Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhất Sinh Nhất Thế – Tiếu Hồng Trần

Chương 131: Tương tư khắc cốt

Tác giả: Quân Tử Giang Sơn
Chọn tập

Chân Tô Cẩm Bình hơi di chuyển, đã nhấc lên, rồi lại rụt về. Hiện giờ nàng không thể đi ra được, vì với tính cách của Quân Lâm Uyên, nếu để hắn biết bộ mặt yếu đuối đó của hắn đã bị người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ lấy mạng nàng vì tự trọng của mình. Người đàn ông này ghét nhất kẻ vô dụng, đương nhiên cũng không thể thích thú khi người khác nhìn thấy vẻ mặt này của mình.

Khi nàng còn đang do dự, Quân Lâm1Uyên đã chậm rãi cúi đầu, biểu cảm trên mặt khiến người ta khó nhìn rõ được. Gió thu thổi tóc hắn bay lên, nét ưu thương trên mặt hắn cũng dần nhạt đi. Hắn đứng dậy, lạnh lùng nhìn cung điện kia, đưa tay lên lau vết máu trên môi, ánh mắt lạnh như băng, tàn khốc đến khiếp người, đột ngột cười một tiếng, sát khí bùng hết lên, sau đó, bước từng bước một về phía tẩm cung của mình.

Bóng áo màu ánh trăng bước đi trong bóng8đêm dường như càng tiêu điều hơn, Tô Cẩm Bình nhìn theo một lúc lâu mới mang tâm trạng phức tạp quay về điện của mình.

Một đêm không ngủ. Nàng lăn qua lộn lại suy nghĩ không biết rốt cuộc tên mỹ nhân rắn rết đó đã trải qua chuyện gì, nàng cũng biết nếu là trước kia dù hắn có chết mình cũng sẽ không mềm lòng nửa phần vì cái người nhiều lần uy hiếp đến tính mạng của mình kia, vì sát thủ vốn máu lạnh. Nhưng cái2chết của Lăng Viễn Sơn khiến nàng bị chấn động rất mạnh, vì thế cũng kích thích không ít tính ‘thiện’ trong lòng nàng. Nàng không khỏi suy tư, đầu tiên là cái chết của Lăng Viễn Sơn cảm hóa nàng, sau đó rơi xuống vực vừa vặn được Quân Lâm Uyên cứu lên, bây giờ lại vô tình để nàng nhìn thấy bộ mặt yếu đuối của hắn. Tất cả những chuyện này giống như một sợi dây dẫn đường trong bóng đêm, dẫn dắt tình hình phát triển, nhưng4chắc chắn không phải là con người sắp đặt.

Nghĩ tới đây, nàng chợt nở nụ cười, chẳng lẽ ông trời cố tình sắp đặt tất cả, muốn để nàng đến hóa giải nút thắt trong lòng Quân Lâm Uyên sao?

Có điều… nếu mình làm được thật, hắn hẳn sẽ thả mình đi đúng không? Nghĩ vậy, nàng mới luồn tay lấy cây trâm phượng dưới gối ra, là thứ Bách Lý Kinh Hồng đưa cho nàng vào ngày đại hôn. Chiếc trâm này vẫn không rời khỏi người nàng, ngay cả ngày đó khi rơi xuống vực, nàng cũng vẫn cầm nó theo người, Quân Lâm Uyên sai người thay y phục cho nàng nhưng lại vẫn để chiếc trâm này lại cho nàng. Dù xuất phát từ lý do gì nhưng đối với Tô Cẩm Bình mà nói, hắn không lấy nó đi đã là ân huệ với nàng rồi. Có lẽ hắn cũng không quá xấu xa…

Ngắm nghía cây trâm phượng một lúc lâu, cảm giác chua xót bỗng trào dâng trong tim nàng. Sắc nhọn, băng lạnh, khiến cho chóp mũi nàng cũng cay cay. Xa hắn mấy hôm nay, cuối cùng nàng mới hiểu được đối với nàng, hắn là gì… Trước kia khi ở bên hắn, nàng luôn cảm thấy mắt mình mờ rồi nên mới nhìn trúng cái tên bụng dạ đen tối đến cùng cực như thế, thậm chí có đôi lúc nàng còn cảm thấy hắn thật thừa thãi, là sự ràng buộc không nên có. Nhưng mà, chỉ khi xa nhau rồi, nàng mới hiểu rằng, đối với nàng mà nói, hắn đã sớm trở thành chỗ dựa trong lòng nàng. Ở Nam Nhạc, dù nàng có làm gì, nàng cũng luôn biết rằng có người đứng sau lưng mình, bảo vệ mình. Lúc trước còn không cảm thấy gì, nhưng khi chỗ dựa đó đột ngột biến mất, nàng mới cảm nhận được sâu sắc giá trị của hắn… Giống như là… không thể dứt bỏ được!

Đôi mắt phượng xuyên qua cửa sổ, nhìn lên vầng trăng sáng treo trên chín tầng mây. Ánh trăng lành lạnh trong trẻo tỏa ra, giống như con người kiêu ngạo cô độc đó. Nhìn vầng trăng kia, nàng thầm nhủ trong lòng. Bách Lý Kinh Hồng, thật ra ta có đủ năng lực để tự bảo vệ mình, dù có chàng bên cạnh hay không. Nhưng mà, ta vẫn hy vọng có một người như vậy luôn đứng sau lưng ta, vẫn luôn là chỗ dựa của ta, không để ta sợ hãi, không để ta khổ đau, không để ta phải lang thang nghèo khổ, không để ta không nơi nương tựa…

Ở cổ đại không có thứ gì thuộc về mình này, nơi nào có chàng, nơi đó là nhà của ta…

Yêu Nghiệt nàng, là Thần, là vị thần cao cao tại thượng không thể vượt qua trong mắt rất nhiều người. Nàng máu lạnh, nàng bạo tàn, giống như đêm nay, hơn bốn trăm người chết, tuy cũng có chút liên quan đến nàng, nhưng nàng không hề đau lòng chút nào, cũng không hề áy náy chút nào, vì nàng không cần những người đó!!! Mà… vì mọi người chỉ nhìn thấy bộ dạng của nàng khi thì tỏa sáng, khi thì khát máu, khi thì tham tiền, họ sẽ tán thưởng, sẽ khuất phục, sẽ ôm bụng cười to, nhưng cũng dễ dàng quên mất rằng, thật ra nàng cũng chỉ là một người phụ nữ, nàng cũng muốn trên đời này sẽ có một người có thể trở thành chỗ dựa cho mình. Dù nàng luôn tự tin, không có chỗ dựa đó, nàng cũng có thể sống tốt được, nhưng mà… nàng cảm nhận rất rõ rằng, nàng thật sự thật sự rất cần sự tồn tại của một người như vậy!!!

Có lẽ đây cũng là lý do ông trời bắt bọn họ phải chia xa một thời gian chăng, để cho nàng có thể hiểu rõ ràng vị trí của hắn trong lòng mình…

Nàng siết chặt cây trâm phượng trong tay, chặt đến mức tay đau nhói, Bách Lý Kinh Hồng, ta với chàng cá cược với nhau được không? Nếu ta có bản lĩnh hơn chàng, tự mình chạy thoát ra ngoài, thì sau này sẽ bắt nạt chàng cả đời. Nếu chàng thắng ta, có thể cứu ta ra trước, sau này ta… sẽ không bao giờ… đánh chàng nữa…

“Điện hạ, ngự trù đã đánh giá qua món cá Thiên Tư Tuyết của ngài, ngự trù nói có thể coi là thượng phẩm ạ.” Ánh mắt Diệt rất phức tạp đứng trước mặt Bách Lý Kinh Hồng. Bàn tay của đàn ông tôn quý đến mức nào, chỉ vẽ mắt cài trâm cho người phụ nữ mình yêu thôi cũng đã được coi là sự sủng ái đến tột cùng rồi, vậy mà điện hạ còn học nấu ăn. Thân phận cao cao tại thượng như vậy, lại tự hạ thấp tư thái của mình xuống tận mức này, khiến hắn ta nhất thời không biết hành vi này của điện hạ là đáng khen ngợi, hay là tự làm mình sa đọa đi nữa.

“Ừ.” Hắn thản nhiên đáp, động tác tay cũng không dừng lại. Một lúc lâu sau, hắn mới đưa thành phẩm ra trước mặt Diệt, hỏi: “Cây chổi lông gà này, so với cái nàng làm thì thế nào?”

Hắn ta đã từng nhìn thấy cây chổi lông gà mà Hoàng tử phi làm ngày đó, rời rạc, lẻ tẻ, không có gì đặc biệt, nhưng cái mà điện hạ làm, mỗi một cọng lông đều được gắn lên rất cẩn thận, không chỉ chắc chắn mà nhìn còn rất đẹp. Vì vậy, hắn ta thật thà gật đầu: “Điện hạ, đẹp hơn cái Thái tử phi làm ạ.”

Nghe câu này xong hắn mới hài lòng đặt cây chổi lông gà trong tay xuống, đi tới bên chậu nước trong phòng để rửa tay, sau đó ôm Vàng đã ngủ say đi về phía thư phòng.

“Điện hạ, muộn thế này rồi ngài còn không nghỉ ngơi sao?” Diệt nhíu mày.

“Chính sự khá nhiều, dù sao cũng phải xử lý.” Hắn lãnh đạm đáp, giống như thực sự có chuyện như thế vậy.

Diệt nhìn theo bóng lưng hắn, muốn nói lại thôi. Đúng là chính sự rất nhiều cần xử lý, nhưng điện hạ cũng không thể giày vò mình như thế được! Mệt mỏi cả ngày lẫn đêm, rồi cũng sẽ có lúc không chịu nổi…

“Điện hạ…”

Hắn ta gọi một tiếng nhưng người trước mặt lại như không nghe thấy, không đáp lại hắn ta tiếng nào, đi thẳng đến thư phòng.

Trong thư phòng, Bách Lý Kinh Hồng cầm bút, lật xem tấu chương. Làm sao hắn lại không hiểu sự lo lắng của Diệt, chỉ là, hắn không dám nghỉ ngơi, chỉ cần vừa nhắm mắt lại, hắn sẽ thấy khuôn mặt của nàng, có đôi khi, khuôn mặt đó thậm chí còn nhầy nhụa máu thịt, dường như đang tự nói với mình rằng, nàng đã không còn ở đây nữa. Tin tức của nàng cũng hoàn toàn biến mất, không thể tìm được một chút nào cả, thời gian càng lâu, hắn lại càng dễ nghĩ lan man. Nếu nàng còn sống, chắc cũng sẽ tìm cách quay về bên mình, hoặc là tìm cách lộ cho mình chút tin tức chứ. Nhưng không có… không có gì cả…

Hắn không ngừng tự hỏi mình, vì sao, vì sao không hề có chút tin tức nào cả?! Hắn cũng tự nghĩ ra rất nhiều đáp án. Rơi từ nơi cao như vậy xuống dưới, có lẽ nàng bị mất trí nhớ, cũng có thể là do gặp được người tốt hơn hắn, nên mới có thể… biến mất như thế… Càng nghĩ, cảm giác tuyệt vọng trong lòng hắn càng sâu hơn, vô số âm thanh gào thét trong tim hắn, nàng không cần ngươi, nàng bỏ rơi ngươi rồi… Âm thành này khiến cho hắn mấy lần suýt phát điên lên!

“Rắc” một tiếng, cây bút trong tay gãy làm đôi! Lúc này hắn mới chợt phát hiện ra thứ ngòi bút của hắn viết ra không phải là phê duyệt tấu chương gì gì đó, mà nội dung trong tấu chương cũng chưa hề lọt vào đầu hắn một chữ nào cả.

Những dòng chữ phóng khoáng, bay bay trước mắt hắn, giống như đang tấu lên khúc nhạc bày tỏ sự nhớ nhung, nét mực còn chưa khô, nhưng nét bút cũng rất rõ ràng…

Có mỹ nhân gặp rồi chẳng quên.

Một ngày không gặp, nhớ điên cuồng.

Phượng bay cao, khắp bốn biển tìm bạn.

Không ngờ giai nhân chẳng ở tường Đông.

Dùng thơ thay lời muốn nói, viết đôi điều tâm sự.

Sao chẳng cho gặp an ủi lòng ta.

Bài thơ này là vì mấy ngày đó nàng không chịu gặp hắn, nên hắn mới viết gửi cho nàng. Lúc ấy, nàng nói hắn không có thành ý nên vẫn không chịu gặp.

Ngón tay trắng thon dài nhẹ nhàng lướt trên những dòng chữ, màu mực đen dính lên tay, nét chữ, cũng nhòa đi. Cẩm Nhi, nàng không chịu về, là vì ta chưa đủ thành ý sao? Vậy, chờ khi nàng quay về, ta móc tim ra cho nàng nhìn, được không?

Tiếng mưa rơi tí tách vang lên bên tai, tim hắn không hỏi thảng thốt. Mưa này, là mưa, hay là nước mắt của trời?!

“Nếu nàng quay về, chìa khóa kim khố ta đều cho nàng hết. Không giữ một cái nào…”

“Chìa khóa quốc khố, ta cũng sẽ đưa cho nàng luôn…”

“Sau này, chuyện gì ta cũng nghe theo nàng, dù là cả đời không chạm vào nàng, ta cũng cam lòng. Dù nàng muốn làm nữ hoàng, ta cũng sẽ san bằng cả thiên hạ cho nàng.”

“Như vậy… Cẩm Nhi… nàng quay về đi được không…”

“Về đi… được không?”

Mưa, càng lúc càng lớn. Phong và Tu đứng ngoài cửa, nghe tiếng nỉ non khẽ truyền tới từ trong phòng. “Dù nàng muốn làm Nữ hoàng, ta cũng sẽ san bằng cả thiên hạ cho nàng” sao? Nữ hoàng?! Cả đại lục này từ trước tới giờ chưa từng có nữ hoàng. Nữ hoàng, là sự tồn tại ngược với ý trời! Nhưng chỉ cần Thái tử phi trở về, điện hạ thậm chí còn sẵn sàng lật úp cả thiên hạ sao?!

Tu trầm mặc một lúc lâu, rồi đột ngột quay người đi.

Phong ngạc nhiên hỏi: “Tu, huynh đi đâu vậy?”

“Đi tìm Thái tử phi!” Hắn ta không thể chịu được khi nhìn điện hạ như vậy nữa. Ở lại phủ Thái tử thêm một ngày, bọn họ sẽ khó chịu theo điện hạ một ngày, hơn nữa, hắn ta cũng đã muốn đi tìm Thái tử phi từ lâu rồi. Đối với hắn ta mà nói, Thái tử phi không chỉ là chủ nhân, mà còn là sư phụ. Nếu không có Thái tử phi đào tạo, thì hắn ta cả đời này cũng không thể huấn luyện được ra một đám sát thủ thành công như thế. Nàng, còn có ơn với bọn họ!

Phong ngẩn người nhưng cũng không cản hắn ta! Tu vốn là người không thích Thái tử phi nhất nhưng bây giờ cũng lo lắng cho an nguy của Thái tử phi như mọi người. Thái tử phi, thực sự là một người dễ dàng khiến người ta đặt ở trong lòng, vì nếu nàng quan tâm ai, thì chắc chắn sẽ thật lòng thật dạ đối xử với người khác. Bọn họ làm sao có thể dùng sự giả tạo để đáp lại được?! Mây đen che khuất ánh trăng, ánh mắt của Phong nhìn lên không trung xuyên qua những hạt mưa tí tách. Thái tử phi, ngài mau về đi, nếu còn không về nữa, điện hạ sẽ điên thật mất…

Sáng sớm, Tô Cẩm Bình mang một đôi mắt gấu mèo rời khỏi giường. Đêm qua nàng lăn lộn đến hết cả đêm không ngủ, nghĩ chuyện Quân Lâm Uyên rồi lại nghĩ đến hắn. Nhìn mình trong gương, hai bọng to tướng dưới mắt, nàng không khỏi thầm tự hỏi mình, Tô Cẩm Bình à Tô Cẩm Bình, mày mà cũng nghĩ ngợi đến mất ngủ à? Rốt cuộc trong lòng mày đang mưu tính tới mức nào vậy?!!!

Mộng phi cũng liếc nhìn nàng một cái khó hiểu, tuy chỉ mới ở chung với Tô Cẩm Bình vài ngày, nhưng nàng ta đã hiểu rõ tính cách kỳ quái của cô gái này, hoàn toàn không tim không phổi, vậy mà sáng sớm nay lại có thể xuất hiện hai con mắt đen thui trên mặt thế kia, đúng là khiến người ta… không thể tưởng tượng được!

Nhớ đến chuyện xảy ra đêm qua, nàng ta cười nói: “Tô Cẩm Bình, lời cô nói, ta tin rồi! Nói lại, thì ta còn nên cảm ơn cô nữa!” Quả thật, gần đây trong hậu cung nổi cuồng phong, nàng ta trốn ở đây mới giữ được mạng, nếu không, chưa biết chừng đêm qua nàng ta đã bị liên lụy giống mấy phi tử kia rồi…

Tô Cẩm Bình quay lại nhìn vào mắt nàng ta, nói từng chữ một vô cùng chân thật: “Cô có biết điều này chứng minh cái gì không? Chứng minh rằng, tin ta, là bất tử!”

“…” Coi như nàng ta chưa nói gì đi.

Hoàng Phủ Hoài Hàn tỉnh lại trong nước đá, vừa mở mắt đã nhìn thấy ngay dung nhan tuyệt mỹ của Hoàng Phủ Dạ, đầu hắn nhất thời vẫn hơi đau, đưa tay lên day day.

Thấy hắn tỉnh lại, Hoàng Phủ Dạ hỏi: “Hoàng huynh, ổn hơn chưa ạ?”

Ký ức nhanh chóng ập tới, hắn chỉ nhớ khi về hắn có uống một tách trà, không lâu sau, trên người chợt khô nóng, cảm thấy không ổn định gọi người, lại nhớ hiện giờ mình đang ở Bắc Minh, trúng xuân dược cũng không phải chuyện hay ho gì, nếu có thể chịu được thì nên chịu. Nhưng hắn không ngờ dược hiệu của nó lại mạnh như vậy, không bao lâu sau, hắn nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó không kìm được liền lao tới, sau đó… chuyện sau đó… hắn không nhớ rõ nữa!

Nghe Hoàng Phủ Dạ hỏi, hắn mở miệng đáp: “Trẫm không sao, chuyện này là thế nào?”

Hoàng Phủ Dạ hơi gượng gạo kể lại chuyện đêm qua, nói xong, gương mặt lạnh như núi băng của Hoàng Phủ Hoài Hàn đen như mực! Yên lặng một lúc lâu, hắn mới hỏi một câu mà chính hắn cũng cảm thấy rất não tàn: “Đêm qua, trẫm không có làm gì Quân Lâm Uyên chứ?”

“Phụt…” Hoàng Phủ Dạ cười phì thành tiếng, xem ra, đầu óc của Hoàng huynh cũng mơ hồ cả rồi, “Hoàng huynh, nếu huynh thực sự làm gì hắn thì còn cần phải ngâm nước đá nữa sao?”

Nghe hắn ta nói vậy, Hoàng Phủ Hoài Hàn mới chợt nhận ra cả người mình đang trần truồng ngâm trong thùng tắm. Hoàng Phủ Dạ lại nói tiếp: “Hơn nữa, nếu huynh thật sự làm gì hắn, với tính cách của hắn, chỉ e là dù ngày mai quân đội Đông Lăng có đánh vào kinh thành Bắc Minh thì hắn nhất định cũng sẽ không giữ lại tính mạng của huynh đệ mình!” Mấy lời này mang theo vẻ trêu chọc, nhưng cả hai người đều hiểu rõ, sự thật là như thế.

Hai người đang nói chuyện thì Quân Lâm Uyên bước vào, giọng nói du dương lạnh lùng vang lên: “Hoài Hàn huynh, việc hôm qua là do trẫm quản giáo hạ nhân không nghiêm, xin Hoài Hàn huynh thứ lỗi.”

Nhìn Quân Lâm Uyên hôm qua suýt bị mình vô lễ thê thảm, Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng hơi xấu hổ, ho khan một tiếng rồi mới nói: “Hôm qua trẫm cũng thất lễ!”

Mấy lời này khiến khóe môi Quân Lâm Uyên hơi cứng lại trong chớp mắt, đôi mắt xếch hẹp dài cũng hiện lên tia sáng lạnh, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, thản nhiên nói: “Không sao, trẫm ra ngoài trước, Hoài Hàn huynh thay y phục đi.”

“Mời!” Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng đang xấu hổ, sống hơn hai mươi năm, chưa có lúc nào hắn xấu hổ như bây giờ, vì thế, vừa nghe câu đó của Quân Lâm Uyên, hắn lập tức không giữ người.

Đến giữa trưa, mưa đã tạnh, Quân Lâm Uyên và Hoàng Phủ Hoài Hàn đang chơi nốt bàn cờ dang dở kia, Tô Cẩm Bình ngáp dài đứng bên cạnh, trong lòng không ngừng mắng chửi Quân Lâm Uyên, tên đàn ông rắn rết này, bọn họ chơi cờ thì liên quan cái lông gì đến mình, vì sao phải lôi mình tới đây phạt đứng chứ?! Ngươi đúng là tên độc ác nhất thế gian!!! Tuy vì cảnh tượng đêm qua, nàng có chút cảm thông với người này, nhưng cảm thông không đồng nghĩa với việc nàng phải tha thứ cho chuyện hắn gây sự với nàng hết lần này đến lần khác!

“Tin về việc diệt thổ phỉ, Hoài Hàn huynh cũng biết chứ?” Quân Lâm Uyên đặt một quân cờ xuống, chậm rãi nói.

Hoàng Phủ Hoài Hàn khẽ nhíu mày kiếm, giọng nói lạnh lẽo cũng vang lên: “Đúng là có biết, nhưng hiện giờ trẫm rất tò mò, rốt cuộc ai có năng lực lớn như vậy, mà lại cảnh giác như vậy?”

Ban đầu Quân Lâm Uyên tới Đông Lăng, cũng là vì đột nhiên xuất hiện một thế lực bất minh ở biên giới của Đông Lăng và Bắc Minh, vì thế hai nước quyết định cùng ra tay giải quyết, tránh để một nước thứ ba ra tay, nhóm binh mã kia lại chạy vào dưới trướng nước khác. Nhưng hai nước bọn họ hợp tác bao vây tiêu diệt, lại không thể tìm được một bóng dáng thổ phỉ nào cả!

Cả Ngự thư phòng, chỉ có bốn người Hoàng Phủ Hoài Hàn, Quân Lâm Uyên, Hoàng Phủ Dạ và Tô Cẩm Bình, ba người kia đều ngồi, chỉ có mình Tô Cẩm Bình đứng ôm một bụng oán khí. Nghe nội dung câu chuyện của họ, nàng cảm thấy vô cùng nhàm chán, không kìm được liền ngáp dài một cái…

Cái ngáp không chút e dè này của nàng đương nhiên cũng không tránh được mắt của ba người kia, khóe mắt ba người đều hơi giật giật một chút nhưng lại không hề quở trách gì nàng.

Quân Lâm Uyên nhìn bàn cờ, không biết có phải vì tự tin rằng Tô Cẩm Bình tuyệt đối không có năng lực rời khỏi đây hay không mà hắn nói chuyện quốc gia đại sự hoàn toàn không dè chừng nàng: “Hoài Hàn huynh, có thể việc ta và huynh bí mật hợp tác tiêu diệt thổ phỉ đã bị kẻ khác biết được.”

Đôi mắt tím đậm của Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng giấu tia sáng lạnh, hắn ta cũng nghĩ thế. Nhưng chuyện này không có nhiều người biết, hơn nữa, số người trong thế lực bí mật kia không ít, nhưng đột ngột biến mất như vậy, không chỉ chứng minh rằng Đông Lăng và Bắc Minh đã gặp phải đối thủ mạnh mẽ, mà còn chứng minh rằng tin tức đã bị lộ ra!

“Việc này, ở Đông Lăng trừ trẫm và Hoàng Phủ Dạ, không có người thứ ba biết!” Vì họ chỉ bí mật bàn bạc với nhau, nên không thông báo rộng rãi, ngay cả tướng lĩnh thực thi nhiệm vụ cũng không hay biết gì, chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi.

Quân Lâm Uyên cũng nói: “Ở Bắc Minh, trừ trẫm và Thừa tướng ra, cũng không có người thứ ba biết chuyện! Thừa tướng, trẫm tin được. Nếu đã vậy, thì chắc hẳn có người phát hiện ra manh mối từ hành vi cử chỉ của trẫm và huynh, rồi đoán ra mục đích. Như thế thì tài trí của người kia quả thật không thể khinh thường được.”

“Người có thể tiếp xúc với ta và huynh, lại có mưu trí như vậy cũng không nhiều, mà kẻ có hiềm nghi rõ ràng, chỉ có một người thôi!” Hoàng Phủ Hoài Hàn trầm giọng nói. Nếu không phải có một cao nhân khác ẩn nấp đâu đây, thì bên ngoài sáng thực sự chỉ có một người như thế.

“Thượng Quan Cẩn Duệ!” bốn chữ cùng lúc vang lên từ miệng hai người!

Nghe thấy Thượng Quan Cẩn Duệ bị nhắc tới, mi tâm Tô Cẩm Bình nảy lên, trạng thái vốn đang buồn ngủ lập tức tỉnh táo lại! Chuyện diệt thổ phỉ thì liên quan gì đến ca ca chứ?

“Thì ra Hoài Hàn huynh cũng nghi ngờ hắn!” Hoàng Phủ Hoài Hàn chỉ nghi ngờ, còn Quân Lâm Uyên thì tin chắc! Lần trước khi Tô Cẩm Bình rời khỏi Đông Lăng, người của mình phái đi diệt trừ nàng lại bị Thượng Quan Cẩn Duệ phá hoại, lúc ấy hắn đã biết người đó không đơn giản. Lại thêm chuyện ngày đó ở hoàng cung Đông Lăng, hắn thấy có bóng đen xuất hiện ngầm giúp đỡ Tô Cẩm Bình, thân hình và thân thủ của người đó cực kỳ giống với Thượng Quan Cẩn Duệ.

Đôi mày kiếm của Hoàng Phủ Hoài Hàn nhướng cao, không tỏ vẻ gì. Hắn ta vẫn luôn nghi ngờ Thượng Quan Cẩn Duệ, nhưng vì ban đầu muốn dùng hắn để chèn ép Tô Niệm Hoa, mà Thượng Quan Cẩn Duệ thực sự làm được điều đó, giúp mình trong tối ngoài sáng chèn ép Tô Niệm Hoa không ít lần, chính hắn ta cũng buông lỏng để thế lực của Thượng Quan Cẩn Duệ từ từ phát triển, cuối cùng mới phát hiện ra, mình nuôi hổ trong nhà! Có điều, tên cáo già đó không để lại một chút sơ hở hay nhược điểm nào, khiến hắn muốn ra tay cũng không viện được cớ gì hết!

“Hừ!” Tô Cẩm Bình chợt hếch mũi lên trời, khinh bỉ hừ một tiếng, lôi kéo sự chú ý của hai người.

“Nàng hừ cái gì?” Hoàng Phủ Hoài Hàn quay đầu sang, lạnh lùng liếc nhìn nàng.

Tô Cẩm Bình cười nhưng lòng không cười, nói: “Thứ cho tiểu nhân nói câu này, hai vị Hoàng thượng nghi ngờ Thượng Quan Cẩn Duệ tuyệt đối không phải vì huynh ấy có sơ hở gì, vì một người đã giúp tiểu nhân nhiều lần như vậy, chắc chắn sẽ không thể là người xấu!” Ai như hai tên khốn kiếp nhà các ngươi, cứ rỗi việc lại gây sự với bà đây!!! Nhưng mấy lời này nàng chỉ giấu trong lòng, không nói ra.

Đây là lần đầu tiên nghe nàng lên tiếng vì một người khác, hai người đều hơi ngạc nhiên. Trên mặt Quân Lâm Uyên bỗng hiện lên nụ cười kỳ quái, ôn hòa nói: “Vậy, theo như ý ngươi, trẫm và Hoài Hàn huynh nghi ngờ Thượng Quan Cẩn Duệ không phải vì hắn có sơ hở gì, vậy thì vì sao?”

Hắn vừa nói vậy, Tô Cẩm Bình liền nghếch mặt nói: “Rõ ràng là các người ghen tị với đầu óc sắc sảo, dung mạo anh tuấn của Thượng Quan Cẩn Duệ!”

“…” Hoàng Phủ Hoài Hàn không biết phải nói gì

“…” Quân Lâm Uyên giật giật mi tâm.

“Khụ khụ khụ…” Hoàng Phủ Dạ ho sù sụ.

Bọn họ ghen tị à?! Bọn họ có điểm nào kém hơn Thượng Quan Cẩn Duệ sao? Cần phải ghen tị sao?! Có phải đầu cô nàng này bị lừa đá không?!

“Thiếu nhận thức!!!” Giọng nói du dương lạnh lẽo của Quân Lâm Uyên vang lên, cũng không biết có phải Hoàng Phủ Hoài Hàn đã quen với tính cách của nàng hay không mà không nói câu gì.

Sau đó, hai người cũng không bàn luận chuyện của Thượng Quan Cẩn Duệ nữa, nói sang chuyện khác, vì bọn họ không hề muốn bị người ta chỉ trích mình là vì ghen tị thêm một chút nào nữa!!!

Điều này cũng chính là mục đích của Tô Cẩm Bình, chen vào nói vài câu chọc cười, tránh cho hai tên này nói tới nói lui lại bàn đến chuyện hợp tác đối phó với ca ca. Nhưng đây cũng không phải kế sách lâu dài, nàng cũng phải nghĩ chút biện pháp mới được.

Khi nàng còn đang suy nghĩ, một tiểu thái giám bước vào bẩm báo: “Hoàng thượng, Công chúa Mạch đã trở lại!”

Vừa nghe câu này, đôi mắt xếch của Quân Lâm Uyên chợt hiện lên vẻ vui mừng, quay đầu nói: “Tử Mạch đã về rồi sao?! Cho nàng vào đi!” Dứt lời, hắn lại chậm rãi nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoài Hàn huynh, huynh không ngại để Tử Mạch vào chứ?”

“Đương nhiên trẫm không để ý!” Quân Tử Mạch, Thất Công chúa Bắc Minh, là muội muội duy nhất khác mẹ với Quân Lâm Uyên, nhưng lại được hắn quan tâm hết mực. Hơn nữa, theo hắn phân tích, thì cách Quân Lâm Uyên đối xử với Quân Tử Mạch tốt hơn rất nhiều so với hai muội muội cùng mẹ kia của hắn, bởi vì, đối với Quân Tử Mạch, hắn quản giáo theo kiểu buông lỏng vừa phải, còn đối với muội muội ruột thịt cùng một mẹ kia thì vô cùng dung túng, để mặc các nàng ta gây chuyện. Kiểu dung túng này khiến Hoàng Phủ Hoài Hàn không thể không cảm thấy rằng đó không phải là sủng ái, mà là hại họ!

Quân Tử Mạch đi tới trước mặt Quân Lâm Uyên, cúi người hành lễ: “Thần muội tham kiến Hoàng huynh!”

“Đứng lên đi, nửa năm không gặp, có nhớ Hoàng huynh không?” Hắn khẽ cười, chứng tỏ tâm trạng của Quân Lâm Uyên lúc này không tồi.

Quân Tử Mạch lè lưỡi làm mặt xấu: “Nhớ huynh mới là lạ ấy!”

Khi ‘Công chúa Mạch’ kia nói câu này, Tô Cẩm Bình kinh ngạc phát hiện ra, Quân Lâm Uyên không chỉ không tức giận, ngược lại trên mặt còn nở nụ cười khẽ khiến trong lòng nàng vô cùng nghi hoặc.

Quân Tử Mạch trêu chọc Quân Lâm Uyên xong mới quay sang nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn và Hoàng Phủ Dạ một cái, thoáng ngẩn người rồi hỏi: “Hoàng huynh, họ là ai ạ?”

“Không được vô lễ! Đây là Đông Lăng hoàng và Dạ Vương Đông Lăng!” Quân Lâm Uyên giới thiệu rồi nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn và Hoàng Phủ Dạ, “Chỉ tại trẫm làm hư nha đầu kia, mong hai vị không để tâm!”

“Đương nhiên là không!” Giọng nói lạnh như băng của Hoàng Phủ Hoài Hàn vang lên.

“Ồ?!” Quân Tử Mạch chợt đưa tay che cái miệng nhỏ xinh của mình, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Phủ Dạ, nói với vẻ không thể tin được: “Chẳng lẽ đây chính là mỹ nam thiên hạ đệ nhất, Dạ Vương Đông Lăng Hoàng Phủ Dạ sao?”

Nếu nói về ‘đẹp’ thì trong thiên hạ này không ai sánh bằng được Hoàng Phủ Dạ, khuôn mặt đó của hắn ta, còn đẹp hơn cô gái xinh đẹp nhất ba phần, quyến rũ hơn bảy phần. Nếu cả thế gian này có mười phần xinh đẹp, thì một mình hắn ta đã độc chiếm mất bảy phần rồi. Vì thế, danh hiệu ‘mỹ nam thiên hạ đệ nhất’ đã sớm rơi vào tay hắn ta. Hoàng Phủ Dạ nghe vậy, môi liền nở nụ cười lẳng lơ: “Câu nói đó của Công chúa điện hạ, không phải là vì vốn có ý với bản vương đấy chứ?”

Ai cũng biết tính cách của Hoàng Phủ Dạ, mấy lời này đương nhiên không hề thật lòng. Mà dưới tiếng hô kinh ngạc của Quân Tử Mạch, Quân Lâm Uyên chỉ khẽ cười rồi nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoài Hàn huynh, chuyện của Lâm Mộng, trẫm cảm thấy vô cùng áy náy, nha đầu không nên thân kia đã bị xử lý, nhưng mong Hoài Hàn huynh hãy tin rằng, trẫm thực sự muốn liên hôn với Đông Lăng.”

Hắn vừa nói vậy, mặt Hoàng Phủ Dạ liền biến sắc!

Nụ cười trên môi Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng hơi lạnh đi, Quân Lâm Uyên thấy Quân Tử Mạch có vẻ vừa ý Dạ, nên lại nổi ý muốn liên hôn sao? Hắn ta không phản đối liên hôn, mà muội muội Quân Lâm Uyên thực sự yêu thương gả cho Dạ, hắn ta càng không phản đối, nhưng tình trạng hiện giờ là thế nào? Thân vương của Đông Lăng hắn ta, là để cho Công chúa Bắc Minh được lựa chọn sao? Cứ vừa ý là nhất định phải cưới à?!

Thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn không nói lời nào, Quân Lâm Uyên cũng hiểu suy nghĩ trong lòng hắn ta, khẽ cười, dung nhan đẹp lóa mắt như mạ vàng: “Hoài Hàn huynh, trẫm cũng không muốn quanh co, Dạ Vương điện hạ đúng là tài năng tuyệt thế, trẫm cũng muốn gả Tử Mạch cho hắn. Nhưng trẫm cũng hiểu, nha đầu Tử Mạch này không xứng với Dạ Vương điện hạ, nên trẫm tình nguyện dùng mười thành trì làm của hồi môn, không biết ý Đông Lăng hoàng thế nào?”

Câu này vừa dứt, Tô Cẩm Bình kinh ngạc vô cùng! Mười thành trì, vì hôn sự của Quân Tử Mạch, Quân Lâm Uyên lại cam tâm bỏ đi mười thành trì?!!! Nàng cứ nghĩ rằng đến mẫu thân của mình mà mỹ nhân rắn rết còn có thái độ kia, thì chắc chẳng có ai được hắn yêu thương, đối xử thật lòng cả. Nhưng không ngờ đối với vị muội muội Quân Tử Mạch này, hắn lại yêu thương thật lòng!!!

Sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng dịu đi, Quân Lâm Uyên nói như vậy tức là muốn dùng mười thành trì đổi lấy vị trí Dạ Vương phi của Đông Lăng! Không phải Bắc Minh hắn chọn lựa thân vương của Đông Lăng, mà là Bắc Minh hắn dùng mười thành trì mong được gả tới. Vì sao Quân Lâm Uyên sẵn sàng từ bỏ như vậy cũng không quan trọng, mà quan trọng là, giao dịch này tính thế nào cũng có lời!!! Nhưng, hiển nhiên Dạ không muốn, hắn ta đã làm tổn thương một Tiểu Cửu rồi, chẳng lẽ còn tiếp tục hy sinh hôn nhân của Dạ vì lợi ích của Hoàng gia sao?!

Hoàng Phủ Dạ vốn còn mang tia hy vọng trên mặt, định phản bác, nhưng sau khi câu nói của Quân Lâm Uyên vang lên, hắn ta lập tức ngậm miệng. Người của Hoàng gia, từ xưa tới nay vốn không có hôn nhân đơn thuần, hôn sự của hắn ta đã sớm có giác ngộ phải hy sinh vì lợi ích chính trị rồi. Nghĩ vậy, hắn ta không hề phát ra một lời nào cả, đôi mắt hoa đào quyến rũ nheo lại, phe phẩy quạt như không để ý, giấu đi sự đau đớn trong lòng.

Quân Tử Mạch gào lên không dám tin: “Hoàng huynh, huynh nói gì vậy? Vì sao huynh muốn gả Tử Mạch đến Đông Lăng? Huynh không muốn nhìn thấy muội nữa sao?”

Quân Lâm Uyên quay sang nhìn nàng ấy, khẽ nhíu mày: “Vừa rồi khi nhắc đến Dạ Vương, muội kêu to như vậy, chẳng lẽ không phải vì… Hoàng huynh lo hôn sự cho muội, sao muội lại không vui?”

Quân Tử Mạch lườm hắn một cái không chút nể nang: “Hoàng huynh, huynh nghĩ đi đâu vậy? Chẳng qua thần muội chỉ cảm thán chút thôi mà. Diện mạo của Dạ Vương điện hạ còn đẹp hơn cả bản Công chúa, ngày nào cũng nhìn mặt hắn, bản Công chúa còn không tự chọc tức mình đến chết đi sao?”

“Ha ha ha… nếu đã vậy thì Bắc Minh Hoàng không nên ép nàng!” Hoàng Phủ Dạ lập tức cười tiếp lời, trong lòng rất thoải mái.

Quân Lâm Uyên cũng khẽ cười: “Nếu là trẫm hiểu lầm, thì việc này coi như cho qua đi!” Hắn hoàn toàn không có vẻ như ‘lời vua đã nói không thể đổi ý’, xem ra, hắn thật sự vô cùng sủng ái yêu thương vị muội muội này.

Tô Cẩm Bình cũng không kìm được khẽ nhoẻn miệng cười, tính cách cô Công chúa này đúng là rất thẳng thắn!

Nụ cười của nàng cũng thu hút sự chú ý của Quân Tử Mạch sang, kỳ lạ thật, xưa nay Hoàng huynh chưa từng cho phép phụ nữ bước vào thư phòng huynh ấy, ngay cả mình mà một năm cũng chẳng vào được mấy lần, sao cô gái này lại được vào? “Cô là phi tử của Hoàng huynh à?”

“Hả?” Câu hỏi của nàng ấy khiến Tô Cẩm Bình ngẩn người một chút rồi lập tức lắc đầu, “Không phải!” Đùa đấy à, phi tử của Quân Lâm Uyên?! Muốn ép người ta tự sát sao?!!!

Quân Tử Mạch che miệng cười, bước tới cầm tay Tô Cẩm Bình nói: “Hoàng huynh, cho muội mượn phi tử của huynh một lát được không?”

Khóe miệng Tô Cẩm Bình giật giật, nha đầu này nghe không hiểu tiếng người à?! Có điều, một tia sáng chợt lướt qua đôi mắt phượng, Quân Lâm Uyên sủng ái nàng ấy như vậy, nếu mình có thể giữ quan hệ tốt với nàng ấy, thì có thể nàng ấy sẽ thành bùa bảo mệnh của mình ở Bắc Minh rồi!

Quân Lâm Uyên nhíu mày, hiển nhiên cũng cực kỳ phản cảm với suy luận ‘Tô Cẩm Bình là phi tử của mình’, liếc nhìn nàng một cái nói: “Nàng không phải là phi tử của trẫm, muốn nói chuyện với nàng thì cứ đi đi!”

“Tạ ơn Hoàng huynh!” Nói xong, Quân Tử Mạch bước tới cầm tay Tô Cẩm Bình chạy ra ngoài…

Chọn tập
Bình luận
× sticky