“Trả thù ai?” Harvath hỏi. “Trả thù tôi ư?”.
“Không”, Schoen rít lên. “Trả thù mẹ của Philippe”.
“Vì cái gì? Đây là lần đầu tiên một người nhà Nidal làm mất lòng ông hay lần thứ hai?”.
“Trả thù cho việc đã cướp mất đứa con trai khỏi tay tôi”, ông ta vừa trả lời vừa ngả lưng xuống giường.
“Nhưng Adara Nidal đã chết”, Harvath bắt đầu nghi ngờ căn bệnh tinh thần của Roussard là do di truyền từ mẹ hay đúng hơn là từ ông nội.
“Với tôi thì chẳng có gì khác cả. Đánh cắp con trai từ tay cô ta và hướng nó theo nghiệp của tôi sẽ là hành động trả thù cuối cùng”.
“Sao ông lại hi vọng ở một người Ảrập mang dòng máu Palestine từ bỏ gốc gác và đi theo sự nghiệp của người Israel?”.
“Anh quên là sau khi Daniel của tôi chết, tôi đã hiểu ra tất cả, rằng tôi có thể làm thế với Abu Nidal, với tổ chức của ông ta và quan trọng hơn cả là với gia đìng ông ta. Tôi hiểu họ hơn họ hiểu về chính mình. Philippe thiếu một hình mẫu trượng phu”.
“Và người đó sẽ là ông?” Harvath nói một cách khôi hài.
“Một nửa dòng máu của tôi, máu của Daniel của tôi chảy trong cơ thể nó. Nó mang một nửa dòng máu Israel và tôi tin tôi có thể kêu gọi được nó. Nhưng trước khi nó lắng nghe bất kì điều gì tôi nói…”
“Anh ta muốn tôi chết”, Harvath khẳng định, kết thúc câu nói giúp ông ta.
“Chính xác. Nhưng nó không chỉ muốn anh chết. Nó còn muốn anh chịu đựng. Nó muốn anh cảm nhận nỗi đau giống nỗi đau nó trải qua khi mất mẹ. Tôi biết tôi có thể dùng cơn thịnh nộ này để kéo nó về gần với tôi hơn”.
“Thế còn các tai hoạ và việc để chúng diễn ra theo trình tự ngược lại?”
Schoen thở khò khè, rồi ngừng lại một lúc để lấy sức thở. Cuối cùng ông ta nói “Các tai ương là cách cúng tế mẹ của nó, người đã dành cả cuộc đời làm khủng bố để phát động một cuộc thánh chiến thực sự chống lại người Israel. Các cuộc tấn công của cô ta thường phảng phất chủ nghĩa tượng trưng của người Do Thái. Khi các tai ương diễn ra theo trình tự ngược lại, anh phải hiểu là Philippe đã bối rối như thế nào. Theo nó nghĩ, tai ương thứ nhất sẽ ghê rợn nhất, ấn tượng nhất, thế nên nó đã giáng các tai ương theo hướng ngược lại, tự coi mình là người đối lập với Chúa, là quỷ dữ và sẽ để dành tai ương nó tâm đắc đến phút cuối”.
“Và ông nghĩ ông có thể lập trình lại cho con quỷ này?” Harvath nói.
“Một lúc nào đó, đúng thế. Nếu tôi có thể thuyết phục nó nghe theo mệnh lệnh của tôi, tôi sẽ không chỉ đánh bại Adara mà theo một cách nào đó tôi còn giành lại được con trai tôi. Nhưng cuối cùng, tôi nhận ra là không thể kiểm soát nó và rất có thể nó sẽ săn lùng tôi. Đó là lí do tôi rời bệnh viện ở Ý và quay lại đây”.
Thật đáng tiếc cho người đàn ông này, Harvath lắc đầu rồi quay người bước đi.
“Anh định đi đâu?” Schoan hỏi.
“Về nhà”, Harvath trả lời, anh hi vọng sẽ không bao giờ nhìn thấy khuôn mặt biến dạng của Ari Schoen một lần nào nữa.
Schoen cười. “Thậm chí anh còn không đủ dũng cảm rút súng bắn tôi”.
“Sao tôi phải làm thế?” Harvath trả lời khi quay lại đối mặt với ông ta.
“Theo tôi được biết, một viên đạn thì quá tốt với ông. Còn nếu nói về lòng dũng cảm, nếu ông có, ông hãy tự bắn vào đầu mình. Điều tệ nhất tôi có thể làm cho ông là chúc ông sống lâu và bước ra khỏi cánh cửa kia”.
Đó chính xác là những gì Harvath đã làm.
Lúc bước ra khỏi cửa hàng, anh nhận ra chiếc SUV màu đen có cửa sổ sẫm màu đỗ bên kia đường.
Thật không đúng lúc chút nào. Luồn tay vào trong áo khoác, Harvath chạm vào khẩu súng lục.
Cửa sau chiếc SUV mở ra nửa chừng và trong biển đen ấy, một màu trắng đột ngột xuất hiện. Đó là màu trắng của một chiếc mũi dài, theo sau là đôi mắt đen và hai cái tai dài. Harvath băng qua đường giơ tay ra cho con chó ngửi. Khi anh gãi sau tai con Argos, cửa sổ chiếc SUV mở nốt.
“Anh có một chuyến viếng thăm tốt đẹp chứ?” Gã Lùn ngồi trong xe giữa hai con chó Cáp-ca hỏi.
“Chào Nicholas”, Harvath đáp. “Sao tôi lại không ngạc nhiên khi gặp ông ở đây nhỉ?”.
“Chúng ta vẫn chưa xong việc với nhau mà”.
Harvath bỏ tay ra khỏi đầu con chó và nói “Đúng thế. Tôi vẫn giữ lời hứa với ông. Ông đã hợp tác rất tốt và tôi không giết ông”.
“Tôi muốn lấy lại dữ liệu và số tiền còn lại của tôi” Gã Lùn đáp. “Toàn bộ”
Gã ng theo một chiếc túi rất to. “Còn tôi muốn Bob, bạn tôi và những người Mỹ khác bị giết ở New York trở về”, Harvath nhấn mạnh. “Tất cả bọn họ”.
Gã Lùn cúi người thừa nhận. “Tôi hiểu rồi”. Một cách từ từ, gã ngước mắt nhìn lên căn hộ bên trên cửa hàng đồ cổ.
“Thế còn Schoen?” Gã hỏi. “Anh đã giết ông ta chưa?”.
Harvath lắc đầu. “Tôi chưa giết”.
“Sau tất cả những gì ông ta làm với anh. Tại sao?”.
Harvath nghĩ một lát rồi trả lời “Cái chết thì quá tốt với ông ta”.
“Thật sao?” Gã Lùn nhướng mày lên “Tôi ngạc nhiên khi anh nghĩ thế”.
“Ông sẽ hiểu. Cuộc sống sẽ là một hình phạt tàn bạo hơn với Schoen. Ông ta đã hai lần bị trừng phạt”.
Gã Lùn lôi ra một chiếc hộp nhỏ màu be, rút ăng-ten và ấn chiếc nút màu đỏ duy nhất nói “Vậy có thể lần thứ ba này sẽ hấp dẫn”.
Vụ nổ tung cửa sổ của căn hộ tầng trên cùng và khiến cả toà nhà chao đảo. Những mảnh kính vỡ cùng gạch vỡ nóng hổi trút xuống đường như mưa.
Harvath nhổm người dậy đúng lúc nhìn thấy chiếc SUV của Gã Lùn lùi xa dần.
“Trả thù ai?” Harvath hỏi. “Trả thù tôi ư?”.
“Không”, Schoen rít lên. “Trả thù mẹ của Philippe”.
“Vì cái gì? Đây là lần đầu tiên một người nhà Nidal làm mất lòng ông hay lần thứ hai?”.
“Trả thù cho việc đã cướp mất đứa con trai khỏi tay tôi”, ông ta vừa trả lời vừa ngả lưng xuống giường.
“Nhưng Adara Nidal đã chết”, Harvath bắt đầu nghi ngờ căn bệnh tinh thần của Roussard là do di truyền từ mẹ hay đúng hơn là từ ông nội.
“Với tôi thì chẳng có gì khác cả. Đánh cắp con trai từ tay cô ta và hướng nó theo nghiệp của tôi sẽ là hành động trả thù cuối cùng”.
“Sao ông lại hi vọng ở một người Ảrập mang dòng máu Palestine từ bỏ gốc gác và đi theo sự nghiệp của người Israel?”.
“Anh quên là sau khi Daniel của tôi chết, tôi đã hiểu ra tất cả, rằng tôi có thể làm thế với Abu Nidal, với tổ chức của ông ta và quan trọng hơn cả là với gia đìng ông ta. Tôi hiểu họ hơn họ hiểu về chính mình. Philippe thiếu một hình mẫu trượng phu”.
“Và người đó sẽ là ông?” Harvath nói một cách khôi hài.
“Một nửa dòng máu của tôi, máu của Daniel của tôi chảy trong cơ thể nó. Nó mang một nửa dòng máu Israel và tôi tin tôi có thể kêu gọi được nó. Nhưng trước khi nó lắng nghe bất kì điều gì tôi nói…”
“Anh ta muốn tôi chết”, Harvath khẳng định, kết thúc câu nói giúp ông ta.
“Chính xác. Nhưng nó không chỉ muốn anh chết. Nó còn muốn anh chịu đựng. Nó muốn anh cảm nhận nỗi đau giống nỗi đau nó trải qua khi mất mẹ. Tôi biết tôi có thể dùng cơn thịnh nộ này để kéo nó về gần với tôi hơn”.
“Thế còn các tai hoạ và việc để chúng diễn ra theo trình tự ngược lại?”
Schoen thở khò khè, rồi ngừng lại một lúc để lấy sức thở. Cuối cùng ông ta nói “Các tai ương là cách cúng tế mẹ của nó, người đã dành cả cuộc đời làm khủng bố để phát động một cuộc thánh chiến thực sự chống lại người Israel. Các cuộc tấn công của cô ta thường phảng phất chủ nghĩa tượng trưng của người Do Thái. Khi các tai ương diễn ra theo trình tự ngược lại, anh phải hiểu là Philippe đã bối rối như thế nào. Theo nó nghĩ, tai ương thứ nhất sẽ ghê rợn nhất, ấn tượng nhất, thế nên nó đã giáng các tai ương theo hướng ngược lại, tự coi mình là người đối lập với Chúa, là quỷ dữ và sẽ để dành tai ương nó tâm đắc đến phút cuối”.
“Và ông nghĩ ông có thể lập trình lại cho con quỷ này?” Harvath nói.
“Một lúc nào đó, đúng thế. Nếu tôi có thể thuyết phục nó nghe theo mệnh lệnh của tôi, tôi sẽ không chỉ đánh bại Adara mà theo một cách nào đó tôi còn giành lại được con trai tôi. Nhưng cuối cùng, tôi nhận ra là không thể kiểm soát nó và rất có thể nó sẽ săn lùng tôi. Đó là lí do tôi rời bệnh viện ở Ý và quay lại đây”.
Thật đáng tiếc cho người đàn ông này, Harvath lắc đầu rồi quay người bước đi.
“Anh định đi đâu?” Schoan hỏi.
“Về nhà”, Harvath trả lời, anh hi vọng sẽ không bao giờ nhìn thấy khuôn mặt biến dạng của Ari Schoen một lần nào nữa.
Schoen cười. “Thậm chí anh còn không đủ dũng cảm rút súng bắn tôi”.
“Sao tôi phải làm thế?” Harvath trả lời khi quay lại đối mặt với ông ta.
“Theo tôi được biết, một viên đạn thì quá tốt với ông. Còn nếu nói về lòng dũng cảm, nếu ông có, ông hãy tự bắn vào đầu mình. Điều tệ nhất tôi có thể làm cho ông là chúc ông sống lâu và bước ra khỏi cánh cửa kia”.
Đó chính xác là những gì Harvath đã làm.
Lúc bước ra khỏi cửa hàng, anh nhận ra chiếc SUV màu đen có cửa sổ sẫm màu đỗ bên kia đường.
Thật không đúng lúc chút nào. Luồn tay vào trong áo khoác, Harvath chạm vào khẩu súng lục.
Cửa sau chiếc SUV mở ra nửa chừng và trong biển đen ấy, một màu trắng đột ngột xuất hiện. Đó là màu trắng của một chiếc mũi dài, theo sau là đôi mắt đen và hai cái tai dài. Harvath băng qua đường giơ tay ra cho con chó ngửi. Khi anh gãi sau tai con Argos, cửa sổ chiếc SUV mở nốt.
“Anh có một chuyến viếng thăm tốt đẹp chứ?” Gã Lùn ngồi trong xe giữa hai con chó Cáp-ca hỏi.
“Chào Nicholas”, Harvath đáp. “Sao tôi lại không ngạc nhiên khi gặp ông ở đây nhỉ?”.
“Chúng ta vẫn chưa xong việc với nhau mà”.
Harvath bỏ tay ra khỏi đầu con chó và nói “Đúng thế. Tôi vẫn giữ lời hứa với ông. Ông đã hợp tác rất tốt và tôi không giết ông”.
“Tôi muốn lấy lại dữ liệu và số tiền còn lại của tôi” Gã Lùn đáp. “Toàn bộ”
Gã ng theo một chiếc túi rất to. “Còn tôi muốn Bob, bạn tôi và những người Mỹ khác bị giết ở New York trở về”, Harvath nhấn mạnh. “Tất cả bọn họ”.
Gã Lùn cúi người thừa nhận. “Tôi hiểu rồi”. Một cách từ từ, gã ngước mắt nhìn lên căn hộ bên trên cửa hàng đồ cổ.
“Thế còn Schoen?” Gã hỏi. “Anh đã giết ông ta chưa?”.
Harvath lắc đầu. “Tôi chưa giết”.
“Sau tất cả những gì ông ta làm với anh. Tại sao?”.
Harvath nghĩ một lát rồi trả lời “Cái chết thì quá tốt với ông ta”.
“Thật sao?” Gã Lùn nhướng mày lên “Tôi ngạc nhiên khi anh nghĩ thế”.
“Ông sẽ hiểu. Cuộc sống sẽ là một hình phạt tàn bạo hơn với Schoen. Ông ta đã hai lần bị trừng phạt”.
Gã Lùn lôi ra một chiếc hộp nhỏ màu be, rút ăng-ten và ấn chiếc nút màu đỏ duy nhất nói “Vậy có thể lần thứ ba này sẽ hấp dẫn”.
Vụ nổ tung cửa sổ của căn hộ tầng trên cùng và khiến cả toà nhà chao đảo. Những mảnh kính vỡ cùng gạch vỡ nóng hổi trút xuống đường như mưa.
Harvath nhổm người dậy đúng lúc nhìn thấy chiếc SUV của Gã Lùn lùi xa dần.