“Cô Quách, cô có nhìn nhầm không?” Dì Trần lập tức hỏi lại.
Quách Thanh Tú lắc lắc đầu, “Tôi tận mắt nhìn thấy, làm sao có thể sai được, được rồi dì Trần, tôi biết việc này đối với cậu ba phong lưu nhà dì mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà tôi chịu không nổi.”
Tình yêu vốn luôn chật hẹp và ích kỉ, làm thế nào có thể chia sẻ cho người khác, cô không làm được.
“Cái này…” Dù sao trước kia Lâm Việt Thịnh vẫn luôn lưu luyến ngàn đóa hoa đẹp, dì Trần nhất thời trả lời không được, đành phải mỉm cười với Quách Thanh Tú, “Cô Quách, có thể là nhầm lẫn hay không? Lời của người khác có thể không dễ nghe, nhưng mà cậu ba nhà tôi đối xử với cô rất đặc biệt, từ khi ở bên cạnh cô thật sự là cậu ba không có lui tới với những cô gái khác nữa.”
“Cái đó là dì thấy vậy thôi, dì cũng không có theo bên cạnh anh ấy mỗi ngày, dì làm sao biết anh ấy đang làm gì?”
“Cái này…”
“Được rồi tôi mệt rồi, mình về thôi!”
Quách Thanh Tú không muốn tiếp tục đề tài này với dì Trần.
Trước đây cảm thấy chỗ này vô cùng thoải mái, nhưng mà hiện tại phòng lớn như vậy, đối với Quách Thanh Tú mà nói lại vô cùng trống rỗng.
Cô trở về phòng, một mình đối mặt với phòng ngủ to lớn mà ngẩn người.
Trong đầu lại nghĩ tới lúc Lâm Việt Thịnh ở trong lòng người phụ nữ kia.
Điện thoại reo lên khiến Quách Thanh Tú giật mình.
Cô nhanh chóng bắt điện thoại.
Đầu kia truyền đến tiếng cười duyên dáng của Dương Hà Khuê, “Hì hì, Quách Thanh Tú, có phải cãi nhau với Lâm Việt Thịnh rồi không?”
Quách Thanh Tú lạnh lùng trả lời cô ta, “Đương nhiên không được như cô mong muốn rồi.”
“Quách Thanh Tú, sao cô phải cố chấp như vậy? Lâm Việt Thịnh là đàn ông, anh ấy cũng có nhu cầu sinh lí, hiện tại cô đang mang thai đứa nhỏ, không thể thỏa mãn anh ấy, cô có thể rộng lượng một chút hay không?”
“Dương Hà Khuê rốt cuộc ý cô là gì?”
“Tôi sao, tôi muốn nói cho cô biết, người thắng cuối cùng chắc chắn là tôi, hiện tại đứa nhỏ còn chưa lớn lắm thì mau bỏ nó đi! Miễn cho tương lai lại hối hận. Đâu phải cô chưa từng thấy trên TV, mấy công tử giàu có, người nào mà không ba cô vợ bốn nàng hầu, có thể ngồi ở vị trí vợ cả, nhất định phải là người phụ nữ rộng lượng, mà cô hiển nhiên không hề thích hợp…” Dương Hà Khuê vừa nói vừa phát ra tiếng cười ngả ngớn.
Quách Thanh Tú đột nhiên cười lạnh, “Dương Hà Khuê, cô nghĩ loại thủ đoạn bỉ ổi này tôi khôngnhìn ra sao? Nếu Lâm Việt Thịnh thật sự thích cô, cô đâu cần phải phí sức chạy đến chỗ tôi bày kế? Bộ dáng hiện tại của cô, đơn giản là nói rõ một việc, Lâm Việt Thịnh với cô lúc đó căn bản không có gì hết!”
Nghe thấy sự sắc bén của Quách Thanh Tú, Dương Hà Khuê bùng phát lửa giận.
Vốn nghĩ rằng có thể dụ dỗ Lâm Việt Thịnh, lại không ngờ Lâm Việt Thịnh mềm cứng đều không ăn.
Đối với con nhỏ Quách Thanh Tú chết tiệt lại là một lòng không đổi, Quách Thanh Tú có cái gì tốt chứ? Không gia thế, không địa vị, không có cái gì tốt.
Đàn ông trên thế giới này đều mù hết rồi sao?
Vì sao Dương Hà Khuê cô cố gắng thế nào cũng không chiếm được?
Cô không cam tâm, không cam tâm!
“Hừ, Quách Thanh Tú, cô cứ mạnh miệng đi! Đừng trách tôi không cảnh cáo cô trước, Lâm Việt Thịnh sẽ bỏ cô sớm thôi.”
Quách Thanh Tú cũng quật cường phản kích lại, “Phải không? Vậy thì cứ chờ xem, cuối cùng là ai cười.”
Quách Thanh Tú bực bội ngắt điện thoại, cô vô cùng tức giận, Dương Hà Khuê thật sự rất quá đáng.
Ruồi nhặng không vô cớ mà bu lại, tên khốn Lâm Việt Thịnh này cũng quá đáng rồi.
Qua một ngày lo âu bất an, Quách Thanh Tú hết sức phiền não.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm TV, nhưng chẳng để vào mắt được chút nào.
Cô muốn gọi điện thoại cho tên Lâm Việt Thịnh, nhưng rồi lại không có dũng khí.
Vẫn luôn đợi đến bữa tối, Lê Hùng Việt đã trở lại nhưng Lâm Việt Thịnh lại không về.
Quách Thanh Tú nhịn không được nữa trực tiếp hỏi Lê Hùng Việt.
“Lâm Việt Thịnh đâu?”
“A, cậu chủ mới ra biển, có tiệc xã giao, đêm nay có thể không trở về.”
Lê Hùng Việt thành thật trả lời.
Trong lòng Quách Thanh Tú khổ sở, ra biển? Vì sao mà bây giờ lại ra biển? Công ty của hắn cũng không ở trên biển, hắn ra đó làm gì?
Được rồi, lại là xã giao, Quách Thanh Tú nhàm chán ăn cơm.
Mọi thứ đều vô vị như vậy.
Vẫn đợi đến mười giờ hơn, trong lòng Quách Thanh Tú luôn không yên, cô nhịn không được mà gọi điện cho Lâm Việt Thịnh.
“Lâm Việt Thịnh, anh đang ở đâu?”
Trong điện thoại lại truyền đến âm thanh mê hoặc của một người phụ nữ, “Alo? Thưa cô, cô tìm ai?”
Ngoại trừ tiếng của phụ nữ, còn có âm nhạc mãnh liệt như lửa, thật ồn ào.
Nghe thấy tiếng phụ nữ, đáy lòng Quách Thanh Tú tựa như bị mèo cào.
“Cô là ai? Lâm Việt Thịnh đâu rồi?”
“Cậu Lâm hả! A a a a…..đáng ghét, anh làm đau người ta…” Âm thanh của cô gái hưng phấn lạ thường, đột nhiên hô lên.
“Cậu Lâm, có điện thoại…”
Quách Thanh Tú vội vàng ngắt điện thoại, chết tiệt, đồ khốn, khốn khiếp…
Quách Thanh Tú vừa cúp thì Lâm Việt Thịnh gọi lại.
Tiếng điện thoại của Quách Thanh Tú vang lên không ngừng, cô sống chết cũng không nghe máy, nhìn chằm chằm di động, trong lòng tức giận khó nén.
Lâm Việt Thịnh vẫn gọi, Quách Thanh Tú lấy tay che tai lại, nhất định không tiếp.
Qua một lát rốt cuộc hắn không gọi lại nữa, Quách Thanh Tú liếc qua điện thoại, mười mấy cuộc gọi nhỡ.
“Cô Quách, cô ngủ chưa?”
Tiếng dì Trần từ bên ngoài truyền đến, trên tay bà còn cầm theo điện thoại đi vào.
“Cô Quách, là điện thoại của cậu chủ, cô nghe một chút.”
“Nói với anh ta tôi không nghe, đi ngủ rồi!”
Quách Thanh Tú trèo lên giường, trùm kín chăn từ đầu đến chân.
Dì Trần bất dắc dĩ đành phải trả lời điện thoại, “Cậu chủ, cô Quách đã ngủ rồi, không nghe điện thoại.”
Quách Thanh Tú chờ đến khi dì Trần cúp điện thoại mới từ trong chăn lộ ra.
“Cô Quách sao lại…”
Quách Thanh Tú mặt đầy nước mắt, cắn nhẹ môi dưới mềm mại, “Dì Trần, tôi rất mệt, dì ra ngoài trước đi!”
Dì Trần thở dài lắc đầu, hai người này lại chơi trò gì đây?
Khi thì ngọt không đỡ nổi, khi thì giận dỗi đến thế này?
Nghe được tiếng đóng cửa của dì Trần, Quách Thanh Tú nằm trên giường trợn tròn mắt.
Trong phòng không bật đèn, bóng tối cứ như vậy mà xâm chiếm, trong lòng lại càng khổ sở, Quách Thanh Tú từng chút một nhớ tới lúc hai người bên nhau.
Đã từng, cô đã từng cho rằng hắn chỉkiêu ngạo bá đạo, hiện tại nghĩ lại có lẽ không chỉ như vậy.
Dòng nước mắt lạnh lẽo vẫn không ngừng rơi, Quách Thanh Tú không thể khống chế được tâm tình của mình, càng nghĩ lại càng khổ sở.
Không biết qua bao lâu cửa phòng đột nhiên mở ra.
Lâm Việt Thịnh đã về!
Cho dù tiếng động từ đối phương phát ra rất nhẹ, nhưng Quách Thanh Tú vẫn cảm nhận được rõ ràng.
Bởi vì căn bản cô không hề ngủ, mắt vẫn mở to, dù là tiếng kim rơi trên mặt đất cô cũng có thể cảm giác được.
Ánh đèn ngoài hành lang hắt ra hình dáng cao lớn của hắn, cửa phòng nhẹ nhàng khép lại.
Giữ lại một khe hở, ánh đèn bên ngoài yếu ớt rọi vào.
Trong phòng có thêm một hơi thở, Quách Thanh Tú vẫn không cử động, nhắm mắt giả bệnh.
Oán giận trong lòng với hắn vẫn chưa tiêu tan, cô không muốn nói chuyện với hắn.
Tuy rằng nhắm mắt, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được, hắn đang chậm rãi đi đến trước mặt cô.
Trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng hít thở của hắn vô cùng nặng nề.
Cùng với hắn tới gần, cô có thể ngửi được mùi nước hoa và hương vị của rượu.
Một tiếng thở dài thật sâu vang lên bên tai cô.
Hắn ngồi xổm bên giường, vuốt ve hai má cô.
Ánh trăng thản nhiên treo ngoài cửa sổ, lẳng lặng chiếu ánh sáng vào trong.
Thân mình cô nho nhỏ cuộn trên giường, lộ ra bộ dáng nhỏ bé, gầy gầy, trên mặt vẫn còn đọng lại nước mắt…
Hàng mi dày trên đôi mắt to, cái mũi nhỏ sụt sịt, xem ra cô đã ngủ trong trạng thái thật khó chịu, thật tức giận.
Tròng mắt của Lâm Việt Thịnh tối đen, vẫn gắt gao nhìn chăm chú gương mặt của Quách Thanh Tú, như sợ bỏ lỡ điều gì.
Thật lâu sau, đôi môi nóng rực của hắn đặt trên khóe mắt cô…
Hơi thở của hắn ngập tràn trong cô, cô rất muốn mở mắt, bắt lấy áo hắn, cùng hắn nói rõ ràng.
“Lâm Việt Thịnh tên khốn này, vì cái gì mà đối xử với tôi như vậy?”
Nhưng mà chỉ là nghĩ thôi, cô vẫn không mở mắt.
Cô không muốn tranh chấp với hắn, không muốn khắt khe với tình yêu của hắn dành cho cô.
Được rồi, nếu hắn thật sự không yêu cô, cô cũng không cần cưỡng cầu điều gì ở hắn,
Thật lâu sau, cô cảm giác được thân hình của hắn đang dần rời xa, sau đó đi ra ngoài.
Lúc nghe được tiếng đóng cửa, Quách Thanh Tú mở mắt, trong phòng ngủ không một bóng người, tựa như vừa rồi chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Sáng hôm sau, Quách Thanh Tú tỉnh dậy từ sớm.
“Cô Quách, cô dậy rồi, tối qua ngủ có ngon không?”
Dì Trần vào phòng mở màn ra, đem không khí mới tiến vào.
Quách Thanh Tú cười có chút gượng, thật ra đêm qua ngủ không ngon, vẫn luôn không ngủ được, một hồi lại mơ chuyện quá khứ, gặp ác mộng giật mình dậy, cả đêm cứ lặp đi lặp lại như vậy, làm sao có được giấc ngủ chất lượng.
“Anh ấy đâu rồi?”
Nét cười của dì Trần dừng một chút, “À, cô nói cậu ba sao! Tối hôm qua cậu ba về nhà rất trễ, sợ quấy rầy đến cô nên ngủ một đêm ở sofa dưới phòng khách.”
Quách Thanh Tú đứng dậy, trên người còn mặc áo ngủ, lười biếng đi đến trước cửa sổ.
Ánh nắng sáng sớm, nhìn xa xa trong vườn hoa, thấy Lâm Việt Thịnh đứng giữa nắng sớm, trên tay cầm bình rượu đỏ, không ngừng uống vào mấy ngụm.
Quách Thanh Tú có chút buồn bực, cô còn tưởng là hắn đang ngủ.
Thật lâu sau, Lâm Việt Thịnh xoay người đi vào bên trong.
Nhưng vừa hay lúc này, Quách Thanh Tú nhìn thấy khuôn mặt hắn.
Sắc mặt âm trầm, trong mắt che kín tơ máu, cà vạt xiêu vẹo, quần áo cũng có nhiều nếp nhăn…
Đây là ảnh hưởng của việc tối qua ra ngoài tiêu dao chơi đùa sao?
Quách Thanh Tú nháy mắt hơi ngạc nhiên, nghe được bên ngoài cửa tiếng Lâm Việt Thịnh và dì Trần nói chuyện.
“Cô Quách đã dậy rồi cậu chủ!”
“Ừ, dì xuống dưới đi!”
Thời điểm Lâm Việt Thịnh vào phòng, trong tay đã không còn bình rượu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hốc mắt Quách Thanh Tú ửng hồng, quật cường xoay mặt đi, không nhìn tới hắn.
Lâm Việt Thịnh tiến về phía cô hai bước, hắn ngừng lại thật lâu, rồi lại xoay người về phía phòng tắm.
“Anh đi tắm!”
Ném cho cô một câu lạnh băng sau đó vào phòng tắm rửa, bên trong rất nhanh nghe thấy tiếng nước ào ào.
Quách Thanh Tú nhìn tây trang và áo sơ mi trên sofa.
Mơ hồ nhìn thấy trên cổ áo sơ mi có dấu son môi…
Mới sáng sớm đã đi tắm rửa, là muốn che dấu cái gì sao?
Hốc mắt Quách Thanh Tú nóng lên, qua một hồi Lâm Việt Thịnh từ phòng tắm bước ra, bên hông còn quấn khăn tắm.
Nhìn hắn đi về phòng thay quần áo, Quách Thanh Tú ngồi trên sofa, ánh mắt ngẩn người nhìn hắn cởi quần áo ra.