Bạn hãy coi mình là người may mắn nếu chưa bao giờ nhìn thấy một phòng xử án huyên náo như gánh xiếc này.
Những chiếc xe tải của các kênh truyền hình và các chương trình cáp lớn ở bên ngoài tòa nhà suốt ngày, nhìn đâu tôi cũng thấy một phóng viên được triệu đến luôn có vẻ trịnh trọng giả tạo, miêu tả những tình tiết phức tạp của một vụ tử hình quan trọng.
Tôi không thể rời phòng xử án đủ nhanh. Mắt nhìn xuống, tôi lách qua bãi đỗ xe đông đúc, cố tránh chạm trán với những người tôi quen biết suốt đời.
Tôi vội vã chui vào xe, không để ý đến Clarence ngồi trên ghế trước, cho đến khi chìa khóa của tôi gần như đã ở trong ổ điện. Cậu tan nát, úp mặt vào mu bàn tay nức nở khóc.
– Họ muốn giết cậu ấy, Tom. Nó sẽ không bao giờ có một phiên tòa công bằng. Anh thấy ở đó giống cái gì rồi đấy.
– Clarence, tối nay đến chỗ tôi nhé. Cho có bầu có bạn, – tôi bảo cậu ta.
– Tôi không tìm kiếm sự thương cảm của anh, Tom ạ. Tôi ở đây đề nghị anh làm luật sư cho Dante.
– Clarence, tôi đã không ở phòng xử án hơn một năm nay rồi. Dù hiện nay tôi không bận việc gì đặc biệt.
– Chính vì anh chưa bao giờ mệt mỏi, Tom ạ. Không như anh chơi bóng. Đặt hết tâm trí vào, tôi tin anh có thể làm tốt mọi việc. Dân chúng mến anh. Họ lắng nghe anh.
– Chỉ vì luật sư của Dante già hơn, không có nghĩa là ông ta không làm việc tốt, – tôi nói. – Hơn nữa, ông ấy là do Marie chọn.
Clarence lắc đầu:
– Marie muốn là anh, Tom ạ. Bà ấy nhờ tôi mời anh. Nếu anh ở một phiên xử giết người, anh có muốn ông ta đại diện cho anh không? Hoặc nếu con trai anh ở phiên tòa? Hãy thành thật với tôi đi.
– Tôi là người thành thật, Clarence. Tôi không thể là luật sư của Dante. Câu trả lời là không. Tôi rất tiếc.
Lời nói vừa thoát khỏi miệng tôi, Clarence mở cửa và ra khỏi ghế.
– Anh làm tôi thất vọng quá, Tom. Không thế tôi mới ngạc nhiên. Nó đã như thế nhiều năm rồi.