Trên quan đạo rộn ràng, dân chúng đều đang ngẩng đầu quan sát, vì hôm nay là ngày Mạc Bắc Vương tới thăm.
Ai mà không biết Mạc Bắc đang rất hỗn loạn, cuối cùng Hữu Dực Vương Đạm Đài Minh Nguyệt là người giành được chiến thắng. Mà vị Hữu Dực Vương trong truyền thuyết kia chính là người được thiên hạ mệnh danh là chiến thần. Đương nhiên, mọi người tới xem cũng không phải để sùng bái hắn ta, mà là đến để ngó một cái, xem người đàn ông đó1có tuấn tú như trong lời đồn hay không, có thể tuấn tú đến mức đi đánh trận cũng phải đeo mặt nạ hay không!
Trên lầu trà lâu tửu điếm ven đường, có hai công tử mặc áo trắng đứng đó.
Một người là Nam Cung Cẩm, một người là Bách Lý Kinh Hồng.
Nam Cung Cẩm là muốn đáp lễ tên kia một phen, đồng thời cũng muốn nhìn xem Đạm Đài Minh Nguyệt có phải là kẻ đã kéo mình xuống hồ hôm trước hay không. Cho dù người đó không phải Đạm8Đài Minh Nguyệt, thì chắc chắn cũng sẽ là thuộc hạ của hắn ta thôi.
Không lâu sau, một đoàn quân giáp sắt khổng lồ tiến vào thành. Trên tay họ giương cao Vương kỳ, sắc mặt lạnh lùng, trên người ăn mặc rất chỉnh tề, đúng là một đội kỵ binh hạng nặng hiếm có ở đại lục này, xem ra chính là đội quân trực thuộc trực tiếp vị Mạc Bắc Vương này. Sắc mặt của họ kiêu ngạo như chim ưng, lại lạnh lùng đầy sát khí như báo!
Một luồng sát2khí mạnh mẽ ập tới, đoàn quân trang nghiêm long trọng bước từng bước một. Nhìn thấy bọn họ, giống như nhìn thấy một đám sói hoang, vô cùng hoang dã, sát khí ngập trời! Như thể chỉ một giây sau, bọn họ sẽ nhào lên mà chém giết, cướp đoạt vậy!
Nhưng khi mọi người nhìn thấy vị Mạc Bắc Vương kia, tất cả đều không hẹn mà cùng lộ ra vẻ thất vọng! Vì người ta căn bản không định cho họ nhìn thấy mặt. Trên mặt hắn ta đeo mặt nạ4quỷ, trên người mặc một bộ giáp màu xám nhìn bừng bừng khí thế, dưới ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, phong thái của hắn ta càng lộ rõ khiến người ta vô cùng chói mắt.
Khi đội quân đang đi rất khí thế, những đóa hoa tươi thi nhau bay từ trên đài cao ở xung quanh xuống, vô số cô nàng mê trai đứng trên đó cầm khăn tay vẫy vẫy.
Môi Nam Cung Cẩm nhếch lên nở nụ cười giảo hoạt, những đóa hoa tươi này hữu ích hơn cánh hoa rất nhiều, cũng tiện cho chuyện sắp tới xảy ra. Mấy đóa hoa rơi xuống phía trước, Đạm Đài Minh Nguyệt chỉ nhìn một cái, không để ý quá nhiều. Khi hoa tươi càng lúc càng nhiều, thi thoảng lại rơi vào người hắn ta, hắn ta lại càng không muốn để ý hơn.
Có điều, trong lòng hắn ta hơi kỳ quái, mình đeo mặt nạ thế này, sao những cô gái kia vẫn điên cuồng thế nhỉ? Chẳng lẽ có thể nhìn xuyên qua mặt nạ của mình để nhìn thấu khuôn mặt hắn ta sao? Hay là do họ nghe tin đồn, nên mới nông cạn cho rằng mình là mỹ nam, rồi giờ mới có hành động kỳ quặc thế này? Trong lòng hắn ta vô vàn suy đoán, cũng trong lúc đang ngẫm nghĩ, hắn ta lại chợt cảm nhận được một thứ gì đó từ một phương hướng nào đó đang bay về phía mình với tốc độ và trọng lượng hơi khác biệt một chút.
Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ khẽ nở nụ cười lạnh, thậm chí còn không thèm nhìn, lập tức rút đao sắt chém về phía thứ kia, chỉ nhẹ vung tay một cái, định đánh ngược thứ kia trở về!
Nhưng mà, “choét” một tiếng…
Trong khoảnh khắc đó, vạn vật đều tĩnh lặng! Mọi người đều ngẩn ngơ nhìn bàn tay kia của Đạm Đài Minh Nguyệt và cả vật thể không xác định bị bắn vào người hắn ta kia!
Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của Đạm Đài Minh Nguyệt cũng như nứt ra, không thể tin nổi đưa bàn tay mình lên trước mắt, thứ dính trên cánh tay hắn ta đã bị hắn ta hất xuống, nhưng cũng chính vì hắn hất như vậy, mới càng khiến thứ kia bị toét ra, bắn ra, dính hết vào người! Mùi thối hoắc sộc vào mũi, toàn thân cũng dính từng viên cứt trâu tròn xoe!
Mọi người đều quên cả thở, mọi người đều quên cả diễu hành! Cứ vậy ngớ người đứng tại chỗ, thời gian cũng như ngừng lại ngay lúc này!
Nam Cung Cẩm ở trên lầu cao thì ôm bụng cười ha hả. Đúng thế, đây chính là tác phẩm của nàng! Nàng vốn định thưởng cho tên này một vãi cứt người cơ, nhưng chung quy như vậy hơi tởm quá, hơn nữa, nếu làm thế, Đạm Đài Minh Nguyệt cũng sẽ bị chọc điên người, đến lúc đó tra ra nàng sẽ không dễ xử lý nữa! Vì vậy, sau khi cân nhắc đi cân nhắc lại, nàng đành phải chọn cứt trâu!
Đầu tiên là để cho người ta ném hoa tươi đánh lạc hướng sự chú ý của kẻ địch, sau đó mới phái người dùng cứt trâu làm thành một quả cầu cứt trâu, ném về phía Đạm Đài Minh Nguyệt! Nàng vốn cho rằng đối phương được ném nhiều hoa như vậy, sẽ không ngờ hoa tươi đột nhiên biến thành cứt trâu, cho nên không tránh được bị quả cầu cứt trâu ném trúng người. Nhưng tên này lại có nội lực quá cao, lại nhận ra từ xa sau đó vung tay hất ngược lại. Uy lực do hắn ta tạo ra còn lớn hơn nhiều so với việc bị ném thẳng quả cầu cứt đó vào người, thế nên hắn ta mới bị bắn đầy người như vậy!
Đạm Đài Minh Nguyệt cũng hoàn toàn sững sờ! Tuy đúng là trước đây Mạc Bắc và Tây Võ cũng có thù oán, nhưng giữa các quốc gia với nhau, trước giờ không hề có kẻ thù vĩnh viễn hay bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn. Thế nên, hắn ta muốn tới đây, Mộ Dung Thiên Thu cũng vui vẻ đón chào! Có điều, vừa mới vào Hoàng thành, đã bị thưởng cho bãi cứt trâu thế này là sao?!
Nghĩ vậy, mùi thối lại xộc thẳng vào mũi, hắn lập tức có cảm giác cực kỳ buồn nôn! Hắn ta khẽ đẩy mặt nạ quỷ lên một chút, lộ ra cánh môi mỏng đường nét rõ ràng, sau đó gập người trên lưng ngựa, điên cuồng nôn ọe! May mà hắn ta cũng chỉ nôn ra nước chua chứ không có bất cứ thứ gì làm ảnh hưởng đến hình tượng của hắn.
Kỵ binh Mạc Bắc đều tức giận đến xanh mặt, Hữu Dực đại tướng quân vô cùng bực bội bước lên: “Vương thượng, chắc chắn thứ này ném từ trong phòng hai bên đường ra, có cần hạ thần đưa người đi lục soát không ạ?”
Đưa người đi lục soát à? Nếu là ở Mạc Bắc thì đương nhiên có thể để mặc cho họ tha hồ mà lục soát, nhưng giờ đang ở Tây Võ, ở trên địa bàn của Mộ Dung Thiên Thu, cứ lao vào lục soát như vậy nhẹ thì bị người trong thiên hạ cười nhạo người Mạc Bắc hắn ta vô lễ, còn nặng thì sẽ bị Mộ Dung Thiên Thu tính toán, trực tiếp ra tay xử lý! Dưới tình huống như thế này, thì dù thế nào hắn ta cũng không thể phái người đi lục soát được! “Không cần thiết, lệnh cho ba quân, chỉnh trang tại chỗ!”
Đúng là hắn ta sẽ không lục soát, nhưng Đạm Đài Minh Nguyệt hắn ta bị sỉ nhục như thế này, làm sao có thể coi như không được! Nếu mình cứ im lặng đi tiếp như thế, thì mới bị người trong thiên hạ chê cười là kẻ hèn nhát đến không ngẩng đầu lên được!
Vì vậy, tin tức quân đội Mạc Bắc dừng lại tại chỗ không đi nữa đó, đương nhiên cũng nhanh chóng truyền đến tai Mộ Dung Thiên Thu.
Mộ Dung Thiên Thu vừa nghe xong lập tức hiểu ngay là chuyện tốt do ai làm. Tác phong xử lý công việc thế này, đừng nói là trong Tây Võ, mà ngay cả thiên hạ này cũng chỉ có mình Yến Kinh Hồng mà thôi! Chẳng phải tiểu tử kia đã từng làm Đạm Đài Minh Nguyệt bị tổn thương nặng nề hay sao? Lần này người ta tới Tây Võ, y lại… Nghĩ vậy, hắn ta lại cảm thấy dở khóc dở cười!
Đám đại thần bên dưới cũng buồn cười mà không dám cười, nhịn đến vô cùng khó chịu! Đạm Đài Minh Nguyệt bị người ta ném cứt trâu vào người sao? Ôi chao, cha mẹ ơi, buồn cười quá đi mất! Không biết là tác phẩm của vị anh hùng nào đây! Để xem đám người Mạc Bắc kia còn dám rảnh rỗi chạy tới biên thành của Tây Võ cướp bóc nữa không!
“Hoàng thượng, Mạc Bắc Vương đột ngột dừng lại không đi nữa, chúng ta nên làm thế nào đây? Nếu để mặc hắn ta không xử lý, thì chúng ta sẽ bị các nước khác chê cười là không biết đãi khách!” Lão Thái phó bước lên nói.
Hiển nhiên câu nói này đã hỏi trúng điểm mấu chốt! Hiện giờ Mộ Dung Thiên Thu khóc cũng không được mà cười cũng chẳng xong, giờ phải làm sao à?! Chẳng lẽ muốn vua một nước như mình phải đích thân ra cổng thành đón tiếp sao? Thôi đi, chuyện do Yến Kinh Hồng gây ra, thì để tiểu tử đó tự đi mà giải quyết: “Phái Thừa tướng thay trẫm đi nghênh tiếp và giải quyết, nhất định phải nhớ đảm bảo với Mạc Bắc Vương rằng, chắc chắn trẫm sẽ bắt bằng được kẻ đã làm chuyện đó, để tiện đường ăn nói với Mạc Bắc Vương!”
Những lời này, chỉ cần là người có não nghe thấy thì đều biết nó có thâm ý khác, làm sao Mạc Bắc Vương biết được là do ai làm, đến lúc đó tùy tiện tìm một người gánh tội thay là được, cũng không cần Tây Võ bọn họ phải trả giá quá đắt gì!
“Nhưng Hoàng thượng, Thừa tướng bị thương, giờ đang cáo bệnh nằm nhà mà!” Nội thị giám the thé đáp.
Đôi môi mỏng của đế vương cong lên cười lạnh, nhìn vô cùng âm u tàn độc: “Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi, trẫm không tin y còn có thể chết được thật đâu!”
Nghe vậy, bốn phía đều là những ánh mắt nghi hoặc, Hoàng thượng vốn vô cùng tin tưởng sủng ái Thừa tướng, sao hôm nay lại nói ra mấy câu thế này, chẳng lẽ Thừa tướng thất thế rồi sao?
Tuy Mộ Dung Thiên Thu đã có ý định ra tay với Nam Cung Cẩm, nhưng hiện giờ nói ra mấy lời như thế này, cũng là vì hơi tức giận thôi! Rõ ràng tiểu tử đó không bị thương nặng như y nói, mà lại cứ cáo bệnh ở nhà không lên triều, thậm chí còn rảnh rỗi đi gây sự với Đạm Đài Minh Nguyệt, y có chuyện gì mới là lạ ấy!
“Vâng!” Thái độ của Mộ Dung Thiên Thu rõ ràng đã khiến nội thị giám sợ hết hồn, vội vàng ra ngoài phân phó người.
Lãnh Tử Hàn ngồi trên cùng của bách quan chợt nở nụ cười tà. Tiểu Cẩm à, nàng đúng là không chịu an phận chút nào! Nếu biết trước thì hôm nay hắn ta cũng chẳng lên triều làm gì, thà đi ra ngoài phố chứng kiến tận mắt cảnh chiến thần Mạc Bắc Đạm Đài Minh Nguyệt bị ném cứt vào người còn hơn!
…
Khi thái giám truyền chỉ đến phủ của Nam Cung Cẩm, Nam Cung Cẩm cũng cười tít mắt đi ra, đứng chờ sẵn ngoài cổng như đã đoán trước được đối phương sẽ đến rồi vậy! Với tính cách của tên đoạn tụ Mộ Dung Thiên Thu, chắc chắn sẽ không để chuyện mà mình gây ra bị dính lên người hắn ta, thế nên hắn ta phái người tới đón mình đi thực sự cũng quá bình thường!
Thái giám truyền lệnh sững sờ, nói: “Thừa tướng đại nhân, ngài biết trước cha gia sẽ đến sao?” Tiểu thái giám lần này không so được với thái giám truyền chỉ lần trước. Vì lão thái giám kia thực sự không thể chịu nổi cái kiểu không biết điều của Yến Kinh Hồng, trước giờ chưa từng cho gã bạc hay thưởng gì, nên mới phái con nuôi của mình đến đây!
“Đương nhiên rồi, công công, đã chuẩn bị xong nghi thức đón tiếp chưa? Bản quan sẽ xuất phát ngay!” Báo mối thù một mũi tên kia của mình rồi, nên tâm trạng hiện giờ của Nam Cung Cẩm vô cùng vui vẻ. Dám uy hiếp Nam Cung Cẩm nàng mà không trả giá một chút thì sao được?! Nhưng mà… chuyện này tuyệt đối sẽ không dừng lại như vậy! Còn có màn kịch hay hơn cho hắn ta xem!
“Ố?” Tiểu thái giám kia ngây ra, giờ mới nhận ra Nam Cung Cẩm đã mặc triều phục, đội mũ quan rồi. Hẳn là y không chỉ biết mình sẽ đến, hơn nữa, ngay cả mục đích mình đến đây y cũng đoán được rồi. Thừa tướng không hổ là Thừa tướng, quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh. Nhưng sao cha nuôi của mình lại không thích y nhỉ? Lạ thật!
“Công công, còn ngẩn ra đó làm gì thế? Đừng để Mạc Bắc Vương chờ lâu, người trong thiên hạ lại cười Tây Võ ta đãi khách không chu toàn!” Mặt Nam Cung Cẩm đầy vẻ đắc ý, tạm thời ném chuyện Mộ Dung Thiên Thu muốn đối phó mình sang một bên, dù sao thì đến đâu hay đến đó, chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết! Xử lý Đạm Đài Minh Nguyệt trước rồi tính sau!
“À à, vâng! Xem nô tài này, lại suýt quên cả chuyện chính. Mời Thừa tướng đại nhân!” Nói rồi gã phẩy phất trần, ngón tay trắng nõn chỉ vào đội nghi lễ cách đó không xa.
Lúc này Nam Cung Cẩm giống như Trạng nguyên vừa thi đỗ, phẩy tay áo bào rộng rãi vui vẻ bước đi!
…
Phong cẩn thận nhìn sắc mặt bệ hạ nhà mình, lại phát hiện ra dường như bệ hạ hoàn toàn không tức giận gì cả, liền buồn bực nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu đi ra ngoài, sao ngài…”
Bách Lý Kinh Hồng nghe vậy chỉ lãnh đạm nhìn hắn ta một cái: “Rảnh lắm à?” Đương nhiên hắn không tức giận, vì hắn hiểu rõ tính cách của Cẩm Nhi nhất, trước giờ nàng sẽ chỉ mềm lòng với người đối xử tốt với nàng, nhưng đối với hẻ thù, thì nàng chưa từng nương tay. Thế nên, để nàng ra ngoài gặp Đạm Đài Minh Nguyệt, cũng sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Phong hơi cứng người, vội vàng lùi một bước, nói: “Không rảnh ạ! Bệ hạ thứ tội, thuộc hạ lắm điều quá!”
Hắn ta nói dứt lời, Bách Lý Kinh Hồng lại như nhớ ra chuyện gì đó, đặt chiếc cốc bạch ngọc trong tay xuống, quay đầu nhìn hắn ta: “Nếu ngươi rảnh, thì nên cân nhắc cho kỹ càng xem, giữa Tu và Mặc Họa, rốt cuộc ngươi nên chọn ai đi.”
Nói rồi, hắn không chờ Phong kịp phản ứng, cúi đầu tiếp tục xử lý công việc.
Phong thoáng sững người, sau đó một vạch đen to sổ thẳng xuống sau gáy! Khóe môi hắn khẽ giật giật lên vài cái, xem ra bệ hạ đã biết chuyện của hắn ta và Mặc Họa đêm qua rồi, nhưng lại kéo cả Tu vào là thế nào? Chẳng lẽ bệ hạ thật sự cho rằng hai người họ là đoạn tụ hay sao chứ?! Hắn ta mấp máy miệng muốn giải thích, nhưng thấy bệ hạ cúi đầu xử lý quốc sự, rõ ràng không rảnh để ý đến hắn ta, nên đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại!
Bệ hạ đúng là người có thù tất báo. Mình chỉ nói có một câu thôi mà ngài ấy đã phản kích như thế rồi. Tính cách này càng ngày lại càng giống một người, cũng chính là vị Hoàng hậu vô cùng lưu manh kia của họ. Có thù tất báo cũng tốt, nhưng chỉ khổ đám thuộc hạ bọn họ đây thôi… Nhớ Hoàng thượng ngày xưa quá…
…
Trên đường đi, dưới sự chỉ đạo của Nam Cung Cẩm, đoàn người gõ trống khua chiêng rộn ràng, ai không biết thì có khi còn tưởng hôm nay Thừa tướng đón dâu! Chuyện li kỳ nhất là, tấm bảng hiệu vốn được họ cầm trên tay để thể hiện uy nghiêm của đất nước, cũng bị Nam Cung Cẩm sai đổi hết thành loa kèn mà đội rước dâu hay dùng, bên trên còn buộc thêm mấy đóa hoa đỏ to tướng.
Tiểu thái giám và đám người đi theo đều toát mồ hôi sau gáy, vừa thổi kèn vừa suy nghĩ, không hiểu Thừa tướng đại nhân muốn làm gì. Rõ ràng đối phương đã tức giận rồi, Hoàng thượng phái họ tới để xin lỗi, lẽ ra bầu không khí phải rất trầm trạng mới đúng chứ, sao lại thành… thành như đội rước dâu thế này? Rốt cuộc là tới để xin lỗi, hay là tới để cười trên nỗi đau khổ của người khác đây?!
Đạm Đài Minh Nguyệt cũng đang ngồi trên chiến mã của mình, hạ nhân đã sớm giúp hắn ta lau sạch sẽ những thứ không nên có trên người hắn kia rồi. Hắn đứng đây, sa sầm mặt mũi chờ xem Mộ Dung Thiên Thu định ăn nói với mình thế này, trong lòng cũng suy nghĩ rốt cuộc là do ai làm chuyện này. Người đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn ta chính là tên Yến Kinh Hồng đáng chết kia, vì cách xử sự thế này, thật sự quá giống với cái tên gái giả trai đó!
Có điều, hắn lại dần phủ định suy đoán của mình. Hiện giờ cô nàng kia còn đang bị mình nắm thóp, làm sao có thể ngang nhiên đối đầu với mình như thế được?!
Nhưng, khi hắn ta nhìn thấy màu đỏ rực chói mắt từ cách đó không xa đi tới, mà người dẫn đầu đoàn người lại mặc triều phục tùng hạc, dưới vạt áo còn có sóng biển xanh kia, thì khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của hắn ta hoàn toàn vỡ nát! Đó là Yến Kinh Hồng đúng không? Nhưng y chạy tới đây còn gióng trống khua chiêng như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ y không biết hiện giờ mình đang rất tức giận sao?!
Binh sĩ Mạc Bắc cũng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn vung đao chém chết cái đoàn người như đoàn rước dâu kia thôi! Chỉ tiếc hiện giờ đang ở Tây Võ, chứ nếu đang ở Mạc Bắc bọn họ thì họ đã động thủ từ lâu rồi! Sỉ nhục Vương thượng của họ đã đành, giờ còn chiêng trống ầm ĩ đến để cười trên nỗi đau của người khác nữa. Đúng là, có nhịn được cũng đách thèm nhịn nữa!!!