Bữa ăn này mọi người ăn rất chậm, Quách Thanh Tú cực kì hưởng thụ hương vị này. Thật ra có vài món cũng không thể coi là ngon, nhưng vì đều là những món hồi nhỏ cô từng ăn, nên đã in dấu ấn trong lòng cô. Khi cô lớn lên không còn được ăn nữa, thế là cứ luôn cố gắng hồi tưởng lại mùi vị quen thuộc đó.
Giống như các món ăn bây giờ của Tăng Thanh Hải khiến cô nhớ lại rất nhiều chuyện. Mẹ, dì Mỹ Tuyết, còn có những năm tháng thơ ấu từng hạnh phúc nữa.
“Thanh Tú, sao em lại khóc?”
Ánh mắt của Tăng Thanh Hải chưa từng rời khỏi người Quách Thanh Tú, anh thấy cô đang ăn uống vui vẻ lại đột nhiên rơi nước mắt.
Anh vô cùng quan tâm đưa một tờ khăn giấy qua, Quách Thanh Tú nhận lấy khăn giấy lau nước mắt rồi chuyển từ khóc sang cười.
“Chắc tại lâu lắm rồi em không ăn cay nên bị cay mắt thôi ạ.”
“Thế thì em đừng ăn nữa, uống chút canh gà đi!”
Tăng Thanh Hải kéo bát canh gà đến trước mặt Quách Thanh Tú, anh múc đầy một bát nhỏ cho cô.
Thấy anh đối đãi săn sóc Quách Thanh Tú như vậy, trong lòng Lý Vi Vi vẫn nổi lên vị chua nhàn nhạt.
Lúc ở cùng với nhau, dù là những khi thân mật như thế cô cũng chưa từng thấy anh chu đáo đến vậy.
Nhưng dù vậy, cô vẫn một lòng yêu anh như trước, yêu đến tận xương tủy.
“Vâng, em không sao đâu. Anh Hải, em ăn no rồi…” Quách Thanh Tú đứng dậy, cô không muốn ăn nữa.
“Thanh Tú, chúng mình đi xem ti vi đi!”
Lê Quyên Quyên đặt bát đũa xuống, kéo Quách Thanh Tú ra ngoài.
Trong phòng ăn chỉ còn lại Tăng Thanh Hải và Lý Vi Vi.
“Anh Hải…” Lý Vi Vi nhìn Tăng Thanh Hải, mỗi một hành động của anh đều làm trỗi dậy ký ức ở nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng cô. Hồi ức thân thiết khi hai người từng sống chung với nhau thoáng cái dâng lên trong lòng. Cảm giác chua xót khiến cô gần như sắp rơi lệ.
“Ừ…” Tăng Thanh Hải nhã nhặn dùng bữa, đôi mắt nâu nhìn chăm chú về một góc nào đó, trong đầu anh không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Anh Hải, em biết lúc trước đều là do em sai, em sai quá rồi. Một thời gian dài em luôn phải sống trong đau khổ, anh có thể tha thứ cho em không?” Một quý cô từng kiêu ngạo lại không thể không cúi đầu khi ở trước mặt người mình yêu.
Tăng Thanh Hải ngẩng đầu lên, cười điềm đạm: “Vi Vi, em biết sai rồi sao?”
“Vâng, sau này em sẽ không bao giờ làm hại Quách Thanh Tú nữa. Xin anh tha lỗi cho em, chúng mình làm lại từ đầu được không anh?” Lý Vi Vi vội nói.
Đôi mắt Tăng Thanh Hải hơi tối lại, anh khẽ gật đầu: “Được!”
Giọng nói của anh dù rất trầm thấp, nhưng lại khiến niềm hi vọng đã tắt của Lý Vi Vi bất chợt được thắp sáng lần nữa.
Cô bỏ bát đũa trong tay xuống, bổ nhào vào lòng Tăng Thanh Hải, giọt nước mắt nóng hổi lưng tròng. Hai tay cô ôm chặt lấy anh, cô ngửi thấy hơi thở quen thuộc, cảm nhận được sự ấm áp khi ở trong lòng anh. Cô yêu anh, luôn yêu anh một cách điên cuồng như vậy.
“Anh Hải, anh có biết không, em đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Em nhớ anh, mỗi đêm đều nhớ anh. Nhớ từng giây từng phút khi chúng ta ở bên nhau, nhớ từng câu mà anh đã nói, nhớ từng ánh mắt của anh. Nhưng bất luận em có nhớ anh thế nào, chỉ cần trời sáng, em sẽ phải đối diện với thực tại tàn khốc là đã mất đi anh. Em không chịu nổi, thật sự không thể chịu nổi.”
Dòng nước mắt kích động nương theo gò má cô chảy xuống, một ngón tay thay cô nhẹ nhàng lau chúng đi.
“Em đừng khóc nữa, không phải chúng ta đã làm hòa rồi sao?” Giọng nói của Tăng Thanh Hải khẽ vang lên.
Lý Vi Vi vừa khóc vừa cười, cô dùng tay lau nước mắt: “Anh Hải, em biết Quách Thanh Tú là em gái của anh. Sau này em cũng sẽ yêu thương cô ấy như anh vậy, anh hãy tin em.”
Trong mắt Tăng Thanh Hải ánh lên một tia đau thương rõ rệt, anh ngẩng đầu hướng ánh mắt đi nơi khác.
“Em ăn thêm chút đi, anh còn có việc…”
Anh nhẹ đẩy cô ra rồi quay người đi về phía nhà bếp.
Lý Vi Vi ngây ra, cô cầm lấy túi xách đi vào nhà vệ sinh. Cô bị niềm hạnh phúc to lớn này làm cho kích động tới mức quên hết tất thảy, cô phải nghĩ cách để khiến mình bình tĩnh trở lại.
Đêm đến, một mình Quách Thanh Tú nằm trên chiếc giường trong phòng dành cho khách. Cô không mở đèn mà vùi mình vào trong đêm tối. Cô chăm chú nhìn lên trần nhà tối đen, tâm tư lơ lửng như sợi bông.
Lâm Việt Thịnh có bỏ qua cho cô không? Người nhà họ Lâm có bỏ qua cho cô không? Sau này cô phải làm sao đây?
Bao nhiêu câu hỏi vướng mắc trong trí óc khiến đầu cô rất đau.
Cô mở mắt chờ trời sáng.
Tiếng bước chân vô cùng khẽ chậm rãi truyền từ cửa phòng đến, Quách Thanh Tú giật thót mình: “Ai vậy?”
“Là anh, Quách Thanh Tú, đừng sợ…” Giọng nói ấm áp của Tăng Thanh Hải từ cửa truyền vào: “Em chưa ngủ à?”
“Anh Hải, muộn thế rồi mà anh vẫn chưa ngủ sao?” Quách Thanh Tú ngồi dậy, bật chiếc đèn ngủ ở đầu giường lên.
Dưới ánh đèn, Tăng Thanh Hải ăn mặc chỉnh tề, anh đứng ở cửa phòng nhìn cô, trên gương mặt nở nụ cười nhè nhẹ.
“Ừ, anh sang xem em đã ngủ chưa. Anh vào nói chuyện với em nhé, có phiền không?”
Quách Thanh Tú nghĩ ngợi, có lẽ Tăng Thanh Hải vừa về đến nhà sau khi đưa Lý Vi Vi về, cô gật đầu.
“Vâng, dù sao em cũng không ngủ được.”
Tăng Thanh Hải bước đến chiếc ghế đối diện với Quách Thanh Tú ngồi xuống, anh khẽ mỉm cười nhìn cô.
“Thanh Tú, nếu anh quay lại với Lý Vi Vi thì em sẽ không ghét bỏ anh nữa chứ?”
“Chuyện này… Anh Hải, đương nhiên em mong anh được hạnh phúc. Dù anh có phải là anh ruột của em hay không, em đều sẽ chúc phúc cho anh như vậy.”
Chúc phúc! Đáy lòng Tăng Thanh Hải có nỗi mất mát đang lan ra, cuối cùng vẫn không có tình yêu. Trước giờ cô đều không yêu anh, một chút cũng không.
Sau khi chia tay, cô có thể quên hết tất cả về anh. Còn anh thì như sa xuống đầm lầy, vĩnh viễn không thể thoát ra được.
Anh chăm chú quan sát cô gái nhỏ trước mặt.
Gương mặt cô trắng nõn, đôi mắt to tròn sáng long lanh, mái tóc đen dài óng ả. Cô ngồi lẳng lặng trước mặt anh như một cô búp bê bằng sứ.
Anh đột nhiên đứng bật dậy, rồi ôm chặt lấy Quách Thanh Tú vào lòng.
“Anh Hải, anh làm sao vậy ạ?”
“Để anh ôm em một lần cuối cùng được không?”
Giọng nói của anh đầy vẻ cầu xin, câu cầu xin hèn mọn đó như một kẻ thất bại trong tình yêu truy cầu sự thương hại của đối phương.
Chỉ sợ là một ánh mắt, cái ôm hay nụ cười cũng khiến anh cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ.
Vòng ôm của anh nhè nhẹ, cơ thể anh nghiêng về phía trước, thực chất thì cơ thể hai người không hề dính sát vào nhau.
Anh không dám thân thiết quá mức, sợ cô sẽ không chịu nổi.
Trong lòng Quách Thanh Tú khẽ rung động. Anh Hải, anh Hải của cô, người anh bảo vệ cô thời thơ ấu, thứ anh cần chỉ là một vòng ôm cuối cùng này mà thôi.
Cô mở vòng tay cứng nhắc của mình ra, cuối cùng vẫn chầm chậm ôm lấy anh.
Rất lâu sau, Tăng Thanh Hải mới buông tay ra, sau đó anh ngồi lại vào vị trí cũ của mình.
Anh dịu dàng mỉm cười với cô: “Thanh Tú, em hãy quên tất cả những chuyện không vui đi! Anh đã đồng ý tha thứ cho Lý Vi Vi rồi, vì thế sau này em không cần phải chống đối trước mặt anh như vậy nữa.”
Quách Thanh Tú hơi ngại ngùng đáp: ‘Em có chống đối gì đâu, chắc là anh nghĩ nhiều đó thôi, anh Hải!”
“Ừm, em ngủ ngon!” Tăng Thanh Hải đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
“Anh Hải…” Quách Thanh Tú gọi anh lại.
“Em muốn biết anh và Lâm Việt Thịnh đã nói những gì? Sao anh ấy lại đồng ý cho em ở lại nhà anh một đêm?”
Tăng Thanh Hải khẽ cười: “Anh chỉ nói em đang mang thai, bảo anh ta bình tĩnh một chút, sáng mai anh ta sẽ đến đón em.”
Lúc này, một chiếc xe Rolls-Royce màu đen đang lẳng lặng đỗ ở trước cổng biệt thự nhà họ Tăng.
Ánh mắt thâm trầm của hắn dường như có thể nhìn xuyên qua bóng đêm, thấy Quách Thanh Tú ở trong phòng.
Sáng sớm tinh mơ, Quách Thanh Tú đã bị tiếng gõ cửa dồn dập làm giật mình tỉnh giấc. Cô mở to mắt, trời hình như vừa mới sáng.
Giọng của Lâm Việt Thịnh đã gào lớn ở bên ngoài: “Quách Thanh Tú, cô mau lăn ra đây.”
Quách Thanh Tú toát mồ hôi, người đàn ông này quá ấu trĩ, thế mà lại náo loạn đến cả nơi đây.
Xem ra cô ở đây cũng không được yên thân rồi.
Quách Thanh Tú vội vàng mặc thêm áo rồi xuống giường mở cửa, Tăng Thanh Hải đang đứng dựa vào cửa nhìn cô kéo cửa ra. Anh hơi kinh hãi, lập tức lùi về sau một bước: “Sớm vậy mà em đã dậy rồi à?”
Khóe miệng Quách Thanh Tú giật giật: “Bên ngoài ồn ào như vậy, em mà ngủ được thì em là thần tiên rồi.”
Nói xong cô bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đi xuống dưới tầng: “Anh Hải, em xin lỗi. Em đã mang đến quá nhiều phiền phức cho anh rồi.”
Sau khi Quách Thanh Tú ra ngoài, Lê Quyên Quyên cũng mặc áo ngủ đi từ phòng ra.
Cô gãi đầu, vô cùng bất mãn lẩm bẩm: “Lâm Việt Thịnh đúng là đáng sợ, công phu sư tử gầm chính là đây chứ đâu.”
Quách Thanh Tú nhún vai, đột nhiên cô nhớ ra, tại sao Tăng Thanh Hải lại ở trước cửa phòng cô, không lẽ anh đã đứng đó cả đêm sao?
Quách Thanh Tú quay đầu nhìn Tăng Thanh Hải, trên mặt anh là nụ cười ấm áp. Anh nhìn cô dịu dàng hỏi: “Em có đói bụng không? Hay là ăn sáng xong hãy đi!”
Lê Quyên Quyên nói chen vào: “Quách Thanh Tú, tớ thấy bây giờ cậu nên đi ra ngoài đi. Nếu không thì con người đó sẽ phá hủy cả căn nhà này mất.”
Quách Thanh Tú nhìn Tăng Thanh Hải rồi nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Em đi đây, anh Hải, anh phải tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé!”
Quách Thanh Tú nhìn thấy Lâm Việt Thịnh ngang ngược kia đứng ở trước cổng, có lẽ cả đêm qua anh ta không ngủ nên sắc mặt có hơi dọa người.
Quách Thanh Tú chậm chạp đi qua, người bảo vệ từ từ mở cánh cửa sắt ra.
Lâm Việt Thịnh đứng ở cổng nhưng không bước vào, đôi mắt thâm trầm của hắn nhìn Quách Thanh Tú: “Còn không mau lăn qua đây, hay là đang lưu luyến nơi này? Muốn cùng hắn ta viết tiếp đoạn tình xưa à?”
Lời nói cay nghiệt phát ra, Quách Thanh Tú thấy vô cùng lúng túng.
Cô ngoảnh mặt đi, Tăng Thanh Hải và Lê Quyên Quyên đang đứng ở nơi cổng lớn cách cô không xa, chắc chắn những lời nói không hay này đã bị họ nghe thấy cả rồi.
Quách Thanh Tú bước nhanh mấy bước đi ra khỏi nhà họ Tăng, cô đứng trước mặt Lâm Việt Thịnh, giương đôi mắt bất mãn lên nhìn hắn.
“Lâm Việt Thịnh, anh ăn nói giữ ý một chút đi được không? Anh Hải đã quay lại với Lý Vi Vi rồi, có phải anh vẫn muốn chia cắt họ hay không?”
Lâm Việt Thịnh khinh bỉ liếc về phía Tăng Thanh Hải một cái: “Ả họ Lý đó ư? Tăng Thanh Hải mà vẫn còn muốn quay lại với cô ta, chắc chắn không thể…”
“Xin anh, Lý Vi Vi người ta vừa có xuất thân tốt, vừa có diện mạo xinh đẹp. Anh Hải không có lý do gì mà không thích cô ấy cả.”
Lâm Việt Thịnh kéo tay Quách Thanh Tú ấn cô vào xe.
“Nếu Tăng Thanh Hải mà yêu Lý Vi Vi, tôi chặt đầu mình làm bóng cho cô đá…”
Lâm Việt Thịnh vô cùng khinh thường nói.
“Anh dựa vào đâu mà cho là anh Hải sẽ không yêu Lý Vi Vi?”
Lâm Việt Thịnh bắt đầu đánh vô lăng, lạnh lùng đáp: “Dựa vào trực giác của đàn ông, Lý Vi Vi thì có cái gì?”
Đều là đàn ông với nhau, cho nên từ ánh mắt của Tăng Thanh Hải, Lâm Việt Thịnh có thể nhìn ra người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ gì.
Nhưng dù Tăng Thanh Hải có nghĩ gì thì cũng đều là vọng tưởng mà thôi, không một ai có thể cướp Quách Thanh Tú khỏi tay hắn cả.