Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Không Khoan Nhượng

Chương 19

Tác giả: Brad Thor

Tom Gosse, giám đốc nhà tang lễ đã nói với Sheppard rằng thà anh không ghi âm cuộc nói chuyện của họ thì hơn. Điều đó có nghĩa là phóng viên này buộc phải ghi chép và anh ta là kẻ ghi chép khốn mạt nhất thế giới này.

Anh không thể trách Gosse vì không muốn xuất hiện trên băng ghi âm. Nếu như câu chuyện ông ta kẻ là đúng, sẽ có người bị chết để bịt đầu mối.

Sheppard ngồi ở quầy chỗ nhà bếp, vừa búng búng vào trang giấy anh ghi chép được, vừa nhâm nhi một lon Fosters. Giám đốc nhà xác là một người đàn ông cứng rắn. Thỉnh thoảng trong cuộc phỏng vấn Sheppard lật lại những gì đã nói và giả vờ nhầm lẫn những sự việc có thật nhằm làm ông ta rối lên nhưng Gosse không hề nao núng. Sheppard không hề tin rằng người đàn ông này đang nói sự thật.

Theo câu chuyện của ông ta, cách đây khoảng sáu tháng ông ta đã có mặt ở văn phòng Trưởng khoa Giám định Pháp y để thu nhận xác. Trong khi chờ đợi, ông ta đi dạo với một nhân viên của ông ấy một trợ lý tên là Frank Aposhian. Theo lời Gosse họ tưởng đối thân nhau. Con họ cùng học một trường và hàng tháng hai người đàn ông này có chơi bài với nhau vài lần.

Trong thời gian đó, cuộc trò chuyện với Aposhian bị gián đoạn vì có hai người đàn ông tự nhận là điệp vụ FBI và yêu cầu được nói chuyện riêng với người trợ lý này. Vì đêm đó Frank là người trực ở văn phòng nên yêu cầu này không hề là Gosse kinh ngạc. Những nhân viên thực thi luật pháp đến rồi lại đi liên tục trong văn phòng của Khoa Giám định và chắc chắn không phải chuyện chơi.

Một trong số hai điệp vụ theo Aposhian vào văn phòng trong khi người còn lại bắt đầu kiểm tra cái xác. Nhưng không phải cái xác nào cũng như vậy – Anh ta có vẻ chỉ quan tâm tới những thi thể không có người nhận. Hầu hết trong đám ấy là được tìm thấy ở các công viên, dưới gầm cầu hay trong các khu nhà bị bỏ hoang thường thì cho tới khi họ tìm ra đã bị chuột và chó ăn mất một nửa.

Dấu vân tay của họ được kiểm tra qua cơ sở dữ liệu của địa phương và quốc gia và các nhân viên điều tra phải tìm lại danh tính của họ vì thường là không xác định được danh tính. Các sinh viên pháp y tiến hành các biện pháp khoa học kỹ thuật và rồi những thi thể ấy được cho vào quan tài và chôn ở cánh đồng gần nhất.

Điều làm Gosse ngạc nhiên chính là có vẻ như điệp vụ đó không biết mình đang tìm gì. Anh ta không mang theo bất kỳ tấm ảnh nào. Anh ta chỉ đơn thuần là di chuyển từ cái xác này sang cái xác khác, kiểm tra chung chung như thể anh ta đang tìm kiếm một loại câu lạc bộ Goft mới.

Lát sau, khi Aposhian xuất hiện cùng với điệp vụ kia, điệp vụ ở ngoài chỉ vào một trong số những cái xác như yêu cầu người trợ lý viết số ra rồi trở lại văn phòng để phân tích.

Cái xác được cho vào túi rồi đưa lên một chiếc xe tải, rồi người đàn ông biến mất.

Khi Gosse hỏi thăm người bạn về sự vụ này, Aposhian nói với ông rằng anh ta được lệnh không được nói ra. Rõ ràng, cái xác đó không phải là xác vô thừa nhận hơn nữa lại là xác của một người đã dính líu vào một vụ trọng án nào đó.

Đáng ra câu chuyện kết thúc ở đó, nhưng không. Những điệp vụ FBI đó lại trình ra giấy tờ để nhận cái xác nhưng Aposhian khẳng định rằng đã trao lại cho họ cả hồ sơ về nạn nhân. Họ giải thích rằng họ đang tiến hành một chiến dịch phức tạp và sẽ bị tắc lại nếu cái xác của người đàn ông đó bị đưa ra công luận. Đó là một yêu cầu không bình thường nhưng vì người đàn ông cư xử quá lịch sự và đưa ra đầy đủ giấy tờ nên Aposhian không có lý do gì để từ chối. Phải vài tháng sau người trợ lý mới nhận ra sai lầm của mình.

Một trong số những sinh viên làm việc với anh ta đêm đó đã lấy nhầm hồ sơ cho anh ta. Khi Aposhian gọi điện đến văn phòng của FBI tại địa phương thì nhận được câu trả lời là họ không hề cử nhân viên nào có tên là Stan Weston hay Joe Maxwel tới đó. Anh ta liền liên lạc với trụ sở FBI ở Washington D.C nhưng cũng nhận được câu trả lời là không có nhân viên nào tên như vậy và có thể anh ta đã nhầm.

Aposhian kiểm tra những gì anh ta đã ghi chép. Không hề nhầm tí nào.

Anh ta đưa tấm thẻ có dấu vân tay của nạn nhân cho một người phụ nữ có tên là Sally Rutherford. Rutherford là một trong số những nhân viên điều tra tới văn phòng và là bạn gái của Aposhian trong mười một tháng qua. Ngày hôm sau, có một bức thư được in ra và đề sẵn trên bàn cho Aposhian.

Theo Rutherford có sự xáo trộn nào đó. Bản in đó thuộc về một người đàn ông đã bị chết trong một cuộc đấu súng với cảnh sát ở Charleston, Nam Carolina vài ngày sau khi các điệp vụ đưa cái xác ra khỏi nhà xác. Nhân viên điều tra này đã gọi điện thoại đến Sở cảnh sát Charleston và đang chờ đầu bên kia gọi lại.

Aposhian đã tìm ra đó hoàn toàn chỉ là một vụ xử lý tình thế kém nhưng anh ta hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của mình vào cái đêm hai nhân viên FBI đó quay trở lại thăm anh.

Đêm đó Gosse cũng có mặt ở nhà anh để chơi bài Poke nhưng ban đầu ông không nhận ra hai người đàn ông này. Vậy là sau sáu tháng ông lại gặp lại họ.

Họ yêu cầu nói chuyện với Aposhian ở bên ngoài căn nhà và khi quay trở lại anh có vẻ bị sốc ra mặt. Không biết hai gã đó nói gì nhưng chắc chắn là chuyện xấu.

Gosse hỏi thăm bạn xem có chuyện gì, những anh không nói gì. Thực ra, anh chỉ nói cảm thấy không được khỏe và muốn kết thúc sớm rồi bảo những người bạn chơi của mình về nhà. Ngày hôm sau Gosse đến văn phòng và khi gõ cửa ông nghe thấy bên trong có tiếng cãi vã. Ông quay đi ngay khi cửa mở và Sally Rutherford lao ra ngoài. Không phải Gosse tò mò nhưng trông người bạn của ông buồn khủng khiếp.

Rõ ràng là Aposhian cần nói chuyện nhưng anh không muốn nói ở văn phòng. Họ quyết định gặp nhau ở nhà tang lễ vào đêm hôm đó.

Khi bạn ông tới đó, Gosse chuyển điện thoại sang chế độ tự động trả lời và mở một chai Make’s Mark. Ông đặt hai cái cốc lên bàn và rót rượu vào. Gosse vốn là người biết lắng nghe. Ông không ép phải nói chuyện. Ông chờ đợi bạn mình nói và ngay khi anh nói ông chia sẻ câu chuyện kinh khủng ấy với anh.

Tom Gosse, giám đốc nhà tang lễ đã nói với Sheppard rằng thà anh không ghi âm cuộc nói chuyện của họ thì hơn. Điều đó có nghĩa là phóng viên này buộc phải ghi chép và anh ta là kẻ ghi chép khốn mạt nhất thế giới này.

Anh không thể trách Gosse vì không muốn xuất hiện trên băng ghi âm. Nếu như câu chuyện ông ta kẻ là đúng, sẽ có người bị chết để bịt đầu mối.

Sheppard ngồi ở quầy chỗ nhà bếp, vừa búng búng vào trang giấy anh ghi chép được, vừa nhâm nhi một lon Fosters. Giám đốc nhà xác là một người đàn ông cứng rắn. Thỉnh thoảng trong cuộc phỏng vấn Sheppard lật lại những gì đã nói và giả vờ nhầm lẫn những sự việc có thật nhằm làm ông ta rối lên nhưng Gosse không hề nao núng. Sheppard không hề tin rằng người đàn ông này đang nói sự thật.

Theo câu chuyện của ông ta, cách đây khoảng sáu tháng ông ta đã có mặt ở văn phòng Trưởng khoa Giám định Pháp y để thu nhận xác. Trong khi chờ đợi, ông ta đi dạo với một nhân viên của ông ấy một trợ lý tên là Frank Aposhian. Theo lời Gosse họ tưởng đối thân nhau. Con họ cùng học một trường và hàng tháng hai người đàn ông này có chơi bài với nhau vài lần.

Trong thời gian đó, cuộc trò chuyện với Aposhian bị gián đoạn vì có hai người đàn ông tự nhận là điệp vụ FBI và yêu cầu được nói chuyện riêng với người trợ lý này. Vì đêm đó Frank là người trực ở văn phòng nên yêu cầu này không hề là Gosse kinh ngạc. Những nhân viên thực thi luật pháp đến rồi lại đi liên tục trong văn phòng của Khoa Giám định và chắc chắn không phải chuyện chơi.

Một trong số hai điệp vụ theo Aposhian vào văn phòng trong khi người còn lại bắt đầu kiểm tra cái xác. Nhưng không phải cái xác nào cũng như vậy – Anh ta có vẻ chỉ quan tâm tới những thi thể không có người nhận. Hầu hết trong đám ấy là được tìm thấy ở các công viên, dưới gầm cầu hay trong các khu nhà bị bỏ hoang thường thì cho tới khi họ tìm ra đã bị chuột và chó ăn mất một nửa.

Dấu vân tay của họ được kiểm tra qua cơ sở dữ liệu của địa phương và quốc gia và các nhân viên điều tra phải tìm lại danh tính của họ vì thường là không xác định được danh tính. Các sinh viên pháp y tiến hành các biện pháp khoa học kỹ thuật và rồi những thi thể ấy được cho vào quan tài và chôn ở cánh đồng gần nhất.

Điều làm Gosse ngạc nhiên chính là có vẻ như điệp vụ đó không biết mình đang tìm gì. Anh ta không mang theo bất kỳ tấm ảnh nào. Anh ta chỉ đơn thuần là di chuyển từ cái xác này sang cái xác khác, kiểm tra chung chung như thể anh ta đang tìm kiếm một loại câu lạc bộ Goft mới.

Lát sau, khi Aposhian xuất hiện cùng với điệp vụ kia, điệp vụ ở ngoài chỉ vào một trong số những cái xác như yêu cầu người trợ lý viết số ra rồi trở lại văn phòng để phân tích.

Cái xác được cho vào túi rồi đưa lên một chiếc xe tải, rồi người đàn ông biến mất.

Khi Gosse hỏi thăm người bạn về sự vụ này, Aposhian nói với ông rằng anh ta được lệnh không được nói ra. Rõ ràng, cái xác đó không phải là xác vô thừa nhận hơn nữa lại là xác của một người đã dính líu vào một vụ trọng án nào đó.

Đáng ra câu chuyện kết thúc ở đó, nhưng không. Những điệp vụ FBI đó lại trình ra giấy tờ để nhận cái xác nhưng Aposhian khẳng định rằng đã trao lại cho họ cả hồ sơ về nạn nhân. Họ giải thích rằng họ đang tiến hành một chiến dịch phức tạp và sẽ bị tắc lại nếu cái xác của người đàn ông đó bị đưa ra công luận. Đó là một yêu cầu không bình thường nhưng vì người đàn ông cư xử quá lịch sự và đưa ra đầy đủ giấy tờ nên Aposhian không có lý do gì để từ chối. Phải vài tháng sau người trợ lý mới nhận ra sai lầm của mình.

Một trong số những sinh viên làm việc với anh ta đêm đó đã lấy nhầm hồ sơ cho anh ta. Khi Aposhian gọi điện đến văn phòng của FBI tại địa phương thì nhận được câu trả lời là họ không hề cử nhân viên nào có tên là Stan Weston hay Joe Maxwel tới đó. Anh ta liền liên lạc với trụ sở FBI ở Washington D.C nhưng cũng nhận được câu trả lời là không có nhân viên nào tên như vậy và có thể anh ta đã nhầm.

Aposhian kiểm tra những gì anh ta đã ghi chép. Không hề nhầm tí nào.

Anh ta đưa tấm thẻ có dấu vân tay của nạn nhân cho một người phụ nữ có tên là Sally Rutherford. Rutherford là một trong số những nhân viên điều tra tới văn phòng và là bạn gái của Aposhian trong mười một tháng qua. Ngày hôm sau, có một bức thư được in ra và đề sẵn trên bàn cho Aposhian.

Theo Rutherford có sự xáo trộn nào đó. Bản in đó thuộc về một người đàn ông đã bị chết trong một cuộc đấu súng với cảnh sát ở Charleston, Nam Carolina vài ngày sau khi các điệp vụ đưa cái xác ra khỏi nhà xác. Nhân viên điều tra này đã gọi điện thoại đến Sở cảnh sát Charleston và đang chờ đầu bên kia gọi lại.

Aposhian đã tìm ra đó hoàn toàn chỉ là một vụ xử lý tình thế kém nhưng anh ta hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của mình vào cái đêm hai nhân viên FBI đó quay trở lại thăm anh.

Đêm đó Gosse cũng có mặt ở nhà anh để chơi bài Poke nhưng ban đầu ông không nhận ra hai người đàn ông này. Vậy là sau sáu tháng ông lại gặp lại họ.

Họ yêu cầu nói chuyện với Aposhian ở bên ngoài căn nhà và khi quay trở lại anh có vẻ bị sốc ra mặt. Không biết hai gã đó nói gì nhưng chắc chắn là chuyện xấu.

Gosse hỏi thăm bạn xem có chuyện gì, những anh không nói gì. Thực ra, anh chỉ nói cảm thấy không được khỏe và muốn kết thúc sớm rồi bảo những người bạn chơi của mình về nhà. Ngày hôm sau Gosse đến văn phòng và khi gõ cửa ông nghe thấy bên trong có tiếng cãi vã. Ông quay đi ngay khi cửa mở và Sally Rutherford lao ra ngoài. Không phải Gosse tò mò nhưng trông người bạn của ông buồn khủng khiếp.

Rõ ràng là Aposhian cần nói chuyện nhưng anh không muốn nói ở văn phòng. Họ quyết định gặp nhau ở nhà tang lễ vào đêm hôm đó.

Khi bạn ông tới đó, Gosse chuyển điện thoại sang chế độ tự động trả lời và mở một chai Make’s Mark. Ông đặt hai cái cốc lên bàn và rót rượu vào. Gosse vốn là người biết lắng nghe. Ông không ép phải nói chuyện. Ông chờ đợi bạn mình nói và ngay khi anh nói ông chia sẻ câu chuyện kinh khủng ấy với anh.

Bình luận
× sticky