Tôi ghét gọi “bác sĩ pháp y” Krauss trong kỳ nghỉ cuối tuần, nhưng không thể đừng. Anh đồng ý lái xe khỏi Queens, và khi tôi ghé vào khu đất rào kín sau nhà xác, anh đã ở đấy, ngồi vắt chéo chân trên mui chiếc Volvo. Ngoại trừ điếu thuốc lá đang cháy dính trên miệng, trông Krauss giống như một ông Phật nhỏ.
– Cảm ơn cậu đã đến, – tôi nói với anh.
– Giữ lấy lời cảm ơn, Connie. Tôi đã hết nạn họ hàng bên vợ từ tối thứ Sáu. Đang mong cậu gọi.
Chúng tôi đổi bãi xe đầy ánh nắng lấy những hành lang trải vải sơn màu be, có vẻ yên tĩnh hơn thường lệ. Chúng tôi nhằm phòng làm việc của Krauss, ở đó anh đọc cho tôi nghe báo cáo về đường đạn bắn Rodriguez.
Lúc anh đọc xong, tôi nói:
– Giờ hãy cho tôi một ân huệ, Kraussie, nhắc lại báo cáo về Michael Walker.
Walker là cậu thanh niên chúng tôi tìm thấy khoảng một tháng trước, bị giết trên giường cách đây ba khối nhà. Tôi nghĩ hai vụ này có thể liên quan với nhau. Tôi biết có nhiều điểm tương tự giữa hai vụ này tuy chỉ là bề ngoài, nhưng sau khi được nghe rành mạch hơn, về cơ bản cả hai đều bị giết vào khoảng gần như nhau trong đêm và ở cùng một khu vực.
Nhưng khi Kraussie đọc xong hai danh sách về đường kính viên đạn, cỡ nòng súng… lại chẳng có gì phù hợp, kể cả kiểu và cấu tạo của bộ giảm thanh cũng khác.
– Logic cũng khác, – Krauss nói. – Ý tôi là hầu như không hiểu nổi vì sao Walker, nghi phạm chủ yếu trong vụ giết bộ ba kia lại có thể bị sát hại. Hay là một người đưa tin chưa bao giờ thuộc loại rắc rối nào chăng? Thế thì lại là việc nội bộ hoặc có người biết gì đó.
– Có khi chúng khác nhau nhưng vẫn có liên quan.
Chúng tôi mỗi người chộp lấy một bản báo cáo và đọc lại lần nữa trong sự im lặng sâu xa, buồn rầu khó tìm thấy ở bất cứ nơi nào ngoài nhà xác trong một chiều Chủ nhật.
Không ai tìm ra thứ gì đáng bàn, rốt cuộc chỉ còn sự lặng lẽ như ở đáy đại dương, sâu thẳm vì cách âm, đưa chúng tôi trở lại ánh nắng bên ngoài và cái gọi là cuộc sống của chúng tôi.