Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 182: Vì yêu, thêu dệt mộng tưởng

Tác giả: Huyền Cầm
Chọn tập

Quay đoạn video này rất tốn thời gian, Quách Thanh Tú lưu lại rồi mới tải lên bộ nhớ của mình. Cô nhắm mắt lại tưởng tượng một lát, ảo tưởng ra bộ dáng của cục cưng trong tương lai.

Rất lâu sau, lúc này, cô mới đứng lên, chuẩn bị đứng lên, đang chuẩn bị ra ngoài thì cô lại thấy một bóng đen đang đứng ở cửa ra vào.

Trên gương mặt anh tuấn của Lâm Việt Thịnh giăng đầy mây đen, hắn không nói lời nào, vừa tiến vào đã lập tức đập bể máy tính.

Quách Thanh Tú sửng sốt một hồi mới nhanh chóng giành lấy máy tính trong tay hắn.

“Lâm Việt Thịnh, anh điên rồi, có phải anh đã điên rồi không? Anh đập bể nó làm gì? Nó có chọc giận anh đâu!”

Lâm Việt Thịnh nặng nề ném máy tính xuống đất, hai tay giơ lên nắm bả vai của Quách Thanh Tú.

“Em quay cái này làm gì? Đầu óc em bị nước vào à?”

Quách Thanh Tú cảm thấy không sao nói rõ được, cô căng thẳng và tức giận nhìn Lâm Việt Thịnh.

“Em, em, em chỉ muốn để lại gì đó cho các con thôi, điều này mà anh cũng tức giận à?”

Lâm Việt Thịnh cực kỳ tức giận: “Người phụ nữ ngốc nghếch này, em phải sống, cho dù con trưởng thành, nó vẫn muốn nhìn thấy mẹ mình bằng xương bằng thịt chứ không phải là một vài video như thế này, em nghe hiểu chưa. Anh cũng chưa từ bỏ hi vọng, vậy tại sao em lại muốn vứt bỏ…”

Quách Thanh Tú ngẩng khuôn mắt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, từ từ rơi xuống.

Cô tủi thân nhìn Lâm Việt Thịnh, oán niệm nói như một người bị dồn đến cảnh khốn cùng.

“Lâm Việt Thịnh, tên khốn này, anh cũng dám hung dữ với em…”

Cô giơ tay phải, vung mạnh tay, hung hăng đánh lên lồng ngực hắn.

Một cú, hai cú, ba cú…

Lâm Việt Thịnh lại đứng sừng sững như một pho tượng bằng sắt, vẫn không hề nhúc nhích, để mặc cô ra sức đánh đấm mình.

Cổ họng Lâm Việt Thịnh chuyển động, con ngươi đen nhánh của hắn sâu không thấy đáy, che giấu một tia đau xót, ngay cả cô cũng không thể thấy rõ.

Lâm Việt Thịnh đột nhiên đưa tay ôm Quách Thanh Tú vào lòng, giống như đang ôm một món bảo vật trân quý, hai người kề sát nhau, không có một chút khe hở nào.

“Thật xin lỗi, là anh không tốt, anh là tên cặn bã, anh là tên khốn, anh không nên hung dữ với em…”

Lâm Việt Thịnh thấp giọng lẩm bẩm, tiếng khóc của Quách Thanh Tú dần dần nhỏ xuống, chậm rãi biến thành tiếng khóc thút thít.

Đầu nhỏ của cô chôn trong ngực của hắn, lẳng lặng, cô có thể nghe thấy tiếng tim dập của hắn, tim của hắn đập rất loạn, rất loạn…

Lâm Việt Thịnh cúi người, bế Quách Thanh Tú lên, chậm rãi đi tới bên cạnh cửa sổ thiết kế theo dạng Bay window, cùng ngồi xuống với cô.

Tay hắn kéo tay cô, hắn nâng bàn tay nhỏ bé của cô lên môi và hôn.

“Đồng ý với anh, trước khi anh từ bỏ, em không được buông tay, được không?”

Nước mắt Quách Thanh Tú lách tách rơi xuống, cô cũng không muốn từ bỏ nhưng cơ thể cô đã bán đứng ý chí cũa cô.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Lâm Việt Thịnh, vô dụng thôi! Chúng ta đừng lừa mình dối người nữa.”

“Ngu ngốc, không được nói như thế! Nếu em tiếp tục nói như thế, anh lại muốn hung dữ với em…”

Lâm Việt Thịnh nói lật mặt là lập tức lật mặt, vẻ mặt đang dịu dàng đột nhiên trở nên hung ác.

Quách Thanh Tú im lặng một hồi mới nói: “Em chỉ sợ chẳng may, nếu như chẳng may em không qua được, dù sao em cũng phải để con biết mẹ nó là người như thế nào, mẹ nó đã từng yêu thương nó tới mức nào.”

Lâm Việt Thịnh bá đạo đánh gãy lời cô.

“Không có chẳng may, nếu như em chết, đứa nhỏ này cũng sẽ không thể sống…”

Quách Thanh Tú kinh ngạc nhìn Lâm Việt Thịnh: “Anh có ý gì?”

“Có ý gì à? Nếu em mất, chẳng lẽ em định để anh nuôi con một mình sao? Con nhất định sẽ chết đói, cho nên em đừng trông cậy vào anh, nếu em thật sự thương con thì bản thân em phải sống sót, tự tay nuôi dạy con.”

Logic vô lại của Lâm Việt Thịnh khiến Quách Thanh Tú nở nụ cười bất đắc dĩ.

“Lâm Việt Thịnh, công ty của em làm thế nào bây giờ? Lâu lắm rồi em chưa đến đó.”

“Còn quan tâm đến những việc này làm gì, em sợ anh nuôi không nổi em sao? Sau này, em cứ thànnh thật ở nhà, dưỡng thai cho tốt…”

Lâm Việt Thịnh vô cùng bá đạo nói.

Dù Lâm Việt Thịnh hắn có thiếu tiền thì cũng không để người phụ nữ của mình xuất đầu lộ diện trong khi đang mang thai.

Quan trọng hơn là hắn chưa từng thiếu tiền.

“Nhưng, dù sao em cũng muốn làm vài chuyện có ý nghĩa, ở trong nhà cả ngày, em rất buồn bực…”

“Ừ, không sao. Đợi mấy ngày nữa anh bớt bận rộn, anh có thể dành ra thời gian để thường xuyên ở cạnh em, sẽ không để em phải buồn bực.” Lâm Việt Thịnh nhướng mày, ám chỉ vô cùng mờ ám.

Quách Thanh Tú lại đánh hắn một cái: “Đồ lưu manh, trong đầu óc anh lại đang nghĩ tới suy nghĩ sắc tình gì đó?”

Tay Lâm Việt Thịnh vội túm lấy tay của Quách Thanh Tú, khoa trương la lên.

“Oa, rõ ràng là trong đầu em có suy nghĩ tình sắc, em nói đi, vừa rồi em đã nghĩ tới cái gì? Anh chẳng nghĩ gì hết mà!”

“Anh…” Gương mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú ửng đỏ, cô vẫn không thể học theo da mặt dày như Lâm Việt Thịnh.

Lâm Việt Thịnh cười hai tiếng, giơ tay đặt Quách Thanh Tú lên vách tường.

“Cái đó, để anh xem thử, trong đầu em đang suy nghĩ điều gì?”

Hắn cúi đầu hôn xuống, Quách Thanh Tú hơi giãy giụa, sau đó lập tức đắm chìm vào nụ hôn nồng nhiệt của hắn.

Trong nụ hôn mạnh mẽ của hắn, cơ thể Quách Thanh Tú tê dại, mềm như vũng nước xuân.

Ánh mặt trời chiếu xuống để lộ ra hình ảnh phản chiếu của hai người đang triền miên bên nhau trên cửa sổ thiết kế theo dạng bay window.

Đây là một buổi sáng tốt đẹp, cơ thể to lớn, gợi cảm của Lâm Việt Thịnh cùng làn da trắng nõn của Quách Thanh Tú, sự nam tính và sự dịu dàng đã được tôn lên đến cực hạn dưới ánh sáng mặt trời sáng ngời.

Khoảnh khắc này thật hoàn hảo, nếu như thời gian có thể dừng lại ngay lúc này thì thật tốt biết bao?

Hành động đập bể máy tính của Lâm Việt Thịnh cũng không hoàn toàn cản trở hoạt động quay video của Quách Thanh Tú.

Cô luôn thừa dịp lúc Lâm Việt Thịnh không ở nhà, lặng lẽ dùng di động quay video, quay xong lại đăng lên bộ nhớ, trong tương lai, một ngày nào đó sẽ dùng tới.

“Cục cưng, có lẽ bây giờ con đã được một tuổi rồi, con sẽ gọi mẹ, con nhất định là đứa bé rất đáng yêu. Mẹ rất muốn hôn, muốn ôm con một cái, sờ gương mặt nhỏ bé, béo mập của con một cái.”

“Cục cưng à, bây giờ con đã hai tuổi rồi, trong miệng nhỏ của con chắc là đã mọc răng rồi, đừng ăn kẹo nhiêu nha, nếu không con sẽ bị sâu ăn răng đó! Con phải nhanh chóng lớn lên, trở thành một hoàng tử nhỏ đẹp trai nhất, anh tuấn nhất.”

“Cục cưng, con được ba tuổi rồi. Con có nghe lời ba hay không, hôm nay, mẹ sẽ hát chúc mừng sinh nhật con, con nhất định phải nhớ kỹ đó! Thật ra thì mỗi lần sinh nhật con, mẹ đều hát chúc mừng sinh nhật con, có điều con không thể nghe thấy giọng hát của mẹ thôi, nhưng bây giờ con phải nghe kỹ đấy. Happy birthday to you, happy birthday to you…”

“Cục cưng của mẹ, có lẽ bây giờ con đã đi nhà trẻ nhỉ! Con có thể tự mặc quần áo, tự mình ăn uống. Mẹ rất vui, cuối cùng con đã trưởng thành một người đàn ông rồi, mẹ hi vọng con sẽ vui vẻ, vui vẻ từng ngày, mẹ rất nhớ con.

Quay video một hồi, Quách Thanh Tú khóc không thành tiếng, cô cảm giác được bản thân rất yếu ớt.

Cô hoàn toàn dựa vào trí tưởng tượng của mình để ảo tượng dáng vẻ của con sau khi trưởng thành, trong niềm hạnh phúc này xen lẫn sự thống khổ dày đặc.

Lúc này cô mới hiểu ra, sống trên đời này, tiền tài, danh dự gì đó đều là mây trôi, chỉ cần chính mình và người thân có thể ở bên cạnh nhau, đây mới thật sự là hạnh phúc.

Khi còn bé, ông trời mang ba mẹ của cô đi mất, cô hiểu rõ cảm giác nhớ nhung người thân.

Mà trong tương lai, đứa bé trong bụng cô lại phải chịu đựng loại đau khổ này cả đời. Đây là điều mà cô không muốn nhìn thấy nhất.

Lâm Việt Thịnh giao phần lớn công việc cho Huỳnh Minh San xử lý, hắn dành ra rất nhiều thời gian chỉ để ở bên cạnh Quách Thanh Tú.

Sáng sớm, những tia sáng của mặt trời dâng lên từ phương đông, bóng dáng Quách Thanh Tú đứng lặng yên trong vườn hoa.

Phía trước giá vẽ, cô đang tập trung vẽ tranh, trong đầu tưởng tượng ra dáng vẻ của con rồi lập tức vẽ ra giấy.

Bây giờ, tay cô đang để trên bụng, cô có thể cảm nhận được máy thai của con.

Lúc này, Quách Thanh Tú mới có thể cảm nhận được cảm giác làm mẹ một cách rõ ràng, vô cùng hạnh phúc.

“Thật không ngờ, bột nước thế nhưng có thể dùng để vẽ tranh tốt như vậy.”

Đột nhiên, giọng nói của Lâm Việt Thịnh vang lên bên tai Quách Thanh Tú, hắn cúi đầu hôn lên mặt cô.

Quách Thanh Tú quay đầu, cô nhìn thấy trong tay Lâm Việt Thịnh đang cầm một cái mũ vải có hoa li ti.

“Cái này là mang cho em à?”

Quách Thanh Tú cười hỏi, chỉ cần ở bên cạnh hắn, nụ cười của cô luôn vĩnh viễn rực rỡ như vậy.

“Ừ, đi ngang qua một tiệm bán mũ, thuận tay mua, em thích thì đội đi!”

Trong lòng Quách Thanh Tú một luồng nhiệt, tóc cô rụng nên đã rất lưa thưa, đang thiếu một cái mũ đội lên đầu thế này.

“Giúp em đội lên đi, em cảm thấy rất đẹp!”

Lâm Việt Thịnh hơi cong môi, tự tay đội mũ lên giúp cô.

Hiện tại, bụng của Quách Thanh Tú đã lớn hơn rất nhiều, trên người mặc váy rộng bụng có hoa li ti, giờ thêm cái mũ này nhưng thật ra cũng rất xinh đẹp.

Lâm Việt Thịnh cúi đầu, vén phần tóc hỗn loạn ra sau lỗ tai giúp cô, sau đó lại nhìn cô đầy thâm tình.

“Có phải bây giờ em rất xấu không?” Quách Thanh Tú ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cố ý hỏi.

Con ngươi đen nhánh của Lâm Việt Thịnh quét một vòng trên mặt cô, cố ý nhướng nhướng mày.

“Đúng thế, vốn là em rất xấu… Nhưng, nhà có vợ xấu là bảo vật vô giá, anh thích bảo bối của anh…”

Lời tâm tình nóng bỏng khiến cho gương mặt nhỏ của Quách Thanh Tú nóng lên, chính một khắc ngượng ngùng này khiến cho đáy lòng Lâm Việt Thịnh dâng lên cảm giác mềm mại, hắn không kìm lòng được mà cúi đầu, hôn lên đôi môi cánh hoa của cô.

“Ưm…” Quách Thanh Tú bối rối đẩy hắn ra, bất cẩn đụng vào giá vẽ, giá vẽ lăn một vòng trên mặt đất, bức tranh vừa rồi còn rất đẹp, bây giờ đã bị cành hoa bên cạnh làm dơ.

“Này, nơi này là ở bên ngoài, nhiều ánh mắt nhìn anh như vậy mà anh, anh cũng quá lưu manh.”

“He he!” Lâm Việt Thịnh xoay người dựng giá vẽ lên.

“Sợ cái gì, đâu phải bọn họ chưa từng thấy. Đi, chúng ta đến bờ biển dạo một chút…”

Quách Thanh Tú đi chân trần, giẫm lên trên cát vàng mềm mại, gió biển nhẹ nhàng khoan khoái thổi tới trước mặt, làn váy của Quách Thanh Tú bị gió thổi tung bay.

“Muốn đi đâu chơi, anh dẫn em đi!” Tóc Lâm Việt Thịnh ngắn cũng bị thổi mất trật tự.

“Anh có thời gian đi với em à?”

“Ừ, chỉ cần em muốn, đi nơi nào cũng được: Paris, Châu Úc, Maldives,…

“Ừ..”Quách Thanh Tú dùng chân đá hạt cát, ngước gương mặt nhỏ lên cười nói: “Em muốn đi Nam Cực xem chim cánh cụt.”

“Không thành vấn đề! Đi nơi nào cũng được.”

Trong mắt Lâm Việt Thịnh che giấu một tia bi thương khó thấy.

Quách Thanh Tú thùy mị cười: “Thôi, em nói giỡn mà, em chẳng muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở đây cùng anh, yên lặng chờ từng ngày trôi qua.”

Cánh tay Lâm Việt Thịnh dùng sức, hắn ôm chặt cô vào ngực.

“Cánh tay anh còn đau không?” Quách Thanh Tú nâng tay đụng vào nơi có vết thương bị súng bắn của Lâm Việt Thịnh, hắn lại không thèm quan tâm mà cong môi cười.

“So với đau đớn của em thì cái này tính là gì?”

Lâm Việt Thịnh đỡ Quách Thanh Tú để cô từ từ ngồi xuống trên bãi cỏ.

“Chưa từng phát hiện phong cảnh nơi này lại đẹp đến vậy!”

Quách Thanh Tú nằm trên bãi cỏ, tay kéo mũ, gương mặt nhỏ của cô vẫn trắng nõn như cũ, cũng không xuất hiện chút già nua nào như lời Dương Hà Khuê nói.

Bởi vì được Lâm Việt Thịnh che chở thích đáng nên ngược lại nhìn cô còn có một loại hồng nhuận vô cùng khỏe mạnh.

Nếu như không phải mặc váy rộng bụng, thì trông cô vẫn giống một thiếu nữ tinh nghịch như cũ.

“Tất nhiên, nơi anh chọn nhất định là nơi có phong cảnh đẹp nhất thành phố.” Lâm Việt Thịnh khoe khoang mà không hề đỏ mặt.

“Phụt! Anh đúng là da mặt dày!”

Lâm Việt Thịnh ngồi bên cạnh Quách Thanh Tú: “Đương nhiên là phải da mặt dày một chút,nếu không sao có thể cua được em.”

Chọn tập
Bình luận