Thấy Quách Thanh Tú chủ động chịu thua, Lâm Việt Thịnh cảm thấy rất vui vẻ. Hắn ôm Quách Thanh Tú đặt lên đùi mình: “Anh không mong em lại gặp phải chuyện gì nữa. Hiểu chưa?”
Quách Thanh Tú nghịch caravat của Lâm Việt Thịnh: “Ha ha, anh nghĩ nhiều quá rồi đấy. Anh cảm thấy anh Hải sẽ làm tổn thương em à? Lâm Việt Thịnh, anh hẹp hòi ghê. Trước kia đúng là anh Hải có thích em thật, nhưng bây giờ anh ấy đã kết hôn rồi mà, có lẽ cũng sắp có con luôn rồi. Sao anh ấy còn nhớ em nữa chứ?”
Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Việt Thịnh vẫn đen sì, ở nơi mà Quách Thanh Túkhông phát hiện, đôi mắt đen sâu thẳm dần trở nên âm u đen tối.
Quách Thanh Tú không chú ý tới sắc mặt của Lâm Việt Thịnh mà vẫn lải nhải.
“Anh có thể hỏi thăm tin bác Tăng giúp em được không? Anh quen biết nhiều người ở thành phố S, có nhiều mối quan hệ, giúp em một chút đi…”
Quách Thanh Tú nói xong, thấy Lâm Việt Thịnh không có phản ứng gì cả. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Lâm Việt Thịnh đang ngẩn người.
Cô vỗ nhẹ lên mặt hắn: “Ê, Lâm Việt Thịnh, rốt cuộc anh có nghe thấy em nói gì không vậy?”
Lâm Việt Thịnh chậm rãi cúi đầu, đặt Quách Thanh Tú trên sofa.
Dường như nghĩ tới điều gì đó, hắn đứng dậy.
“Anh có việc phải đi ra ngoài một chuyến, sẽ về muộn. Em ở nhà ăn cơm trước đi nhé.”
“Ê…”
Quách Thanh Tú đuổi theo, Lâm Việt Thịnh đã đi ra ngoài.
Sau lưng hắn, Lê Hùng Việt bám sát theo sau.
Sau khi Lâm Việt Thịnh rời đi, Quách Thanh Tú cũng không rảnh rỗi. Cô lấy sổ điện thoại của mình ra, bắt đầu gọi điện thoại cho từng người để hỏi. Sau đó lại lên mạng viết bài, xem thử có ai biết tung tích của bác Tăng không.
Cô hy vọng mình có thể cố gắng hết sức giúp đỡ Tăng Thanh Hải. Dù sao thì anh ấy cũng từng đối xử với cô rất tốt.
Nhưng vẫn không tìm được tung tích của bác Tăng. Mỗi ngày, Quách Thanh Tú sẽ rút ra một chút thời gian để gọi điện cho Tăng Thanh Hải, hy vọng có thể an ủi anh.
Bé cưng sắp được bảy tháng, bắt đầu trở nên hoạt bát ở trong bụng Quách Thanh Tú.
Chiều hôm nay, Quách Thanh Tú bỗng nhận được một tin nhắn. Tin nhắn được gửi tới từ số điện thoại của Tăng Thanh Hải.
Bên trên chỉ có mấy chữ.
“Cứu anh với! Cẩn thận Lâm Việt Thịnh…”
Quách Thanh Tú nhớ tới mấy ngày nay thấy Lâm Việt Thịnh về muộn, cùng với vết máu trên người hắn, trong lòng cô nảy sinh dự cảm chẳng lành.
Chẳng lẽ đã Lâm Việt Thịnh ra tay với Tăng Thanh Hải rồi? Nếu thật sự là hắn ra tay thì chẳng trách cả thành phố S đều không tìm thấy tung tích của bác Tăng.
Quách Thanh Tú đang hốt hoảng, bỗng có tiếng bước chân trầm ổn vang lên từ bên ngoài. Quách Thanh Tú vội xóa tin nhắn đi.
Lâm Việt Thịnh xuất hiện ở cửa phòng.
“Anh về rồi!”
Quách Thanh Tú mỉm cười nghênh đón. Lâm Việt Thịnh thoáng khựng lại, duỗi tay sờ lên mặt Quách Thanh Tú, khẽ nhéo má cô.
“Hôm nay có sinh bệnh không?”
“Không có đâu, em khỏe lắm! Anh đừng lo.” Quách Thanh Tú cười giả tạo.
Biểu cảm của Lâm Việt Thịnh thoạt nhìn không khác bình thường là mấy.
“Ừm… Lâm Việt Thịnh, gần đây anh đang bận gì vậy?”
“Việc trong công ty…”
“À, anh có thấy bác Tăng đâu không?”
Lâm Việt Thịnh híp mắt, nhìn Quách Thanh Tú: “Em muốn nói gì?”
“Không có gì đâu. Lần trước không phải em đã nói rồi sao, anh có vẻ quen thuộc thành phố S, nếu chịu giúp đỡ thì chắc chắn anh sẽ tìm được bác Tăng.”
Ánh mắt Lâm Việt Thịnh rõ ràng là bất mãn: “Anh vẫn đang giúp em tìm ông ta mà.”
Lâm Việt Thịnh nhẹ nhàng đẩy Quách Thanh Tú ra: “Em nghỉ ngơi cho khỏe đi. Anh muốn đi công ty một chuyến.”
Quách Thanh Tú ngơ ngác đứng tại chỗ. Cô muốn kéo hắn lại, sau đó hỏi rõ ràng. Tiếc rằng cô không đủ dũng khí để làm điều đó.
Cô biết, hắn đã hy sinh rất nhiều vì cô.
Cô biết, nếu thật sự là hắn ra tay với anh Hải thì cô sợ mình không biết phải đối mặt với hắn như thế nào nữa.
“Lâm Việt Thịnh…”
Quách Thanh Tú khẽ gọi một tiếng. Lâm Việt Thịnh đứng ở cửa phòng không nhúc nhích. Nghe thấy tiếng Quách Thanh Tú gọi, hắn cũng không xoay người lại.
“Lâm Việt Thịnh, nếu có một ngày anh Hải chọc giận anh thì mong rằng anh có thể nể mặt em mà tha cho anh ấy một lần. Bởi vì… Anh ấy đã từng cứu mạng em.”
“Ừ!” Lâm Việt Thịnh đáp lại thản nhiên, bước đi không quay đầu lại.
Lâm Việt Thịnh vừa đi không lâu, di động của Quách Thanh Túreo lên.
Quách Thanh Tú lấy ra nhìn. Là một số điện thoại xa lạ. Cô do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nghe máy.
“A lô, Quách Thanh Tú đúng không? Tôi là Lý Vi Vi…” Giọng của Lý Vi Vi nghe trong điện thoại có vẻ rất sốt ruột.
“Vâng, tôi là Quách Thanh Tú đây. Xin hỏi cô có việc gì?”
Trong ấn tượng của cô, Lý Vi Vi chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho cô.
“Quách Thanh Tú, rất xin lỗi vì đã quấy rầy cô. Nhưng vấn đề này, tôi thật sự không nghĩ ra còn ai có thể giúp tôi được nữa.”
Lý Vi Vi khóc. Quách Thanh Tú hơi nhíu mày. Ba của Lý Vi Vi đã có quan chức ở thủ đô, còn có vấn đề gì mà cô ta không thể giải quyết được chứ?
“Cô nói đi. Tôi đang nghe đây!”
“Không thấy Hải đâu cả. Anh ấy đã mất tích 2 ngày rồi. Tôi đã gọi cảnh sát, nhưng bọn cảnh sát vô dụng đó hoàn toàn không điều tra ra tin tức gì cả. Tôi cứ cảm thấy có người muốn hại anh Hải. Đầu tiên là ba của anh ấy, bây giờ đến lượt anh ấy. Cô có thể giúp tôi được không?”
“Tôi… Tôi giúp cô bằng cách nào?” Quách Thanh Tú cũng rất sốt ruột.
“Tôi đang ở ngoài cửa nhà cô đây. Tôi cảm thấy rất có thể là Lâm Việt Thịnh đã bắt cóc Hải. Cô đừng kích động, tôi chỉ muốn theo dõi Lâm Việt Thịnh cùng với cô thôi. Nếu thật sự là hắn ta thì có cô bên cạnh, tôi không cần phải sợ gì hết. Nếu không phải là hắn ta thì có cô ở đây, hắn cũng sẽ không làm gì tôi cả.”
Lời van xin của Lý Vi Vi khiến Quách Thanh Tú thoáng kích động. Mọi chuyện đang xảy ra theo chiều hướng mà cô không mong muốn.
Quách Thanh Tú đội mũ, khoác áo gió, đi ra từ cửa.
Một lúc lâu sau mới thấy Lý Vi Vi lái xe tới đây.
“Lên xe đi!” Lý Vi Vi đeo kính mát màu đỏ, che kín nửa khuôn mặt.
Quách Thanh Tú ngồi lên xe. Lý Vi Vi lấy kính xuống, đôi mắt khóc tới mức sưng đỏ.
Lúc này, không thể tìm thấy sự kiêu ngạo trước kia trên người cô ta nữa.
Không được tình yêu bồi bổ, cô ta thậm chí hơi tiều tụy. Tuy rằng cũng ăn mặc thời trang, nhưng rõ ràng là trông không có tinh thần gì cả.
“Tại sao cô lại nghi ngờ Lâm Việt Thịnh?”
Vẻ mặt Lý Vi Vi buồn bã: “Xem ra có rất nhiều chuyện mà cô không biết. Lâm Việt Thịnh vẫn đang thôn tính tập đoàn Tăng Thị. Khoảng thời gian này Hải cũng đang sống trong nước sôi lửa bỏng. Cao tầng công ty liên tục xảy ra sự cố. Lúc trước, tôi đến công ty tìm Hải, vừa lúc thấy Lâm Việt Thịnh đích thân tới đó. Khi đó không biết hắn và Hải lại cãi nhau vì chuyện gì. Lâm Việt Thịnh đã đánh Hải. Có nhiều bảo vệ như vậy, nhưng không ai dám ra tay. Họ đều sợ Lâm Việt Thịnh…”
Lý Vi Vi vừa nói vừa khóc. Trái tim Quách Thanh Tú bắt đầu chùng xuống.
Chẳng lẽ vết máu hôm đó là của Tăng Thanh Hải sao?
Cô không thể tin được rằng Lâm Việt Thịnh lại sa đọa tới mức đó.
“Rồi, tôi tin Lâm Việt Thịnh đúng là hơi bị bạo lực. Nhưng anh ấy cũng không phải là kẻ ngốc. Tại sao hắn lại đối xử với anh Hải như vậy?” Quách Thanh Túkhó hiểu.
Lý Vi Vi lắc đầu: “Tôi không biết nữa. Chắc tại Lâm Việt Thịnh là kẻ thù dai. Hắn cảm thấy Hải từng thích cô nên vẫn không chịu tha cho anh ấy.”
“Đây không phải là lý do…” Quách Thanh Tú thở dài một tiếng: “Cô biết anh ấy đi đâu không?”
Lý Vi Vi gật đầu: “Tôi thấy hắn đi ra ngoài từ con đường này. Chắc là đi đến vùng ngoại thành. Chúng ta cùng đi đến đó xem thử.”
“Được!” Quách Thanh Tú gật đầu. Lòng nặng trĩu khiến cô thấy khó thở.
Lý Vi Vi khởi động xe, chậm rãi đi tới.
Nhà xưởng bỏ hoang trống trải tồi tài, trong bóng đêm có vẻ cực kỳ yên tĩnh.
Lúc này, trong một căn phòng kín, Tăng Thanh Hải đang bị trói chặt hai tay hai chân.
Anh bị trói vào một cây cột, khuôn mặt ôn hòa đã mất đi thần thái ngày xưa.
Khóe miệng chảy máu, mặt cũng dính đầy vết bẩn.
Lâm Việt Thịnh không biểu cảm đứng trước mặt anh ta.
“Lòng kiên nhẫn của tao có giới hạn. Khai ra thuốc giải ở đâu, hoặc là tận mắt chứng kiến ba mày chết đi.”
Đã trải qua biết bao chuyện tình, Lâm Việt Thịnh đã trở nên bình tĩnh máu lạnh. Thế giới này không cần kẻ yếu đuối.
Tăng Thanh Hải cười lạnh nhìn hắn.
“Anh không có bản lãnh thì đừng giữ Quách Thanh Tú ở bên mình. Loại đàn ông như anh không thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy đâu.”
Sắc mặt Lâm Việt Thịnh trở nên dữ tợn. Hắn nghiêng đầu, vệ sĩ lập tức xông ra.
“Bốp bốp…”
Hai cái tát đánh thật mạnh lên mặt Tăng Thanh Hải khiến mặt anh ta sưng lên ngay tức khắc.
“Ọc!” Tăng Thanh Hải phun một ngụm máu tươi trên mặt đất.
“Ha ha… Lâm Việt Thịnh, anh chỉ có chút năng lực đó thôi sao?”
“Đừng có nói Quách Thanh Túvới mày nữa! Mày mới là kẻ không có tư cách nhắc tới cô ấy trước mặt tao nhất!”
Ánh mắt Lâm Việt Thịnh trở nên lạnh lẽo. Nếu có thể, hắn sẽ giết chết thằng cha đạo đức giả trước mắt này ngay lập tức.
“Anh dựa vào đâu mà cho rằng người hạ độc là tôi chứ?”
“Trước khi chết, Dương Hà Khuê đã nói ra tên mày. Tuy rằng tao không muốn tin vào điều đó, nhưng ngoài mày ra, tao thật sự không nghĩ ra ai sẽ làm ra chuyện này.”
“Ha ha… Lâm Việt Thịnh, xem ra anh hết cách rồi đúng không? Anh luôn mồm nói yêu Quách Thanh Tú, anh nhìn xem bây giờ anh mang đến thứ gì cho cô ấy? Mầm độc tra tấn? Còn có một đứa bé tàn tật?”
“Bốp!”
Lâm Việt Thịnh bị chọc giận, đạp một cú thật mạnh.
Tăng Thanh Hải phun ra một ngụm máu tươi, dính lên người Lâm Việt Thịnh.
“Cậu chủ…”
Lê Hùng Việt vội vàng xông vào từ bên ngoài.
“Chuyện gì?”
Lâm Việt Thịnh cầm khăn tay lau máu dính trên tây trang, bình tĩnh hỏi.
“Cô Quách đến đây. Cô ấy chặn ở cửa, nói nhất định phải đi vào…”
“Chẳng lẽ cậu không nói với cô ấy là tôi không có ở đây à?” Lâm Việt Thịnh nhăn mày lại.
“Tôi… Tôi… Cô Quách nói cô ấy tận mắt thấy cậu đi vào, hơn nữa… Cô ấy còn dẫn theo Lý Vi Vi đi vào. Cô ấy nói nếu cậu chủ không nói rõ ràng thì cô ấy sẽ không rời đi.”
Cô nàng ngốc này, lại bắt đầu gây phiền toái nữa rồi.
Lâm Việt Thịnh liếc nhìn Tăng Thanh Hải: “Cho mày chút thời gian để suy nghĩ cho kỹ. Tốt nhất là sau khi tao trở về thì cho tao một câu trả lời rõ ràng. Nếu không, tập đoàn Tăng Thị của mày sẽ đổi sang họ Lâm.”
Ánh mắt Tăng Thanh Hải có một chút đắc ý, lạnh lẽo lại tàn khốc.
Lâm Việt Thịnh, cuộc chiến này, anh thua chắc rồi.