“Anh Hải, tối hôm qua em đã làm phiền anh rồi. Là anh đưa em về nhà ạ?” Quách Thanh Tú hỏi.
Ở đầu bên kia Tăng Thanh Hải chần chừ một lát.
Ban đầu anh ta định đưa Quách Thanh Tú tới bệnh viện để tỉnh rượu, kết quả đi được nửa đường thì gặp phải Lâm Việt Thịnh, bị hắn lái xe chặn đầu lại.
Sau đó ở ngay trước mặt anh, hắn cưỡng ép bế Quách Thanh Tú đi, còn đấm anh một cái, cảnh cáo anh rằng đừng có ý định gì với Quách Thanh Tú.
“Ha ha, không sao đâu, không phải để ý làm gì, chuyện nhỏ mà thôi. Anh định đưa em đi bệnh viện, nhưng sau đó lại gặp phải Lâm Việt Thịnh…”
“Anh ấy không làm khó anh chứ?”
“Ha ha, Thanh Tú, hẳn là em biết rõ anh ta là loại người như nào chứ. Anh không sao đâu, anh muốn hỏi xem hiện tại em sao rồi?”
“Em, em không sao. Anh Hải, có phải anh ấy đánh anh rồi không? Anh bị thương à?” Quách Thanh Tú dò hỏi.
Tăng Thanh Hải bị thương vì cô lần này tới lần khác, làm cô rất áy náy.
Tăng Thanh Hải chần chừ một chút rồi mới cười nói đẩy bất đắc dĩ: “Anh không sao đâu, thật đấy.”
“Bây giờ anh đang ở đâu? Em qua đó tìm anh.”
Tối hôm qua Tăng Thanh Hải đã trả tiền giúp cô nên Quách Thanh Tú cảm thấy rất băn khoăn, bởi cô không muốn nợ nần anh ta.
Thứ nhất là cô muốn xem anh bị thương như nào, thứ hai là cô muốn trả số tiền mà anh đã trả hộ hôm qua.
“Anh đang ở trong viện…”
Tăng Thanh Hải khe khẽ báo tên bệnh viện.
Những tiếng bước chân vang lên, Quách Thanh Tú vội vàng cúp điện thoại. Cô ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Việt Thịnh đang bưng một cốc nước trái cây khá to bước vào phòng.
Lâm Việt Thịnh nhìn điện thoại trong tay Quách Thanh Tú với ánh mắt nghi ngờ: “Ai gọi thế?”
“À, là nhân viên của công ty, bọn họ quan tâm em thôi…”
Quách Thanh Tú đứng dậy, nhận lấy cốc nước trái cây do Lâm Việt Thịnh đưa tới, rồi uống một hơi hết sạch.
“Em định đi công ty xem sao…”
“Không có em công ty cũng không phá sản được đâu, em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho anh!”
Lâm Việt Thịnh khẽ nói. Hắn tiếp nhận công ty Thanh Tú Bút Màu này ban đầu là để cho cô chơi.
Nào ngờ cô lại vực dậy một công ty đang bên bờ vực phá sản, quản lý nó một cách ra trò, khiến công ty dần đi vào quỹ đạo.
Lâm Việt Thịnh không thể không thừa nhận rằng cô gái của anh rất biết kinh doanh.
Quách Thanh Tú rửa mặt trong phòng vệ sinh xong, bắt đầu thay quần áo. Lâm Việt Thịnh đè cô lên tường.
Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi cô, tham lam mút lấy mùi kem đánh răng hoa nhài mát mẻ trong miệng cô.
Còn cả mùi vị mát lạnh và sảng khoái nữa.
“Nghe đây, vợ của anh, Lâm Việt Thịnh này không thiếu mấy đồng bạc lẻ ấy, nên em không phải đi đâu! Hôm nay cứ ở nhà nghỉ ngơi đi…”
Quách Thanh Tú đẩy Lâm Việt Thịnh ra, tiếp tục mặc bộ quần áo lên người: “Không được, em nhất định phải đi. Hôm nay có một đơn hàng rất quan trọng, em muốn đích thân theo dõi. Cùng lắm thì em về sớm là được mà, anh nhỉ?”
Lâm Việt Thịnh im lặng nhìn cô với đôi mắt sâu lắng.
Quách Thanh Tú nhanh chóng ăn mặc chải chuốt xong, cô xách túi lập tức đi ra ngoài.
Cô quay đầu nhìn hắn một cái: “Hôm nay anh không đi công ty à?”
Lâm Việt Thịnh bước nhanh đi theo: “Tối mới đi, để anh đưa em đi công ty!”
“Không cần, không cần, tổng giám đốc à, sao em lại chiếm dụng thời gian quý giá của anh mà không biết ngượng chứ. Em tự lái xe đi thôi.”
Chiếc xe Ferrari Phantom màu đỏ mà Lâm Việt Thịnh đưa cho Quách Thanh Tú là để tiện cho cô lái đi làm.
Ban đầu còn có hai vệ sĩ đi theo, nhưng từ sau lần đánh cướp thất bại kia, Quách Thanh Tú dần trầm tĩnh lại, nên không cho vệ sĩ đi theo nữa. Dù sao quãng đường từ công ty về nhà cũng không xa lắm.
Lâm Việt Thịnh đứng bên cửa sổ, nhìn theo qua lớp kính thủy tinh.
Bóng dáng màu trắng của Quách Thanh Tú chui vào trong chiếc xe màu đỏ, sau đó lái xe đi.
Cô đi rất vội, thậm chí quên cả việc chào tạm biệt hắn.
Hôm nay Quách Thanh Tú đúng là có một đơn đặt hàng lớn, nhưng cô cần phải đi gặp Tăng Thanh Hải trước để nói rõ chuyện tối hôm qua.
Xe nhanh chóng lướt qua đường phố, lái vào bệnh viện nơi Tăng Thanh Hải đang nằm.
Lúc này, một chiếc xe Rolls Royce màu đen vẫn chầm chậm bám theo sau đuôi xe cô.
Mãi cho tới khi thấy cô xuống xe, đi tới cổng bệnh viện.
Đôi mắt Lâm Việt Thịnh bùng lên ngọn lửa giận giữ, dường như sẽ đốt tấm kính trước xe thành hai lỗ thủng bất cứ lúc nào.
Hắn nặng nề đấm lên tay lái.
Con nhỏ chết tiệt, cô lại vội vã đi gặp tên khốn đó ư!!
Quách Thanh Tú vọt vào phòng bệnh, thấy Tăng Thanh Hải đang nằm trên giường, đầu quấn băng gạc, xem ra anh ta bị thương không nhẹ.
“Anh Hải, anh có đau không?” Đôi mắt Quách Thanh Tú tràn ngập sự lo lắng thật lòng.
Quách Thanh Tú mặc một chiếc váy ôm dáng dài ngang gối màu trắng với một chiếc áo sơ mi màu đen, khoác thêm áo vest màu trắng đơn giản. Mái tóc dài của cô được buộc lên một cách thanh nhã, rồi để lệch sang một bên.
Toàn thân cô toát lên vẻ thục nữ, nhưng khuôn mặt ngọt ngào của cô trông vẫn khá ngây thơ, bởi cô vẫn còn nhỏ như vậy nên dù có ăn mặc để trông trưởng thành hơn thì cũng vẫn là một cô bé mà thôi.
Tăng Thanh Hải kinh ngạc nhìn cô, dường như cô vẫn là cô gái bé nhỏ như năm xưa.
Anh bỗng giơ tay ra định cầm lấy tay cô.
Tiếc là lúc vừa đụng vào thì Quách Thanh Tú đã mẫn cảm rụt tay lại.
Cô bối rối lấy tiền mặt ra khỏi túi rồi đặt lên bên giường Tăng Thanh Hải: “Anh Hải, xin lỗi vì tối hôm qua đã để anh thanh toán giúp, bây giờ em trả lại cho anh, anh đừng từ chối.”
Tăng Thanh Hải gượng cười trông có vẻ khổ sở: “Thanh Tú, chúng ta phải đến bước đường như thế này sao?”
“Đúng rồi, nếu em đã đến, anh muốn nói cho em một chuyện…”
“Chuyện gì ạ?” Quách Thanh Tú hỏi.
Tăng Thanh Hải nhìn xấp tiền trên giường, vẻ mặt hiện rõ vẻ không thoải mái, đến bây giờ ngay cả tiền của anh mà cô cũng phải phân chia rành mạch như vậy.
“Về chuyện này, mong em hãy tha thứ cho anh. Lần trước khi em qua đêm ở nhà anh, anh nhặt được một sợi tóc rụng của em, sau đó anh lấy cả tóc của anh nữa rồi mang chúng tới bệnh viện xét nghiệm.”
Quách Thanh Tú nghiêm túc nhìn Tăng Thanh Hải, hô hấp dần trở nên dồn dập. Thực ra cô đã đoán được kết quả từ trước, nhưng lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
“Em đừng căng thẳng…” Tăng Thanh Hải liếm đôi môi khô nứt của mình, thấy Quách Thanh Tú sốt ruột như vậy, anh khẽ cười một tiếng.
“Đã có kết quả xét nghiệm rồi. Anh và em không hề có bất cứ mối liên hệ máu mủ nào cả. Nói cách khác, ba của anh không phải là ba của em, Quách Hoàng Tùng mới là cha ruột của em.”
Quách Thanh Tú thở phào một hơi: “Vậy thì sao ạ? Ông ta hoàn toàn không có bất cứ trách nhiệm của người cha nào, em sẽ không tha thứ cho ông ta.”
“Ha ha, Thanh Tú ạ, thật ra ba của em cũng có nỗi khổ riêng. Ông ấy làm như vậy hoàn toàn là vì Lâm Việt Thịnh.” Tăng Thanh Hải nói với vẻ rất nghiêm túc.
Quách Thanh Tú khẽ nhướn mày: “Là sao ạ?”
“Thanh Tú, em không phải căng thẳng đâu. Hiện giờ anh nói với em những điều này không phải là để ép em lựa chọn điều mà em không muốn. Ý của anh là anh sắp kết hôn với Lý Vi Vi rồi. Anh sẽ có trách nhiệm với cô ấy, nên em đừng nghĩ rằng anh định…”
Quách Thanh Tú giật mình, lắc đầu liên tục: “Anh Hải, em biết anh tốt với em. Mặc kệ anh có phải anh trai ruột của em hay không, em vẫn luôn coi anh là người bạn tốt nhất, là người bạn cả đời cả kiếp.”
Nghe vậy Tăng Thanh Hải mới gật đầu trông có vẻ thoải mái hơn đôi chút.
Quách Thanh Tú hỏi tiếp: “Anh vừa nói đó là ý của Lâm Việt Thịnh, thế nghĩa là thế nào ạ?”
Tăng Thanh Hải im lặng, một lúc lâu sau anh mới cười nói: “Anh hứa với anh ta là không kể chuyện này cho em.”
Khuôn mặt nhỏ của Quách Thanh Tú toát lên vẻ mất mát, ngực như bị thứ gì đó chẹn lại khiến cô không thể thở nổi: “Anh Hải, anh lại hợp lực với Lâm Việt Thịnh lừa em? Rốt cuộc thì anh, các anh đã làm chuyện gì có lỗi với em?”
“Thế nhưng anh mà nói ra, có lẽ sẽ làm ảnh hưởng tới tình cảm của em và anh ta…”
Thái độ chần chừ của Tăng Thanh Hải khiến Quách Thanh Tú cảm thấy rất căng thẳng, cô mơ hồ dự cảm được một bóng ma đáng sợ đang phủ xuống đầu mình.
“Anh Hải, anh hãy nói cho em biết đi. Nếu anh thật sự muốn tốt cho em thì không nên cùng Lâm Việt Thịnh lừa em.”
Quách Thanh Tú rất kích động, cô nắm chặt quần áo của Tăng Thanh Hải, bức thiết đòi đáp án.
Lâm Việt Thịnh ngồi trong xe, khuôn mặt sa sầm như sương lạnh. Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Lâm Việt Thịnh nhìn đồng hồ với vẻ không chút kiên nhẫn. Đã nửa tiếng đồng hồ rồi, vậy mà Quách Thanh Tú còn chưa đi ra, mẹ nó, rốt cuộc cô ta đang làm cái gì vậy, cho dù là làm tình thì cũng phải được mấy hiệp rồi ấy chứ!
Lâm Việt Thịnh mở cửa xe, bực dọc bước ra.
Hai người gặp nhau ngay trước cổng bệnh viện, mặt đối mặt.
Sắc mặt Lâm Việt Thịnh khó coi vô cùng. Đồng thời sắc mặt Quách Thanh Tú cũng chẳng tốt hơn là bao.
“Giỏi lắm, cô đi làm ở bệnh viện này từ khi nào vậy? Đổi nghề mà cũng không nói với tôi một tiếng nhỉ!” Lâm Việt Thịnh chế nhạo.
Quách Thanh Tú lạnh lùng liếc Lâm Việt Thịnh một cái: “Anh theo dõi tôi à?”
Lời của hai người đều chất chứa đầy mùi thuốc súng.
Lâm Việt Thịnh nói với giọng mỉa mai: “Đúng vậy, nếu không theo dõi thì sao tôi biết được cô đang cung cấp dịch vụ đặc biệt cho ai chứ?”
“Lâm Việt Thịnh…” Quách Thanh Tú tức giận tăng âm lượng lên. Khi thấy người xung quanh đều quay sang nhìn, cô quay người đi thẳng ra ngoài.
Lâm Việt Thịnh đi theo phía sau, giơ tay định bắt lấy cánh tay cô. Nào ngờ Quách Thanh Tú đột nhiên tăng tốc, lao ra ngoài như bay.
“Quách Thanh Tú, mẹ nó chứ cô lại định chơi trò gì vậy? Cô chạy cái gì mà chạy?”
Quách Thanh Tú không thèm lên tiếng, cô Trươngi thẳng vào trong xe, sau đó lái đi.
Lâm Việt Thịnh đuổi theo sau xe ra tận đường, thấy không kịp hắn lại vội vàng chạy về xe mình, rồi đuổi theo với tốc độ cao nhất.
“… Trò khôi hài này chính là giao dịch giữa Lâm Việt Thịnh và ba của em. Hắn tặng Á Hân cho ba em, mà ba em thì phụ trách rải tin đồn để phá hỏng cuộc hôn nhân của chúng ta. Như vậy em mới có cơ hội hòa hảo với Lâm Việt Thịnh. Anh cũng mới biết chuyện này thôi…” Lời của Tăng Thanh Hải như đâm vào trong tai Quách Thanh Tú.
Lừa đảo, rặt một lũ lừa đảo. Một người là người cha ruột mà cô sùng bái từ nhỏ tới lớn, còn người kia là cha ruột của đứa bé trong bụng cô. Hai người đều là những người mà cô tin tương nhất, và cũng yêu thương nhất, nhưng họ lại hùa nhau lừa cô.
Bọn họ cho rằng cô ngu lắm sao?
Quách Thanh Tú cực kỳ tức giận, cô lái xe lung tung không mục đích, bên tai vang lên những âm thanh loa còi lộn xộn.
Trên đời này chẳng lẽ không còn ai đáng tin nữa hay sao?
Lâm Việt Thịnh đuổi sát theo sau xe của Quách Thanh Tú, thi thoảng hắn lại thò đầu ra khỏi cửa xe, hô to.
Cô gái này, tay lái yếu mà còn dám phóng nhanh như vậy trên đường phố.
Trước mặt là dòng xe đang ùa tới, may sao vòng qua được không suýt thì gây tai nạn. Hắn kêu to: “Dừng lại, Quách Thanh Tú, em điên rồi, mau dừng xe…”
Đằng xa là một đường sắt cắt ngang đường cái. Lúc này lan can đã được thả xuống, tàu hỏa đang ào ào đi qua.
Quách Thanh Tú lại như không nhìn thấy cảnh ấy, cô vẫn phóng với tốc độ cao nhất, lao thẳng tới chiếc tàu hỏa kia.
Đầu óc Lâm Việt Thịnh chợt trống rỗng.