Nhìn dáng vẻ căng thẳng của Quách Thanh Tú, lòng Tăng Thanh Hải mềm đi, anh cúi người xuống ôm Quách Thanh Tú đứng dậy.
“Đừng lo, bác sĩ nói không sao cả!”
“Nhưng mà, anh đi lâu như vậy…”
“Ừ, đúng vậy, anh gọi điện thoại cho công ty cho nên mới trễ. Bác sĩ nói chân em chườm nóng một tí là được, anh đỡ em đi làm một chút vật lí trị liệu…”
Trải qua chườm nóng và xử lí vật lí trị liệu, chân của Quách Thanh Tú đã nhanh chóng đỡ hơn.
Nhưng mà không thể tiếp tục chụp ảnh cưới được nữa rồi, bởi vì thư kí của Tăng Thanh Hải lại gọi điện thoại tới gọi anh đi.
Quách Thanh Tú biết công ty của anh nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, một loại cảm xúc mất mát lại lần nữa dâng lên trong lòng cô.
Phải làm sao đây? Chắc chắn anh Hải đã gặp phải phiền phức rất lớn.
Lời nói của Lâm Việt Thịnh lại vang lên bên tai Quách Thanh Tú.
Một đêm! Chỉ cần một đêm!
Quách Thanh Tú cắn môi, cô khó chịu đến mức không thể kìm nén nổi, nếu mà anh Hải biết cô đi nhà nghỉ với Lâm Việt Thịnh, chắc chắn anh sẽ rất buồn.
Thế nhưng, nếu như cô không ra tay cứu anh, anh sẽ không bao giờ vực dậy được nữa.
Quách Thanh Tú lưỡng lự, cuối cùng cô vẫn lấy dũng khí gọi điện thoại cho Lâm Việt Thịnh.
“Những lời anh từng nói có còn tính không?”
“Cô nghĩ thông rồi à?” Giọng điệu của Lâm Việt Thịnh vĩnh viễn là tổn thương người khác như thế này.
“Ừ!”
“Tám giờ tối nay, đến phòng 808 khách sạn Đế Hào. Quá giờ không gặp!”
Lâm Việt Thịnh nói xong liền ngắt điện thoại.
Quách Thanh Tú cầm di động, trong lòng lại bắt đầu hối hận, rõ ràng biết đây là một cuộc giao dịch với ác ma, vậy cớ sao cô lại đồng ý.
Ngơ ngác ngồi trên chiếc ghế dài bên đường, nhìn dòng xe cộ đi đi lại lại, Quách Thanh Tú cảm thấy chính mình rơi vào trong một đám sương mù đen kịt, không thể tự thoát khỏi, lại không thể kháng cự lại nó.
Cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ rồi thì chính là vạn kiếp bất phục.
Khi màn đêm bắt đầu buông xuống, Tăng Thanh Hải gọi điện cho cô.
“Thanh Tú, công ty phải họp hội đồng quản trị ra quyết sách lại lần nữa, anh không thể đi cùng em rồi, em ngoan ngoan ở nhà nhé.”
“Vâng, em biết rồi, anh Hải!”
Quách Thanh Tú ngắt điện thoại, nước mắt lăn dài trên má. Xin lỗi anh Hải, hãy tha thứ cho em một lần.
Quách Thanh Tú hoàn toàn không biết mình đi đến khách sạn Đế Hào như thế nào, sau khi vào cửa, cô cúi đầu rất thấp, tựa như mỗi một ánh mắt nhìn qua cô đều mang theo sự khinh thường.
Cô vội vã đi vào thang máy, dừng ở tầng 8, gian nan lê đôi chân đi về phía trước.
Một tràng âm thanh ồn ào truyền tới.
“Giám đốc Tăng, đừng đi cầu xin thằng khốn Lâm Việt Thịnh kia nữa, nó căn bản chỉ đang đùa giỡn chúng ta…”
“Đúng vậy, tổng giám đốc, chúng ta lại nghĩ biện pháp đi!”
“Được rồi, vì công ty, cá nhân tôi thì có là gì đâu?” Giọng nói bình tĩnh của Tăng Thanh Hải vang lên rõ ràng truyền vào trong tai Quách Thanh Tú.
Thấy có một đám người đi tới, Quách Thanh Tú lo lắng xoay người, chui vào một gian nhà vệ sinh.
Cô yên lặng chờ mười mấy phút, nghe thấy tiếng bước chân biến mất mới đi ra ngoài.
Sao lại như thế này?
Tăng Thanh Hải dẫn cổ đông của công ty đến cầu xin Lâm Việt Thịnh? Anh đã đến bước đường này rồi sao? Tập đoàn Tăng thị thật sự đứng trước biến cố to lớn đến vậy rồi sao?
Trái tim Quách Thanh Tú lại trở nên trĩu nặng.
Quách Thanh Tú điều chỉnh lại tâm trạng của mình, đi đến cửa phòng 808. Tay cô giơ lên giữa không trung hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng gõ xuống.
“Vào đi!”
Cửa phòng chỉ khép hờ, một giọng nói vô cùng lạnh nhạt truyền ra làm cô bất giác run rẩy.
Quách Thanh Tú nhẹ nhàng đi vào, khóa chặt cửa phía sau lại.
Trong phòng tổng thống hoa lệ, Lâm Việt Thịnh mặc một thân đồ đen ngồi trên sô pha đen ở phòng khách, cả người ngửa ra sau, trong tay cầm một ly vang đỏ, chất lỏng đỏ sẫm bên trong tản ra hương rượu nhàn nhạt.
Quách Thanh Tú đi chậm rì rì đến trước mặt Lâm Việt Thịnh.
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên vô cùng kì dị.
Có lẽ điều hòa trong phòng bật thấp quá, Quách Thanh Tú ôm cánh tay trắng nõn, lạnh run lẩy bẩy.
Con ngươi đen vô tình của Lâm Việt Thịnh quét qua mặt cô, rồi nhìn xuống dưới.
“Lại đây!”
Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nói.
Quách Thanh Tú nâng mắt nhìn hắn ta một cái, cắn môi, có chút rụt rè đi đến cạnh hắn ta.
Cô cảm thấy áp lực và xấu hổ.
“Ngẩng đầu lên, nhìn tôi…”
Trong mắt Lâm Việt Thịnh hiện lên sự tức giận, không phải hắn chưa từng nhìn thấy thân thể cô, tại sao còn phải giả bộ e thẹn thế này, chẳng lẽ cô thật sự coi mình là người phụ nữ của Tăng Thanh Hải ư?
Sắc mặt Quách Thanh Tú có phần không tự nhiên, “Anh thật sự sẽ tha cho Tăng Thanh Hải?”
“Với tôi mà nói, tiền tài chỉ là trò chơi mà thôi. Chơi phụ nữ cũng là trò chơi, hai người trao đổi một chút cũng không có gì không thể.”
Lâm Việt Thịnh ngạo mạn cay nghiệt nói. Lúc này, hắn là vương giả nắm giữ thế giới, hắn quyết định quy tắc trò chơi và kết quả thắng bại.
“Ban nãy, Tăng Thanh Hải từng đến cầu xin anh?” Quách Thanh Tú bất an hỏi.
Lâm Việt Thịnh nhếch miệng, cười khẩy không nói, chậm rãi đổ chất lỏng màu đỏ trong ly vào miệng.
“Hiện tại là thời gian của chúng ta, đừng nói về người khác nữa.”
“Ừm!” Quách Thanh Tú nhỏ giọng đáp.
Bây giờ khá xấu hổ, cô không biết phải làm thế nào, trong lòng còn đang nỗ lực thuyết phục bản thân, vừa nghĩ đến Tăng Thanh Hải cô lại thấy hối hận, muốn rút lui, muốn chạy trốn.
Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nhìn cô, khóe môi hoàn mĩ khẽ cong lên, hơi bất mãn nói: “Cô tính cứ ngồi thế này đến sáng à?”
“Vậy tôi phải làm gì?” Mặt Quách Thanh Tú nóng đỏ lên.
“Đi nấu chút đồ cho tôi ăn, bận cả tối rồi, cái đám vô lại kia đến ồn ồn ào ào, hại tôi chưa được ăn cái gì.”
“Ừ, được rồi!” Quách Thanh Tú sáng mắt lên, vội vã đặt túi trong tay xuống, lao vào phòng bếp.
Cô không hề nghĩ tới việc Lâm Việt Thịnh bảo cô đi nấu đồ ăn, chỉ cần không phải vận động trên giường thì cái gì cô cũng chịu.
Phòng tổng thống cao cấp ở đây đều có phòng bếp riêng.
Quách Thanh Tú bật sáng đèn trong bếp, bên trong rất sạch sẽ, không có một hạt bụi nào, xem ra chắc là trước nay chưa dùng bao giờ.
Lâm Việt Thịnh nhìn bóng lưng vui vẻ của cô, trong lòng lại có một sự buồn bực không biết tên, cô vì tên Tăng Thanh Hải kia mà ngay cả thân thể mình cũng bán rẻ được, quá kích động hắn rồi.
Quách Thanh Tú mở tủ lạnh, bên trong thứ gì cũng có.
“Muốn ăn cái gì?” Quách Thanh Tú quay đầu nhìn Lâm Việt Thịnh, Lâm Việt Thịnh dựa trên vách tường, con ngươi đen sâu thẳm nhìn cô.
Bao nhiêu ngày rồi, hắn chỉ có thể được nhìn thấy cô thông qua Dương Hà Khuê, nỗi nhớ nhung tựa như cỏ dại sinh trưởng sau mưa kia bám riết lấy trái tim hắn mãi không buông.
“Sủi cảo đi!” Lâm Việt Thịnh thuận miệng nói một câu.
Nói xong lại sợ cô hiểu lầm nên bổ sung thêm: “Cô chỉ biết nấu sủi cảo thôi!”
Quách Thanh Tú lè lưỡi, thực ra không phải cô chỉ biết nấu sủi cảo, có điều gói sủi cảo mất khá nhiều thời gian, đúng lúc cô đang không muốn làm mấy chuyện khác, giờ gói sủi cảo là thích hợp nhất rồi.
Thân hình cao lớn của Lâm Việt Thịnh đột ngột tránh đi, lúc bấy giờ Quách Thanh Tú mới thấy áp lực đến từ phía sau lưng biến mất.
Lâm Việt Thịnh cầm điện thoại đi lên sân thượng.
“Thanh Tú ở chỗ tôi, tối nay không về.”
“Lâm Việt Thịnh, cậu không được phép động vào con gái tôi!”
“Chắc hẳn ông rất rõ địa vị của cô ấy trong lòng tôi, nếu tôi muốn động đến cô ấy thì đâu cần phải chờ đến bây giờ…”
Lâm Việt Thịnh tắt điện thoại, đứng trên sân thượng rộng rãi nhìn ra ánh đèn của cả thành phố nơi xa xa, hắn đột nhiên cảm thấy có cô ở bên cạnh, tất cả mọi vật đều trở nên đẹp biết bao.
Cho dù không nhìn thấy cô, chỉ cần biết cô ở trong phạm vi hắn có thể cảm nhận được thì hắn liền cảm thấy dễ chịu.
Quách Thanh Tú đang cán vỏ sủi cảo, Lâm Việt Thịnh đi đến cửa, đưa di động của cô qua.
“Điện thoại của cô!”
Quách Thanh Tú lau sạch hai tay lên giẻ lau, ấn nhận cuộc gọi, bên trong truyền đến giọng nói săn sóc của Tăng Thanh Hải.
“Thanh Tú, em ngủ chưa?”
Quách Thanh Tú nhìn giờ, đã chín rưỡi tối rồi, cô úp úp mở mở: “Ừm, em sắp ngủ rồi!”
“Thanh Tú, chân còn đau không?”
“Không đau nữa!”
“Thanh Tú, nghĩ đến việc chỉ còn mười ngày nữa thôi em sẽ trở thành vợ của anh, anh rất kích động. Thanh Tú, có thể tìm thấy em chính là hạnh phúc lớn nhất cả đời này của anh. Anh đang nghĩ, nhất định là kiếp trước anh đã làm chuyện gì mắc nợ em nên ông trời mới trừng phạt anh phải xa cách em mười năm ròng, hiện tại cuối cùng đã có thể gần em như hình với bóng rồi. Thanh Tú, em có vui không?”
Trong lòng Quách Thanh Tú dấy lên nỗi hổ thẹn sâu sắc, nếu như anh Hải biết cô đang ở trong phòng Lâm Việt Thịnh, nhất định anh sẽ phát điên mất.
Quách Thanh Tú vô thức nhìn ra cửa phòng bếp, đón lấy cặp mắt đen sắc bén, cô sợ đến mức vội vã hạ mắt xuống.
“Ừm, anh Hải, em buồn ngủ rồi!”
Lâm Việt Thịnh không thức thời chút nào, hắn cứ nhìn bọn họ nói chuyện, không hề có ý muốn tránh đi.
“Thanh Tú, đúng rồi, có một chuyện anh muốn nói với em một chút. Nếu em cảm thấy có chỗ nào không khỏe nhất định phải nói cho anh trước đó, anh sẽ dẫn em đi bệnh viện, em tuyệt đối không được chạy đến bệnh viện một mình đâu đấy, một mình em anh không yên tâm.” Tăng Thanh Hải dặn dò nhiều lần, Quách Thanh Tú chỉ cho là anh đang quan tâm cô nên không nghĩ gì nhiều.
“Vâng vâng, em biết rồi, chúc anh ngủ ngon!”
“Thanh Tú, ngủ ngon, mơ đẹp nhé!” Tăng Thanh Hải lưu luyến ngắt điện thoại.
Trái tim Quách Thanh Tú đang đập cuồng loạn, toàn thân căng thẳng đến cứng người lại, mồ hôi lạnh túa ra.
Lâm Việt Thịnh cứ đứng ở chỗ kia, cô chỉ sợ nếu hắn cố tình gọi một tiếng thì lời nói dối của cô rất nhanh sẽ bị vạch trần. Đến lúc đó cô phải đối mặt với anh Hải ra sao đây!
Có điều, mãi cho đến lúc cô tắt điện thoại, Lâm Việt Thịnh không hề phát ra một tiếng nào. Hắn chỉ nhìn cô, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Quách Thanh Tú đi đến bên cạnh hắn ta, dứt khoát tắt máy.
“Sợ à?” Lâm Việt Thịnh cười khẩy nói.
Ở cùng với hắn sao phải căng thẳng đến thế? Hắn nhìn thấy trán cô túa mồ hôi lạnh, ánh mắt lóe lên.
Chết tiệt, cô ấy để ý gã đàn ông kia đến như vậy.
Quách Thanh Tú mỉm với hắn ta, “Tôi đi gói sủi cảo đây, anh có muốn đi ngủ trước một lúc hay không. Tôi gói xong sẽ gọi anh dậy.”
Lâm Việt Thịnh đưa tay vuốt cằm, giọng nói trầm thấp: “Tôi tốn ba trăm tỷ để đổi với cô một tối, ngủ như vậy chẳng phải là quá tiếc sao. Tôi phải hưởng thụ thật tốt mới được.”
Thấy mưu kế của mình bị hắn nói toạc ra, Quách Thanh Tú xấu hổ muôn phần.
Được thôi!
Quách Thanh Tú tiếp tục gói sủi cảo, cô cố ý thả chậm động tác, gói ra rất nhiều sủi cảo có hình dáng đáng yêu.
Thứ nhất là để cố gắng kéo dài thời gian, hai là cũng muốn biểu hiện thật tốt, lừa Lâm Việt Thịnh thả cô đi.
Lâm Việt Thịnh không rời đi, cứ nhìn cô như vậy.
Cô gói bao lâu, hắn nhìn bấy lâu, hai người cứ như liều mạng đứng đó.
Hoặc có thể nói cô là công nhân, còn hắn là người quản lý.