Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhất Sinh Nhất Thế – Tiếu Hồng Trần

Chương 215: Chó hàn, ngươi vẫn khiến người ta chán ghét như xưa!

Tác giả: Quân Tử Giang Sơn
Chọn tập

“Chúng ta cứ đi như thế này, sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp!” Trong lòng Nam Cung Cẩm âm thầm lo lắng, tuy là xe ngựa đi rất nhanh nhưng nếu Mộ Dung Thiên Thu cưỡi ngựa đuổi theo thì không bao lâu sẽ đuổi kịp bọn họ.

“Vì vậy nên Mộ Dung Thiên Thu sẽ đuổi sai hướng.” Người nào đó ăn uống no đủ xong thì rúc1vào trong ngực nàng, tâm tình rất vui vẻ.

“Đuổi sai hướng? Chàng nói thế là chúng ta đang không đi về phía Nam Nhạc à?”

“Không phải.” Mộ Dung Thiên Thu biết tin bọn họ đi, kể cả là không biết quan hệ của nàng và Hoàng đế Nam Nhạc, thì với manh mối là Dạ Mạc sơn trang, hắn cũng sẽ đuổi theo hướng Nam Nhạc. Nếu bọn họ mang8theo nhiều người như thế này, lại còn chạy theo hướng Nam Nhạc thì không phải là chờ để đối phương tới bắt sao?

Cho nên thà rằng cứ đi hướng Đông Lăng trước, chờ khi Mộ Dung Thiên Thu đuổi tới Ngọc Môn Quan, phát hiện ra bọn họ không đi hướng đó thì hơn phân nửa sẽ nghĩ là bọn họ chạy thoát rồi, lúc đó bọn họ lại2chạy về Nam Nhạc, như thế chẳng phải đơn giản hơn nhiều sao?

Nam Cung Cẩm nghe hắn nói thế trong lòng mới yên tâm hơn.

Nhưng, bọn họ yên tâm chưa được bao lâu đã nghe thấy từng tiếng mũi tên gào thét bay tới!

“Soạt!” một tiếng, xe ngựa đã bị bắn thủng, một mũi tên cắm trên ván gỗ ở một bên xe ngựa.

Sắc mặt hai người nghiêm lại, vén4rèm xe nhảy ra ngoài!

Trong đống tuyết bên cạnh bỗng nhiên có mấy trăm người mặc đồ trắng, áo tơi từ dưới tuyết nhảy ra, trên tay đều cầm nỏ, bắn về phía bọn họ!

“Cẩn thận!” Nam Cung Cẩm hô lên một tiếng, sau đó rất nhanh đưa tay ra chộp một cái, bắt ngay được mũi tên đang bắn tới Diệt!

Đáng lý ra, bọn họ đã không đi về phía Nam Nhạc rồi, nhưng vì sao vẫn gặp phải phục kích?!

Bọn họ đứng yên, xung quanh đã bị những người cầm nỏ bao vây lại! Lần trước khi ra khỏi hoàng cung Nam Cung Cẩm bị phục kích là một lần rất đáng sợ! Lần ấy Thượng Quan Nhược Tịch bế Tiểu Kinh Lan đi theo nàng, suýt nữa thì bị thương, lần này còn có cả Quân Tử Mạch cũng đi theo nữa!

Quân Tử Mạch cũng giật nảy mình, Thượng Quan Nhược Tịch nháy mắt với nàng, ra hiệu cho nàng bình tĩnh nên nàng mới không sợ hãi mà kêu lên! Còn Tiểu Kinh Lan thì chỉ nhàn nhã ngáp một cái, là một đứa trẻ con, việc của nó hiện giờ chính là không nên quấy khóc, nên ngủ cho ngon! Đỡ gây phiền toái cho người lớn!

“Thần Binh Bất Tử ở đâu!” Nam Cung Cẩm ngẩng đầu lên trời kêu lên một tiếng sợ hãi!

Chốc lát sau, gần năm trăm tên Thần Binh Bất Tử cầm kiếm xuất hiện ở chỗ này! Sắc mặt bọn hắn trắng bệch, hầu như không có hô hấp, cho nên rất khó để người ta cảm thấy sự tồn tại của bọn hắn. Bọn hắn vừa xuất hiện, người ta liền cảm thấy bầu không khí chết chóc lan tràn, bốn phía trở nên tiêu điều, hoang sơ!

Nam Cung Cẩm có thể cảm giác được đám người phục kích bọn họ lần này mạnh mẽ hơn lần trước rất nhiều, nhưng nếu Thần Binh Bất Tử chiến đấu với bọn hắn thì tỷ lệ thắng vẫn tương đối lớn! Nhưng không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn với Kinh Lan được, một chút cũng không được!

Nghĩ thế, Nam Cung Cẩm hét lớn một tiếng: “Bảo hộ xe ngựa phía trước rồi đánh ra ngoài mở đường, không được xảy ra một chút sơ suất nào cả!” Ưu tiên hàng đầu của nàng là sự an toàn của Tiểu Kinh Lan! Năm trăm Thần Binh Bất Tử dốc toàn lực bảo hộ xe ngựa, chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn, quan trọng nhất chính là mục tiêu của những người này là bọn họ nên cũng sẽ không đuổi theo xe ngựa! Nghĩ thế nên nàng quay sang xe ngựa gào lên với Thượng Quan Nhược Tịch: “Sau khi xông ra ngoài, các ngươi đi tới Nam Nhạc trước, chờ chúng ta ở đó!”

Nàng gào lên câu này xong, không biết là có phải do tiếng gió thổi quá lớn đã át đi câu trả lời của Thượng Quan Nhược Tịch, cho nên nàng không nghe thấy giọng nàng truyền đến.

Quả nhiên không nằm ngoài dự định của Nam Cung Cẩm, Thần Binh Bất Tử lao lên, bao quanh xe ngựa chở Thượng Quan Nhược Tịch và Tiểu Kinh Lan, chạy như điên ra bên ngoài, không gặp bất kỳ sự ngăn cản hay truy kích nào!

Cuối cùng chỉ còn lại Nam Cung Cẩm, Bách Lý Kinh Hồng và Diệt trong vòng vây! Bách Lý Kinh Hồng vung tay áo bào màu trắng của hắn lên, lại có thêm mấy trăm tên ám vệ nhảy ra, vây bên ngoài ba người bọn họ, bảo vệ bọn họ ở bên trong.

Tất cả đám người mặc áo tơi trắng kia đều cầm nỏ ngắn, chỉ có một người cầm nỏ dài! Hắn chậm rãi đi từ trong đám người ra, nón lá che đi một nửa khuôn mặt của hắn, mà khi hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẹp như kiệt tác của ông trời lộ ra trước mắt mọi người, con ngươi màu tím đậm tràn ra ánh sáng thâm trầm, khó hiểu. Giọng nói lạnh lẽo như hàn băng chậm rãi vang lên: “Chờ ngươi đã lâu!”

“Chó Hàn?” Nam Cung Cẩm bật thốt ra câu mắng này, sự tức giận cũng sục sôi dâng trào trong lòng nàng, gần đây luôn bị tên khốn này phái người tới ám sát, không thể nào không tức giận! Không ngờ là nàng phái người tới cảnh cáo hắn rồi mà con hàng này lại tự thân ra trận để trả lời nàng!

Hai từ “Chó Hàn” này đã thành công khiến cho gân xanh trên trán Hoàng Phủ Hoài Hàn nhảy lên mấy lần, đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn cô nàng chết tiệt này rồi lạnh lùng nói: “Tô Cẩm Bình, không gặp ngươi một năm, lá gan của ngươi vẫn rất lớn!” Hắn bỗng cảm thấy may mà cô nàng này chọn Bách Lý Kinh Hồng và đi cùng Bách Lý Kinh Hồng. Nếu ở lại hoàng cung Đông Lăng, chỉ sợ là ngày nào hắn cũng phải rối rắm trong việc lựa chọn giữ nàng lại hay giết quách nàng đi cho hả giận mất!

“Ngươi cũng thế! Chó Hàn, không gặp một năm mà ngươi vẫn khiến người ta chán ghét như xưa!” Nam Cung Cẩm là người chưa bao giờ biết đến cái gì gọi là “hạ miệng lưu tình” cả!

Cơ mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn giật mạnh lên vài lần, trong lòng hắn vô cùng tức giận, lo lắng, các loại tình cảm phức tạp đan xen, còn có một chút mất mát, khổ sở không nói nên lời. Nhưng gương mặt hắn vẫn vô cùng lạnh lùng, nhìn Bách Lý Kinh Hồng đứng cách đó không xa, trào phúng nói: “Không ngờ lại có thể gặp được Tam Hoàng tử Nam Nhạc ở đây, à, quên mất, trẫm lỡ lời, bây giờ các hạ đã là Hoàng đế Nam Nhạc rồi!”

Lời nói này chính là để giễu cợt chuyện Bách Lý Kinh Hồng đã từng là con tin, mục đích là để kích động đối phương tức giận. Dưới tình huống một người đang cực kỳ phẫn nộ thì sẽ dễ đối phó hơn rất nhiều!

Mà người bị hắn trào phúng kia, chỉ đứng im lặng, mũ ngọc trắng cài trên tóc đen khẽ tung bay, đôi mắt sáng như sao của hắn chăm chú nhìn đối phương, chậm rãi nói: “Mười tòa thành trì của Nam Nhạc ta, các hạ đã thỏa mãn chưa?”

Hắn vừa nói xong, ánh mắt Hoàng Phủ Hoài Hàn sâu thêm một chút, trên mặt vẫn duy trì vẻ lạnh như băng. Mười tòa thành trì kia cho đến nay đều vẫn đang bạo động không ngừng, dân chúng bên trong thì không đánh được, cũng không giết được, từng người từng người đều vô cùng căm thù Đông Lăng! Có được mười tòa thành trì kia trong tình huống như vậy, còn không bằng trực tiếp tiến tới đánh một trận cho thoải mái! Bách Lý Kinh Hồng chắc chắn biết rõ ràng chuyện gần đây khiến hắn phiền lòng nhất, nên mới cố tình nói ra như vậy!

Nghĩ thế nên hắn cười lạnh một tiếng: “Chỉ sợ Hoàng đế Nam Nhạc nói sai rồi, mười tòa thành trì kia hiện nay là của Đông Lăng rồi!” Cho dù là quản lý không tốt thì sao, bây giờ chẳng phải những thành trì kia đã bị phân chia cho Đông Lăng của hắn rồi à?

“Đúng rồi, mười tòa thành trì kia hiện nay là của Đông Lăng rồi.” Bách Lý Kinh Hồng cũng không để bụng, thản nhiên đáp lại hắn, nhưng hai chữ “hiện nay” lại được nhấn mạnh không ít.

Nam Cung Cẩm thấy hai người nói chuyện, cũng không xen vào, chỉ vui vẻ xem kịch.

Hoàng Phủ Hoài Hàn cười lạnh một tiếng: “Xem ra là các hạ có ý đoạt lại mười tòa thành trì kia! Chỉ là, không biết các hạ có còn sống rời khỏi đây được không nữa!” Vừa nói xong, hắn liền dựng nỏ dài trong tay lên, truyền vào mười phần lực lượng, nhắm Bách Lý Kinh Hồng mà bắn tới!

Ánh mắt Bách Lý Kinh Hồng chăm chú, tròng mắt màu bạc nheo lại, nhìn thấy mũi tên bắn tới bản thân, khóe môi hắn cong lên một nụ cười lạnh, ngay khi mũi tên kia bắn tới người hắn thì ngón tay như ngọc của hắn duỗi ra rất nhanh, rút nhuyễn kiếm bên hông ra!

Lưỡi kiếm màu trắng lóe lên trên không trung, mũi tên ngay lập tức bị chém thành hai đoạn, rơi xuống đất! Còn đôi môi Bách Lý Kinh Hồng đã mím thành một đường thẳng, rõ ràng là vừa này đỡ mũi tên kia cũng không được tốt! Mặc dù võ công Hoàng Phủ Hoài Hàn không bằng hắn nhưng cũng vẫn không thể khinh thường được.

“Hừ! Võ công Hoàng đế Nam Nhạc thật tốt, xem ra trẫm đã coi thường ngươi rồi!” Hoàng Phủ Hoài Hàn hừ lạnh một tiếng, thu nỏ trong tay hắn lại.

Trong lòng Nam Cung Cẩm vô cùng tức giận, tên khốn Hoàng Phủ Hoài Hàn này, đang nói tử tế, bỗng nhiên lại bắn tên! Tên khốn hèn hạ bỉ ổi! Nàng cười lạnh một tiếng, sau đó âm thanh trong trẻo vang lên bên trong khoảng trời đầy băng tuyết: “Cả đời này Hoàng đế Đông Lăng coi thường nhiều người lắm, về điểm này tại hạ phải nói rõ ràng với ngươi một chút. Đối với người khác, ánh mắt ngươi phải nhìn xa trông rộng một chút, hơn nữa còn phải toàn diện, không nên có chút phiến diện hoặc bất công nào. Nhưng mắt ngài vốn là mắt chó hay coi thường người khác, tương lai sẽ dễ xảy ra chuyện lớn đấy!”

“Tô Cẩm Bình, ngươi nói cái gì?” Vẻ mặt lạnh lùng của Hoàng Phủ Hoài Hàn trong nháy mắt đã tái mét vì tức giận rồi! Hắn phát hiện ra, khả năng chọc tức chết người không đền mạng của cô nàng này chắc chắn là thiên hạ vô song! Mắt hắn vốn là mắt chó coi thường người khác sao? Mắt chó sao?

Nam Cung Cẩm thấy hắn nổi trận lôi đình thì trong lòng cảm thấy rất khoái chí, lại tiếp tục nói: “Hoàng đế Đông Lăng, xem ra không chỉ con mắt ngài có vấn đề mà cả lỗ tai ngài cũng có vấn đề không nhỏ. Chắc tại do lâu ngày không móc ráy tai có phải không? Ôi, hạ nhân hầu hạ ngài trong Hoàng đế Đông Lăng cung thật sự là quá không tận tâm tận lực rồi! Ngay cả ráy tai cũng quên không móc giúp ngài, hại ta nói to như thế mà ngài cũng không nghe được!”

Câu này vừa nói ra, Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe thấy tiếng cười trộm xung quanh rất chói tai! Ngay cả đám người đi theo hắn phía sau cũng như đang cố nhịn cười nhưng vẫn không thể nhịn được nên phun ra ngoài làm cho âm thanh truyền tới tai hắn.

Trong mắt Bách Lý Kinh Hồng cũng hiện lên không ít ý cười, rõ ràng là rất tán thưởng mấy câu nói móc của Nam Cung Cẩm đối với Hoàng Phủ Hoài Hàn.

Vẻ đắc ý của hắn tất nhiên cũng trực tiếp rơi thẳng vào trong mắt Hoàng Phủ Hoài Hàn, tên Hoàng đế nào đó cố gắng hít mấy hơi thật sâu rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Cẩm Bình, một năm không gặp, giọng điệu của ngươi vẫn bén nhọn như thế! Chẳng trách có thể lừa được Mộ Dung Thiên Thu, làm Thừa tướng lâu như vậy. Nhưng hôm nay chỉ mong là ngươi có thể còn sống mà rời khỏi nơi này!”

“Ừm, thực ra ta biết lúc các hạ phát hiện ra ta là Yến Kinh Hồng thì trong lòng ngươi chắc chắn sẽ rất hối hận, hối hận vì năm xưa mình không biết nhìn thấy nhân tài như vậy! Người như ta mà ngươi để đi quét rác, chính là có mắt mà không tròng! Uổng công ta năm đó, vì tiền mới quyến rũ ngươi, còn hao phí tâm trí đi quyến rũ một tên không có chút phẩm giá nào!” Nam Cung Cẩm rất khinh thường nói, quả thật là chuyện quyến rũ tên khốn này thất bại ở Đông Lăng luôn khiến Nam Cung Cẩm cảm thấy đó là một chuyện sỉ nhục trong cuộc đời, người có sức quyến rũ như nàng, mà tên ngu xuẩn Hoàng Phủ Hoài Hàn này lại chướng mắt!

Lời này của nàng nói đúng vào trong tâm khảm của Hoàng Phủ Hoài Hàn, đúng là hắn hối hận, vô cùng hối hận, hối hận rằng lúc trước hắn mờ mắt, không phát hiện ra người ta, thế nên đến cuối cùng hắn bị dồn đến mức phải cố nén cơn đau mà diệt trừ đối phương. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hắn nặng nề thở dài một hơi, sau đó giơ tay lên, bất đắc dĩ nói, bên trong âm thanh tràn đầy sự tang thương: “Bắn tên!”

Hắn vừa dứt lời, mấy nghìn mũi tên bắn tới bọn họ! Đám hạ nhân bên ngoài cố gắng dùng đao kiếm trong tay cản bớt tên nhưng vẫn có không ít người bị thương! Bách Lý Kinh Hồng quát lạnh một tiếng: “Giết!”

Giết!

Chữ “giết” này mang theo vẻ lạnh lùng đến thấu xương, cũng mang theo sát khí ngập trời và ý chí chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, kiên quyết không thôi!

“Giết!” Mọi người cùng hô to lên, lao về phía đám người bắn nỏ kia!

Đao trong tay phát ra ánh sáng chói mắt trên nền tuyết, hơi lạnh thấu xương trào ra, hủy trời diệt đất! Mặc dù trên đường chạy tới chỗ đám người bắn nỏ kia có không ít người đã bị bắn chết, nhưng phần lớn vẫn chạy tới được trước mặt bọn hắn, bắt đầu đánh giáp lá cà với nhau!

Hoàng Phủ Hoài Hàn vốn tưởng rằng Nam Cung Cẩm chỉ có một mình, không ngờ là Bách Lý Kinh Hồng cũng ở đây cho nên nếu lấy lực lượng mình hắn đánh nhau với hai người bọn họ thì tuyệt đối sẽ đánh không lại! Bây giờ chỉ có thể chờ, chờ cho ưu thế quân số của hắn có thể ngăn chặn bọn họ, đến lúc đó cho dù bọn họ có bản lĩnh bằng trời cũng chỉ có thể chết dưới mưa tên của hắn.

Hai phe nhân mã đánh nhau hừng hực khí thế, có khoảng năm trăm người áo trắng, nhưng bên bọn họ chỉ có khoảng hơn một trăm người! Mặc dù bọn hắn đều là người được Nam Cung Cẩm huấn luyện chuyên môn nhưng người của Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không yếu, mỗi một người đều là cao thủ hàng đầu, nên do số lượng bị áp chế nên bọn hắn bắt đầu lộ ra dấu hiệu thất bại!

Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng đang nhíu chặt lông mày, nhìn đám thủ hạ áo đen của Bách Lý Kinh Hồng xuất chiêu, chiêu thức của mỗi người bọn họ đều rất sắc bén. Điều làm cho người ta sợ hãi chính là chỉ cần người của hắn lộ ra một chút sơ hở thì lập tức sẽ bị nắm lấy, một chiêu mất mạng! Phương pháp giết người như thế này, hắn chưa từng nhìn thấy trước đây, phương pháp tương tự như thế hắn mới chỉ thấy qua ở Tô Cẩm Bình!

Hắn cảm thấy càng quyết đoán hơn với ý định phải tiêu diệt cô nàng này, bởi vì khả năng huấn luyện quân lính như thế mà cứ để phát triển tiếp thì tuyệt đối sẽ trở thành tai họa ngầm cực lớn! Nghĩ thế nên đôi mắt màu xanh xám lại híp vào, ánh lên sát ý dạt dào, Tô Cẩm Bình, mặc dù không nỡ nhưng trẫm không thể không ra tay!

Nam Cung Cẩm rất nhanh chóng nhìn ra được bên mình đã có dấu hiệu thất bại, nàng nhìn sang Bách Lý Kinh Hồng một chút như muốn nghe ý kiến của hắn.

Thấy hắn có vẻ khó quyết định, Nam Cung Cẩm nắm lấy tay hắn, từ trên nền tuyết nhảy lên con ngựa ở xe ngựa kia, rút đao ra chém đứt dây cương. Sau đó dùng chân thúc ngựa một cái: “Giá! Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!”

Giọng điệu vô cùng đắc ý vang lên trên nền tuyết trống trải, sau đó rất phách lối mà cưỡi ngựa rời đi, chỉ để lại cho đám người Hoàng Phủ Hoài Hàn hình bóng mông ngựa! Hoàng Phủ Hoài Hàn lập tức hoảng sợ, rút một mũi tên dài sau lưng ra, đặt lên trên nỏ, nhắm ngay cái mông con ngựa đang càng ngày càng xa, lạnh lùng nheo mắt lại, đang muốn bắn ra! Bất chợt có người đi tới bên cạnh nói: “Hoàng thượng, không xong rồi, ở phía Tây có gần hai vạn binh mã đang chạy tới đây! Còn cách chúng ta không tới mười dặm nữa!”

“Cái gì?!” Lời này khiến cho Hoàng Phủ Hoài Hàn có chút không khống chế được mà bắn tên lên trời, mũi tên kia xoay một vòng, cắm xuống, suýt nữa còn cắm thẳng vào mặt hắn ta!

Đôi mắt xanh xám lạnh lùng nhìn con ngựa sắp thành chấm nhỏ màu đen, trong mắt ánh lên sự đấu tranh! Cuối cùng hạ lệnh: “Rút lui!”

Nếu như đối đầu với người của Mộ Dung Thiên Thu, phe bị giết sẽ chính là vài trăm người bọn hắn! Chỉ là phí mất rất nhiều công sức mai phục ở đây thế mà không thu hoạch được chút gì, hắn thật sự không cam lòng! Không, vẫn thu hoạch được một ít, ít nhất là biết được một chút về thủ đoạn giết người mà trước kia hắn không biết kia, hơn nữa là biết được rằng hoàn toàn không thể không diệt trừ Hoàng đế Nam Nhạc và cô nàng chết tiệt kia!

Chọn tập
Bình luận