Khi Rick Morrell và các thành viên trong đội Omega đến ngôi làng ở Fontana, họ chia thành hai nhóm, vào vai những nhân viên FBI, phỏng vấn Todd Kirkland và Jean Stevens đồng thời. Cả hai người đều không thể cung cấp thông tin dẫn đến chỗ ở của Scot Harvath. Sau đó, họ tới quán bar kiêm nhà hàng, nơi Harvath đã đến vào đêm hôm trước, Nhà thuyền Gordy. Trong khi người bồi bàn có nhớ là đã phục vụ Harvath thì Morrell cho cô ta xem bức ảnh chụp anh, cô không hề nói chuyện với anh mà chỉ thực hiện yêu cầu thôi.
Với lượng khách sạn ít ỏi của ngôi làng, Morrell và đội của mình phải cố tìm ra nơi ở của Harvath.
Họ bắt đầu với khách sạn nằm gần Nhà thuyền Gordy, khu nghỉ mát Abbey.
Khu nghỉ mát nhanh chóng trở thành nơi bị khám xét. Chẳng có ai đăng kí phòng với cái tên Scot Harvath hay bất cứ bí danh nào được biết đến của anh cả. Cũng không một nhân viên nào ở quầy lễ tân nhận ra tấm ảnh của anh. Cả đội phục vụ phòng cũng vậy.
Morrell cùng một người trong đội quay trở lại chỗ chiếc xe thì đi ngang qua quầy dịch vụ và đưa người này tấm ảnh của Harvath.
“Có, tôi có thấy người này”, một người soát vé nói “Sáng nay tôi mang xe đến cho anh ta”.
“Anh chắc chứ?”
“Chắc chắn”
Morrell rút điện thoại di động và gửi tin nhắn tới toàn đội bảo họ rời khỏi các khách sạn mà họ đang kiểm tra. Họ đã tìm ra nơi Harvath ở.
Nhờ người soát vé nhận ra Harvath, Morrell và người của mình bắt đầu lắp ghép thông tin để tìm ra căn phòng của Harvath trong khách sạn.
Đầu tiên họ sàng lọc hoá đơn thanh toán tiền xe buổi sáng. Khi loại được những hoá đơn mà nhân viên quầy dịch vụ khẳng định là không phải của Harvath – hai chiếc Porches, một chiếc Audi và một chiếc Mercedes mui rời, họ tìm kiếm trong đống còn lại.
Với sự giúp đỡ của người quản lí đội ngũ lễ tân, họ hoàn toàn có thể xác định được hoá đơn nào là của người khách đăng kí phòng trong vòng hai mươi tư giờ qua. Morrell nghi ngờ Harvath đã tới đây lâu hơn thế.
Vị khách duy nhất làm thủ tục nhận phòng trong vòng hai mươi tư giờ qua và thuê xe đi trong sáng đó là người có tên Nick Rucker, đăng kí phòng 324. Sau khi chứng minh được mình là nhân viên FBI đang đuổi theo một kẻ bỏ trốn, Morrell đã yêu cầu người quản lí đưa chìa khoá vạn năng.
Người quản lí mở hộp đựng chìa khoá ra, anh ta vừa trao chìa khoá cho Morrell thì ông này cùng người của mình biến mất khỏi tiền sảnh.
Cuối hành lang có một chiếc xe dọn thức ăn, giơ phù hiệu lên, Morrell ra lệnh cho người đẩy xe. Bên ngoài phòng 324, Morrell và người của mình vào vị trí hai bên cửa, anh ta gật đầu ra hiệu cho người đẩy xe gõ cửa.
Cô ta gõ mạnh vào cửa và nói “Dọn phòng”.
Không có người trả lời, Morrell vẫy tay cho cô ta đi, tra chìa khoá vào ổ và mở cửa.
Anh ra cùng người của mình bước vào trong, nhưng căn phòng trống không. Họ tìm thấy một hộp cứu thương trong phòng tắm với đơn thuốc dành cho Nick Zucker từ một công ty dược phẩm ở Phoenix và một bộ đồ phi công treo trên mắc không vừa nó với Harvath chút nào. Một túi ngủ đựng quần áo đã mặc, cuốn tiểu thuyết trinh thám bị rách và mọt cuốn vở Sudoku. Bên trong cuốn vở có vài tấm hình của một người đàn ông và gia đình anh ta, có một bức chụp anh ra trong trang phục phi công đứng gần máy bay cùng con trai và con gái.
Họ đã nhầm. Scot Harvath không mạo danh Nick Zucker. Morrell lệnh cho người của mình đặt mọi thứ về vị trí cũ.
Họ xuống được nửa đường thì người quản lí quầy lễ tân đến và đưa 2 chiếc chìa khoá vạn năng.
“Tôi đã kiểm tra kĩ” anh ta nói khi bước tới gần Morrell. “Zucker đăng kí phòng cùng một người đàn ông khác tên là Burdic. Theo tờ đăng kí của họ, cả hai đều làm cho một hãng hàng không. Cùng lúc ấy có một người thứ ba đến đăng kí; tên anh ta là Hans Brauner. Tối qua anh ta bảo nhân viên phục vụ là sắp trả phòng và bố trí cho họ chơi gôn cùng một bữa ăn trưa vào hôm nay”.
Căn phòng của Burdic cũng không khả quan hơn phòng của Zucker, những thứ được cho là của Hans Brauner chẳng đem lại thông tin gì. Tuy nhiên, Morrell biết họ đã nắm được Harvath.
Thay vì gọi nhân viên phục vụ tối hôm kia đến nhận diện Harvath qua ảnh, họ chỉ gửi thư điện tử đến cho anh ta. Qua điện thoại, anh ta xác nhận bức ảnh là của người đã đăng kí dưới cái tên Brauner, người đã xuất hiện cùng viên phi công kia.
Giờ Morrell không chỉ biết bí danh Harvath dùng anh ta còn biết còn biết Harvath đã đến bằng cách nào, cả đường không và đường bộ. Liên lạc với Langkey, Morrell nhận được hồ sơ đầy đủ về Zucker, Burdic và Brauner.
Nhưng Zucker và Burdic thì lại hoàn toàn khác.
Xung quanh những thông tin vụn vặt họ tìm thấy-giấy cầm cố, tiền thanh toán kho bãi, v.v..-Zucker đã thuê một chiếc ô tô tại sân bay ngày hôm qua. Chiếc xe không chỉ là của một hãng do nhà nước quản lý, mà Morrell còn biết rằng họ sử dụng hệ thống định vị toàn cầu GPS trên xe như một phần của cái mà họ gọi là “quản lí theo đội”. Bắt đầu có vẻ như việc bắt được Harvath không còn khó khăn nữa.
Khi Rick Morrell và các thành viên trong đội Omega đến ngôi làng ở Fontana, họ chia thành hai nhóm, vào vai những nhân viên FBI, phỏng vấn Todd Kirkland và Jean Stevens đồng thời. Cả hai người đều không thể cung cấp thông tin dẫn đến chỗ ở của Scot Harvath. Sau đó, họ tới quán bar kiêm nhà hàng, nơi Harvath đã đến vào đêm hôm trước, Nhà thuyền Gordy. Trong khi người bồi bàn có nhớ là đã phục vụ Harvath thì Morrell cho cô ta xem bức ảnh chụp anh, cô không hề nói chuyện với anh mà chỉ thực hiện yêu cầu thôi.
Với lượng khách sạn ít ỏi của ngôi làng, Morrell và đội của mình phải cố tìm ra nơi ở của Harvath.
Họ bắt đầu với khách sạn nằm gần Nhà thuyền Gordy, khu nghỉ mát Abbey.
Khu nghỉ mát nhanh chóng trở thành nơi bị khám xét. Chẳng có ai đăng kí phòng với cái tên Scot Harvath hay bất cứ bí danh nào được biết đến của anh cả. Cũng không một nhân viên nào ở quầy lễ tân nhận ra tấm ảnh của anh. Cả đội phục vụ phòng cũng vậy.
Morrell cùng một người trong đội quay trở lại chỗ chiếc xe thì đi ngang qua quầy dịch vụ và đưa người này tấm ảnh của Harvath.
“Có, tôi có thấy người này”, một người soát vé nói “Sáng nay tôi mang xe đến cho anh ta”.
“Anh chắc chứ?”
“Chắc chắn”
Morrell rút điện thoại di động và gửi tin nhắn tới toàn đội bảo họ rời khỏi các khách sạn mà họ đang kiểm tra. Họ đã tìm ra nơi Harvath ở.
Nhờ người soát vé nhận ra Harvath, Morrell và người của mình bắt đầu lắp ghép thông tin để tìm ra căn phòng của Harvath trong khách sạn.
Đầu tiên họ sàng lọc hoá đơn thanh toán tiền xe buổi sáng. Khi loại được những hoá đơn mà nhân viên quầy dịch vụ khẳng định là không phải của Harvath – hai chiếc Porches, một chiếc Audi và một chiếc Mercedes mui rời, họ tìm kiếm trong đống còn lại.
Với sự giúp đỡ của người quản lí đội ngũ lễ tân, họ hoàn toàn có thể xác định được hoá đơn nào là của người khách đăng kí phòng trong vòng hai mươi tư giờ qua. Morrell nghi ngờ Harvath đã tới đây lâu hơn thế.
Vị khách duy nhất làm thủ tục nhận phòng trong vòng hai mươi tư giờ qua và thuê xe đi trong sáng đó là người có tên Nick Rucker, đăng kí phòng 324. Sau khi chứng minh được mình là nhân viên FBI đang đuổi theo một kẻ bỏ trốn, Morrell đã yêu cầu người quản lí đưa chìa khoá vạn năng.
Người quản lí mở hộp đựng chìa khoá ra, anh ta vừa trao chìa khoá cho Morrell thì ông này cùng người của mình biến mất khỏi tiền sảnh.
Cuối hành lang có một chiếc xe dọn thức ăn, giơ phù hiệu lên, Morrell ra lệnh cho người đẩy xe. Bên ngoài phòng 324, Morrell và người của mình vào vị trí hai bên cửa, anh ta gật đầu ra hiệu cho người đẩy xe gõ cửa.
Cô ta gõ mạnh vào cửa và nói “Dọn phòng”.
Không có người trả lời, Morrell vẫy tay cho cô ta đi, tra chìa khoá vào ổ và mở cửa.
Anh ra cùng người của mình bước vào trong, nhưng căn phòng trống không. Họ tìm thấy một hộp cứu thương trong phòng tắm với đơn thuốc dành cho Nick Zucker từ một công ty dược phẩm ở Phoenix và một bộ đồ phi công treo trên mắc không vừa nó với Harvath chút nào. Một túi ngủ đựng quần áo đã mặc, cuốn tiểu thuyết trinh thám bị rách và mọt cuốn vở Sudoku. Bên trong cuốn vở có vài tấm hình của một người đàn ông và gia đình anh ta, có một bức chụp anh ra trong trang phục phi công đứng gần máy bay cùng con trai và con gái.
Họ đã nhầm. Scot Harvath không mạo danh Nick Zucker. Morrell lệnh cho người của mình đặt mọi thứ về vị trí cũ.
Họ xuống được nửa đường thì người quản lí quầy lễ tân đến và đưa 2 chiếc chìa khoá vạn năng.
“Tôi đã kiểm tra kĩ” anh ta nói khi bước tới gần Morrell. “Zucker đăng kí phòng cùng một người đàn ông khác tên là Burdic. Theo tờ đăng kí của họ, cả hai đều làm cho một hãng hàng không. Cùng lúc ấy có một người thứ ba đến đăng kí; tên anh ta là Hans Brauner. Tối qua anh ta bảo nhân viên phục vụ là sắp trả phòng và bố trí cho họ chơi gôn cùng một bữa ăn trưa vào hôm nay”.
Căn phòng của Burdic cũng không khả quan hơn phòng của Zucker, những thứ được cho là của Hans Brauner chẳng đem lại thông tin gì. Tuy nhiên, Morrell biết họ đã nắm được Harvath.
Thay vì gọi nhân viên phục vụ tối hôm kia đến nhận diện Harvath qua ảnh, họ chỉ gửi thư điện tử đến cho anh ta. Qua điện thoại, anh ta xác nhận bức ảnh là của người đã đăng kí dưới cái tên Brauner, người đã xuất hiện cùng viên phi công kia.
Giờ Morrell không chỉ biết bí danh Harvath dùng anh ta còn biết còn biết Harvath đã đến bằng cách nào, cả đường không và đường bộ. Liên lạc với Langkey, Morrell nhận được hồ sơ đầy đủ về Zucker, Burdic và Brauner.
Nhưng Zucker và Burdic thì lại hoàn toàn khác.
Xung quanh những thông tin vụn vặt họ tìm thấy-giấy cầm cố, tiền thanh toán kho bãi, v.v..-Zucker đã thuê một chiếc ô tô tại sân bay ngày hôm qua. Chiếc xe không chỉ là của một hãng do nhà nước quản lý, mà Morrell còn biết rằng họ sử dụng hệ thống định vị toàn cầu GPS trên xe như một phần của cái mà họ gọi là “quản lí theo đội”. Bắt đầu có vẻ như việc bắt được Harvath không còn khó khăn nữa.