Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Không Khoan Nhượng

Chương 62

Tác giả: Brad Thor

Harvath kiệt sức về cả thể chất lẫn tinh thần. Thần kinh anh căng thẳng như muốn đứt ra và có lẽ thậm chí, anh không nên ra chiến trường. Tuy nhiên, tất cả suy nghĩ của anh bây giờ tập trung cả vào gã Lùn. Gã đã nói dối anh. Không phải có bốn tên tù nhân được thả ở Gitmo mà là năm. Harvath không thể đợi lâu để cho hắn một trận. Anh dùng ngay điện thoại trên máy bay để báo cho Finney và Parker biết về những gì anh vừa tìm ra và chắc chắn là họ sẽ có vài phương án muốn trình bày khi anh quay trở lại.

Harvath mất vài tiếng sau đó để xem qua kịch bản mà anh dựng lên. Anh dốc hết toàn bộ chút sức lực ít ỏi còn lại vào đó. Sau khi cất cánh từ chỗ tiếp nhiên liệu ở Iceland, mệt mỏi trong anh tan biến và anh chìm vào một giấc ngủ sâu, nặng nề. Trong giấc ngủ anh đã mơ.

Đó là một cơn ác mộng giống như anh đã mơ về Tracy, nhưng lần này còn tệ hơn. Anh mơ thấy mình đang đứng trên một cây cầu độc mộc, dài, giữa hai nhóm người mà anh rất lo lắng cho họ, cả hai đều đang gặp nguy cấp. Nhưng thay vì lựa chọn một phương án nào đó anh lại đứng chết lặng vì sợ hãi.

Sự do dự khiến anh phải trả giá quá đắt. Anh tuyệt vọng đứng nhìn từng người một bị con ác quỷ giết chết mỗi cái chết lại khứa thêm nỗi đau đớn khủng khiếp vào lòng anh. Suốt thời gian ấy Harvath chỉ có thể đứng nhìn trân trối, không chắc bản thân mình và khả năng của mình có thể làm gì đó để ngăn cản vụ thảm sát khốc liệt đang diễn ra trước mắt anh.

Tiếng chuông trong cabin khiến Harvath choàng tỉnh khỏi cơn mơ. Mở mắt ra anh nhìn ra cửa sổ và thấy họ đang bay qua mặt đất, tuy anh không biết đây chính xác là nơi nào. Anh với máy thu phát cầm tay và nhấn nút gọi buồng lái.

“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi khi thấy viên phi công lái cùng trả lời.

“Chúng tôi gặp sự cố lớn máy móc”.

“Loại gì?”.

Anh ta lờ đi và nói, “Chúng ta vừa rời khỏi sân bay được khoảng năm mươi dặm. Hãy ngồi tại chỗ và thắt chặt dây an toàn”. Và sau đó, đường dây bị ngắt.

Anh nghe thấy ở phía trước cabin có tiếng cốt cửa buồng lái. Có thể đó là vì lý do an toàn, nhưng anh cảm thấy có gì đó không ổn với anh ta.

Anh nhìn lại đồng hồ và cố đoán xem họ đang ở đâu. Anh đã ngủ một giấc dài.

Công ước đã quy định rằng máy bay tư nhân dừng ở thành phố lớn đầu tiên mà họ bay qua khi vào không phận Mỹ để làm thủ tục hải quan và kiểm tra hộ chiếu, nhưng Tom Morgan đã có thể làm việc với một số người quen để không phải thực hiện những yêu cầu đó nếu đi Mexico và Jordan.

Hẳn là họ đã ở đâu đó trên Canada hay Hồ Lớn nhưng vùng đất bên dưới họ trông có vẻ giống với biển Đông của nước Mỹ. Chắc chắn có gì đó không ổn.

Chiếc Citation X nghiêng cánh rất mạnh rồi đột ngột thay đổi độ cao, chiếc máy bay tư nhân lao đầu xuống dưới. Có chuyện gì đó đang diễn ra, Harvath không thích tí nào.

Anh cảm thấy chiếc máy bay đang hạ thấp và thắt chặt dây an toàn hơn.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ và một cảm giác sợ hãi trào lên từ dưới dạ dày khi anh nhận ra họ đang ở đâu.

Chiếc máy bay không hề hạ cánh xuống gần Colorado. Nó đang tiến gần tới Sân bay Quốc gia Ronald Reagan Washington ở D.C. Giờ thì anh biết tại sao phi công lại khóa cửa buồng lái. Có ai đó đã đến chỗ Tim Finney. Ai đó biết Harvath ở trên chiếc máy bay này và đang cho nó hạ cánh xuống D.C.

Anh cần phải chuẩn bị kế hoạch cho bước tiếp theo.

Sẽ phụ thuộc rất nhiều vào việc nhân viên thực thi pháp luật nào được cử đến chỗ chiếc máy bay ở dưới mặt đất.

Harvath ngồi dính vào cửa sổ kho chiếc Citation X trượt trên đường băng rồi xóc nảy lên. Một luồng ánh sáng nê-ông lóe lên và hai chiếc xe cứu thương đã được huy động đang theo sát chiếc máy bay trên đường dành cho xe taxi ngay cạnh đường băng. Đó không phải là xe tiếp đón mà Harvath mong đợi. Không có xe cảnh sát hay xe của chính phủ. Tuy nhiên, anh vẫn bị canh gác.

Chiếc máy bay rời khỏi đường băng, tới một khu vực riêng. Khi nó dừng hẳn những chiếc xe vây quanh và các đội bắt đầu làm việc.

Harvath tháo dây an toàn và chuyển sang phía bên kia chiếc máy bay để xem chuyện gì đang diễn ra.

Đúng lúc đó, cửa khoang chính mở ra và âm thanh chói tai từ máy Roll Royce của chiếc Citation tràn vào. Một lát sau vài lính cứu hỏa trèo lên. Họ vừa đi vừa nói chuyện qua lại với nhân viên cấp cứu. Với Harvath tất cả chỉ là những âm thanh nền. Anh đang tập trung vào những con người đó.

Trông họ cũng giống như những lính cứu hỏa khác mà Harvath từng gặp. Họ gầy và khỏe mạnh với khuôn mặt cương nghị và nghiêm trọng chứng tỏ họ đang phải làm việc. Có điều, trông họ rất giống với những quân nhân và những nhân viên thực thi pháp luật mà Harvath từng gặp và làm việc cùng trong suốt những năm anh làm việc ở SEAL và Sở Mật Vụ.

Harvath đứng dậy và bắt đầu di chuyển về phía trước cabin. Nhìn thấy thế, “lính cứu hỏa” thứ hai ấn cái gì đó vào lưng người đứng trước mặt anh ta.

Harvath nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của khẩu Taser X26, thiết bị mà anh sử dụng với Ronaldo Palmera vài ngày trước đó.

Harvath đã bị rơi vào bẫy.

Harvath kiệt sức về cả thể chất lẫn tinh thần. Thần kinh anh căng thẳng như muốn đứt ra và có lẽ thậm chí, anh không nên ra chiến trường. Tuy nhiên, tất cả suy nghĩ của anh bây giờ tập trung cả vào gã Lùn. Gã đã nói dối anh. Không phải có bốn tên tù nhân được thả ở Gitmo mà là năm. Harvath không thể đợi lâu để cho hắn một trận. Anh dùng ngay điện thoại trên máy bay để báo cho Finney và Parker biết về những gì anh vừa tìm ra và chắc chắn là họ sẽ có vài phương án muốn trình bày khi anh quay trở lại.

Harvath mất vài tiếng sau đó để xem qua kịch bản mà anh dựng lên. Anh dốc hết toàn bộ chút sức lực ít ỏi còn lại vào đó. Sau khi cất cánh từ chỗ tiếp nhiên liệu ở Iceland, mệt mỏi trong anh tan biến và anh chìm vào một giấc ngủ sâu, nặng nề. Trong giấc ngủ anh đã mơ.

Đó là một cơn ác mộng giống như anh đã mơ về Tracy, nhưng lần này còn tệ hơn. Anh mơ thấy mình đang đứng trên một cây cầu độc mộc, dài, giữa hai nhóm người mà anh rất lo lắng cho họ, cả hai đều đang gặp nguy cấp. Nhưng thay vì lựa chọn một phương án nào đó anh lại đứng chết lặng vì sợ hãi.

Sự do dự khiến anh phải trả giá quá đắt. Anh tuyệt vọng đứng nhìn từng người một bị con ác quỷ giết chết mỗi cái chết lại khứa thêm nỗi đau đớn khủng khiếp vào lòng anh. Suốt thời gian ấy Harvath chỉ có thể đứng nhìn trân trối, không chắc bản thân mình và khả năng của mình có thể làm gì đó để ngăn cản vụ thảm sát khốc liệt đang diễn ra trước mắt anh.

Tiếng chuông trong cabin khiến Harvath choàng tỉnh khỏi cơn mơ. Mở mắt ra anh nhìn ra cửa sổ và thấy họ đang bay qua mặt đất, tuy anh không biết đây chính xác là nơi nào. Anh với máy thu phát cầm tay và nhấn nút gọi buồng lái.

“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi khi thấy viên phi công lái cùng trả lời.

“Chúng tôi gặp sự cố lớn máy móc”.

“Loại gì?”.

Anh ta lờ đi và nói, “Chúng ta vừa rời khỏi sân bay được khoảng năm mươi dặm. Hãy ngồi tại chỗ và thắt chặt dây an toàn”. Và sau đó, đường dây bị ngắt.

Anh nghe thấy ở phía trước cabin có tiếng cốt cửa buồng lái. Có thể đó là vì lý do an toàn, nhưng anh cảm thấy có gì đó không ổn với anh ta.

Anh nhìn lại đồng hồ và cố đoán xem họ đang ở đâu. Anh đã ngủ một giấc dài.

Công ước đã quy định rằng máy bay tư nhân dừng ở thành phố lớn đầu tiên mà họ bay qua khi vào không phận Mỹ để làm thủ tục hải quan và kiểm tra hộ chiếu, nhưng Tom Morgan đã có thể làm việc với một số người quen để không phải thực hiện những yêu cầu đó nếu đi Mexico và Jordan.

Hẳn là họ đã ở đâu đó trên Canada hay Hồ Lớn nhưng vùng đất bên dưới họ trông có vẻ giống với biển Đông của nước Mỹ. Chắc chắn có gì đó không ổn.

Chiếc Citation X nghiêng cánh rất mạnh rồi đột ngột thay đổi độ cao, chiếc máy bay tư nhân lao đầu xuống dưới. Có chuyện gì đó đang diễn ra, Harvath không thích tí nào.

Anh cảm thấy chiếc máy bay đang hạ thấp và thắt chặt dây an toàn hơn.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ và một cảm giác sợ hãi trào lên từ dưới dạ dày khi anh nhận ra họ đang ở đâu.

Chiếc máy bay không hề hạ cánh xuống gần Colorado. Nó đang tiến gần tới Sân bay Quốc gia Ronald Reagan Washington ở D.C. Giờ thì anh biết tại sao phi công lại khóa cửa buồng lái. Có ai đó đã đến chỗ Tim Finney. Ai đó biết Harvath ở trên chiếc máy bay này và đang cho nó hạ cánh xuống D.C.

Anh cần phải chuẩn bị kế hoạch cho bước tiếp theo.

Sẽ phụ thuộc rất nhiều vào việc nhân viên thực thi pháp luật nào được cử đến chỗ chiếc máy bay ở dưới mặt đất.

Harvath ngồi dính vào cửa sổ kho chiếc Citation X trượt trên đường băng rồi xóc nảy lên. Một luồng ánh sáng nê-ông lóe lên và hai chiếc xe cứu thương đã được huy động đang theo sát chiếc máy bay trên đường dành cho xe taxi ngay cạnh đường băng. Đó không phải là xe tiếp đón mà Harvath mong đợi. Không có xe cảnh sát hay xe của chính phủ. Tuy nhiên, anh vẫn bị canh gác.

Chiếc máy bay rời khỏi đường băng, tới một khu vực riêng. Khi nó dừng hẳn những chiếc xe vây quanh và các đội bắt đầu làm việc.

Harvath tháo dây an toàn và chuyển sang phía bên kia chiếc máy bay để xem chuyện gì đang diễn ra.

Đúng lúc đó, cửa khoang chính mở ra và âm thanh chói tai từ máy Roll Royce của chiếc Citation tràn vào. Một lát sau vài lính cứu hỏa trèo lên. Họ vừa đi vừa nói chuyện qua lại với nhân viên cấp cứu. Với Harvath tất cả chỉ là những âm thanh nền. Anh đang tập trung vào những con người đó.

Trông họ cũng giống như những lính cứu hỏa khác mà Harvath từng gặp. Họ gầy và khỏe mạnh với khuôn mặt cương nghị và nghiêm trọng chứng tỏ họ đang phải làm việc. Có điều, trông họ rất giống với những quân nhân và những nhân viên thực thi pháp luật mà Harvath từng gặp và làm việc cùng trong suốt những năm anh làm việc ở SEAL và Sở Mật Vụ.

Harvath đứng dậy và bắt đầu di chuyển về phía trước cabin. Nhìn thấy thế, “lính cứu hỏa” thứ hai ấn cái gì đó vào lưng người đứng trước mặt anh ta.

Harvath nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của khẩu Taser X26, thiết bị mà anh sử dụng với Ronaldo Palmera vài ngày trước đó.

Harvath đã bị rơi vào bẫy.

Bình luận