Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Luật Sư Và Bị Cáo

Chương 92: Tom

Tác giả: James Patterson
Chọn tập

Trong buổi sớm tháng Sáu ngột ngạt này, nhiệt độ xấp xỉ ba mươi sáu độ C, chính quyền bang khởi đầu việc theo đuổi công lý bằng cách gọi Mammy Richardson, bạn gái cũ của tay buôn bán ma túy Artis LaFontaine lên bục. Mammy có mặt ở sân bóng rổ khi Feif và Dante đánh nhau. Cô đã nhìn thấy tất cả.

Là một phụ nữ to lớn, đẹp, trạc ngoài ba mươi, Mammy là người nổi bật ở dinh thự của Wilson trong hè vừa qua. Cô bước lên bục nhân chứng, vận trang phục màu kem làm cô trông càng đầy đặn trong chùm tia sáng chiếu qua cửa sổ duy nhất của phòng xử.

– Xin các vị chú ý đến ngày mười ba tháng Tám năm ngoái. Cô Richardson, cô hãy nhớ lại cô ở đâu trong buổi chiều hôm ấy?

– Tôi xem trận đấu bóng rổ ở dinh cơ của ông Wilson, – Richardson nói, rõ ràng là thích thú với sự hiện diện của mình, giọng cô rung lên háo hức.

– Cô có thể kể lại cho chúng tôi ai chơi trong trận đó?

– Các chàng trai ở BridgeHamptons đấu với đội Montauk lớn tuổi hơn.

– Đây là trận đấu giao hữu?

– Tôi không nói thế. Theo cách cả hai đội chơi, các vị có thể cho đó là cuộc đấu chung kết của NBA.

– Cô Richardson, cô có biết vì sao một cuộc chơi cuối tuần lại căng thẳng như thế?

– Phản đối! – Kate ngắt lời. – Nhân chứng không phải là người đọc ý nghĩ của người khác.

– Phản đối được chấp nhận.

– Cô Richardson, tất cả các cầu thủ trong đội BridgeHamptons đều là người Mỹ gốc Phi?

– Vâng, – Richardson nói.

– Còn đội Montauk?

– Da trắng.

– Đội nào thắng, cô Richardson?

– Đội da trắng.

– Lúc đó xảy ra chuyện gì, cô Richardson?

– Lúc đó xảy ra sự rắc rối. Một vài người trong đội Montauk bắt đầu khoe khoang. Một trong các cầu thủ đội BridgeHamptons không thông cảm. Cậu ta đẩy một người. Họ xô đẩy lại. Trước khi mọi người bình tĩnh lại, một trong các nạn nhân và bị cáo ngã xuống.

– Ngã xuống? – Howard hỏi, giả vờ không hiểu.

Richardson chiếu cái nhìn vào ông ta.

– Ông hiểu đấy, họ đánh nhau.

– Cô ngồi cách sân bao xa, cô Richardson?

– Gần hơn từ chỗ tôi đến bồi thẩm đoàn lúc này.

– Eric Feifer cao to bao nhiêu?

– Cao khoảng mét tám và gầy gò. Nặng nhiều nhất khoảng 75 kg.

– Cô có con mắt tinh tường đấy, cô Richardson. Theo báo cáo của nhân viên điều tra, Eric Feifer cao một mét bảy tám và nặng bảy mươi ký. Còn bị cáo?

– Mọi người đều trông thấy rồi.

– Chính xác là cao hai mét năm centimét, nặng 115 kg. Làm thế nào Eric Feifer đánh lại được?

– Anh chàng da trắng gầy gò ấy đã đánh. Cậu ta đấm vào người Dante.

– Sau đó xảy ra chuyện gì?

– Michael Walker, một trong những người trong đội với Dante chạy ra ôtô và trở lại với một khẩu súng. Cậu ta kề súng vào đầu Eric.

– Cậu ta dí súng cách đầu Eric Feifer bao xa?

– Cậu ta dí súng vào sát đầu. Như các bức ảnh kia cho thấy.

– Phản đối, – Kate kêu to như một người hâm mộ gào lên với trọng tài vì một cú còi thổi sai. – Thưa ngài, rõ ràng nhân chứng đã được huấn luyện và không có quyền đánh đồng những gì cô ta nhìn thấy với các bức ảnh tại hiện trường tội ác. Đây là nguyên cớ cho một vụ xử sai.

– Bồi thẩm đoàn sẽ không để ý đến nhận xét cuối cùng của cô Richardson, và nhân viên tốc ký sẽ xóa nó trong biên bản.

Howard dấn tới:

– Sau đó xảy ra chuyện gì, cô Richardson?

– Walker hạ súng xuống.

– Michael Walker có nói gì không?

– Phản đối, thưa ngài, – Kate nói, giận điên lên. – Đây chẳng khác gì một lời đồn.

– Bác bỏ, – Rothstein nói.

– Michael Walker đã nói gì, cô Richardson?

– Cái chuyện cứt đái này chưa xong đâu, thằng da trắng. Không phải bằng một phát tầm xa.

– Không còn câu hỏi nữa, thưa ngài, – Howard nói và Kate đã sẵn sàng bật dậy khỏi ghế.

Chọn tập
Bình luận