Trong lúc Kate bay trực thăng đến Manhattan, tôi lèn người vào chiếc ghế bé tí của lớp bốn trường Amagansett, đầy mùi phấn viết và sữa chua.
Giống Kate, tôi phải đóng một vai và nói thật lòng, tôi không dám chắc vai đó kéo dài lâu.
Trong lúc tôi quan sát, thêm nhiều người lớn vào phòng học, chen chúc vào những bộ bàn ghế bé tí dù họ giàu có đến chừng nào đi nữa, và không ai giữ điệu bộ thường ngày.
Người chỉ huy đóng cửa và ra hiệu cho tôi, tôi bước ra trước phòng và hắng giọng.
– Tôi tên là John, – tôi nói, – là một kẻ nghiện rượu.
Đám đông lẩm bẩm công nhận và cổ vũ lúc tôi bịa một câu chuyện quen thuộc.
– Năm tôi mười một tuổi, cha tôi cho tôi uống cốc bia đầu tiên, – tôi nói những lời ngẫu nhiên là thực. – Tối hôm sau, tôi ra ngoài với các bạn và say một trận huy hoàng. – Đấy cũng là thực, nhưng từ đây trở đi, tôi bắt đầu vẽ rắn thêm chân. – Suốt hai chục năm tiếp theo, tôi cố tái tạo cảm giác ấy. Không bao giờ xảy ra nữa, nhưng như các vị biết đấy, tôi vẫn cứ thử không ngừng.
Nhiều tiếng xì xào, nhiều cái gật đầu mạnh mẽ và có lẽ tôi thực sự thuộc về nơi này – hầu như tôi không thể là mẫu người tỉnh táo. Nhưng tôi cố không nghĩ đến điều đó và vẫn kể tiếp:
– Sáu năm trước, vợ tôi bỏ đi và tôi phải vào viện. Đó là khi tôi đến với cuộc họp này lần đầu và ơn Chúa, từ hồi đó tôi bỏ hẳn rượu. Nhưng thời gian gần đây, vợ và công việc gây cho tôi nhiều căng thẳng hơn. – Tôi làm ra vẻ có một số người trong phòng biết tôi và công việc tôi nói đến, nhưng Amagansett khác hẳn Montauk, và tôi không nhận ra người nào. – Mấy tuần gần đây, tôi cảm thấy cheo leo như bên bờ vực, vì thế tối nay tôi đến đây, – tôi nói và điều đó cũng là thật. – Thật khó cho tôi khi phải thừa nhận, nhưng tôi cần được giúp đỡ dù chỉ một chút.
Lúc cuộc họp sắp kết thúc, tôi đã có vài người bạn mới, và nhóm người đó nấn ná trong bãi xe. Họ chưa muốn rời khỏi đây, rồi lại chỉ có một mình. Thế là đứng dựa vào những chiếc Beames, Benzes, họ trao đổi, chuyện trò. Đàn ông vẫn là đàn ông, vẫn luôn cạnh tranh.
Lúc một người tả anh ta bị hai cảnh sát đi kèm ra khỏi phòng đẻ vào sáng hôm con trai anh ta ra đời, một người khác nói át bằng chuyện anh ta say không còn biết trời đất gì trong đám ma ông bố. Tôi thực sự cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo.
– Anh uống gì nào? – Một đạo diễn Hollywood râu hoa râm có một trong những ngôi nhà trên đường Beach hỏi. Anh ta đã lôi tôi ra khỏi trạng thái đề phòng.
– Cụ thể là…? – Tôi hỏi và cố kéo dài thời gian trong lúc vắt óc suy nghĩ.
– Phải, cụ thể, – anh ta nói và cười hô hố.
– Russians trắng, – tôi phun ra. – Tôi biết nghe có vẻ khôi hài, nhưng không phải thế đâu. Mỗi đêm tôi nốc hết hai chai vodka. Còn anh?
– Mỗi tuần tôi bắn hết ba ngàn đôla, và một trong rắc rối của tôi là tôi không thể trang trải nổi.
– Anh mua của Loco? – Tôi hỏi, và ngay lập tức, tôi biết mình đã vượt quá ranh giới. Cả bãi đột nhiên lặng ngắt, còn người đạo diễn trừng trừng nhìn xoáy vào tôi. Tôi vội vớt vát, – tôi hỏi vì đấy là thằng cha điên mà tôi từng mua.
– Ồ, ra thế? – vị đạo diễn nói và từ mui chiếc Range Rover đen nhô về phía tôi. – Hãy nói thẳng ra đi. Anh là thằng nghiện rượu hay nghiện ma túy?
– Ma túy, – tôi nói và nhìn xuống nền xi măng. – Tôi không quen biết các anh, vì thế tôi bịa ra chuyện nghiện rượu.
– Lại đây, – anh ta nói.
Nếu anh ta nhìn vào cánh tay tôi tìm dấu vết thì hỏng bét, nhưng tôi không còn lựa chọn nào nữa.
Tôi đến gần xe anh ta hơn và anh ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi chừng một phút. Rồi lao ra khỏi xe, anh ta chộp lấy vai tôi và dúi bộ râu hoa râm vào cổ tôi.
– Đồ trẻ con, – anh ta nói. – nếu như tao có thể làm thế, mày cũng có thể lắm. Đừng lảng vảng bất cứ nơi nào gần thằng khốn Loco. Tao nghe nói hắn là kẻ đã thịt mấy thằng ôn trên bãi biển hè vừa rồi.