Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 174: Tôi thực sự bị bệnh sao

Tác giả: Huyền Cầm
Chọn tập

Thái độ có phần lạnh nhạt của Lâm Việt Thịnh khiến trong lòng Quách Thanh Tú nảy sinh cảm giác không vui, nhưng nghĩ lại, có lẽ hắn thực sự bận rộn nên cô cũng không để ý lắm.

Ngày hôm sau, Wister kiểm tra cơ thể cho Quách Thanh Tú.

Chủ yếu là xét nghiệm máu, sau khi làm một số xét nghiệm thông thường, lấy mẫu máu của cô, đặt trong thùng thuốc.

“Cô Quách, bình thường cô có cảm nhận được một số cảm giác bất thường không?”

Quách Thanh Tú chần chừ trong chốc lát rồi nghiêm túc nói: “Có, có lúc cảm thấy vô cùng đau đớn, không thể nào chịu nổi…”

“Còn nữa, anh nhìn mắt tôi xem, đống tơ máu này là thế nào? Cả chuyện tóc tôi không ngừng rụng xuống…”

Tóc của Quách Thanh Tú bây giờ đã rụng đến mức không còn dày như lúc trước nữa.

Có lúc cô thậm chí không dám đi soi gương, sợ nhìn thấy bộ dạng của bản thân mình mà hết hồn.

Wister chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng cầm bút lên ghi lại mô tả của cô.

“Bác sĩ Wister, tôi bị làm sao vậy?”

“Ừm!” Wister suy nghĩ: “Có lẽ một là một số chứng bệnh tổng hợp đặc biệt của thời kỳ mang thai, nhưng những chuyện này tạm thời không ảnh hưởng gì đứa trẻ trong bụng, còn về tình hình cụ thể, phải đợi khi có kết quả phân tích mẫu máu, tôi mới có thể cho cô một câu trả lời chính xác. Trước khi chưa có kết luận của tôi, cô đừng nghĩ lung tung, ngoài ra còn phải bổ sung dinh dưỡng…”

“Nhưng tôi không thấy thèm ăn gì cả!”

“Đúng vậy, phụ nữ trong thời kỳ mang thai có khẩu vị không tốt lắm, cho nên tôi ghi một số thực đơn trước, để dì Trần đi nấu, cô ăn ít nhưng chia làm nhiều bữa…” Câu trả lời của Wister tuy rằng không tường tận lắm nhưng cũng khích lệ Quách Thanh Tú rất nhiều.

Bây giờ hi vọng lớn nhất của cô là bé con có thể ra đời bình an, còn về việc cô mắc bệnh gì, điều này chẳng hề quan trọng.

Cô không sợ đau, vì bé con, cô phải làm một người mẹ dũng cảm.

Lúc ở nhà họ Lâm, ngoài dì Trần ra còn có một đầu bếp theo cùng.

Quách Thanh Tú phát hiện ra sức ăn của mình cũng càng ngày càng tệ, trước kia lúc còn nghèo khổ có rất nhiều thứ muốn ăn mà không ăn được; nhưng bây giờ, đối diện với một bàn đầy sơn hào hải vị, cô lại không muốn ăn chút nào.

Dường như đã quen với xa hoa, không thể nào quay về với cảnh bần hàn được nữa.

Lâm Việt Thịnh đã chiều hư cái miệng của cô rồi.

Dì Trần bưng một bát canh gà bước vào, cười cười bảo: “Trước khi đi cậu chủ đã dặn cẩn thận, canh gà này nhất định phải hớt lớp dầu ở bên trên, nếu không cô Quách cảm thấy ngấy sẽ buồn nôn.”

Quách Thanh Tú mỉm cười, Lâm Việt Thịnh có tâm tư này ư?/

Trước kia cô chỉ cảm thấy hắn là một tên nhà giàu thừa kế gia sản mà không có đầu óc, vừa phong lưu vừa băng hoại đạo đức.

Nhưng bây giờ xem ra tất cả những thứ đó không phải sự thật.

Nói thật lòng, hắn còn là một người đàn ông vô cùng trách nhiệm.

Quách Thanh Tú bưng bát canh gà, nhấp một hớp.

Nếu như Lâm Việt Thịnh có thể đến thăm cô là tốt rồi.

“Cô Quách, ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra phụ khoa, chỉ là kiểm tra phụ khoa thông thường thôi, xem tình hình đứa bé thế nào.” Dì Trần mỉm cười.

“Ừm, được!”

Buổi sáng ngày hôm sau, có hai người bảo vệ lái xe, đưa Quách Thanh Tú và dì Trần đến bệnh viện Hong Kong.

Sau khi vào viện mới phát hiện ra sản phụ đến Hong Kong khám bệnh quá nhiều, Quách Thanh Tú bảo dì Trần đi xếp hàng, cô ngồi đợi ở hành lang bên ngoài bệnh viện.

Trước kia khi có Lâm Việt Thịnh bên cạnh, bất kể là ở đâu cũng không cần xếp hàng.

Dường như thế giới này tồn tại vì hắn, quyền lực của kẻ có tiền được thể hiện rất rõ trên người hắn.

“Cô Quách…”

Quách Thanh Tú đang ngẩn ngơ thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi quen thuộc từ xa vọng tới.

Quách Thanh Tú quay đầu lại, bóng dáng Dương Diệp Sơn đập vào mắt cô.

Cô mỉm cười đứng dậy.

“Dương Diệp Sơn… Thật không ngờ có thể gặp được anh ở đây, anh cũng đến khám bệnh à?”

Dương Diệp Sơn chỉ đứng xa xa chứ không bước tới, người đàn ông như hắn ta đứng ở đó khiến không ít người phải nhìn chăm hú.

Dương Diệp Sơn khẽ cười: “Không phải đến khám bệnh, tôi có một người bạn ở đây nên đến thăm cậu ấy.”

Dương Diệp Sơn nhìn vào bụng cô: “Một mình cô ở đây à?”

Quách Thanh Tú nhún vai: “Anh ấy rất bệnh, chắc tôi phải ở Hong Kong chờ sinh rồi.”

Ánh mắt của Dương Diệp Sơn thoáng hiện vẻ kinh ngạc: “Đúng là một người đàn ông thiếu trách nhiệm, dám hất cô tới chỗ này.”

Dương Diệp Sơn nói rồi làm một động tác tay ra hiệu, bảo vệ phía sau đều lui đi hết.

Hắn vẫy vẫy tay với Quách Thanh Tú: “Qua đây, tôi nói cái này với cô.”

Quách Thanh Tú khựng lại, thấy dì Trần vẫn phải xếp ở cuối hàng ngũ dài dằng dặc, cô dành đi theo sau Dương Diệp Sơn, đi tới một hành lang rộng rãi trống trải khác,

Bên này là khu điều trị nội trú, không có nhiều bệnh nhân lắm, chỉ thỉnh thoảng có y tá vội vàng đi qua.

Dưới ánh nắng mặt trời, gương mặt của Quách Thanh Tú trắng đến mức gần như trong suốt.

Chỉ là trong mắt vẫn còn một ít tơ máu, khiến trông cô hơi hao hao con thỏ.

“Cô rất yêu người đàn ông đó hả?” Dương Diệp Sơn đột ngột quay người lại, nhìn Quách Thanh Tú nghiêm túc.

“Tôi…” Quách Thanh Tú nở nụ cười xán lạn: “Ừ, tất nhiên…”

Dương Diệp Sơn lắc đầu và thở dài: “Rời khỏi hắn đi! Đi theo tôi…”

Quách Thanh Tú cười ha ha: “Anh đùa gì vậy, con tôi đã lớn chừng này rồi, sao tôi có thể đi theo anh được. Được rồi, Dương Diệp Sơn, cảm ơn anh lần trước đã giúp tôi, nhưng đùa cũng phải có giới hạn, tôi không thích người khác nói xấu về anh ấy.”

Dương Diệp Sơn nhíu chặt đôi lông mày rậm: “Cô cho rằng tôi đang đùa sao?”

Từ gương mặt nghiêm túc của hắn, Quách Thanh Tú có thể nhận thấy một chút bất thường: “Ờm, tôi phải đi đây, chúng ta hôm khác lại nói chuyện nhé!”

Dương Diệp Sơn kéo cánh tay cô.

“Cô bị hắn lừa rồi, cô có biết không?”

“Lừa? Anh muốn nói gì vậy?”

“Cô bị người ta hạ độc rồi, hơn nữa loại virus này rất kinh khủng, lúc trước tôi tưởng cô biết, cho nên không nói ra, nhưng bây giờ tôi mới phát hiện, hóa ra cô không hề biết…”

“Virus gì cơ?” Quách Thanh Tú thấy đầu óc mình hơi choáng váng, cô muốn ngất đi, đủ loại triệu chứng quái lạ dồn vào một chỗ, điều này rõ ràng là biểu hiện cho sự bất thường của cơ thể cô.

Dương Diệp Sơn thở dài thật dài: “Lần trước, khi cô khám bệnh ở chỗ này, bác sĩ đã lấy máu làm xét nghiệm, cô bị một loại virus sinh hóa, loại virus này có thể khiến người ta từ từ chết đi, hơn nữa quá trình tử vong rất đau đớn.”

Mặt mũi Quách Thanh Tú trắng bệch: “Vậy, vậy, con của tôi có bị ảnh hưởng gì không?”

Dương Diệp Sơn khẽ lắc đầu: “Tôi không rõ lắm, tôi không được biết nhiều, nếu cô muốn biết tường tận hơn, cô có thể đi chất vấn Lâm Việt Thịnh.”

“Nhưng, có lẽ anh ấy cũng không biết, tôi không hề nói với anh ấy rằng tôi có những phản ứng bất thường ấy…”

Quách Thanh Tú nở nụ cười thảm thương, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt lại, trong lòng cô có một giọng nói đáng sợ đang không ngừng gào thét: Người nhà họ Quách đều phải chết!!!

Đúng vậy, khi cô chìm đắm trong tình yêu của hắn, cô đã quên mất rằng, hắn đã từng nguyền rủa cô một cách độc ác như thế nào.

Người nhà họ Quách hại chết em gái hắn, việc báo thù của hắn có lẽ chưa bao giờ ngừng lại.

Nhưng cô không dám tin, người đàn ông mà cô yêu say đắm thực sự hại cô như vậy.

Dương Diệp Sơn nhìn phản ứng của Quách Thanh Tú mà thấy đau lòng.

“Tôi cũng hi vọng là hắn không biết, nhưng, bây giờ tốt nhất cô nên hỏi hắn cho rõ ràng. Nói thật lòng, bây giờ hắn không nên vứt bỏ cô ở đây. Bị nhiễm loại virus này có thể phát bệnh vào bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, cô cũng có thể…”

Dương Diệp Sơn không muốn nói tiếp nữa.

Quách Thanh Tú nhìn Dương Diệp Sơn, nước mắt lăn dài.

Quệt bừa vài cái, cô ngơ ngẩn cúi đầu xuống.

“Đấy rốt cuộc là loại virus gì, làm phiền anh điều tra giúp tôi, đây là số điện thoại của tôi, tôi đợi điện thoại của anh.”

Quách Thanh Tú đột nhiên có cảm giác choáng váng như trời đất sụp xuống.

Cô bối rối cầm bút lên, viết số điện thoại đưa cho Dương Diệp Sơn.

Dương Diệp Sơn khẽ khàng từ chối.

“Không cần đâu, tôi có số điện thoại của cô, chỉ có điều tôi không thích người nhà họ Lâm cho lắm, cho nên không liên lạc với cô. Nhưng bây giờ nếu cô đã biết đáp án, vậy thì tôi sẽ đi điều tra cho rõ ràng.”

Trong đôi mắt của Quách Thanh Tú lộ ra chút trống rỗng vì thất vọng.

Dương Diệp Sơn nhìn cô rất chăm chú, hồi lâu sau mới nói: “Tôi đi đây, cô tự mình bảo trọng nhé.”

“Ừ, tạm biệt!”

Quách Thanh Tú đưa mắt nhìn theo bóng dáng Dương Diệp Sơn từ từ biến mất ở tận cùng của hành lang.

Thực sự như vậy sao?

“Cô Quách, cô Quách, đến lượt cô rồi…”

Dì Trần vất vả lắm mới xếp hàng xong, thế mà vừa quay đầu đã phát hiện ra không thấy Quách Thanh Tú đâu nữa, đi tìm nửa vòng bệnh viện mới tìm được đến đây.

Mặt mũi Quách Thanh Tú lạnh tanh, toàn thân như bị bao phủ bởi cảm giác đau buồn phảng phất.

“Cô Quách, cô sao thế?”

“Không sao, chúng ta đi kiểm tra đi!”

Quách Thanh Tú cố gắng để duy trì sự bình tĩnh.

Phần kiểm tra sản khoa tiếp đó lại khiến Quách Thanh Tú rất yên tâm, bé con rất khỏe mạnh, cơ thể cô không có gì bất thường. Tất cả dấu hiệu cho thấy, cô không bị bệnh, điều duy nhất khiến cô đau đớn là loại virus sinh học đó, đang từ từ xâm nhập vào mạch máu của cô.

Từ lúc kiểm tra xong cho đến khi về nhà, Quách Thanh Tú yên lặng đến đáng sợ.

Dường như cô đang chờ đợi điều gì đó, lại giống như đang sợ hãi điều gì đó.

“Cô Quách, có phải cô thấy không thoải mái không?” Dì Trần cuối cùng cũng phát hiện ra sự bất thường của cô.

“Dì Trần, dì cứ làm việc đi, đừng lo cho tôi, tôi rất ổn!”

Đến cửa nhà, vừa vặn gặp phải bác sĩ Wister.

“Cô Quách, đúng lúc tôi đang định đi tìm cô, đây là loại thuốc tôi mới kê đơn, mỗi ngày cô uống hai lần…”

Wister cầm một đống lọ thuốc tới, mỉm cười đón đường Quách Thanh Tú.

Quách Thanh Tú nhận lấy mấy lọ thuốc, liếc mắt nhìn qua, bên trên toàn chữ tiếng Anh, Quách Thanh Tú đọc không hiểu nên trả lại cho bác sĩ Wister.

“Thuốc của nước ngoài, tôi đọc không hiểu gì, không uống…”

“Ôi, cô Quách, những thứ thuốc này đều giúp ích cho cơ thể cô, cô nhất định phải uống!”

Wister đuổi theo sau lưng Quách Thanh Tú chạy lên tầng, Quách Thanh Tú đột ngột dừng lại, lừng lững nhìn thẳng vào bác sĩ.

“Tôi chỉ mang thai thôi chứ có phải bệnh nhân đâu, tại sao tôi phải uống thuốc? Uống thuốc có hại cho em bé, anh đừng ở đây lừa tôi.”

Wister gãi đầu: “Ôi, tôi phải giải thích với cô thế nào đây. Thực ra những thứ này không phải thuốc, chỉ là thuốc bổ bình thường, gia tăng sức đề kháng.”

Quách Thanh Tú trừng mắt nhìn anh ta: “Nếu đã không phải thuốc, vậy thì tôi càng không uống.”

Hết người này đến người khác lừa dối cô, tưởng cô là con ngốc chắc? Cô không bị lừa đâu.

“Cô Quách, nếu như không uống, các triệu chứng của cô sẽ nặng thêm, điều này cũng không tốt cho cô và đứa bé…”

Quách Thanh Tú nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc bén: “Triệu chứng gì của tôi sẽ nặng thêm?”

“Thì là, thì là…” Wister đột nhiên nhớ ra là mình đã lỡ lời, muốn tiếp tục che giấu.

“Bác sĩ Wister, tôi nhớ ra rồi, bao giờ anh định báo kết quả kiểm tra máu cho tôi biết?”

Chọn tập
Bình luận