Quách Thanh Tú đi làm về liền nghe thấy tiếng rên rỉ nóng bỏng trên sô pha phòng khách.
Nhìn qua liền thấy bóng lưng thon dài của Lâm Thanh Tùng, quần áo trên người anh ta vẫn chỉnh tề, còn cô gái bên dưới đã cởi gần hết đang rên rỉ không ngừng.
Nghe thấy tiếng bước chân của Quách Thanh Tú, Lâm Thanh Tùng quay đầu lại, làm chuyện đó bị người ta bắt gặp, anh ta không những không thấy xấu hổ còn cười nói: “Người đẹp à, có muốn chơi chung không!”
Quách Thanh Tú bó tay cười khổ, cô xách túi chạy thẳng lên lầu, dường như người bị bắt quả tang là cô mà không phải anh ta.
Lâm Việt Thịnh về nhà liền quăng cô gái kia ra ngoài.
Lâm Thanh Tùng chưa thỏa mãn nhu cầu liền phản đối: “Này, sao chú lại đuổi bạn gái anh đi.”
Sắc mặt Lâm Việt Thịnh tối sầm lại, “Nghe này, Lâm Thanh Tùng, anh muốn làm loạn cũng được, đi khỏi nhà tôi rồi anh muốn làm gì thì làm, lần sau nếu dám đem mấy cô gái vớ vẩn thế này về nhà tôi thì anh cũng dọn đi cho tôi.”
Lâm Thanh Tùng giảo hoạt cãi lại: “Này, chú đừng nói khó nghe thế được không, cô gái vớ vẩn nào ở đây, đây là bạn gái của anh đó, sao chú có thể cấm anh yêu đương chứ?”
“Yêu đương? Cái con khỉ, bạn gái anh mỗi ngày đều phẫu thuật thẩm mỹ à, ngày nào cũng là một gương mặt khác, chưa nói vụ thân hình cũng khác nữa.”
Quách Thanh Tú đứng trên đầu cầu thang nhìn hai anh em cãi nhau.
Tuy Lâm Thanh Tùng là anh nhưng xem ra không có hình tượng của một người anh, lúc nào cũng chơi bời trác táng, nói chuyện với Lâm Việt Thịnh rất mềm mỏng, cảm giác như đang sợ Lâm Việt Thịnh.
Còn Lâm Việt Thịnh thì rất cứng rắn, dường như Lâm Việt Thịnh không thích người anh trai này.
Cãi nhau một hồi, Lâm Việt Thịnh đột nhiên kéo Lâm Thanh Tùng vào phòng.
Quách Thanh Tú ngẩn người ra một lúc, cô đang suy nghĩ có nên đi nghe lén không.
Lâm Thanh Tùng ôm đầu trừng mắt nhìn Lâm Việt Thịnh: “Anh khó khăn lắm mới được về nước một chuyến, sao chú không cho anh chơi đã, hihi, bớt nói cái giọng đó với anh trai đi, chú chơi gái cũng chẳng ít hơn anh đâu, đúng không?”
“Bớt nói nhảm đi, trước đây thì có nhưng từ giờ tôi sẽ không như vậy nữa.”
Lâm Thanh Tùng nhìn Lâm Việt Thịnh chằm chằm như kiểu vừa nghe thấy chuyện không thể tin được.
“Đừng nói là tu rồi chứ? Không thể nào? Chú cũng biết nhà họ Lâm chúng ta không có quy định mà….”
“Được rồi, tôi nghiêm túc với Quách Thanh Tú.”
Cuối cùng Lâm Việt Thịnh cũng nói thật, sao hắn có thể không biết Lâm Thanh Tùng cố ý diễn trò này là để khảo nghiệm hắn.
“Hihi, xem ra chú cũng biết mục đích anh về lần này là gì?”
Lâm Việt Thịnh tức giận nhìn anh ta: “Anh không được nói lung tung.”
Lâm Thanh Tùng nhún vai: “Rõ ràng chú biết cô ta là người nhà họ Quách, chú còn muốn bảo vệ cô ta, chú có biết hậu quả khi bố nổi giận không?”
Sắc mặt Lâm Việt Thịnh trở nên khó coi, “Chuyện này không liên quan tới anh, phía bố tôi sẽ tự đi nói chuyện, anh đừng làm loạn là được rồi.”
Quách Thanh Tú đứng bên cửa nghe lén, vừa nghe tới đây thì dì Nguyễn đi qua
Cô chột dạ làm bộ cũng vừa đi qua, sau đó đi vào bếp, trái tim cô nhảy lên không dứt như muốn bay ra ngoài.
Căn phòng này đều có cách âm, nếu không phải cửa để hé thì cô cũng không nghe được.
Nhưng điều vừa nghe được khiến lòng cô rối loạn
Nhất là người nhà họ Quách mà Lâm Thanh Tùng nói là chỉ cô!
Bỗng cô hiểu ra tại sao Lâm Việt Thịnh không nhắc về chuyện hôn sự của họ.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì cô là người nhà họ Quách, vì thế bố của Lâm Việt Thịnh sẽ không đồng ý cho họ kết hon
Lòng Quách Thanh Tú bỗng trở nên nặng nề, cô từng ngây thơ nghĩ rằng ân oán hai nhà Quách -Lâm đã kết thúc.
Nhưng dường như chuyện không phải như thế.
Đây là gút mắc không thể giải quyết.
Bỗng đằng sau có một cánh tay ôm lấy cô.
Hơi thở Lâm Việt Thịnh phả lên tai cô khiến cơ thể nhỏ bé của cô run lên, cô đang định giãy ra thì Lâm Việt Thịnh đã quay người cô lại.
Hắn nghi ngờ nhìn cô, “Đang nghĩ gì thế?”
Quách Thanh Tú mỉm cười, “Em đang tìm thứ gì đó lót dạ, em đói quá!”
Bây giờ sức ăn của cô rất lớn, với sự chăm sóc của Lâm Việt Thịnh, cô đã không còn gầy gộc trơ xương ra như ngày xưa.
Cô mập lên, nhưng xương nhỏ nên dù mập cũng không nhìn ra.
Trông cô vẫn ngọt ngào dễ thương như thế, khuôn mặt nhỏ trắng nõn cũng hồng hào khỏe mạnh hơn.
Lâm Việt Thịnh quay đầu gọi dì Nguyễn, “Khi nào mới tới bữa.”
“Thưa cậu ba, cơm nước đã chuẩn bị xong, tôi đang định gọi cậu hai và cậu ba xuống ăn cơm đây ạ.”
Quách Thanh Tú giờ mới nghĩ ra tại sao dì Nguyễn lại xuất hiện trước mặt cô rồi.
Cô nháy mắt với dì Nguyễn, bà hiểu ý mỉm cười, bà đã làm ở đây rất lâu rồi, bà biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.
“Ừm, mau dọn cơm đi.”
Lâm Việt Thịnh ôm eo Quách Thanh Tú đi ra phòng ăn.
Lâm Thanh Tùng là người cuối cùng tới phòng ăn, anh ta kéo ghế ra rất tự nhiên ngồi xuống.
Được rồi, có thể nói anh ta cũng là một thành viên trong gia đình.
Lâm Thanh Tùng tự rót một ly rượu, sau đó nâng ly với Quách Thanh Tú, “Người đẹp, à đúng rồi, cô tên là Quách Thanh Tú phải không!”
Sắc mắt Lâm Việt Thịnh đầy lạnh lùng, anh hoàn toàn không muốn để ý tới Lâm Thanh Tùng.
Quách Thanh Tú cảm thấy thú vị, “Đúng, thế tôi nên gọi anh là anh hai nhỉ?”
“Kệ đi, gọi anh ta là tên phóng đãng là được rồi!” Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nói.
“Đừng mà, tên tiếng trung của anh là Lâm Thanh Tùng, tên tiếng Pháp là Lucife, tên tiếng anh là….”
“Thôi đi, tên nhiều thế ai mà nhớ được!” Lâm Việt Thịnh trừng mắt nhìn anh ta.
“Haha, thôi thì tên Lâm Thanh Tùng là hay nhất rồi.”
Sự lạnh lùng của Lâm Việt Thịnh không hề phá hỏng tâm trạng của Lâm Thanh Tùng, anh ta vô cùng vui vẻ nói tiếp.
Người đàn ông này dường như là cao thủ tình trường, có lẽ anh đã ở Pháp rất lâu rồi nên tính cách đậm chất phóng khoáng và lãng mạn của phương Tây, lại thêm vẻ ngoài anh tuấn cao to, có lẽ sát gái không thua gì Lâm Việt Thịnh.
Lâm Thanh Tùng vẫn mang gái về nhà, nhưng không còn trắng trợn làm tình ngay tại phòng khách như trước, lần này anh ta đã biết điều đóng cửa trong phòng.
Quách Thanh Tú dần dần quen với sự tồn tại của Lâm Thanh Tùng.
Một nửa sân thượng biệt thự được thiết kế không có mái, Quách Thanh Tú đứng trên sân thượng phơi nắng, cô mặc một chiếc váy dễ thương màu xanh lá, chân đi đôi dép lê cùng màu.
Nhìn thấy cô đứng một mình trên sân thượng, Lâm Thanh Tùng liền bước tới.
“Hi, người đẹp, đứng phơi nắng một mình à!”
Quách Thanh Tú quay đầu lại liền thấy Lâm Thanh Tùng đang cầm một ly rượu bước tới, trên người anh ta mặc một chiếc áo thun rộng rãi màu đỏ, bên dưới mặc một chiếc váy kiểu Anh hoa hòe, trên mặt đeo một chiếc kính râm, mái tóc dài được tết thành bím hất sau lưng.
Trông anh ta rất phóng khoáng, thân hình cao lớn rất nhanh đã bước tới trước mặt Quách Thanh Tú.
Người đàn ông này vẫn tùy tính như thế, quần áo trên người cũng đậm chất phóng khoáng, màu sắc như thế mà cũng dám mặc.
Anh ta hoàn toàn khác với Lâm Việt Thịnh.
“Lâm Thanh Tùng, hôm nay không hẹn hò à?” Tâm trạng Quách Thanh Tú đang rất tốt.
Lâm Thanh Tùng lắc lắc đầu, “Dạo này đường tình của tôi không được tốt, cô có muốn hẹn hò với tôi không?”
Lâm Thanh Tùng áp sát Quách Thanh Tú, cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh ta, cô đưa tay gõ nhẹ trán anh ta.
“Bớt đi, em trai anh thấy sẽ đuổi anh đi cho coi.”
Lâm Thanh Tùng nhún vai than thở: “Thằng ba đúng là số tốt, tìm được một bạn gái xinh đẹp như thế, anh lại không tốt số như vậy.”
Khi nói câu này, giọng Lâm Thanh Tùng mang nét buồn rầu.
Giống như anh ta là một tên si tình chứ không phải một tên chơi gái suốt ngày như thế này.
Quách Thanh Tú mỉm cười: “Đừng đùa nữa, con gái thích anh có mà xếp hàng dài, chắc là anh chưa gặp được người có thể chinh phục anh thôi.”
Lâm Thanh Tùng lấy kính đen xuống, đôi mắt dài hẹp lóe lên nét cô đơn buồn khổ.
Kiểu công tử chơi gái như Lâm Thanh Tùng có lẽ sẽ không yêu ai thật lòng, cũng không bị tình yêu tổn thương.
Vì thế Quách Thanh Tú mới cho rằng vừa rồi cô nhìn nhầm.
“Haha, anh nói thật lòng đấy, thằng ba nó có thể tìm thấy chân tình đúng là tốt số, nhưng tiếc là…”
Lâm Thanh Tùng chỉ nói một nửa, sau đó anh ta im bặt không nói tiếp.
Quách Thanh Tú lập tức tiếp lời, “Đáng tiếc tìm sai người, anh ấy không nên yêu người nhà họ Quách, đúng không?”
Lâm Thanh Tùng đột nhiên nhìn Quách Thanh Tú bằng ánh mắt sắc bén, trong ánh mắt của người phụ nữ yếu mềm này lại chứa đầy quyết tâm đến thế.
Anh ta mở miệng muốn nói gì đó, lại không biết nói gì cho đúng.
Quách Thanh Tú cười, “Chúng tôi thật lòng yêu nhau, dù là ai cũng không thể ngăn cách chúng tôi.”
Lâm Thanh Tùng đột nhiên nâng ly: “Vì tình yêu, cạn ly!”
Quách Thanh Tú cũng cầm ly nước ép trong tay lên đụng ly với Lâm Thanh Tùng, “Vì tình yêu, cạn ly.”
Hia người cạn ly rồi uống hết.
“Ban đầu nghe chuyện của em, anh còn hơi nghi ngờ, một cô gái như thế nào lại khiến cho thằng ba đa tình quay đầu. quả nhiên khi thấy em anh mới hiểu ra, cô gái như em đáng để nó thật lòng yêu.
Lời nói của Lâm Thanh Tùng càng làm cho Quách Thanh Tú vững tin.
“Nhưng, tính cách thằng ba rất ngang, em phải chịu đựng một chút thì mới được.”
Lời này như lời dặn dò của anh trai với cô em gái, cô mỉm cười, xem ra đằng sau vẻ bất cần chắc chắn là một Lâm Thanh Tùng thật sự chưa ai biết.
Nhắc tới Lâm Việt Thịnh, Quách Thanh Tú lại có hứng thú, cô cười nói: “Thật sao? Em lại không cảm thấy thế, tuy tính cách không tốt lắm nhưng con người anh ấy rất tốt.”