Nghe câu này xong, Mộ Dung Thiên Thu cũng không muốn tiếp tục nghe Bách Lý Kinh Hồng nói, quay người giục ngựa đi, nhưng trên mu bàn tay hắn nổi lên gân xanh, biểu hiện tâm trạng của hắn hiện giờ cũng không được bình tĩnh!
Bách Lý Kinh Hồng thành công chẹn họng người ta, tâm tình cũng không1tệ lắm. Còn Nam Cung Cẩm thì trèo xuống kiệu, cầm máu cho Mặc Họa.
“Sau này, sợ là Mặc gia không ở lại Tây Võ được nữa rồi!” Nam Cung Cẩm chậm rãi nói, giống như là lơ đãng, nhưng thực ra là nhắc nhở.
Mặc Họa không để ý lắm mà nói: “Mặc gia chúng ta vốn là môn phái8ẩn thế, phiêu bạt chốn hồng trần nhiều năm như vậy rồi, giờ lại tiếp tục ẩn thể cũng được! Ngược lại, ta nợ cô một món nợ ân tình không nhỏ, cho nên món nợ này, nhất định phải trả!”
Nam Cung Cẩm nghe thế, không nói câu gì. Nàng tuyệt đối sẽ không nói cho Mặc Họa biết, lúc2trước thả nàng ta, vì biết tính tình nàng ta thế này, chỉ cần có ân tình thì nhất định sẽ trả, mà trong thời loạn thể, tương lai sớm muộn cũng có lúc cần nàng ta hỗ trợ, nên Nam Cung Cẩm mới khó có được một lần từ bi. Đương nhiên, loại chuyện này, không nhiều lời mới4là thượng sách. Nói trắng hết ra, lại không hay ho gì cả.
Đoạn đường sau đó, sóng êm gió lặng, Đông Lăng và Tây Võ đều an phận, hai phe đều không phái người phục kích nữa. Trở về thành Khải Xán, các Tướng quân đều đứng ở cổng thành đón bọn họ, thấy bọn họ trở về tay không, trong lòng không tránh được thất vọng! Vốn bọn hắn nghĩ chuyến đi đến Bắc Minh này của Hoàng thượng và Hoàng hậu, có thể mang lại cho bọn họ một chút lợi ích hoặc là điều khoản nào đó có lợi, nhưng không ngờ rằng, đây lại là chuyện ăn no rỗi việc đi xen vào chuyện nhà người ta! Các tướng sĩ oán thầm trong lòng, bất mãn đối với hành động lần này của Hoàng thượng và Hoàng hậu! Đối mặt với bao nguy hiểm như thế, cũng chỉ vì giúp người ta thượng vị Thái tử, đây rõ ràng là… vô cùng nhàm chán!
Nhưng khi trong lòng bọn họ đang đầy ý kiến và bất mãn, bỗng nhiên có người tiến đến bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, sứ giả Bắc Minh đến đây, nói muốn ngừng chiến với Nam Nhạc! Cũng muốn ký kết hiệp ước đồng minh vĩnh viễn!
Hắn vừa nói xong, tâm tình các tướng sĩ mới hơi bình tĩnh lại một chút, đúng, sau này Nam Nhạc bọn hắn chỉ phải đối đầu với hai nước Đông Lăng và Tây Võ, ít nhất không bị ba nước vây công! Cũng coi như thu hoạch được một kết quả tốt! Nam Cung Cẩm gật đầu, y như trong dự liệu của nàng. Bách Lý Kinh Hồng không nói gì, nhưng lại cảm thấy, Bắc Minh còn có chiều sau nữa.
Quả nhiên, người kia lại tiếp tục nói: “Nghe ý tứ của sứ giả, là từ nay Bắc Minh sẽ rút lui khỏi chiến tranh thiên hạ, cũng thông báo tới thiên hạ rằng, cho dù cuối cùng là nước nào có lực lượng áp bách được các nước khác, bọn hắn đều sẽ thận phục!”
Hắn nói xong, ngay cả Thượng Quan Cẩn Duệ luôn ôn nhuận như ngọc cũng nhịn không được mà mắng một câu: “Người Mặc tộc, quả nhiên đều là một đám hồ ly!”
Cái quyết sách này, tất nhiên là do lão Thừa tướng, hiện nay đang là phụ quốc đại thần của Bắc Minh nghĩ ra. Một chiều này, sẽ sinh ra vấn đề rất lớn, một khi chuyện này được thông báo toàn thiên hạ sẽ khiến cho chiến tranh giữa các nước càng thêm khốc liệt, vì muốn thu Bắc Minh vào dưới trướng! Đang thời loạn thể, Bắc Minh hiện nay là yếu nhất, nếu giờ phút này không có biểu hiện gì, thì lập tức sẽ trở thành đối tượng công kích của Đông Lăng và Tây Võ. Cho nên chỉ kết minh với Nam Nhạc, đã không thể thỏa mãn được khấu vị bọn hắn, cái bọn hắn muốn chính là ngồi nhìn ba nước đánh nhau, còn mình thì ngồi một bên nghỉ ngơi dưỡng sức!
Đến cuối cùng, bọn hắn sẽ có hai lựa chọn, thứ nhất, đúng như những gì bọn hắn nói, cúi đầu xưng thần với nước đã đánh bại hai nước khác. Thứ hai, ngồi làm ngư ông đắc lợi, thể lực của ba nước hiện nay là ngang nhau, dù cho nước nào thu được thắng lợi cuối cùng thì cũng đại thương nguyên khí, đến lúc đó bọn hắn sẽ khởi xướng một kích toàn lực!
Nhưng, cho dù là thế nào, bọn hắn đều sẽ bảo tồn được thực lực của Bắc Minh, hơn nữa càng đảm bảo được sự an toàn của Bắc Minh sau khi thiệt hại bốn mươi vạn đại quân và sự kiện cung biến để mà an phận ở một góc. Nam Cung Cẩm nghe xong lời này, liền giả bộ lớn tiếng mắng mỏ: “Đám Bắc Minh này thật sự quá hèn hạ, vong ân phụ nghĩa!” Nhưng nàng lại cảm thấy mừng thầm, Kinh Lan có một Thừa tướng thông minh như thể phụ trợ, Bắc Minh đúng là khó mà bị thiệt thòi! Con trai nàng về sau cũng sẽ không bị thiệt thòi lớn!
Lời mắng này của Nam Cung Cẩm cũng khiến những người đi theo mắng ầm lên. Mắng Bắc Minh không biết tốt xấu, vong ân phụ nghĩa, bội bạc…!
Nam Cung Cẩm cũng ra vẻ ưu sầu nói: “Chỉ tại bản cung nghĩ quá tốt về mọi người trên đời này, quả nhiên là giữa các nước với nhau, không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn! Chuyện này là lỗi của bản cung, bản cung nhất định phải tỉnh lại mới được!” Nàng vừa nói xong, liền khiến cho các đại thần vốn đang có đầy ý kiến và bất mãn đối với Nam Cung Cảm thấy nàng tự trách như thế, cũng không đành lòng trách móc nàng nặng nề hơn, đều mở miệng khuyên nhủ: “Hoàng hậu nương nương, người không phải thánh hiền, ai mà không có lúc sai lầm chứ. Mong Hoàng hậu nương nương thoải mái tinh thần, nghĩ cho tiểu Hoàng tử trong bụng một chút! Bắc Minh vô sỉ, hèn hạ, tự khắc sẽ bị trời phạt!” Các Tướng quân vừa nói những lời này, trong nháy mắt Nam Cung Cẩm “xấu hổ” đầy mặt, như là càng tự trách mình thêm, thấp giọng nói: “Các vị ái khanh nói chỉ phải, bản cũng thật hối hận lúc trước không nghe theo đề nghị của các ngươi!”
“Hoàng hậu nương nương, chúng ta đều tin tưởng tất cả những việc ngài làm đều vì Nam Nhạc chúng ta, ngài không nên tự trách mình quá mức, hành động của Bắc Minh, tự nhiên sẽ bị người trong thiên hạ thóa mạ, bọn hắn sẽ gặp báo ứng. Ông trời có mắt chứ không bị mù!” Tất cả mọi người đều cố gắng “trấn an” sự thương tâm ưu sầu của Hoàng hậu nương nương. Chỉ có Bách Lý Kinh Hồng là nhắm mắt lại, không nói một lời, khóe môi mỏng hơi rút lại. Thượng Quan Cẩn Duệ thì ngửa đầu, nhìn trời xanh mây trắng cách đó không xa, trong lòng sốt ruột vì trí thông minh của đám võ tướng này.
Lãnh Tử Hàn nghiêng người, ngồi trên tường thành dày nửa mét, tay phải chống cái đầu của mình, tay trái cầm một bầu rượu, nhìn đám người dưới kia đang nói văng hết cả nước bọt, trong mắt hắn có ý cười. Nha đầu này, thật đúng là không có lúc nào thành thật!
Nam Cung Cẩm rất nhanh đã thu nạp được lòng người, cũng nhìn thấy tay áo màu đen của hắn trên tường thành, trong lòng nàng lập tức lộp bộp một chút, chuyện này… Chuyện của Lạc Niệm Hi, thật đúng là khó ăn nói với Lãnh Tử Hàn!
“Nhi tử, kể sách này của con! Đúng thật là tốt, không hố là con của Mặc Đồng Tùng ta!” Lão Thừa tướng Bắc Minh vui đến nỗi mặt đỏ cả lên, hắn lúc còn trẻ, vốn là đệ nhất tài tử Bắc Minh, trải qua nhiều năm rèn luyện như thế, không thông minh tuyệt đỉnh cũng đa mưu túc trí! Những tình hình hiện nay, hắn thực sự không biết hóa giải nguy cơ của Bắc Minh thể nào, cho nên đã tìm con mình hỗ trợ, không ngờ là chỉ một câu nói thuận miệng, đã có thể có kế sách tốt như thế! Thật là khiến cho người làm cha như hắn nở mày nở mặt!
Mặc Quan Hoa nghe hắn ca ngợi như thế, khuôn mặt như quỷ phủ thần công của hắn không vì thế mà lộ ra vẻ đắc ý, thậm chí là một chút vui mừng cũng không có, ngược lại lại càng khó coi, mà thần sắc dưới đáy mắt càng quỳ bí, nhìn cha của mình, rồi nói không mặn không nhạt: “Phụ thân đại nhân, không phải là ngài không sống được bao lâu nữa, sắp cưỡi hạc về tây thiên rồi sao?”
Ặc… Lần này, lão Thừa tướng đang trắng bệch mặt mũi, giữa ngày hè nóng như thiêu như đốt vẫn đắp chăn dầy thật dầy nằm trên giường giả bệnh ấy, nhìn lại hai cái tay mình vì quá kích động mà quơ múa lung tung, cùng với cái chân trong chăn không cẩn thận cũng lòi ra ngoài. Ông lập tức nhảy phắt dậy, cả khuôn mặt đỏ bừng! “Nếu vi phụ không nói như thế, con sẽ trở về sao?”
“Nếu không phải vì thằng ranh con Bắc Minh kia, người sẽ nhớ tới có đứa con trai này sao?” Mặc Quan Hoa lườm hắn một cái, hừ lạnh một tiếng rồi quay người đi ra ngoài cửa.
Mặc Đồng Tùng bị nói trúng tim đen, trong lúc nhất thời khuôn mặt càng đỏ hơn. Người Mặc tộc bọn hắn, tình thân thật sự là mờ nhạt, chuyện gọi là “Phụ từ tử hiếu”, tuyệt đối không xuất hiện ở Mặc tộc, cho nên hành vi này của con trai cũng không có gì đáng trách! Nhưng: “Dừng lại!”
Mặc Quan Hoa đi tới cửa rồi dừng lại thật. Hắn ngước mắt nhìn sắc trời rồi nói: “Hiện nay đã đến giờ ăn trưa, cơm nước ở phủ Thừa tướng chắc hẳn không rẻ, ta nên ra ngoài ăn mới đúng! Nói đến mới thấy, thật là đói bụng rồi!”
Nói xong, hắn nhanh chóng nâng chân lên, tiếp tục bước tới phía trước. Hắn đã biết, sau khi trở về sẽ không có chuyện gì tốt đẹp! Lão bất tử này nói mình “dừng lại”, càng không có khả năng có chuyện gì tốt!
“Chờ một chút! Mặc Quan Hoa, dù gì lão phu cũng nuôi ngươi mười sáu năm, còn tìm lương sự cho ngươi, ngươi cũng nên báo đáp lão phu chứ?” Thấy hắn muốn đi, Mặc Đồng Tùng đành phải xuất ra đòn sát thủ.
Mặc Quan Hoa thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn hắn, cặp mắt quỷ quyệt tràn đầy bất đắc dĩ: “Mỗi lần nhờ vả ta chuyện gì, cũng đều là câu nói này! Nói đi, lần này lại muốn như thế nào? Nếu như muốn ta kết hôn, vậy đừng có nghĩ nữa, phụ nữ, rất phiền phức!”
“Ta muốn ngươi làm Thái phó cho Thái tử điện hạ, dạy bảo hắn học thức và võ công!” Mặc Đồng Tùng vội vàng nói lời này ra. Hắn vừa nói xong, Mặc Quan Hoa liền quay đầu nhanh chóng đi ra ngoài, căn bản là chẳng muốn đáp lời. Nhìn hành vi bất hiếu của đứa con này, Mặc Đồng Tùng lớn tiếng nói: “Nếu ngươi không đáp ứng, vậy thì phải kết hôn!”
“Phụ thân đại nhân, ta đi đây, người muốn gạt ta quay về nữa tuyệt đối sẽ không phải là chuyện dễ dàng đầu, về phần chuyện kết hôn, cũng không miễn cưỡng ta được!” Mặc Quan Hoa nghênh ngang nói rồi nhanh chân đi về phía trước. Lão Thừa tướng ho khan vài tiếng, bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Đồ bất hiếu, nếu ngươi không đáp ứng, vi phụ sẽ đâm đầu vào tường mà chết!”
Hắn nói xong, quả thật bước chân Mặc Quan Hoa dừng lại! Nhưng chỉ thấy hắn chậm rãi vươn tay, những ngón tay thon dài luồn vào trong áo, lấy túi tiền trong ngực ra, sau đó đếm cẩn thận, đôi môi mỏng nhếch lên, hai má lúm đồng tiền lộ ra vẻ hài lòng, còn gật gật đầu tỏ vẻ yên tâm, sau đó nghiêng đầu nhìn cha mình nói: “Phụ thân đại nhân, mặc dù ta không có nhiều tiền, nhưng một ít tiền trong tay ta cũng đủ để mua ba thước quan tài mỏng, ngài yên tâm đi đi!”
“Khục, khục… Khục…” Lão Thừa tướng bị hắn làm cho tức giận suýt nữa tắc thở, hung hăng ho khan mấy lần, xém chút nữa thì chết đi!
Ngay lúc này, một trận gió thổi tới, ánh mắt Mặc Đồng Tùng hoa lên, lập tức trông thấy một ông lão tiên phong đạo cốt xuất hiện ở đây, ông ta nhẹ nhàng vuốt bộ râu của mình, bộ dáng vô cùng thâm trầm nói với Mặc Quan Hoa: “Đồ nhi, người làm thầy của Quân Kinh Lan, chỉ có một mình Mặc Quan Hoa người mới có thể làm được!”
Luận võ công, Mặc Quan Hoa không phải là thiên hạ đệ nhất, nhưng luận mưu lược, hắn tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất! Cho dù là mấy người Thượng Quan Cẩn Duệ, so sánh với hắn, cũng đều thiếu một chút ổn trọng. Mà người sư phụ như chính mình, so mưu lược với tên đồ nhi này, còn thua xa hắn! Như là đối sách lần này của Bắc Minh, tìm đường sống trong chỗ chết, cũng chỉ có mình Mặc Quan Hoa có thể nghĩ ra, người bình thường tuyệt đối không nghĩ ra được! Mặc Quan Hoa nghe thể, lại coi như là không nghe thấy, tiếp tục đi ra cửa.
Vô Ưu Lão Nhận thấy hắn không tôn sư trọng đạo như thế mới nổi trận lôi đình: “Tiểu tử thúi, ngươi đừng nghĩ rằng ta không biết của cải của người như thế nào, ngươi ít tiền như thế, chỉ đủ mua một bộ quan tài, đủ mua hai bộ sao? Nếu ngươi không đáp ứng, ta và phụ thân người đều sẽ chết ở chỗ này!”
Hắn vừa nói xong, Mặc Quan Hoa quay đầu lại, nhìn sư phụ mình bằng ánh mắt xem thường, giống như là đang nhìn một tên ngớ ngẩn trăm năm khó gặp: “Sư phụ, ta không đủ tiền mai táng ngài, nhưng còn có tiểu sư đệ! Sau khi ngài chết, tất nhiên sẽ viết một phong thư, để tiểu sư đệ từ Mạc Bắc tới lo chuyện tang lễ cho ngài đi! Giờ đang là ngày hè chói chang, chỉ sợ khi tiểu sư đệ tới được đây, thi thế sư phụ đã thổi hoặc lên rồi, cho nên vẫn mong sự phụ nghĩ cho kỹ! Đồ nhi đề nghị sư phụ, đi tới Mạc Bắc rồi hẵng chết, thuận tiện cho tiểu sư đệ tổ chức mai táng!”
Hắn nói xong, suýt nữa thì khiến cho Vô Ưu Lão Nhân phun ra một ngụm máu tươi! Hắn vốn cho rằng Đạm Đài Minh Nguyệt mới là tên đồ đệ bất tài nhất, hôm nay mới biết được, tên đồ đề ngày thường tỏ ra tốt đẹp này, mới thật sự là chỉ có hơn chứ không kém Đạm Đài Minh Nguyệt! Trông thấy thằng nhãi kia muốn đi ra cửa, Vô Ưu Lão Nhân bỗng nhiên lớn tiếng gọi: “Nếu ngươi không đáp ứng, vi sư sẽ khiến cho người trong thiên hạ đều biết, Thái tử Bắc Minh đã từng đái lên người ngươi!”
Hắn vừa nói xong, bóng lưng Mặc Quan Hoa liền cứng ngắc lại! Gân xanh trên thái dương nổi hẳn lên, thật ra, nếu không phải vì thằng ranh kia đái lên tay áo hắn, hắn cũng sẽ không ở đây để cho sự phụ và phụ thân đại nhân của hắn bức bách thế này, lại còn lôi chuyện sống chết ra mà ép, nhưng không ngờ răng sư phụ lại cũng lối chuyện này ra để uy hiếp hằn! Nhìn bộ dạng Mặc Quan Hoa, Vô Ưu Lão Nhân đã biết mưu kế của mình thành công! Thế là không khỏi dương dương đắc ý bắt đầu vuốt vuốt râu mép của mình. Nhưng cũng đúng lúc này, lại thấy tên đồ nhi của mình vội vàng đi ra, mà mỗi bước chân đều giẫm rất mạnh! Hắn nói: “Đồ nhi! Ngươi đi làm gì thế?”
“Đi kiểm ít tiền, tránh cho sau này sư phụ và phụ thân có chết, ta lại không có tiền an táng! Đây chính là tội đại bất hiếu!” Sau khi đi mấy bước, bỗng nhiên hắn quay đầu: “Sư phụ, ngài chuẩn bị chết lúc nào?”
Vô Ưu Lão Nhân nhất thời cảm thấy một ngụm máu tươi đã dâng lên đến cổ họng! Biết không dễ tính kể tên đồ nhi này của mình, còn chưa kịp cao hứng xong đã suýt nữa thì bị tức đến chết đi! Muốn mắng to, những tên tiểu tử thúi kia đã đi mất!
Mặc Đồng Tùng nhìn Vô Ưu Lão Nhân rồi nói: “Đa tạ Vô Ưu Lão Nhân tương trợ!”
“Không có gì! Cũng vì ta thấy Quan Hoa và tiểu tử Quân Kinh Lan kia có chút duyên phận, cho nên mới làm như thế!” Nếu như vô duyên, sao rồng lại tưới nước tiểu lên người hắn?