Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Không Khoan Nhượng

Chương 90

Tác giả: Brad Thor

Tiếng gầm của chiếc trực thăng đang lượn lờ trên mặt nước bên ngoài bị át đi bởi tiếng ầm chói tai của súng máy đang nã vào ngôi nhà. Harvath túm lấy cổ gã Lùn, ấn gã xuống sàn lát đá trong khi các bức tường và đồ đạc xung quanh tan thành từng mảnh vụn. Mảnh vỡ của những chiếc cốc vương khắp sàn nhà, căn bếp bùng cháy. Vì mái nhà được làm bằng gỗ nên Harvath biết ngôi nhà sẽ nhanh chóng biến thành biển lửa. Rút súng ra, anh định hướng vị trí chiếc trực thăng đang lượn lờ trên mặt nước và sẵn sàng quay lại phóng hỏa. Nhưng chuyện đó chẳng bao giờ diễn ra.

Khi khẩu súng máy vừa ngừng nã đạn, Harvath bật dậy, lăm lăm khẩu Beretta trên tay chỉ kịp nhìn thấy bóng chiếc trực thăng biến mất phía trên.

Bất chấp tiếng ầm bên tai, anh nghe thấy tiếng trực thăng bay qua mái nhà, anh có linh cảm xấu về nơi nó sẽ lao đến.

Với từ năm đến bảy hành khách, chiếc JetRanger có thể đi bất kì đâu nghĩa là không thể biết được có bao nhiêu người trên máy bay. Harvath đã dùng hết hai băng đạn và chỉ còn một băng dự phòng. Anh không muốn kéo dài cuộc đấu súng. Hi vọng duy nhất của anh là leo lên được chiếc trực thăng cho dù kẻ trên đó là ai.

Khi Harvath cúi xuống đỡ gã Lùn đứng dậy, gã không còn ở đó. Harvath thấy gã đang lao về phía cửa trước. Harvath chặn gã lại. “Chúng ta phải ra khỏi đây”, anh hét lên và túm lấy cổ áo gã Lùn.

“Tôi không đi nếu không có bầy chó”, gã quay lại.

“Không còn thời gian đâu. Chúng ta phải đi thôi”.

“Tôi sẽ không bỏ mặc chúng”

Harvath không tin nổi gã Lùn lại dám mạo hiểm mạng sống của mình vì những con chó. “Nào”, gã lảo đảo bước về phía phòng ăn, xô anh ra để lấy đường đi.

Ngang qua chiếc ghế dài, Harvath với lấy chiếc túi không thấm nước, quẳng lên vai.

Gã Lùn dừng lại bên bàn ăn, lần này là vì chiếc máy tính xách tay. Gã điên cuồng rút dây cáp ra khỏi ổ cắm. Trước khi Harvath kịp nói gì, gã khẳng định “Chúng ta sẽ cần đến nó. Cứ tin tôi”.

Harvath không cãi lại. Cầm đống dây thiết bị trên tay, anh giật mạnh xuống bàn, lôi chúng ra khỏi ổ khiến các đầu dây văng tứ tung.

Tay kia Harvath túm lấy tay gã Lùn và đẩy gã về phía trước. Họ chạy về cửa trước, chỗ giao nhau giữa phòng ăn và phòng khách. Bên dưới họ là sàn nhà làm bằng kính. Rất nhiều tấm kính vỡ tan. Một số tấm thủng lỗ chỗ, hoặc tan thành từng mảnh nhỏ khi ngôi nhà bị súng máy nã vào.

Khi Harvath tiến tới bức tường cạnh các cửa sổ đang mở hướng ra mặt nước, gã Lùn đứng im tại chỗ. “Ông định làm gì?”.

“Tôi sẽ đưa chúng ta ra khỏi đây. Đi nào”.

Gã Lùn lùi lại vào phía trong ngôi nhà.

“Ông sẽ khiến chúng ta chết mất. Ông bị làm sao thế hả?” Gã Lùn liếc nhìn đám cháy đang nhấn chìm ngôi nhà, giờ ngọn lửa bốc cao lên tận mái. Quay lại phía Harvath, gã nói “Tôi biết bơi”.

Harvath định bảo gã anh không còn lựa chọn nào khác, khi mà toàn bộ đèn trong nhà tắt hết. Anh biết bất cứ kẻ nào dùng trực thăng gây ra chuyện này sẽ quần nát ngôi nhà để chắc chắn công việc đã hoàn tất.

Tiếng gầm của chiếc trực thăng đang lượn lờ trên mặt nước bên ngoài bị át đi bởi tiếng ầm chói tai của súng máy đang nã vào ngôi nhà. Harvath túm lấy cổ gã Lùn, ấn gã xuống sàn lát đá trong khi các bức tường và đồ đạc xung quanh tan thành từng mảnh vụn. Mảnh vỡ của những chiếc cốc vương khắp sàn nhà, căn bếp bùng cháy. Vì mái nhà được làm bằng gỗ nên Harvath biết ngôi nhà sẽ nhanh chóng biến thành biển lửa. Rút súng ra, anh định hướng vị trí chiếc trực thăng đang lượn lờ trên mặt nước và sẵn sàng quay lại phóng hỏa. Nhưng chuyện đó chẳng bao giờ diễn ra.

Khi khẩu súng máy vừa ngừng nã đạn, Harvath bật dậy, lăm lăm khẩu Beretta trên tay chỉ kịp nhìn thấy bóng chiếc trực thăng biến mất phía trên.

Bất chấp tiếng ầm bên tai, anh nghe thấy tiếng trực thăng bay qua mái nhà, anh có linh cảm xấu về nơi nó sẽ lao đến.

Với từ năm đến bảy hành khách, chiếc JetRanger có thể đi bất kì đâu nghĩa là không thể biết được có bao nhiêu người trên máy bay. Harvath đã dùng hết hai băng đạn và chỉ còn một băng dự phòng. Anh không muốn kéo dài cuộc đấu súng. Hi vọng duy nhất của anh là leo lên được chiếc trực thăng cho dù kẻ trên đó là ai.

Khi Harvath cúi xuống đỡ gã Lùn đứng dậy, gã không còn ở đó. Harvath thấy gã đang lao về phía cửa trước. Harvath chặn gã lại. “Chúng ta phải ra khỏi đây”, anh hét lên và túm lấy cổ áo gã Lùn.

“Tôi không đi nếu không có bầy chó”, gã quay lại.

“Không còn thời gian đâu. Chúng ta phải đi thôi”.

“Tôi sẽ không bỏ mặc chúng”

Harvath không tin nổi gã Lùn lại dám mạo hiểm mạng sống của mình vì những con chó. “Nào”, gã lảo đảo bước về phía phòng ăn, xô anh ra để lấy đường đi.

Ngang qua chiếc ghế dài, Harvath với lấy chiếc túi không thấm nước, quẳng lên vai.

Gã Lùn dừng lại bên bàn ăn, lần này là vì chiếc máy tính xách tay. Gã điên cuồng rút dây cáp ra khỏi ổ cắm. Trước khi Harvath kịp nói gì, gã khẳng định “Chúng ta sẽ cần đến nó. Cứ tin tôi”.

Harvath không cãi lại. Cầm đống dây thiết bị trên tay, anh giật mạnh xuống bàn, lôi chúng ra khỏi ổ khiến các đầu dây văng tứ tung.

Tay kia Harvath túm lấy tay gã Lùn và đẩy gã về phía trước. Họ chạy về cửa trước, chỗ giao nhau giữa phòng ăn và phòng khách. Bên dưới họ là sàn nhà làm bằng kính. Rất nhiều tấm kính vỡ tan. Một số tấm thủng lỗ chỗ, hoặc tan thành từng mảnh nhỏ khi ngôi nhà bị súng máy nã vào.

Khi Harvath tiến tới bức tường cạnh các cửa sổ đang mở hướng ra mặt nước, gã Lùn đứng im tại chỗ. “Ông định làm gì?”.

“Tôi sẽ đưa chúng ta ra khỏi đây. Đi nào”.

Gã Lùn lùi lại vào phía trong ngôi nhà.

“Ông sẽ khiến chúng ta chết mất. Ông bị làm sao thế hả?” Gã Lùn liếc nhìn đám cháy đang nhấn chìm ngôi nhà, giờ ngọn lửa bốc cao lên tận mái. Quay lại phía Harvath, gã nói “Tôi biết bơi”.

Harvath định bảo gã anh không còn lựa chọn nào khác, khi mà toàn bộ đèn trong nhà tắt hết. Anh biết bất cứ kẻ nào dùng trực thăng gây ra chuyện này sẽ quần nát ngôi nhà để chắc chắn công việc đã hoàn tất.

Bình luận
× sticky