Cái đầu thò qua cửa không phải của một anh chàng sở tại say bét nhè, lỗ mãng. Đó là Calvin, mục sư giáo phái Baptist[44] Riverhead. Trong vài tháng gần đây, Calvin đã đến nơi này đôi lần. Ông xin lỗi vì đến thăm quá muộn lúc hai người đàn ông da đen đáng sợ kia vào phòng. Đầu ba người gần chạm trần nhà thấp.
Cole mỉm cười lúng túng và giới thiệu các bạn cùng đi. Một người là cha Marvin Shields, người kia là Ronnie Montgomery, một luật sư da đen lanh lợi, nổi tiếng sau khi cãi cho ngôi sao Lorenzo Lewis của Liên đoàn Bóng chày Major trắng án trong vụ giết vợ.
– Tôi có một số tin ly kỳ đây, – cha Shields nói, ông bước tới và đan hai tay vào nhau. – Sau vài cuộc tán tỉnh và thuyết phục nghiêm túc, ông Montgomery đây đã hào phóng tình nguyện nhận bào chữa cho Dante Halleyville.
– Chỉ còn vài ngày nữa là phiên tòa bắt đầu, – Kate nói, giọng cô bình tĩnh, nhưng mắt cô vằn đỏ.
Ronnie Montgomery đáp lại bằng nụ cười hạ cố:
– Tất nhiên là tôi sẽ đề nghị gia hạn, – anh ta nói. – Và không có lý do gì phải tin là không được.
– Anh đã nói với Dante chưa? – Cuối cùng, tôi hỏi.
– Tôi muốn đến đây trước, – Montgomery nói, – như một sự lịch thiệp trong nghề.
Montgomery xét nét văn phòng khiêm tốn của chúng tôi, nhún vai như hàm ý rằng chúng tôi không thích hợp với một vụ lớn như thế và khả năng của chúng tôi trong phiên tòa sắp tới.
– Tôi biết các vị có ý tốt và tôi chắc các vị đã làm việc rất vất vả. Cả hai vị đều được đón mừng ở lại thêm một thời gian nữa giúp cho việc bàn giao. Nhưng vụ này vượt quá năng lực của các vị và Dante Halleyville xứng đáng hơn thế.
Khi Montgomery nở nụ cười hạ cố lần nữa, tôi gần như tiếc đã đặt cái gậy bóng chày xuống.