Viễn Hầu, Mị đại nhân ngồi ở Nghênh Khách cư vu vạ cho lão thần nhiều lần tố cáo Đoàn đại nhân là vì có cấu kết với Bình Nguyên Hầu! Xin hoàng thượng phân xử giúp lão thần!”

Lão Thái phó cũng là một người thông minh, lúc lão biết được tin này thì đã muộn rồi. Hoàng thượng đã nhận được tin này trước lão, nên lão mới lập tức bước ra tố cáo đám Yến Kinh Hồng trước, kêu oan trước, nhanh tay xử lý để phủi sạch quan hệ giữa mình và Bình Nguyên Hầu.

“Ồ?” Mộ Dung Thiên Thu kéo dài giọng, nghiêng đầu nhìn Nam Cung Cẩm, nhất thời khiến người ta không hiểu được thái độ của hắn ta là gì. Hắn ta cười như không cười, nói: “Yến khanh, chuyện này, khanh định giải thích thế nào?”

Nam Cung Cẩm cố chịu đựng cảm giác đau đớn ở bụng dưới, bước ra cúi đầu nói: “Không biết Hoàng thượng đã từng nghe câu chuyện này chưa?”

“Trẫm sẵn sàng nghe đây!” Mộ Dung Thiên Thu có vẻ rất tốt tính, cười nhìn Nam Cung Cẩm, cứ như nghe nàng nói chuyện cũng là một sự hưởng thụ vậy.

Lão Thái phó chợt thấy giận điên người, lão đứng ra tố cáo Yến Kinh Hồng, vậy mà Hoàng thượng lại còn đòi nghe kể chuyện! Thời khắc này, lão cảm thấy vô cùng nhục nhã, năm xưa Hoàng thượng còn là học trò của lão, thầy không nghiêm, trò không giỏi. Tất cả đều là lỗi của lão!

“Trương Tam thèm thuồng bạc của Lý Tứ lâu lắm rồi. Có một ngày, Trương Tam lẻn vào phòng Lý Tứ, lấy trộm bạc của Lý Tứ. Nhưng sau khi ra khỏi cửa, trong lòng gã sợ hãi, lo sẽ bị bắt, nên mới tự cho rằng mình thông minh, nghĩ ra một cách. Gã đứng trước cửa hô to: “Bắt trộm bắt trộm! Có ăn trộm!” Câu chuyện này cho thần một bài học rất lớn, không biết Hoàng thượng thấy thế nào ạ?” Nam Cung Cẩm nghiêm chỉnh nói.

Những người có thể đứng dự buổi chầu sớm ở điện Kim Loan đương nhiên cũng đều là những người thông minh. Nghe Yến Kinh Hồng nói vậy, phái Cách Tân không khỏi bật cười. Người của đảng Bảo Hoàng cũng cúi đầu không ngừng cười trộm, nhưng sắc mặt của các lão thần đảng Bảo Thủ thì lại tái mét đi. Câu chuyện kia chẳng phải đang ngầm chửi xéo lão Thái phó vừa ăn cắp vừa la làng sao?

Lão Thái phó tức đến nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ mắng: “Yến Kinh Hồng! Ngươi dám nhục mạ lão thần!”

“Thái phó, ngài nên biết rằng chức quan của bản quan cao hơn ngài. Ngài gọi thẳng tên húy của bản quan ra như vậy là biểu hiện bất kính. Hơn nữa, bản quan chỉ kể chuyện cho Hoàng thượng nghe thôi, nếu Thái phó đại nhân không làm chuyện gì khuất tất đáng hổ thẹn thì cần gì phải vội vàng mà vơ vào mình như thế?” Nàng lạnh lùng nhìn lão Thái phó nói hết lời, rồi lại quay sang nhìn Mộ Dung Thiên Thu, “Hoàng thượng, Lý Tứ vừa nhìn đã biết chuyện này là do Trương Tam kia tự biên tự diễn, thần tin rằng chỉ cần là người có mắt, cũng đều có thể nhìn ra được!”

Câu nói này cực kỳ to gan, vô hình chung cũng gộp luôn cả Mộ Dung Thiên Thu vào mà chửi! Ý ngầm của câu này là, nếu ngươi mà không nhận ra được rằng lão già kia đang đóng kịch, thì rõ ràng là ngươi không có mắt!

Mộ Dung Thiên Thu nghe xong không giận mà còn cười, tên tiểu tử Yến Kinh Hồng này nắm chắc hết cả tính tình của hắn ta rồi. Y biết rõ y càng to gan như thế này, thì mình sẽ càng thích thú hơn. Vì thế, hắn ta vốn định trừng phạt nhè nhẹ đám oắt con này một chút, nhưng giờ cũng tan biến cả: “Nhóm của Thừa tướng đại nhân có suy đoán như vậy, hẳn là vì hành vi của ái khanh có vấn đề. Ái khanh, khanh nên tự xét lại bản thân đi!”

Hình Kế Dương, Hình bộ Thượng thư đứng ra nói: “Hoàng thượng, cho dù có như vậy đi chăng nữa, nhưng Thừa tướng đại nhân không có bất cứ chứng cứ gì mà lại dám bàn tán đặt điều về đại thần cốt cán trong triều, tội này cũng không thể bỏ qua được!”

Mạnh Hạo Nhiên bước lên một bước: “Vậy Lý đại nhân có thể nói cho bản quan biết, vì sao trong triều bao nhiêu đại thần như thế mà chúng ta và Thừa tướng đại nhân không bàn tán, lại chỉ bàn tán về Thái phó đại nhân không?”

“Lý do trong chuyện này thì chỉ có trong lòng các người tự biết rõ mà thôi! Một đời Thái phó vì đất nước, đã cống hiến biết bao nhiêu công lao sức lực cho Tây Võ ta. Mấy vị đại nhân lại vì bất đồng quan điểm chính trị mà ngồi ngoài quán xá phỏng đoán một cách ngang ngược như vậy về Thái phó đại nhân. Hiện giờ dân chúng bàn tán xôn xao, chỉ đáng thương cho lão Thái phó một đời trung quân ái quốc, đến lúc về già lại vì mấy người các ngươi mà mất hết cả danh dự tuổi già, thật đúng là vừa đáng buồn lại vừa đáng tiếc! Hoàng thượng, ngài nhất định phải phân xử cho Thái phó đại nhân mới được!” Những lời này là do Lý Nghiên, Đại học sĩ viện Hàn Lâm nói ra. Những người viết văn đương nhiên đều rất giỏi ăn nói. Cả một đoạn dài đó được lão nói có tình có lý, ngắt nghỉ đúng chỗ, lên bổng xuống trầm, khiến mọi người ở đây đều có cảm giác đồng cảm với lão Thái phó, đồng cảm và kích động đến mức như sắp rơi nước mắt vậy!

Giờ thì một số lão thần của đảng Bảo Hoàng đều bất giác nghiêng về phía lão Thái phó. Hành vi này của đám Yến Kinh Hồng thực sự cũng hơi quá đáng. Vừa sáng sớm hôm nay đã có dân chúng ném rau cỏ vào trước cửa phủ Thái phó rồi, nhưng thấy mức độ ảnh hưởng của mấy lời bàn tán hôm qua của bọn họ quá lớn, nên họ vốn cũng đều giữ trạng thái đứng ngoài xem kịch vui thôi. Có điều giờ nghĩ đến cả đời lão Thái phó đều có danh vọng rất cao, đến khi về già lại gặp phải kẻ tiểu nhân gài bẫy thế này, trong lòng họ cũng khó tránh khỏi có chút lo ngại, lo rằng kẻ tiếp theo trúng tên lại là chính mình.

Mị Văn Dạ bước lên trước, nói: “Lý đại nhân nói vậy là sai rồi! Người ta thường nói không có lửa thì làm sao có khói, chuyện gì cũng đều có nguyên nhân của nó, đâu phải vô duyên vô cớ mà chúng ta lại nói ra những lời đó chứ. Ai cũng biết lúc còn ở kinh thành, quan hệ của Thái phó đại nhân và Bình Nguyên Hầu rất thân mật. Giờ Đoàn đại nhân Đoàn Thừa Dạ đi truyền ý chỉ của Hoàng thượng, quay về lại bị tố cáo liên tục như vậy. Chúng ta chỉ thấy rõ ràng Đoàn đại nhân là trung thần, nhưng lại bị đối xử như thế, nên trong lòng cảm thấy không nỡ thôi!”

Hắn ta nói như vậy, Đoàn Thừa Dạ bị điểm danh đứng cách đó không xa bỗng sững sờ, nhìn Mị Văn Dạ, rồi lại nhìn Yến Kinh Hồng, trong lòng chợt dâng lên cảm giác ấm áp lạ kỳ, không thể nói rõ được là cảm giác biết ơn hay phức tạp, hay là uất ức nữa. Dù sao, lúc này ông ta cũng cảm thấy xấu hổ vì bình thường cứ hở một chút là châm chọc chế giễu, cư xử lạnh nhạt với Yến Kinh Hồng.

Đại Lý tự khanh cũng đứng ra: “Hoàng thượng, tuy nói là Thái phó đại nhân cũng có chuyện làm chưa thỏa đáng, nhưng rõ ràng hành vi của Thừa tướng đại nhân cũng hơi quá đáng, xin Hoàng thượng xử lý công minh, lấy lại công bằng cho Thái phó đại nhân và muôn dân trăm họ!”

Câu nói này thực sự cũng hơi nặng lời, có điều câu nào cũng rất có lý. Tuy Đại Lý tự khanh là người của phái bảo thủ, nhưng nói năng cực kỳ khách quan, không hề thiên vị chút nào. Nếu cả hai bên đều có lỗi, thì Hoàng thượng cũng sẽ không thể chỉ bắt một mình Thái phó đại nhân quay về tự kiểm điểm được, mà phải xử lý cả đám bọn họ nữa! Nếu Mộ Dung Thiên Thu vẫn kiên quyết muốn tha cho Yến Kinh Hồng thì sẽ chỉ làm những lão thần này lạnh lòng mà thôi, cũng nói rõ rằng hắn ta xử lý chính sự không đủ công chính liêm minh.

Lúc này, Nam Cung Cẩm lại lên tiếng: “Hoàng thượng, thực ra các vị đại nhân đều không hiểu ý của thần và ba vị đại nhân đây!” Trừng trị à, nếu lại trừng trị nữa thì cả tháng lương này của nàng cũng bay theo gió thôi, thế nên, phải nghĩ chiêu đệm mới được!

“Ồ? Vậy không biết ý của Yến khanh là gì?” Mộ Dung Thiên Thu hỏi với vẻ hứng thú.

Nam Cung Cẩm làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, mấy lời mà chúng thần nói đó vốn có thể buôn chuyện riêng với nhau, cũng sẽ tránh phát sinh mấy chuyện như thế này. Nhưng vì sao chúng thần lại ngồi nói chuyện giữa bàn dân thiên hạ chứ? Chẳng phải là vì hy vọng những lời này có thể truyền đến tai lão Thái phó sao, để lão Thái phó biết được rằng từng giờ từng phút đều có người giám sát chặt chẽ hành vi của ông ấy, chỉ cần có chút gì đó không thỏa đáng thôi, cũng sẽ lập tức bị người ta bới móc ra rồi. Hơn nữa, chúng thần cũng biết, Thái phó đại nhân không hề tham dự vào chuyện mưu phản, sở dĩ nói ra như vậy là vì muốn nhắc nhở Thái phó đại nhân, cũng tránh để cho ông ấy như ngựa mất móng, gây ra những chuyện không còn đường lùi nữa!”

Mấy lời này nói vô cùng đường hoàng đĩnh đạc, lại còn cố tình dùng từ không thỏa đáng, dùng câu ‘ngựa mất móng’ chẳng khác nào chửi lão Thái phó là gia súc.

Mọi người nhìn Yến Kinh Hồng, trong đầu bất giác hiện lên ba chữ “Ngụy quân tử”! Mấy lời y nói thực sự quá đạo đức giả. Mà khiến họ cảm thấy khó chấp nhận nhất đó là, chỉ cần là người thì đều biết y đang nói nhăng nói cuội, nhưng người ta đã nói đến nước này rồi, họ còn biết phản kích thế nào được? Giờ thì hành vi vu cáo người khác cũng biến thành ý tốt rồi, chẳng lẽ họ còn có thể nói là “Ai khiến các người lắm chuyện đi nhắc nhở ta” được sao? Nếu làm vậy sẽ chỉ thể hiện rằng mình không biết điều, chó cắn Lã Động Tân mà thôi!

Sau khi chặn họng bắt họ nuốt hết mấy lời phản bác xuống thành công, Yến Kinh Hồng lại nói tiếp: “Chỉ tiếc là đến cuối cùng, ý tốt của chúng thần lại dẫn đến một kết quả như thế này, khiến chúng thần vô cùng bất ngờ. Nếu Hoàng thượng phạt chúng thần vì chuyện này, chúng thần cũng tuyệt đối không một lời oán trách. Có điều Thái phó đại nhân không hiểu được nỗi khổ tâm của chúng thần đã đành, lại còn tố cáo chúng thần, thực sự khiến lòng chúng thần lạnh buốt!”

Giờ thì hay rồi, mấy lời này của Yến Kinh Hồng lại đẩy lão Thái phó vào một tình cảnh vô cùng khó xử! Nếu bây giờ lão tiếp tục tố cáo y để đòi lại công bằng cho mình, thì truyền ra ngoài, chắc chắn danh tiếng của lão sẽ càng thối nát hơn thôi! Chỉ cần truyền ra chuyện “Lấy oán báo ơn” này, chắc chắn lão sẽ bị người đời mắng nhiếc! Nhưng giờ lão phải làm thế nào? Chẳng lẽ phải cố kìm nén sự kích động đến mức muốn nôn ra máu này xuống, để nói lời cảm ơn tên tiểu tử Yến Kinh Hồng kia sao?!

“Hoàng thượng, chuyện này gây ra một kết quả như vậy khiến thần cảm thấy vô cùng có lỗi. Xin Hoàng thượng phạt thần đóng cửa tự kiểm điểm một tháng, coi như răn đe đi ạ!” Nam Cung Cẩm cúi thấp đầu làm ra vẻ vô cùng áy náy.

Nghe vậy, Mộ Dung Thiên Thu lại mất hứng ngay, đóng cửa tự kiểm điểm một tháng, thì chẳng phải là mình sẽ không nhìn thấy bé con này hơn một tháng trời sao? Mà đã thế thì tên Mộ Cẩn Thần kia lại hời quá. Chuyện này không thể được! “Thôi được rồi, chuyện này ngừng ở đây đi!”

Quyết định rất dứt khoát. Sự lựa chọn của Hoàng đế không cần đến lý do giải thích của bất cứ ai.

Do đó, trong trận tranh đấu trên triều đình này, Nam Cung Cẩm lại một lần nữa toàn thắng… nhưng bụng lại càng đau hơn. Mẹ nó chứ, đã đến tháng thì chớ mà mấy lão già chết tiệt này còn gây sự với mình, tâm trạng vốn bực bội khó chịu giờ lại càng khóc chịu hơn!

Mộ Dung Thiên Thu thấy sắc mặt nàng có vẻ không ổn, không khỏi quan tâm hỏi: “Yến khanh, hôm nay không khỏe à?”

“Cảm ơn Hoàng thượng, toàn là mấy bệnh cũ ấy mà, không có gì nghiêm trọng!” Đến tháng cũng coi là bệnh cũ nhỉ?!

Sắc mặt Mộ Dung Thiên Thu bỗng trở nên hơi kỳ quặc. Dáng vẻ hiện giờ của tiểu tử này, hắn ta cũng đã từng nhìn thấy ở trên người một hậu phi của mình, đó là khi cô nàng kia đến tháng! Mà tên tiểu tử Yến Kinh Hồng này cứ một thời gian lại thấy lộ ra vẻ mặt kỳ quái, bực bội, khó chịu như vậy một lần, lẽ nào cũng là… Nhưng hắn ta nhanh chóng gạt suy nghĩ này đi, vì đến tháng thì mỗi tháng đều đến một lần, nhưng tên tiểu tử Yến Kinh Hồng này có khi bốn mươi ngày, có khi năm mươi ngày, có khi đến hai tháng mới lộ ra cảm xúc bực bội này một lần, nên hẳn không phải là đến tháng đâu!

Hoàng đế Tây Võ thông minh, không biết rằng trên thế giới này có một dạng sức khỏe không tốt, gọi là “kinh nguyệt không đều”. Thừa tướng Tây Võ ai oán trách móc, mà cũng không hề biết rằng kinh nguyệt không đều cũng có tác dụng yểm hộ tốt như vậy!

Sau đó, các đại thần đều bẩm báo một số chuyện chẳng liên quan gì lắm với Nam Cung Cẩm. Mộ Dung Thiên Thu giải quyết một số vấn đề xong liền cho bãi triều!

Chúng đại thần quỳ xuống hô vạn tuế, tiễn bước Mộ Dung Thiên Thu xong thì ai về nhà nấy. Ra đến cửa điện Kim Loan, lão Thái phó xanh mặt nhìn Nam Cung Cẩm, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy!

“Yến Kinh Hồng, ngươi…”

“Thái phó đại nhân muốn cảm ơn bản quan đã nhắc nhở sao? Không cần đâu không cần đâu, người ta thường nói làm ơn không trông chờ báo đáp, ưu điểm lớn nhất của bản quan là luôn thích giúp đỡ mọi người mà. Thái phó đại nhân không cần phải khách sáo như thế đâu, càng không cần phải ba quỳ chín lạy để thể hiện lòng biết ơn, hay quấn gai vào mình chịu đòn nhận tội đâu. Nhưng nếu Thái phó đại nhân thực sự quá áy náy, thực sự không biết làm cách nào để thể hiện lòng biết ơn với bản quan, thì có thể chuẩn bị một món quà lớn đáng giá ngàn vàng tới phủ ta bái tạ mà. Chắc chắn bản quan sẽ vui lòng mà nhận!” Y thản nhiên chặn hết mấy lời lão Thái phó muốn nói lại không chút hổ thẹn!

Đứng ở cửa điện Kim Loan, lão Thái phó chỉ cảm thấy dòng máu tanh đã dâng lên đến tận yết hầu rồi! Lão lảo đảo mất vài bước mới được người phía sau đỡ lấy: “Thái phó đại nhân, ngài có sao không?”

Thấy lão Thái phó bị chọc tức thành thế này, Yến Kinh Hồng lại không hề có suy nghĩ kính già yêu trẻ gì cả. Chưa nói đến chuyện mấy ngày trước lão già này liên kết với Tiền Xung thuê sát thủ đối phó với nàng, chỉ tính chuyện hôm nay nàng đang đến tháng, tâm trạng không thoải mái mà lão còn tự đến gây sự thôi, cũng là hành vi đáng ăn đòn rồi! Vì thế, nàng lên tiếng rất quả quyết: “Thái phó đại nhân sao thế? Nếu sức khỏe không được tốt thì ở nhà tĩnh dưỡng đi. Đại nhân đã hy sinh quá nhiều cho Tây Võ rồi, giờ ốm đến mức chỉ còn lại chút hơi tàn mà vẫn phải mệt sống mệt chết vì nước vì dân thế này, bản quan cảm thấy vô cùng thông cảm. Nhưng ngài cũng đừng lo, chỉ cần ngài nói với Hoàng thượng một tiếng, chắc chắn Hoàng thượng sẽ đồng ý cho ngài cáo lão hồi hương thôi!”

Ai nói lão ốm đến mức chỉ còn lại chút hơi tàn? Rõ ràng cơ thể của lão vô cùng khỏe mạnh mà! Nhưng tên khốn kiếp Yến Kinh Hồng này nói câu kia xong thì đúng là lão bị tức đến mức chỉ còn một chút hơi tàn thật!!!

May mà sau khi nói cho sướng mồm xong, Nam Cung Cẩm nhớ đến cuộc hẹn hôm nay với đám Mị Văn Dạ, cũng không nói thêm gì nữa, nàng quay người, ngông nghênh bỏ đi!

Lão thái phó vẫn còn ho sù sụ không ngừng vì tức sau lưng nàng, Lý Kế Dương đành khuyên nhủ: “Thái phó đại nhân, chẳng qua tay Yến Kinh Hồng kia cũng chỉ muốn chọc cho ngài nổi giận thôi. Nếu ngài bị y chọc tức thành bệnh thật thì rõ là trúng kế của y rồi. Thái phó đại nhân bớt giận!”

“Hủy, ngươi không đi thật à?” Sắc mặt Nam Cung Cẩm hơi sa sầm xuống, tuy nói là nàng không thể thò tay vào chuyện tình cảm của người khác, hơn nữa lúc trước ra tay cũng là vì nhất thời ham vui và tham tiền nên mới bán đứng luôn tên này. Nhưng lúc đó nàng cũng có cân nhắc đến chuyện Băng Tâm và tên kia cũng khá phù hợp với nhau, nên mới làm như vậy chứ. Giờ Hủy có quyết định thế nào nàng cũng không nên can thiệp, nhưng nàng lại cảm thấy dù gì thì gì, Hủy cũng phải cho Băng Tâm một câu trả lời mới được.

“Không đi!” Từ sau lần trước mình đi thanh lâu bị thất thân đến giờ, Hủy liền liệt thanh lâu vào vị trí đầu trong danh sách những nơi tuyệt đối không được bén mảng vào! Huống gì ở đó lại còn có cả người phụ nữ khủng bố kia nữa!

Bách Lý Kinh Hồng chỉ ngồi một bên bê trà lên uống, thể hiện rõ hắn sẽ không nhúng tay vào chuyện này.

Nam Cung Cẩm nghiêm mặt nói với hắn ta: “Ngươi không đi thật à?”

“Không đi!” Tuy vẻ mặt của Hoàng hậu nương nương cũng rất kinh khủng, nhưng hắn ta hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào!

“Chà, không đi thì thôi! Thật ra ta định nói với ngươi một tin tốt thôi. Ngươi biết Băng Tâm đúng không? Chẳng phải lúc trước cô ấy còn cưỡng hiếp ngươi sao? Chắc chắn ngươi rất căm hận cô ấy còn gì?! Giờ cô ấy trông chờ ngươi cũng không có hy vọng gì, nên quyết định bán thân rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên đấy! Ngươi không đi hóng hớt thật sao?” Nam Cung Cẩm cười hi hí nói.

Nghe vậy, vẻ mặt như núi băng của Hủy bỗng xuất hiện vết nứt. Người phụ nữ đó, muốn bán thân sao? Hắn ta vẫn còn nhớ rất rõ ngày hôm đó, sau khi bị cô ấy…, có nhìn thấy vết máu đỏ tươi chói mắt trên giường. Lúc đó trong lòng hắn ta cũng thoáng kinh ngạc, tú bà thanh lâu mà lại vẫn là gái trinh sao?! Nhưng là đàn ông, bị một người phụ nữ không quen không biết cưỡng hiếp một cách khó hiểu, thì hắn ta không tức sao được? Hơn nữa, nhìn dáng vẻ đắc ý của người phụ nữ kia, cũng đủ biết đêm đó mình bị đè bên dưới rồi!

Tính cách của hắn ta vốn rất lãnh đạm, nên quyết định tránh xa cô ấy ngay lập tức, mắt không thấy lòng đỡ phiền! Nhưng cái cô nàng chết tiệt đó, lại muốn đi bán thân ư?! Một cảm giác như bị cắm sừng vô cùng biến thái bỗng ập tới! Thậm chí hắn ta còn phớt lờ cả Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mụ già đó, nợ ta quá nhiều rồi!” Nói xong, hắn ta còn quên cả chào hỏi Bách Lý Kinh Hồng một câu, quay đầu chạy mất!

“Phụt…” Nam Cung Cẩm phun thẳng ngụm trà trong miệng ra, chỉ muốn cười sằng sặc lên, nhìn theo bóng ôm kiếm chạy biến đi của Hủy. Đến hôm nay nàng mới biết, thì ra tảng băng cũng có lúc bùng nổ!

Bách Lý Kinh Hồng cũng ngẩn ra mất vài giây, đây là lần đầu tiên Hủy không có quy tắc như vậy trong gần hai mươi năm đi theo hắn.

Cũng may Hủy không tức giận đến mức mất hết lý trí, hắn ta đi một lúc lâu mới quay lại, quỳ một gối xuống đất: “Bệ hạ, thuộc hạ biết sai rồi!” Lần này hắn ta lại giận đến mức quên hết cả quy tắc như thế!

Bách Lý Kinh Hồng lạnh nhạt nhìn mặt hắn ta một cái, đôi mắt sáng như ánh sao tràn ngập nụ cười: “Đứng lên đi!”

“Vâng!” Hắn ta đứng dậy, tránh sang một bên, trong lòng rất bối rối! Bản thân hắn ta không được phép tự ý đi thanh lâu, vừa rồi lại còn từ chối yêu cầu của Hoàng hậu, giờ hắn ta biết làm sao đây? Làm sao mà mặt dầy nói tự mình muốn đi được?

Ngay khi hắn ta còn đang thất thần, Diệt lại đột ngột xông vào, trên mặt đầy vẻ vội vã, nói với Bách Lý Kinh Hồng: “Bệ hạ, phủ Tề Quốc công bị các thế gia khác liên minh tố cáo, còn tìm ra bằng chứng cấu kết với địch bán nước!”

“Cái gì?!” Tin tức này khiến Nam Cung Cẩm kinh ngạc đứng bật dậy, nhà cậu đối xử với nàng cực kỳ tốt, giờ xảy ra chuyện thế này đương nhiên nàng cũng thấy lo lắng.

Bách Lý Kinh Hồng lại không lấy gì làm ngạc nhiên lắm. Vốn dĩ cây to đón gió lớn, phủ Tề quốc công bị hãm hại cũng không phải chuyện gì lạ, nhưng giải quyết chuyện này thì khá phiền phức.

“Giờ phải làm sao?”

Trầm mặc một lúc lâu, không thể làm thế nào khác, hắn đành nói: “Ta quay về Nam Nhạc một chuyến.” Giờ chỉ có hắn quay về một chuyến mới có thể dẹp yên chuyện này, chứ nếu cứ dây dưa liên lụy, thì không chỉ đơn giản là một phủ Tề Quốc công, mà e rằng đến cả Hoàng vị cũng sẽ đổi người mất.

Nam Cung Cẩm gật đầu: “Vạn sự phải cẩn thận! Nhất định phải bảo vệ được nhà cậu ta! Nếu thực sự không thể bảo vệ được, thì dùng kế thay mận đổi đào cũng được!”

Thấy nàng đã tính đến cả nước này, hắn chợt thấy hơi buồn cười.

Giọng nói trong trẻo lành lạnh vang lên, chỉ nói đúng ba chữ vô cùng dứt khoát: “Hãy tin ta!”

“Ừm!” Nam Cung Cẩm thở dài gật đầu, sau đó đích thân tiễn hắn đi.

Mà sau khi hắn đi được vài bước, lại nhìn Hủy đi theo sau mình không biết đang nghĩ gì, nói: “Ngươi ở lại bảo vệ Hoàng hậu.”

Hủy sững người, đáp: “Vâng!” Trước giờ hắn ta vốn không bao giờ nghi ngờ bất cứ quyết định gì của chủ nhân, thế nên lập tức đồng ý ngay. Nhưng hắn ta cũng cảm thấy chủ nhân bảo hắn ta ở lại là vì biết trong lòng hắn ta hơi không cam lòng, người phụ nữ chết tiệt đó!!!

Chờ Bách Lý Kinh Hồng đi rồi, Nam Cung Cẩm lại không nói rõ được cảm giác trong lòng mình là gì. Lúc trước tên kia cứ suốt ngày can thiệp vào chuyện của mình, nàng chỉ cảm thấy rất áp lực, kiềm nén, mong chờ sợ tự do trong truyền thuyết như phát điên lên được. Nhưng khi hắn đi thật rồi, thì nàng lại cảm thấy rất buồn bã, mất mát, cứ như chẳng có cả hứng thú ra ngoài chơi nữa vậy! Con người đúng là thể loại thích bị ngược đãi thế đấy!

“Đã vậy rồi, thì tối nay bản quan đi thanh lâu chơi, ngươi cũng phải theo bảo vệ!” Nàng phân phó một câu rồi ủ rũ cúi đầu đi thăm con trai bảo bối của nàng…

“Lộ Thủy Tình Duyên”.

Hủy xanh mặt đi theo sau Nam Cung Cẩm, toàn thân từ trên xuống dưới không có chỗ nào là thoải mái! Hắn ta hiểu rất rõ, Băng Tâm chỉ sỉ nhục hắn ta mà thôi! Sỉ nhục một cách trắng trợn! Chà đạp lên nhân cách và danh dự, bao gồm cả thân xác hắn ta!

Băng Tâm ở bên trong cũng cảm thấy rất khó hiểu. Vừa sáng sớm ngày ra, Tướng gia đã sai người truyền tin đến, bảo cô trang điểm đẹp một chút, làm ra vẻ như muốn bán thân, còn nói chỉ cần làm cho ra hình ra dạng là được rồi nên cô mới đồng ý. Nhưng rốt cuộc Tướng gia định làm cái trò quỷ gì thế không biết?

Quân nô canh cửa thanh lâu vừa nhìn thấy Nam Cung Cẩm liền chào đón rất nhiệt tình: “Tướng gia, lâu lắm rồi mới thấy ngài đến, vị này là…” Nhìn Hủy đứng bên cạnh nàng, gã chợt ngớ người ra, làm gì có ai đi thanh lâu chơi mà vác cái vẻ mặt thế kia chứ? Cứ như đi giết người không bằng!

“Hỏi nhiều thế làm gì, mau chuẩn bị chỗ ngồi cho ông đi!” Nam Cung Cẩm cười vô cùng dâm đãng.

Quân nô lập tức đáp một tiếng: “Vâng!” rồi đưa nàng vào trong.

Mà vừa bước qua cửa, nàng đã thấy ba tên của nợ kia đang chờ nàng trên khu ghế cạnh đài cao rồi! Ba người đều nhìn Hủy một cái, nói: “Thừa tướng đại nhân, hình như vị huynh đệ này của huynh không thích đi thanh lâu thì phải!”

Nam Cung Cẩm lườm hắn ta một cái, nói: “Đừng để ý đến hắn ta, hắn ta giả vờ đứng đắn ấy mà!”

Hủy: “…”

“Hôm nay chúng ta đến đây đúng lúc thật, vừa khéo là ngày Băng Tâm bán thân!” Mị Văn Dạ cười rất mờ ám, nói với Yến Kinh Hồng, “Thừa tướng đại nhân, lần nào đến đây Băng Tâm cũng thân mật với huynh như vậy, hôm nay huynh đừng có để cô ấy thất vọng đấy nhé!”

“Khụ khụ, đó là chuyện đương nhiên rồi…”

Chỉ một thoáng sau, cả không gian yên tĩnh lại. Trên đài cao, một cô gái mặc áo trắng chậm rãi bước ra, trong tay ôm một cây đàn tranh, đặt lên trên bàn, bắt đầu gảy đàn.

Sau đó, lại có một cô gái cầm sáo trúc bước từ sau đài ra. Tiếp theo nữa, hết cô gái này đến cô gái khác ôm nhạc cụ của mình bước ra theo.

Chờ đến khi tất cả các cô gái đều ra hết rồi, mọi người mới đếm. Tổng cộng là mười ba người, mặc y phục giống hệt nhau. Váy trắng bay bay, mái tóc đen buộc lỏng, trên tay cầm các loại nhạc cụ khác nhau. Âm thanh còn chưa cất lên cũng đã gây ấn tượng mạnh với thị giác của mọi người rồi. Họ muốn làm gì vậy? Tất cả mọi người đều khẽ nhíu mày, nhiều nhạc cụ thế kia, lẽ nào muốn diễn tấu tổng hợp cùng một lúc sao?

Nhưng một cảnh tượng khiến họ phải mở to mắt mà nhìn đã diễn ra!

Ba mươi cô gái kia đồng loạt trưng ra tư thế đẹp nhất của mình, sau đó cùng lúc tấu lên nhạc cụ trong tay mình. Mười ba nhạc cụ cùng vang lên một lúc nhưng lại không khiến người nghe cảm thấy loạn tai, mà lại du dương một cách lạ thường, mang theo hào khí vô cùng mạnh mẽ. Mà nhìn mỗi một động tác của mười ba cô gái kia lại hài hòa trơn tru như nước chảy mây trôi, nếu xem tổng thể, thì động tác cánh tay của các cô gái giống như thác nước từ trên cao đổ xuống, sau đó khơi dậy hàng ngàn lớp sóng, dâng lên hàng vạn lớp tuyết!

Khúc nhạc mà họ chơi đó, trước giờ họ cũng chưa từng nghe thấy. Đó là một khúc nhạc cổ điển nhưng tiết tấu lại có cảm giác rất mạnh mẽ, chấn động lòng người!

Trong mắt mọi người ngồi xem đều tràn ngập vẻ kinh ngạc, thán phục! Ngay cả cái tên công tử ăn chơi đệ nhất Tây Võ Mị Văn Dạ đã quá quen với hoa thơm cỏ lạ rồi cũng không kìm được mà cảm thán: “Người có thể nghĩ ra một tổ hợp và phối hợp như thế này, chắc chắn là một thiên tài!” Vì đây đã không còn đơn giản là một khúc nhạc nữa rồi, mà là sự kết hợp của nghe và nhìn, cuối cùng còn khiến người ta có cảm giác rất hưởng thụ trước cái đẹp!

Nam Cung Cẩm ngồi bên cạnh khẽ cong khóe môi. Nàng không phải là thiên tài mà Mị Văn Dạ nói, nhưng đúng là chính nàng đã bồi dưỡng ra tổ hợp này. Linh cảm của nàng đến từ một nhóm rất nổi tiếng ở hiện đại tên là “Nhóm nhạc mười hai cô gái” do mười ba cô gái lập ra, dùng yếu tố thịnh hành để diễn tấu âm nhạc Trung Quốc. Các buổi diễn tấu của họ đã nổi tiếng là “âm nhạc khiến người ta phải ngắm nhìn”. Đến cổ đại này mà muốn kiếm tiền, đương nhiên phải nghĩ ra thật nhiều cách mới rồi!

Vì thế nàng mới chọn ra mười ba nhạc công có trình độ âm nhạc cực kỳ cao, truyền thụ lại phương pháp của mình cho Phượng Ca và Trầm Tịch, sau đó để hai cô gái kia huấn luyện cho mọi người. Hôm nay nàng đến đây cũng vừa khéo là ngày họ xuất sư!

Nhưng nàng đâu biết rằng, không phải nàng tới trùng hợp, mà là Băng Tâm biết nàng sẽ tới, nên mới đẩy buổi biểu diễn vốn chuẩn bị cho ba ngày sau lên thành hôm nay, chủ yếu vì muốn nàng vui vẻ mà thôi.

Hết khúc nhạc, xung quanh đều vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy! Lần đầu tiên trong thanh lâu, đám đàn ông nhìn thấy các cô nương lại không hề nghĩ đến chuyện chiếm hữu hay giành giật, mà là tán thưởng! Đương nhiên, cũng không thiếu mấy tên thô bỉ gào ầm lên ở bên dưới: “Ta bao hết mười ba cô nương này!”

“Ha ha ha…” Tiếng cười ngông cuồng của Mị Văn Dạ vang lên.

Gã đàn ông thô bỉ kia rất tức giận nhìn Mị Văn Dạ: “Ngươi cười cái gì?” Gã không phải người trong quan trường, nên cũng không nhận ra mấy người này.

Nam Cung Cẩm cười đón lời: “Hắn ta cười cái gì á? Đương nhiên là cười ngươi rồi. Ngươi nhìn cái thân thể nhỏ con của ngươi đi, một đêm còn muốn bao mười ba cô gái à. Này huynh đệ, hỏng thận đấy!”

“Phụt…” Lãnh Vũ Tàn phun luôn ngụm rượu trong miệng ra, Yến Kinh Hồng này thật đúng là độc mồm độc miệng!

“Ngươi chán sống rồi à? Ngươi có biết ta là ai không? Cậu của ta là Đô úy cấm vệ quân kinh thành. Tên tiểu tử nhà ngươi thèm ăn cơm tù sao?”

Nam Cung Cẩm liếc gã một cái rồi không thèm nhìn nữa. Lại là một kẻ thô bỉ ỷ mình có họ hàng làm quan nên ra ngoài vênh váo, nếu theo như sự phát triển trong tiểu thuyết thường có, thì giờ hẳn là nàng nên bộc lộ thân phận của mình ra, sau đó đối phương “kinh hãi đến biến sắc”, thậm chí còn dọa cả tên cậu mà gã bê ra đó sợ đến mức đái són ra quần mà chạy đến đây, quỳ trước mặt mình nhận lỗi ấy chứ. Nhưng mà… họ không thấy mấy dạng tình tiết kiểu này nó quá nhàm chán sao?!

Đọc trong tiểu thuyết thấy nhiều quá rồi, nên không muốn nhìn thấy nó trong hiện thực nữa! Nàng chỉ nhìn Băng Tâm một cái ra hiệu. Băng Tâm lặng lẽ phẩy tay, ngay sau đó, gã đàn ông thô bỉ kia lập tức bị ném thẳng ra ngoài!

Sau khi gã đàn ông kia bị cưỡng chế ném ra ngoài rồi Băng Tâm mới nói: “Sau này, mười ba vị cô nương đây sẽ là một trong những trụ cột của Lộ Thủy Tình Duyên chúng ta! Họ sẽ chỉ bán nghệ, không bán thân. Băng Tâm rất xin lỗi vì phải làm các vị quan khách thất vọng!” Khóe mắt cô ấy lại không thể khống chế được mà bay về phía Hủy.

Từ lúc vào đến giờ, trên người Hủy vẫn ngùn ngụt sát khí, nhìn cô ấy bằng ánh mắt vô cùng giận dữ.

“Cái gì? Gái thanh lâu mà lại không bán thân à? Băng Tâm ma ma, cô đang đùa đấy à?” Lập tức có người bất mãn nói.

Mị Văn Dạ cười mấy tiếng, nói: “Mấy vị cô nương này đặc biệt thật. Hôm nay tại hạ xem màn biểu diễn này xong, mà lại không thể nổi lên bất cứ suy nghĩ bẩn thỉu nào được!” Hắn ta nói vừa phải không to không nhỏ, nhưng lại đủ để khiến mỗi người trong thanh lâu đều nghe thấy.

Vì thế, Nam Cung Cẩm cũng lập tức thừa cơ kéo luôn tên kia xuống làm ô dù cho thanh lâu của mình: “Lại bộ Thượng thư đại nhân nói câu này rất có lý!”

Sắc mặt Mị Văn Dạ cứng lại, liếc nhìn Nam Cung Cẩm một cái với vẻ khó hiểu, sau đó nói: “Lẽ nào Thừa tướng đại nhân không cảm thấy thế sao?” Muốn kéo hắn ta xuống à? Thế thì cùng nhảy xuống nước với nhau luôn đi! Mị Văn Dạ hắn ta nhảy xuống một mình làm cái gì?!

Nam Cung Cẩm sờ mũi, trong lòng thầm nghĩ quả không hổ danh là gian thương, không dễ gài bẫy chút nào!

Giờ thì mọi người đều biết thân phận của hai người họ, chưa nói đến Thừa tướng đại nhân, chỉ riêng vị Lại bộ Thượng thư kia thôi cũng không phải là người mà đám bậu xậu bọn họ có thể đắc tội được rồi! Thế nên, mọi ý đồ bẩn thỉu đều bị đè xuống. Hai người kia đã nói thế rồi, nếu bọn họ còn cố tình đòi hỏi thì chẳng phải là cố ý đối đầu với hai người đó hay sao?

Sau đó, mười ba cô gái kia đều lục tục lui xuống.

Lại có người lên tiếng trêu ghẹo: “Băng Tâm ma ma, nghe nói hôm nay cô định bán thân à? Không biết đây có phải là tin thật không?”

“Phải!” Nói chữ này xong, toàn thân cô ấy nhìn lại có vẻ vô cùng nghiêm túc, đứng thẳng tắp ở đó không nhúc nhích, nhưng trong lòng lại thầm toát mồ hôi, thật không hiểu Tướng gia định làm gì nữa. Mình mà cũng đủ tư cách để bán thân sao? Nếu bán thân thật, chỉ sợ mấy cái kỹ thuật gì gì đó kia còn chẳng bằng được mấy cô nương vừa bước vào thanh lâu ấy chứ!

Các cô nương dưới đài nhìn Băng Tâm tỷ tỷ của họ đứng trên đài tạo dáng đầy khí chất nữ vương thế kia, bất chợt cảm thấy đầu mình choáng váng hết cả. Dáng vẻ đó hoàn toàn không có chút nữ tính nào, có gã đàn ông nào thích mới là lạ ấy!

Nhưng Nam Cung Cẩm lại lẳng lặng nuốt nước miếng một cái, chiêu này của Băng Tâm ác thật! Rõ ràng là sự mê hoặc dưới bộ đồng phục mà. Càng là những người phụ nữ nhìn có vẻ lạnh lùng như băng không dễ chinh phục, thì càng có thể kích thích dục vọng chinh phục của đám đàn ông. Quả nhiên, đám đàn ông bên dưới nhanh chóng trở nên cuồng nhiệt: “Ta trả ba trăm lượng!”

“Ta trả bốn trăm lượng!”

“Ta trả bảy trăm lượng!”

“Ta trả…”

Thấy cảnh này, không chỉ mấy cô nương bên dưới kia ngây người vì kinh ngạc, mà ngay cả Băng Tâm cũng sững sờ! Cô ấy kinh doanh thanh lâu bao nhiêu năm nay, hiểu rất rõ đám đàn ông kia đều thích mấy cô nương yểu điệu thục nữ mà, hôm nay lại thế này là sao?!

Nam Cung Cẩm lại gật đầu như thật: “Ừm, không tệ. Băng Tâm cũng có giá thật đấy!” Nói rồi nàng lại len lén liếc nhìn sắc mặt của Hủy. Câu này thực ra là nàng cố ý nói cho hắn ta nghe. Cái tên tiểu tử này, đừng có tưởng ngươi ghê gớm lắm nhé, người thích Băng Tâm nhà chúng ta chả đầy ra kia kìa!!!

Ngay khoảnh khắc nghe thấy câu nói này của Nam Cung Cẩm, sắc mặt Hủy lại càng sa sầm xuống hơn! Hắn ta biết rõ chính mình cũng không phải là thích cô nàng Băng Tâm hơn mình đến ba tuổi này. Nhưng không thích là một chuyện, người phụ nữ này đã ngủ với mình rồi, quay đầu lại muốn đi bán thân, như thế cũng chẳng phải đang nói cho hắn ta biết rằng, bản thân hắn ta cũng chẳng khác quái gì đám khách mua hoa đang điên cuồng ra giá dưới kia sao? Đây rõ ràng là một sự sỉ nhục khủng khiếp đối với hắn ta!

Cuối cùng, không biết ai lại phát một câu: “Hai nghìn lượng!” Sau khi y ra giá thì không còn ai lên tiếng nữa!

Nói gì thì nói, Băng Tâm đã là người gần ba mươi tuổi rồi, hơn nữa tuyệt đối không thể nào là gái trinh được nữa, bỏ ra đến tận hai nghìn lượng hình như hơi quá đà!

Ngay cả Nam Cung Cẩm cũng tắc lưỡi cảm thán, hai nghìn lượng mà quy ra nhân dân tệ, thì là hai mươi vạn chứ có ít đâu?! Không ngờ người trong tay mình lại giá trị như vậy!

Thế nên, mọi chuyện đã được quyết định tại đây. Ánh mắt mọi người đều hướng về phía người kia, vừa nhìn, trong lòng họ cũng hiểu được ngay! Thì ra là con trai độc nhất của phú thương đứng thứ hai kinh thành, đã hơn ba mươi tuổi rồi, nhìn có vẻ rất chững chạc, đàng hoàng, tuy dung mạo không thể coi là xuất sắc, nhưng khí chất phóng khoáng của gia đình phú quý lại rất rõ ràng.

Lúc nhìn thấy người này, hai mắt Băng Tâm cũng hơi sáng lên. Nếu không phải vì cô đụng phải cái tên Hủy khốn kiếp không hiểu gì về phong hoa tuyết nguyệt kia trước, thì chưa biết chừng ngày hôm nay cô sẽ phải lòng anh chàng này mất. Từ trước đến giờ, một người đàn ông chững chạc đàng hoàng vẫn luôn là mẫu người mà cô thích mà!

Mà thấy mắt Băng Tâm sáng lên như vậy, Hủy chợt cảm thấy như có người tống thẳng một quyền vào mặt mình vậy. Sự tự tôn của đấng nam nhi trong hắn ta bị đả kích một cách nặng nề!

Không lâu sau, người đàn ông kia đứng dậy, chậm rãi bước xuống đài, mà tên sai vặt đi theo sau hắn cũng đã cầm tiền đến trước mặt Băng Tâm rồi.

Đàn ông hơn ba mươi tuổi, đang là độ tuổi lộ rõ sức quyến rũ của tuổi trưởng thành, mà ánh mắt của người đàn ông này cũng vô cùng mê hoặc lòng người. Ánh mắt đó vừa mang theo sự tinh ranh đặc thù của thương nhân, lại có một chút ngang ngược và nội liễm.

Nam Cung Cẩm bất giác quay đầu nhìn Hủy một cái, thấy mặt tiểu tử kia đã đen như y phục trên người hắn ta, nàng lại chợt cảm thấy bụng như rút gân, thực sự rất buồn cười!

“Băng Tâm cô nương, mời!” Dịu dàng lễ độ, lại pha chút phong thái nhẹ nhàng của công tử văn nhã, khiến trong lòng Băng Tâm không khỏi nảy ra suy nghĩ rất thô thiển, nếu người đàn ông này mà cũng đẹp trai như Hủy thì tốt quá, như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ cực kỳ sẵn lòng! Cô đang định lên tiếng thì đột nhiên, bóng đao lóe lên…

Thanh đao đó, nhanh đến mức khiến người ta hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy một bóng đen lướt qua. Mà sau khi ánh đao màu trắng kia lóe lên trong một tích tắc, nó đã được rút ra khỏi vỏ nhanh như chớp khiến cả Lãnh Vũ Tàn và Mị Văn Dạ đều kinh hãi đứng bật dậy. Đó… đó là cách rút đao Tinh Nguyệt Lưu sao?!

Quả là nhanh thật! Chỉ e cây kiếm nhanh nhất thiên hạ cũng không thể theo kịp tốc độ của hắn ta! Người đó, chắc chắn chính là Hủy – Thủ lĩnh các đại hộ pháp ủa Dạ Mạc sơn trang!

Chờ khi mọi việc tĩnh lặng đi, thì tất cả mọi người đều sứng sờ!

Họ chỉ thấy, y phục trên người vị công tử rất phong độ nhã nhặn vốn đang đứng trước mặt Băng Tâm kia, rụng lả tả như lá rụng mua thu, rồi bay bay rơi xuống đất! Trong chớp mắt, trên nửa người trên của hắn không còn một mảnh vải che thân!

Mọi người đều không hẹn mà cùng nuốt nước miếng đánh ực một cái, đao pháp của người thanh niên này nhanh quá, may mà vừa rồi người trả giá thành công không phải là mình!

Người đàn ông kia hơi tức giận nói: “Vị công tử này, tại sao lại làm như vậy?”

Hủy ôm kiếm đứng đó, mặt không chút cảm xúc, nói: “Ta chỉ muốn để cho mụ già này biết rằng, muốn bán thân, thì phải hỏi ý thanh kiếm trong tay ta trước đã!”

Mụ già ư? Gân xanh trên thái dương của Băng Tâm run lên bần bật! Tên khốn kiếp này, không biết phong hoa tuyết nguyệt đã đành, lại còn dám chửi mình già à?!

Người đàn ông kia nhìn Hủy rồi lại nhìn Băng Tâm, chợt bật cười: “Huynh đài, chỉ là một người phụ nữ thôi mà, đâu cần phải gay gắt như thế chứ!” Nói rồi hắn ta đón lấy chiếc áo choàng từ tay tên sai vặt sau lưng mình, khoác lên, quay người đi mất, hoàn toàn không thấy chút chật vật nào, ngược lại còn vô cùng nhã nhặn.

Giờ thì hay rồi, dưới sự đối lập rõ rệt thế này, Hủy lập tức cảm thấy mình chẳng còn chút phong độ nào cả! Vì một người phụ nữ mình hận đến tận xương tủy mà đánh mất đi phong độ đàn ông của mình, thật tức chết hắn ta mất! Nghĩ vậy, hắn ta chẳng nói chẳng rằng, ôm kiếm bỏ đi!

“Vị công tử này, ngươi phá hỏng chuyện làm ăn của ta, mà cứ vậy bỏ đi sao?” Băng Tâm nhìn hắn ta như cười như không, trong mắt còn tràn ngập vẻ chế nhạo. Cái tên khốn kiếp, tuy là đầu gỗ, nghĩ một đằng làm một nẻo khiến cô tức chết đi được, nhưng thực ra cũng rất đáng yêu.

Hủy quay đầu nhìn cô: “Mụ già, tốt nhất là cô đừng có ức hiếp người ta quá đáng!” Vì thanh kiếm trong tay hắn ta sẽ hạ thủ không chút nể nang đâu. Mà nếu không phải người phụ nữ trước mặt hắn ta đây là người của Hoàng hậu, thì từ cái ngày hắn ta bị cướp mất sự trong sạch, hắn ta đã thẳng tay giết chết cô ấy để rửa sạch nỗi nhục nhã của mình rồi!

Mở miệng ra là mụ già này mụ già nọ khiến sự nhẫn nại của Băng Tâm đã bị mài sạch sẽ, Một ngọn lửa giận bùng phát lên tận trời! “Thằng nhóc thối này, ngươi…”

“Băng Tâm tỷ, Băng Tâm tỷ!” Trầm Tịch lao vội lên kéo cô ấy lại, ý muốn bảo bên dưới còn đang có bao nhiêu người đứng xem, để cô ấy bình tĩnh lại một chút.

Thấy vậy, Băng Tâm mới từ từ dập được ngọn lửa giận ngập trời trong lòng mình! “Cút đi!” Câu nói này cũng vẫn đầy vẻ giận dữ!

Hủy hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi. Nhưng còn chưa đi được hai bước, đã nghe thấy giọng nói của Băng Tâm vang lên: “Chuyện vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn thôi, các vị, chúng ta lại trả giá lại lần nữa đi!”

Hủy quay phắt đầu lại, lửa giận toàn thân đã không còn cách nào khống chế được nữa! Mụ già chết tiệt này, đúng là không biết điều mà! Hắn ta xách luôn Băng Tâm lên, nhấn mũi chân một cái rồi lập tức biến mất khỏi hiện trường…

Nhìn họ đi rồi, mặt Nam Cung Cẩm không chút biến sắc lẳng lặng uống tách trà của mình, vô cùng thảnh thơi.

Băng Tâm đi rồi, Linh Nhi cũng không hề rối loạn, lập tức sắp xếp cho Phượng Ca và Trầm Tịch cùng lên đài biểu diễn.

Mị Văn Dạ chợt đón lấy một vò rượu ngon từ tay tên sai vặt sau lưng, đặt lên bàn: “Thừa tướng đại nhân, ngài có biết là rượu gì không?”

“Bản quan sẵn lòng nghe!”

“Rượu này kỳ diệu lắm nhé, dù là người có tửu lượng cao đến mấy mà uống một lý này thôi cũng sẽ say bất tỉnh nhân sự. Không biết Thừa tướng đại nhân có đủ to gan để uống thử không?” Tửu lượng của tên tiểu tử Yến Kinh Hồng này cực tốt, lần nào cũng làm bọn họ say đến ngã ngả ngã nghiêng, mà vẫn bình thản như thường quay về nhà. Thế nên hắn ta tốn biết bao nhiêu công sức mới tìm được vò rượu này về để lấy lại danh dự!

Yến Kinh Hồng uống rượu gì cũng chưa từng say bao giờ, thế nên lần này, nàng cũng không mấy băn khoăn, lập tức đón lấy vò rượu kia mở ra: “Có gì mà không dám!” Nói rồi nàng ngửa đầu dốc thẳng vò rượu xuống!

Sau đó, nàng đặt vò rượu lên bàn, cười đắc ý: “Sao hả?” Vừa cười xong, nàng lại cảm thấy đầu óc choáng váng mơ màng, mẹ kiếp… rượu khỉ gì thế này? Thêm Mông Hãn dược vào đấy à?

“Cộp!” nàng đập cộp một cái xuống bàn.

Mị Văn Dạ hí ha hí hửng, vừa mới thò tay qua, còn chưa chạm được vào y thì tay đã bị giữ chặt lại, cứ như muốn bẻ gãy luôn tay Mị Văn Dạ ra vậy!

Ba người quay sang nhìn nhau, Mị Văn Dạ cũng chợt thấy hơi hối hận. Nếu biết trước mọi chuyện sẽ thành thế này, thì nhất định hắn ta sẽ không đùa như vậy! May mà Lãnh Vũ Tàn nhanh trí, ném một ly rượu qua, đập vào huyệt ngủ của Nam Cung Cẩm, huyệt ngủ bị đánh trúng, tay nàng lỏng ra mới buông tha cho Mị Văn Dạ!

“Giờ phải làm thế nào?”

Mị Văn Dạ nghĩ một hồi rồi cười: “Ta thuê một gian phòng cho y nghỉ ngơi trước đã, lúc nào chúng ta về rồi đưa y về sau!”

Hai người còn lại cùng gật đầu.

Không lâu sau, dưới sự dẫn đường của một tên quân nô, Mị Văn Dạ bế Nam Cung Cẩm đặt lên chiếc giường trong một gian phòng trống, trong lòng lại thầm lấy làm lạ, sao người tên tiểu tử này mềm thế nhỉ, y như con gái ấy! Hơn nữa, y còn rất nhẹ, gần như không có trọng lượng.

Hắn ta đặt nàng lên giường. Lúc này, hơi rượu trong người Nam Cung Cẩm cũng xông lên khiến sắc mặt hơi ửng hồng. Làn da bình thường nhìn như búng nhẹ một cái cũng vỡ đó lúc này nhìn lại càng mê hoặc hơn. Mị Văn Dạ sững người, đột nhiên lại như bị ma làm, chầm chậm cúi đầu xuống… Ngay khi môi hai người sắp chạm vào nhau rồi, Mị Văn Dạ mới chợt tỉnh táo lại! Làm cái quái gì thế, Yến Kinh Hồng là đàn ông mà!!!

Trong lòng hắn ta thầm thóa mạ chính mình rồi chạy vụt ra khỏi phòng như ma đuổi!

Mà ban đầu Linh Nhi không yên tâm lắm, nhưng thấy Mị Văn Dạ vào trong rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, nên cũng không để ý nữa.

Trong phòng, Nam Cung Cẩm nằm ngủ rất yên bình, nhưng đột nhiên, có một người bỗng trèo qua cửa sổ, lúc nhìn thấy người nằm trên giường, rõ ràng hắn ta cũng thoáng sững sờ! Hắn ta nhìn thấy Mị Văn Dạ đưa Yến Kinh Hồng vào trong này, nghĩ rằng một mình tiểu tử kia ở đây, đúng là cơ hội tốt để trêu chọc y nên mới trèo vào. Nhưng hắn ta hoàn toàn không ngờ y lại không hề có ý thức nữa.

Bé con ngủ mất rồi à?! Đôi mắt xanh lục lóe lên tia sáng âm u, bước tới bên giường, đầu ngón tay trượt trên khuôn mặt nàng, nhưng nàng lại không hề có chút phản ứng nào. Mộ Dung Thiên Thu chợt cảm thấy rất buồn cười, hiếm có khi nào y ngoan ngoãn như thế này!

Nam Cung Cẩm bị điểm huyệt ngủ đã hoàn toàn mất ý thức, nhưng hình như hơi khó chịu nên cái mũi nhỏ khẽ nhíu lại một chút, nhìn vô cùng đáng yêu. Dáng vẻ nhỏ xinh này giống như một chiếc lông vũ phớt nhẹ qua mặt hồ yên ả trong tim Mộ Dung Thiên Thu. Bụng dưới của hắn dâng lên cảm giác khô nóng, ngọn lửa trong mắt cũng sâu thêm vài phần. Hắn cúi đầu, đưa tay kéo một cái, chiếc đai lưng trên eo Nam Cung Cẩm buông lỏng ra…

Nhưng, Mộ Dung Thiên Thu lại chợt ngừng lại. Nếu hắn làm gì y trong lúc này, tuy rất kích thích, nhưng dường như cũng đi ngược lại với ý nguyện ban đầu của mình.

Sau khi nhìn y một lúc lâu, Mộ Dung Thiên Thu chợt đổi ý, bò lên giường, ôm bé con kia vào lòng. Một cảm giác kỳ dị chợt ập đến bao phủ toàn thân hắn ta, nhưng hắn ta cũng không có động tác gì tiếp theo nữa, nhắm mắt ngủ thiếp đi…

Đám người Mị Văn Dạ cũng uống đến say ngất nga ngất ngưởng, được mấy tên sai vặt nhà mình đưa về nhà rồi, hoàn toàn quên béng cả Yến Kinh Hồng.

Hôm sau, khi trời vừa sáng…

Huyệt ngủ trên người Nam Cung Cẩm tự động được giải ra. Nàng vừa mở mắt đã nhìn thấy ngay mặt Mộ Dung Thiên Thu khiến nàng sợ đến mức mặt mũi trắng bệch cả ra! Chuyện gì thế này?!!! Chuyện này là thế nào?!!!

Mộ Dung Thiên Thu cũng mở mắt, thấy dáng vẻ hốt ha hốt hoảng của tiểu tử này, hắn ta còn cố tình làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Yến khanh, lần này khanh nhất định phải chịu trách nhiệm với trẫm đấy!”

Không muốn giành lấy y trong lúc y mất đi ý thức, nhưng trêu chọc y cũng khá thú vị mà.

Nhìn y phục xộc xệch trên người mình, Nam Cung Cẩm chợt cảm thấy đầu óc choáng váng: “Đêm qua, chúng ta…” Trong lòng nàng lại cảm thấy không đúng, nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì sao trên người nàng không có chút cảm giác nào cả? Hơn nữa, chẳng phải nàng đang đến tháng sao?!

Mộ Dung Thiên Thu trầm ngâm nói: “Yến khanh, đêm qua khanh cướp mất đời trai tân của trẫm rồi, cứ đòi hỏi trẫm hết lần này đến lần khác!”

Chọn tập
Bình luận