Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhất Sinh Nhất Thế – Tiếu Hồng Trần

Chương 151: Hồng mỹ nhân làm mình làm mẩy!

Tác giả: Quân Tử Giang Sơn
Chọn tập

Nam Cung Cẩm mang vẻ mặt tươi cười bỉ ổi quay trở về phòng mình, vừa mở cửa, mùi hương tuyết liên xông thẳng vào mũi, nhưng người ở trong phòng đã ra đến cửa rồi. Thân khoác áo bào gấm trắng bóc như mây, ngọc đái quấn quanh eo.1Lông mi dài phủ xuống đôi ngươi xám bạc màu ánh trăng, sáng lấp lánh, nhìn thấy dáng vẻ vội vàng nôn nóng của Nam Cung Cẩm, trong đáy mắt hắn chợt lóe lên vẻ trêu chọc nhưng cũng không nói câu gì.

Vừa thấy hắn mặc xong cả y phục8rồi, Nam Cung Cẩm bỗng thấy vô cùng mất hứng! Đến hôm nay nàng mới biết thì ra mình lại có tiềm chất háo sắc như thế, a phì phì phì, cái gì mà háo sắc chứ, đức hạnh phẩm chất của nàng rất cao thượng đấy nhé!!!

“Dậy rồi à?”2Nàng nghiêm mặt nói, trong giọng điệu còn bất giác xen thêm chút oán trách! Sáng sớm cái tên này dùng sắc đẹp dụ dỗ mình khiến mình nhớ nhớ nhung nhung, giờ đạt được mục đích rồi thì không thèm để ý đến nàng nữa phải không?!

“Không mệt à?”4Câu hỏi nhẹ nhàng bay ra từ miệng hắn, vẫn không có chút ấm áp nào, nhưng lại khiến Nam Cung Cẩm nhận ra vẻ dịu dàng trong đáy mắt hắn.

Mặt Nam Cung Cẩm đỏ bừng lên, tuy biết rằng hắn hỏi câu này vì quan tâm nàng, nhưng vì sao nghe cứ như thể là nàng thèm khát lắm, mệt mỏi mà vẫn còn muốn thế này thế kia vậy?! “Mệt!!! Cực kỳ mệt!!!” Nàng rít răng gằn giọng nói mấy từ này, đúng là nàng rất mệt, nhưng cũng không thể giấu đi ý đồ xấu xa của nàng được!

Đôi môi mỏng của hắn khẽ cong lên mỉm cười, nhưng rất nhạt sau đó lại nhanh chóng hạ xuống, bỗng đưa tay ra vòng qua eo nàng, cảm giác ấm áp truyền từ tay hắn chậm rãi xoa dịu cảm giác ê ẩm ở eo nàng: “Nghỉ ngơi cho khỏe đi, rồi ta sẽ cho nàng thỏa mãn đủ thì thôi!”

Câu nói mờ ám bay ra từ miệng hắn, Nam Cung Cẩm nghiêng đầu lườm hắn một cái, lần đầu tiên trong đời, nàng có thứ cảm giác gọi là “ngại ngùng”! Vì sao tên này phải nói nàng như một con quỷ háo sắc thế chứ? Chẳng phải chính hắn dùng sắc dụ dỗ mình trước sao?! Khinh người quá đáng! Nàng hếch mũi lên trời: “Hừ! Đừng có nói như thể mình giỏi lắm vậy, ta cũng chẳng cần chàng lắm đâu, bên ngoài kia có cả đống người xếp hàng chờ tiểu gia ta sủng hạnh kìa!”

Biết nàng đang cố che giấu sự xấu hổ của mình, hắn cũng không bóc mẽ, chỉ là trong đáy mắt chợt lóe lên tia sáng nguy hiểm đầy ý cảnh cáo. Nếu không phải vì lo cơ thể nàng chịu không nổi, thì nàng nghĩ hắn sẽ tình nguyện rời khỏi giường sao?! “Thoải mái hơn chút nào chưa?”

Hắn không tiếp tục vấn đề vừa rồi, chỉ hỏi đến chuyện mà mình quan tâm. Đôi mắt xám bạc chất chứa tình cảm triền miên lưu luyến, nhìn thật sâu vào mắt nàng như tràn ra mật vậy.

Tình cảm ấm áp dâng lên trong lòng Nam Cung Cẩm, cảm giác ngọt ngào chợt bao phủ toàn thân nàng. Nàng gật đầu: “Thoải mái nhiều rồi!” Chút bất mãn trong lòng cũng chậm rãi tan biến, không ngờ cái tên lúc nào cũng lãnh đạm như băng này mà cũng có mặt dịu dàng như vậy, đúng là hiếm có!

Nghĩ tới đây, Nam Cung Cẩm bỗng thở dài một tiếng, tâm trạng kích động cũng biến mất, nhưng cảm giác ấm áp lại càng nồng hơn: “Đi thăm Kinh Lan đi!” Mấy hôm nay cứ nằm mãi trên giường, không kịp qua thăm con trai nàng.

“Đúng là nên đi thăm con trai chúng ta.” Hắn gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

Khóe môi Nam Cung Cẩm giật giật, quay đầu nhìn cái tên không biết xấu hổ kia, thế nào mà lại biến thành con trai của họ rồi?! Nàng nghiến răng nhấn mạnh: “Đó là con trai của Quân Lâm Uyên, là con nuôi của ta, không phải con chàng!” Sao tên này cứ muốn mơ tưởng đến Tiểu Kinh Lan thế chứ?!

“Con nuôi của nàng, không phải cũng là của ta sao?” Hắn thản nhiên nhìn nàng, trong đáy mắt thoáng có ý cười.

Nam Cung Cẩm á khẩu! Sao nàng quên mất vụ này nhỉ? Nghĩ đến trạng thái không mấy hữu hảo của tay này mỗi khi nhìn Tiểu Kinh Lan, nàng cực kỳ không yên tâm, hỏi: “Chàng sẽ đối xử tốt với con trai ta chứ?”

Hắn khe khẽ thở dài, bỗng cảm thấy không biết phải làm sao, Quân Lâm Uyên có ơn với nàng, ơn tình đó, đương nhiên cũng tính lên Bách Lý Kinh Hồng hắn. “Ta sẽ coi nó như con trai của mình.” Dù là võ công hay là cách trị quốc, chỉ cần thằng bé có năng lực học tập, hắn sẽ không giấu giếm bất cứ điều gì.

Nam Cung Cẩm hôn “Chụt” một tiếng lên mặt hắn, đôi mắt phượng đầy vẻ vui mừng: “Cảm ơn chàng!” Về lý mà nói, hiện giờ Nam Nhạc và Bắc Minh vẫn có thù với nhau, dù sao Nam Nhạc cũng nuốt mất ba châu của Bắc Minh, chưa biết chừng sau này khi Quân Kinh Lan trưởng thành, chuyện đầu tiên thằng bé làm sẽ là đối đầu với Nam Nhạc. Nhưng Bách Lý Kinh Hồng lại có thể hứa hẹn như vậy trong tình cảnh này, chẳng qua là vì bản thân mình mà thôi. Tình cảm như thế, làm sao không gánh nổi một câu cảm ơn của nàng?

“Giữa chúng ta, không cần nói cảm ơn.” Ngữ điệu thanh thanh lạnh lạnh, âm sắc vẫn luôn lãnh đạm cao ngạo chợt thêm phần nhu hòa.

Nam Cung Cẩm cười gật đầu, đúng là hắn thay đổi thật, nếu là trước đây, thì dù đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không nói những câu như thế này. Nhưng hiện giờ hắn lại có thể nói ra, còn nói thuận miệng như vậy, tuy không giống trước đây, nhưng hắn vẫn là hắn. Có lẽ đây chính là minh chứng cho câu nói ‘tình yêu có thể thay đổi con người’ đi, không cần cố ý, chỉ vô tình lộ ra vài phần dịu dàng trong lúc lơ đãng, cũng như không ai biết được rằng “Yêu Nghiệt” hoành hành trong giới sát thủ, thỉnh thoảng cũng có vẻ mặt e lệ vậy.

“Hoàng thượng, không thể thăm dò được chút nào về thân phận của người đàn ông kia!” Một người áo đen quỳ gối trước mặt Mộ Dung Thiên Thu, bẩm báo kết quả mà mình thăm dò được.

Không tra được chút nào? Thật sự thần bí như thế sao?!

Thấy Mộ Dung Thiên Thu không nói gì, người áo đen kia lại nói tiếp: “Chỉ biết mấy hôm trước hắn đột ngột xuất hiện ở Nghênh Khách cư của kinh thành, hôm đó cũng là ngày công tử nhà Thừa tướng chào đời. Thừa tướng cùng mấy người Lại bộ Thượng thư Mị Văn Dạ, Hộ bộ Thượng thư Mạnh Hạo Nhiên, và Định Viễn Hầu Lãnh Vũ Tàn uống rượu ở Nghênh Khách cư rồi gặp nhau. Sau đó ngài đến phủ Thừa tướng, cũng gặp Thừa tướng đưa hắn về phủ.”

Nếu nói như vậy, thì đúng là chỉ như một tên nam sủng bình thường thôi. Gặp Thừa tướng ở tửu điếm, Thừa tướng vừa thấy dung mạo vô song của hắn, quá yêu thích nên đưa hắn về phủ. Những lời này cũng có thể qua chuyện được, dù sao Thừa tướng đến Tây Võ một năm cũng chưa từng thấy người đàn ông kia xuất hiện bao giờ.

Có điều, Mộ Dung Thiên Thu bỗng trầm mặc, lai lịch của Yến Kinh Hồng vốn đã không rõ ràng, thủ hạ của hắn ta điều tra rất lâu cũng không tra ra được điều gì. Bây giờ lại thêm một kẻ lai lịch bất minh nữa khiến trong lòng hắn ta không khỏi băn khoăn, bản thân mình trao cho bé con kia quyền lực lớn như vậy, rốt cuộc có đúng hay không?! Thừa tướng, đứng đầu tam công, nắm ba quyền lớn là chính trị, tiền bạc, quân binh, nhưng do hàng trăm năm qua, chuyện Thừa tướng các nước mưu phản càng ngày càng nhiều, nên các bậc quân vương đều có ý muốn giảm bớt thực quyền của Thừa tướng. Cho đến ngày nay, chức vị Thừa tướng đã mất quyền kiểm soát quân binh. Nhưng Yến Kinh Hồng ở triều đình Tây Võ phát triển thế lực lớn như vậy cũng đã thành một phe phái riêng, coi như đủ lông đủ cánh. Nếu bé con đó thực sự có ý đồ khác, thì giữ lại quả là tai họa!

Chợt, hắn ta nhớ tới tròng mắt của người đàn ông kia là màu bạc, trong thiên hạ tuyệt đối không có mấy người có. Nghĩ vậy, hắn ta đang định mở miệng phân phó, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, một người áo đen khác lại xuất hiện trong cung điện, dâng tranh vẽ trong tay lên cho Mộ Dung Thiên Thu: “Hoàng thượng, đây là bức họa của Tô Cẩm Bình.”

Mộ Dung Thiên Thu nhận lấy bức họa kia, vừa mở ra nhìn, hắn ta lập tức kinh ngạc, đây là Tô Cẩm Bình sao? Hay là… Yến Kinh Hồng?!!! Là giống nhau… hay căn bản là một người?! Trước đây Liệt nhờ hắn ta tìm người giúp, hắn ta cũng không tự nhìn, chỉ giao cho thủ hạ lo liệu, nhưng hôm nay trên triều chợt cảm thấy kỳ quái mới phái người tìm bức tranh vẽ Tô Cẩm Bình về.

Lẽ nào Tô Cẩm Bình và Yến Kinh Hồng vốn là một người?! Nhưng Mộ Dung Thiên Thu lại nhanh chóng lắc đầu, không thể nào, nếu thực sự là một, thì tên tiểu tử Yến Kinh Hồng kia phải là nữ, thế nhưng nhìn biểu hiện thường ngày của y, có chỗ nào giống phụ nữ đâu chứ?! Ngay cả đàn ông nhiều lúc cũng không thô lỗ hung hãn như y. Hơn nữa, nếu thật sự là phụ nữ, thì làm sao bao nhiêu lâu như thế còn không để lộ một chút sơ hở nào?! Lại nhớ đến dáng vẻ vui sướng tột cùng của tiểu tử kia lúc con trai chào đời, hắn ta càng cảm thấy chuyện này là không thể. Chẳng lẽ chỉ vì không tìm được Tô Cẩm Bình, lại nhìn thấy Yến Kinh Hồng khá giống nên Liệt mới…

Nếu nghĩ theo hướng này thì cũng có thể! Mải suy nghĩ, hắn ta lại quên béng mất chuyện con ngươi màu bạc của Bách Lý Kinh Hồng, phẩy tay: “Lui xuống đi.”

“Vâng!” Một luồng gió đen quỷ dị phất lên, hai người mặc áo đen đã biến mất khỏi tầm mắt.

Mộ Dung Thiên Thu nhìn bức họa trên tay, lại nghĩ đến người nào đó, cơn sóng trào mãnh liệt dâng lên trong đôi ngươi xãnh biếc, tuy hắn ta cảm thấy chắc hẳn không thể nào, nhưng vẫn nên thử y một chút thì hơn…

***

“Sao ta cảm thấy có mấy ngày không gặp mà nhìn tên nhóc này đã lớn hẳn lên nhỉ!” Nam Cung Cẩm to giọng nói.

Mộ Thiên Thiên và Vân Giảo Hề đều run khóe môi, đúng là ba hoa bốc phét, rõ ràng mấy hôm trước cũng vẫn chỉ như thế này mà?!

Dường như Tiểu Kinh Lan cũng rất vui vẻ, cười khanh khách đưa tay ra sờ mặt Nam Cung Cẩm khiến nàng càng vui hơn: “Tên nhóc này có triển vọng đấy, biết làm thân với người thông minh như ta, sau này chắc chắn cũng sẽ thông minh tuyệt đỉnh!”

“…” Cả phòng lặng ngắt.

Bách Lý Kinh Hồng đưa tay che miệng khẽ ho khan. Ngay cả đứa bé kia cũng như hơi mất hứng, rụt tay lại, cũng không thèm cười nữa.

Thấy thế, sắc mặt Nam Cung Cẩm đen lại, thế này là sao?! Đều coi thường mình à? Đôi mắt xếch của Tiểu Kinh Lan sáng lóng lánh đầy tò mò nhìn về phía Bách Lý Kinh Hồng ở cách đó không xa, sau đó vươn hai tay ra quơ quơ về phía hắn…

Hành động này khiến tất cả mọi người đều giật mình! Mộ Thiên Thiên và Vân Giảo Hề đều biết thân phận của Bách Lý Kinh Hồng, trong lúc vô tình hay cố ý cũng đều lộ ra chút vẻ thù địch, nhưng cũng không quá rõ rệt. Mà giữa Tiểu Kinh Lan và Bách Lý Kinh Hồng, nếu nói về lợi ích nước nhà, cũng tính là kẻ địch, vậy mà thằng bé lại muốn hắn bế sao?! Chính bản thân Bách Lý Kinh Hồng cũng thoáng sững sờ, sao hắn không biết mình cũng có tiềm chất được trẻ con thích nhỉ?

Mấy người đều ngạc nhiên, cũng không bế đứa bé sang, Tiểu Kinh Lan nhất thời mất hứng, há to mồm định khóc. Nam Cung Cẩm vội vàng nhét thằng bé vào lòng Bách Lý Kinh Hồng: “Này, mẹ nuôi như ta mà còn không bằng cái người nào đó nhờ quan hệ mà lên chức cha nuôi nữa!”

Nghe nàng nói vậy, Bách Lý Kinh Hồng dở khóc dở cười, dựa vào quan hệ mà lên chức cha nuôi?! Cánh tay ôm Tiểu Kinh Lan hơi cứng ngắc, nhưng lại rất ổn định, đôi mắt xám bạc nhìn thẳng vào đôi mắt xếch của thằng bé, một lúc lâu sau, hắn lại nhìn thấy vẻ không chịu khuất phục và khiêu khích trong mắt thằng bé! Thế nhưng khi hắn muốn nhìn kỹ lại, thì lại không nhìn thấy gì cả, đứa bé kia chỉ mở to hai mắt nhìn hắn, trong đáy mắt lấp lánh nước thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, cứ như tất cả những gì vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn vậy.

“Đứa bé này, ắt không tầm thường.” Bảy chữ cái, miêu tả về Tiểu Kinh Lan, giọng nói lãnh đạm mà chắc chắn.

Nam Cung Cẩm cười: “Con trai của ta sao có thể tầm thường được!”

Cuối cùng Mộ Thiên Thiên cũng không nhịn được, phải chen vào một câu: “Đó là con trai ta!!!” Rốt cuộc hai cái người này đang làm trò gì thế?! Người xướng người họa, cứ như đứa bé này chẳng có quan hệ gì với người mẹ ruột là nàng đây vậy!

Ặc…

Cả hai người đều thoáng có vẻ ngượng ngùng, một cảm giác cứ như mình cướp đoạt con trai nhà người ta chợt dâng lên. Nam Cung Cẩm thầm tự nhủ trong lòng, có gì ghê gớm đâu chứ, chờ có cơ hội, nàng cũng sinh một đứa, nàng không tin sẽ xấu hay ngốc hơn đứa bé này!

Quân Kinh Lan kêu a a mấy tiếng rồi lại cười khanh khách nhoài người về phía Mộ Thiên Thiên. Bách Lý Kinh Hồng cũng hơi bối rối đưa ngay đứa bé cho nàng, chỉ sợ làm thằng bé ngã. Trẻ con dù sao cũng vẫn là trẻ con, vừa trở lại vòng tay của Mộ Thiên Thiên, không nghịch bao lâu đã ngủ mất. Nam Cung Cẩm chọc nhẹ vào làn da vô cùng mịn màng của nó, không kìm được khẽ nở nụ cười. Nàng vốn cảm thấy rất ghét thứ sinh vật có tên là ‘trẻ con’ này, cứ cảm thấy chúng vô cùng phiền phức, nhưng đứa bé Quân Kinh Lan này lại khác… Có lúc nàng còn nghĩ rằng, chưa biết chừng đến khi bản thân mình có con, có khi lại không yêu thương nó nhiều được bằng Tiểu Kinh Lan, hoặc sau khi có con ruột của mình, tình yêu dành cho Tiểu Kinh Lan lại ít đi một chút, thế nên tạm thời mới không có ý định sinh con. Hơn nữa, hiện giờ nàng cũng mới chỉ mười chín tuổi, không vội.

“Nàng nghỉ ngơi cho khỏe, mấy hôm nữa còn tổ chức tiệc đầy tháng cho con nữa! Nhất định phải làm thật linh đình mới được!” Tất cả những gì mà những đứa trẻ khác có, Nam Cung Cẩm cũng sẽ không để Quân Kinh Lan thiếu một thứ gì cả.

Mộ Thiên Thiên cười gật đầu: “Ừ!”

“Tướng gia, Tướng…” Quản gia lao vọt vào phòng, thấy sắc mặt mọi người đều khó coi, vừa nhìn mới biết thì ra tiểu công tử đã ngủ rồi, liền vội ngậm miệng lại, sau đó nhỏ giọng nói: “Tướng gia, mấy vị Thượng thư đại nhân mời ngài đến Nghênh Khách cư hội tụ một chút, họ đã ở đó chờ ngài rồi.”

“Được!” Mấy người đó tìm nàng, chắc chắn có chuyện gì đó cần bàn bạc, hơn nữa mỗi lần đi Nghênh Khách cư đều có thể moi được hầu bao của Mị Văn Dạ, đây là một chuyện rất hạnh phúc, đã vậy, người cuối cùng kiếm được tiền chẳng phải vẫn là Nghênh Khách cư của nàng sao? Vì vậy, nàng lại càng hạnh phúc hơn.

Nhưng chưa đi được mấy bước, nàng lại chợt nhận ra một vấn đề, tên Bách Lý Kinh Hồng này còn đang ở đây… Chà… Nàng quay đầu nhìn hắn, ánh mắt mang vẻ trưng cầu ý kiến.

Bắt gặp ánh mắt nàng nhìn sang, hắn chỉ khe khẽ gật đầu, ý bảo nàng cứ đi làm việc của mình. Giờ thì đến lượt Nam Cung Cẩm trợn trừng mắt, tên này mà cũng có lúc rộng rãi phóng khoáng thế cơ à?!

Như nhìn thấu sự nghi hoặc của nàng, hắn chỉ thản nhiên nói ra sáu chữ: “Tôn trọng, tự do, tin tưởng.”

Sáu chữ này đặt họ vào vị trí bình đẳng, tôn trọng, tự do, tin tưởng lẫn nhau! Nam Cung Cẩm cong môi cười gật đầu, sau đó bước ra ngoài, lại không biết rằng sau khi nàng đi rồi, người kia lại bắt đầu tỏa ra luồng khí chua lè. Tôn trọng nàng, cho nàng sự tự do và tin tưởng là một chuyện, nhưng nghĩ đến chuyện nàng sẽ đi kêu huynh gọi đệ với mấy gã đàn ông, nâng cốc chuyện trò, trong lòng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái.

Luồng khí ghen tuông của hắn đương nhiên cũng không thoát khỏi cảm nhận của Nam Cung Cẩm. Đôi môi đỏ mọng cong lên cười tà ác, ai bảo chàng thích ra vẻ phóng khoáng, ta cho chàng ra vẻ đã đời!!!

Kiệu của phủ Thừa tướng xuất hành, các quan lại tất nhiên phải nhường đường, càng không cần nói đến phú thương, quý tộc hay bách tính bình dân.

Kiệu đi thẳng một đường đến Nghênh Khách cư, mấy người kia đã chờ sẵn bên trong. Vừa bước vào phòng riêng, ba người cùng ngẩng đầu lên, trên mặt Mị Văn Dạ như cười như không: “Thừa tướng đại nhân của chúng ta dạo này bị nam sủng mê hoặc rồi sao? Mấy ngày không vào triều đã đành, ngay cả huynh đệ muốn gặp ngài một chút mà cũng khó quá!”

Nam Cung Cẩm cũng biết tay này độc mồm độc miệng, lười tranh cãi với hắn ta, bước mấy bước dài đến bên bàn, ngửa đầu rót thẳng một ly rượu vào bụng, sau đó đặt mông ngồi xuống ghế: “Nói đi, tìm ta có chuyện gì?”

“Huynh thực sự có cách xử lý nạn bão tuyết đó sao?” Bao năm qua, mấy chuyện như thế này cũng đều chỉ phái người đi mở đường, nhưng không có cách nào giải quyết triệt để, dù sao, con người có năng lực lớn thế nào đi chăng nữa, cũng không thể ngăn ông trời đổ tuyết được. Nhưng Yến Kinh Hồng lại nhận lệnh của Hoàng thượng, nếu không nghĩ ra cách nào thì rắc rối to! Dù sao hiện giờ việc khiến họ lo lắng cũng không phải hậu quả nạn bão tuyết đó mang tới cho muôn dân, mà là Mạc Bắc lại vừa phái binh tới quấy nhiễu, thế nên việc mở đường, cứu giúp nạn dân căn bản không có tác dụng gì.

Lãnh Vũ Tàn ngồi bên cạnh lãnh đạm nói: “Nếu không có cách nào thì cũng đừng cố phô trương, Hoàng thượng là biểu huynh của ta, ta cũng có thể nói giúp huynh vài câu!”

Mị Văn Dạ phe phẩy quạt rất lả lơi, nháy nháy mắt nói: “Nếu thực sự không có cách nào, thì Vũ Tàn huynh có nói Hoàng thượng cũng không nghe lọt tai đâu. Huynh có thể tìm Liệt Vương gia xin giúp đỡ thử xem, Hoàng thượng nhất định sẽ nể mặt Liệt Vương gia, chỉ có điều, cái giá phải trả thì… A, mà nếu thế, thà đi hiến thân trực tiếp cho Hoàng thượng còn hơn!”

Nam Cung Cẩm lườm Mị Văn Dạ một cái, biết ngày cái miệng chó của tên này không mọc được ngà voi mà! Nhưng nàng cũng biết mấy tên này thực sự quan tâm đến mình, nên cũng không nói gì, chỉ cầm đũa tao nhã ăn cơm: “Yên tâm đi, chuyện nhỏ thế này không làm khó được ta! Nạn bão tuyết, mọi người lo lắng nhất chẳng qua là sợ Mạc Bắc thừa cơ xâm lăng, vì bão tuyết xảy ra ở phía Nam, phía Nam có không ít dân du mục của Mạc Bắc, gặp bão tuyết đương nhiên chỉ có thể đi cướp bóc. Mà bão tuyết như vậy, đương nhiên phòng thủ cũng không được như ngày xưa, đối mặt với thiết kỵ của Mạc Bắc quả thực là vấn đề đau đầu. Nhưng các huynh đều không chú ý đến một vấn đề, bão tuyết xảy ra ở thành Uyển, mà bên cạnh thành Uyển còn có thành Bình, trong thành Bình, là Bình Nguyên Hầu nắm giữ hai mươi vạn binh!”

Mấy người nghe vậy không chỉ không giãn lông mày ra, ngược lại còn nhíu chặt hơn. Lãnh Vũ Tàn nói đúng trọng điểm: “Nhưng trước giờ Bình Nguyên Hầu cầm binh vốn rất kiêu ngạo, mấy năm gần đây còn có vẻ không coi trọng Hoàng thượng, sao có thể ra tay giúp đỡ được?”

“Vậy thì phải xem Hoàng thượng có bỏ được hay không!” Nam Cung Cẩm cười rất gian xảo.

Mấy người sửng sốt, nhanh chóng hiểu ra! Tên tiểu tử Yến Kinh Hồng này mà là thiên hạ đệ nhất mỹ tướng cái gì, là gian tướng nhất đời thì có! Lần này Bình Nguyên Hầu thảm rồi!

“Có điều, ai sẽ là người đi tuyên thánh chỉ này?” Trong lòng Mị Văn Dạ chợt có dự cảm xấu, không cần biết là ai đi tuyên chỉ thì nhất định cũng sẽ bị Bình Nguyên Hầu thù hận, mà hắn ta lại là Lại bộ Thượng thư, quản lý Lại bộ, cực kỳ có khả năng bị Hoàng thượng phái đi truyền chỉ.

Nam Cung Cẩm dùng một ánh mắt khá khinh bỉ nhìn hắn ta: “Chẳng lẽ huynh còn định tự đi để mang vạ vào thân à?! Không phải thủ hạ của huynh có một tên rất thô lỗ sao? Phái gã đi là được rồi!”

Gã thô lỗ mà Nam Cung Cẩm nhắc đến, chính là Lại bộ Thị lang Đoàn Thừa Dạ, vì vốn công chính nghiêm minh, không sợ mất lòng bất cứ kẻ nào, cũng cực kỳ coi thường Yến Kinh Hồng, kẻ lúc nào cũng giở trò mờ mờ ám ám với Hoàng thượng và Vương gia, bình thường không ít lần lườm nguýt nàng, thế nên, vào thời điểm then chốt, Nam Cung Cẩm rất quyết đoán dùng việc công để trả thù riêng!

Ba người không kìm được khẽ giật giật khóe môi, với tài năng, nhân phẩm và tác phong làm việc cùng với danh tiếng trong dân gian, lại thêm việc Ngự sử đại phu vừa gặp rủi, thì rất có khả năng hắn ta sẽ được phá lệ tấn phong thành Ngự sử đại phế nhưng, nếu để tên tiểu tử Yến Kinh Hồng này sắp đặt như vậy, chỉ sợ cả đời này cũng chỉ có thể vùi thân ở vị trí Lại bộ Thị lang mà thôi, vì hiện giờ tuy Bình Nguyên Hầu làm phiên vương ở biên thành xa xôi, nhưng sức ảnh hưởng của hắn ta với triều đình kinh thành cũng không thể coi thường được. Một số người quyền cao chức trọng như Thái phó, Đại Tư Mã v.v… đều là bạn tri kỷ của hắn ta. Thử hỏi, mấy vị Đại Phật đó ở đây, Đoàn Thừa Dạ sao có thể thăng quan tiến chức được chứ? Có thể giữ lại được mũ ô sa cũng là tốt lắm rồi! Tên tiểu tử Yến Kinh Hồng, quả thực quá độc ác!

“Nhưng mà, ý tưởng này là của huynh nghĩ ra, các đại thần cũng biết ngày mai huynh sẽ nói trên triều, chắc hẳn Bình Nguyên Hầu cũng sẽ không quên ‘đại ân’ này của huynh đâu!” Mạnh Hạo Nhiên vẫn khá thực tế, lập tức lo nghĩ ngay cho sự an nguy của Yến Kinh Hồng.

Nàng nhún vai không bận tâm: “Huynh nghĩ với thực lực của ta, hắn ta có thể động đến ta sao?” Tạm thời chưa nói đến chuyện hiện giờ Yến Kinh Hồng là sủng thần của Mộ Dung Thiên Thu, được Hoàng đế bảo vệ mọi lúc mọi nơi. Mà quan trọng hơn, Yến Kinh Hồng đang là nhân vật đứng đầu của đám quan viên trẻ trên triều, tuy cúi đầu hạ mình trước Hoàng thượng, nhưng trước mặt những người khác cũng có thể ngẩng cao đầu mà bước. Dưới thế cục triều đình như thế này, chỉ cần là một vị quân vương nhìn xa trông rộng, thì đều sẽ không dễ dàng động đến y, vì chỉ cần động đến Yến Kinh Hồng, thế lực trên triều sẽ mất cân bằng, một phe đắc thế, cuối cùng chính địa vị quân vương sẽ bị uy hiếp. Nhưng tính cách Mộ Dung Thiên Thu lại quá tùy tiện, cứ như không hề quan tâm gì đến triều chính, quốc gia, chỉ cần vui vẻ là được vậy, thế nên mới khiến từng ngày của Yến Kinh Hồng trôi qua trong lo sợ!

Câu hỏi này vừa vang lên, xung quanh đều tĩnh lặng hẳn, chỉ còn lại tiếng hò hét: “Uống rượu đi, uống rượu đi!”

“Ngươi đừng có bám theo ta nữa!!!” Một tiếng quát yêu kiều vang lên ngoài cửa, hẳn là giọng của Hiên Viên Dĩ Mạch chứ không ai khác. Không bao lâu sau, cô bước thẳng vào trong phòng, đứng hầu sau lưng Nam Cung Cẩm. Đợt vừa rồi cô phải tới thanh lâu để giúp Linh Nhi. Mà người vui vẻ thoải mái nhất thời gian này chỉ có Băng Tâm tỷ, hơn mười thanh lâu dưới tay Tướng gia đều giao cho Băng Tâm tỷ quản lý đâu ra đấy, vô cùng náo nhiệt, thỏa mãn mơ ước muốn mở hơn mười thanh lâu của tỷ ấy từ rất lâu trước đây.

Nhưng cô thì chẳng vui vẻ chút nào, cái tên Phá thần kinh kia y như con bám đuôi, suốt ngày bám sau lưng cô châm chọc khiêu khích! Phiền phức! Ngay cả bây giờ cũng vẫn đi theo sau lưng cô gọi nha đầu thối này nha đầu thối nọ, chờ cô vào phòng rồi mới chịu cút đi! Cô thực sự không hiểu, Phá và Hủy, thủ lĩnh của họ, đều là cao thủ ngang cấp nhau cơ mà? Vì sao thủ lĩnh đứng đắn nghiêm túc như thế, mà tên này lại y như tên ngốc vậy?

Mị Văn Dạ ngẩng đầu nhìn thấy tiểu nha đầu kia, liền khẽ cười nói với Nam Cung Cẩm: “Nha đầu của Thừa tướng đại nhân cũng thanh tú đáng yêu như vậy, thật khiến người ta khao khát.”

Nam Cung Cẩm lườm hắn ta một cái không chút khách khí! Cái tên Mị Văn Dạ này hoàn toàn là một con sói háo sắc, vừa gặp mỹ nữ là đùa đùa cợt cợt, không chỉ có danh xưng một trong bát đại công tử kinh thành, mà còn là một tên lãng tử chơi bời bậc nhất Tây Võ!

Mị Văn Dạ bị lườm cũng không giận, chỉ là ánh mắt nhìn Nam Cung Cẩm lại thâm sâu hơn một chút: “Thừa tướng đại nhân, vị nam sủng kia nhà huynh vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Tính cách của Hoàng thượng, cả ta và huynh đều biết rõ mà!”

Với tính cách của Mộ Dung Thiên Thu nếu không kiềm chế được, e sẽ phái sát thủ đến ra tay mất! Nam Cung Cẩm lại chẳng hề lo lắng, với khả năng của tên kia, ngay cả Mộ Dung Thiên Thu tự đến cũng chưa chắc giết được hắn, nhưng vẫn cảm động nói: “Đa tạ Văn Dạ huynh nhắc nhở!”

Mấy người ngồi ở tửu điếm hàn huyên tâm sự đến tận lúc hoàng hôn, trò chuyện khí thế ngất trời, nói hươu nói vượn, chuyện trời chuyện đất…

Thế nhưng trong phủ Thừa tướng, có một người, bê một băng ghế nhỏ ngồi giữa đại sảnh, mặt không chút cảm xúc, nhưng đáy mắt vô cùng ai oán, cứ như nàng dâu nhỏ bị bỏ rơi vậy, chỉ thiếu nước cầm cây gậy ngồi vẽ vòng tròn trên đất nữa thôi.

Sau gáy Phong và Tu ướt đẫm mồ hôi nhìn dáng vẻ khôi hài của bệ hạ nhà mình, vừa buồn cười lại vừa muốn khóc, Hoàng thượng à, rốt cuộc ngài đang làm gì vậy? Ngài đang đóng vai oán phụ… à không, oán phu sao?! Thật ra, nếu muốn ngồi, thì cả đại sảnh này thiếu gì ghế bành đâu, ngài của thể ngồi vô cùng thoải mái thư thái mà. Nhưng bệ hạ cao quý lạnh lùng nhà họ kìa, không biết đào đâu ra một cái ghế băng nhỏ, đặt giữa đại sảnh, đôi mắt sáng như sao hàm chứa sự ai oán và trách móc nồng đậm, ngồi đó suốt cả buổi chiều.

Dáng vẻ mỹ nam đáng thương này, đừng nói là bọn họ, ngay cả quản gia và nha đầu tướng phủ cũng thấy nhói tim không kìm xuống được, trong lòng đều thầm cầu nguyện, Tướng gia à, ngài mau mau về đi thôi, không thì mỹ nam sẽ buồn chết mất!

May mà cuối cùng Nam Cung Cẩm cũng như nghe thấy tiếng cầu nguyện của họ, trước lúc trời tối, nàng cũng cầm trong tay món đồ chơi mua cho Quân Kinh Lan về đến cửa phủ. Giao đồ cho Hiên Viên Dĩ Mạch, sai cô đưa sang viện của Mộ Thiên Thiên xong, vừa quay đầu liếc nhìn người nào đó ngồi giữa đại sảnh một cái, sau gáy nàng liền chảy thẳng xuống một loạt vạch đen! Tên này đang làm gì vậy?!

Khóe môi Hiên Viên Dĩ Mạch cũng không kìm được khẽ run lên vài cái, một năm không gặp vị điện hạ mà mình tôn sùng, hôm nay vừa nhìn thấy, sao lại thành dáng vẻ khiến người ta không nói được lời nào thế này, ngài ấy bị cái gì kích thích vậy?!

Sau gáy Nam Cung Cẩm hiện lên một giọt mồ hôi to, bước tới trước mặt hắn, cùng lúc đó, hắn cũng ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt mang theo vẻ mất mát và thê lương đến cùng cực. Nam Cung Cẩm toát mồ hôi, nếu ai mà không biết chuyện, nhìn dáng vẻ này của hắn, có khi còn nghĩ mình bội tình bạc nghĩa với hắn ấy chứ! “Chàng sao thế?”

Đương nhiên không nghe được câu trả lời của hắn. Hắn thong thả đứng dậy, vẫn dáng dấp cao quý thanh thoát, đôi mắt như ánh trăng say lòng người ẩn chứa bóng nước, cứ như chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ ngưng tụ lại rồi trào ra ngoài vậy, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Điệu bộ yếu ớt này khiến Nam Cung Cẩm nát cả tim gan, không biết phải nói gì để an ủi hắn. Đám Phong Tu bên cạnh biết điều lui ngay xuống để lại không gian riêng cho hai người họ. Thật ra, vừa rồi khi nhìn thấy vẻ đau lòng xót xa của Hoàng hậu nương nương, họ cũng cơ bản hiểu được khi Hoàng thượng xử lý tấu chương từ Nam Nhạc gửi đến xong lại bê băng ghế ra ngồi đó là vì cái gì rồi, thì ra là ngồi cả buổi chiều để chờ bắt thỏ.

“Được rồi được rồi, đừng như vậy mà, lần sau ta ra ngoài nhất định sẽ về sớm một chút.” Nàng chỉ về muộn chút thôi mà, có cần phải như thế không?

Nhưng nàng vừa dứt lời, sắc mặt hắn vẫn lãnh đạm như trước, toàn thân lại đầy vẻ ai oán.

Một vạch đen chảy thẳng xuống sau gáy: “Lần sau ra ngoài, ta nhất định sẽ đưa chàng đi cùng!”

“Được.” Hắn trả lời rất nhanh, trong đôi mắt xám thoáng lóe lên vẻ giảo hoạt nhưng không để Nam Cung Cẩm nhìn thấy. Nếu hắn chủ động đòi đi theo, chắc chắn Cẩm Nhi sẽ cho rằng mình không tin nàng, không chịu cho nàng đủ không gian riêng. Nhưng hắn không muốn xa nàng chút nào, một khắc cũng không, hơn nữa, chỉ cần ngồi trong phủ nghĩ đến chuyện nàng ra ngoài rượu chè vui vẻ với mấy mỹ nam là tâm trạng của hắn cực kỳ khó chịu rồi, nên mới nghĩ ra cách này.

Thấy hắn đáp nhanh như vậy, Nam Cung Cẩm hơi nghi hoặc một chút, nhưng sự nghi hoặc đó lại nhanh chóng bị sắc mặt vẫn ai oán như trước thậm chí còn càng lúc càng mãnh liệt hơn đánh bay đi mất. Nàng chủ động ôm eo hắn, ngửi thấy mùi hương tuyết liên quen thuộc xộc vào mũi, lại dụi dụi vào ngực hắn: “Được rồi, đừng như vậy nữa mà, ta biết lỗi rồi! Lần sau nhất định sẽ đưa chàng đi cùng!” Sao nàng cứ có cảm giác như đang dỗ trẻ con thế nhỉ? Tên này còn trẻ con hơn cả Quân Kinh Lan nữa!

Ôm cơ thể mềm mại thơm phức trong lòng, lại có người yêu luôn miệng đảm bảo, hắn chợt cảm thấy hôm nay mình ngồi cả buổi chiều cũng không lãng phí. Hắn không nói gì cả, đưa tay ôm lấy nàng, lẳng lặng thể hiện sự ấm ức của mình. Hắn như vậy còn có lực sát thương mạnh hơn cả những lời trách móc, khiến cảm giác áy náy trong lòng Nam Cung Cẩm trào dâng như biển khơi, không thể kìm nén được, thầm chửi rủa chính mình. Ngay cả ở hiện đại cũng chẳng có mấy người đàn ông chấp nhận để cho người yêu mình ra ngoài một mình, chè chén cùng đám chiến hữu, huống hồ gì đây là cổ đại, nàng ức hiếp người ta quá đáng mà!

“Tiểu Hồng Hồng thương yêu, đừng giận nữa được không?” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hàm chứa tia sáng hy vọng.

Hắn cúi đầu, thản nhiên nhìn nàng, giọng nói thanh thanh lạnh lạnh vang lên: “Ta không giận.”

Ôi chao! Phát khóc luôn ấy! Không giận, nhưng lại ấm ức đến mức thế này sao? Ai không biết chuyện có khi còn tưởng rằng Nam Cung Cẩm đã làm gì hắn nữa. Nàng thầm lau chất lỏng trong suốt không biết là mồ hôi hay nước mắt trong lòng, chuyện này phải nói thế nào đây?! Nếu hắn nói hắn giận, mình còn có thể giải thích một hồi, rồi xin tha thứ này nọ, nhưng tên này không giận, thật sự không giận, dù là nét mặt hay đáy mắt, thậm chí toàn thân cũng không hề có nửa phần giận dữ, nhưng lại tỏ ra ấm ức đến mức nàng không nỡ nhìn thẳng! Bảo nàng nói làm sao bây giờ?

Quản gia ở cách đó không xa nhìn vị Tướng gia bình thường vốn hung hãn mạnh mẽ không gì sánh được kia lúc này lại dựa vào lòng một người đàn ông, trong lòng ông ta cũng thấy kỳ quặc vô cùng. Nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của người đàn ông kia, thì ngay cả bộ xương già như ông ta cũng không đành lòng, không khỏi trách móc Tướng gia, lần này Tướng gia quá đáng quá, ở nhà có mỹ nam chờ đợi mà còn ra ngoài chơi bời tới giờ này mới về, đây là biểu hiện nên có của một người đàn ông tốt sao?!

Đúng lúc này, một hạ nhân ở hậu viện đi tới, bẩm báo với quản gia: “Quản gia, cơm nước chuẩn bị xong hết rồi, ông thử hỏi xem Tướng gia có muốn dùng bữa luôn không đi?”

Quản gia gật đầu đi vào đại sảnh. Nam Cung Cẩm hơi mất tự nhiên rời khỏi ngực Bách Lý Kinh Hồng, nàng quên mất đây là đại sảnh và trong mắt mọi người hai người họ vẫn là hai người đàn ông.

“Tướng gia, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi, ngài có muốn dùng bữa luôn không?” Vừa nói, ông ta vừa liếc nhìn Bách Lý Kinh Hồng, rồi nói thêm: “Vị công tử này từ bữa trưa vẫn luôn đợi ngài về ăn cùng nên cũng chưa ăn trưa, chắc cũng đói bụng lắm rồi.” Nói thật là hôm nay ông ta thực sự cảm thấy Tướng gia nhà mình quá đáng, nên mới không kìm được, nói thêm mấy lời này.

Nghe vậy, câu ‘không cần, ta ăn rồi’ lên đến bên miệng Nam Cung Cẩm cũng nghẹn lại không nói ra được nữa. Nàng nhìn Bách Lý Kinh Hồng rồi nói: “Ta ăn rồi, nhưng hắn muốn ăn.”

“Không muốn ăn.” Ba chữ lạnh tanh vang lên, mặt không chút cảm xúc.

Giờ thì Nam Cung Cẩm hiểu rõ, hôm nay tên này muốn giở thói bướng bỉnh triệt để rồi! Nàng nháy mắt ra hiệu cho quản gia, ý bảo ông ta mau bê đồ ăn lên, quản gia hiểu ý, lập tức vội vàng chạy đi!

Không lâu sau, đồ ăn đã được chuẩn bị xong xuôi. Ai đó vẫn lãnh lãnh đạm đạm đứng cách đó không xa, hoàn toàn không có vẻ đói bụng hay gì gì đó của một người đã bỏ đến hai bữa cơm.

Nam Cung Cẩm lau mồ hôi trán, lên tiếng khuyên nhủ: “Tiểu Hồng Hồng à, chúng ta ăn một chút nhé?”

Hắn cúi đầu nhìn nàng, mặt vẫn không có vẻ gì khác lạ, đôi mắt ánh trăng say lòng người vẫn thoáng có chút ấm ức, nói: “Ta không đói.” Giọng nói vẫn thanh lạnh cao ngạo như trước, nhưng nghe thế nào cũng giống một đứa trẻ đang hờn dỗi vậy.

Ha! Giờ nàng còn phải nuôi chồng như nuôi con nữa cơ đấy, nàng không nói thêm gì nữa, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, bước dài mấy bước đến bên bàn ăn, ấn hắn ngồi xuống, nói: “Ăn!”

Nghe nàng nói câu này, hắn cũng lười không thèm nói câu không đói nữa, chỉ hơi quay đầu đi không nhìn nàng, rõ ràng đang hờn dỗi. Trong lòng Nam Cung Cẩm lại thầm mắng chửi chính mình, mày nhìn mày xem, mày chọc tức một đại mỹ nhân kiêu ngạo thanh cao thành ra thế nào kia hả?! Tức đến mức không thèm ăn cơm nữa kìa!

Hạ nhân xung quanh nhìn cảnh này cũng cảm thấy vô cùng phức tạp, vị công tử kia có vẻ cũng hơi kiêu ngạo quá, nhưng dường như Tướng gia lại có vẻ rất thích tính cách này thì phải. Nam Cung Cẩm thấy dỗ mãi cũng không ăn thua, liền đứng bật dậy đi tới trước mặt hắn, tự gắp một miếng thức ăn, đặt bên môi hắn: “Ăn!”

Hắn lãnh đạm liếc nhìn nàng, một lúc lâu cũng không thèm hé miệng, cứ như thực sự không đói, cũng thực sự không muốn ăn vậy.

Sắc mặt Nam Cung Cẩm lập tức xám xịt, tuy nói rằng chuyện này là lỗi của nàng, nhưng hắn cũng không thể bỏ cơm như thế được, đúng không? Nghĩ vậy giọng điệu của nàng lại gay gắt hơn một chút: “Ta nói ăn cơm! Nếu chàng thực sự không ăn, thì cút ra ngoài cho ta, để ta đỡ phải nhìn thấy chàng, lòng đỡ phiền!”

Vừa dứt lời, hắn lại coi như là thật, đứng dậy định đi ra ngoài.

Ôi mẹ kiếp! Nam Cung Cẩm thầm chửi ầm lên trong lòng, vội vàng kéo hắn lại, luôn miệng xin lỗi: “Tình yêu à, ta sai rồi, đừng giận mà, đừng giận!”

Đám hạ nhân xung quanh nhìn dáng vẻ dỗ dành cùng với tiếng ‘tình yêu ơi’ buồn nôn kia đều cảm thấy rợn hết cả tóc gáy, đúng là nát hết cả tam quan! Đây là hai người đàn ông mà, ôi trời đất ơi!!!

Dỗ dành tên kia ngồi xuống xong, Nam Cung Cẩm lại toét miệng cười, vô cùng dịu dàng nói: “Tình yêu à, ăn một miếng đi, nào, ngoan…” Hu hu!!! Phải sống như thế này, nàng có dễ dàng gì đâu chứ!

Lần này hắn lại rất nghe lời, ngoan ngoãn mở miệng ăn miếng thức ăn kia, nhẹ nhàng nhai nuốt. Ánh mắt nhìn nàng mang theo vẻ ai oán đến tột cùng, cứ như hôm nay hắn đã vô cùng ấm ức vậy.

Nam Cung Cẩm bị hắn nhìn như vậy, chỉ thấy áy náy đến không đứng thẳng được người, nàng bỏ hắn ở nhà để đi ra ngoài chơi cả ngày trời, về thấy hắn không muốn ăn cơm lại còn quay ra quát tháo hắn. Nàng có còn là người nữa không? Thật không phải là người mà!!! Chờ hắn ăn xong, nàng lại đút một miếng lên miệng hắn: “Nào, ăn thêm chút nữa!”

Hắn vẫn ngoan ngoãn ăn, nhưng cũng dường như giọng điệu dịu dàng này của Nam Cung Cẩm lại khiến hắn nhớ tới sự ấm ức của mình vậy, ánh mắt mở sương, cứ như chỉ một chút nữa sẽ khóc òa lên. Bộ dạng này khiến tim Nam Cung Cẩm đau thắt lại, cứ thế này thì nàng phát bệnh tim mất! Nàng lẳng lặng đút cho hắn ăn xong, lại lau miệng cho hắn như hầu hạ đại gia, luôn miệng đảm bảo: “Ta sẽ không bao giờ bỏ chàng một mình ở đây nữa!” Đàn ông bướng bỉnh lên khó dỗ thật đấy!

Tình huống này khiến Hủy đang ẩn mình trong chỗ tối thầm tấm tắc khen bệ hạ nhà mình, cái gì gọi là thuật chế ngự vợ? Chính là đây chứ đâu! Nhìn xem, ngài ấy chỉnh đốn Hoàng hậu nương nương ngoan ngoãn thế kia cơ mà, không chỉ được hưởng đãi ngộ cấp cao, còn đạt tới mục đích cuối cùng là Hoàng hậu sẽ không bao giờ bỏ rơi ngài ấy, ra ngoài gặp mấy tên khác một mình nữa!

“Vậy, buổi yến tiệc ngắm hoa ngày mai, ta cũng muốn đi!” Hắn thản nhiên nói, nghe giọng điệu đó của Mộ Dung Thiên Thu cũng đủ biết yến tiệc ngắm hoa chẳng phải chuyện gì hay ho.

Ặc, động tác của Nam Cung Cẩm hơi khựng lại một chút, yến tiệc ngắm hoa thường là buổi các đại thần đưa phu nhân nhà mình đi, hắn đi làm sao được? Hơn nữa, tuy Mộ Dung Thiên Thu không nhận ra đôi ngươi xám bạc của hắn, nhưng làm sao đảm bảo được sẽ không bị những người khác nhận ra?

Thấy mặt nàng lộ vẻ do do dự dự, hắn lại lập tức ra vẻ bướng bỉnh, giọng nói lạnh tanh vang lên: “Không muốn cũng không sao.”

“…” Khóe môi nàng giật giật một cái, “Ta đưa chàng đi!”

Ngày hôm sau, Yến Kinh Hồng trình tấu sớ lên triều, xin Hoàng thượng ban thành Uyển đang gặp nạn tuyết lớn cho Bình Nguyên Hầu làm đất phong. Kế này vừa ra, những người thông minh đều thầm chửi Yến Kinh Hồng gian trá, gài bẫy Bình Nguyên Hầu, còn người ngốc thì vốn không nghĩ được ra ý đồ của y là gì. Mộ Dung Thiên Thu hiển nhiên là người thông minh. Từ trước đến nay, Bình Nguyên Hầu vốn là cái gai lớn trong lòng Mộ Dung Thiên Thu, giao thành Uyển cho Bình Nguyên Hầu, lấy thành Uyển làm đất phong, nếu kỵ binh Đại Mạc tới, hắn ta cũng không thể bỏ mặc hai mươi vạn đại quân của hắn ta, chỉ có thể xông lên mà anh dũng chiến đấu. Nếu không bảo vệ được thành, bản thân mình còn có thể trị tội, lập tức tước binh quyền của hắn ta. Nếu hắn ta mưu phản thì càng tốt, còn có thể thẳng tay diệt trừ!

Biện pháp này chính là không nỡ bỏ săn sắt thì không bắt được cá rô. Thành Uyển vốn là nơi khởi nguồn của nạn tuyết, giao cho Bình Nguyên Hầu, sau này coi như có người giúp mình trông nom miễn phí, mà dù thế nào thì mảnh đất đó vẫn là của Tây Võ hắn còn gì?! Sau đó, Hoàng đế vung bút, chuẩn tấu! Vừa vặn hôm nay Lại bộ Thượng thư Mị Văn Dạ cưỡi ngựa lên triều bị ngã gãy chân, không hợp đi xa, liền phái Lại bộ Thị lang Đoàn Thừa Dạ đi tuyên chỉ. Do đó, chuyện này hạ màn trong trạng thái vui vẻ của đám người Mộ Dung Thiên Thu, Yến Kinh Hồng, Mị Văn Dạ.

Còn về chuyện hai con người khốn khổ Bình Nguyên Hầu và Đoàn Thừa Dạ kia, cũng chỉ có thể để Nam Cung Cẩm ngồi nhà cảm thán một câu, quả nhiên, niềm vui phải được xây dựng trên sự đau khổ của người khác!

Thư mời tham dự yến ngắm hoa đã được gửi đi, Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng chuẩn bị sẵn sàng xuất phát…

Chọn tập
Bình luận