Lúc Micheal chĩa súng vào bên đầu Feifer, không ai sửng sốt hơn tôi. Không người nào! Kể cả người bị súng chĩa vào đầu, mặc dù trông cậu ta cũng khá bàng hoàng. Cơn ác mộng tồi tệ nhất của tôi đang thành hiện thực. Đừng kéo cò, Michael. Đừng làm thế.
Tôi đã hứa với bà ngoại Marie của tôi rằng tôi đã qua mười sáu tháng thử thách và tôi sẽ thành hội viên NBA, điều duy nhất có thể ngăn tôi lại là một vụ lố lăng như thế này. Chính vì thế tôi không bao giờ đến những nơi lộn xộn hoặc những bữa tiệc tôi không quen biết một ai, vì bạn sẽ không bao giờ biết thằng ngu nào đấy có thể rút phắt súng ra, và chính lúc này chuyện ấy lại đến, mà chính là người bạn thân nhất của tôi, cậu ấy tưởng làm thế vì tôi.
Chẳng phải Michael và tôi chưa nói đến chuyện này. Michael muốn ủng hộ tôi, tuyệt lắm. Nhưng cậu ấy nên chặn giữa tôi và chuyện rắc rối, chứ đừng gây ra nó.
Ơn Chúa là có Dunleavy. Anh ấy không biết vậy, nhưng tôi đã quan sát anh ấy từ khi tôi khởi nghiệp. Trước tôi, anh ấy là cầu thủ duy nhất ở đây đạt nhiều thành tích. Tôi đã theo dõi Tom ở St. John và sau đó là một thời gian ngắn với những cầu thủ nhà nghề ở Minnesota. Tom chưa bao giờ là người lừng lẫy, nhưng nếu không bị thương, Tom Dunleavy sẽ làm nên ở Liên đoàn. Hãy tin tôi đi.
Việc Tom làm hôm nay còn cừ hơn chơi bóng rổ. Nó giống như bài thơ chúng tôi đọc ở trường, bạn có thể giữ được đầu óc tỉnh táo khi xung quanh bạn toàn một lũ khốn đang điên tiết.
Lúc Michael kề súng vào đầu cậu da trắng, tất cả chạy tán loạn. Nhưng Dunleavy vẫn ở lại trên sân và nói chuyện với Michael bình tĩnh hết mức.
Không hề là sự bình tĩnh giả vờ. Một sự bình tĩnh thực sự, như bất cứ việc gì phải đến sẽ đến.
Tôi không dám chắc từng lời nhưng đây là điều tôi nhớ được.
– Tôi có thể nói cậu là bạn của Dante, – Dunleavy nói. – Đấy là điều hiển nhiên. Nó hiển nhiên như thực tế rằng anh chàng này lẽ ra không bao giờ nên đấm Dante, đấm vào người sắp gia nhập NBA. Cậu ấy đánh Dante, có lẽ một mắt của Dante sẽ không bao giờ được như mắt kia và ước mơ thế là hết. Vì thế tôi chắc một phần Dante cũng muốn nhìn thấy cậu nện hắn nhừ tử ngay lúc này.
Nhưng vì cậu là bạn thân nhất của Dante, – Tom nói tiếp, – đây không phải là Dante muốn mà là điều cậu ấy cần. Đúng không? Chính vì thế dù cho Dante quát gọi cậu giết chết thằng du côn này đi, cậu sẽ không làm thế. Vì rốt cuộc nó chẳng giúp gì cho Dante hết. Nó sẽ làm hại cậu ấy.
– Đúng thế, – Michael nói, bàn tay cầm súng run run tuy cậu ta cố giấu. – Nhưng cái chuyện cứt đái này chưa xong đâu, thằng da trắng. Không phải bằng một phát tầm xa. Cái chuyện cứt đái này chưa xong đâu!
Không biết bằng cách nào Dunleavy làm như chính Michael quyết định hạ súng xuống. Cậu mở cho Michael một đường thoát nhưng không giống như thoái lui trước mặt mọi người.
Toàn bộ sự việc này vẫn rối tung và khi về đến nhà bà Marie, tôi căng thẳng đến mức nằm dài trên đi-văng ngủ lịm ba giờ liền.
Sau giấc ngủ ấy, với tôi chẳng còn gì như cũ nữa.