Lâm Việt Thịnh tìm khắp cả thành phố S cũng không nhìn thấy bóng dáng của Quách Thanh Tú.
“Cậu chủ, chiếc xe thể thao kia cứ đậu ở sân bay suốt. Chiếu theo video của phòng điều khiển, có thể thấy cô Quách đã xuất hiện ở sân bay lúc chín giờ sáng, đến giờ, vẫn chưa quay lại.”
“Điều tra ra chuyến bay nào chưa?”
“Đã điều tra mười mấy chuyến bay rồi nhưng hoàn toàn không có ghi chép nào chứng tỏ cô Quách đã lên máy bay…” Lê Hùng Việt nghiêm túc trả lời.
Lâm Việt Thịnh tức giận ném cái gạt tàn bằng thủy tinh trong tay xuống sàn nhà, làm phát ra tiếng vang chói tai.
Quách Thanh Tú, cô đã chạy đi đâu!
Việc Quách Thanh Tú ra đi khiến Lâm Việt Thịnh đột nhiên cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
Cô chẳng nói lời nào mà chỉ vội vã bỏ đi.
Người phụ nữ ngu ngốc này, nếu như bị ốm mà bên cạnh lại không có ai chăm sóc thì phải làm sao?
“Cậu ba, xin lỗi cậu, là tại tôi hết. Lúc đó tôi nên khuyên cô Quách mới phải, tôi cũng không ngờ cô ấy lại bỏ đi như vậy.” Dì Trần lo lắng xin lỗi.
“Cút…” Lâm Việt Thịnh bực bội hét lên. Dì Trần sợ hết hồn, bà chưa từng nhìn thấy hắn tức giận như vậy bao giờ. Bà không dám nói thêm gì, lặng lẽ bước ra ngoài, trong lòng thầm cầu nguyện: Cô Quách đừng xảy ra chuyện! Cô Quách đừng xảy ra chuyện!
Lâm Việt Thịnh nới cà vạt dưới cổ ra, hắn lo lắng đi tới đi lui trong phòng khách như một con sư tử điên. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy bế tắc như thế này, đã tìm tất cả sân bay và bến xe mà vẫn không có tin gì về Quách Thanh Tú.
Cô giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
“Mau đưa Dương Hà Khuê tới đây, càng nhanh càng tốt.” Sâu trong mắt Lâm Việt Thịnh là lửa giận đang lan tràn.
Lê Hùng Việt vội vã gật đầu: “Vâng!”
Lâm Việt Thịnh nặng nề ngồi xuống ghế salon, điện thoại di động trên tay vẫn không ngừng gọi cho Quách Thanh Tú.
“Xin chào, số điện thoại bạn gọi hiện đã tắt máy.”
Gọi liên tục mấy chục cuộc, lần nào cũng nhận được câu trả lời đó, Lâm Việt Thịnh tức giận như muốn bể phổi.
Người phụ nữ này, có chuyện gì không thể thương lượng với hắn được ư? Sao cứ phải chạy ra ngoài chứ, nếu như…
Nhìn thấy trời dần tối nhưng vẫn chưa có tin tức gì của Quách Thanh Tú, Lâm Việt Thịnh dần chìm vào tuyệt vọng.
Dương Hà Khuê bước theo sau Lê Hùng Việt vào bên trong. Thấy trên sàn nhà đều là thủy tinh vỡ, mùi rượu tỏa ra khắp nơi, nụ cười trên mặt cô ta càng tươi rói, cô ta có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
“Tuấn Khanh, em về rồi đây!”
Cô ta giả vờ khiếp sợ nhìn xung quanh phòng khách: “Tuấn Khanh, anh sao vậy?”
Lâm Việt Thịnh bật dậy từ ghế sô pha, đưa tay kéo cổ áo của Dương Hà Khuê, ấn cô ta lên tường.
Gáy của Dương Hà Khuê đập vào vách tường sau lưng, cô ta đau đến nước mắt cũng sắp chảy ra.
Nhưng cô ta vẫn nhìn Lâm Việt Thịnh đầy vô tội: “Tuấn Khanh, xảy ra chuyện gì vậy, anh không sao chứ?”
Cả người Lâm Việt Thịnh đã bị lửa giận vây lấy, bàn tay hắn giống như kìm sắt kẹp chặt lấy cổ họng cô ta.
Trên gương mặt đẹp trai là một tầng sương âm trầm dày đặc bao phủ, hai mắt hắn đỏ thẫm như sắp phun lửa, tản ra vẻ tàn bạo nồng đậm.
“Nói, cô bắt Quách Thanh Tú đi đâu rồi?”
Dương Hà Khuê vẫn vô tội nhìn hắn, đôi tay nhỏ bé của cô ta vươn ra, cố đẩy bàn tay đang siết cổ mình rồi nói đầy khó khăn: “Buông em ra nhanh lên, anh sắp… Em không thở được…”
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Hà Khuê chuyển từ trắng sang đỏ, bị ép đến đỏ bừng. Lúc này, Lâm Việt Thịnh mới tức giận buông tay.
Nhưng mắt hắn vẫn lạnh lẽo như băng, hung ác nhìn cô ta chằm chằm.
“Nói mau lên, nếu không Tăngi sẽ không tha cho cô đâu.”
“Khụ…” Dương Hà Khuê hồi hồn, lại ho khan một trận rất lâu mới ổn định lại. Cô ta vuốt cổ họng bị bóp đến đau nhức, hơi buồn buồn nhìn Lâm Việt Thịnh.
“Tuấn Khanh, anh nói gì vậy? Không phải Quách Thanh Tú đang ở nhà anh sao? Có liên quan gì tới em chứ?”
“Đừng nói nhảm, tôi đã điều tra lịch sử nói chuyện trong điện thoại của Quách Thanh Tú, rõ ràng cô có gọi điện cho cô ấy, rốt cuộc cô đã làm gì cô ấy?”
Mắt Lâm Việt Thịnh lạnh lẽo, một tia ác độc khẽ xẹt qua, giọng nói trầm thấp của hắn vô cùng đáng sợ: “Cô hẳn cũng biết, con người của tôi trước giờ vốn vô tình, với phụ nữ cũng sẽ không nương tay đâu.”
“Tuấn Khanh, anh hiểu lầm rồi, em chỉ muốn làm bạn với Quách Thanh Tú thôi. Em cũng chỉ hỏi thăm sức khỏe của cô ấy, sao em có thể bắt cô ấy đi được chứ!”
Dương Hà Khuê lo lắng giải thích: “Anh cũng không phải không biết chỗ ở của em, anh có thể phái người đi lục soát mà. Nếu tìm ra được một chút tin tức liên quan đến Quách Thanh Tú thì em sẽ tự đi đầu thú.”
Nhìn dáng vẻ thề thốt của Dương Hà Khuê, Lâm Việt Thịnh hơi nghi ngờ.
“Người đâu!” Lâm Việt Thịnh hét lên, lập tức có hai tên vệ sĩ bước vào.
“Nhốt cô ta dưới tầng hầm.”
Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nói.
Dương Hà Khuê không cam lòng hét lên: “Lâm Việt Thịnh, anh không thể đối xử với em như vậy. Em không làm gì cô ấy cả, anh không thể giam em lại.”
Lâm Việt Thịnh lạnh lùng liếc cô ta: “Tôi có rất nhiều cách để cô nói thật.”
Lúc này, trong một thị trấn xa lạ, một chiếc xe buýt rong ruổi cả ngày rốt cuộc cũng dừng lại.
Tất cả hành khách đều xuống xe, Quách Thanh Tú ngẩn người ngồi trên đó, cô không biết mình phải đi đâu.
“Cô ơi, tới trạm cuối rồi, cô xuống xe đi, chúng tôi còn phải làm vệ sinh nữa.”
Sau khi tất cả những hành khách khác đã rời đi, nhân viên bán vé bắt đầu dọn dẹp buồng xe, có ý tốt nhắc nhở Quách Thanh Tú xuống xe.
Quách Thanh Tú không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, là người cuối cùng xuống xe.
Thị trấn này không lớn, cổ kính, ánh đèn cũng không sáng lắm, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bầu trời rực rỡ đầy sao.
Tâm trạng của cô cũng trở nên tốt hơn chút.
Cô đưa tay sờ vào trong túi, muốn lấy ít tiền đi tìm phòng trọ thì đột nhiên phát hiện trong túi trống trơn.
Không xong rồi!
Tiền và điện thoại di động đều bị trộm rồi. Quách Thanh Tú hơi bối rối, cô hoàn toàn không chú ý, cũng không biết bị lấy cắp lúc nào. Cô hoàn toàn không cảm giác được.
Điện thoại di động không có cũng không sao nhưng nếu không có tiền thì thật sự rất không ổn, phải làm sao đây?
Hơn nữa, giờ cô đang mang thai, mau đói hơn bình thường, ngồi xe cả ngày dài bụng đã biểu tình rồi, phải làm gì bây giờ?
Quách Thanh Tú sờ vào chiếc nhẫn trên tay. Ở đó khảm một viên kim cương rất lớn, đây là do Lâm Việt Thịnh đưa cho cô.
Cũng là thứ đáng giá nhất trên người cô bây giờ.
“Xin lỗi, cho hỏi ở gần đây có tiệm cầm đồ nào không?”
Quách Thanh Tú hỏi một người đi đường, người đi đường kia lắc đầu: “Không có không có, ở đây chỉ là một thị trấn, cũng đâu phải thành phố lớn, làm gì có tiệm cầm đồ.”
“Dì ơi, gần đây có tiệm cầm đồ nào không?”
“Không có đâu, cô gái à, cô có việc cần thì mai đến thành phố tìm đi!”
Liên tục hỏi mấy người qua đường, ai cũng cho biết không có tiệm cầm đồ nào.
Bụng của Quách Thanh Tú lại réo lên, cô thật sự rất đói!
Lúc này chính là giờ ăn tối, thỉnh thoảng lại có mùi thơm tản ra từ trong gió bay vào mũi của Quách Thanh Tú. Cô chưa từng cảm thấy đồ ăn quan trọng giống như lúc này.
“Không ngờ, lại có thể gặp cô ở đây…”
Một giọng nói mạnh mẽ vang lên sau lưng Quách Thanh Tú, cô nhanh chóng quay đầu nhìn lại.
Trong bóng đêm, cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn.
“Anh là…” Quách Thanh Tú hoàn toàn không nhớ ra đã gặp người đàn ông này ở đâu.
Hắn ta mặc một chiếc áo khoác dài, bên dưới là quần da và ủng, đúng là rất hợp thời.
Sau lưng hắn ta là mấy người vệ sĩ.
Nếu không phải vì khoảng cách khá gần thì Quách Thanh Tú còn nghĩ là Lâm Việt Thịnh đuổi tới rồi.
“Tôi họ Dương, quả thực là quý nhân hay quên mà, quên tôi mất rồi.”
Dương Diệp Sơn không khách khí nói.
Họ Dương? Quách Thanh Tú cố gắng lục lọi trong trí nhớ, nhưng vẫn không có chút ấn tượng nào về người này.
Một lúc lâu sau, cô mới cười ngốc: “Anh Dương, nếu chúng ta là bạn thì có thể cho tôi mượn ít tiền được không?”
Dương Diệp Sơn hơi nhíu mày, cô gái này đáng yêu thật, đứng trên đường mà cũng dám mượn tiền đàn ông.
“Không thành vấn đề. Nhưng mà, tôi để tiền ở nhà mất rồi, cô phải đi lấy với tôi.”
“Về nhà anh? Nhà anh có xa không? Anh có thể mua cho tôi vài cái bánh ăn trước đã không, tôi sắp chết đói rồi…”
Đói bụng quả thật là một chuyện rất đáng sợ. Quách Thanh Tú đói đến hoa mắt chóng mặt, ngay cả sức nói chuyện cũng không có.
Dương Diệp Sơn nhíu mày, khẽ liếc vệ sĩ bên cạnh một cái.
Tên kia lập tức vào tiệm bánh ngọt. Lúc đi ra, xách trên tay một túi bánh lớn.
Quách Thanh Tú vui vẻ ôm bánh ngọt, vô cùng cảm động.
“Cảm ơn anh, anh Dương…”
“Ừ, xe của tôi ở đây…”
Quách Thanh Tú ôm bánh ngọt, ngồi vào trên xe của Dương Diệp Sơn, cô cảm thấy mình vẫn khá may mắn.
Ở nơi khỉ ho cò gáy này mà vẫn gặp được người quen. Quan trọng nhất là, cô thật sự không nhớ ra đã gặp người quen này ở đâu.
Xe nhanh chóng ra khỏi trấn nhỏ, bóng đêm nặng nề chậm rãi lui về phía sau, đèn xe chiếu sáng khoảng trống phía trước.
Nhìn quanh, đều là những cánh đồng mênh mông tối đêm.
“Anh không ở trong thị trấn sao?”
“Ai nói tôi ở thị trấn?”
“Vậy nhà anh ở đâu?”
Quách Thanh Tú không ngừng lải nhải, đột nhiên cảm thấy cái họ Dương này khá quen, cô hơi ngẩn ra, lập tức hỏi: “Anh quen Dương Hà Khuê không?”
Dương Diệp Sơn lạnh lùng liếc cô: “Họ Dương nhiều như vậy, sao tôi có thể biết hết được?”
Được rồi, người họ Dương mà cô quen cũng chỉ có một người thôi, đó là Dương Hà Khuê.
Đoàn xe đi trong đêm tối chậm rãi chạy đến gần bờ biển rồi dừng lại.
Quách Thanh Tú chui ra khỏi xe, gió biển thổi vào mái tóc dài của cô. Vì đã ăn rất nhiều bánh ngọt nên giờ cô cũng không thấy đói.
Sau khi xuống xe, cảm nhận sự mềm mại của bãi cát dưới chân, trước mặt là biển khơi xanh đậm, trăng sáng như bạc treo cao trên mặt biển, sóng lớn vỗ bờ, gió đêm khẽ lướt…
Trên mặt biển là một chiếc du thuyền sang trọng đang đậu, trên du thuyền là đèn nê-ông sáng trưng, vô cùng lộng lẫy.
“Đây… đây là nhà anh? Anh đùa sao?”
“Cô Quách, cô thật sự không nhớ ra tôi sao?” Dương Diệp Sơn tiến lên, bắt được cánh tay của Quách Thanh Tú, hắn khẽ cười đầy tà ác.
Trong lòng Quách Thanh Tú chợt dấy lên một cảm giác xấu, một lúc lâu sau, cô mới dường như tỉnh lại từ trong mộng.
“A, là, là anh… Dương Diệp Sơn… Anh là Mafia?”
Dương Diệp Sinh nhìn phía bóng tối xa xa ngoài kia.
“Nếu cô đã tới thì đi tham quan một lúc đi.”
Trong lòng Quách Thanh Tú hơi sợ hãi, cô vội lùi lại phía sau.
“Không hay lắm đâu, bây giờ tôi không tiện lắm, hay để ngày khác đi?”
Dương Diệp Sơn nắm chặt lấy tay cô: “Cô Quách, lần trước cô cứu tôi nhưng tôi mãi không có cơ hội báo đáp cô, giờ cô hãy để tôi báo ân đi!”
Quách Thanh Tú giãy giụa lùi về phía sau, lập tức có hai tên vệ sĩ nhấc cô lên, sau đó sải bước về phía du thuyền.
“Cứu mạng, cứu mạng, buông Tăngi ra, nhanh buông Tăngi ra…”
Quách Thanh Tú hét thất thanh, giọng nói của cô đều bị âm thanh của sóng biển nuốt mất.