Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Không Khoan Nhượng

Chương 95

Tác giả: Brad Thor

Thay vì đi về phía Bắc tới Rio, họ tiến về phía Nam dọc theo bờ biển hướng về Paraty một làng chài nhỏ mang dáng dấp của ngôi làng Bồ Đào Nha thế kỉ thứ 18. Nó quay lưng về phía sườn núi Serra do Mar rậm rạp. Paraty trông ra cái vịnh gồm hàng trăm hoang đảo. Nó rất giống Angra dos Reis, chỉ có điều nằm ở vùng trũng hơn.

Người dân cũng như du khách nơi đây kín đáo hơn và thích sở hữu hoặc thuê một ngôi nhà của ngư dân đã được tân trang lại hoặc một biệt thự nho nhỏ có mái lợp bằng đất. Phong cách sống của họ khác hẳn với những người giàu có ở Angra nhưng lại khá thích hợp với Harvath.

Anh bơi trở lại thuyền rồi quay về đảo đón gã Lùn cùng hai con chó của gã là Argos và Draco. Mặc dù toàn thân đau nhức, nhưng gã Lùn không chịu đi mà không có họ.

Họ cho thuyền lên bờ cách thị trấn 1 dặm, Harvath đi tìm xe để thuê cho cả nhóm. Có rất nhiều ô tô để lựa chọn – phần lớn người chủ đậu xe ở một trong hai bãi đỗ công cộng dành riêng cho người dân trên đảo họ không có nhu cầu dùng đến xe cho tới khi quay trở về Rio. Harvath chọn ngay cái đầu tiên anh nhìn thấy, một chiếc Toyota Sequoia SUV trắng có cửa màu xám.

Lúc họ đến Paraty, trời vẫn tối. Họ mua thêm nước uống cho hai con chó và lương thực cho mình tại một trạm xăng mở cửa 24/24, sau đó đỗ xe cạnh cánh đồng dọc đường để ăn uống và nghỉ ngơi. Nhưng trước hết, Harvath muốn hỏi một câu. “Tại sao Roussard muốn giết anh?”.

“Tôi cũng đang thắc mắc điều đó” Gã Lùn vừa nói vừa nhúng thìa vào chiếc cốc Styrofoam đầy thịt hầm đậu có tên là feijoada. “Vì lí do nào đó, nó luôn theo dõi tôi. Nó dùng tôi để tìm anh và giờ nó đã biết tôi đang giúp anh ngăn chặn nó. Nó muốn tôi chết. Đó là lời giải thích duy nhất có lí”.

Gã nói đúng. Đó là lời giải thích duy nhất có lí. Gã Lùn rất giỏi che giấu dấu vết nhưng chưa thật sự hoàn hảo. Nếu không, Tom Morgan và người của hắn ở Sargasso sẽ chẳng bao giờ lần ra dấu vết của gã.

“Bạn bè gọi tôi là Nicholas”, sau một hồi im lặng, gã Lùn lên tiếng. Harvath không có tâm trạng nghe gã giải thích anh mặc cho gã nói chỉ chú tâm mở gói bánh xăng-uych ra.

Gã lùn vẫn tiếp tục “Đó là biệt danh. Tôi luôn yêu quí trẻ con và thánh Nicholas là vị thần hộ mệnh của chúng”.

“Cũng như là thần hộ mệnh của bọn đĩ điếm, trộm cắp”. Gã Lùn cười nói. “Kỳ lạ là cái tên lại rất thích hợp với thằng bé lớn lên trong nhà chứa, đúng không?”.

Người đàn ông này đúng là một cái máy nói, Harvath thầm nghĩ trong lúc ăn.

“Thế còn anh?” Gã Lùn hỏi “Sao từ Scot trong tên anh lại chỉ có 1 chữ T?”.

Harvath uống cốc nước của mình. Anh biết anh sẽ phải nói điều gì đó. “Mẹ tôi đã chọn từ ấy”, anh vừa nói vừa đặt cốc nước xuống, “Tên đệm của tôi là Thomas và bà không thích có 3 chữ T đứng cùng nhau mỗi khi phải viết tên tôi ra. Thế nên bà đã bỏ đi 1 chữ T”.

“Tôi rất tiếc về những gì Roussard đã làm với bà ấy”.

“Nếu với ông chuyện nào cũng như chuyện nào”, Harvath đáp, “Thì tôi sẽ không nói về đời tư của mình với ông nữa”.

Gã Lùn đưa tay lên trong tư thế đầu hàng “Tất nhiên, tôi hiểu. Không ai có thể trách anh vì đã nghĩ như vậy. Những người anh yêu mến đã trải qua những chuyện thật khủng khiếp”.

“Nói thế còn được”, Harvath lầm bầm.

“Anh không thích tôi, đúng không Harvath?”.

Harvath đặt mạnh cốc nước xuống, khiến vị khách của anh sợ hãi và bầy chó phía sau cũng gầm gừ giận dữ. Nhìn vào gương chiếu hậu, Harvath lệnh cho bầy chó im lặng ngay lập tức chúng thôi không gầm gừ nữa.

Quay sang gã Lùn, Harvath nói “Một trong những người bạn thân nhất của tôi đã bị sát hại tại New York vì ông. Đuổi theo Roussard cùng với khẩu súng trong người sẽ không thể san bằng tỉ số giữa chúng ta được”.

Gã Lùn im lặng trong giây lát. Harvath nhìn xoáy vào gã. Cuối cùng, gã nói “Tôi biết tôi chẳng thể nói gì hay làm gì để trả lại bạn cho anh. Nhưng điều an ủi là, Al Qaeda vẫn sẽ tấn công vào Manhattan ngay cả khi không có tin tức tình báo của tôi”.

“New York sẽ chẳng bao giờ trở thành mục tiêu nếu không vì tin tức tình báo của ông”, Harvath ngắt lời.

“Không đúng. Một người trong chính phủ các anh, kẻ đã bán tin cho tôi đòi mức giá cao nhất. Tôi chỉ tình cờ có được cuốn sổ séc giá trị một cách dễ dàng. Nếu không phải là tôi thì sẽ có kẻ khác mua.

Và thông tin vẫn tìm được đường đến với Al Qaeda”.

“Và ông nghĩ điều đó khiến cho những việc ông đã làm có thể chấp nhận được?”.

“Không”, gã Lùn nói. “Không phải thế. Tôi chỉ muốn anh biết là sống cùng điều đó không dễ dàng gì”.

Harvath nhìn gã trừng trừng. “Hàng nghìn người Mỹ đã chết trong cuộc tấn công còn tồi tệ hơn cả vụ 11/9 và ông thấy khó khăn khi phải sống với trách nhiện ấy. Tôi mừng là chí ít ông cũng thấy dằn vặt”.

“Còn anh thì muốn tôi tin là anh chưa từng làm gì để phải xấu hổ cả?”.

“Cứ tin những gì ông muốn”, Harvath trả lời, “Tôi ý thức rất rõ”.

“Mỗi lần bóp cò súng, anh biết kẻ đón nhận nó đáng phải chết? Anh hành động vì nước Mỹ. Đúng không? Anh chưa bao giờ hỏi liệu những việc anh làm là đúng hay sai? Anh chưa bao giờ hỏi liệu cấp trên của anh có mắc sai lầm hay không? Anh chỉ đơn giản tuân theo mệnh lệnh”.

Harvath nắm chặt vô lăng “Hãy nói thẳng ra. Lí do duy nhất để ông đang ngồi cạnh tôi đây và vẫn còn sống là vì tôi nghĩ có thể ông vẫn còn có ích”.

Phần còn lại của chặng đường họ đi trong im lặng. Harvath chỉ tập trung tìm cách ngăn chặn Roussard, trong khi gã Lùn thì nghĩ hiện mạng sống của gã nằm chắc trong tay Harvath. Roussard sẽ không ngừng lần theo họ cho đến khi cả hai đều chết, hoặc chính kẻ khủng bố bị giết. Dù có thích hay không thì gã Lùn cũng hiểu rằng hiện gã và Harvath đang cùng chung 1 kẻ thù nguy hiểm. Gã cũng hiểu rằng Harvath sẽ tận dụng cơ hội tốt nhất để vô hiệu hóa Roussard vĩnh viễn.

Lúc này vâdn đề không còn là lấy lại tiền và các dữ liệu. Mà quan trọng hơn cả là mạng sống của gã đang nằm trong tay Harvath.

Sáng hôm sau, rốt cuộc thì các cửa hàng cũng mở cửa, Harvath dùng cái tên Brauner để thuê một biệt thự nhỏ trông ra biển nằm ven thị trấn. Họ càng ít bị người khác để ý tới càng tốt.

Mua đồ xong Harvath trở về và thấy gã Lùn đang chơi cùng 2 con chó trên bãi cỏ.

Lúc Harvath đến gần, một con bắt đầu gầm gừ. Con còn lại lao đến, nhả cái que nó đang chơi ngay dưới chân Harvath. Sau đó con vật ngoan ngoãn nằm xuống chờ xem Harvath sẽ làm gì.

“Tôi nghĩ Argros nhớ ra anh”, gã Lùn bước lại gần. Gật đầu về phía chiếc hộp Harvath đang cầm, gã hỏi “Anh có cần tôi đỡ một tay không?”.

“Có”, anh đáp, nghiêng đầu về phía con đường “Có một đống đồ trong xe ấy”.

Gã Lùn tiến về phía chiếc xe, Draco theo sau nhưng Argros vẫn đứng tại chỗ.

Cho đến khi không nhìn thấy dáng họ nữa Harvath thở dài, chỉnh lại chiếc hộp trên tay trái và cúi xuống nhặt cái que.

Thay vì đi về phía Bắc tới Rio, họ tiến về phía Nam dọc theo bờ biển hướng về Paraty một làng chài nhỏ mang dáng dấp của ngôi làng Bồ Đào Nha thế kỉ thứ 18. Nó quay lưng về phía sườn núi Serra do Mar rậm rạp. Paraty trông ra cái vịnh gồm hàng trăm hoang đảo. Nó rất giống Angra dos Reis, chỉ có điều nằm ở vùng trũng hơn.

Người dân cũng như du khách nơi đây kín đáo hơn và thích sở hữu hoặc thuê một ngôi nhà của ngư dân đã được tân trang lại hoặc một biệt thự nho nhỏ có mái lợp bằng đất. Phong cách sống của họ khác hẳn với những người giàu có ở Angra nhưng lại khá thích hợp với Harvath.

Anh bơi trở lại thuyền rồi quay về đảo đón gã Lùn cùng hai con chó của gã là Argos và Draco. Mặc dù toàn thân đau nhức, nhưng gã Lùn không chịu đi mà không có họ.

Họ cho thuyền lên bờ cách thị trấn 1 dặm, Harvath đi tìm xe để thuê cho cả nhóm. Có rất nhiều ô tô để lựa chọn – phần lớn người chủ đậu xe ở một trong hai bãi đỗ công cộng dành riêng cho người dân trên đảo họ không có nhu cầu dùng đến xe cho tới khi quay trở về Rio. Harvath chọn ngay cái đầu tiên anh nhìn thấy, một chiếc Toyota Sequoia SUV trắng có cửa màu xám.

Lúc họ đến Paraty, trời vẫn tối. Họ mua thêm nước uống cho hai con chó và lương thực cho mình tại một trạm xăng mở cửa 24/24, sau đó đỗ xe cạnh cánh đồng dọc đường để ăn uống và nghỉ ngơi. Nhưng trước hết, Harvath muốn hỏi một câu. “Tại sao Roussard muốn giết anh?”.

“Tôi cũng đang thắc mắc điều đó” Gã Lùn vừa nói vừa nhúng thìa vào chiếc cốc Styrofoam đầy thịt hầm đậu có tên là feijoada. “Vì lí do nào đó, nó luôn theo dõi tôi. Nó dùng tôi để tìm anh và giờ nó đã biết tôi đang giúp anh ngăn chặn nó. Nó muốn tôi chết. Đó là lời giải thích duy nhất có lí”.

Gã nói đúng. Đó là lời giải thích duy nhất có lí. Gã Lùn rất giỏi che giấu dấu vết nhưng chưa thật sự hoàn hảo. Nếu không, Tom Morgan và người của hắn ở Sargasso sẽ chẳng bao giờ lần ra dấu vết của gã.

“Bạn bè gọi tôi là Nicholas”, sau một hồi im lặng, gã Lùn lên tiếng. Harvath không có tâm trạng nghe gã giải thích anh mặc cho gã nói chỉ chú tâm mở gói bánh xăng-uych ra.

Gã lùn vẫn tiếp tục “Đó là biệt danh. Tôi luôn yêu quí trẻ con và thánh Nicholas là vị thần hộ mệnh của chúng”.

“Cũng như là thần hộ mệnh của bọn đĩ điếm, trộm cắp”. Gã Lùn cười nói. “Kỳ lạ là cái tên lại rất thích hợp với thằng bé lớn lên trong nhà chứa, đúng không?”.

Người đàn ông này đúng là một cái máy nói, Harvath thầm nghĩ trong lúc ăn.

“Thế còn anh?” Gã Lùn hỏi “Sao từ Scot trong tên anh lại chỉ có 1 chữ T?”.

Harvath uống cốc nước của mình. Anh biết anh sẽ phải nói điều gì đó. “Mẹ tôi đã chọn từ ấy”, anh vừa nói vừa đặt cốc nước xuống, “Tên đệm của tôi là Thomas và bà không thích có 3 chữ T đứng cùng nhau mỗi khi phải viết tên tôi ra. Thế nên bà đã bỏ đi 1 chữ T”.

“Tôi rất tiếc về những gì Roussard đã làm với bà ấy”.

“Nếu với ông chuyện nào cũng như chuyện nào”, Harvath đáp, “Thì tôi sẽ không nói về đời tư của mình với ông nữa”.

Gã Lùn đưa tay lên trong tư thế đầu hàng “Tất nhiên, tôi hiểu. Không ai có thể trách anh vì đã nghĩ như vậy. Những người anh yêu mến đã trải qua những chuyện thật khủng khiếp”.

“Nói thế còn được”, Harvath lầm bầm.

“Anh không thích tôi, đúng không Harvath?”.

Harvath đặt mạnh cốc nước xuống, khiến vị khách của anh sợ hãi và bầy chó phía sau cũng gầm gừ giận dữ. Nhìn vào gương chiếu hậu, Harvath lệnh cho bầy chó im lặng ngay lập tức chúng thôi không gầm gừ nữa.

Quay sang gã Lùn, Harvath nói “Một trong những người bạn thân nhất của tôi đã bị sát hại tại New York vì ông. Đuổi theo Roussard cùng với khẩu súng trong người sẽ không thể san bằng tỉ số giữa chúng ta được”.

Gã Lùn im lặng trong giây lát. Harvath nhìn xoáy vào gã. Cuối cùng, gã nói “Tôi biết tôi chẳng thể nói gì hay làm gì để trả lại bạn cho anh. Nhưng điều an ủi là, Al Qaeda vẫn sẽ tấn công vào Manhattan ngay cả khi không có tin tức tình báo của tôi”.

“New York sẽ chẳng bao giờ trở thành mục tiêu nếu không vì tin tức tình báo của ông”, Harvath ngắt lời.

“Không đúng. Một người trong chính phủ các anh, kẻ đã bán tin cho tôi đòi mức giá cao nhất. Tôi chỉ tình cờ có được cuốn sổ séc giá trị một cách dễ dàng. Nếu không phải là tôi thì sẽ có kẻ khác mua.

Và thông tin vẫn tìm được đường đến với Al Qaeda”.

“Và ông nghĩ điều đó khiến cho những việc ông đã làm có thể chấp nhận được?”.

“Không”, gã Lùn nói. “Không phải thế. Tôi chỉ muốn anh biết là sống cùng điều đó không dễ dàng gì”.

Harvath nhìn gã trừng trừng. “Hàng nghìn người Mỹ đã chết trong cuộc tấn công còn tồi tệ hơn cả vụ 11/9 và ông thấy khó khăn khi phải sống với trách nhiện ấy. Tôi mừng là chí ít ông cũng thấy dằn vặt”.

“Còn anh thì muốn tôi tin là anh chưa từng làm gì để phải xấu hổ cả?”.

“Cứ tin những gì ông muốn”, Harvath trả lời, “Tôi ý thức rất rõ”.

“Mỗi lần bóp cò súng, anh biết kẻ đón nhận nó đáng phải chết? Anh hành động vì nước Mỹ. Đúng không? Anh chưa bao giờ hỏi liệu những việc anh làm là đúng hay sai? Anh chưa bao giờ hỏi liệu cấp trên của anh có mắc sai lầm hay không? Anh chỉ đơn giản tuân theo mệnh lệnh”.

Harvath nắm chặt vô lăng “Hãy nói thẳng ra. Lí do duy nhất để ông đang ngồi cạnh tôi đây và vẫn còn sống là vì tôi nghĩ có thể ông vẫn còn có ích”.

Phần còn lại của chặng đường họ đi trong im lặng. Harvath chỉ tập trung tìm cách ngăn chặn Roussard, trong khi gã Lùn thì nghĩ hiện mạng sống của gã nằm chắc trong tay Harvath. Roussard sẽ không ngừng lần theo họ cho đến khi cả hai đều chết, hoặc chính kẻ khủng bố bị giết. Dù có thích hay không thì gã Lùn cũng hiểu rằng hiện gã và Harvath đang cùng chung 1 kẻ thù nguy hiểm. Gã cũng hiểu rằng Harvath sẽ tận dụng cơ hội tốt nhất để vô hiệu hóa Roussard vĩnh viễn.

Lúc này vâdn đề không còn là lấy lại tiền và các dữ liệu. Mà quan trọng hơn cả là mạng sống của gã đang nằm trong tay Harvath.

Sáng hôm sau, rốt cuộc thì các cửa hàng cũng mở cửa, Harvath dùng cái tên Brauner để thuê một biệt thự nhỏ trông ra biển nằm ven thị trấn. Họ càng ít bị người khác để ý tới càng tốt.

Mua đồ xong Harvath trở về và thấy gã Lùn đang chơi cùng 2 con chó trên bãi cỏ.

Lúc Harvath đến gần, một con bắt đầu gầm gừ. Con còn lại lao đến, nhả cái que nó đang chơi ngay dưới chân Harvath. Sau đó con vật ngoan ngoãn nằm xuống chờ xem Harvath sẽ làm gì.

“Tôi nghĩ Argros nhớ ra anh”, gã Lùn bước lại gần. Gật đầu về phía chiếc hộp Harvath đang cầm, gã hỏi “Anh có cần tôi đỡ một tay không?”.

“Có”, anh đáp, nghiêng đầu về phía con đường “Có một đống đồ trong xe ấy”.

Gã Lùn tiến về phía chiếc xe, Draco theo sau nhưng Argros vẫn đứng tại chỗ.

Cho đến khi không nhìn thấy dáng họ nữa Harvath thở dài, chỉnh lại chiếc hộp trên tay trái và cúi xuống nhặt cái que.

Bình luận