Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 156: Anh thề rằng mình thật sự yêu em

Tác giả: Huyền Cầm
Chọn tập

Lâm Việt Thịnh đi được vài bước thì đứng lại, quay đầu liếc nhìn Quách Thanh Tú.

Quách Thanh Tú đang trông theo hắn đầy tủi thân, khuôn mặt nhỏ đã khóc như hoa lê đẫm nước, vẻ giận dỗi viết đầy trên mặt.

Lâm Việt Thịnh thở dài một hơi, lại bước nhanh trở về.

Bàn tay lớn của hắn lau nước mắt cho cô, “Quách Thanh Tú, em coi xem mình kìa, sắp làm mẹ rồi còn khóc nức nở trước mặt nhiều người như vậy, không sợ bị người ta cười sao, thật là…”

Sắp làm mẹ thì sao? Sắp làm mẹ thì không thể khóc à? Đây là cái lý lẽ cường đạo gì chứ!

“Được rồi, anh không đi, tiếp tục dạo cùng em được chưa?”

Giọng điệu Lâm Việt Thịnh mềm mỏng lại, dáng vẻ dịu dàng thuận theo của hắn rất hiếm thấy.

Quách Thanh Tú thấy sự việc tốt lên rồi cũng thôi, nhìn Lâm Việt Thịnh đồng ý đi cùng mình, cô lập tức tươi cười.

“Ai ya, cô gái này thật có phúc, chồng cô đối xử với cô tốt thật đó!”

Một bà mẹ tương lai vác cái bụng to đi mua đồ sơ sinh ở bên cạnh đang bắt đầu ca ngợi Lâm Việt Thịnh, cô ấy tưởng rằng Lâm Việt Thịnh là chồng của Quách Thanh Tú.

Quách Thanh Tú yên lặng liếc mắt nhìn Lâm Việt Thịnh, ánh mắt đen láy sâu thẳm của Lâm Việt Thịnh nhìn cô chăm chú, im lặng.

“Ha ha, chúng tôi vẫn chưa kết hôn!” Quách Thanh Tú có chút xấu hổ.

“Ồ, còn chưa tổ chức tiệc rượu à! Không sao mà, hiện giờ đều thịnh hành lên thuyền rồi mới mua phiếu đó. Tôi cũng mới cùng chồng đi đăng ký thôi. Nhưng mà, anh ấy không có quan tâm săn sóc như chồng cô, lại còn nhẫn nại cùng cô đi mua đồ cho cục cưng.”

Quách Thanh Tú quay đầu nhìn Lâm Việt Thịnh. Lâm Việt Thịnh đang đắc ý kiêu ngạo, ánh mắt kia dường như muốn nói, nhìn thấy chưa, anh là ông chồng kiểu mẫu đấy!

“Cô mang thai mấy tháng rồi?” Bà mẹ tương lai tiếp tục thân thiện gợi chuyện.

“Tôi… bốn tháng rồi!”

Quách Thanh Tú nhìn bụng của bà mẹ tương lai, chồi ra như quả bóng bay vậy, rất to rất tròn, trong lòng không khỏi có chút ghen tị, “Haha, mới có bầu, người gầy như cô ấy mà, phỏng chừng phải sáu bảy tháng mới nhìn ra được. Cô nhìn tôi này, tôi tám tháng rồi, hơn một tháng nữa là là cục cưng ra đời rồi.”

Bà mẹ càng nói cái bụng càng gắng ưỡn cao, niềm kiêu hãnh khi làm mẹ tràn đầy trong câu nói.

“To như vậy sao, thật tốt, chẳng mấy là có thể nhìn thấy cục cưng rồi!”

Quách Thanh Tú cười, đột nhiên hiếu kỳ hỏi: “Tôi có thể sờ bụng cô một chút không?”

Bà mẹ tương lai rất vui vẻ, kéo tay Quách Thanh Tú đặt trên bụng mình, “Đương nhiên, cô sờ sờ chỗ này này, cô xem, nhóc con đang đạp tôi đấy. Ai ui, bé con ngoan, chào dì đi con.”

Lòng bàn tay Quách Thanh Tú chạm đến cái bụng, quả nhiên cảm giác được trên bụng có động tĩnh nho nhỏ.

Trong lòng cô trào dâng một loại cảm giác kỳ lạ, cô quay đầu lại nhìn Lâm Việt Thịnh, “Lâm Việt Thịnh, bé con động đậy anh này, hay anh sờ thử xem…”

Lâm Việt Thịnh chảy mồ hôi ròng ròng, hắn là đàn ông, sao có thể sờ mò bụng người ta, hơn nữa, người phụ nữ kia còn xấu như vậy.

“Khụ, anh qua bên kia xem tã giấy…” Lâm Việt Thịnh đẩy xe chờ đồ, bỏ đi như trốn chạy.

Bà mẹ tương lai lảm nhảm xong về bảo bối nhà mình, bỗng nhiên rũ mắt nhìn bóng dáng Lâm Việt Thịnh, nhỏ giọng nói với Quách Thanh Tú: “Tôi nói cô nghe, cô phải quản chặt chồng mình một chút đấy!”

Quách Thanh Tú có chút ngơ ngẩn nhìn cô ấy, “Vì sao?”

“Ai, đàn ông bây giờ đều không chịu được cô đơn, đặc biệt là lúc phụ nữ chúng ta có thai. Có mấy người đàn ông chịu không nổi đã ra ngoài vụng trộm. Người giống như chồng cô ấy, đẹp trai thế kia, cho dù anh ta không trêu đùa người khác, không chừng cũng có con đàn bà dính lấy. Giống như ông nhà tôi vậy, tôi tóm, không ngờ anh ta dám dẫn con hồ ly tinh vào nhà, bị tôi bắt tại trận…” Bà mẹ tương lai kể chuyện rất sống động, giống như chuyện đó không phải của mình vậy.

Quách Thanh Tú nhíu mày.

“…. Aiz, hai người còn chưa kết hôn nữa. Tôi cảm thấy, cô nên nhanh chóng đi lấy giấy chứng nhận về đi, sau này anh ta hối hận đó!”

Đối mặt với lời nhắc nhở nhiệt tình của bà mẹ tương lai, khóe miệng Quách Thanh Tú hơi giật, lễ phép cười cười, “Tôi đi trước đây!”

“Aiz, cô gái này tuổi còn nhỏ quá, sau này chắc chắn chịu thiệt rồi.” Bà mẹ tương lai vẫn còn lải nhải.

Quách Thanh Tú khiếp đảm chạy ra xa.

Đàn ông thật sự sẽ vụng trộm sao?

Quách Thanh Tú dựa vào kệ hàng ngẩn người, chậm rãi hít thở.

“Sao rồi?” Chẳng biết từ lúc nào, Lâm Việt Thịnh đã đến trước mặt cô, xe đẩy hàng đã được bỏ đầy đồ, có thứ dùng có thứ chẳng dùng dến, toàn bộ đều được nhét vào, xem ra vừa rồi Lâm Việt Thịnh thật sự đi chọn đồ.

“Lâm Việt Thịnh….” Quách Thanh Tú vươn cánh tay nhỏ ra, nâng cái cằm cương nghị của Lâm Việt Thịnh, đôi mắt trong suốt nhìn hắn.

“Anh nói, nếu có một ngày em không thể nào thỏa mãn anh được, có phải anh sẽ ra ngoài tìm người phụ nữ khác giải quyết không?”

Lâm Việt Thịnh ngẩn ra, hắn cười nhẹ, trong ánh mắt lộ một tia cân nhắc. Hắn vươn tay nắm lấy cái cằm nhỏ của Quách Thanh Tú.

“Bị người phụ nữ kia tẩy não rồi?”

Quách Thanh Tú kéo tay Lâm Việt Thịnh ra, “Trả lời em, em nghiêm túc đấy”

Lâm Việt Thịnh cúi đầu, tiến đến bên tai Quách Thanh Tú, ái muội nói: “Một thanh kiếm chỉ hợp với một vỏ kiếm… Huống chi cái vỏ kiếm của em còn khiến người ta mất hồn như vậy, khiến anh… khụ khụ… sau khi đi vào, thì không muốn người khác nữa.”

Khuôn mặt nhỏ của Quách Thanh Tú chớp mắt một cái đỏ ửng.

Không ngờ còn dùng kiểu ví dụ rõ ràng như vậy, đáng ghét! Cô hận không tìm được cái lỗ để chui vào!

“Ây…” Lâm Việt Thịnh ngẩng đầu sờ sờ cằm, “Có phải em đang khiêu khích anh không?”

Quách Thanh Tú cúi đầu nhìn, thấy đũng quần Lâm Việt Thịnh, chỗ bị xe đẩy hàng che khuất đã căng phồng lên.

“Bụp!” Quách Thanh Tú đấm hắn một cái, “Lưu manh!”

“Về nhà thôi!” Lâm Việt Thịnh ôm lấy Quách Thanh Tú sau đó đặt lên trên xe đẩy, cùng đẩy ra ngoài.

Tình cảm thân mật khăng khít này khiến đám bà mẹ tương lai trong cửa hàng ước ao ghen tị.

Hôm sau, chính là hôn lễ của Tăng Thanh Hải.

Cũng không biết vì sao Tăng Thanh Hải không gọi điện thoại tới mời cô mà chỉ phái người tới đưa thiệp.

Vốn dĩ Lâm Việt Thịnh không muốn đi, nhưng Quách Thanh Tú khăng khăng muốn đi, hắn chỉ đành tới đó cùng cô.

Quách Thanh Tú đứng trước gương thay quần áo, cô đang thay quần áo, thỉnh thoảng lại lấy ra một bộ mới, thử thử rồi lại đổi.

Cuối cùng cô chọn một chiếc váy dài màu đen. Vừa mới mặc vào, Lâm Việt Thịnh đã lập tức nhíu mày.

“Không được, bộ này lộ quá, cánh tay lộ ra ngoài rồi. Quách Thanh Tú, em mặc như thế là đi dụ dỗ khách khứa đó!”

Lâm Việt Thịnh cười giễu cợt.

Chỉ là lộ tay một chút. Người đàn ông này thật là nhỏ mọn tới cực điểm.

Quách Thanh Tú đã thay mấy bộ, chỉ có bộ này là hợp nhất, dù sao cũng là hôn lễ của người ta, không thể ăn mặc quá tùy ý.

Nếu mặc đẹp quá lại sợ lấn át cô dâu.

Quách Thanh Tú lấy thêm một tấm áo choàng trắng khoác lên, “Anh xem thế này được chưa?”

Lâm Việt Thịnh liếc mắt nhìn, lập tức nhảy dựng lên. Hắn áp cô lên tường, đôi môi nóng bỏng khóa lại môi cô.

Người con gái này, cho dù mặc cái gì đều xinh đẹp nhất.

Màu đen tôn lên làn da trắng mịn như gốm sứ của cô, cô giống như nàng công chúa Bạch Tuyết vậy.

Thân váy thiết kế hoàn mỹ, làm nổi bật vóc dáng của cô tới mười phần, đường cong tao nhã.

Áo khoác màu trắng điểm xuyết lại càng thêm xinh đẹp.

Hô hấp của Lâm Việt Thịnh như ngưng lại, sau đó xúc động đáp xuống nụ hôn.

“Ây, đừng mà, tên bại hoại nhà anh, em vừa mới tô son xong…”

Lâm Việt Thịnh không để ý tới cái đẩy ngăn cản của Quách Thanh Tú, nụ hôn vẫn mạnh mẽ tiếp tục như trước, bàn tay lớn tiến vào trong lần váy, mặc sức vuốt ve.

Tiếng thở dốc xông tới bên tai Quách Thanh Tú, thân thể cô dần dần mềm ra, cô đỡ lấy tường, giống như một con thuyền nhỏ lạc trong giông bão, bị hắn thôi thúc kịch liệt.

“Không được, Lâm Việt Thịnh, không có thời gian, còn có nửa tiếng thôi…. ưm…. hôn lễ sắp bắt đầu rồi…. A!!”

Tiếng nhắc nhở trong miệng Quách Thanh Tú từ từ biến thành âm thanh rên rỉ vỡ vụn, cơ thể Lâm Việt Thịnh nóng lên, quần áo cũng không cởi, cứ như vậy ghim chặt Quách Thanh Tú trên bức tường.

Làn váy bị nhấc lên cao, sau đó dùng sức tiến vào.

Hai tay Quách Thanh Tú úp sấp, ra sức chống lên bước tường. Hai tay hắn ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, đâm vào theo nhịp điệu.

“Cục cưng, em quá quyến rũ, anh không nhịn được…”

Lâm Việt Thịnh vùi cằm vào sau cần cổ trắng ngần mềm mại của cô, tham lam hít hà mùi hương thơm mát trên mái tóc cô.

Hơi thở gấp gáp của hắn, hô hấp nóng bừng, không ngừng rót vào sau gáy cô, một cơn sóng ập tới, cô thút thít rên rỉ.

Người con gái này chỉ cần đứng trước mặt hắn, cho dù dùng tư thế nào đều có thế khiến dục vọng trong hắn trào lên mãnh liệt.

Hắn như nhập ma, không thể tự thoát khỏi, trầm mê không sao kiềm chế nổi.

Nửa tiếng sau, Quách Thanh Tú mới nhẹ nhàng thở ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, mang theo dấu vết sau khi yêu, chiếc váy đã bị dày vò cho nhăn nhúm.

Lâm Việt Thịnh thỏa mãn, hai tay chống trên giường, thích thú nhìn tác phẩm của mình.

“Này, anh làm bẩn váy của em rồi, làm sao bây giờ?”

Quách Thanh Tú lại phải đi tắm một lần nữa, thay váy một lần nữa, ai, khó lắm mới chọn được một chiếc thích hợp.

“Đừng đi nữa!” Lâm Việt Thịnh vuốt cằm, hắn chẳng muốn tới tham gia cái hôn lễ quái quỷ kia.

“Không được, nếu không đi, anh Hải nhất định sẽ thất vọng.”

Vì sao hắn rất ghét nghe thấy hai chữ “anh Hải” này, vừa nghe tới là nhức cả đầu, sắc mặt lập tức lạnh đi.

Thôi được rồi, hắn nhịn!!

Vì nhìn thấy cô vui vẻ, hắn có thể khoan dung hết thảy.

Quách Thanh Tú thay một bộ váy dài màu xanh da trời khác, bộ váy này tươi mát khiến cô nhìn rất đáng yêu.

Một chút cũng không giống bà mẹ đang mang thai, vốn dĩ cô chỉ là một cô gái mới lớn thôi!

“Em mặc cái này đẹp hay cái vừa nãy đẹp?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú ửng hồng, cô ngẩng lên, đôi mắt hạnh ẩn chứa tia sáng, cô lên tiếng hỏi Lâm Việt Thịnh.

Lâm Việt Thịnh nghiêm túc nhìn cô, thật lâu sau mới nhếch môi, “Không mặc gì thì đẹp hơn!”

Khuôn mặt Quách Thanh Tú trong chớp mắt đỏ như xuất huyết.

“Nói nhảm, không nói với anh nữa, mặc bộ này đi!”

Quách Thanh Tú chải xong tóc lại thấy Lâm Việt Thịnh vẫn nằm trên giường không động đậy.

“Anh không đi thay quần áo à?”

“Thế này đi, anh đưa em tới cửa rồi anh ở bên ngoài đợi em…” Lâm Việt Thịnh đưa ra phương án nhượng bộ nhất.

Nếu thật sự gặp mặt Tăng Thanh Hải, có thể hắn sẽ không kiềm chế được muốn đánh anh ta.

“Ừm, được, em không làm khó anh, anh ở ngoài chờ em đi!”

Lâm Việt Thịnh đồng ý tham ra hôn lễ của Tăng Thanh Hải đã là cho cô thể diện rất lớn, cô cũng không muốn ép buộc Lâm Việt Thịnh, tránh cho đến lúc đó lại xảy ra việc không hay.

Vốn là một tiệc cưới vui mừng, Quách Thanh Tú nằm mơ cũng không ngờ lại phát sinh một chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Chọn tập
Bình luận
× sticky