Tô Cẩm Bình vẫn đi dọc theo mật đạo trong mê cung, cũng cảm giác được đám người Phong và Tu đi theo sau nàng. Nàng dựa theo phương hướng được chỉ dẫn trên bản đồ, nhưng càng đi, nàng lại càng thấy chân mình nặng trĩu, rồi bỗng dừng hẳn lại.
Nàng vừa dừng lại, đám người Phong và Tu đương nhiên cũng dừng lại theo. Sắc mặt của họ rất khác nhau, có dò xét, có không vui, có phòng bị, thậm chí còn có ý1thù địch!
Tô Cẩm Bình quay đầu nhìn bốn người họ: “Các ngươi nghĩ, liệu Hoàng Phủ Hoài Hàn có giết chàng không?” Nếu Hoàng Phủ Hoài Hàn không động thủ ngay, thì nàng còn có thể nghĩ cách cứu được hắn, nhưng điều kiện tiên quyết là những người này phải hành động theo đúng chỉ thị của nàng, mà muốn bọn họ nghe nàng, đương nhiên chỉ có thể dùng thực lực để áp đảo!
Ánh mắt bốn người như cứng lại, vấn đề này thực sự8khiến bọn họ không biết phải trả lời thế nào, nhưng họ vẫn có một chút vững tin rằng: “Muốn giết điện hạ, tuyệt đối không dễ dàng như vậy!” Chủ nhân mà bọn họ sùng bái, là thần tiên mà bọn họ luôn phải ngẩng đầu nhìn lên, dù thế nào cũng không thể dễ dàng chết trong tay người khác.
Tô Cẩm Bình quan sát thần sắc của mấy người họ, nhìn có vẻ thản nhiên, nhưng không một ai không giấu vẻ lo lắng, rõ2ràng là chỉ muốn lập tức quay lại bên cạnh người kia, liền đón lời, nói: “Ra khỏi mật đạo, nếu các ngươi không muốn theo ta, thì không cần theo. Nhưng tốt nhất các ngươi không nên quay về Hoàng cung. Ta có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng chủ nhân của các ngươi vẫn sai các ngươi theo bảo vệ ta, điều này có nghĩa là gì?”
Nàng vừa dứt lời, Tu tính tình nóng nảy nhất liền bùng lửa giận: “Ý của cô là4muốn nói cho chúng ta biết, địa vị của của cô trong lòng điện hạ sao?”
Nghe câu hỏi này, vẻ nhu hòa trên mặt Tô Cẩm Bình chợt biến mất, thay vào đó là vẻ khinh thường ra mặt, ánh mắt nàng như đang nhìn một con lợn ngu ngốc đến không còn thuốc chữa nữa vậy. Cũng chính ánh mắt này, giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào, làm tổn thương lòng tự trọng của Tu!
Bắt gặp ánh mắt này, Tu muốn nổi giận, nhưng đối phương lại dùng ánh mắt như đang lựa chọn hàng hóa, nhìn hết mấy người bọn họ một lượt, rồi lạnh lùng nói: “Nếu không ai trong các ngươi có khả năng hiểu được ý của chàng, thì ta cũng chỉ có thể nói rằng, các ngươi đi theo chàng chỉ là sự trói buộc!” Những kẻ ngu ngốc đầu óc ngu si tứ chi phát triển, căn bản không có đến nửa phần giá trị tồn tại!
Diệt dùng ánh mắt kiềm chế Tu lại, sau đó chậm rãi nói: “Hành động của điện hạ, chẳng qua vì muốn bảo vệ chúng ta, với năng lực của chúng ta mà muốn hoàn toàn ẩn thân trước mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn thì hầu như không có khả năng. Người duy nhất có thể làm được là một mình thủ lĩnh, thế nên điện hạ mới muốn chúng ta tới bảo vệ cô. Nhưng, theo như cô vừa nói, chúng ta không có năng lực, đi theo điện hạ chỉ vướng chân vướng tay, còn như cô, không hề có một chút năng lực nào cả, cô có đi theo điện hạ cũng chỉ trở thành…”
Hai chữ cuối cùng còn chưa nói xong, một luồng gió mạnh chợt ập tới. Hắn ta né người, khó khăn lắm mới tránh thoát được, thì một luồng gió khác lại đánh thẳng vào ngực hắn. Còn chưa kịp hồi phục tinh thần, một vật gì đó đã đập vào vạt áo ngực của hắn ta, rồi rơi xuống đất.
“Lực này, nếu nặng thêm ba phần thì thế nào?” Tô Cẩm Bình nhìn hắn ta, lạnh lùng nói. Thứ nàng muốn, là dần dần khiến bọn họ phải tình nguyện phục tùng, sau đó nhất nhất nghe theo sự sắp đặt của nàng để đi cứu hắn.
Hiện giờ, Diệt đã không thể nào giấu đi tâm trạng khiếp sợ của mình nữa, thứ vừa đập vào người hắn ta là thứ gì chứ? Chẳng qua chỉ là một nắm bùn đất, nhưng vừa đập vào người hắn ta liền rơi xuống đất, thậm chí còn lăn đi vài vòng, mà không hề có dấu hiệu vỡ nứt ra, nhưng mà… đó chỉ là một nắm bùn thôi mà!!! Vậy mà khi đánh vào người hắn ta, lực rất mạnh, thậm chí hắn ta còn có cảm giác, chỉ cần mạnh thêm chút nữa thôi, có thể sẽ xuyên qua cả lục phủ ngũ tạng của mình vậy! Trong khi đó, bọn hắn luôn tự xưng là võ nghệ cao cường, nhưng lại không ai thấy nàng ra tay thế nào!
Nghĩ vậy, ánh mắt hắn ta nhìn về phía nàng cũng thêm ba phần kính trọng!
Nhìn dáng vẻ của bọn họ, Tô Cẩm Bình nói tiếp: “Không sai, hiện giờ ta chỉ là gánh nặng của chàng, nhưng những ngày tháng này sẽ không kéo dài bao lâu. Các ngươi là ám vệ cũng là sát thủ, nhưng trước mặt ta, thì dù ẩn thân hay một chiêu lấy mạng địch thủ, cũng chỉ là trò trẻ con chơi đánh trận giả mà thôi. Còn cả người thủ lĩnh kém tắm kia của các ngươi nữa, chỉ là bình thường thôi!”
Lời này vừa buông ra, cơn giận của Tu lại nổi lên. Phong, Vẫn, Diệt cũng cảm thấy nhục nhã, thậm chí mặt còn nóng lên như lửa đốt. Thì ra đương gia chủ mẫu mà bọn họ theo dõi, xoi mói lâu như vậy lại coi thường năng lực của bọn họ như thế! Nhưng bọn họ cũng nhanh chóng hiểu ra, chỉ cần thủ lĩnh cẩn thận một chút, thì ngay cả Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không phát hiện được, nhưng người con gái trước mặt họ đây lại có thể nhận ra. Lẽ nào từ trước tới nay, họ thực sự xem thường nàng sao?
“Các nghề nghiệp này đều có đặc trưng riêng. Làm ám vệ, cảnh giới cao nhất đó là hóa hữu hình thành vô hình, cùng với bóng đêm hòa thành một thể, muốn thế, thì trước hết ngươi phải tin rằng ngươi chính là bóng đêm, thì bóng đêm mới có thể phối hợp với ngươi! Làm sát thủ, thì mỗi một thứ bên cạnh mình, đều có thể được dùng làm vũ khí, thậm chí chỉ một sợi tóc thôi, nhưng vào thời khắc mấu chốt, cũng có thể đẩy kẻ địch vào chỗ chết. Một sát thủ chân chính, hẳn có thể dùng một chiêu mà lấy mạng đối tượng, không hề có kỹ thuật đao kiếm cao siêu hoa lệ gì. Người như vậy, mới có thể xứng đáng là một sát thủ.” Là vị vua chân chính của giới sát thủ, đương nhiên nàng có khí thế đạp trên cả thiên hạ trong phương diện này, đôi mắt phượng như chứa đựng uy nghiêm đến vô tận, áp chế hết những người ở đây.
Tứ đại ám vệ đều á khẩu không thể đáp lại được, mỗi một thứ xung quanh mình đều có thể trở thành vũ khí sao? Giới hạn của bọn họ vẫn luôn bị khống chế trong phạm vi của đao kiếm.
Ngay sau đó, giọng nói của nàng lại vang lên: “Nếu chàng có thể bình yên vô sự trở ra, ta sẽ tự mình bồi dưỡng các ngươi vì chàng!” Nói xong, nàng liền xoay người đi về phía cuối mật đạo.
Mấy người vốn cảm thấy không cam lòng và nhục nhã, nhớ lại những điều nàng vừa nói, còn có nắm bùn lúc nãy đập vào người Diệt đáng lẽ phải vỡ tan tành mà giờ đây lại vẫn nguyên hình dáng không xê xích gì, thì bọn họ bỗng thấy tin tưởng, tin rằng người con gái trước mặt này thực sự có bản lĩnh để cuồng ngạo như thế. Những lời vừa rồi nàng nói ra, nếu là người ngoài nghe thì chắc sẽ cảm thấy như truyện cổ tích, nhưng bọn họ rốt cuộc cũng đều là những cao thủ trong giới, nên nghe được chỉ cảm thấy rất đáng để họ ngưỡng mộ.
Tô Cẩm Bình cũng chẳng có tâm trạng mà quan tâm xem họ nghĩ gì. Hiện giờ hẳn là chuyện nàng nhờ Hoàng Phủ Dạ xử lý cũng đã xong, đang chờ nàng xuất hiện. Quân Lâm Mộng, không cần biết là ngươi khởi xướng, hay là Mộ Dung Song khởi xướng, ta cũng không thể nào tha cho ngươi được! Trong lòng nàng, có lo lắng cho người kia, cũng có thù hận dành cho đám người Mộ Dung Song, tất cả đều đè ép xuống khiến nàng có cảm giác không thở nổi!
Đi một lúc lâu nàng mới cảm nhận được một luồng khí tươi mới ập vào mũi, đôi mắt phượng đảo qua liền nhìn thấy ngay chốt mở cơ quan ở chỗ nào. Không chờ đám Phong Tu bước tới, nàng lập tức đi đến bên tường, gõ vài cái vào nắm đất nhìn có vẻ rất bình thường, sau đó, những tiếng động nhỏ vang lên, một mảng trần trên đầu như bị thứ gì đó tác động, chậm rãi nứt sang một bên. Nàng ngửa đầu nhìn thấy ngay một mảng trời đêm đầy sao.
Hô hấp của đám người Phong và Tu như ngừng hẳn lại, đùa cái quái gì thế, chốt mở cơ quan là do bậc thầy nổi danh chế tạo, ngay cả điện hạ khi mới đến xem, cũng phải nhìn một lúc lâu mới phát hiện ra manh mối, các chốt mở cơ quan thông thường đều là xoay vặn, nhưng chốt này lại phải gõ, đồng thời, còn phải gõ có tiết tấu mới có thể mở được. Người con gái này lại không hề hỏi câu nào, chỉ đảo mắt nhìn qua đã biết được bản chất sao?
Dường như cảm nhận được sự kinh ngạc tột cùng của họ, Tô Cẩm Bình lãnh đạm nói: “Ta không hiểu ngũ hành bát quái, nhưng chốt cơ quan của mật đạo thì sao có thể ngăn được ta!” Hệ thống hồng ngoại của hiện đại mà nàng còn xuyên qua được, thì cái này đã là gì đâu?! Nàng tung người lên, rời khỏi mật đạo, vừa hạ chân xuống đất, nàng đã chạm ngay vào một bãi cỏ, trên mặt cỏ còn có một chiếc xe ngựa chờ sẵn, xem ra đúng là đã chuẩn bị tất cả ổn thỏa.
Đám người Phong và Tu cũng nhanh chóng chui ra khỏi mật đạo: “Cô nương, chúng ta đi thôi!” Nhiệm vụ của bọn họ là đưa nàng đến Dạ Mạc sơn trang ở Nam Nhạc, sau đó lại quay về nghĩ cách cứu điện hạ. Hoàng Phủ Hoài Hàn dù có muốn động thủ với điện hạ, thì cũng phải gửi quốc thư sang Nam Nhạc trước, mới có thể ngăn chặn phản ứng của dân chúng, nên bọn họ phải nắm chặt thời gian mới được.
Tô Cẩm Bình lại bỗng trầm giọng nói: “Nếu ta đoán không nhầm, thì Hoàng Phủ Hoài Hàn phải gửi quốc thư trước, chờ Hoàng đế Nam Nhạc đồng ý, hắn mới có thể động thủ được, đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng hiện giờ…” Hiện giờ thì dù thế nào Hoàng thượng cũng không thể từ chối được nữa.
Tô Cẩm Bình nghe vậy mới thở nhẹ ra một hơi, quả nhiên là như vậy! Ngay sau đó, mắt nàng chợt lóe lên tia sáng lạnh: “Ta có cách, có điều, các ngươi nhất định phải hành động theo những lời ta nói.”
Mấy người họ ngẩn ra, còn có vẻ không mấy tin tưởng nàng, nhưng nhớ tới ban nãy nàng phô bày thực lực, bọn họ cũng hơi do dự. Ngay sau đó, Tô Cẩm Bình chậm rãi nói ra chủ định của mình…
“Biện pháp này tuy hơi mạo hiểm một chút, nhưng hiện giờ cũng không thể tìm được cách nào tốt hơn.” Lời này là do Diệt nói. Mấy người bọn họ suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng xác định kế hoạch này có thể làm được. Nhưng hiện giờ bọn họ phải hộ tống Tô Cẩm Bình về Dạ Mạc sơn trang, không có bao nhiêu người có năng lực mà đáng tin cậy có thể đi làm chuyện này được. Nếu bỏ nàng ở lại đây, thì nàng lại không thể nào tìm được Dạ Mạc sơn trang.
Tô Cẩm Bình nói: “Đêm nay ta còn có chuyện cần phải làm, các ngươi để lại một người, ba người khác hành động theo kế hoạch của ta.”
Vừa dứt lời, Vẫn ở lại, còn ba người khác lập tức phi thân đi.
Nhìn theo bóng lưng của bọn họ, Tô Cẩm Bình lộ ra nụ cười đầy tự tin, Tiểu Hồng Hồng, dù chàng có muốn chết một mình, thì cũng không đơn giản như vậy! Nghĩ xong, nàng ném hành lý của mình vào thùng xe, rồi phi người nhảy lên xe ngựa, quay đầu nói với Vẫn: “Vậy thì phải phiền các hạ làm phu xe cho ta một lần rồi!”
…
“Cái gì? Tin chính xác không?” Quân Lâm Mộng đứng trong phòng, mắt đầy kích động nhìn ám vệ trước mặt mình.
Ám vệ này là do mẫu hậu lén giấu Hoàng huynh để gửi cho ả trước khi ả tới Đông Lăng, nên ả hoàn toàn dành cho y đến mười hai vạn phần tín nhiệm! Ám vệ kia đeo một chiếc mặt nạ che mặt, nói: “Công chúa điện hạ, tin tức hoàn toàn chính xác, Hoàng thượng đang phái người truy nã Tô Cẩm Bình, có lẽ là nàng ta cũng đến đường cùng rồi, nên phải rời khỏi hoàng cung.”
“Vậy thì còn chờ gì nữa, không mau báo cho Vương gia biết, nói là nghịch tặc phản quốc đã trốn khỏi Hoàng cung, để hắn lập tức đi bắt đi!” Những chuyện khác hắn không chịu giúp ả, nhưng lần này ả không tin chuyện tội phạm bỏ trốn mà Hoàng Phủ Vũ cũng không chịu làm.
Ả vừa dứt lời, thị tỳ sau lưng ả chợt ấp úng, những người khác vẫn đứng yên không nhúc nhích, không hề có ý muốn đi bẩm báo Hoàng Phủ Vũ. Đương nhiên Quân Lâm Mộng cũng dần nhận ra manh mối: “Sao thế? Vương gia không ở phủ sao?”
“Vương gia… hôm nay Vương gia được Dạ Vương điện hạ và mấy vị đại nhân mời ra ngoài uống “rượu hoa” ạ. Trước khi xuất môn, Dạ Vương điện hạ đã phân phó, bất cứ ai cũng không được quấy rầy bọn họ.” Nói xong, cô ta vội vàng cúi đầu xuống. Xưa nay Vương gia luôn giữ mình trong sạch, tuy trong phủ có rất nhiều thê thiếp, nhưng không có ai là không xuất thân từ cô nương gia đình gia giáo, trước giờ chưa từng ra ngoài uống rượu hoa, nhưng hôm nay vào thời điểm mấu chốt thế này, lại bị Dạ Vương điện hạ gọi ra ngoài!
Quân Lâm Mộng tức đến nghiến răng nghiến lợi, dù có ở địa vị thế nào, thì cũng chẳng có người phụ nữ nào thích phu quân mình ra ngoài uống rượu hoa cả, nhưng đã vậy rồi, hắn ta còn đi đúng vào lúc này nữa: “Hoàng Phủ Dạ chết tiệt! Nhất định là hắn đã thông đồng với cô nàng kia, biết trong tay Vương gia nắm binh quyền, nếu thực sự hạ lệnh bắt nàng, thì dù nàng có mọc cánh cũng không thoát được, nên mới chọn đúng hôm nay để mời uống rượu. Sớm không uống, muộn không uống, lại cứ phải là hôm nay mới mời đi uống rượu hoa là sao? Tức chết bản Công chúa mất!”
Nghe ả nói vậy, một tỳ nữ vội vàng nói: “Công chúa, ngài đừng nên nói lung tung, Dạ Vương điện hạ không phải là người dễ chọc vào đâu. Nếu mấy lời này mà truyền tới tai ngài ấy, thì dù ngài ấy có không nói gì, Vương gia cũng sẽ chỉ trích ngài. Như vậy, cũng chỉ có đám tiện nhân ở hậu viện kia được lợi thôi!”
Quân Lâm Mộng hít sâu một hơi, cũng hiểu mấy lời này hoàn toàn có lý, nên mới không phản bác gì. Có điều, biết rõ tiện nhân Tô Cẩm Bình kia hôm nay trốn đi, mà bảo ả làm như không biết, thì ả thật sự không làm được: “Người đâu, triệu tập hết hộ vệ của Vương phủ, ra ngoài truy lùng cùng bản Công chúa!”
Nói rồi, ả thay y phục, sai đám hạ nhân nhanh tay trát phấn lên mặt ả để che đi vết thương. Chỉnh trang xong, ả lập tức ra cửa, nhưng chờ mãi cũng không thấy hạ nhân vương phủ đi ra. Quân Lâm Mộng hít sâu một hơi, quay sang quát người bên cạnh mình: “Không phải ta đã sai các ngươi đi triệu tập hộ vệ Vương phủ sao?”
Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc xiêm y màu lam bước từ trong Vương phủ ra. Vừa rồi khi Quân Lâm Mộng ra cửa, đám thị vệ canh cửa đều lặng im không nói năng gì, nhưng khi người phụ nữ áo lam này bước ra, đám thị vệ ngoài cửa đều đồng loạt cúi người hành lễ: “Tham kiến Trắc Vương phi!”
“Đứng lên đi!” Người phụ nữ được gọi là Trắc Vương phi kia, dung mạo không phải là tuyệt sắc, nhưng lại có một vẻ quyến rũ khó tả, nàng ta nhìn Quân Lâm Mộng, cười nói: “Tỷ tỷ, Vương gia có nói, khi chàng không ở quý phủ, thì mọi chuyện trong Vương phủ đều do muội muội quyết định. Vì vậy, e là tỷ tỷ không thể động đến hộ vệ Vương phủ được đâu!”
Nghe vậy, Quân Lâm Mộng vô cùng giận dữ. Ả vốn đã không vừa mắt con hồ ly lẳng lơ này, giờ lại càng tức giận không kìm được: “Mục Thanh Liên, ngươi mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, bản Vương phi là muốn ra ngoài để truy lùng tội nhân phản quốc theo địch!!!”
Ả vừa nói ra câu này, đừng nói là Mục Thanh Liên, ngay cả thị vệ canh cửa cũng muốn cười ầm lên, ả đàn bà này còn có thể có lòng yêu nước thương dân nồng nàn đến thế sao? Thị tỳ sau lưng Quân Lâm Mộng cũng cảm thấy xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được.
“Tỷ tỷ thật khéo đùa, hộ vệ của Vương phủ đương nhiên là để bảo vệ cho an nguy của toàn bộ Vương phủ, tội nhân phản quốc ắt sẽ có phải triệu tới phủ doãn kinh thành đi truy lùng. Chúng ta chỉ là phụ nữ chốn hậu viện, quan tâm đến mấy chuyện đó làm gì chứ. Trời đã tối rồi, tỷ tỷ nên đi nghỉ sớm thì hơn.” Nói xong, nàng ta lập tức quay người vào Vương phủ. Hôm nay có người gửi một phong thư mật cho nàng ta, nói rằng nếu muốn diệt trừ Quân Lâm Mộng, thì tối nay tuyệt đối không được cho thị vệ vương phủ xuất môn theo ả. Tuy Quân Lâm Mộng đã giúp nàng ta diệt trừ không ít đối thủ trong vương phủ, nhưng với thân phận của đối phương, thì không phải chính ả mới là đối thủ lớn nhất hay sao? Vì thế, nàng ta chẳng có lý do gì để từ chối, dù thật hay giả, thì nàng ta cũng chẳng thiệt thòi gì.
Quân Lâm Mộng tức đến trắng bệch mặt mũi, đưa tay chỉ vào người nàng ta nhưng một lúc sau cũng không nói được lời nào.
Cách đó không xa, trong một chiếc xe ngựa nấp bên cạnh một gian nhà, một đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn hết tình hình ở đó. Xem xong, khóe môi khẽ nhếch lên cười, thời cơ đến rồi: “Vẫn, xin nhờ vào ngươi!”
Vẫn cũng không biết Tô Cẩm Bình có ý định gì, nhưng vẫn lập tức nghe theo lời nàng phân phó lúc trước, đánh xe ngựa phi qua cửa Tam Vương phủ. Đúng đến cửa, Tô Cẩm Bình cũng vừa vặn hất màn xe lên, lộ ra nửa khuôn mặt, thỏa mãn nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc hoảng hốt của Quân Lâm Mộng! Ngay sau đó, xe ngựa lao thẳng qua mặt Quân Lâm Mộng mà đi.
Quân Lâm Mộng nhìn xe ngựa, cao giọng thét lên: “Đuổi theo cho ta, đuổi theo cho bản Công chúa!” Đó là xe ngựa của Tô Cẩm Bình, người phụ nữ đó vừa mới cười với ả, hơn nữa, sắc mặt còn đầy vẻ giễu cợt! Nhưng lúc đó, người của Vương phủ không một ai nghe theo sự điều động của ả, khiến ả giận đến không kìm được, nhanh chóng nhảy lên xe ngựa trước cửa, triệu ám vệ đi theo ả từ Bắc Minh đến, đuổi theo Tô Cẩm Bình!
Đêm nay, ả nhất định phải diệt trừ người phụ nữ kia! Thế nhưng, bản thân ả lại không biết rằng, ngay khi ả đi, ám vệ vừa bẩm báo tin tức với ả, thầm nở nụ cười quỷ dị dưới lớp khăn che mặt kia…
…
Dưới sự phân phó của Tô Cẩm Bình, Vẫn điều khiển xe ngựa không nhanh không chậm, đảm bảo cho người sau lưng có thể bám sát theo mình. Đến một con ngõ tối, hắn ta bỗng tăng tốc, Quân Lâm Mộng cũng nóng nảy, vội quát ám vệ tăng tốc đuổi theo, nhưng vừa qua khỏi cửa ngõ, chiếc xe ngựa kia lập tức dừng lại, hơn nữa còn dừng lại trước cửa một thanh lâu!
Quân Lâm Mộng nhanh chóng tốc rèm xe lên, thấy một người con gái mặc cung trang màu vàng nhạt lao nhanh vào trong thanh lâu, chính là y phục mà Tô Cẩm Bình mặc lúc nãy! Ả không thèm nghĩ ngợi nhiều, lập tức xuống xe ngựa, vội vội vàng vàng chạy về phía thanh lâu, nhưng thị tỳ bên cạnh ả lại cảnh giác hơn, vội giữ ả lại: “Công chúa, đây là thanh lâu, chúng ta không thể vào được!”
Quân Lâm Mộng quay lại hung dữ lườm cô ta: “Nếu ngươi sợ thì cứ chờ ở đây, mấy người các ngươi theo ta vào!” Nói rồi ả chỉ ba ám vệ đi theo mình, nhưng ả bỗng hơi nhíu mày, ám vệ mà ả tín nhiệm nhất lại không đi theo. Có điều, lúc này ả cũng không còn nghĩ ngợi được gì nhiều nữa, ba ám vệ này đều là cao thủ tuyệt đỉnh, ả không tin bọn họ không bắt được một mình Tô Cẩm Bình!
Vừa đến vừa, tú bà nhìn thấy bọn họ vốn định ra ngăn, nhưng chợt nhớ lời Dạ Vương điện hạ phân phó lúc nãy, trong đôi mắt khôn khéo thoáng xuất hiện chút tia sáng lạ, cũng không nói thêm câu gì, lập tức nhường đường cho đối phương.
Quân Lâm Mộng vốn rất xinh đẹp, tuy rằng còn lâu mới bằng huynh trưởng Quân Lâm Uyên của mình, nhưng cũng là một bảo vật, vết thương trên mặt được phủ một lớp phấn dầy, nên ả chỉ vừa xuất hiện, đương nhiên cũng khiến không ít ánh mắt tà dâm hướng về thân thể của ả. Nhưng lúc này, ả đã không còn tâm trạng nào mà để ý đến ánh mắt của mấy người đó, đôi mắt hẹp dài đảo quanh bốn phía, nhìn thấy một bóng người vàng nhạt bước vào trong một gian phòng hoa, ả thỏa mãn cười nhạt, rồi nhanh chân đưa ám vệ đuổi theo.
Ba ám vệ kia đến để giúp ả bắt người nên không bịt mặt, nhưng tất cả đều mặc xiêm y màu đen, trên tay vẫn cầm kiếm nên người khác không dám tới gần. Vừa bước lên lầu, chờ bọn họ đẩy cửa ra, Quân Lâm Mộng lập tức lao vào, có điều, bên trong không một bóng người, cửa sổ lại bị mở toang. Mấy người vội chạy đến bên cửa sổ quan sát, bỗng cảm thấy một mùi hương lạ ập vào mũi, đầu hơi mơ hồ, suýt thì đứng không vững.
Đám ám vệ xuất phát từ sự quan tâm, lập tức xông lên đỡ ả, nhưng mùi hương lạ kia cũng bay ngay vào mũi họ. Sau đó, bụng dưới của họ chợt dâng lên cảm giác nóng rực, cả mấy người đều cảm thấy hơi choáng váng.
Đám ám vệ cảm thấy không ổn, nhưng hiệu quả của loại hương kia cực kỳ lợi hại, Quân Lâm Mộng hoàn toàn bị dược tính thao túng trong nhảy mắt, hai gò má ửng hồng quay sang dán lên người họ…
…
Ở một nóc nhà cao ngang với gian phòng trong thanh lâu kia, Tô Cẩm Bình đang đứng cùng Vẫn: “Có muốn biết trong đó xảy ra chuyện gì không?” Nàng quay sang hỏi người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh.
Vẫn nhún vai không nói gì. Có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Lúc ấy nàng ném phong thư mật cho Trắc Vương phi của Tam Vương phủ, sau đó tự mình đi dẫn dụ Quân Lâm Mộng đến đây, rồi mở cửa sổ trốn thoát, cả một loạt hành động nối tiếp nhau, trong phòng có thể xảy ra chuyện gì được? Chính hắn ta cũng không đoán ra được rốt cuộc nàng muốn làm gì. Bỗng nhiên, mắt hắn ta hơi nhíu lại: “Không lẽ cô đặt thứ gì trong phòng sao?”
“Ngốc thì ngốc thật, nhưng cũng không ngốc đến cùng cực!” Tô Cẩm Bình đánh giá hắn ta, ngay trước khi trong mắt hắn ta xuất hiện vẻ giận dữ, nàng lại chậm rãi nói tiếp: “Thả thứ gì đó trong phòng, thì ả vẫn có thể nói là có người hại ả, nhưng vừa rồi ta đặt chút bột thuốc ở cửa sổ, phải tính toán chuẩn thời điểm, để chắc chắn khi ả lao tới cửa sổ có thể ngửi thấy được, mà chờ khi người bên ngoài phát hiện ra bọn họ, thì chỗ bột thuốc còn lại đã sớm bị gió thổi bay hết rồi!”
Nghe vậy, Vẫn nhướng đôi mày rậm, quay sang nhìn bên cạnh khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, hắn ta bỗng cảm nhận được bên cạnh mình có một luồng khí thế ngạo nghễ thiên hạ bàn tán về sống chết của người ta chỉ như đang nói về chuyện con sâu cái kiến, hắn ta lên tiếng hỏi: “Nếu Quân Lâm Mộng không chạy đến bên cửa sổ thì sao?”
“Ả nhất định sẽ chạy đến bên cửa sổ!” Tô Cẩm Bình đáp rất chắc chắn, quay sang nhìn Vẫn nói: “Nhớ kỹ, khi muốn gài bẫy bất cứ ai, phải hiểu cặn kẽ đối phương, thậm chí còn phải tính toán chi tiết nhất cử nhất động của đối phương, như vậy mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất!” Vì thế, nàng có thể xác định chắc rằng đối phương nhất định sẽ đuổi đến bên cửa sổ. Quân Lâm Mộng, ngươi cố mà hưởng thụ thật sung sướng cái giá đắt mà ta tặng cho ngươi nhé. Có điều, hưởng thụ xong rồi, ngươi sẽ có kết quả thế nào, thì ta khó mà bảo đảm được!
Nghe nàng nói vậy, Vẫn kinh hãi, cũng bị thuyết phục vì sự tự tin và nhạy bén của nàng, nhưng ngay lập tức, hắn ta lại nghĩ đến một vấn đề rất thiết thực: “Dù sao người ở đây cũng không có mấy ai biết ả, hơn nữa, với quyền thế của ả, đã muốn giấu thì hoàn toàn có thể giấu được.”
“Vậy nên, vẫn còn có một bước sau chờ ả ta, muốn đi sang xem cùng ta không?” Nói xong, nàng liền phi thân sang nóc thanh lâu ở đối diện.
Vẫn đứng sau lưng nàng, nhìn thấy nàng rõ ràng không hề có nội lực, nhưng thân thủ thậm chí còn nhanh nhạy hơn cả bọn hắn, liền khẽ nhíu mày, rốt cuộc người con gái này là ai? Hắn ta không kịp nghĩ nhiều, vội thi triển khinh công theo nàng.
Sang nóc nhà bên kia, họ chợt nghe thấy ngay tiếng động dâm đãng vang lên. Nàng tháo một miếng ngói trên mái nhà, lạnh lùng nhìn tình hình bên dưới, ba nam một nữ đã trần như nhộng từ lâu, mà một mình Quân Lâm Mộng vẫn hăng hái dán người vào mấy người kia. Ả vừa áp vào, một chút lý trí còn sót lại của mấy ám vệ đều tan thành mây khói, không quan tâm nhiều nữa, lập tức đặt Quân Lâm Mộng xuống mặt đất, để thú tính phát huy đến điên cuồng.
Quân Lâm Mộng cũng như được thỏa mãn ham muốn, gương mặt ả đỏ bừng lên, dưới sự vận động tận tình của ám vệ, ả được đưa lên tận đỉnh sung sướng!
Tô Cẩm Bình cười lạnh nhìn biểu cảm của ả, hiện giờ ngươi hạnh phúc bao nhiêu, thì một khắc sau ngươi sẽ thống khổ bấy nhiêu! Nhìn tình hình trong phòng, Vẫn hơi căm ghét quay đầu đi, lại thấy Tô Cẩm Bình đứng xem một cách say sưa, khóe môi cương nghị hơi co rút, đây mà là phụ nữ sao? Nàng là phụ nữ thật sao?
Từng lượt từng lượt chiến đấu kịch liệt, tiếng kêu của Quân Lâm Mộng lại càng lúc càng to, khiến không ít người trong thanh lâu nghe mà kích động, đồng loạt nhìn về phía cửa phòng đang mở rộng kia, trong lòng muốn đi lên xem, nhưng lại thấy không ổn lắm. Cuối cùng, không biết là ai dẫn đầu, cả đám trai gái đều đi lên lầu, nhìn trân trân vào cảnh đông cung sống trong phòng, không nói nên lời. Ba nam một nữ điên cuồng quấn lấy nhau, nam thì cao to vạm vỡ, nữ thì cả tướng mạo và tư thế đều là báu vật nhân gian không thể nghi ngờ được.
Hình ảnh này thực sự cũng khiến mạch máu trong cơ thể người ta như muốn phun trào, có điều cũng khiến mấy người này cảm thấy kính nể. Tuy nơi này là thanh lâu, nhưng cửa còn không đóng mà lại lăn lộn thành thế này, thật sự là không biết xấu hổ đến mức nào chứ! Nghĩ vậy, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, giọng càng lúc càng lớn. Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bên cạnh bỗng bật mở, dung nhan tuyệt sắc khuynh thành của Hoàng Phủ Dạ xuất hiện trước mặt mọi người, vừa cười vừa ôm giai nhân như hoa trong lòng, nàng kia chính là hoa khôi của thanh lâu này, sau lưng hắn, một vài người cũng bước ra theo, xem ra tất cả đều hơi ngà ngà say.
“Soạt” một tiếng, cây quạt vàng xòe ra, hắn cười diễm lệ: “Có thể nói cho bản vương biết các ngươi đang làm gì không? Dạo này hiếm lắm bản vương mới đến thanh lâu một lần, các ngươi muốn phá hỏng sự hưng phấn của bản vương sao?”
Hắn vừa dứt lời, đám người kia sợ đến trắng bệch mặt mũi, vội vàng quỳ xuống. Ai cũng biết, dung mạo của Dạ Vương điện hạ đẹp hơn phụ nữ đến ba phần, quyến rũ hơn bảy phần, hơn nữa, còn luôn mặc xiêm y đỏ rực, cầm cây quạt cán vàng trên tay, vì vậy, người trước mặt đây, chắc chắn là Dạ Vương điện hạ, không sai được.
Một người hơi run rẩy nói: “Chúng tiểu nhân không biết Vương gia đang ở đây, vì nghe… vì nghe thấy…” Gã đưa tay chỉ vào trong phòng.
Hoàng Phủ Dạ lại ra vẻ không quan tâm, cười: “Nghe tiếng phụ nữ kêu sao? Ở thanh lâu nghe thấy mấy âm thanh này thì có gì lạ đâu chứ?”
“Nhưng mà… nhưng mà…” Nhưng mà Vương gia à, ngài không nghĩ là bọn họ quá phóng khoáng sao?”
Hoàng Phủ Vũ ngà ngà say đứng bên cạnh, chầm chậm bước tới: “Được rồi Hoàng huynh, huynh đừng giận dữ nữa, vừa rồi bản vương cũng thấy âm thanh kia kêu hơi quá, cảm thấy rất khó chịu, không biết là vị cô nương nào mà lại…” Nói tới đây, hắn ta cũng không nói thêm gì nữa. Thật ra, điều khiến hắn ta khó chịu nhất đó là, âm thanh truyền tới từ gian phòng bên cạnh, lại hơi giống với giọng nói của vị Vương phi mà hắn ta ghét đến không thể ghét hơn, nên hắn ta nghe thôi cũng thấy bực bội!
Mọi người không ngờ hôm nay Tam Vương gia cũng đến đây, nhưng may mà ngài ấy lại xoa dịu Dạ Vương điện hạ giúp bọn họ, nên tâm trạng cũng dần nhẹ nhàng hơn.
Hoàng Phủ Dạ cười nói: “Đệ nói bỏ qua thì bỏ qua vậy. Có điều, bản vương thật sự cũng thấy tò mò, không biết là vị cô nương nào? Mấy tháng trước bản vương và Nguyệt Nhi mây mưa với nhau, cũng chẳng kêu đến mức như vậy, Nguyệt Nhi, nàng thấy ta nói đúng không?” Hắn vừa nói vừa nâng cằm cô gái kia, nhìn có vẻ rất gợi tình, nhưng thật ra trong đôi mắt hoa đào kia lại chẳng hề có chút tình ý nào cả.
Nàng kia ngượng ngùng đỏ bừng mặt, mắt cũng chẳng dám ngước lên nhìn hắn, nhưng trong lòng lại thấy trống rỗng, đã hơn một tháng Vương gia không hề tới đây rồi…
“Đi thôi, qua bên kia xem thử, cửa còn không thèm đóng cơ mà!” Hoàng Phủ Dạ nói rồi đi sang bên gian phòng kia. Mấy viên quan đi theo hắn cũng đã sớm không kiềm chế được lòng hiếu kỳ nữa rồi, đến thanh lâu chơi bời, đương nhiên là mong phụ nữ càng lẳng lơ thì càng tốt.
Tuy Hoàng Phủ Vũ cũng không có hứng thú gì, nhưng cũng chậm rãi đi theo, những người khác vội tránh ra nhường đường cho bọn họ.
Mấy người trong phòng trải qua nhiều lần mây mưa, dược tính cũng dần tan đi, nhưng bọn họ vẫn hơi mơ màng, nên chưa dừng hành vi của mình lại được.
Cho đến tận khi đám người Hoàng Phủ Dạ và Hoàng Phủ Vũ xuất hiện tại cửa, Hoàng Phủ Vũ vốn chẳng mấy để tâm, bỗng trợn to hai mắt, nhìn người phụ nữ với vẻ mặt thỏa mãn đang nằm dưới háng người khác kia, khí huyết như xông lên đến tận cổ, phẫn nộ đến mức hắn ta muốn ngất đi! Các đại thần đứng đằng sau vừa nhìn thấy là Quân Lâm Mộng thì đều sợ đến tỉnh cả rượu, không dám nhìn sắc mặt Hoàng Phủ Vũ nữa.
“Quân Lâm Mộng!” Hắn ta thét to một tiếng, cả thanh lâu như đều chấn động theo.
Cũng chính tiếng thét này đã khiến Quân Lâm Mộng tìm lại được chút lý trí, đầu óc cũng khôi phục sự tỉnh táo trong nháy mắt. Ả quay đầu nhìn Hoàng Phủ Vũ, rồi lại quay lại nhìn người còn đang ở bên trên người mình, đầu óc ả bỗng rống tuếch, sắc mặt lập tức trắng bệch, cũng hiểu ngay rằng mình vừa bị người ta gài bẫy! Ả vội vàng đẩy người ở trên mình ra, bò lê bò càng cơ thể trần truồng về phía Hoàng Phủ Vũ: “Vương gia, Vương gia, không phải như những gì chàng thấy đâu, ta bị người ta hại!!!”
“Bị người khác hại à?” Hắn ta đưa một tay ra bóp chặt lấy cổ ả, nhấc cả người ả lên: “Có phải ngươi còn định nói rằng mình bị bỏ thuốc nữa không? Vì sao bản vương vừa xuất hiện, mà dược tính của ngươi đã không còn nữa rồi?! Đồ tiện nhân này!”
Đầu óc Quân Lâm Mộng cũng rất mơ hồ, chính bản thân ả cũng không hiểu vì sao dược tính lại không còn nữa. Nhìn sắc mặt phức tạp của Hoàng Phủ Dạ qua vai Hoàng Phủ Vũ, ả bỗng hiểu ra đây là một ván cờ, một ván cờ được bày ra để dụ ả sa bẫy. Ả còn chưa kịp nói gì, thì Hoàng Phủ Vũ đã quá giận dữ vung tay lên, ném thẳng ả từ trên lầu xuống dưới lầu một!
“Rầm!” một tiếng, Quân Lâm Mộng toàn thân không một sợi vải bị ném đập vào chiếc bàn ở dưới lầu, chiếc bàn kia bị đập đến nát vụn, một dòng máu ộc ra từ miệng ả, ả đau đến mức không còn cảm giác gì nữa.
Hoàng Phủ Vũ lao người phi thân xuống lầu, còn đang muốn động thủ tiếp thì các đại thần cùng vội vàng ngăn cản: “Vương gia, xin ngài bớt giận, Vương phi cũng chỉ nhất thời hồ đồ thôi, dù muốn xử lý, thì ngài cũng nên bẩm báo với Hoàng thượng trước đã, phải gửi quốc thư sang Bắc Minh mới được ạ!”
Lúc này, Quân Lâm Mộng đã như rơi mất nửa cái mạng, cũng biết hiện giờ Hoàng huynh là vị cứu tinh duy nhất của ả, vội lên tiếng: “Không sai, Hoàng Phủ Vũ, ta là Công chúa Bắc Minh, ngươi không có tư cách giết ta!”
Những lời này đã thổi lửa giận của Hoàng Phủ Vũ bùng lớn hơn, mà mọi người trong thanh lâu cũng đã đoán ra người phụ nữ này là ai. Thì ra là vị Tam Vương phi hung ác gần đây luôn được bêu danh trong các câu chuyện lúc trà dư tửu hậu, Quân Lâm Mộng, Công chúa Bắc Minh.
Ả vừa dứt lời, người ám vệ biến mất đã lâu bỗng xuất hiện. Quân Lâm Mộng cũng lập tức hướng ánh mắt cầu cứu về phía y. Từ khi ả tới Đông Lăng đến nay, mỗi khi xảy ra chuyện gì, đều là do y đề xuất ý kiến giúp ả thoát nạn, tin rằng hôm nay cũng không ngoại lệ. Y là do mẫu hậu tặng cho ả, là người đáng tin cậy nhất!
Chỉ tiếc là, khi y bước vào, y chỉ ném cho ả ánh mắt thương hại, sau đó lấy một tấm kim bài tượng trưng cho Hoàng thất Bắc Minh từ trong ngực áo ra, nói với Hoàng Phủ Vũ: “Tam Vương gia, trước khi tới Đông Lăng, Bệ hạ đã nói với ta, trước đến giờ Công chúa Lâm Mộng vốn ngang ngược không biết chừng mực, nếu thực sự gây ra chuyện gì, xin Tam Vương gia cứ tùy ý xử lý, ngài sẽ không truy vấn gì!”
Những lời này hoàn toàn đã đẩy Quân Lâm Mộng vào đường cùng, ả trợn trừng mắt không tin nổi: “Ngươi nói dối, ngươi nói dối, Hoàng huynh sẽ không đối xử với ta như thế. Hơn nữa, hơn nữa, rõ ràng ngươi là người của mẫu hậu, Hoàng huynh sao có thể nói với ngươi mấy lời này được?”
“Công chúa, thuộc hạ vẫn luôn là người của Bệ hạ!” Y nói ra một câu đầy ẩn ý, rồi lấy một phong thư mật có dấu của Bắc Minh hoàng trong tay áo ra đưa cho Hoàng Phủ Vũ. Hoàng Phủ Vũ đón lấy, mở ra đọc, sau đó cười lạnh một tiếng: “Tiện nhân, giờ thì ngươi còn gì để nói không?” Dứt lời, hắn ta ném thẳng lá thư kia vào mặt Quân Lâm Mộng.
Tờ giấy trắng nhẹ nhàng rơi xuống đất, những dòng chữ rồng bay phượng múa trên đó đích thị là bút tích của Hoàng huynh ả! Một chút hy vọng còn sót lại trong mắt bỗng bị dập tắt một cách vô tình, giọng nói của Hoàng Phủ Vũ vang lên bên tai: “Người đâu, lôi tiện nhân này về Vương phủ, ngày mai đưa tới buổi thao luyện kỵ binh, đạp tiện nhân này thành thịt nát cho bản vương!”
Tiếng nói vừa dứt, mấy ám vệ lập tức xuất hiện, lôi Quân Lâm Mộng ra ngoài.
Trên mái nhà, Vẫn nhíu mày nhìn Tô Cẩm Bình ở bên cạnh: “Thư của Quân Lâm Uyên cũng do cô chuẩn bị sao?”
“Không phải!” Với hiểu biết của nàng về Hoàng Phủ Vũ, thì ngày hôm nay hắn ta chắc chắn sẽ hạ sát chiêu với Quân Lâm Mộng, nên mới bắt tay vào sắp xếp tất cả những chuyện này, nhưng nàng không ngờ Quân Lâm Uyên lại hỗ trợ sau lưng nàng. Nhớ đến ánh mắt ngày đó Quân Lâm Uyên nhìn Quân Lâm Mộng trong Hoàng cung, nàng bỗng nhận ra chuyện này có lẽ không chỉ đơn giản như vậy.
“Hiện giờ chúng ta đi luôn sao?” Vẫn hỏi.
Tô Cẩm Bình nghe vậy chỉ cười lạnh: “Đi à? Chưa tận mắt nhìn thấy ả chết, ta sao có thể đi được!” Nói xong, nàng lắc mình một cái, biến mất khỏi mái nhà.
…
Đám người Hoàng Phủ Dạ dường như cũng hơi ngại ngùng, một đại thần lên tiếng: “Vương gia, hạ quan chợt nhớ trong nhà còn chút việc, xin cáo lui trước.”
“Ừ.” Hoàng Phủ Dạ lên tiếng, buông giai nhân trong lòng ra, sắc mặt cực kỳ phức tạp, quay lại nói với mọi người: “Chuyện hôm nay, bản vương không muốn bất cứ kẻ nào truyền ra ngoài.”
“Vâng!” Tất cả mọi người trong thanh lâu đều đáp lời. Câu nói này của Dạ Vương điện hạ chính là mệnh lệnh, ai dám không nghe theo chứ.
Hoàng Phủ Vũ đột nhiên quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Dạ, sắc mặt cũng rất phức tạp: “Hoàng huynh, chúng ta nói chuyện.”
Đôi mắt tím nhạt hơi sững ra, trong lòng thầm thở dài, sau đó đáp: “Được.”
Hai huynh đệ cùng bước ra khỏi thanh lâu, trong con hẻm tối đen, cơn gió mát mùa thu như thổi bay cơn say của Hoàng Phủ Vũ. Cả hai người im lặng một lúc lâu không nói gì.
Mặt Hoàng Phủ Dạ hơi xấu hổ, nhưng cũng không biết phải nói gì.
“Hoàng huynh, huynh cố tình phải không?” Giọng nói của Hoàng Phủ Vũ vang lên, hắn ta rong ruổi trên chiến trường hơn mười năm, chiến công bách chiến bách thắng cũng không phải dùng mồm mà đơm đặt lên. Tuy hắn ta không hiểu rõ kế hoạch này, nhưng sau khi bình tĩnh lại, thì cũng nghĩ thông suốt hết.
Hắn thở dài một tiếng không đáp.
“Vì muốn giúp cô gái kia trả thù, mà huynh có thể tính toán cả huynh đệ của mình sao?” Mấy lời này đầy vẻ chất vấn.
Nhìn thấy hắn ta bỗng quay sang, đôi mắt đen đầy vẻ thất vọng còn có thêm ý chỉ trích, Hoàng Phủ Dạ nhất thời cảm thấy nụ cười giả dối bên môi cũng không thể giữ được nữa. Đúng thế, dù Vũ không thích Quân Lâm Mộng, nhưng hôm nay ả làm ra chuyện thế này, thì đệ ấy cũng mất hết thể diện. Hắn biết rõ như thế, nhưng vẫn phối hợp với Tô Cẩm Bình để dẫn dụ người đàn bà kia tới đây, còn sắp xếp kéo cả Hoàng Phủ Vũ đến… Hắn trầm ngâm một lát mới nói: “Vũ, xin lỗi… Ta không từ chối nàng được!”
Lúc đó, nhìn tình trạng của nàng như vậy, hắn không nhẫn tâm từ chối nàng.
“Vậy, rồi huynh có tính để cho Hoàng Phủ Vũ ta ngẩng đầu lên nhìn mọi người nữa không?” Một câu nói đầy hung dữ, hỏi khiến Hoàng Phủ Dạ không biết phải giấu mình vào đâu, hoàn toàn không thể tìm thấy giọng nói của mình, cũng không biết phải nói gì để chống chế.
Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo vang lên: “Vậy Vương gia muốn cả đời phải nhìn bản mặt đáng ghét của ả đàn bà kia, cả đời để ả hại con nối dõi của mình, nín nhịn không phát tác sao?”
Tiếng nói vừa dứt, Tô Cẩm Bình mặc xiêm y trắng muốt liền xuất hiện trước mặt bọn họ, mái tóc đen như mực được tùy tiện vấn lên bằng một cây trâm gỗ, một vài sợi tóc không nghe lời bay phất vào mặt, dung nhan tuyệt mỹ cùng với bộ xiêm y trắng muốt đó tạo nên một vẻ đẹp đến bức người.
Hai người đàn ông ngẩn người ra một lúc mới kịp phản ứng lại. Hoàng Phủ Vũ nghe mấy lời nàng nói cũng thấy có lý, nhưng vẫn hỏi ngược lại: “Nhưng cô không thấy rằng làm như thế, cái giá mà bản vương phải trả quá lớn sao?” Rõ ràng có thể dùng cách khác, sao lại phải dùng cái cách khiến thanh danh của hắn ta cũng thành rác rưởi như thế chứ?
“Vương gia có cách nào tốt hơn sao? Có tội danh nào cực kỳ hợp lý để khiến Quân Lâm Mộng chết không có chỗ chôn?” Tô Cẩm Bình không đáp mà hỏi ngược lại.
Những lời này thực sự khiến Hoàng Phủ Vũ bị á khẩu, đúng thế, Quân Lâm Mộng là Công chúa Bắc Minh, muốn giết ả tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng gì. Không chờ Hoàng Phủ Vũ trả lời, Tô Cẩm Bình lại nói tiếp: “Lẽ nào Vương gia không hề thương tiếc cốt nhục trong bụng thị thiếp của ngài sao?”
Nàng vừa dứt lời, trong mắt Hoàng Phủ Vũ xuất hiện vẻ oán hận rõ rệt! Sao hắn ta lại không đau lòng chứ? Niềm vui sướng hạnh phúc của người lần đầu tiên làm cha, cho đến giờ hắn ta vẫn nhớ rõ mồn một, nhưng tiện nhân Quân Lâm Mộng kia lại ngang nhiên đánh chết ái thiếp của hắn ta, đứa con bé nhỏ của hắn ta, còn chưa kịp gọi hắn ta một tiếng phụ vương, đã biến mất không còn nữa! Sao hắn ta có thể không tiếc thương?!
“Xin thứ cho ta nói thẳng, nếu Quân Lâm Mộng kia vẫn còn sống nhởn nhơ trên đời, thì chuyện xảy ra trong phủ Tam Vương gia sau này chắc chắn sẽ không ít như vậy đâu!”
Hoàng Phủ Vũ nghe xong, lẳng lặng nhìn Tô Cẩm Bình một lúc lâu rồi bỗng bật cười, nói một câu đầy thâm ý: “Ánh mắt của Tiểu Cửu kia, quả nhiên không tệ.” Nói xong, hắn ta nhìn Hoàng Phủ Dạ với vẻ thấu hiểu và tha thứ, rồi quay người bước đi.
Giọng nói hoa lệ vang lên: “Cảm ơn nàng.” Hắn không ngờ nàng lại cố tình tới để giải vây giúp hắn.
“Phải là ta cảm ơn huynh mới đúng.” Nếu không vì giúp mình, thì sao hắn có thể bị đệ đệ của mình chỉ trích chứ.
“Nàng định làm gì bây giờ? Bách Lý Kinh Hồng…” Có thể sẽ không qua được kiếp nạn này.
Tô Cẩm Bình lại cắt lời hắn: “Đi Nam Nhạc. Chàng sẽ không sao, vì chàng đã nói, chàng không dám chết.”
Hoàng Phủ Dạ nghe vậy chỉ cười tự giễu: “Nếu đã vậy, bản vương cũng sẽ không bận tâm lo lắng nữa.” Nói xong, hắn rút một tập ngân phiếu từ ngực áo ra, đưa cho nàng.
Nàng nhíu mày liếc nhìn, tờ ngân phiếu trên cùng là một nghìn lượng, nhìn số ngân phiếu này, cũng phải lên tới một vạn lượng. Tô Cẩm Bình hơi ngạc nhiên nhìn hắn: “Này là sao?”
“Nàng có còn nhớ ngày ấy trên nóc cung Cảnh Nhân, nàng bắt chẹt bản vương đòi một vạn lượng, bản vương đã đồng ý, nhưng đến giờ vẫn chưa đưa không?!” Hắn vừa cười vừa nói, ý bảo nàng nhận lấy.
Tô Cẩm Bình lườm hắn một cái: “Đương nhiên là nhớ rồi, hôm đó huynh còn bị ta đánh cho một trận nữa, sao hả? Hôm nay quyết định cho ta sao?”
“Ha ha ha… Trí thông minh của nàng bị hao mòn, đương nhiên bản vương phải bồi thường rồi. Cầm đi, đến Nam Nhạc, một thân một mình, không quyền không thế, có chút bạc phòng thân vẫn tốt hơn.” Rõ ràng là Hoàng Phủ Dạ cũng nhớ lại hình ảnh ngày hôm đó, nên cười vô cùng vui vẻ.
Tô Cẩm Bình không khách sáo, nhận lấy rồi nhanh chóng cất vào trong vạt áo: “Vậy ta đi đây!” Nói xong nàng liền quay đầu bước đi, nhưng đi được vài bước, lại bỗng dừng lại, kỳ quái nhìn hắn: “Huynh biết ta sẽ quay lại gặp huynh sao?” Nếu không thì sao lại chuẩn bị sẵn ngân phiếu?
“Soạt!” một tiếng, cây quạt trong tay xòe ra, nhẹ nhàng phe phẩy vài cái, cười nói: “Bản vương không biết gì cả, nhưng mà, nếu nàng còn có chút lương tâm, nhất định sẽ đến tìm bản vương, bản vương sẽ đưa cho nàng. Còn nếu không còn chút lương tâm nào, vậy thì coi như không có duyên với số bạc này rồi!”
Tô Cẩm Bình nghe vậy liền lườm hắn một cái rồi đi thẳng. Nhưng khi quay lưng về phía hắn, mặt nàng lại khẽ nở nụ cười. Hoàng Phủ Dạ, có một người bằng hữu tốt như huynh, thực sự là phúc khí của ta.
Phía sau nàng, người đang cười rất vui vẻ kia, dần dần thu lại nụ cười, cuối cùng, cũng không kìm được liền nói với theo bóng nàng: “Tiểu Cẩm Cẩm, hạnh phúc mà ta không thể cho nàng, vậy thì để hắn tặng cho nàng đi. Nhưng mà, nàng phải nhớ rõ, nếu có một ngày nào đó, muốn quay đầu nhìn lại cảnh xưa, ta… vẫn còn ở đây…”
Nàng dừng bước, quay lưng về phía hắn khẽ gật đầu, rồi nhanh chóng rời đi.
…
Ngày hôm sau, không biết vì sao mà chuyện đã bị Hoàng Phủ Dạ và Hoàng Phủ Vũ đè xuống lại bị mọi người biết được. Vì thế, khi Quân Lâm Mộng bị giải đi quân doanh, trên đường đầy dân chúng vây lấy xem, ánh mắt nhìn Quân Lâm Mộng cũng đầy vẻ căm ghét! Tam Vương gia là chiến thần của Đông Lăng bọn họ, là anh hùng của Đông Lăng, ả đàn bà này được gả cho Tam Vương gia cũng là phúc khí của ả, đã không biết quý trọng thì thôi, lại còn làm ra chuyện thế này. Hơn nữa, ả là người Bắc Minh, vì thế, trong lòng họ không chỉ có sự oán hận với ả, mà còn có chút lòng tự tôn dân tộc bị tổn thương nữa.
Không biết ai trong đám người kia đột ngột hét lên một tiếng: “Đánh chết ả dâm phụ này!”
Vừa hét xong, dân chúng vây quanh đều thi nhau ném rau héo, dưa hỏng, trái cây trứng thối về phía Quân Lâm Mộng. Không bao lâu sau, thân thể của ả đã bẩn thỉu đến mức không ai nỡ nhìn! Ả cũng điên cuồng gào thét: “Lũ dân đen các ngươi không muốn sống nữa sao? Lũ dân đen! Ta là Công chúa, ta là Công…”
Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra thì đã bị một loạt gạch đá ném thẳng vào mặt ả, khiến răng ả cũng gãy rơi cả ra ngoài, trào cả máu. Một người dân giễu cợt: “Công chúa à? Công chúa thì làm sao? Công chúa làm dâm phụ thì không phải chết sao?”
Người đó vừa dứt lời, cả đám người lập tức cười ầm lên!
Trên đỉnh lương đình gần đó, hai bóng người một đen một trắng đứng cạnh nhau. Vẫn quay sang nhìn người con gái bên cạnh mình. Nàng đang cười, đúng là đang cười, trong đáy mắt và khóe môi đầy ý cười, mang theo hào quang khát máu mà xinh đẹp, cùng với vẻ sảng khoái đến khó hiểu. Nụ cười này, khiến hắn ta có cảm giác nàng bước ra từ địa ngục, vạt áo màu trắng bay phất phơ trong gió, cực kỳ giống quỷ chiêu hồn trên đường xuống suối vàng. Không hiểu sao, trong lòng hắn ta bỗng cảm thấy rung động, nhưng lập tức cúi đầu xuống. Hắn ta đang nghĩ gì thế này, nàng là người con gái của điện hạ!!!
Trong quân doanh, nhóm kỵ binh cũng kích động không kém gì dân chúng ngoài kia, chỉ muốn băm vằm ả đàn bà phản bội Vương gia kia ra thành hàng nghìn hàng vạn mảnh. Tiếng ngựa hí cũng liên tiếp vang lên, dường như chúng cũng cảm nhận được sự phẫn nộ của những người chủ của mình.
Quân Lâm Mộng bị mang đến trong tình cảnh như vậy, sau đó bị trói hết tay chân, vứt xuống đất. Nhìn thấy hàng vạn con ngựa tập trung xung quanh, đến gần cái chết như vậy, Quân Lâm Mộng sợ đến mức khóc thét lên, khiếp đảm nhìn những con ngựa này, kêu gào: “Cứu ta với”, “Tha cho ta”…
“Biết sợ chưa? Ngày đó có phải Thiển Ức cũng cầu xin ngươi như vậy không?” Một giọng nói truyền vào tai ả, nhưng ả nhìn xung quanh lại không hề thấy bóng người.
Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên: “Vậy mà… ngươi cũng không tha cho muội ấy, đúng không? Thế nên, ngươi chết chẳng oan chút nào đâu. Đi theo hầu muội ấy đi…” Lần này, Quân Lâm Mộng có thể nghe rõ ràng chính là giọng nói của Tô Cẩm Bình. Xuyên qua rừng cây trước mặt, ả có thể nhìn thấy một người con gái mặc xiêm y màu trắng đang cười với ả, nụ cười vô cùng xán lạn, nhưng lại khát máu đến không gì bì kịp, ả đang muốn kêu lên sợ hãi, thì một đám ngựa đã phóng như điên về phía ả…
Sau khi đàn ngựa đi qua, trên mặt đất kia, chỉ còn lại một đống thịt nát, cảnh tượng này khiến một người đàn ông như Vẫn cũng cảm thấy da đầu mình tê dại, vậy mà Tô Cẩm Bình lại cười nói: “Không tệ, chết rất gọn gàng nhanh lẹ!”
Dứt lời, nàng quay người bước đi, tay bất giác đặt lên chiếc bình sứ trong ngực áo. Thiển Ức, muội nhìn thấy không? Tiểu thư đã báo thù cho muội rồi, những người thiếu nợ muội, sẽ không một ai trốn thoát hết!
“Phải đi Nam Nhạc thôi, nếu không, chàng còn phải chờ ngược lại ta.” Tô Cẩm Bình cười thành tiếng, nhìn về phương Nam.
Vẫn nhìn nàng, hỏi: “Cô chắc chắn điện hạ có thể quay về như vậy sao?” Cách kia, thực sự có tác dụng à?
“Ta tin chàng, cũng tin ta!” Vừa nói, hai người cũng ra đến ngoài cánh rừng. Nàng tung người lên ngựa, thúc ngựa đi…
Vẫn cũng nhanh chóng phi lên ngựa, rời đi cùng nàng.
Trong khoảnh khắc, chỉ còn lại bóng vạt áo phất lên, bụi bay ngàn dặm…