Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhất Sinh Nhất Thế – Tiếu Hồng Trần

Chương 189: Dấu ấn bí ẩn

Tác giả: Quân Tử Giang Sơn
Chọn tập

“Nàng muốn nghỉ ngơi một đêm, hay đêm nay đi luôn?” Hắn cúi đầu trưng cầu ý kiến của nàng, dù sao hôm nay nàng cũng vừa bị trúng tên, nếu cơ thể không khỏe, nghỉ lại một đêm cũng không sao.

Nam1Cung Cẩm cười khẽ: “Đêm nay đi luôn đi, dù sao cũng không phải vết thương gì nặng nề lắm, cũng đỡ để ai đó phải bồn chồn đến mất ngủ cả đêm.”

Nghe nàng nói vậy, trên mặt hắn lộ ra vài8phần ngượng ngùng, hơi quay đầu đi không tiếp lời nữa. Mấy hôm nay, đúng là hắn đã nhắc đi nhắc lại chuyện này vài lần rồi.

“Chủ nhân, đến rồi ạ!” Phu xe bên ngoài lên tiếng, cũng giúp họ vén rèm2xe lên.

Bách Lý Kinh Hồng đứng dậy, sau đó bế luôn nàng xuống xe. Đến cửa phủ, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần khẽ nhíu mày, dáng vẻ vô cùng lo lắng đang đứng chờ ở đó, vừa nhìn thấy Nam4Cung Cẩm trong vòng tay của Bách Lý Kinh Hồng, sắc mặt cô ấy lạnh đi vài phần, nhưng cô ấy vẫn cắn môi dưới bước tới nói: “Tướng gia, nghe tin ngài gặp thích khách, ngài không sao chứ?”

Tướng gia vừa về đã cùng con tiện nhân Mộ Thiên Thiên kia vào hoàng cung rồi, sau đó về đến nơi lại bị người đàn ông kia bế, tức chết mất thôi! Mặc Họa cô nào có kém gì hai người kia chứ? Xét về thân phận cao quý, luận về thế lực chống lưng, thì cô có kém gì hai người kia đâu? Vì sao trong mắt Tướng gia, ngài ấy lại không thể nhìn thấy sự tồn tại của cô chứ!

Nhìn thấy cô ấy, Nam Cung Cẩm hơi sững người một chút. Nói thật, sau quãng thời gian vừa rồi, nàng còn quên luôn trong phủ mình còn có cô Công chúa bình thê này. Nếu họ mà đi luôn, chẳng phải sẽ bỏ Mặc Họa này ở lại sao? Đang yên đang lành tự dưng thành cô vợ bị bỏ rơi, sau này làm sao Mặc Họa sống yên lành ở Tây Võ được nữa? Nghĩ vậy, trong lòng nàng dâng lên cảm giác áy náy, giọng điệu cũng ôn hòa hơn một chút: “Không sao, muộn thế này rồi cô nên đi nghỉ sớm đi!”

Đây là lần đầu tiên Nam Cung Cẩm nói chuyện với Mặc Họa nhẹ nhàng như thế. Mũi Mặc Họa cay xe, suýt nữa trào nước mắt. Trước giờ cô vốn là người vô cùng kiêu ngạo, nhưng đến phủ Thừa tướng này, dường như mọi góc cạnh của cô đã bị mài mòn cả, dần dần, cô gần như chỉ còn sót lại một mục tiêu duy nhất, đó là cố gắng giành được trái tim của người đàn ông này, cũng chính là tướng công của cô, dù rằng chỉ là một lời nói dịu dàng, một câu hỏi quan tâm thôi cũng đủ khiến trái tim đã đóng băng của cô ấm áp trở lại rồi.

Cô khẽ gật đầu những cũng không quay về theo ý Nam Cung Cẩm, vì đêm nay trong phủ Thừa tướng có biểu hiện khác thường, tất cả đều nói cho cô biết đêm nay hẳn sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Vừa vào phủ, mấy người nhìn thấy ngay Hủy đã lâu không gặp, sắc mặt hắn ta xanh xao vàng vọt, hiển nhiên là mấy hôm nay cũng bị Băng Tâm giày xéo điên cuồng rồi, xem ra, tròn hai tháng cô ấy mới thèm thả hắn ta về! Lúc nhìn thấy Nam Cung Cẩm, trong lòng Hủy tràn ngập cảm giác đề phòng. Hắn ta phát hiện ra, mỗi lần đi cùng Hoàng hậu, là một lần hắn ta gặp xui xẻo! Lần đầu tiên thì bị cô gái không quen biết chiếm lấy thân thể một cách không thể ngờ được, lần thứ hai thì bị giam giữ làm cu li hai tháng trời, còn động một tí là bị mụ già kia sàm sỡ trêu chọc nữa chứ! Tức chết hắn ta mất!

Mà Phong đứng cạnh Hủy vừa nhìn thấy Mặc Họa đã chợt có cảm giác muốn chạy trốn rồi! Không biết gì sao, từ khi hắn ta thay Hoàng hậu bái đường với cô gái này, cứ nhìn thấy cô ấy là trong lòng hắn ta lại dâng lên cảm giác sợ hãi!

Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Mặc Họa. Mặc Họa là Công chúa Tây Võ, lại là tân nương không được sủng ái, như vậy chắc chắn sẽ đứng về phe Mộ Dung Thiên Thu. Hơn nữa, xem ra cả Hoàng thượng và Hoàng hậu dường như đều không định đưa cô ấy về Nam Nhạc, giờ cô ấy còn đứng đây làm gì?

“Tướng gia muốn đi xa sao?” Mặc Họa cũng không phải kẻ ngốc, cô ấy nhanh chóng phát hiện ra có gì đó không bình thường, đang yên đang lành nửa đêm nửa hôm lại đi thu dọn đồ đạc, còn vận chuyển từng xe từng xe đi nữa, chẳng lẽ phủ Thừa tướng của họ muốn chuyển nhà sao?

Nam Cung Cẩm tuột xuống khỏi tay Bách Lý Kinh Hồng, đang muốn đánh ngất Mặc Họa rồi đi luôn, nhưng còn chưa kịp ra tay, gã canh cổng đã vội vàng chạy vào: “Thừa tướng đại nhân, vừa rồi có người nhờ tiểu nhân giao lá thư này cho ngài!”

“Người đó đâu?” Nam Cung Cẩm nhướng mày.

“Đi rồi ạ, đi nhanh lắm, tiểu nhân đuổi theo không kịp!” Gã canh cổng cúi đầu đáp.

Nam Cung Cẩm gật đầu đón lấy lá thư: “Ừm, ngươi lui ra đi.”

Nói xong nàng mở lá thư trong tay mình ra, sau đó, mắt nàng hơi nheo lại, thoáng sững sờ!

Bách Lý Kinh Hồng đứng bên cạnh đưa tay ra rút lá thư trên tay nàng, đọc lướt một lần, đôi mắt sáng như sao cũng hơi nhíu lại.

Nam Cung Cẩm mấp máy môi, dường như không thể tìm được thấy tiếng nói của mình, thì ra không phải hắn có vấn đề, mà là nàng có vấn đề! “Chàng nghĩ những lời hắn ta nói là thật hay giả?”

Ngón tay thon dài siết chặt tờ giấy mỏng như cánh ve kia, dường như muốn vò nát nó vậy: “Nàng nghĩ sao?”

Cổ họng Nam Cung Cẩm nghẹn lại, một cảm giác rất khó nói thành lời chợt bao phủ toàn thân nàng. “Ta cảm thấy chuyện này hẳn là thật!”

Trong thư dầy đặc chữ, mỗi nét chữ đều rất cứng cáp nhưng ẩn dưới sự cứng cáp lại mang theo cảm giác ấm áp như gió xuân.

“Yến Kinh Hồng, sau trận chiến ở Ngọc Môn quan lần trước, coi như bản vương và ngươi đã kết mối duyên không thể nào tháo ra nổi rồi. Tuy nhiên, đối với bản vương mà nói, thì đây là nghiệt duyên thôi! Vài hôm nữa bản vương sẽ tới thăm Tây Võ, hy vọng đến lúc đó có thể tái đấu với các hạ một vài trận nữa, để phân định thắng thua. À phải rồi, còn một chuyện nữa bản vương quên không nói cho ngươi. Lần trước rơi xuống nước ở Dương Châu, bản vương vô tình nhìn thấy trên cánh tay phải của ngươi có một dấu ấn màu đỏ, hẳn là ngươi không biết nó là cái gì đâu nhỉ? Nghe nói, có một loại dấu ấn rất lạ kỳ, nếu như không xóa đi, thì cả đời này cũng không thể có con được, hơn nữa, mười tám tuổi sẽ đau tim một lần, còn về sau này… Mà trong thiên hạ này, cực kỳ ít người biết cách hóa giải, bản vương chính là một trong số đó. Các hạ nhớ chuẩn bị cho kỹ càng, chờ bản vương tới cửa nhé, điều kiện của bản vương sẽ rất hà khắc đấy!”

Hôm đó múa ở Dương Châu, cánh tay của nàng bị lộ ra hết, mà bản thân nàng cũng biết rõ, đúng là bên trong cánh tay phải của nàng có một dấu ấn màu đỏ. Lúc đó nàng chỉ nghĩ nó là vết bớt bình thường thôi. Hẳn là hôm ấy lúc nàng cứu Đạm Đài Minh Nguyệt bị lộ ra nên hắn ta mới nhìn thấy. Còn về chuyện lần đầu tiên đau tim khi mười tám tuổi đó, thì nàng vẫn nhớ rất rõ ràng!

Lúc đó là ở Đông Lăng, sau khi bị Hoàng Phủ Hoài Hàn ép diễn kịch, Hoàng Phủ Dạ cứ nhất quyết đòi kéo nàng đi uống rượu. Khi ấy, lần đầu tiên nàng chứng kiến được khinh công trong truyền thuyết, còn thầm nghĩ nếu có một ngày nào đó mình cũng biết thì tốt quá. Mà cũng chính lúc ấy, đột nhiên nàng cảm thấy ngực như thiêu như đốt, Hoàng Phủ Dạ sợ hết hồn, nhưng cảm giác đó chỉ trong thoáng giây, không bao lâu sau đã biến mất, thế nên nàng cũng không để ý lắm.

“Làm sao bây giờ?” Nàng quay đầu hỏi ý kiến của hắn, thứ nhất là vì nàng đã đồng ý với hắn hôm nay sẽ rời khỏi đây. Thứ hai, thù oán giữa nàng và Đạm Đài Minh Nguyệt không hề nhỏ, chắc chắn không thể nói chuyện tử tế được, dù hắn ta có biết cách hóa giải cũng chưa chắc đã nói cho nàng!

“Chờ đi.” Hắn vo viên mảnh giấy thành tro bụi, ném sang một bên, vụn giấy trắng bay tản ra trong gió.

Chờ á? Tạm thời không đi sao? “Nhưng mà…”

“Nhất định phải biết cách hóa giải.” Điều khiến hắn lo lắng nhất chính là nửa câu “Còn về sau này…” mà Đạm Đài Minh Nguyệt giấu đi không nói hết kia. Sau này sẽ thế nào, họ gần như hoàn toàn không biết gì cả, mà hắn cũng lo lắng cái “hậu quả” mà sau này dẫn đến kia.

Mọi người đang thu dọn đồ đạc cũng dừng tay lại, xem ra sẽ chậm lại vài ngày rồi, nhưng mấy thứ đồ này bọn họ phải làm sao đây?

Nam Cung Cẩm cảm thấy khó chịu lạ thường: “Chuyển đồ đi trước đi, vận chuyển hết tất cả những món đồ giá trị đi, những chuyện khác thì để rồi tính sau!” Đạm Đài Minh Nguyệt là dạng người có thù tất báo, ở Ngọc Môn quan mình chơi xỏ hắn ta nhiều như vậy, hắn ta lại túm được điểm yếu lớn của mình, chắc chắn sẽ tìm đủ cách để trả đũa nàng thôi!

Nhưng, điều khiến nàng khó hiểu nhất là, nàng cũng có thể coi là Thần y của thế hệ này rồi, vì sao nàng lại hoàn toàn không phát hiện ra được trên người mình có điểm bất thường chứ?!

Thành cổ Thiên Kỵ.

Một người đàn ông cầm cốc rượu trong tay, người khoác trường bào, tay áo rộng thùng thình, đứng trên tường thành, trên cổ tay áo thêu hoa văn chìm, nhìn không lộ vẻ cao quý, nhưng lại có phần thần bí, quỷ dị.

Ánh trăng chiếu xuống mặt hắn, khiến khuôn mặt đó phủ thêm một lớp sáng mơ hồ, lông mày kiếm nhập vào tóc mai, đôi mắt đen tới mức khiến người ta hơi sợ hãi, sáng lấp lánh. Nhìn vào trong đôi mắt đó, người ta hoàn toàn không thể nhìn thấu được suy nghĩ của người đó, lại cảm thấy như mình đang đứng trước mặt một vị thần, bị đối phương nhìn thấu hết mọi tâm tư của mình vậy.

Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng quyến rũ hơi cong lên, nhìn hắn ta chắc cũng khoảng tầm hơn ba mươi tuổi rồi, toàn thân đều lộ ra sự cuốn hút và chín chắn của người đàn ông trưởng thành, tay áo bào dài quét đất khẽ bay trong gió lạnh, khiến cơ thể hắn giống như làn sóng lay động vậy. Mái tóc đen dài bay lên, một vài sợi bị gió thổi tới bên khóe miệng, sau đó lại chậm rãi tản vào trong không trung.

Trước mặt hắn ta, trên tường thành, là một ông cụ tóc bạc phơ, đứng quay lưng lại với hắn ta. Nhìn ông ta đã qua tuổi bảy mươi rồi, nhưng lại không hề có vẻ già nua. Ông ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, cuối cùng môi khẽ cong lên nở nụ cười kỳ quái: “Năm xưa hạ cấm chế lên người nha đầu đó, cuối cùng cũng có hiệu quả rồi!”

Ông cụ này chính là người ngày hôm đó đã bói toán cho Nam Cung Cẩm khi nàng rời khỏi Bắc Minh.

Người đàn ông áo đen nhàm chán xoay ly rượu trong tay mình, không mấy bận tâm nói: “Sư phụ, thầy đã sớm tính toán đến ngày này rồi phải không?”

“Đó là chuyện đương nhiên!” Ông cụ kia sờ râu đầy vẻ thỏa mãn, trong lòng cũng cực kỳ tự hào với năng lực đoán trước tương lai của mình.

Vừa nghe câu này, người đàn ông áo đen liền ngẩng đầu uống hết rượu trong ly, sau đó ném ly rượu ra rất xa, nói với giọng điệu hơi bất mãn: “Chỉ là một cô nhóc mới hai mươi tuổi, làm sao có thể gánh vác được sứ mệnh nặng nề đến thế này!”

“Sứ mệnh của nàng, không phải do vi sư lựa chọn, mà là trời cao lựa chọn!” Ông cụ thở dài một tiếng.

Trời sinh có mấy ngôi sao đế vương, mà kết cục đã định, đến cuối cùng thiên hạ này sẽ biến thành tình cảnh song long đoạt châu. Còn cô gái kia, mười mấy năm trước mình vẫn còn có thể đoán được rõ ràng nàng có Phượng cách mang sao Thiên Sát, nhưng vụ thay hồn đổi xác kia đã làm rối loạn tất cả mọi trật tự, thế nên, ông ta cũng không thể đoán được tương lai của thiên hạ này nữa, vì ông ta không nhìn rõ được tương lai của cô gái kia. Mà tương lai của thiên hạ, lại có liên quan mật thiết với nàng!

Người đàn ông áo đen kia cười giễu cợt, không cho là đúng, chỉ cười nói: “Vậy, sư phụ này, ngài định giam tiểu nha đầu đó ở Tây Võ cả đời sao?”

“Sao thế được? Chờ nàng hoàn thành sứ mệnh của nàng là đi được thôi! Quan Hoa, con đừng coi thường tiểu nha đầu đó! Nàng có thể chạy thoát khỏi tay Hoàng Phủ Hoài Hàn, giành được nhiều thứ tốt như thế từ tay Quân Lâm Uyên, giành được trái tim của Bách Lý Kinh Hồng, lại khiến cho Mộ Dung Thiên Thu luôn chiều chuộng nàng, cần gì có đó, giờ ngay cả chiến thần Đạm Đài Minh Nguyệt cũng ăn quả đắng trong tay nàng. Tất cả những chuyện đó, chuyện nào cũng rất khó để làm được, nhưng cô gái này, lại làm được hết, chẳng lẽ vẫn không đủ để khiến chúng ta đánh giá cao nàng sao?” Ông cụ quay đầu cười nói.

Người đàn ông áo đen này, chính là Mặc Quan Hoa – người được mệnh danh là mưu sĩ đệ nhất thiên hạ, thành chủ của thành cổ Thiên Kỵ! Mười năm trước, hắn ta được mệnh danh là mỹ nam đệ nhất thiên hạ, có một không hai!

Nhưng, mấy năm gần đây, hắn ta gần như rất ít quan tâm đến mấy chuyện phàm tục, cũng dần dần phai nhạt trong ánh mắt của người đời. Dần dần, người đời thậm chí còn quên mất người đàn ông khiến bốn lão hoàng đế không thể không khuất phục, giao thành cổ Thiên Kỵ cho hắn ta thao túng, mưu lược này! Nghe vậy, đôi mắt đen láy của Mặc Quan Hoa thoáng lóe lên tia sáng kỳ dị, dường như hơi hứng thú, nhưng dần dần lại biến mất sạch, chỉ bất mãn nói: “Thế thì đã sao, cũng chỉ là một tiểu nha đầu, có thể có năng lực được đến đâu chứ!”

“Quan Hoa, con cũng đừng quên mười năm trước, khi mà con vang danh thiên hạ đó, con cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi!” Ông cụ vuốt râu trêu chọc.

Mặc Quan Hoa khẽ hừ lạnh một tiếng, không nói câu nào nữa. Có tài hay không cũng chẳng liên quan gì đến Mặc Quan Hoa hắn ta, hắn ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được, cũng giống như cô gái kia, cũng không thể không hoàn thành sứ mệnh mà trời cao giao phó cho nàng vậy.

“Qua mấy hôm nữa, vẫn cần con giúp họ một tay đấy!” Ông cụ cười nói.

Đôi mắt thần bí của Mặc Quan Hoa thoáng lóe lên vẻ khó hiểu, giúp họ một tay ư?! Tuy rằng mấy tên nhóc Bách Lý Kinh Hồng, Quân Lâm Uyên này đều nhỏ hơn hắn ta đến năm sáu tuổi, tâm tư không đủ chín chắn, thậm chí hở một chút là muốn sống muốn chết vì mấy chuyện tình ái nhàm chán kia. Nhưng hắn ta cũng không thể không thừa nhận rằng, bất cứ một ai trong số họ, cũng đều là người tài năng mưu lược, lòng mang chí lớn không thua gì mình. Như vậy mà còn cần mình giúp sao?

Ông cụ nhìn thấu được sự nghi hoặc của hắn ta, mỉm cười: “Cũng không phải chuyện gì lớn, dù sao cũng là kiếp nạn của tiểu nha đầu kia. Những người giữ thiên mệnh như chúng ta, phải giúp đỡ mới đúng chứ!”

Nếu chỉ có hai người Bách Lý Kinh Hồng và tiểu nha đầu kia, thì mấy chuyện nhỏ nhặt này không thể coi là kiếp nạn gì cả. Nhưng họ còn có cả mấy cái gánh nặng kéo theo nữa!

“Sư phụ, ý người là con trai của Quân Lâm Uyên ư?” Mặc Quan Hoa nhanh chóng hiểu ra.

Mặc Quan Hoa cười với vẻ nghiền ngẫm: “Sư phụ, như thế hình như chúng ta quản hơi nhiều thì phải?” Sứ mệnh của họ chẳng qua chỉ là thúc đẩy tiến trình của lịch sử, sớm thống nhất cả đại lục này mà thôi. Còn cô gái kia, nếu đã là người được thiên mệnh lựa chọn thì họ cần giúp đỡ cũng không có vấn đề gì, những giúp đỡ những người khác nữa thì không phải quá dư thừa sao?

Ông cụ lắc đầu: “Con sai rồi! Đứa bé đó, tương lai cũng sẽ là một nhân vật làm dấy lên gió tanh mưa máu trên đại lục này. Trong mệnh số của nó vốn không có kiếp nạn này, nhưng vì vi sư ra sức thay đổi mới có thể khiến nó gặp phải kiếp nạn đó. Thế nên, lần này con nhất định phải giúp nó qua được, nếu không, người sẽ bị trời phạt chính là vi sư!”

“Đồ nhi hiểu rồi!” Tuy Mặc Quan Hoa rất tùy tiện, nhưng đối với sư phụ của mình, thì hắn ta lại vô cùng kính trọng.

“Quan Hoa, chờ khi sứ mệnh của chúng ta hoàn thành rồi, sư phụ sẽ cùng con đi ngao du khắp các nước, trèo lên Ngũ Nhạc, vượt qua Thiên Sơn, thoải mái tự do trong thiên hạ!” Nói tới đây, tâm trạng của ông cụ mới dần tốt hơn. Ông ta vuốt râu, cười vô cùng vui vẻ.

Nghe ông nói vậy, đôi mắt đen thần bí của Mặc Quan Hoa cũng lóe sáng. Chu du thiên hạ vốn là giấc mộng của hắn ta thời trẻ, nhưng vì phục tùng mệnh lệnh của sư phụ, hắn ta không thể không giam mình trong nơi thành cổ Thiên Kỵ đầy quỷ quái này, suốt mười năm trời! Ở đây tốt, thực sự rất tốt, tất cả đều tốt, thần dân vô cùng kính trọng hắn ta, nhưng lại không phải thứ mà Mặc Quan Hoa hắn ta mong muốn. Thật bất ngờ khi sư phụ vẫn còn nhớ giấc mộng thời trai trẻ của hắn ta!

“Sư phụ, con cứ tưởng rằng cả đời này con sẽ bị giam ở đây cơ!” Hắn ta vốn cho rằng, cả cuộc đời này, hắn ta chỉ có thể ôm hy vọng sống ở đây bảo vệ ba tấc đất này, không thể nhìn thấy biển rộng vô bờ, không thể nhìn thấy núi cao chạm mây, cũng chẳng thể nhìn thấy non sông gấm vóc. Nhưng hôm nay sư phụ lại cho hắn ta biết rằng, không bao lâu nữa thôi, cuối cùng hắn ta cũng có thể giành lại được tự do của mình rồi!

Cầm quạt thủy mặc, khoác áo bào gấm đen, đeo mỹ ngọc Hòa Điền, rong chơi khắp thiên hạ, quay về quãng thời gian thoải mái vô tư… Đó, chính là hắn ta của thời trẻ. Cũng đến tận thời khắc này, hắn ta mới cảm nhận được sâu sắc rằng mình đã già rồi, dù cho hắn ta mới chỉ ba mươi tuổi, là cái tuổi đẹp nhất của một người đàn ông, dù cho, thời gian không để lại bất cứ vết tích gì trên dung nhan tuấn tú của hắn ta, ngược lại còn khiến cho hắn ta trở nên quyến rũ hơn, mê hoặc hơn… Nhưng hắn lại cảm thấy mười năm vừa qua đã hủy diệt hoàn toàn những giấc mộng đẹp đẽ trong lòng hắn, dạy cho hắn ta biết ‘chấp nhận số phận’ là cái gì, cũng cắt đứt mơ mộng của hắn ta!

Ông cụ cười mà không nói gì. Làm sao ông ta không biết đồ nhi này đã trả giá đắt thế nào vì người sư phụ như ông đây chứ. Thế nên, khi mười năm trước ông ta tính toán được sẽ có ngày hôm nay, ông ta mới hạ cấm chế lên người cô bé con đó, là vì muốn khiến cho vận mệnh xoay chuyển nhanh hơn một chút, lại nhanh hơn lên một chút nữa, để sớm trả lại tự do cho Quan Hoa! Còn lão già này, cũng sớm có thể quy ẩn vào thâm sơn cùng cốc, để đỡ phải có một ngày nào đó lại chịu kết cục như tên Mặc Tiếu kia!

Trong phủ Thừa tướng Tây Võ, Nam Cung Cẩm lật dấu ấn trên cánh tay phải của mình ra xem, cũng tra hết toàn bộ sách thuốc mà Quân Lâm Uyên để lại cho nàng, hoàn toàn không có chút ghi chép nào về thứ này! Hơn nữa, nàng có thể xác định, đây không phải độc, không phải cổ trùng, vậy nó là cái gì?

“Thôi được rồi, đừng tìm nữa.” Hắn rút cuốn sách thuốc trên tay nàng ra, nói tiếp: “Dù sao nàng cũng đang bị thương mà, dâng tấu xin nghỉ đi. Chờ khi Đạm Đài Minh Nguyệt đến, giải quyết xong mấy chuyện này chẳng phải là ổn thỏa hay sao?”

Hắn thản nhiên gợi ý theo ý đồ riêng của mình. Hắn vốn kiên quyết muốn nàng quay về Nam Nhạc là vì không muốn khiến cho Mộ Dung Thiên Thu và nàng cứ lằng nhằng không rõ ràng. Nhưng nếu trốn trong phủ thêm vài ngày, thì chẳng phải cũng không cần phải nhìn thấy Mộ Dung Thiên Thu hay sao? Hiệu quả này cũng giống như quay về Nam Nhạc thôi mà.

“Ta không thích cái cảm giác có thứ gì đó bị khống chế trong tay người khác!” Sắc mặt của Nam Cung Cẩm rất khó coi, lại nói tiếp: “Nếu Đạm Đài Minh Nguyệt yêu cầu quá đáng quá, thì chúng ta phải giải quyết như thế nào?”

Vừa nói ra câu này, hắn liền trầm mặc. Đôi mày đẹp hơi nhíu lại: “Không giải được dấu ấn đó, khả năng sẽ ảnh hưởng dến tính mạng của nàng.”

Nam Cung Cẩm cười lạnh một tiếng, cất cuốn sách y thuật lên giá sách, lạnh lùng nói: “Tốt nhất là hắn ta đừng quá đáng quá, nếu không, ta sẽ lấy mạng hầu quân tử! Không để cho hắn ta ra khỏi được Tây Võ, xuống mà chôn cùng bà đây!”

“Tướng gia, không ổn rồi, có chuyện rồi.”

Chọn tập
Bình luận